Chương 659: Làm mất mặt Ninh Hàn! Bảo vật thượng cổ tới tay! (2)
Thời gian này mới đi qua bao nhiêu?
Thẩm Lãng lúc trước nói là hai khắc đồng hồ, mà bây giờ chỉ đi qua nửa khắc đồng hồ.
Cái nan đề nghìn năm này liền giải quyết rồi.
Thế giới này thật là quỷ dị!
Vô số thiên tài hao phí thời gian hơn nửa năm cũng không có giải ra.
Trước mắt Thẩm Lãng lại giải ra?
Hắn ta chỉ là một thổ dân mà thôi, hoàn toàn không có tiếp thụ qua bất kỳ thượng cổ cao cấp văn minh hun đúc.
Tất cả lặng yên như chết!
Bốp bốp bốp!
Bỗng nhiên, trong không khí vang lên âm thanh tát vô mặt.
Không phải ảo giác, là thật!
Bởi vì Thẩm Lãng đang vỗ vào bắp đùi!
- Ngại quá, có muỗi!
Tới địa ngục đi quỷ, điều kiện trên đảo này hết sức đặc thù, căn bản không có bất cứ sinh vật nào, càng chưa nói muỗi.
Thẩm Lãng chính là trước mặt mọi người làm mất mặt.
Đánh tất cả mặt mọi người!
Luận khả năng dằn mặt?
Lãng gia ta đây nào có sợ ai?
Từng người một trong các ngươi vờ vịt như người phát ngôn của văn minh cao cấp, coi khinh những người của thế giới thế tục đủ kiêu.
Những thứ học vấn khác ta có thể không bằng các ngươi.
Thế nhưng liền cái định lý bốn màu này.
Ta có trí não, cũng đủ sức giết cả đám các ngươi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cường điệu quan sát vẻ mặt công chúa Ninh Hàn.
Tiện nhân, mặt của ngươi có đau hay không hả?
Các ngươi tốn nửa năm không có tháo ra, Lãng gia ta chưa dùng tới nửa khắc đồng hồ liền hiểu ngay.
Ngày đó ngươi tìm đến ta, ngươi làm như lôi một thằng ngốc đi vậy.
Hiện tại thế nào?
Ha ha ha ha!
Nhìn thấy cái mặt đầy tiểu nhân của Thẩm Lãng, mặt Ninh Hàn quả thực tái nhợt.
Nàng là thật không có nghĩ đến Thẩm Lãng có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy giải đáp ra!
Bởi vì nàng đã tiếp xúc thật sâu cái vấn đề khó khăn này, biết cần đi qua vô số vô số lần giải toán.
Nhưng bây giờ sự thực đặt ở trước mặt, Thẩm Lãng quả thực hoàn thành.
Nàng vẫn là lần đầu tiên bị người tát thật mạnh thế này!
- Bốp bốp...
Thẩm Lãng đứng ở trên tay người khổng lồ, lại ra sức đập muỗi trên không.
Người này thật sự là quá hèn hạ!
Cái này thực sự giống như từngbạt tai đánh vào trên mặt Ninh Hàn vậy, đúng vậy sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ khó coi.
Mà lúc này người cực kỳ mừng rỡ, chính là chủ nhân núi Phù Đồ.
Thật sự khiến cho người không thể tin nổi.
Lại... Cứ thế hoàn thành?
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này quả thế cao minh, năng khiếu toán học lại cao như vậy.
Cái nan đề này được giải.
Một khi cửa vào di tích thượng cổ mở ra, vậy toàn bộ quyền khai phá là thuộc về núi Phù Đồ.
Tiếp đó, tất cả mọi người đang lẳng lặng đợi!
...
Thẩm Lãng trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Cái nan đề này đã hoàn toàn giải được rồi.
Vì sao cái này cửa vào di tích thượng cổ còn không mở ra vậy?
Thẩm Lãng xác định đây đã là giải pháp duy nhất!
Trăm phần trăm chính xác.
Nhưng là cả di tích thượng cổ không có động tĩnh gì a.
Thẩm Lãng vận dụng X quang tiến hành quan sát.
Kết quả, không có chút thu hoạch gì.
Cái này di tích thượng cổ lại chắn X quang?
Hay là bởi vì vỏ ngoài quá dầy, thị lực X quang của Thẩm Lãng không ra?
Rồi ánh mặt trời chiếu lên quả địa cầu trong bàn tay người đá khổng lồ.
Tiếp đó, hành tinh bắt đầu dần dần sáng lên.
Phản chiếu bắn ra hào quang rực rỡ chói mắt.
Càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng!
Ngô Đồ Tử bắt được Thẩm Lãng, nhẹ nhàng nhảy, về tới trên mặt đất.
Hành tinh trên tay sáng lên đến cực hạn.
- Ùng ùng...
Một tiếng vang thật lớn!
Hành tinh trong tay người khổng lồ chợt vỡ vụn, lộ ra một miếng hít đa giác (*).
(*) Nguyên tác là đa giác hình hấp bàn, lúc tra google thì ra mấy miếng hít tường dùng để treo đồ vật trong nhà bếp.
Cái này... Đây là chìa khoá?
Chìa khóa phức tạp cổ quái như vậy?
Ngô Đồ Tử không nói hai lời, lại một lần nữa trèo lên đôi tay của người khổng lồ, cầm lấy cái chìa khóa cổ quái này, tiếp đó nhảy về mặt đất.
- Ùng ùng...
Ngay sau đó, mặt đá đen cứng rắn vô cùng dưới chân người khổng lồ bắt đầu vỡ vụn.
Mặt đá đen nguyên bản vững chắc vô cùng, vững đến độ khoan không lọt, ở ngọn lửa nhiệt độ cao đáng sợ đều đốt không được.
Mà bây giờ lại trực tiếp nát bấy biến thành bột mịn.
Một trận gió thổi qua.
Lớp bụi dày tán đi.
Tiếp đó, người đá khổng lồ tầm hai mươi tầng lầu bắt đầu xoay tròn chìm xuống.
Phát sinh từng đợt nổ.
Sau nửa khắc.
Toàn bộ người đá khổng lồ hoàn toàn chìm vào xuống đất.
Thay vào đó là một căn nhà bằng đá đen dâng lên.
Tòa nhà này không lớn, chỉ mấy chục mét vuông, cao ba bốn mét mà thôi, nhưng vẫn là không thể phá vỡ.
Căn nhà có một cánh cửa, trên cửa có hơn một cái lỗ.
Như kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn là dùng chìa khoá hình đa giác mới vừa nhận được mở ra cánh cửa này.
Ngô Đồ Tử vẫn không nói hai lời, cầm chìa khóa để vào trong cái lỗ.
- Răng rắc, răng rắc...
Nhẹ nhàng chuyển động.
Cánh cửa thật dày từ từ mở ra, lộ ra một cửa vào sâu không thấy đáy.
Qua cánh cửa này, liền có thể tiến vào bên trong di tích thượng cổ.
Đến tận đây!
Cái di tích thượng cổ này chính thức bị mở ra.
Từ phát hiện đến mở ra, tầm dùng hai trăm ba mươi lăm ngày.
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Đa tạ các vị sư huynh đã nhường!
Cái di tích thượng cổ này thuộc về núi Phù Đồ.
- Chúc mừng núi Phù Đồ.
- Chúc mừng sư đệ!
Các thế lực siêu thoát khác ở đây, đều rời đi.
Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, Huyền Không Tự, Thông Thiên Tự v.v... Kể cả Ninh Hàn ở trong đó, trừ núi Phù Đồ ra tất cả mọi người đi sạch sẽ.
Chủ nhân núi Phù Đồ tiến lên, hướng Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng, từ nay về sau, ngươi chính là công thần núi Phù Đồ của ta! Khổng trưởng lão sau khi trở về đăng ký trong danh sách, Thẩm Lãng bái nhập Ngô Đồ Tử trưởng lão làm học trò, là đệ tử Hoa Mộc Đường!
- Cẩn tuân pháp chỉ Sơn trưởng! - Khổng trưởng lão nói:
- Người này đã từng giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ của ta, xin chủ nhân bảo cho biết, phải làm thế nào trừng trị?
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Ưu khuyết điểm bù đắp lẫn nhau!
Ngô Đồ Tử nói:
- Sơn trưởng, ta đã đáp ứng Thẩm Lãng, nếu như hắn có thể mở ra di tích thượng cổ, một khi phát hiện Tẩy Tủy Tinh, liền về Thẩm Lãng toàn bộ!
Chủ nhân núi Phù Đồ gật đầu nói:
- Được!
- Phát tín hiệu, hạ lệnh đệ tử núi Phù Đồ chính thức lên đảo!
- Vù!
Một cây lệnh tiễn chợt bắn lên trời.
Sau một lát!
Mấy trăm tên cao thủ núi Phù Đồ lên hòn đảo Hắc Thạch này.
Đồng thời bắt đầu bố phòng cửa vào di tích thượng cổ!
Ngô Đồ Tử chính thức đưa chìa khóa di tích thượng cổ cho chủ nhân núi Phù Đồ.
Sau khi bố phòng hoàn tất!
Chủ nhân núi Phù Đồ nói:
- Nhóm người thứ nhất, chính thức tiến vào di tích thượng cổ bên trong tiến hành thăm dò. Nhớ kỹ, không nên đụng bất kỳ vật gì!
- Vâng!
Mười ba tên cao thủ, mười ba tên học sĩ núi Phù Đồ làm tốt tất cả chuẩn bị, mặc đồ bảo hộ thật dày, cầm đủ loại trang bị, bắt đầu tiến vào di tích thượng cổ.
- Ta cũng đi! - Ngô Đồ Tử nói:
- Ta đi tìm Tẩy Tủy Tinh.
Chủ nhân núi Phù Đồ vẫn gật đầu.
Ngô Đồ Tử mặc vào đồ bảo hộ, cùng theo tiến vào bên trong di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng không có đi vào.
Hắn thậm chí không có mở miệng yêu cầu.
Nội tâm hắn biết rõ ràng, hắn là một người ngoài.
Mặc dù cái di tích thượng cổ này là hắn mở ra, hắn xem như là đại công thần.
Nhưng thăm dò di tích thượng cổ không có quan hệ gì với hắn, chỉ có thể giao cho thành viên nòng cốt nhất núi Phù Đồ đi hoàn thành.
Đây là giới hạn trần trụi.
Thẩm Lãng là người trong thế tục, núi Phù Đồ là thế lực siêu thoát.
Không thể vi phạm.
Thẩm Lãng thậm chí không có đứng ở lối vào, mà là đang đi dạo l trên đảo.
Người núi Phù Đồ leo lên đảo càng ngày càng nhiều.
Trên mặt biển càng ngày càng nhiều thuyền lớn, hơn nữa toàn bộ cũng là Nam Hải kiếm phái.
Những thứ hạm đội này ở chung quanh mặt biển tới lui tuần tra.
Núi Phù Đồ không chỉ sẽ chiếm lĩnh toàn bộ hòn đảo, còn có thể thanh không cái hải vực xung quanh này.
Yến Nan Phi sẽ ở lại à?
Chẳng bao lâu, sự thực liền nói cho hắn biết đáp án.
Yến Nan Phi đến!
Một chiếc thuyền lớn dừng lại trước hòn đảo, phía trên cờ viết chữ Yến.
Trên trăm tên đệ tử Nam Hải kiếm phái leo lên đảo nhỏ bố phòng, trực tiếp xếp thành bức tường người, che ở trước mặt Thẩm Lãng.
Yến Nan Phi tới bái kiến chủ nhân núi Phù Đồ.
Thẩm Lãng không có nhìn thấy Yến Nan Phi bóng dáng, bởi vì cách rất xa.
Hơn nữa Yến Nan Phi trực tiếp tranh tràng, ngăn cách Thẩm Lãng ở mấy trăm mét.
Kế tiếp, hạm đội Nam Hải kiếm phái càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Hoàn toàn che đậy vùng biển xung quanh hòn đảo, chiếm lấy quyền sở hữu vùng biển xung quanh.
Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Hoàn toàn không nghĩ tới, thế lực Nam Hải kiếm phái cùng gia tộc họ Tiết trên biển lại khổng lồ như vậy?
Cái này có chừng trên trăm chiếc thuyền.
Cộng thêm thủy thủ cũng võ sĩ, tầm hơn vạn người đi.
Họ Tiết cùng Nam Hải kiếm phái dựa vào cái gì nuôi chi hạm đội này? Nuôi người nhiều như vậy ngựa?
Mua bán đường biển ở thành Nộ Triều không có dính dáng đến họ Tiết a.
Lẽ nào gia tộc họ Tiết ở vùng biển phía nam mở ra một con đường mua bán khác? Đường biển mậu dịch phía nam?
Hơn nữa vì bảo hộ cái di tích thượng cổ này, vì giữ vùng biển chung quanh sạch sẽ, họ Tiết cùng Nam Hải kiếm phái lại xuất động nhiều hạm đội như vậy.
Quan hệ của song phương thân mật hơn so với tưởng tượng.
Cục diện vô cùng phức tạp!
Họ Tiết là đại địch sống chết của Thẩm Lãng.
Sau khi đại chiến với vua Căng, xấp xỉ liền diệt họ Tiết.
Hiện tại xem ra, diệt họ Tiết có thể so với diệt Tô Nan càng khó một chút.
Tô Nan là một kiêu hùng hào kiệt cực giỏi.
Nhưng ông ta dùng tất cả lực lượng ở mưu phản, chân chính sức lực dùng đi đối phó Thẩm Lãng là rất ít.
Mà họ Tiết không mưu phản.
Một khi Thẩm Lãng muốn tiêu diệt họ Tiết, vậy đối mặt chính là một siêu cấp quái vật lớn toàn lực vồ đến.
Tam vương tử, họ Xung, họ Tiết, Hắc Thủy Đài Diêm Ách mấy người này thậm chí là nhất thể.
Muốn tiêu diệt, sẽ phải bị tiêu diệt toàn bộ!
Lực lượng họ Tiết mạnh mẽ vượt xa trong tưởng tượng.
Hiện tại mọi ngươi thấy họ Tiết, thực sự phảng phất như là tảng băng trên mặt biển, còn lại 90% đều ở dưới nước.
Hơn nữa, họ Tiết, Nam Hải kiếm phái cùng núi Phù Đồ, đến tột cùng là quan hệ thế nào?
Não Thẩm Lãng vận chuyển thật nhanh.
Lập mưu thế nào diệt họ Tiết?
Muốn tiêu diệt họ Tiết, nhất định phải bị tiêu diệt Nam Hải kiếm phái trước.
Mà Nam Hải kiếm phái tách biệt hải ngoại, muốn diệt ngay, trước hết diệt hạm đội Nam Hải kiếm phái.
Thế nào diệt ngay?
Thế nào lợi dụng thiên thời địa lợi?
Thẩm Lãng vắt hết óc.
Cái gì là thiên tài? Chính là sớm hơn hai trăm ngày nghĩ làm sao hại ngươi.
Bây giờ vua Căng còn chưa có diệt, Thẩm Lãng cũng đã bắt đầu dự mưu sắp xếp thế nào diệt họ Tiết.
Thẩm Lãng đi lại quan sát trên đảo Hắc Thạch, cảm nhận khí hậu, hiện tượng thuỷ triều nơi này lên xuống.
Có chút thời điểm thậm chí nằm xuống, đặt lỗ tai trên hòn đảo này.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại bản đồ vùng biển này.
Nam Hải kiếm phái cách hòn đảo này có phải rất gần hay không?
Vậy tương lai muốn tiêu diệt Nam Hải kiếm phái, hòn đảo đen thui, thậm chí cái di tích thượng cổ này có phải chăng sẽ phát huy công dụng?
Đúng, cái phương hướng này có thể trọng điểm cân nhắc!
...
Yến Nan Phi bái xong chủ nhân núi Phù Đồ!
Tiếp đó, ông ta và Khổng trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ mật đàm.
- Tiểu súc sinh kia đi núi Phù Đồ, Khổng sư huynh vì sao không giết vậy?
Khổng trưởng lão nói:
- Ngô Đồ Tử lấy cái chết ra bảo vệ, thậm chí sẵn lòng dùng vị trí trưởng lão Hoa Mộc Đường trao đổi, để Thẩm Lãng tới giải câu đố cửa vào di tích thượng cổ, không nghĩ tới hắn thực sự giải được.
Yến Nan Phi nói:
- Súc sinh nhỏ bây giờ chỉ có một mình ở trên đảo, có thể giết không?
- Không thể! - Khổng trưởng lão nói:
- Chủ nhân lên tiếng, người này là thiên tài toán học, bên trong di tích thượng cổ có thể còn có thật nhiều chỗ cần phá giải, ngày sau sẽ có tác dụng.
Yến Nan Phi co rụt mắt lại, lóe ra quá một ánh sáng lạnh lẽo.
Khổng trưởng lão nói:
- Ninh Nguyên Hiến lần nữa đã cảnh cáo, hắn viết cho chủ nhân ba phong thư, núi Phù Đồ không nên can thiệp chính vụ Việt quốc, không nên động đến Thẩm Lãng. Núi Phù Đồ địa bàn cuối cùng ở phía tây, chúng ta vượt biên làm chuyện, Thiên Nhai Hải Các không vui, hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng cũng sẽ không vui.
Yến Nan Phi cười lạnh nói:
- Vị Việt vương bệ hạ chúng ta cũng tự thân khó bảo toàn, còn có tâm tình quản Thẩm Lãng, hai nhà này quả thật hợp ý.
Khổng trưởng lão nói:
- Chủ nhân nói, chuyện trên triều đình do triều đình giải quyết! Những thứ thế lực siêu thoát như chúng không nên can thiệp quá nhiều triều chính các nước, chọc giận hoàng đế bệ hạ chí tôn, vậy thì có chút cái được không bù đắp đủ cái mất.
Người này luôn mồm chí cao vô thượng hoàng đế bệ hạ, ngược lại giống như so với người thế tục còn tôn kính hoàng đế hơn.
Yến Nan Phi lại không còn nói Thẩm Lãng sự việc.
- Khổng sư huynh, Nam Hải kiếm phái chúng ta thuần phục với núi Phù Đồ, lần này vì bảo hộ quyền biển quanh di tích thượng cổ, hạm đội chúng ta gần như dốc toàn bộ lực lượng, vậy núi Phù Đồ có chút vũ khí cùng điển tịch thần bí văn minh, có nên chuyển xuống một bộ phận cho chúng ta. - Yến Nan Phi nói:
- Nam Hải kiếm phái chúng ta càng mạnh, tiếng nói núi Phù Đồ ở khu vực này lại càng lớn.
Khổng trưởng lão nói:
- Yên tâm, chủ nhân đã lên tiếng! Ân Đức Đường đã bắt đầu chỉnh lý, mấy ngày sau sẽ đem rất nhiều điển tịch, các loại vũ khí để cho phóng tới Nam Hải kiếm phái, ngươi chuẩn bị tiếp thu!
Yến Nan Phi nói:
- Cảm ơn Sơn trưởng!
Người đứng đầu Nam Hải kiếm phái Yến Nan Phi chỉ ngây người nửa canh giờ, lại trùng trùng điệp điệp rời đi!
Thẩm Lãng vẫn thăm dò toàn bộ đảo Hắc Thạch.
Xung quanh, vô số đệ tử Nam Hải kiếm phái, đệ tử núi Phù Đồ lui tới.
Xây dựng pháo đài, xây dựng phòng tuyến.
Tất cả mọi người với Thẩm Lãng đều coi như không thấy.
Hắn và toàn bộ hòn đảo giống như hoàn toàn không hợp nhau.
Tầm dạo qua một vòng!
Thẩm Lãng trở về vị trí cửa vào di tích thượng cổ!
Tiếp đó chờ đợi vô cùng lo lắng!
Di tích thượng cổ bên trong có thứ gì?
Đặt ở thời điểm khác, Thẩm Lãng có thể sẽ tò mò.
Thế nhưng bây giờ, hắn chỉ quan tâm một việc.
Có hay không Tẩy Tủy Tinh!
Dù cho dặt kho báu cả thiên hạ phóng ở trước mặt của hắn, cũng thua kém mỗi Mộc Lan.
Hy vọng trời cao phù hộ.
Hy vọng bên trong cái di tích thượng cổ này có Tẩy Tủy Tinh!
Ngô Đồ Tử đã từng nói, xác suất Tẩy Tủy Tinh xuất hiện ở di tích thượng cổ là một phần sáu.
Nhưng nàng không có nói qua.
Trong quá khứ, suốt một trăm năm, toàn bộ thế giới phương đông liền khám phá sáu di tích thượng cổ.
Nói cách khác, trong suốt một trăm năm, liền phát hiện một viên Tẩy Tủy Tinh mà thôi.
Cho nên, có thể cứu sống Mộc Lan hay không?
Trời sắp tối rồi.
Ngô Đồ Tử làm sao còn chưa có đi ra?
Thẩm Lãng trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Sắc trời càng ngày càng mờ.
Mặt trời dần dần ngã về tây.
Thẩm Lãng càng ngày càng khẩn trương, thậm chí mang theo một chút sợ hãi.
Nếu như Ngô Đồ Tử tìm không được Tẩy Tủy Tinh.
Vậy vô luận như thế nào Thẩm Lãng cũng muốn đích thân tiến vào cái di tích thượng cổ này, hắn muốn tự đi tìm.
Dù cho không có Tẩy Tủy Tinh, cũng phải tìm đến những vật khác cứu Mộc Lan.
Bỗng nhiên!
Một mùi hương quen thuộc truyền đến.
Ngô Đồ Tử đi ra!
Nàng trực tiếp xé ra đồ bảo hộ, tiếp đó thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
- Thẩm Lãng chúc mừng trò, nương tử của trò được cứu, ta tìm được Tẩy Tủy Tinh. - Ngô Đồ Tử hướng Thẩm Lãng nói:
- Nàng không chỉ sẽ tỉnh lại, hơn nữa còn sẽ lột xác thành người Huyết Mạch Đột Biến đời thứ hai!
Tiếp đó, Ngô Đồ Tử đưa một cái bình ngọc tới trong tay Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng trong lòng hân hoan!
Trời thấy, trời cao cuối cùng vẫn quan tâm cục cưng Mộc Lan!
Mộc Lan nàng chờ ta, phu quân lập tức tới cứu nàng ngay!