Mộc Lan biết mình mang là bé trai sau đó thật cao hứng, Thẩm Lãng thì không sao cả.
Tuy rằng hắn càng thích con gái hơn một chút, nhưng mà đã có một bé con Thẩm Mật, sẽ tới một đứa em trai cũng không tệ.
Còn Cừu Yêu Nhi bên kia?
Tính toán một chút!
Người ta căn bản sẽ không có dính dáng gì đến Thẩm Lãng, hắn chẳng khác nào là góp một lần cho có mà thôi.
Thẩm Lãng nhanh chóng xông vào viện tử của mình.
Bên trong đã chật ních người, toàn bộ đều là nữ.
Nội bà mụ cùng nữ đại phu liền mười mấy người.
Đứa bé trong bụng Mộc Lan này được muôn người chú ý.
Thậm chí Thẩm Lãng còn thấy được một cô gái xa lạ giữ ở ngoài cửa, nhưng thoạt nhìn như chỉ đến viếng thăm.
Cô gái này sau nhìn thấy Thẩm Lãng đến, chẳng qua là chớp mắt một cái.
Thẩm Lãng không biết nàng, nhưng nhìn đến Hoàng Phượng bên trên, còn có dáng vẻ Thiên Sát nữ cô tinh của nàng, thì biết ngay đó là Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường.
Tuyệt đỉnh cao thủ cả đời đánh nhau cho tới bây giờ cũng không có thắng nổi.
Nhân vật bi kịch có thực lực đã tiếp cận với đại tông sư, nhưng khổ nổi không có danh ngạch.
Nàng tới làm cái gì?
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng hiểu ra, nhạc phụ Kim Trác là lo lắng Mộc Lan sinh nở không thuận lợi, có thể sẽ cần một tuyệt đỉnh cao thủ tương trợ.
- Bái kiến Lâm cung chủ!
Tiếng xưng hô này miễn miễn cường cường để Lâm Thường hài lòng.
Nàng hơi nhướng mắt lên, gật đầu.
Thẩm Lãng biết, tuyệt đối không thể gọi Lâm tông sư, nếu không sẽ bị cho rằng trào phúng nàng.
Thế giới này rõ ràng võ công càng thấp, cái khung càng lớn.
Võ công chưa đủ, phải góp giá đỡ vào.
Nhưng mà Lâm lão sư tuy rằng cái khung lớn, nhưng tính tình vẫn là vô cùng chân thật.
Chí ít cả môn phải của bà, một tháng năm trăm lượng vàng đã dư sức bao.
Không sai, lại xuống gia.
Lúc trước bao ba tháng năm nghìn lượng vàng, mỗi tháng tầm một nghìn sáu.
Bây giờ bao cả năm, giá cả nhất định phải thêm ưu đãi một chút, nhưng mà phải bao ăn bao ở.
Nguyên bản Thẩm Lãng còn suy nghĩ cùng vị Tuyết Sơn Lão Yêu này trò chuyện vài câu, nhưng bây giờ là không có ý định này, trực tiếp vọt vào.
- Phu quân...
Thẩm Lãng mới vừa đến bên ngoài viện, bên trong liền truyền đến tiếng Mộc Lan gọi ầm ĩ.
- Nha đầu ngốc, phu quân của con còn chưa tới.
Mộc Lan nói:
- Đến, đến, liền ở bên ngoài.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, Mộc Lan trở nên lợi hại như vậy, cách mười mấy mét cũng có thể cảm giác được hắn đến?
Kết quả, lúc Thẩm Lãng vọt vào gian phòng, tất cả mọi người kinh ngạc không ngớt.
Phu thê hai người tình cảm sâu như vậy à?
Cách thật xa, cũng không có nghe được giọng, Mộc Lan đã biết Thẩm Lãng đến.
- Phu nhân đau bụng mấy canh giờ, nhưng vẫn không phát động.
- A...
Ngay sau đó, Mộc Lan lại truyền tới một tiếng kêu đau.
Thẩm Lãng hết hồn.
Mộc Lan còn gan dạ hơn Băng Nhi rất nhiều, dù cho bị thương cũng sẽ không đau kêu thành tiếng.
Nữ nhân sinh nở đương nhiên đau, nhưng mà lấy tu vi và tính cách Mộc Lan, nhất định là có thể nhịn được.
Bây giờ ngay cả nàng cũng không nhịn được, có thể thấy được đau cỡ nào.
Thẩm Lãng vội vàng kiểm tra thai nhi.
Đặc biệt khỏe mạnh.
Vị trí thai cũng đặc biệt chuẩn.
Tim thai của đứa bé nhảy lên mạnh mẽ có lực lắm.
Không khỏi thoáng yên tâm lại!
- Lãng nhi, con ở nơi này cũng không giúp được cái gì, con đi ra ngoài trước, đi ra ngoài trước!
Thẩm Lãng muốn ở lại bên trong.
Mộc Lan cũng muốn Thẩm Lãng ở lại bên trong.
Thế nhưng hai bà mẹ trực tiếp đẩy Thẩm Lãng ra phía ngoài.
Mộc Lan quay đầu vừa nghĩ, lúc mình kêu đau, mặt mày có thể khó coi, cho nên cũng tán thành Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Thế là, Thẩm Lãng mới vừa thấy nương tử một bên, lại bị đẩy ra.
Tiếp đó, nghe bên trong Mộc Lan truyền đến một tiếng rên la đau đớn.
Vô cùng cháy bỏng!
...
Mộc Lan bên này sinh con vô cùng lo lắng.
Kinh đô bên này cũng vô cùng cháy bỏng.
Bất kể là quốc quân, vẫn là Ninh Chính, hay tất cả mọi người, đều sứt đầu mẻ trán.
Nhất là Ninh Chính!
Gã đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt đã hơn nửa năm.
Thực sự cho tới bây giờ cũng không có nhè nhàng, cũng không có hiển hách.
Cái gì tới cửa nịnh bợ, vuốt mông ngựa, càng hết thảy không có.
Mỗi ngày đều đang bị người trách cứ, bị người chửi bới.
Quả thực không biết vì sao có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Thậm chí có thể nói, hắn hoàn toàn chỉ gánh chịu trách nhiệm, lại không có hưởng thụ quyền lực thoải mái.
Thẩm Lãng đi, sau đó Ninh Chính một lần nữa trở thành phế vật.
Quốc quân lợi dụng kế sách Thẩm Lãng ra sức nâng lên Tam vương tử Ninh Kỳ, gièm pha Thái tử, khiến cho triều cục lại một lần nữa tiến vào cân đối, cũng tạm thời bảo vệ Ninh Chính.
Thế nhưng các quan viên đại thần trong triều tìm cách gây khó dễ cho Ninh Chính rất nhiều.
Hơn nữa loại gây khó dễ này ngay cả cáo trạng đều không có cách nào cáo.
Mặc kệ chuyện gì người ta vẫn không phối hợp, để cho ngươi không có cách nào khác làm việc.
Mục tiêu của quan viên hai phe Thái tử cùng Tam vương tử đều rất rõ ràng, để Ninh Chính ở phủ Đề đốc Thiên Việt nửa bước khó đi, cuối cùng chán nản cút đi.
Thế nhưng...
Chỉ hai tháng sau.
Rất nhiều người thấy may mắn vì có Ninh Chính ở vị trí phủ Đề đốc Thiên Việt.
Bởi vì, toàn bộ chuyện đắc tội với người khácđều giao cho gã.
Nam Cung Ngạo dẫn đầu tám vạn đại quân xuôi nam, xốc lên trận mở màn cho đại chiến vận mệnh quốc gia.
Nhưng mà cái này chỉ là bắt đầu.
Những ngày kế tiếp, càng lúc càng khó khăn hơn.
Bởi vì lại phải chuẩn bị một trận chiến tranh khác rồi.
Chiến tranh phía tây cùng nước Sở
Mặc dù một trận chiến này chưa chắc sẽ chân chính đánh, nhưng lo trước khỏi hoạ.
Quân phí tạm thời vẫn là đủ.
Nhưng đến thời điểm nào đó, vàng đổi không được lương thực, đổi không được vải vóc, thay đổi không được dược liệu.
Bất cứ lúc nào đừng hòng đám thương nhân không mơ tưởng kiếm tiền, cho nên ngay tại chỗ lên giá không thể tránh được.
Cho nên các khu vực trực thuộc toàn bộ xung quanh kinh đô đều phải đi vào quản chế lương thực.
Thậm chí dưới tình hình cần thiết, còn phải tiến hành chế độ phân phối lương thực, không thể tự do buôn bán.
Phải trắng trợn tấn công hành vi trữ lương thực, lên giá cả phi mã.
Thế nhưng, đám lương thương (buôn bán lương thực) này cùng quan viên trong triều có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Đánh lương thương, chuyện đắc tội với người khác.
Ninh Chính đi làm!
Quy định mỗi người mỗi tháng chỉ có thể mua bao nhiêu lương thực, chuẩn bị phát lương trù
Cũng phải do Ninh Chính đi làm.
Lấy thực lực của một nước Việt, căn bản rất khó đồng thời đánh hai trận đại chiến.
Thế nhưng đại chiến với nước Sở, nhất định phải lo trước khỏi hoạ.
Tất cả tin tức đều biểu hiện, Sở vương gần như điên rồi.
Lần trước chuyến săn biên giới thua, sau đó Sở vương một ngày một đêm đều muốn được báo thù rửa hận.
Lúc này đây hao tốn cái giá to lớn cùng phía tây, phía bắc nước Tân Càn, nước Lương đạt yêu cầu hiệp nghị hòa bình.
Tiếp đó, không ngừng tập kết đại quân áp về phía biên cảnh Sở Việt.
Cắt nhường hai mươi dặm đường biên giới, đền tiền tám mươi vạn, công khai nhận sai.
Ba chuyện này đối với Sở vương mà nói hoàn toàn là vô cùng nhục nhã, chỉ có nợ máu trả bằng máu.
Nước Sở đã tập kết hai mươi vạn đại quân.
Đáng sợ hai mươi vạn!
Thế nhưng đại quân nước Sở vẫn còn liên tục không ngừng đông tiến, lại còn đang tập kết.
Quả thực để cho người ta kinh hồn táng đảm.
Sở vương điên thật rồi.
Nước Ngô bên kia ngược lại yên lặng, Ngô vương cũng không có bao nhiêu hành động, càng không có tập kết đại quân.
Thế nhưng có một hành động để cho người ta bất an.
Hôm nay đã là năm đầu tám tháng, đã thu hai vụ lương thực xuân thu.
Nước Ngô đi tới một năm coi như là mưa thuận gió hoà, lẽ ra không thiếu lương thực, đã thuận lợi vượt qua thiếu lương thực.
Thế nhưng, gã vẫn bí mật hướng đế quốc Đại Viêm mượn một trăm ba mươi vạn thạch lương thực.
Vua Ngô trẻ tuổi muốn làm gì?
Gã trữ hàng lương thực nhiều như vậy làm cái gì?
Chắc chắn không phải là vì bán lấy tiền, mà là vì lúc cần thiết lấy tư cách quân lương.
Nước Sở động lớn, nước Ngô động nhỏ.
Lấy ở giữa tư cách bão táp, Việt quốc đương nhiên cũng muốn động.
Lương thực quản chế từng bước thăng cấp, từ kinh đô khuếch tán đến toàn quốc.
Nhưng mà, toàn bộ Việt quốc lương thực quản chế cũng chỉ có hai cái địa phương làm được rất nghiêm khắc.
Một là Diễm Châu, một là kinh đô.
Diễm Châu bên kia, bởi vì mua bán quá phát đạt, cộng thêm Biện Tiêu thống trị hơn năm, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, cho nên bất kể là thương nhân cùng dân chúng, dù cho oán giận cũng chỉ dám ở trong lòng.
Mà vạn dân kinh đô, đơn giản là tiếng oán than dậy đất.
Nếu như nước bọt biết bay Ninh Chính đều đã bị chết đuối.
Mấy trăm vạn dân chúng chửi ầm lên, bởi vì lương thực quản chế, quản chế thịt, dẫu có tiền cũng không mua được mấy thứ đó.
Thương nhân mắng to, bởi vì không cho bán rượu, không cho chưng cất rượu.
Gái lầu xanh cũng nguyền rủa Ninh Chính, bởi vì cấm đi lại ban đêm, để thanh lâu hoàn toàn mất đi làm ăn.
Cái này cũng chưa tính.
Việt quốc muốn ứng phó hai trận đại chiến, binh lực thiếu nghiêm trọng.
Cho nên muốn gọi nhập ngũ, luyện binh.
Luyện binh không về phủ Đề đốc Thiên Việt quản, nhưng gọi nhập ngũ lại về gã quản.
Hảo nam không làm lính, thép tốt không làm đinh.
Địa phương nghèo còn thoáng khá hơn một chút, chỗ như kinh đô loại này mộ tân binh là khó khăn nhất.
Không có biện pháp, vậy ép buộc mộ binh.
Loại chuyện đắc tội với người này, lại là Ninh Chính đi làm.
Năm rồi cũng có ép buộc mộ binh, thế nhưng chỉ cần trong nhà cho ít tiền, nha môn có thể cắt mất tên ngươi.
Thế nhưng bây giờ không được.
Ninh Chính trực tiếp phái Thành Vệ Quân đi kêu gọi trưng binh.
Dùng tiền chẳng những vô dụng, ngược lại còn muốn bị phạt.
Toàn bộ khu trực thuộc kinh đô, Ninh Chính liền ép buộc mộ binh hơn năm vạn người.
Đây là hơn năm vạn gia đình.
Mấy chục vạn người chửi bới, cũng đủ để cho gã thủng trăm ngàn lỗ.
Ninh Chính sống sờ sờ tiếp tục chống đỡ.
Dù cho ngàn người lên án, muôn người thóa mạ, cũng giải quyết từng chuyện một đâu ra đây.
Mặc dù chật vật không thể tả, cũng căn bản không có một chút ý đồ gây chú ý nổi bật.
Nửa điểm đều không tinh xảo.
Thế nhưng lúc quốc quân Ninh Nguyên Hiến tiếp thu thành quả những thứ này, tức khắc kinh ngạc sững sờ.
Thậm chí có một loại ảo giác, thực lực Việt quốc của ta mạnh như vậy kia à?
Chỉ từ bên trong kinh đô liền làm ra nhiều vải vóc, lương thực, nguồn mộ lính nhiều như vậy?
Nhưng cuối cùng ông không phải thanh niên, liếc mắt liền nhìn ra đây là Ninh Chính làm mọi chuyện đến cực hạn.
Tiếp đó, ông ta có chút xấu hổ.
Nếu không phải là suốt hai mươi năm ông sống quá tiêu sái, Việt quốc không đến nước này.
Bây giờ đại chiến đến, không thể không tạm thời ôm chân phật, tiêu hao sức dân, thực lực của một nước.
Người tốt ai cũng nguyện ý làm.
Nhưng người xấu khó làm.
Mà bây giờ quan viên cả triều, đều đang nhìn Ninh Chính đi làm cái tên xấu xa này.
Đắc tội hết quan viên, đắc tội thương nhân, sau đó cả dân chúng bình thường cũng triệt để đắc tội.
Hơn nữa mộ binh tới cũng không về tay Ninh Chinh.
Một bộ phận đưa đi phía nam, một bộ phận đưa đến Xung Nghiêu phía tây, một nửa đưa đến Ninh Kỳ phía bắc.
Nói cách khác, Ninh Chính đắc tội vô số người thu binh, cuối cùng tất cả đều trở thành cho Thái tử cùng Tam vương tử.
Rõ ràng từ đầu đến đuôi oan đại đầu.
Nhưng gã cũng cẩn thận làm.
Điều này làm cho quốc quân trong lòng cảm khái không thôi.
Ánh mắt của Thẩm Lãng thật chuẩn.
Hiện tại xem ra câu nói kia của hắn rất đúng, làm một quân vương, thông minh cùng thủ đoạn cũng là mạt, tính cách, ý chí mới là bản.
Việt quốc bên trong vì hai trận đại chiến, buộc phải chèn ép sức dân đến cực hạn.
Phía tây, như là mây đen nặng nề.
Đại quân của Xung Nghiêu, đại quân nước Sở ngày đêm tập kết.
Lần này tuyệt đối không giống năm ngoái diễn trò chủ nghĩa hình thức.
Lúc này đây, tuyệt đối là đại quyết chiến ngươi chết ta sống.
Mà chiến cuộc nước Nam Ẩu thì như thế nào?
Sứt đầu mẻ trán!
Con trai của Nam Cung Ngạo ngay trong đại quân Chúc Lâm, trong thư đã viết rõ chiến cuộc bên này.
Nhưng Nam Cung Ngạo vẫn cảm thấy, Việt quốc có mười mấy vạn đại quân, võ sĩ tộc Sa Man dù cho cường thịnh trở lại, thế nhưng thiếu tính kỷ luật, giống như một đám cát lộn xộn.
Đại quân phe ta đở trang bị và kỷ luật đều thắng xa, nên thắng không khó.
Nhưng sau khi chân chính đến chiến trường nước Nam Ẩu, ông mới cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nước Nam Ẩu rất nhỏ, còn chưa có nửa hành tỉnh của Việt quốc, quy mô chỉ có mấy quận thôi.
Toàn bộ nước Nam Ẩu, cũng chỉ có ba thành thị quy mô lớn, hơn nữa những thành thị này đều ở trong tay Việt quốc.
Nhưng trừ ba cái thành thị kia ra, đưa mắt đều là địch.
Quan viên của nước Nam Ẩu gần như toàn bộ đầu phục Việt quốc, như là chó săn vậy.
Thế nhưng, vua Căng phát động là chiến tranh nhân dân.
Ở chiến báo của Chúc Lâm, mỗi một lần luôn mồm đều nói đô thành Nam Ẩu trong tay, hai thành khác cũng trong tay.