Chương 657: Cuộc chiến kinh ngạc! Di tích thượng cổ! (2)
Thì ra là thế!
Nhưng mà, ba người kia trưởng lão nói sau nửa canh giờ xuất phát có ý gì?
Lưu cho Thẩm Lãng cùng Ngô Đồ Tử nửa canh giờ? Làm cái gì?
Ta và nàng hoàn toàn là trong sạch sao?
Các ngươi xem Thẩm Lãng ta đây là người thế nào?
- Đi thôi!
Ngô Đồ Tử nói, tiếp đó bay thẳng đến bến tàu.
Một lát sau, mặt nước trực tiếp chui ra một con đò.
Ngô Đồ Tử leo lên đò, Thẩm Lãng hơi hơi kinh ngạc, cũng leo lên.
Không có người chèo đò, không có mái chèo, không có buồm!
Con đò này lại tự chuyển động.
Quá thần kỳ.
Thẩm Lãng cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trong nước có ba con rắn bự, đang kéo con đò về phía trước.
Mỗi một con rắn nước, dài chừng sáu bảy mét.
Thẩm Lãng lại một lần nữa trong lòng khâm phục, mỹ nữ ân sư của ta quá lợi hại luôn ấy chớ.
- Cái này chính là năng khiếu của ta, có thể cùng động vật giao lưu. - Ngô Đồ Tử nói:
- Cho nên tất cả những thứ trên đảo cũng là do ta thuần dưỡng.Những con bướm này, rắn độc cũng là cũng là ta nhìn trứng nở ra, chúng nó coi ta làm mẹ.
Vậy đáng tiếc.
Mới vừa rồi bị ba trưởng lão núi Phù Đồ giết nhiều như vậy, làm cho ân sư đau lòng.
Thẩm Lãng nói:
- Lão sư, ngài không cần mang cái gì sao?
- Cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Ví như tắm rửa quần áo? Ngài thích sạch sẽ thế này.
Ngô Đồ Tử cơ hồ là người sạch sẽ nhất Thẩm Lãng từng gặp, đơn giản là người mắc bệnh ở siêu sạch.
- Không cần! - Ngô Đồ Tử nói.
Sau một lát!
Lại có một con đò đuổi theo.
Trên thuyền treo một lá cờ, viết chữ Hiến.
Đây chính là trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ, phía sau ông ta dĩ nhiên là Ngô Tuyệt.
- Nghĩa huynh cũng đi sao? - Thẩm Lãng vô cùng vui vẻ nói.
Thái độ Ngô Tuyệt thái độ vẫn rất thân thiết, gã nói:
- Đúng vậy, ta thực sự lo lắng cô cô cùng Lãng đệ, liền chủ động xin đi giết giặc, thuận tiện trên đường phụng dưỡng Khổng trưởng lão, Lãng đệ à, chúng ta có thể nói chuyện với nhau suốt dặm.
Tình anh em plastic, tình cô cháu plastic, quả thực diễn đến cực hạn.
- Nếu như ta từ chức trưởng lão Hoa Mộc Đường, tiếp nhận chức vụ chính là phụ thân của Ngô Tuyệt, cũng chính là huynh trưởng của ta. - Ngô Đồ Tử nói.
Oa, lại thêm một đoạn tình huynh muội plastic.
Kế tiếp, hai chiếc con đò một trước một sau.
Thẩm Lãng cùng Ngô Tuyệt, cách mấy mét, giao lưu vô cùng nhiệt tình.
Bề ngoài quả thực so với anh em ruột còn thân thiết hơn.
...
Mười mấy tiếng đồng hồ sau đó!
Thẩm Lãng ngồi trên đò lại một lần nữa đi tới bến tàu vào Phù Hải cửa.
Kiếm vương Lý Thiên Thu vẫn chờ ở chỗ này, lòng đang nóng như lửa đốt.
Núi Phù Đồ quá nguy hiểm.
Thẩm Lãng đi chuyến này, thực sự sợ chết không có chỗ chôn a.
Kết quả ngẩng đầu nhìn lên.
Thẩm Lãng đã trở về, hơn nữa bên người còn có một cô gái tuyệt mỹ kế bên.
Đây... Đây là Ngô Đồ Tử?
Thật đúng là bị hắn làm xong?
Thủ đoạn thế này, thật sự khiến cho người ta nhìn mà than thở.
Con cháu nhà nông như chúng ta, rõ ràng không học được, không học được!
...
Rời khỏi Phù Hải, về tới lục địa.
Lần này cuộc hành trình núi Phù Đồ coi như là kết thúc.
Tổng cộng thời gian ở núi Phù Đồ không vượt qua ba giờ.
Núi Phù Đồ cái dạng gì?
Không biết!
Bởi vì Thẩm Lãng căn bản sẽ không có đến chủ đảo của môn phái núi Phù Đồ, cũng chỉ là nhìn ngọn núi phù đồ từ đằng xa mà thôi.
Hơn nữa, người của núi Phù Đồ hắn tổng cộng chỉ thấy mười người mà thôi.
Thực sự so với người mù sờ voi còn không bằng.
Nhưng dù cho như thế, núi Phù Đồ cường đại, thần bí, cao cao tại thượng đã ở trong lòng hắn lưu lại vô cùng ấn tượng khắc sâu.
Rắn độc tạo thành thành bức tường nhỏ.
Vô số bươm bướm tạo thành vườn hoa, tạo thành rừng cây.
Quả thực ly kỳ đến không chân thật.
Sau khi trở lại trên lục địa, đã có hai chiếc xe ngựa lộng lẫy chờ ở chỗ này.
Thẩm Lãng chẳng biết xấu hổ mà ngồi ở trong xe ngựa, hơn nữa cùng một chiếc xe ngựa với Ngô Đồ Tử.
Kiếm vương Lý Thiên Thu hướng phu xe kia nói:
- Huynh đệ, bằng không vẫn do ta tới đánh xe đi, cái nghề này ta rất thành thạo.
Á! Được rồi!
Hai chiếc xe ngựa, không ngừng xuôi nam!
Treo cờ núi Phù Đồ.
Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy lá cờ này.
Chẳng có oai chút nào.
Trên nền vải lụa lam nhạt, thêu rất nhiều phù du.
Còn không bằng Thiên Nhai Hải Các.
Cờ Thiên Nhai Hải Các cũng rất đơn giản, chính là một đám mây.
Đám thế lực siêu thoát này ưa chuộng khiêm tốn nhỉ.
Lá cờ này không nhìn qua không uy vũ.
Trên thực tế!
Đặc biệt uy vũ!
Nơi hai chiếc xe ngựa đi qua, đều biến thành khu không người vậy.
Không phải là bởi vì chọn nơi không ai đi, mà là có người sau khi thấy cờ trên hai chiếc xe ngựa này nên xua mọi người đi chỗ khác.
Có thể nói.
Mặc kệ người quốc gia nào đều tránh núi Phù Đồ như tránh rắn rít.
Thấy lá cờ này, sau đó liền tránh từ xa.
Không có bất kỳ đề ra nghi vấn, không có bất kỳ trạm kiểm soát.
Dễ dàng mà xuyên qua nước Sở.
Công khai đi ở trên quan đạo, nếu không phải là bởi vì trên quan đạo có rất nhiều dấu bánh xe và vó ngựa mới tinh, Thẩm Lãng thật hoài nghi người trên đất này chết hết.
Lúc đi qua Khương quốc
Giống như vậy!
Lúc trước tới thời điểm, toàn bộ thảo nguyên Khương quốc như thường lệ có thể thấy kỵ binh hò hét mà qua.
Lúc này đây xuôi nam, lẽ ra có thể thấy càng nhiều hơn.
Kết quả!
Một kỵ binh đều không nhìn thấy.
Kết quả vừa hỏi, Thẩm Lãng hiểu ra!
Bởi vì núi Phù Đồ giao bức tranh lộ tuyến của mình cho nước Sở, nước Việt, nước Đại Nam, nước Nam Ẩu!
Tiếp đó trên con đường này, cũng sẽ không có người.
Đây không phải là nịnh bợ.
Mà là một loại cấm kỵ.
Ví như quan hệ của Sở vương cùng núi Phù Đồ chưa nói đến là tốt, Việt vương cũng vậy.
Vua Khương Arunana, càng là không có bất kỳ ý kiến muốn nịnh bợ núi Phù Đồ ý.
Cái này giống như đạo lý ở một số quốc gia Đông Nam Á, có người thấy một đám hòa thượng đi qua, bản năng sẽ tách ra, nhường cả con đường.
Tốc độ xuôi nam thật nhanh!
Xe ngựa núi Phù Đồ sau khi xuyên qua nước Khương, tiến vào nước Đại Nam của vua Căng!
Thẩm Lãng nhìn ra bất đồng.
Nước Đại Nam vua Căng cũng nhận được bức tranh lộ trình của núi Phù Đồ đưa tới, thế nhưng cũng không có phân phát khắp nơi.
Đại quân tộc Sa Man, vẫn nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh.
Thậm chí còn không ngừng quan sát hai chiếc xe ngựa này.
Thế nhưng đồng dạng không ai bắt đầu chặn lại tra hỏi, giống như hai chiếc xe ngựa núi Phù Đồ này không tồn tại vậy.
Mà núi Phù Đồ cũng xem như đám quân đội tộc Sa Man không tồn tại.
Đôi bên nước giếng không phạm nước sông.
Ngược lại Thẩm Lãng đặc biệt vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng không nghĩ tới, mình và vua Căng còn chưa có giao thủ, ngược lại còn đi qua nước Đại Nam của gã trước.
Hơn nữa còn thấy được quân đội của gã đang hành quân.
Mười vạn đại quân của vua Căng, đang đi về phía nước Nam Ẩu.
Thẩm Lãng lúc này thấy được nhánh quân đội ấy ở cự ly gần..
Vóc dáng không cao, thậm chí chưa nói tới cường tráng.
Nhưng thực sự vô cùng anh dũng.
Cơ bắp mỗi người như sắt vậy, nhìn qua gầy, nhưng tràn đầy lực bộc phát tuyệt đối.
Mỗi một sĩ binh nhìn qua trang bị rất kém cỏi, kỳ thực uy lực chiến đấu rất mạnh.
Đại đa số tộc Sa Man mặc chính là giáp mây và giày rơm, khiên trên tay cũng bện bằng mây.
Cung vác trên lưng thoạt nhìn cũng không tinh xảo, thậm chí kích cỡ không lớn.
Giống như một nhánh quân đội bộ lạc nguyên thủy vậy.
Nhưng mà Thẩm Lãng biết, thứ giáp mây này kỳ thực vô cùng vững chắc.
Giáp và khiên bằng mây, cung tên bình thường bắn không thủng, đao chém ở phía trên cũng chỉ là lưu lại một dấu vết sâu mà thôi
Còn cung của bọn họ nhìn qua thô sơ vô cùng, nhưng rất mạnh.
Cánh cung vô cùng to, cũng là dùng một cả khúc gỗ cong mà thành, xấp xỉ tầm một thạch.
Đây đối với đại quy mô quân đội mà nói đã là siêu cấp cường cung, chí ít so với cung Việt quốc càng mạnh.
Còn có đao trong tay bọn họ, nhìn qua khá cổ quái, loan đao không giống loan đao, dao phay không giống dao phay.
Nhưng cũng là sắt thép Tây Vực trợ giúp tốt nhất, đặc biệt cứng cỏi sắc bén.
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Đối với trang bị tộc Sa Man, Thẩm Lãng cũng chăm chú nghiên cứu qua.
Đồng thời cho ra một cái kết luận.
Khó coi, thế nhưng dùng rốt.
Hơn nữa những binh sĩ tộc Sa Man hành quân, chưa chắc đi ra đường, ngược lại lựa chọn trèo đèo lội suối, hoàn toàn không biết mệt mỏi rã rời, linh hoạt như là khỉ vậy.
Đặc biệt khi chạy tăng tốc, trong nháy mắt bộc phát lực, chân chính nhanh như thỏ.
- Vù vù vù vù...
Dọc theo đường đi, đại quân tộc Sa Man có đội ngũ chuyên săn bắn.
Ở trong rừng lao điên cuồng thật nhanh, nhảy lên giữa đám cây cối.
Cung tên trong tay đều bắn ra, nhanh như chớp.
Thậm chí ngươi còn không nhìn thấy bóng dáng con mồi, cũng đã ngã xuống đất bị mất mạng.
Khả năng bắn cung của đội săn bắn này rất cao siêu.
Trong khi đang chạy, bọn họ có thể bắn trúng thỏ đang chạy trốn, rắn độc đang trườn, thậm chí chim bay qua bay lại trong rừng.
Kiếm vương Lý Thiên Thu không khỏi cùng Thẩm Lãng nhìn nhau một cái.
Võ sĩ tộc Sa Man quả nhiên danh bất hư truyền.
Việt quốc có phiền toái lớn.
Xe ngựa nhanh chóng xuyên qua khu vực phía đông nước Đại Nam, tiến vào phía trong nước Nam Ẩu.
Nơi đây lại là một cảnh tượng khác!
Mười lăm vạn đại quân Việt quốc, trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn.
Nam Cung Ngạo, công chúa Ninh La, đại tướng quân Chúc Lâm vẫn điều binh khiển tướng.
Vô số dân phu, đang đang điên cuồng xây dựng phòng tuyến cùng pháo đài!
Ngoài ba thành trì nước Nam Ẩu ra, chi chít khắp nơi đều có pháo đài và hào sâu.
Toàn bộ nước Nam Ẩu đều biến thành chiến trường to lớn!
Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên lạ vào trong chiến trường lớn đến thế.
So với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều.
So với trong trí nhớ của hắn còn lớn hơn.
Thậm chí so với cảnh trong phim còn muốn vĩ đại.
Mười mấy vạn đại quân, mười mấy vạn dân phu, phòng tuyến kéo dài vài trăm dặm.
Thẩm Lãng kiếm được mấy triệu lượng vàng, trong đó đại bộ phận đều biến thành vài trăm dặm phòng tuyến.
Cái giá này đã coi là rất cao.
Càn Long trong hai cuộc chiến Kim Xuyên lớn nhỏ, dùng hết bảy chục triệu lượng bạc, kết quả Kim Xuyên kia chỉ là một huyện, dân cư miễn cưỡng hơn một chục ngàn người mà thôi.
Cuộc chiến nghiêng nước.
Hoàn toàn như là hai quái thú khổng lồ va chạm!
Xe ngữa núi Phù Đồ thông suốt xuyên qua nước Nam Ẩu, tiến vào hành tỉnh Thiên Nam Việt quốc, tiếp đó thay đổi xuôi nam, lại một lần nữa sang bờ biển.
Ở đây đã có một chiếc tàu biển đang đợi, treo hai mặt cờ.
Cờ chủ là núi Phù Đồ, còn có một lá cờ nhỏ dĩ nhiên là Nam Hải kiếm phái.
Chiếc thuyền này là Nam Hải kiếm phái.
Quan hệ của Yến Nan Phi cùng núi Phù Đồ, quả nhiên rất thân mật.
Nhưng mà, ông ta cũng không có xuất hiện!
Thậm chí thủy thủ khống chế đội tàu, cũng căn bản chưa có tới quấy rối hai vị trưởng lão núi Phù Đồ, nguyên nhân căn bản là nịnh bợ không lên!
...
Tàu biển đi một ngày hai đêm!
Đến đích!
Đây là một hòn đảo trong vô số hoang đảo ở vùng biển phía nam.
Thậm chí không có bến tàu.
Tàu lớn ngừng lại trước, tiếp đó đến tàu nhỏ, mọi người leo lên hòn đảo!
Di tích thượng cổ ngay trên cái hoang đảo này?
Hòn đảo này, không có bất kỳ cây cỏ, toàn bộ cũng là đá đen.
Quanh đảo có những thạch cao chót vót, dữ tợn đáng sợ.
Kiếm vương Lý Thiên Thu không thể lên đảo, chỉ có thể ở lại trên tàu.
Tuyệt đối kỳ thị.
Thậm chí không có đường thương lượng.
Đương nhiên, Ngô Tuyệt cũng không có lên đảo, cấp bậc của gã chưa đủ.
Ba người Khổng trưởng lão núi Phù Đồ, trưởng lão Ngô Đồ Tử, Thẩm Lãng leo lên hòn đảo đen.
Nhìn từ kế bên, hòn đảo này thực sự giống như một con thú khổng lồ đang nằm vậy.
Từ phía tây tiến vào đảo!
Sau khi tiến sâu vào.
Thẩm Lãng cảm thấy khí tức quái dị.
Nhưng lại hoàn toàn nói không được.
Áp lực?
Không phải!
Cũng cảm giác hít thở khó chịu, không phải là bởi vì độ ẩm, cũng không phải là bởi vì áp suất.
Đúng!
Từ trường!
Từ trường trên đảo rất quái lạ.
Thậm chí đã ảnh hưởng bộ não của con người, bản năng cảm giác được hoa mắt.
Nói như vậy thôi, con người dù cho tiến vào từ trường mạnh cũng sẽ không chóng mặt.
Qua trí não, Thẩm Lãng lại một lần nữa kiểm tra đo lường các số liệu khác.
Giá trị phóng xạ!
Căn nguyên để cho người ta không thoải mái, còn có phóng xạ.
Không chỉ các kim loại phóng xạ như radium, thorium và uranium có phóng xạ, và nhiều đá cẩm thạch có phóng xạ.
Môi trường từ trường và phóng xạ trên hòn đảo này vượt xa các khu vực khác.
Thẩm Lãng lúc đầu cũng muốn hỏi, cửa vào di tích thượng cổ ở nơi nào.
Nhưng mà không cần hỏi!
Bởi vì hắn đã thấy.
Chỗ đó chính là cửa vào di tích thượng cổ.
...
Giữa hòn đảo, có một bức tượng người đá khổng lồ, cao tầm hai mươi tầng lầu.
Gã ngẩng đầu nhìn trời.
Trong tay còn đang nâng một hành tinh lớn!
Trên tinh cầu có khắc bản đồ phức tạp, có rất nhiều lục địa và vùng biển, hơn nữa những ở xung quanh khắp nơi đã được tô lên bốn màu đỏ, lam, vàng, lục.
Người đá khổng lồ dường như là muốn cho ánh mặt trời chiếu quả địa cầu này.
Quả địa cầu trong tay người khổng lồ này chính là chìa khóa cửa vào di tích thượng cổ!
Bản đồ chính là nan đề toán học nghìn năm! Tháo ra cái vấn đề khó khăn này, là có thể mở ra di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng liếc mắt liền nhìn ra đây là định lý bốn màu, cũng được gọi là giả thiết bản đồ bốn màu (*)!
(*) Đối với bất kỳ mặt phẳng nào được chia thành các vùng phân biệt, chẳng hạn như bản đồ hành chính của một quốc gia, chỉ cần dùng tối đa bốn màu để phân biệt các vùng lân cận với nhau. Hai vùng được coi là lân cận nếu như chúng có chung nhau một đoạn đường biên, không tính chung nhau một điểm. Định lý bốn màu là định lý lớn đầu tiên được chứng minh bằng máy vi tính.
Đây là một trong ba giả thuyết toán học cận đại lớn nhất!
Bản chất là thuộc tính nội tại của mặt phẳng hai chiều, nghĩa là hai đường thẳng trong một mặt phẳng không thể giao nhau nếu không có điểm chung. Nhiều người đã chứng minh rằng trong mặt phẳng hai chiều không thể cấu tạo ra năm khu vực trở lên kết nối với nhau.
Nói một cách đơn giản, điều đó có nghĩa là bất kỳ bản đồ nào chỉ cần bốn màu đều có thể khiến các quốc gia có cùng biên giới có màu khác nhau. Ở dưới tình huống không có gì lẫn lộn, chỉ cần dùng bốn màu là có thể đánh dấu trên bản đồ.
Cái giả thuyết này coi như rất đơn giản, thậm chí một học sinh trung học sau khi thấy cái đề này cũng có thể hăng hái bừng bừng, nhấc bút lên tới tiến hành giải đáp.
Thế nhưng chân chính bắt đầu, sau đó mới phát hiện cái nan đề này trên thực tế vô cùng khó khăn.
Bằng không nó cũng sẽ được cho vào một trong ba giả thuyết của thế giới cận đại, ngang cấp độ với giả thuyết Fermat, giả thuyết Goldbach.
Suốt hơn một trăm năm, không có một nhà khoa học hoàn thành cái giả thuyết này, bao gồm nhiều nhà khoa học tài năng, như Berkhofer và Franklin.
Vô số số học gia, đều gục ngã trước cái giả thuyết đó.
Mãi cho đến năm 1976, hai máy tính đã sử dụng 1200 giờ và đưa ra 10 tỷ phán đoán trước khi hoàn thành toàn bộ giả thuyết.
Lúc này!
Các thế lực siêu thoát như núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, Huyền Không Tự đều ở đây.
Bọn họ đều nhất định phải được với cái di tích thượng cổ này.
Tồn tại cấp chiến lược.
Những thế lực này đã ở trên cái đảo này tiêu hao thời gian hơn nửa năm.
Dốc hết tâm huyết, dốc hết toàn lực cũng vô pháp hoàn thành cái vấn đề khó khăn này.
Công chúa Ninh Hàn cũng tới!
Nàng lúc này vẫn đang vắt hết óc, trên giấy tiến hành tính toán.
Mấy thế lực lớn ở đây, mấy chục thiên tài, đều đang điên cuồng tính toán, giành giật từng giây.
Bọn họ tính không ra là bình thường, đừng nói nửa năm, dù cho một năm, hai năm đều không ra.
Trái đất nhiều nhà toán học kiệt xuất như vậy, dùng hơn một trăm năm còn chưa hoàn thành!
Bọn họ muốn dựa vào nửa năm đến một năm tính ra, tuyệt đối không có khả năng.
Thế nhưng... Thẩm Lãng nhưng có thể dễ dàng làm được!