Chương 656: Cuộc chiến kinh ngạc! Di tích thượng cổ! (1)
- Lão sư, học trò có thể hỏi một chút Thần nữ Tuyết Ẩn cùng đại tông sư Chung Sở Khách ở nơi nào không?
Ngô Đồ Tử nói:
- Ta biết hai người kia, cũng biết hai người này đã tới núi Phù Đồ, nhưng đến tột cùng ở nơi nào ta quả thực không biết! Bởi vì cái này không về ta quản!
Thẩm Lãng tin.
Trước mắt Ngô Đồ Tử này tuyệt đối là người cuồng khoa học, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải ở trong phòng thí nghiệm của mình, quả thực không có thời gian rảnh để quản chuyện người khác!
Ngô Đồ Tử muốn dẫn được Thẩm Lãng đi hòn đảo giữa núi Phù Đồ.
Kết quả mới vừa đi ra ngươi vài bước, liền ngừng lại.
Bởi vì có người đến!
Quả nhiên, bên ngoài vang lên giọng của một người đàn ông.
- Ngô Đồ Tử trưởng lão, tay Thẩm Lãng còn sống không?
Nhìn hỏi lời này, rõ ràng quá trực tiếp.
Ngô Đồ Tử đi ra ngoài.
Phía trên đảo có một con đỏ ngừng lại, có năm người đứng trên đó.
Một người áo bào trắng, bốn người áo đen.
- La tuần sát sứ. - Ngô Đồ Tử nói:
- Chuyện gì?
Năm người kia ngài nhẹ nhàng nhún một cái, thân thể bắn nhanh như tên, đạp xuống đất đảo nhỏ.
Con đò ấy lại không hề dao động, mặt nước cũng không có gợn sóng.
Võ công năm người này, rõ ràng cao.
La tuần sát sứ nói:
- Nghe nói có người giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ, đặc biệt tới bắt về. Nếu như Thẩm Lãng không chết, chúng ta sẽ phải mang đi xử tử.
Tên lái đò đi báo lên tổng bộ núi Phù Đồ, tổng bộ lập tức phái tới người của Hiến đường Tuần sát sứ tới bắt.
Ngô Đồ Tử nói:
- Không cần Hiến đường quan tâm, Thẩm Lãng này đúng là đệ tử quan môn của ta.
Nghe những lời này, La tuần sát sứ không khỏi kinh ngạc.
Gặp quỷ à?
Ngô Đồ Tử này căn bản liền chưa từng thấy qua Thẩm Lãng, hơn nữa nàng căn bản không có thể tiếp thu bất luận kẻ nào lên đảo của mình.
Bây giờ lại nhận Thẩm Lãng này làm đệ tử quan môn?
Chẳng lẽ Thẩm Lãng thực hiện mỹ nam kế thành công?
Ngô Đồ Tử này tuy rằng dáng dấp tuyệt mỹ, nhưng căn bản thì không phải là nữ nhân hoàn chỉnh.
Ngay cả như vầy mà Thẩm Lãng này còn có thể làm được?!
La tuần sát sứ nói:
- Ngô trưởng lão, ngài thu đệ tử đầu tiên phải đi qua Ân Đức Đường đồng ý, đồng thời đăng ký vào sổ sách, lúc này mới xem như là thu đồ đệ thành công.
Ngô Đồ Tử nói:
- Có đúng không? Vậy ta bây giờ đi Ân Đức Đường đăng ký cũng còn kịp à?
La tuần sát sứ nói:
- Đương nhiên tới kịp, chỉ bất quá Thẩm Lãng còn phạm vào một tội danh khác, giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ! Tất cả lệnh bài chúng ta đều có đăng ký trong danh sách, căn bản cũng không có hắn vậy một bên! Giả tạo lệnh bài, là là tử tội! Ta muốn dẫn hắn đi Hiến đường xử tử!
Ngô Đồ Tử nói:
- Lệnh bài này của hắn không phải ngụy tạo, là ta cho hắn.
La tuần sát sứ nói:
- Điều đó không có khả năng, ngài chưa từng có rời đi đảo Phù Đồ, thế nào cầm lệnh bài cho Thẩm Lãng?
Ngô Đồ Tử nói:
- Cháu của ta Ngô Tuyệt rời đi núi Phù Đồ, chuyên môn đi tìm Thẩm Lãng, là ta ủy thác nó cầm lệnh bài giao cho Thẩm Lãng, lúc đó ta liền nhìn trúng tài năng của hắn, muốn thu hắn làm học trò.
La tuần sát sứ nói:
- Đi gọi Ngô Tuyệt tới.
Một lát sau, Ngô Tuyệt đến!
Gã vẫn nhớ lúc trước vậy, khuôn mặt thời thời khắc khắc đều mang nụ cười thân thiết.
Thẩm Lãng nhìn thấy hắn, sau đó tức khắc như là tha hương ngộ cố tri vậy, lớn tiếng nói:
- Nghĩa huynh, tiểu đệ nhớ muốn chết đi được.
Ngô Tuyệt mừng rỡ nói:
- Lãng đệ, đệrốt cuộc đã tới, thật sự làm ta nhớ muốn chết. Mấy tháng trước ta liền thời thời khắc khắc ngóng chờ đệ núi Phù Đồ, hôm nay đệ cuối cùng cũng đến. Tới đây nào, theo ca ca về nhà, chúng ta không say không về.
Hai người kia gặp mặt rõ ràng thân thiết vô cùng.
La tuần sát sứ nói:
- Ngô Tuyệt, trưởng lão Ngô Đồ Tử có ủy thác ngươi cầm một bên lệnh bài núi Phù Đồ chuyển giao cho Thẩm Lãng?
Lúc nói ra lời này, Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng đều nhìn gã chằm chằm.
Ngay lúc này cho dù là một thằng ngu đều biết làm sao trả lời.
Ngô Tuyệt kinh ngạc nói:
- Không có, cô cô ngươi không để cho ta chuyển giao lệnh bài gì hết.
Nhìn xem!
Đây là tình huynh đệ plastic (*).
(*) tình anh em giả tạo: tức để chỉ những người ngoài mặt tỏ ra là bạn bè thân thiết với mình nhưng đến khi nhờ cậy thì ngoảnh mặt làm ngơ
Đương nhiên, đối với điểm ấy Thẩm Lãng cũng chẳng ngoài dự đoán của mình chút nào.
Khi bản ghi chép thí nghiệm của hắn xuất hiện ở chỗ hội Ẩn Nguyên, hắn thì có thể nghĩ đến Ngô Tuyệt có vai trò gì.
Nhưng sắc mặt Ngô Đồ Tử tức khắc lạnh lẽo.
- Ngô Tuyệt, con xác định không có vì ta chuyển giao lệnh bài?
Ngô Tuyệt vẻ mặt vô tội nói:
- Thật không có, cô cô có phải là ngài nhớ nhầm hay không?
Ngô Đồ Tử một trận cười lạnh nói:
- Vậy có lẽ là ta nhớ lộn, ta không phải để Ngô Tuyệt chuyển giao lệnh bài, mà là do người khác.
La tuần sát sứ nói:
- Người nào? Ta lập tức tìm hắn tới giải thích.
- Ta quên rồi, được chưa? - Ngô Đồ Tử nói:
- Nhưng cái lệnh bài của Thẩm Lãng là thật.
Đây, đây là càn quấy a.
Hơn nữa còn là loại càn quấy hoàn toàn không có đạo lý gì luôn.
Chuyện này cũng đồng dạng không có gì ngoài ý muốn, đây là cực hạn kiên nhẫn của Ngô Đồ Tử rồi, ngươi muốn nàng bịa ra một lời nói dối không chê vào đâu được ư? Xin lỗi, nàng không có dư hơi như vậy.
Dù sao lời nói cũng vo tròn không được, liền trực tiếp trở mặt động võ.
Quả nhiên!
Một giây sau.
Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta đã nói rồi, Thẩm Lãng là đệ tử quan môn của ta, lệnh bài của hắn là thật. Bây giờ mời các ngươi lập tức rời khỏi đảo của ta, bằng không thì trách ta ra tay vô tình.
Cánh tay trái của nàng hơi khẽ nâng lên, tay áo thõng xuống, lộ ra cánh tay ngọc trắng như tuyết, dưới ánh mặt thực sự giống như trong suốt vậy.
Tức khắc, vườn hoa phía sau trở nên vô cùng diễm lệ.
Mấy trăm mấy ngàn con bướm bay era.
Một màn này, Thẩm Lãng rõ ràng kinh ngạc sững sờ.
Ta, đ*!
Những thứ này, hóa ra không phải là hoa?
Mà là bươm bướm?
Ta nói, mới vừa mới nhìn những thứ này thấy không thích hợp vô cùng, quá đẹp so với bình thường.
Mấy ngàn con bướm bay lượn trên không trung, phóng ra mùi vô cùng nguy hiểm.
Vô cùng hiển nhiên, có kịch độc!
La tuần sát sứ nói:
- Ngô Đồ Tử trưởng lão, ngài đừng cho là ta làm khó? Ta chỉ đang thực hiện chức trách Hiến đường!
Ngô Đồ Tử nói:
- Ta nói, hoặc là cút, hoặc là chết!
Á!
La tuần sát sứ bất đắc dĩ.
Do dự chốc lát rồi nói nói:
- Ngô Đồ Tử trưởng lão, loại hành vi này của ngài là xúc phạm quy định núi Phù Đồ, nghiêm trọng đến mức cần phải tước đoạt chức vị trưởng lão. Ta đây phải đi đến Khổng trưởng lão của Hiến đường, xin Ngô trưởng lão nghĩ lại!
- Cút!
La tuần sát sứ bất đắc dĩ rời đi.
Ngô Tuyệt nói:
- Lãng đệ, vậy ca ca đi trước một bước, chờ xử lý xong hết chuyện bên này, nhất định phải đi nhà ta uống rượu đấy.
Thẩm Lãng cất giọng thân thiết:
- Nhất định, nhất định! Nghĩa huynh, nhìn thấy nghĩa huynh thật cao hứng.
Ngô Tuyệt nói:
- Ta gặp được đệ mới cao hứng làm sao, cáo từ Lãng đệ! Nhất định phải nhớ kỹ đến nhà ta, rượu ta chuẩn bị hâm nóng sẵn, món ăn cũng xào kỹ.
Cao hứng hả?
Hành vi của ngươi là muốn đẩy Thẩm Lãng vào chỗ chết, cao hứng thế nào?
...
Sau khi cả đám đi.
Tay của Ngô Đồ Tử để xuống, tất cả bươm bướm trở lại vườn hoa.
Thoạt nhìn, vẫn như những cánh hoa rực rỡ.
Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng liền lẳng lặng chờ đợi.
Nàng không có bất kỳ ý muốn lên tiếng.
Thẩm Lãng nhịn không được dùng X quang kiểm tra thân thể của nàng.
Vừa rồi nàng từng nói, nàng cũng không phải đàn bà hoàn chỉnh, thậm chí không có kinh nguyệt.
Hơn nữa còn là thạch ma nữ.
Thẩm Lãng sau khi quét hình thân thể của nàng, phát hiện trong bụng nàng có tử cung bình thường, cũng có buồng trứng bình thường.
Thế nhưng so với phụ nữ bình thường lại nhỏ hơn, giống như không có phát dục hoàn toàn vậy.
Hơn nữa huyết mạch thiên phú của nàng quả nhiên rất cao, không phải màu vàng.
Hơi giống màu đỏ, nhưng đôi khi lại ngả sang màu cam, thậm chí còn có chút không cố định.
- Trò đây là đang quan sát cơ thể của ta à? - Ngô Đồ Tử nói.
Thẩm Lãng gật đầu.
Ngô Đồ Tử nói:
- Đừng phí sức, bản thân ta kiểm tra qua không dưới một ngàn lần.
Thẩm Lãng nói:
- Toàn bộ người Huyết Mạch Đột Biến đời thứ hai đều là như vậy sao?
Ngô Đồ Tử nói:
- Gần như tất cả người Huyết Mạch Đột Biến đời thứ hai cũng không thể lớn lên bình thường, nhưng tình trạng mỗi người cũng không giống nhau.
Tiếp tục, nàng nói:
- Hẳn là trò từng nghe nói qua chuyện ta đá nát một quả trứng khi ra mắt với người ta phải không?
Đương nhiên nghe qua, thậm chí còn là nguyên nhân dẫn đến mấy cơn ác mộng.
- Chuyện này là thật. - Ngô Đồ Tử nói:
- Thế nhưng cái tên cặn bã của Tru Thiên Các ấy cố ý, hắn biết rõ ràng ta không bình thường, lại cố ý hướng ta cầu thân, nhưng thật ra là ở nhục nhã ta, ta chỉ đá nát một quả trứng của hắn đã đặc biệt nể tình. Nếu như không phải nể nang thê tử của hắn, ta đã sớm cho hắn hoàn toàn biến thành thái giám.
Á!
- Mỗi một người không bình thường, cũng là khác loài trong mắt của mọi người! - Ngô Đồ Tử nói.
Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại vậy những người huyết mạch số không, ở trong mắt người khác cũng là khác loài.
Bất quá loài đột biến này càng cường đại, cũng càng độc ác sao?
Có thể dùng cái từ này để hình dung à?
Phải nói là lãnh khốc, ở trong mắt nàng, tính mạng của con người cùng thỏ hay chuột cũng chẳng có gì khác nhau.
Xấp xỉ nửa giờ sau!
Lại tới một con đò khác!
Ngô Tuyệt chưa có tới, La tuần sát sứ cũng không có tới.
Mà có ba lão già đến!
Loại lão già có khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Cảm giác về loại khí tràng này, phi thường cường liệt.
Dù cho Thẩm Lãng không có võ công cũng có thể cảm thụ được.
Vừa rồi năm người La tuần sát sứ ở đầy, khí tràng hoàn toàn bị một mình Ngô Đồ Tử chế trụ.
Mà bây giờ khí tràng khắp hòn đảo hoàn toàn bị ba trưởng lão này chế trụ.
- Sư muội, không nên hồ nháo, giao người ra đây. - Một người trong đó lão giả nói.
Mắt Ngô Đồ Tử phát lạnh.
Không nói hai lời, hai cái tay giơ lên.
- Hô!
Tức khắc, toàn bộ mấy ngàn con bướm khắp vườn hoa bay lên.
Tiếp đó một màn càng thêm kinh ngạc xuất hiện.
Toàn bộ lá trong rừng cũng bay lên.
Cũng toàn bộ cũng là bươm bướm, mấy vạn, mấy chục vạn còn.
Che khuất bầu trời, quanh quẩn trên không trung.
Một màn này thực sự cầm Thẩm Lãng chấn động đến tê dại cả da đầu.
Nhưng mà, cái này chỉ là bắt đầu!
Sau một lát, mặt đất bắt đầu khởi động.
Vô số rắn độc từ dưới đất chui ra, mấy nghìn, mấy vạn con, thậm chí nhiều hơn.
Những con rắn này đang quấn quanh nhau, lại hợp thành một đường bức tường, ngăn cản ba đại trưởng lão núi Phù Đồ.
Bức tường thành màu đen kích động!
Bầu trời mấy chục vạn con bươm bướm không ngừng xoay quanh.
Màn này, quả thực so với bất kỳ điện ảnh đều gây kinh ngạc
Ân sư Ngô Đồ Tử à, học trò... rõ ràng xem thường ngài rồi.
Bản lĩnh này của ngài rõ ràng lợi hại.
Thảo nào trên cái đảo này một người cũng không có.
Ngài không muốn người khác tới, người khác cũng không dám lại đây.
Thậm chí cũng không sẵn lòng bước lên hòn đảo này, quỷ biết ngài có bao nhiêu độc trùng.
Nhưng mà tính cách của cô giáo Ngô Đồ Tử này cũng thật dữ dằn, một lời không hợp bèn ra tay.
Dù cho đối mặt ba đại trưởng lão cũng trực tiếp gây oán.
Thật không biết nàng làm sao lên chức trưởng lão, trong khi quan hệ với người của núi Phù Đồ đặc biệt kém.
Lúc này Thẩm Lãng đi nhanh lên trước nói:
- Khoan động thủ đã, khoan động thủ đã!
- Tai họa!
Một trưởng lão núi Phù Đồ gặp việc này lạnh giọng quát.
Thẩm Lãng nói:
- Ba vị trưởng lão nghe một lời của ta.
- Động thủ, bắt người, giết ngay!
Ba vị trưởng lão này căn bản không nghe bất kỳ lời nói nào của Thẩm Lãng, trực tiếp liền tiến lên bắt người.
A, là giết người!
Ngạo mạn cỡ này, coi mạng người là chuyện vặt thế này, quả nhiên là tác phong núi Phù Đồ.
Cao cao tại thượng cỡ nào?
Thẩm Lãng nói:
- Ta có thể mở ra cửa vào di tích thượng cổ ở vùng biển phía nam.
Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ba trưởng lão không khỏi kinh ngạc.
Nhưng mà, hoàn toàn không có dừng lại, vẫn đi về phía trước.
Nơi ba người này đi qua, phóng xuất ra năng lượng mạnh mẽ vô cùng.
Vô số rắn độc, cách bọn họ còn có mấy mét liền trực tiếp nát bấy.
Vô số bươm bướm, hóa thành bột mịn trên không trung.
Võ công này rất cao, thế cho nên Thẩm Lãng căn bản không hiểu được cấp bậc gì.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, lối vào cái di tích thượng cổ này, có một bộ bản đồ đúng không?
Nghe những lời này.
Ba trưởng lão núi Phù Đồ dừng bước.
Tên tiểu bạch kiểm này là làm sao mà biết được?
Những người từng thấy cửa vào di tích thượng cổ này không vượt qua hai mươi người, chỗ này không ai nói cho Thẩm Lãng.
Thậm chí ngay cả Ngô Tuyệt cũng không biết.
Đương nhiên Ngô Đồ Tử cũng không biết!
Thẩm Lãng nói:
- Mấy thế lực siêu thoát nói vậy đã đã tiêu hao hết vô số trí tuệ, đều không có thể giải được câu đố của cái bản đồ này! Dựa theo quy tắc của mấy thế lực siêu thoát lớn, bên nào giải được câu đố của tấm bản đồ này đầu tiên, người nào mở được cửa vào cái di tích thượng cổ này là có quyền khai phá di tích này đúng không?
Gần đây luôn là như vậy.
Cái gì cùng khai phá chứ?
Không tồn tại.
Thẩm Lãng nói:
- Ta có thể giải được!
Ba trưởng lão không tin.
Vì tháo ra cái vấn đề khó khăn này, các thế lực siêu thoát như Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, Huyền Không Tự, Thông Thiên Tự, Tru Thiên Các không biết mất bao nhiêu nỗ lực.
Có thể nói như vậy, bọn họ hoàn toàn tập kết những người thông minh nhất thiên hạ thử nghiệm giải ra nan đề này.
Tất cả mọi người thất bại.
Không biết có bao nhiêu thiên tài nói là giải ra cái vấn đề khó khăn này, kết quả thử một lần, vẫn thất bại.
Thẩm Lãng xấp xỉ là người thứ mấy trăm nói rằng chính mình có thể giải được nan đề này.
Những kẻ thông minh kia không phải khoác lác, mà là cảm thấy cái nan đề này quả thực không khó, mình quả thật có thể giải.
Nhưng chân chính bắt đầu làm, phát hiện khó như lên trời.
Đến bây giờ toàn bộ quốc gia phương đông không biết có bao nhiêu thiên tài đang dốc hết tâm huyết, không ngủ không nghỉ mà giải đáp mà.
- Động thủ!
Ba trưởng lão núi Phù Đồ dừng lại một lát sau, vẫn không di chuyển.
Tiếp tục đi phía trước! Không ngừng phá hủy rắn độc cùng bươm bướm của Ngô Đồ Tử.
Giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ là trọng tội, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng ở trong mắt ba trưởng lão này, Thẩm Lãng lúc này còn có một tội danh càng thêm nghiêm trọng, đó chính là câu dẫn Ngô Đồ Tử.
Ngô Đồ Tử lúc đầu như là thiên sát cô tinh vậy, không giao tiếp với bất kỳ ai, mà bây giờ lại như là bị trúng mê hồn dược che chở Thẩm Lãng, liền chỉ cần điểm này, Thẩm Lãng đáng bị băm thành muôn mảnh.
Ngô Đồ Tử bỗng nhiên nói:
- Ba vị trưởng lão, để Thẩm Lãng thử nhìn một chút, nếu như hắn không giải được nan đề cửa vào di tích thượng cổ. Ta liền từ đi chức trưởng lão Hoa Mộc Đường!
Nghe những lời này, ba vị trưởng lão hết hồn.
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này làm được như thế sao?
Ngắn ngủi chưa tới một canh giờ, liền làm cho Ngô Đồ Tử mê đến thần hồn điên đảo?
Vì hắn, Ngô Đồ Tử lại sẵn lòng từ đi chức vị trưởng lão núi Phù Đồ?
Người này chính là tai họa, hùng tính họa thủy (*).
(*) người đàn ông gây tai họa cho đàn bà, đối lập với hồng nhan họa thủy.
Nhưng mà, so với tính mạng một tiểu bạch kiểm, vị trí trưởng lão Hoa Mộc Đường hiển nhiên trân quý nhiều lắm.
Ba trưởng lão liếc nhau.
- Ta hứa, sau nửa canh giờ xuất phát!
Tiếp đó, ba trưởng lão thối lui.
Ngô Đồ Tử lui về phía sau nửa bước, bước chân hơi hơi có chút lảo đảo.
Tất cả rắn độc tản ra, chui trở lại trong đất.
Tất cả bươm bướm trở lại rừng cây, nên làm lá cây tiếp tục đóng vai lá cây, nên làm cánh hoa tiếp tục đóng vai cánh hoa.
Thẩm Lãng nhìn Ngô Đồ Tử cũng không thể tin nổi, hắn cũng bị kinh ngạc sững sờ.
Ân sư ơi? Giữa đôi ta không có giao tình sâu như vậy.
- Trưởng lão Hoa Mộc Đường, là kế thừa vị trí của phụ thân ta. - Ngô Đồ Tử nói:
- Ta đây làm trưởng lão có tiếng mà không có miếng, cho tới bây giờ cũng không có đi quản chuyện gì, ta không có rời đi khỏi hòn đảo này nửa bước, nhưng Sơn trưởng kiên trì để ta làm trưởng lão, bản thân ta cũng đành phải làm thôi.