Chương 658: Làm mất mặt Ninh Hàn! Bảo vật thượng cổ tới tay! (1)
Mấy chục người ở đây, có thể đều thuộc về nhân vật đỉnh kim tự tháp của thế giới này.
Mấy chủ nhân thế lực siêu thoát, còn có truyền nhân bọn họ, cùng với người thông minh nhất đều ở nơi này.
Thẩm Lãng không biết những người này ai là ai.
Cũng không có ai giới thiệu cho hắn.
Thẩm Lãng đến không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, kể cả công chúa Ninh Hàn, nàng thậm chí còn chẳng ngẩn đầu lên.
Thẩm Lãng đại khái cũng chú ý, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các có tầm tám chín người đến.
Trương Ngọc Âm chẳng ở, hiển nhiên lấy thân phận của nàng chẳng đủ tư cách xuất hiện ở cái chỗ này.
- Các ngươi chờ ở đây. - Khổng trưởng lão Hiến đường nói.
Tiếp đó Thẩm Lãng cùng Ngô Đồ Tử liền ở lại tại chỗ, Khổng trưởng lão đi vào bẩm báo.
Người kia chính là chủ nhân núi Phù Đồ? Có vẻ vô cùng trẻ tuổi.
Khổng trưởng lão bẩm báo, sau đó người kia trông về phía Thẩm Lãng một cái, tiếp đó gật đầu.
Một lát sau, Khổng trưởng lão đã đi tới nói:
- Ngươi ở tại nơi đây giải đi, có thể lấy ra một tờ giấy, một cây bút.
Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt.
Đám người thế lực siêu thoát này cũng là cao cao tại thượng, coi khinh chúng sinh như vậy sao?
Nhưng mà ngẫm lại cũng bình thường, trong cái nhìn của chút thế lực siêu thoát xem ra, bọn họ là người phát ngôn văn minh tiên tiến, mà Thẩm Lãng chẳng qua là đại biểu dân bản xứ.
Nếu như biểu hiện chiêu hiền đãi sĩ ngược lại có vẻ dối trá.
Muốn những người này tin tưởng Thẩm Lãng có thể giải được định lý bốn màu sao?
Đó chính là lật đổ thế giới quan của bọn họ.
Ở đây mấy chục người cũng cảm thấy mình là người trí tuệ đỉnh cao của thế giới này. Bọn họ đã hao phí thời gian hơn nửa năm cũng không có giải được, huống chi Thẩm Lãng chỉ là một tên thổ dân?
Thiên tài như Thẩm Lãng bọn họ thấy cũng nhiều.
Thoáng ngó cái đề này cũng cảm thấy giản đơn, cảm thấy mình có thể giải đáp.
Quá nông cạn.
Chân chính đi sâu vào, sau đó ngươi cũng biết sẽ có nhiều khó khăn.
Ý kiến của chủ nhân núi Phù Đồ là, cho ngươi một tờ giấy, ngươi vùi đầu vào bên cạnh cùng nhau giải, tiếp đó biết khó mà lui, tự biết mà đi.
Đây đã là nể mặt Ngô Đồ Tử, bằng không Thẩm Lãng nhà ngươi căn bản ngay cả tư cách bước lên đảo này cũng không có.
Còn với Thẩm Lãng có thể giải ra cái nan đề nghìn năm này? Chủ nhân núi Phù Đồ căn bản liền chưa từng nghĩ.
Nhưng Thẩm Lãng nào có công phu để chậm trễ. Lúc này khoảng cách lúc Mộc Lan kiệt quệ sức sống chỉ có mấy ngày.
Hắn nhất định phải ở trong nửa canh giờ phải giải ra nan đề này mở ra cửa vào di tích thượng cổ.
Ngô Đồ Tử gặp việc này bèn hỏi:
- Thẩm Lãng, cái bản đồ này trò đã thấy hết chưa?
Thẩm Lãng nói:
- Thấy rõ.
Ngô Đồ Tử hỏi:
- Trò xác định có thể giải?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên có thể giải, trong vòng hai khắc là có thể giải hết, bằng không có thể băm học trò thành muôn mảnh.
Ngô Đồ Tử gật đầu, tiếp đó nàng không màng Khổng trưởng lão làm cái loa, bay thẳng đến chủ nhân núi Phù Đồ.
Khổng trưởng lão ngăn cản.
- Đi ra! - Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo.
Khổng trưởng lão biến sắc, nhưng cuối cùng ở đây người nhiều như vậy, không thể để cho thế lực khác người thấy núi Phù Đồ bên trong không đoàn kết, thế là ông ta nhường ra lối đi.
Ngô Đồ Tử đi tới chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Sơn trưởng, Thẩm Lãng có thể tháo ra cái vấn đề khó khăn này, trong vòng hai khắc là có thể hoàn thành!
Nghe những lời này, chủ nhân núi Phù Đồ cau mày.
- Để hắn ở bên cạnh những người kia đi, giải xong hẵn nói.
Ngô Đồ Tử nói:
- Hắn trực tiếp muốn thử trên quả địa cầu kia!
Để Thẩm Lãng viết trên giấy hoàn thành cái vấn đề khó khăn này, sau đó sẽ giao cho người của núi Phù Đồ sao?
Hắn mới mặc kệ.
Như thế quá không nở mày nở mặt, không đủ sức dằn mặt kẻ khác.
Cái này thì tương đương có một sinh viên có một khám phá siêu lợi hại, viết một bài báo nghiên cứu trên đăng trên tạp chí khoa học cao cấp nhất thế giới《 Nature 》 (*), kết quả bài báo này trước tiên giao cho người hướng dẫn tham khảo ý kiến, sau khi phát hành lại biến thành tên của người hướng dẫn.
(*) Nature là một tạp chí khoa học đa ngành nổi tiếng, tương đương với tạp chí Science.
Nghe được lời Ngô Đồ Tử nói, chủ nhân núi Phù Đồ kinh ngạc.
Thẩm Lãng này không biết trời cao đất rộng thế sao?
Ngươi bây giờ chính là đại biểu núi Phù Đồ của ta xuất thủ, nếu như ngươi đi lên không có hoàn thành, chẳng phải là đã đánh mất thể diện của núi Phù Đồ chúng ta à?
- Không được! - Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Thố Tử, ngươi thật vất vả thu một đồ đệ, ta thật cao hứng. Mặc kệ hắn giở thủ đoạn gì để cho ngươi che chở hắn thế này, nhưng nếu sẽ không biết điều thế này phải cho hắn đi ngay.
Chủ nhân núi Phù Đồ giận thật.
Đây là trường hợp gì?
Thẩm Lãng nhà ngươi nghĩ đến ngươi là ai?
Bộ dáng khóc la om sòm ở Việt quốc cũng dùng được ở đây sao?
Ngươi nghĩ rằng ta là Ninh Nguyên Hiến, sẽ dung túng ngươi như vậy?
Ngô Đồ Tử nói:
- Trong vòng hai khắc, nếu như Thẩm Lãng làm không được cái nan đề này, mở ra không được cái cửa vào này, ta từ đi chức trưởng lão Hoa Mộc Đường, ta nói được thì làm được. Đương nhiên nếu ngài không đáp ứng, ta cũng trực tiếp từ chức vị trưởng lão Hoa Mộc Đường.
Nghe những lời này, chủ nhân núi Phù Đồ hết hồn.
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này giở thủ đoạn gì hả? Lại để Ngô Đồ Tử thần hồn điên đảo như vậy?
Kỳ thực, lên phía trên thử cũng không có vấn đề.
Thất bại, cũng không ảnh hưởng, chỉ là mất mặt mà thôi.
Bắt đầu trong một tháng, mấy thế lực lớn thay phiên đi tới thử được nhiều lần.
Chỉ bất quá sau đó phát hiện quá khó khăn, cũng sẽ không đi tới mất mặt.
Bản thân trước tiên vùi đầu giải đáp, giải đáp xong mới trở lên thử.
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Thố Tử, ta có thể cho hắn thử xem. Nhưng ở trong vòng hai khắc hắn không hoàn thành, ngươi phải trục xuất hắn ra khỏi sư môn, núi Phù Đồ của ta không có loại đệ tử như vậy.
Ngô Đồ Tử gật đầu, tiếp đó nàng hướng Thẩm Lãng vẫy vẫy tay nói:
- Trò tới.
Thẩm Lãng đi tới.
Ngô Đồ Tử coi tất cả mọi người ở đây như là không có gì, xách theo thân thể Thẩm Lãng, bay bổng lên pho tượng người khổng lồ.
Chẳng bao lâu, hai người liền leo lên cự nhân hai cái bàn tay.
- Thẩm Lãng, hai khắc đồng hồ, nếu như ngươi không giải được, ta từ đi chức vị trưởng lão Hoa Mộc Đường, đồng thời trục xuất ngươi ra khỏi sư môn.
Ngô Đồ Tử coi như là một dạng người chưa từng biết sợ.
Nàng căn bản liền không biết câu hỏi này khó khăn đến cỡ nào, thậm chí hoàn toàn không có hứng thú hiểu rõ.
Đức tin của chính nàng, không cần sợ, cứ làm đi.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Không có vấn đề!
Chủ nhân núi Phù Đồ không nói gì, bên cạnh Khổng trưởng lão trực tiếp đốt một nén nhang.
Sau khi đốt xong nén nhang này, chính là nửa giờ.
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Các vị sư huynh, vị Thẩm Lãng này là đệ tử núi Phù Đồ của ta!
Gã không có nói thêm nửa câu.
Nhưng ở tại đây cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.
Vừa rồi Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng đối thoại, bọn họ đều đã nghe được.
Tất cả mọi người chỉ có một phản ứng.
Lại tới một thiên tài nói khoác mà không biết ngượng!
Núi Phù Đồ lại tạm thời thu một đệ tử.
Loại tình huống này mọi người đã không kỳ quái chút nào, bởi vì đi tới trong vòng nửa năm, xảy ra rất nhiều lần.
Mấy thế lực siêu thoát lớn thậm chí tìm kiếm thiên tài khắp thế giới tới giải đáp câu hỏi này.
Ví như công chúa Ninh Hàn còn đại biểu cho Thiên Nhai Hải Các đi tìm Thẩm Lãng mà.
Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất để nàng tìm Thẩm Lãng vẫn là ngăn cản hắn tham gia vụ tranh ngôi Việt quốc.
Rất nhiều thiên tai ngoại viện ngay từ đầu thấy cái đề này, cảm giác rất đơn giản, ta dễ dàng có thể hoàn thành.
Thẩm Lãng nói hai khắc đồng hồ, còn có thiên tài kiêu ngạo hơn, trực tiếp nói một khắc đồng hồ.
Mọi người nhìn đến chán, thứ thiên tài thổ dân không biết trời cao đất rộng như Thẩm Lãng, như là ếch ngồi đáy giếng ếch vậy.
Qua biểu hiện của những thiên tài ngoại viện này, mấy đại thế lực siêu thoát nhất trí chắc chắn.
Thế giới này, kẻ chân chính thông minh tuyệt đỉnh đều ở trong mấy đại thế lực siêu thoát, bởi mọi người được hun đúc bởi văn minh thượng cổ cao cấp, đám thổ dân này hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Cho nên thoáng ngó Thẩm Lãng một cái, sau đó tất cả mọi người ở đây lại không để ý đến, tiếp tục vùi đầu giải đáp.
Không thể phí thời gian trên người của cái tên ếch ngồi đáy giếng này.
Xấu mặt lại có cái gì nhìn?
Kể cả công chúa Ninh Hàn ở bên trong.
Nàng có hiểu biết với trí tuệ Thẩm Lãng, thậm chí hiểu còn rất sâu.
Cuối cùng Thẩm Lãng chính là từng giải siêu nan đề của đám Thiên Nhai Hải Các thả ra ngoài, hơn nữa còn có một thiên tàn kỳ cuộc (*).
(*) Ván cờ không thể phá giải.
Thế nhưng...
Thế nhưng siêu nan đề kia Ninh Hàn mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề, Chúc Nịnh cũng có thể trong thời gian ngắn giải ra được.
Mà thế cuộc thiên tàn kia là gì?
Đặc biệt ngại quá, cái ván cờ này chính là Ninh Hàn cùng một trưởng lão Thiên Nhai Hải Các khác suy nghĩ ra được.
Cho nên ở mặt trí tuệ, nàng vẫn là coi khinh Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng này dù cho thông minh đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn không được giáo dục qua văn minh cao cấp, vẫn là thứ thổ dân hoang dã.
Mà cái nan đề định lý bốn màu dẫn đến cửa vào di tích thượng cổ này, tuyệt đối không thể mộng tưởng mà giải được, càng không thể đột nhiên lóe ra ý tưởng mà giải thông suốt.
Nó cần tính toán rất nhiều, cần cả cái bộ não thiên tài điên cuồng mà vận chuyển.
Cho nên lúc trước Thẩm Lãng từng đi tìm nàng, giải đáp cái này thiên cổ nan đề đổi lấy《 Huyết Kinh 》, bị Ninh Hàn cự tuyệt.
Một là bởi vì Ninh Hàn ngạo mạn, Thiên Nhai Hải Các chúng ta không thỏa hiệp, một khi đã liệt Thẩm Lãng nhà ngươi vào đối tượng không thể chào đón, vậy tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ lợi ích mà thay đổi lập trường của mình.
Hai là Ninh Hàn tự phụ về mặt trí tuệ.
Loại thiên tài như Thẩm Lãng này nàng thấy cũng nhiều, hôm nay nói ra trong vòng hai khắc muốn giải đáp ra cái vấn đề khó khăn này, càng thêm chứng minh hắn nông cạn.
Cho nên ở trong mắt tất cả mọi người, Thẩm Lãng lần này khiêu chiến cũng là hành vi như lũ hề thiên tài thổ dân kia mà thôi.
Chỉ bất quá không ai cười hắn, đám người kia cũng là người đỉnh kim tự tháp, làm sao có thể sẽ công nhiên cười nhạo người ta, chẳng phải là có vẻ quá nông cạn à?
Hoàn toàn không thèm nhìn cũng được.
...
Ở đây thật là cao.
Thẩm Lãng lúc này đứng trên hai tay của người khổng lồ.
Hai bàn tay có chừng mấy chục mét vuông.
Bàn tay khổng lồ đang nâng hành tinh này, đường kính chừng hai mét.
Thẩm Lãng tỉ mỉ quan sát quả địa cầu này.
Không phải là trái đất, thậm chí cũng không phải thế giới này.
Một quả địa cầu vô cùng xa la.
Sau khi kiểm tra hai lần!
Thẩm Lãng không khỏi nhìn mà than thở.
Rõ ràng lợi hại.
Sắp xếp cái bản đồ trên quả địa cầu này, đơn giản là phóng độ khó định lý bốn màu đến cực hạn.
Tầm mấy trăm mảnh bất quy tắc, có mấy khôi còn xen kẽ lẫn nhau, giao hòa vào nhau.
Hoàn toàn không giống bản đồ bình thường.
Thật là quỷ dị.
Hoàn thành tô màu trên hành tinh này, tuy rằng không thể nói hoàn toàn chứng minh định lý bốn màu, nhưng gần như hoàn thành 99.9999%.
Kế tiếp, Thẩm Lãng sẽ phải dùng bốn loại màu sắc khác nhau thoa lên mỗi một mảnh trên cái hành tinh này.
Tuyệt đối không thể dùng màu thứ năm.
Hơn nữa bất kỳ khối nào liền nhau, đều không được dùng cùng màu.
Cái này nhìn qua thực sự vô cùng dễ, giống như học sinh tiểu học cũng có thể hoàn thành.
Nhưng chân chính bắt đầu thao tác, quả thực để người ta phải tuyệt vọng.
Nhất là cái bản đồ trên hành tinh trước mắt, hoàn toàn được chế cho cái định lý này.
Tầm mấy trăm khối bản đồ xen lẫn vào nhau ngang dọc.
Nói cách khác, sẽ có hơn một tỷ kết hợp, nhưng chỉ có một kết hợp đúng.
Cho nên mấy đại thế lực siêu thoát muốn triệt để chứng minh định lý bốn màu thì vài thập niên cũng không đủ. Nhưng muốn phải hoàn thành tô màu tinh cầu này, Thẩm Lãng có thể suy nghĩ một chút, tập kết mấy trăm người tới tính toán, dùng phương pháp loại trừ trong vòng mấy năm có thể có thể hoàn thành.
Nếu như không có trí não, để Thẩm Lãng làm một mình thì sao?
Có thể cần mười năm đi, thậm chí càng lâu.
Nhưng vào năm 1976, hai máy tính đã sử dụng 1200 giờ.
Mà tốc độ giải toán của trí não Thẩm Lãng gấp hàng chục triệu lần so với hai máy tính hoặc hơn nữa.
Cho nên, hắn thu cái nan đề này vào trong trí não.
Chỉ thời gian mấy giây!
Đáp án xuất hiện!
Hàng chục tỷ phép tính hoàn toàn chẳng nhằm nhò gì so với trí não.
Kế tiếp, Thẩm Lãng cầm lấy đại mao bút (*) bắt đầu tô màu.
(*) Loại bút bông cỡ lớn.
Bốn cây bút lông cỡ lớn cũng ngay trên tay người khổng lồ.
Theo thứ tự là bốn màu vàng, lam, đỏ, lục.
Không cần chấm mực màu, bản thân cây bút này có chứa màu.
Hơn nữa dùng bút màu gì bôi trên quả địa cầu liền cho ra màu đó.
Cái này thật là có chút ngạc nhiên, dường như là từ trường một loại phản ứng vậy.
Thẩm Lãng bắt đầu tô quả địa cầu.
Vẻn vẹn tô được một cái.
Ngô Đồ Tử nhìn không được, dễ ứa gan, quá chậm!
Hàng trăm mảnh, đều dựa theo tốc độ Thẩm Lãng chậm như vậy, hai khắc đồng hồ cũng không nhất định đủ.
Nàng trực tiếp đoạt lấy cây bút.
- Màu gì, trò nói ta bôi!
- Vàng!
- Lam!
- Lục!
- Lam!
Thẩm Lãng lấy ra một tấm gương, phản xạ ánh mặt trời chiếu ở một khối trên quả địa cầu, sau đó nói ra màu cần tô.
Võ công Ngô Đồ Tử cao, động tác lại nhanh.
Mỗi một khối không cần đến một giây.
Hơn nữa tốc độ di động nhanh như là quỷ ảnh vậy.
Ngắn ngủi ba phút sau đó!
Lại liền thoa được một nửa.
Lúc này, ở đây một nửa người ngẩng đầu lên.
Bởi vì bọn họ phát hiện, chí ít đến bây giờ, giải đáp Thẩm Lãng đều là đúng.
Phán đoán đúng sai vô cùng đơn giản.
Chỉ cần nhìn bất kỳ khối liền nhau có phải màu không giống nhau, nhưng màu sắc tổng cộng không vượt qua con số bốn là được.
Có người nhìn là tốt rồi!
Yên lặng khoe khoang nhàm chán lắm.
Gương mặt tuấn mỹ vô song của Thẩm Lãng có vẻ càng thêm lãnh khốc.
Đứng ở tay người khổng lồ, chắp hai tay sau lưng, ra vẻ một người cao đẳng dạy đám người chủng tộc thấp hơn tư thế làm người.
Bộ dáng khoe mẽ thế này, để người phía dưới có một cùng ý niệm trong đầu.
Muốn giết chết hắn!
Thẩm Lãng tiếp tục, đồng hồ của Ngô Đồ Tử đều không ngừng chạy.
Thẩm Lãng động khẩu, Ngô Đồ Tử động thủ.
...
Lại qua ba phút sau đó!
Toàn bộ quả địa cầu đã được tô màu hết, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng.
Thẩm Lãng không có mở miệng.
Bởi vì coi như là một con heo, cũng có thể nhìn ra là màu vàng.
Còn một nước cuối cùng, Lãng gia ta đây không mở miệng, coi như là để trắng.
Ngô Đồ Tử nhìn thấy Thẩm Lãng lại ngừng, không khỏi cau mày nói:
- Nói đi, màu gì?
Mẹ trứng!
Dằn mặt thất bại!
Mỹ nữ ân sư à, không thể thoáng động động não à?
Cuối cùng xung quanh có ba màu, chỉ còn lại một màu vàng thôi.
- Vàng! - Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Ngô Đồ Tử có phải là heo hay không?
Không, nàng là một siêu cấp khoa học gia, tình cảm thấp đến dọa người, nhưng chỉ số thông minh lại cao dọa người.
Chỉ bất quá nan đề không thuộc về nàng, nàng ngay cả một chút trí não cũng không muốn động.
Ngô Đồ Tử tô lên mảnh cuối cùng này.
Tức khắc, cả quả địa cầu được tô hết.
Đại công cáo thành!
Mấy trăm khối, bất kỳ khối liền nhau cũng là màu sắc bất đồng, cuối cùng màu sắc không vượt qua bốn loại.
Toàn bộ bản đồ ly kỳ quỷ dị xuất hiện ở trước mặt mọi người, không giống như là một quả địa cầu, càng giống như tác phẩm của Van Gogh trường phái Hậu Ấn Tượng.
Mấy trăm trăm triệu tổ hợp sắp xếp, cũng chỉ có cái này là chính xác.