WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 643: Chúc Hoằng Chủ từ quan! Thẩm Lãng trở về nhà! (2)

Chương 643: Chúc Hoằng Chủ từ quan! Thẩm Lãng trở về nhà! (2)


Chúc Hoằng Chủ khom người nói:

- Cựu thần xấu hổ.

Nội tâm của lão lại thở dài một lần nữa.

Thời khắc này Ninh Nguyên Hiến ở trước mặt lão cũng như là một quân vương, mà không còn là vãn bối như trước nữa.

Hai người cũng hàn huyên vài câu.

Tiếp đó Chúc Hoằng Chủ xin phép ra đi, nửa câu cũng không có đề cập chuyện tình của Trương Tử Húc.

Nguyên nhân là căn bản không cần.

Chỉ cần Chúc Hoằng Chủ chịu thua, Trương Tử Húc nhậm chức sự việc Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây coi như là hoàn thành.

Chúc Hoằng Chủ đi, sau đó trong lòng quốc quân còn đang cảm thán.

Thẩm Lãng lợi hại, tất cả cục diện phát triển y như lời hắn nói

Kế tiếp, chính là đại quân xuôi nam, đại chiến vua Căng.

Thật hy vọng chuyện này không nên bị Thẩm Lãng nói trúng.

...

Phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Bé con Thẩm Mật trở thành ngôi sao lớn.

Người một nhà đều di chuyển vây quanh cô bé.

Chỉ cần cô bé vừa tỉnh lại, liền có vô số người tranh nhau ôm.

Cô bé cũng không sợ người lạ, mặc kệ người nào ở ôm ở trong tay đều yên lặng.

Cũng không thích nói líu ríu, chính là hai con mắt to nhanh như chớp mà nhìn khắp nơi.

Tất cả mọi người nói nha đầu này đơn giản là một công chúa, kết quả làm Băng Nhi thích đến mức muốn hỏng bét cả.

Mỗi ngày đều tuyên dương, con gái này chẳng qua từ bụng nàng đi qua, cả người đều giống như cha của con bé, không giống nàng tiểu Băng.

- Đây là chỗ papa viết chữ!

- Đây là chỗ papa ăn cơm.

- Đây là chỗ papa làm chuyện xấu.

Mộc Lan ôm cô bé thăm dò khắp mọi ngõ ngách.

Tiếp đó, Mộc Lan đi tới trước bức tường kẻ thù.

- Đây là bức tường kẻ thù của papa con đó. - Mộc Lan chỉ vào chữ trên vách tường.

Danh sách kẻ thù trên bức tường đã bị tiêu diệt gần hết, chân chính tử địch chỉ còn lại Tiết Triệt cùng Thư Bá Đảo, Thư Đình Ngọc.

Đương nhiên còn có Thái tử Ninh Dực, chỉ bất quá tên này không thích hợp viết ở trên vách tường.

Chí ít trước đây không thích hợp.

- Bảo bảo, papa con hẹp hòi, điểm ấy sau này con muốn học papa, như thế mới sẽ không lỗ lả nha.

Khi Mộc Lan đang ôm bé con nói chuyên,, bỗng nhiên thân thể mềm mại hơi hơi cứng đờ, nhưng chẳng bao lâu lại giả vờ cái gì cũng không biết, chẳng qua là nhịp tim không ngừng ở tăng nhanh, thậm chí thân thể đều ở đây run nhè nhẹ.

Người còn chưa có kề đến, nàng cảm giác trong lòng như mềm xốp hẳn đi.

Có một con quỷ ở sau lưng dần dần tới gần.

Tiếp đó, dưới cái bụng tròn của Mộc Lan thắt bị người khác nắm một cái.

- Ghét ghê, dạy con cũng không dạy chuyện tốt! - Thân thể mềm mại Mộc Lan lười biếng dựa sát vào.

Phu quân nàng mong nhớ ngày đêm phu quân đã trở về.

Người đàn ông nàng yêu nhất đã trở về.

Người mà nàng gần như mỗi ngày đều mơ đến đã trở về

Thẩm Lãng ôm Mộc Lan vào trong ngực, trước tiên hôn cục cưng lớn, sau đó sẽ hôn đến cục cưng nhỏ.

Tiếp đó, ba người cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau.

Hưởng thụ thời gian ngọt ngào mà lại yên tĩnh.

Cách thời gian hơn một năm, bây giờ cuối cùng về nhà.

Thẩm Lãng tức khắc cảm thấy mỗi một lỗ chân lông cả người cũng dễ chịu thoải mái không gì bằng.

Giống như trong không khí cũng là ấm áp và mềm mại.

Thực sự rất muốn cứ như vậy ôm lấy vợ và con, để thời gian lẳng lặng chảy xuôi, để hạnh phúc vĩnh hằng.

- Ứ, ứ...

Bỗng nhiên, đứa bé phát ra âm thanh non nót, thân thể nho nhỏ hơi vùng vẫy một cái.

- Tã của con bé bẩn rồi.

Còn chưa có đến khi Mộc Lan động thủ, tiểu Băng vọt vào thật nhanh, ôm cô bé đi, chạy như một làn khói.

- Tiểu thư, đừng quá kịch liệt, nằm nghiêng sẽ không gây áp lực lên bụng, điểm ấy muội có kinh nghiệm.

Lúc đi ra ngoài, Băng Nhi để lại một câu nói.

Băng lẳng lơ!

Rõ ràng chỉ có lấy sai tên, không có nhận sai biệt hiệu.

Mộc Lan sau khi nghe, khuôn mặt tức khắc hoàn toàn đỏ.

Lúc đầu định nói một cái tiểu Băng không biết xấu hổ, nhưng không biết tại sao, cái ý niệm này cùng đi, toàn bộ thân thể đều có chút mềm nhũn.

Tiếp đó một giây sau.

Tay của cặn bã đã ở trong váy nàng.

- Phu quân, đây… đây ban ngày, có phải chăng trước tiên nên gặp công công bà bà (*)…

(*) cha chồng, mẹ chồng

Câu này chưa nói hết, váy áo trên người nàng đã rời đi.

...

Một giờ sau đó!

Thẩm Lãng chí đắc ý đầy.

Xem ra ta đây kinh đô rèn luyện hơn một năm qua, sức chiến đấu tăng mạnh.

Kim Mộc Lan đã hoàn toàn không phải là đối thủ của ta.

Nhưng mà Mộc Lan đang có mang thật đẹp, khuôn mặt giống như phát sáng vậy.

Thẩm Lãng ngửi mùi của nàng, giống như đều phải say ngã xuống.

Cục cưng nhà ta thật đẹp.

Lúc trước Xung Sư Sư còn có thể so sánh với cục cưng Mộc Lan, Mộc Lan mang thai, sau đó thần vị của nàng quá đậm, diễm quang bắn ra bốn phía, đã muốn vượt qua Xung Sư Sư.

...

Buổi tối người một nhà thoải mái ăn cơm.

Con trai của đệ đệ Thẩm Kiến đã hơn ba tháng.

Bé con Thẩm Mật vô cùng yên lặng, mà cậu bé Thẩm Thành cũng rất nghịch ngợm, không yên chút nào, cái miệng nhỏ nhắn cứ gọi oa oa.

Rõ ràng làm khó Lâm cô nương mà, một cô gái dịu dàng yên tĩnh như vậy lại ra một thằng nhóc quậy như thế, sẽ rất khổ cực.

Hai đứa bé này vừa thấy mặt, không khỏi hưng phấn.

- Oa oa oa oa...

- Oa...

- Cạc cạc cạc cạc cạc...

- Da da...

Hai đứa trẻ trao đổi ngôn ngữ sao hỏa ai cũng nghe không hiểu, lại có qua có lại.

Chỉ bất quá giọng của cậu nhóc Thẩm Thành nói lớn.

Mà mỗi lần cô bé Thẩm Mật chỉ đáp trả một âm thanh.

Cứ như vậy, hai đứa bé lại có thể giao lưu một khắc đồng hồ.

Một bên nói một bên vui.

Cha mẹ của Thẩm Lãng cao hứng cơ hồ không màng may vá gì, trong nhà có thêm hai đứa bé con, quả thực quá hạnh phúc.

- Thông gia, kính một ly! - Huyền Vũ Hầu Kim Trác nói.

- Kính một ly! – Cha củaThẩm Lãng bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Nhà chúng ta ngày hôm nay mới xem như là đón tết. – Mẹ vợ Tô Bội Bội vui vẻ nói:

- Năm nay Lãng nhi không ở nhà, cả năm nay trôi qua nửa điểm cũng chẳng có mùi vị gì, phụ thân hai đứa đều ở đây uống rượu giải sầu, còn uống say.

An Tái Thiên vẫn còn thành Nộ Triều, vợ ông tacũng sinh một con gái, đã một tuổi, đã bắt đầu học nói, nếu như đến ba đứa nhỏ chắc càng thêm náo nhiệt.

An Tái Thế giơ ly rượu lên nói:

- Ngài Lý, chúng ta cũng làm một ly.

- Ôi chao, được! - Lý Thiên Thu hơi có chút thận trọng, bưng ly rượu lên uống vào.

Nhưng mà, trên bàn này cũng có môt người không được hài hòa cho lắm.

Đại tông sư Lan Đạo!

Lão nhân gia ông ta vẫn còn tuyệt thực mà.

Bị cưỡng ép đến đây, sau đó mỗi ngày tức giận đòi tuyệt thực.

Tiếp đó, mỗi ngày đều bị Khâu Thị cầm canh gà nhân sâm, cháo các loại rót vào.

Không hề còn phong phạm đại tông sư, tức giận đến hận không thể tự sát.

Mộc Lan ôm bé con Thẩm Mật, bỏ một cái bánh bao vào tay cô bé, đi tới trước mặt đại tông sư Lan Đạo.

- Bảo bảo, cầm bao bao cho gia gia ăn (*).

(*) Cầm bánh bao cho ông ăn.

Bé con Thẩm Mật đương nhiên không hiểu, Mộc Lan lại dạy một lần.

Cô bé liền cầm bánh bao đẩy tới miệng đại tông sư Lan Đạo.

Đại tông sư Lan Đạo nhìn thoáng qua tay mũm mỉm, vừa liếc nhìn bé con da trắng ngần.

Khuôn mặt già nua co giật một cái, tiếp đó đưa tay nhận lấy, cắn ở trong miệng.

Bé con ngây thơ vừa ra tay, lão tuyệt thực thất bại.

- A, a... - Bé con Thẩm Mật thấy đại tông sư Lan Đạo ăn bánh bao, vui mừng kêu một tiếng, hai cái tay nhỏ bé vỗ vào.

Tức khắc, ánh mắt đại tông sư Lan Đạo ấm áp trở lại.

Mà cách đó không xa nhóc con Thẩm Thành còn tưởng rằng chị nói chuyện với nó, vội vàng tích cực đáp lại.

- A a a a...

Tiếp đó, hai đứa nhóc lại bắt đầu một vòng mới giao lưu ngôn ngữ sao hỏa.

...

Thẩm Lãng đi tới nhà Kim Hối.

Hắn chủ yếu là đến xem Trịnh Hồng Tuyến.

Bởi vì nàng là con gái Trịnh Đà, mà Trịnh Đà xấp xỉ xem như là chết ở trong tay Thẩm Lãng.

- Cô gia... - Kim Hối vội vàng đứng lên.

- Đang dùng cơm à, ồ thức ăn này xào nấu khó coi như vậy, Kiếm Nương nhìn vô cùng hiền lành, nấu ăn kém như vậy à? - Thẩm Lãng cười nói.

Kim Hối vội vàng nói:

- Nào có, nào có, thức ăn này rất ngon, rất ngon...

Xong rồi, thức ăn này là Trịnh Hồng Tuyến làm.

- Công tử còn chưa có nếm qua trù nghệ của ta mà, cải lương không bằng bạo lực. - Trịnh Hồng Tuyến lấy chén đũa đến.

Thẩm Lãng cầm lấy đũa gắp một quả cà thoạt nhìn bình thường nhất.

Quả nhiên... Rất khó ăn.

Kim Hối không dễ dàng.

Thế là, Thẩm Lãng lại kiên trì ăn vài miếng.

Tiếp đó, hắn muốn mở miệng nói chuyện Trịnh Đà.

- Công tử không cần phải nói. - Trịnh Hồng Tuyến nói:

- Hết thảy đều là chính bọn họ tự chuốc vạ vào mình, công tử cũng không thẹn với lòng.

Thẩm Lãng gật đầu, lại không có nói nữa, cũng chỉ là cùng Kim Hối uống rượu.

Được ở niên đại này nồng độ cồn trong rượu rất thấp, chỉ uống rượu không ăn đồ nhắm cũng không sao.

- Công tử ngài đừng uống rượu mà không ăn gì. - Trịnh Hồng Tuyến đặc biệt nhiệt tình, gắp món ăn vào chén Thẩm Lãng, hơn nữa còn rất nhiều.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ, Trịnh tiểu thư muốn báo thù giết cha như thế này à?

Ngươi muốn hầu món ăn cho chết ta sao?

Trịnh Hồng Tuyến không có trách cứ Thẩm Lãng, hơn nữa khi tin Trịnh Đà chết đi truyền tới thời điểm, nàng và Kim Hối nói một câu, thiếp và người nhà đó đã không còn quan hệ từ lâu, thiếp chỉ là vợ của Kim Hối chàng thôi.

Nhưng đến tối, Kim Hối giả vờ ngủ, sau đó thấy rõ ràng vợ gã chảy nước mắt suốt đêm.

...

- Nhạc phụ đại nhân, đảo Lôi Châu bây giờ có bao nhiêu con dân?

Huyền Vũ Hầu Kim Trác nói:

- Hơn tám vạn, từ trên lãnh địa chúng ta di chuyển năm vạn người, hội Thiên Đạo lục tục lại từ các nơi chuyển đến nơi hơn ba vạn nông dân mất đất. Đi qua hơn một năm xây dựng, cuối cùng cũng tiến vào quỹ đạo chính, rất nhiều thôn xóm, thị trấn đều được dựng nên.

Thẩm Lãng nói:

- Mối quan hệ chúng ta cùng hội Thiên Đạo còn bình thường không?

- Bình thường, tốt.

Tiếp đó, hai người rơi vào tình huống không nói gì.

Ai!

Vẫn là như vậy.

Hai người trừ phi có chính sự, bằng không trên cơ bản không lời nào để nói.

Thế nhưng tình cảm cá nhân hai người lại đặc biệt sâu, tình như cha con.

Ngược lại Ninh Nguyên Hiến cùng Thẩm Lãng có thể trò chuyện tiếp nữa.

Vị nhạc phụ đại nhân này của Thẩm Lãng, thực sự quá nghiêm túc đứng đắn, cùng ông ta nói chuyện phiếm chẳng ra lời nào.

Ước chừng một lúc lâu, nhạc phụ đại nhân mới nói ra một câu:

- Đảo bí mật bên kia, đã hoàn toàn chuẩn bị xong.

- Được. - Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn nhạc phụ đại nhân!

...

Ở nhạc mẫu Tô Bội Bội bên này.

Thẩm Lãng nói đến mặt mày hớn hở.

Quốc quân bát quái, Biện phi bát quái, vương hậu bát quái.

Những chuyện xó xỉnh nào cũng lôi ra nói.

Kể cả hắn làm sao diệt Tô Nan, làm sao san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên thành bình địa, quả thực chém gió ba hoa chích choè.

Bên cạnh Băng Nhi còn có thể chêm vào mấy câu.

Cục cưng Mộc Lan cũng chỉ có thể ôm đứa bé, bất đắc dĩ nghe phu quân chém gió lung tung beng, rõ ràng nửa câu đều không chen vào lọt.

- Vương hậu họ Chúc, gần như con chưa từng thấy qua! Thế nhưng con dám khẳng định, da của bà ta không tốt, bản thân bà ta tự cảm thấy mình đẹp, lại ngạo mạn đến vô biên, sinh hoạt với quốc quân không cân đối, làm sao da đẹp cho nổi chứ?

- Hơn nữa, bà ta chẳng ưa gì nhà chúng ta, cho nên những sản phẩm của Kim Sơ Các chúng ta, bà ta đều không dùng thứ gì, có phải như thế thì da sẽ xấu không, thậm chí con nghĩ thời mãn kinh của bà ta cũng đến rồi, mới hơn bốn mươi tuổi liền đến thời mãn kinh, thật bi ai đó.

Tô Bội Bội ra sức gật đầu, rồi nói:

- Đúng, đúng, đúng, bây giờ mỗi ngày, mẹ đều uống theo đơn thuốc của con, sữa đậu nành mẹ cũng uống mỗi này, chính là bổ sung kích thích tố sinh dục nữ. Đúng rồi Lãng nhi, con hãy giúp mẹ xem, gần đây mẹ cần phải dùng loại mặt nạ nào, là cấp ẩm hay là kiềm dầu đây?

Hai người từ bát quái cho tới làm đẹp, lại nói tới dưỡng sinh, lại trò chuyện trở về bát quái.

Cuối cùng Mộc Lan thực sự nhịn không được phải nói:

- Phu quân, bé con buồn ngủ rồi.

Thẩm Lãng cùng mẹ vợ mới thỏa mãn.

Ai, còn có mấy c câu chuyện trọng tâm còn không có đ giao lưu đầy đủ mà.

Nhưng mà, cùng cục cưng Mộc Lan đi ngủ cũng ngon lành sao.

Về đến phòng, sau đó Mộc Lan nằm ở trong lòng Thẩm Lãng.

Nàng rất đam mê thời khắc này.

- Phu quân, nói đã rồi, tối hôm nay chỉ đi ngủ, không làm gì khác. - Mộc Lan dịu dàng nói.

- Được!

Một lát sau!

- Có thể hôn môi, nhưng không thể làm gì khác. - Mộc Lan nói.

- Được!

Lại một lát sau.

- Có thể thân địa phương khác, nhưng không thể làm khác. - Mộc Lan nói.

- Được!

Lại sau một lúc lâu sau đó.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, chúng ta làm khác đi!

...

Cuộc sống không thể khoe mẽ trôi qua thật nhanh, cuộc sống hạnh phúc cũng trôi qua thật nhanh.

Mấy ngày nay Thẩm Lãng gần như đều ngâm trong hũ mật, hạnh phúc đến mức cả lỗ chân lông cũng thấy ngọt ngào.

Chỉ có điều thắt lưng có chút ê ẩm.

Cục cưng Mộc Lan quá quấn người, tuy rằng không hung dữ bằng lúc trước vậy.

Thế nhưng dịu dàng mới chết.

Cuối cùng nhạc mẫu thấy thương Thẩm Lãng, nói bóng nói gió vài câu với Mộc Lan.

- Cô gia thân thể không mạnh, Mộc Lan hãy dùng sức ít thôi…

Liền những lời này, để Mộc Lan mặt đỏ tới mang tai vượt qua ba canh giờ.

Tiếp đó, trong vòng hai ngày không dám cùng mẹ nàng gặp mặt.

Trong khi đó, tên mập xin thề muốn làm Hàm Nô thứ hai.

Mỗi ngày đều ở ăn thực đơn ăn kiêng Thẩm Lãng viết, mỗi ngày đều chạy hai vạn mét, mỗi ngày đều đang luyện võ.

Lần trước gã thực sự bị Chúc Nịnh làm đau thấu tim.

Cho nên mấy ngày này, người một nhà thoải mái mà ăn món ngon mỹ vị, tên mập phải ăn rau.

Người một nhà thoải mái mà ăn đồ nướng, tên mập phải nuốt nước hầm gà.

Gã đã đặc biệt cố gắng, hơn nữa đã kiên trì hơn một tháng.

Lúc đó Hàm Nô tháng thứ nhất liều mạng như thế, giám đi ba mươi mấy cân.

Mà tên mập Kim Mộc Thông, mới giảm xuống năm cân.

Kết quả này thật sự khiến cho người ta phải tuyệt vọng.

Thẩm Lãng cùng An Tái Thế nhất trí kết luận, Kim Mộc Thông thể chất đặc thù, cho nên rất khó giảm xuống.

Tên mập mặc dù có chút tuyệt vọng, thế nhưng xin thề kiên trì tới cùng, muốn trở thành một mỹ nam vừa mạnh vừa gầy.

...

Năm ngày!

Thẩm Lãng ở nhà chỉ có thể ngây ngô năm ngày!

Năm ngày sau đó, hắn và đám người vợ chồng Kiếm vương Lý Thiên Thu, Lan Đạo đại sư, Đường Viêm mê võ ngồi đội thuyền, đi đến một hòn đảo bí mật trên biển!

Vùng biển này đếm không hết đảo nhỏ.

Để thuyền cách xa hòn đảo, căn bản sẽ không có thuyền sẽ tới gần, tuyệt đối bảo mật.

Mà hòn đảo nhỏ này, Thẩm Lãng mệnh danh là đảo Niết Bàn!

Leo lên hòn đảo bí mật, khắp nơi đều có rừng rậm nguyên thủy, đi vào sâu trong rừng cây!

Rừng rậm này ở giữa lại có một mảnh đất trống, thật chỉnh tề, như là trường trận.

Thẩm Lãng đã ra lệnh từ lâu, để người mở ra hòn đảo bí mật này.

- Nghiêm!

- Đằng sau, quay!

Theo một tiếng ra lệnh.

Ba nghìn chín trăm người chỉnh tề xoay người, đối mặt Thẩm Lãng.

Động tác chỉnh tề như một.

Mỗi một đều vô cùng tái nhợt, gầy yếu!

Mỗi người đều vô cùng nhạy cảm, thuần lương!

Bọn họ mới thật sự là người có huyết mạch trống rỗng, là mệnh căn Thẩm Lãng dùng để đánh bại vua Căng, đánh bại Thái tử, đánh bại Tam vương tử Ninh Kỳ.

Quân Niết Bàn thứ hai!

Bọn họ còn chưa hoàn thành lột xác!

Thế nhưng nhanh!

Mà bị hội Ẩn Nguyên, Thái tử, Tam vương tử liên hợp cướp ba nghìn bảy trăm người, là đần độn thật sự!

Thẩm Lãng hướng Lan Đạo kích động nói ra:

- Đại tông sư, đây là quân đội ta muốn cho ngài huấn luyện! Bọn họ nhất định phát triển thuật bắn cung vô địch của ngài đến mức tận cùng, bọn họ nhất định sẽ thành quân đội mạnh nhất trên thế giới này!

...

Chú thích của Bánh: chương thứ nhất tám ngàn chữ đưa lên, say rượu đau đầu viết chương này mất N tiếng đồng hồ. Ta đi nằm sẽ tiếp đó viết phần 2! Ngày hôm nay nhất định một vạn năm trở lên, lạy xin vé tháng cùng hỗ trợ, chư vị đại đại!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.