Chương 647: Đội Niết Bàn thứ hai quật khởi! Mộc Lan sinh nở! (2) Khi ba trăm người các ngươi ở chung với nhau, cũng có thể chiến đấu! Nhưng ba người các ngươi người cùng một chỗ, cũng vẫn có thể đủ chiến đấu.
- Thời gian dài kế tiếp, ta sẽ dạy các ngươi một đường thượng cổ tâm pháp, cái bộ bí tịch này, có thể đại đề thăng lực tinh thần và lực nhận biết của các ngươi! Luyện tập xong bộ tâm pháp này, sau đó các ngươi sẽ cảm thấy thời gian giảm bớt, các ngươi giống như có thể dùng thị giác kéo gần khoảng cách, các ngươi có thể mở rộng phạm vi nhận biết.
- Trước khi học tập bộ tâm pháp này, các ngươi cần cảm nhận hít thở không thông, cảm nhận cái chết, các ngươi cần phải đi vào trạng thái tinh thần đặc biệt!
- Tất cả mọi người, toàn bộ ngâm vào trong nước, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào không thể rời khỏi trong nước!
- Cảm nhận hít thở không thông, cảm nhận chết!
- Xuống nước!
Theo Lan Đạo ra lệnh một tiếng.
Ba nghìn hơn tám trăm người, toàn bộ đem mình vùi vào đến trong nước biển.
Bắt đầu hít thở không thông.
Khi hít thở không thông tới trình độ nhất định, lại còn chưa đến mức thiếu dưỡng khí hôn mê, cả người giống như tiến vào một loại trạng thái đặc biệt.
Toàn bộ thế giới cũng chỉ có bản thân, hoàn toàn yên lặng.
Ở tầng cảm nhận sâu hơn, thậm chí nhịp tim của mình, tiếng máu của mình chảy cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cứ như vậy!
Lan Đạo đại sư gần như điên cuồng mà chèn ép quân Niết Bàn hít thở không thông cực hạn.
Mỗi lần bao phủ ở trong nước thời gian càng lúc càng dài, càng lúc càng dài.
Huấn luyện nín thở tầm nửa tháng sau!
Bắt đầu huấn luyện thượng cổ tâm pháp.
Trong toàn bộ quá trình Thẩm Lãng rõ ràng trong lòng run sợ, e sợ cho thật sự có cái nào quân Niết Bàn ở trong biển chết chìm.
...
Lại qua nửa tháng!
Đại tông sư Lan Đạo đã có thể đi lại không trở ngại, hơn nữa chức năng hai tay cũng xấp xỉ khôi phục chừng bảy mươi phần trăm.
Quân Niết Bàn thứ hai cuối cùng bắt đầu học tập bắn tên!
Rõ ràng không dễ dàng, trước khi sửa đổi huyết mạch, bọn họ học tập lý luận cung tên hơn hai tháng, gần như thuộc làu.
Huyết mạch lột xác, sau đó lại điên cuồng huấn luyện hơn ba tháng.
Mỗi người giương cung đều vượt qua mấy chục vạn lần, nhưng lại là không có bắn ra một mũi tên.
Mỗi người quân Niết Bàn thứ hai gần như mỗi ngày buổi tối đều bắn rất nhiều mũi tên trong giấc mơ.
Ngày hôm nay cuối cùng có thể bắn tên!
Trực tiếp cầm chính là cung hai thạch!
Khoảng cách hai trăm ba mươi mét!
Bắn, bắn, bắn, bắn!
Thành tích đương nhiên thật sự không tốt!
Thế vận hội Olympic mới khoảng cách bảy mươi mét.
Khoảng cách hai trăm ba mươi mét này, đơn giản là khoảng cách để người ta phải tuyệt vọng.
Khoảng cách này, thậm chí đã vượt qua phạm vi nhân lực có khả năng đủ khống chế.
Thoáng một chút sức gió, thậm chí góc độ bắn ra dù cho có một chút gsai lệch, hoặc là nhân tố trọng lực, đều cũng đủ để vô số mũi tên bắn ra lệch khỏi quỹ đạo.
Hơn nữa cho dù là siêu cường cung như cung hai thạch cỡ này, khoảng cách 230 mét đã vượt qua hiệu quả sát thương.
Lan Đạo đại sư sở dĩ định xa như vậy.
Coi như một loại phương thức huấn luyện ăn cây mía vậy.
Trước tiên gặp phải khó khăn nhất, tiếp đó từ từ giảm dần.
Hơn nữa cũng không có mục tiêu huấn luyện.
Luôn luôn bắn là được.
Khoảng cách này, chỉ cần có thể đủ trúng bia ngắm chính là thắng lợi.
Đối với người thường mà nói, loại huấn luyện sẽ hết sức khô khan lại hư vô mờ mịt này sẽ cho người ta phát điên.
Nhưng đối với quân Niết Bàn mà nói thì không.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn mây, cũng có thể không nhúc nhích nhìn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Loại chuyên chú cực độ này, để cho bọn họ có thể làm không biết mệt.
Trong cái khoảng cách kinh người đó, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác hư vô mờ mịt.
Sau khi trải qua mấy trăm lần, mấy nghìn lần, mấy vạn lần bắn thử.
Tri thức lý luận cùng thực tiễn cuối cùng liên hệ với nhau.
Bọn họ hiểu sức gió, cũng hiểu trọng lực, thậm chí hiểu cả quỹ tích ảnh hưởng khi hai mũi tên đối xạ.
Sẽ dưới tình hình như thế, bọn họ thậm chí tự chế ra mũi tên tiêu huẩn nhất, tự mài mũi tên và tu sửa mũi tên của mình.
Lý Thiên Thu tự mình chứng kiến qua kỳ tích quân Niết Bàn đầu tiên, thế nhưng ông không có quan sát quá trình huấn luyện.
Cho nên ở trong lòng ông ta, đó chính là kỳ tích không thể nghi ngờ. Chỉ bốn tháng, đám người kia liền từ phế vật biến thành quân đoàn vương bài.
Mà hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến tất cả chuyện này.
Lý Thiên Thu cảm thấy đây là kỳ tích, nhưng cũng không phải kỳ tích.
Tuy rằng thời gian huấn luyện bọn họ ngắn ngủi, cũng chỉ có ba bốn tháng.
Thế nhưng cường độ huấn luyện mạnh mẽ đến cực hạn.
Liền đơn thuần lượng huấn luyện này, bốn tháng vượt qua quân đội khác ba năm.
Hơn nữa huyết mạch thiên phú và khả năng tập trung tuyệt đối của bọn họ.
Thế nào không mạnh cho được đây?
Đây là kỳ tích, nhưng cũng càng là thành quả mồ hôi và máu.
Bọn họ cường đại hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Không biết sau khi trải qua mấy chục vạn lần bắn thử.
Quân Niết Bàn thứ hai cuối cùng có thể hoàn thành bắn trúng bia ở khoảng cách tầm hai trăm mét.
Nhưng mà, cái này vĩnh viễn chưa đủ.
Đại tông sư Lan Đạo lại một lần nữa đưa bọn họ xuống biển.
Thừa dịp hiện tượng thuỷ triều lên xuống, để thủy triều điên cuồng xông tới thân thể của bọn họ.
Ở khoảng cách phía dưới, hơn ba ngàn người ngắm bắn tên.
Ở dưới con sóng kinh người, căn bản ngay cả đứng cũng không vững, huống chi là ngắm bắn tên!
Cứ như vậy, mỗi ngày đều ở thuỷ triều lên xuống trong mà bắn!
Khi gió mạnh đến.
Lan Đạo càng ra sức hô to.
Tiếp đó, ở bên trong gió lớn bắn tên.
Không cần ngươi bắn trúng, thế nhưng để cho ngươi cảm nhận.
Mà bắn tên trong mưa to gió lớn, hoàn toàn chính là một bữa ăn sáng.
Ở trên cây bắn tên, khi lao điên cuồng bắn tên.
Tóm lại, đó là những điều kiện hết sức ác liệt!
Nhưng vẫn không có tề xạ (dàn hàng bắn một lượt).
Bởi vì khu vực này quá chật hẹp, không cách nào để cho chiến mã thi triển.
Hơn nữa một khi tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu, ở rất nhiều địa phương, con đường để cho kỵ binh phát huy cũng không lớn.
Đây cũng là bởi vì Khương quốc hay thường xuyên oán tộc Sa Man, lại cũng nguyên nhân không thể tránh được.
Bởi vì nửa phần tộc Sa Man nam, cũng là núi cao rừng rậm, mà kỵ binh Khương quốc căn bản không thi triển được.
...
Quân Niết Bàn thứ hai tiến hành huấn luyện bừng bừng khí thế.
Tốc độ khôi phục gân mạch tứ chi của đại tông sư Lan Đạo so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Tuy rằng võ công không cách nào khôi phục, thế nhưng đã leo núi, lặn xuống biển, hơn nữa còn có thể chạy.
Tiếp đó...
Lão hoàn toàn thay đổi!
Lúc trước lão ngoan đồng khóc lóc om sòm ăn vạ không thấy.
Biến thành bộ dáng cao lãnh như sườn núi.
Tóm lại, giá đỡ của đại tông sư bao lớn, điệu bộ cao bao nhiêu, lão vượt qua xa tít.
Võ công này không có khôi phục.
Cái giá đỡ của đại tông tư lại dâng lên.
Trái lại Kiếm vương Lý Thiên Thu, người ta cũng là chân chánh đại tông sư, nhưng từ sau khi vợ dần dần khôi phục.
Ông ta càng lúc càng giống là một nông dân.
Lúc trước thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện phong phạm tuyệt thế cao thủ, bây giờ hoàn toàn không thấy.
Bây giờ Lan Đạo đại sư đã chọc không được.
Như là bạo quân vậy, nói một không hai.
Lời nói ra, bất luận kẻ nào cũng không thể nghi vấn.
Khâu Thị lặng lẽ lẩm bẩm:
- Lan lão đầu này đang bành trướng, tuyệt đối bành trướng, lúc trước võ công của lão rất mạnh, cũng chỉ là hào phóng mà thôi, căn bản không có giá đỡ lớn đến thế.
Nhưng mà trong lòng Thẩm Lãng đương nhiên biết rõ.
Lúc trước đại tông sư Lan Đạo bị hoàn toàn tê liệt, đã phá hoại cơ thể toàn bộ, chính là chờ chết mà thôi.
Bây giờ tứ chi khôi phục.
Thế nhưng võ công không có khôi phục, Lan Đạo cảm thấy bản thân có khiếm khuyết, võ công chưa đủ, phải góp giá đỡ vào.
Tóm lại chính là muốn lợi hại, muốn bù đắp lại hình tượng lúc trước.
Lúc trước chật vật đến cỡ nào, bây giờ liền cao lãnh đến cỡ nấy.
Luôn luôn cao lãnh cho đến khi nào các ngươi quên thời gian ta chật vật mới thôi.
Cái này rất bình thường.
Khi một phú ông sắp phá sản, càng thêm chú trọng thể diện.
Toàn thân hàng hiệu, mở cửa Rolls-Royce Phantom rêu rao khắp nơi.
Nhưng không thể đổ giá đỡ.
Hai ngày trước đại tông sư Lan Đạo còn lặng lẽ tìm đến Thẩm Lãng, hỏi xem có thứ nào uống vào mọc tóc không.
Tốt nhất là mọc ra tóc đen!
Hiện tại tóc trên đầu thưa thớt ở tình trạng hói nửa đầu, đã trở thành cản trở lớn nhất trong công cuộc giả bộ của đại tông sư Lan Đạo.
Thẩm Lãng viết cho lão một toa thuốc, quỷ biết có hữu dụng hay không.
Hói đầu rụng tóc là nan đề mang tính toàn cầu, khoa học trái đất hiện đại phát triển như vậy cũng không có cách nào giải quyết, huống chi là Thẩm Lãng.
Nếu như đại tông sư Lan Đạo là bởi vì thiếu dinh dưỡng dẫn đến rụng tóc cấp tính, vậy còn có thể mọc ra.
Nếu như là bình thường tính chất hói đầu, đem gần như liền...
...
Cuộc sống không thể khoe mẽ đã từng quá nhanh!
Bất tri bất giác, bốn tháng thời gian trôi qua!
Cái này quân Niết Bàn thứ hai đã mạnh phi thường, ở trong mắt Thẩm Lãng đã hoàn toàn quật khởi.
Nhưng đại tông sư Lan Đạo luôn mồm vẫn không được, còn kém xa lắm.
Không có cách nào!
Bây giờ lão nhân gia ông ta ở vào thời kỳ trang bức đỉnh cao, không thể trêu chọc.
Tất cả do lão định đoạt.
Thế nhưng Thẩm Lãng lại nhất định phải rời đi trước.
Bởi vì ngày sinh dự tính của cục cưng Mộc Lan sắp đến!
Lần trước Băng Nhi sinh nở, Thẩm Lãng không ở bên người cũng đủ tiếc nuối.
Lần này, vô luận như thế nào hắn cũng muốn làm bạn ở bên người Mộc Lan, cùng chờ nàng sinh hạ con đầu lòng!
Thẩm Lãng muốn cùng vợ của Kiếm vương Khâu Thị, còn có đại tông sư Lan Đạo nói lời từ biệt.
Võ công Lan Đạo tông sư không có khôi phục, cho nên ở đây cần một cao thủ đỉnh cấp tọa trấn.
Khâu Thị cùng Lý Thiên Thu rút thăm, sau đó quyết định Khâu Thị ở lại.
Trước khi đi.
Khâu Thị bỗng nhiên nói:
- Thẩm Lãng, con dừng một chút, đi theo thẩm một cái.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Tiếp đó, theo Khâu Thị tiến vào phòng.
Khâu Thị cũng do dự một lúc lâu, chợt tháo xuống cái khăn che mặt.
- Tiểu Lãng, con xem mặt của thẩm bây giờ, có thể gặp người không? Có thể cho Lý Nhị Cẩu xem chưa?
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Thẩm à, hai người là vợ chồng lâu như vậy rồi, còn nói đến nghi thức cảm xúc à?
Thẩm Lãng chữa lành Khâu Thị đã sắp tròn một năm.
Trong thời gian một năm này, Khâu Thị không biết dùng bao nhiêu sản phẩm làm đẹp dưỡng da, ăn không biết bao nhiêu thức ăn bổ dưỡng.
Chính là vì khôi phục dung mạo.
Bởi vì nàng vẫn luôn cùng chồng Lý Thiên Thu ở cùng một chỗ, Thẩm Lãng cho là nàng chẳng qua là trước mặt người ở bên ngoài đeo khăn che mặt mà.
Không nghĩ tới, bà ở trước mặt Lý Thiên Thu cũng mang.
Có thể nói, bà đeo khăn che mặt chủ yếu là không cho chồng thấy hình dạng bản thân xấu xí.
Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt Khâu Thị, nói thật còn có một chút dấu vết, giống như tàn nhang nhàn nhạt vậy.
Thế nhưng, rất nhiều mỹ nhân phương tây trên mặt đều có tàn nhang, thậm chí còn được gọi là mỹ nhân tuyệt sắc.
Trải qua một năm khôi phục, mặt Khâu Thị chí ít đã không còn dọa người, thậm chí đã có vài phần dung mạo.
Dĩ nhiên, đây chỉ đối với Thẩm Lãng mà nói.
Với Lý Thiên Thu mà nói, chỉ sợ cũng đã là mỹ nhân tuyệt sắc.
Thẩm Lãng ước chừng xem một lúc lâu.
Khâu Thị có vẻ khẩn trương vô cùng, đặc biệt không tự tin, thậm chí tay chân luống cuống.
- Hì hì hì hì...
Thẩm Lãng nói:
- Hoá ra thẩm của con xinh đẹp đến thế này, thúc không xứng với thẩm rồi! Yên tâm đi, với bộ dáng này của thẩm, tuyệt đối để Kiếm vương tiền bối thần hồn điên đảo.
Khâu Thị ngại quá cười nói:
- Vậy con cho ta thêm nửa canh giờ đi.
Tiếp đó bà một lần nữa đeo cái khăn che mặt đi ra ngoài.
Tiếp đó, lôi kéo Kiếm vương Lý Thiên Thu tiến vào bên cạnh phòng.
Lý Thiên Thu tức khắc mặt đỏ tới mang tai.
- Nương tử đừng như vậy, đừng như vậy...
- Ban ngày ban mặt như vầy, không được, không được, không được...
- Lão phu lão thê rồi, còn có hài tử ở đây...
Kết quả nhìn lại, Thẩm Lãng cùng Lan Đạo đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nói thực sự, Thẩm Lãng cũng vô cùng xấu hổ.
Đây dù sao cũng là trưởng bối.
Hai người sau khi đi xa, Thẩm Lãng ho khan một tiếng:
- Đại tông sư, hôm nay khí trời tốt a.
Đại tông sư Lan Đạo gật đầu một cái nói:
- Ừ, khí trời tốt!
- Ầm ầm...
Dường như là vì làm mất mặt vậy.
Bầu trời vang le7m một trận sấm rền.
Vào tháng tám, thời tiết tiến vào lúc nóng bức nhất.
Đương nhiên kinh đô lúc này cũng đã có chớm thu, mà nước Nam Ẩu bên kia chắc hẳn là lúc nóng nhất.
Không biết chiến cuộc bên kia như thế nào.
Trận chiến vận mệnh quốc gia này tiến hành được như thế nào.
Hôm nay thay đổi bất thường.
Mới vừa rồi còn tinh không vạn lí, sấm chớp rền vang, sau đó lại mưa sa như trút.
Trời mưa cũng tốt, cũng tốt!
Chí ít có thể che giấu một chút thanh âm.
Quá lúng túng!
Thẩm Lãng cùng đại tông sư Lan Đạo đi doanh trại xa nhất đụt mưa.
Hơn ba ngàn tên quân Niết Bàn lại huấn luyện hành quân nhanh.
Lần này là bốn mươi tiếng đồng hồ, bốn trăm dặm, phụ trọng ba trăm ba mươi cân.
Đơn giản là khủng khiếp.
Hôm nay mưa lơn, sấm chớp rền vang, sẽ tăng thêm độ khó rất nhiều.
Thậm chí ở trên chiến trường thật sự, đều chưa chắc có điều kiện ác liệt như vậy.
Nhưng huấn luyện quân Niết Bàn chính là như vậy, chèn ép đến cực hạn.
Tuyệt đối địa ngục thức huấn luyện.
- Lan Đạo đại sư, quân Niết Bàn thứ hai này còn bao lâu nữa thành quân? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Hai tháng đi! - Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Vừa lúc huấn luyện nửa năm, tương đương với những quân đội khác bốn năm năm.
Thẩm Lãng nói:
- Hai tháng, khi đó chúng ta bên này đã sắp bắt đầu mùa đông, nhưng nước Nam Ẩu bên kia quanh năm suốt tháng cũng là mùa hè!
Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Tin tưởng ta, nhánh quân đội này nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng! Ta đời này đều chưa từng thấy qua binh tốt như vậy, lũ trẻ này có thể tác chiến cá nhân, cũng có thể tác chiến tập thể, phối hợp với quân Niết Bàn đầu tiên, ta không cách nào tưởng tượng ở trên chiến trường sẽ có uy lực cỡ nào.
...
Sau nửa canh giờ!
Mưa lớn kết thúc.
Bầu trời trong xanh!
Nhưng mà mặt đất vẫn ẩm ướt nhớp nháp.
Kiếm vương Lý Thiên Thu đi ra, ánh mắt cúi đầu nhìn mặt đất, toàn thân táo hồng, hận không thể trên mặt đất có một vết nứt chui vào.
Ngược lại Khâu Thị vẫn thoải mái, giống như chẳng xảy ra chuyện gì.
Bà cảm thấy chuyện này chẳng có gì bất bình thường, nam nữ ăn uống, nam nữ hoan ái!
- Đi, đi thôi! - Lý Thiên Thu nói.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng ông ta lên thuyền, rời đi đảo Niết Bàn, trở về thành Huyền Vũ!
...
Hai ngày hai đêm sau đó!
Sự xấu hổ của Kiếm vương tiền bối cuối cùng phóng thích hoàn tất.
Cuối cùng dám lại một lần nữa lộ diện, mặc dù trong lời nói vẫn l vô cùng mất tự nhiên.
Lại qua một ngày.
Đội thuyền cập bến.
Thẩm Lãng cưỡi ngựa, phóng thật nhanh thành Huyền Vũ!
Cục cưng Mộc Lan, nàng nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta đó.
Con ơi, đừng có ra sớm quá nha.
Chờ sau khi papa đến hãy sinh!
Thẩm Lãng ra roi thúc ngựa.
Nhanh chóng nhảy vào bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Hắn mới vừa lộ diện.
Kim Kiếm Nương cùng Băng Nhi liền vọt đến thật nhanh.
- Cô gia nhanh, nhanh lên...
- Tiểu thư sắp sinh, sắp sinh...
...
Chú thích củaB ánh: chương thứ nhất tám ngàn chữ đưa lên, ta đi ăn cơm tiếp đó viết phần 2, vẫn một vạn năm trở lên! Các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta, vé tháng đừng dừng nha, thiên ân vạn tạ!