Chương 649: Chiến tranh nước Nam Ẩu! Nhóc con nghịch thiên! (2)
Thế nhưng, ra khỏi thành trì, sau đó toàn bộ cũng là địa bàn vua Căng.
Nước Nam Ẩu phản loạn đã duy trì hai năm, bên này dân chúng gần như mỗi người đều là binh.
Quân đội Việt quốc nếu ít hơn mấy trăm người thậm chí cũng không dám ra ngoài thành.
Bởi vì sẽ bị đánh du kích.
Hơn nữa toàn bộ nước Nam Ẩu trừ mấy thành thị ra, còn lại cũng là núi lớn cùng rừng rậm.
Địch to địch nhỏ, quả thực vô số kể.
Hoàn toàn là đại dương mênh mông của dân chúng tộc Sa Man.
Đúng như sa lầy vậy.
Ba cái thành thị, mười mấy vạn đại quân, mỗi ngày đều sẽ gặp phải mấy chục lần đánh lén.
Phái ít binh đi vây quét không được, sẽ bị tiêu diệt.
Phái thừa binh đi vây quét cũng không được, bởi vì người ta chui vào trong núi lớn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nam Cung Ngạo tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu đã ba tháng.
Đánh mấy chục trận chiến đấu lớn nhỏ.
Hơn nữa mỗi chiến đấu tất thắng.
Nhưng tác dụng gì cũng không có.
Chiến cuộc căn bản không có tiến triển thực chất.
Mỗi ngày tiêu hao lương thảo dược liệu vô số.
Thời tiết nơi này thực sự quá oi bức.
Nơi này rừng cây khắp nơi đều có cạm bẫy, khắp nơi đều có chướng khí.
Hơn nữa vua Căng cũng là một tên khốn kiếp.
Lúc trước đại quân Nam Cung Ngạo chưa xuôi nam, gã làm ra vẻ ép sát tới nơi.
Giống như ngày mai sẽ phải nhất thống tộc Sa Man, sẽ phải xưng vương xưng bá, sẽ phải dẫn đầu đại quân thu phục cố quốc.
Lúc này mới để Việt quốc cấp tốc mà tập kết gần mười vạn đại quân xuôi nam.
Thế nhưng đại quân Nam Cung Ngạo đến nước Nam Ẩu, sau đó vua Căng ngược lại không vội.
Bước tiến gã thống nhất tộc Sa Man lại trở nên chậm hơn.
Điều này làm cho Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm chửi ầm lên.
Bây giờ hai người kia chỉ có một ý niệm trong đầu.
Đ*t mẹ vua Căng, ngươi vội vàng thống nhất tộc Sa Man đi, mau dẫn đầu đại quân tới đoạt nước Nam Ẩu đi.
Sớm mà quyết chiến.
Bằng không kéo dài đến này, muốn nấu người ta chết cháy hả.
...
Mà vào một ngày mười lăm tháng tám!
Tết trung thu!
Phía nam thế giới phương đông cuối cùng truyền đến cái tin tức như sấm sét giữa trời quang.
Vua Căng chính thức chiêu cáo thiên hạ, nhất thống tộc Sa Man.
Nước Đại Nam chính thức thành lập.
Vua Căng biến thành quốc quân đời thứ nhất nước Đại Nam.
Điều này đại biểu được tộc Sa Man như là một đám rời rạc mấy trăm năm qua chính thức thống nhất.
Thế giới phương đông một nước lớn quật khởi lần thứ hai.
Không sai!
Từ dân cư là tiểu quốc, toàn bộ tộc Sa Man cũng chỉ có mấy triệu dân cư mà thôi.
Nhưng từ lãnh thổ cũng là nước lớn, lãnh địa tộc Sa Man phía đông giáp biển, phía tây tiếp giáp nước Khương, lãnh thổ diện tích thậm chí so với Việt quốc còn muốn lớn hơn.
Đương nhiên phần lớn khu vực cũng là núi lớn cùng rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa còn là ở vào giai đoạn bộ lạc khá nguyên thủy.
Không có mấy thành thị quy mô, thậm chí ngay cả đại trấn đều không có bao nhiêu.
Bình thường mà nói đại điển thành lập nước lớn thế này cũng rất nhiêu khê.
Cần xây dựng cung điện, cần triệu tập sứ thần các nước, cần sắc phong quần thần, cần đại xá thiên hạ, còn cần chuẩn bị rất nhiều điềm lành.
Nhưng mà, tất cả chuyện này vua Căng cũng chẳng làm.
Cung điện của gã vẫn là một ngôi chùa cổ được tu sửa.
Gần như không có sứ thần ngoại quốc, ngay cả nước Sở cũng không có mời.
Thứ quy nhất được gọi là đặc phái viên, có thể cũng chỉ có mấy người thủ lĩnh Đại Kiếp Tự, còn có một chút thương nhân các nước Tây Vực mà thôi.
Nhưng mà!
Nước Đại Nam thành lập, vẫn là như là sấm sét vậy.
Triệt để rung động toàn bộ phương đông!
Từ các nước Tây Vực xa xôi, những quốc gia ở cực bắc, đều bị chấn động run lên.
Mà Việt quốc thì càng đừng nói nữa.
Toàn bộ quân thần nước Việt, thậm chí vạn dân, bị sốc đến dựng cả tóc.
Ngày này rốt cuộc đã tới!
Cục diện kế tiếp đã rõ ràng.
Hoặc là nước Đại Nam mới trỗi dậy nước còn chưa có chân chính cường đại lên đã bị đánh gãy sống lưng. Hoặc là nó đạp lên xác chết của nữa nước Việt quốc, biến thành một trong chúa tể phía nam.
Mà vua Căng một khi tuyên bố thành lập nước Đại Nam, một khi lên ngôi là vua, liền nhất định sẽ mở cuộc chiến đoạt lại cố quốc.
Từ trên danh dự, chỉ có đoạt lại nước Nam Ẩu, mới coi là là chân chánh quân vương.
Từ chiến lược phía trên, chiếm lấy nước Nam Ẩu, sau đó mới có thể ở vào chiến lược ưu thế với Việt quốc.
Quả nhiên!
Vua Căng lên ngôi là vua, sau đó gần như không có bất kỳ đại điển chúc mừng, trực tiếp bắt đầu tập kết đại quân.
Mười vạn đại quân, chia ra mấy đường, trùng trùng điệp điệp xuất phát từ nước Đại Nam, hướng về nước Nam Ẩu.
Công chúa Ninh La, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo không khỏi đều thở dài một tiếng.
Rốt cuộc đã tới!
Trận đại quyết chiến vận mệnh này, cuối cùng phải nổ ra!
...
Đương nhiên, đối với Thẩm Lãng mà nói.
Hắn lúc này hoàn toàn không để ý tới chiến cuộc nước Nam Ẩu bên kia.
Bởi vì, tầm hai ngày trôi qua.
Mộc Lan còn chưa có sinh được.
Chuyện này quả thực hù dọa tất cả mọi người.
Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua tình trạng như vậy.
Vị trí thai rõ ràng chính vô cùng, hơn nữa còn bắt đầu đau bụng từ rất sớm
Nhưng vẫn không sinh ra được.
Thậm chí không vỡ ối, cổ tử cung cũng không có mở.
Hoàn toàn không biết là nguyên nhân gì.
Lúc này Thẩm Lãng đã thời thời khắc khắc đều bên người Mộc Lan.
Tất cả bà mụ cùng nữ đại phu mặt mày vàng vọt, không biết làm sao.
Mẹ của Thẩm Lãng, mẹ của Mộc Lan, đều đã quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu nguyện.
Nhưng mà Mộc Lan vẫn càng lúc càng đau, càng lúc càng thê thảm vô cùng.
Cuối cùng, hoàn toàn tăng lên đến tình trạng đau muốn chết.
Hơn nữa, chợt bắt đầu phát sốt.
Võ công nàng coi như là mạnh, lại đau đến vài lần ngất đi.
Hơn nữa thân thể bắt đầu yếu ớt.
Thẩm Lãng đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Bất cứ lúc nào chuẩn bị c-section.
Nhưng hết lần này tới lần khác đứa bé vô cùng khỏe mạnh, tim thai rất ổn.
Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn mổ.
Đây cũng không phải là xã hội hiện đại, sinh mổ này gần như còn lớn hơn cả giải phẫu viêm ruột thừa của Trương Xung.
Một lần kia Trương Xung đều cửu tử nhất sinh, Thẩm Lãng rõ ràng không muốn Mộc Lan mạo hiểm.
Có thể tự sinh, vẫn là tự sinh đi.
Thực sự cách gì đều thử qua.
Thậm chí cô bé Thẩm Mật đều vỗ cái bụng Mộc Lan nói:
- Đệ đệ ra, đệ đệ ra...
Bé Thẩm Mật chín tháng, nguyên bản chỉ biết kêu ba, Băng Nhi phí hết tâm tư mới để cho nàng nói ra hai chữ đệ đệ.
Kết quả, đứa em trai nghịch ngợm vẫn là không chịu ra.
...
Ba ngày trôi qua.
Thẩm Lãng gần như muốn sắp điên.
Thậm chí có ba lần, hắn đã lấy ra dụng cụ khử trùng, định mổ cho Mộc Lan.
Thế nhưng bị Mộc Lan ngăn cản.
Mộc Lan đã trở nên đặc biệt yếu ớt, đôi môi tái nhợt vô sắc.
- Phu quân, thiếp cảm giác đứa bé không muốn ra. - Mộc Lan yếu ớt nói.
Thẩm Lãng nắm chặt tay nàng nói:
- Mỗi một đứa bé đều không muốn đi ra.
Quả thực mỗi một đứa bé cũng không muốn rời khỏi bụng mẹ, như vậy không có cảm giác an toàn, sẽ nghĩ hết biện pháp ở lại trong bụng, mãi cho đến khi không thể không ra.
Mà ngay tại lúc này, mẹ Thẩm Lãng lại gọi hắn ra ngoài!
- Đại Lang, năm đó mẹ ruột Đại Ngốc sinh nó ra, chính là đau đớn mấy ngày mấy đêm như vậy, mãi cho đến khi cô ta tắt thở, Đại Ngốc mới sinh ra. - Thẩm mẫu nói:
- Cho nên rất nhiều người đều nói, đứa nhỏ này nín mãi trong bụng mẹ nên mới ngốc đấy.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng gần như rợn cả tóc gáy.
Lời của mẹ để lộ ra một tin tức đáng sợ.
Năm đó mẹ ruột Đại Ngốc, cơ hồ là đã chết, mới sinh ra Đại Ngốc.
Vừa sinh ra, lập tức liền tắt thở.
Vậy chứng minh cái gì?
Chứng minh mãi cho đến khi ở trong bụng không nổi nữa gã mới ra ngoài.
- Đại Lang à, mẹ yêu cháu lắm, nhưng càng quý con dâu hơn, đứa bé nhà chúng ta chỉ sợ không như vậy. Thời khắc mấu chốt, giữ lại con dâu quan trọng hơn, con phải nghĩ biện pháp, không thể đợi thêm nữa... - Thẩm mẫu nói:
- Con đã nói có thể xé ra cái bụng, lúc vạn bất đắc dĩ có thể làm như vậy. Tuyệt đối không thể chờ đứa bé tự đi ra, nó sẽ tự hao tổn.
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm mẹ một lúc lâu.
Chí ít đoạn văn này, không giống như là thôn phụ bình thường nói.
- Con hiểu rồi!
Sau khi tiến vào phòng.
Thẩm Lãng nói thẳng:
- Chuẩn bị giải phẫu!
Tiếp đó, hắn cầm dụng cụ đã khử trùng sạch sẽ lại một lần nữa khử trùng.
Chuẩn bị mổ bắt cn.
Mà ngay tại lúc này, Mộc Lan lại bảo vệ cái bụng, yếu ớt khóc thút thít nói:
- Phu quân không nên, phu quân không nên, chàng làm thế sẽ hù con đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Thằng nhóc phá phách bại hoài này hành nàng như thế, ta nhất định phải lôi nó ra đánh cho bõ!
Mộc Lan khóc ròng nói:
- Phu quân, van cầu chàng, không nên mổ bụng, không nên mổ bụng.
Thẩm Lãng nói:
- Không có biện pháp, an nguy của nàng quan trọng nhất. Nàng yên tâm ta sẽ không để cho nàng có chuyện, ta nhất định sẽ dùng đao pháp tốt nhất, sẽ không lưu lại vết sẹo gì đâu.
Mộc Lan khóc ròng nói:
- Thiếp không để ý vết sẹo, nhưng không thể hù con mình được, thiếp cảm giác nó đang sợ hãi vô cùng. Phu quân ơi, hãy nghĩ biện pháp gì khác đi, không nên mổ bụng, không nên mổ bụng. Con chúng ta không giống đứa trẻ khác, nếu chàng xé bụng nó, nó sẽ cảm thấy nhà sụp.
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao có thể?
Hiện đại thế giới có bao nhiêu đứa trẻ được sinh mổ? Lại có đứa nào cảm thấy trời sập, nhà cửa sụp?
- Thực sự, thực sự... - Mộc Lan nói dịu dàng:
- Con chúng ta không cùng một dạng, phu quân hãy tin tưởng thiếp. Chàng hãy nghĩ một biện pháp khác xem, một chút biện pháp...
Thẩm Lãng gần sắp điên, chưa có biện pháp gì thay thế được.
Vừa nghĩ tới Mộc Lan gặp nguy hiểm, cả người hắn đều phải bùng nổ.
Kết quả hắn cứng rắn muốn mổ, Mộc Lan không cho, ra sức che cái bụng.
Làm cho Thẩm Lãng cần thủ đoạn cường ngạnh, trực tiếp gây mê cho nàng.
Mộc Lan cầu khẩn khóc lóc giống như tận thế vậy, dùng giọng điệu trước nay chưa từng có, trái tim Thẩm Lãng gần như muốn hòa tan.
Mà vào lúc này, Thẩm mẫu bên ngoài nói.
- Đại Lang, nếu cháu nó không muốn đi ra, con dùng kim đâm nó một cáo, có phải sẽ chịu ra không?
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Như thế cũng được sao?
Quá hoang đường đi.
Kết quả Mộc Lan lại ra sức gật đầu nói:
- Đúng, cái biện pháp này có thể thử xem một chút, phu quân, mắt chàng không phải rất lợi hại sao, chàng đâm vào chỗ mông con, tuyệt đối phải nhìn chính xác, nhất định phải đâm vào mông, tuyệt đối không nên đâm bị thương chỗ khác.
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan như là trẻ sinh đôi kết hợp vậy, mắt hắn có chức năng đặc biệt mặc dù chưa từng nói qua, nhưng Mộc Lan cũng đã biết rồi.
Thẩm Lãng gật đầu.
Xuất ra một cây kim bạc nhỏ xíu.
Dùng thị lực X quang xuyên qua bụng Mộc Lan, nhìn thằng bé bên trong.
Nhóc bại hoại, đã vậy còn hành mẹ ngươi, hành vợ cưng của ta.
Dù cho ngươi là con trai ruột của ta, dù cho ngươi vẫn còn trong bụng, cũng muốn đánh cái mông ngươi.
Thẩm Lãng xác định hết lần này đến lần khác, đúng ngay vị trí mông đứa bé.
Hít một hơi thật sâu, xác định tay mình không run rẩy, xác định độ sâu bản thân đâm vào.
- Đâm!
Thẩm Lãng trong lòng run rẩy, thế nhưng tay lại đặc biệt quyết đoán.
Kim bạc mỏng manh xuyên qua cái bụng Mộc Lan, trúng ngay cái mông nhỏ của đứa bé.
Quả nhiên, thằng bé trong bụng giật mình, còn cố né tránh.
Kết quả Thẩm Lãng lại dùng bạc kim đâm một cái.
Sau nửa khắc!
Vỡ ối, cổ tử cung mở ra!
Một khắc đồng hồ sau đó!
Thằng bé nghịch ngợm này được sinh ra.
Oa oa khóc lớn!
Thẩm Lãng gần như tê liệt ngã xuống.
Thẩm mẫu trực tiếp ngồi trên đất.
Ranh con, con chờ cho ta!
Chỉ cần ngươi hơi lớn một chút, ta liền đánh ngươi từ nhỏ đến lớn.
Đã vậy còn quá nghịch ngợm, một chút đều không ngoan!
Xem tỷ tỷ ngoan biết bao nhiêu!
- Chúc mừng cô gia, chúc mừng tiểu thư. Sinh một đứa bé trai, sáu cân bảy hai!
Cái trọng lượng này vừa vặn, không nhẹ cũng không nặng.
Arunana sanh ra tiểu vương tử, tầm hơn mười hai cân, năm đó Đại Ngốc sinh ra cũng hơn mười hai cân.
- Đứa trẻ này đáng yêu quá, quá đẹp!
Thẩm Lãng xem tiểu tử thối.
Quả nhiên siêu đẹp, mới vừa sinh ra đã đẹp như vậy.
Hơn nữa hoa chân múa tay vui sướng, oa oa khóc lớn không để yên.
Mới vừa sinh ra mắt liền mở thật to, cực kỳ hiếm thấy.
Hơn nữa đôi mắt này không chỉ là đẹp, còn có vẻ rực rỡ câu người.
Tiểu tử thúi này tương lai sau khi lớn lên, chẳng phải là so với ta càng đẹp trai hơn sao?
Tiếp đó, Thẩm Lãng thuận tiện dùng X quang nhìn huyết mạch đứa con này một cái.
Đương nhiên, hắn chẳng qua là tùy tiện xem.
Không ôm hy vọng.
Con của Thẩm Lãng ta đây cần huyết mạch cao làm gì?
Luyện võ gì gì đó cũng là người hạ đẳng.
Nhìn xem Tuyết Sơn Lão Yêu bên ngoài kia kìa, gần tiếp cận với đại tông sư.
Cả môn phái nhận thầu, một tháng mới năm trăm lượng vàng.
Thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua.
Thẩm Lãng liền hoàn toàn hết hồn!
Bởi vì...
Đứa bé trai vừa mới sinh ra là... Hoàng Kim Huyết Mạch!
Hơn nữa còn là Hoàng Kim Huyết Mạch càng thêm chói mắt!