Chương 660: Gió nổi mây phun! Cục cưng Mộc Lan thức tỉnh! (1)
Thẩm Lãng nắm chặt cái bình ngọc trong tay.
Nó là nửa trong suốt, bên trong hình như có ba viên đan hoàn.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, lẽ nào những thứ này đều là Tẩy Tủy Tinh à?
Vì sao là hình dạng đan dược?
Đồ chơi này không phải tiêm vào trong tủy sao? Nhìn qua như trực tiếp nuốt vậy.
Ngô Đồ Tử nói:
- Tẩy Tủy Tinh ở bên trong đan hoàn, như thế mới có thể niêm phong cất vào kho vô số năm, lúc cần dùng mở ra một lỗ hổng. Chúng nó cũng đang yên nghỉ bên trong.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy hai viên kia cũng là Tẩy Tủy Tinh à?
- Không biết. - Ngô Đồ Tử nói:
- Thế nhưng căn cứ ngoại hình, chúng nó hẳn không phải là Tẩy Tủy Tinh.
Thẩm Lãng nói:
- Lão sư, ngài không cần hai viên thuốc này sao?
Ngô Đồ Tử nói:
- Ta đang tập trung nghiên cứu, nếu như trò đưa hai thứ này cho ta, ngược lại ảnh hưởng tinh lực của ta.
Thẩm Lãng hiểu.
Ngô Đồ Tử là một nhà khoa học siêu cấp, với sự vật thần bí có lòng hiếu kỳ tuyệt đối.
Vì khắc chế lòng hiếu kỳ này, nàng chỉ có thể ép buộc bản thân mình không phân tâm, tập trung vào một nghiên cứu.
Cho nên, đối với di tích thượng cổ nàng không quan tâm chút nào.
Đối với hai viên thuốc khác trong bình ngọc, nàng cũng không quan tâm chút nào, mà là trực tiếp giao cho Thẩm Lãng.
Nếu như chính nàng giữ lại, sẽ phát sinh cái gì?
Tò mò hại chết mèo.
Nàng liền sẽ không ngừng suy nghĩ, thứ này là gì đây?
Mở ra hai viên đan hoàn, nếu như thứ bên trong đặc biệt thần kỳ, vậy coi như tiêu tùng hoàn toàn.
Nàng sẽ muốn triệt để nghiên cứu chúng nó thấu đáo, như thế hạng mục nàng vốn là nghiên cứu chẳng phải bị trễ nãi?
Thẩm Lãng chính là một ví dụ.
Nguyên bản nàng hết sức chuyên chú bồi dưỡng nguyên trùng cao cấp, kết quả sau khi Thẩm Lãng đến, máu của hắn giết chết toàn bộ nguyên trùng cao cấp, hơn nữa còn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cái này quá thần kỳ, quá quỷ dị.
Thế là nàng nhất định phải nghiên cứu Thẩm Lãng, rõ ràng xoay sang một hướng nghiên cứu khác.
Nếu như xoay một lần nữa, nàng cảm thấy đường nghiên cứu của mình liền hoàn toàn tiêu tùng.
Cho nên bất luận kẻ nào đều đừng tới mê hoặc ta!
Thẩm Lãng nhét cái bình vào trong lòng.
- Lão sư, học trò đi đây!
Hắn đương nhiên nửa khắc đồng hồ cũng sẽ không dừng lại, cần thời gian ngắn nhất chạy về nhà trong đó.
- Ta cùng đi với trò. - Ngô Đồ Tử nói.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Ngài theo ta cùng đi là có ý gì? Là tiện đường lên bắc tiếp đó ngài trở về núi Phù Đồ? Hay là theo chân ta trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ hả?
Ngô Đồ Tử nói:
- Ta theo trò trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Á!
Ngô Đồ Tử nói:
- Phụ thân ta thất bại, thế nhưng trò thành công, cho nên ta muốn xem.
Thẩm Lãng hiểu ra.
Ngô Đồ Tử cũng không phải là hoàn toàn không tình cảm, chí ít nội tâm của nàng tràn đầy hổ thẹn đối với mẹ.
Trình độ nào đó, mẹ của nàng cũng là bởi vì sinh nàng mà qua đời, cha của nàng dốc hết tất cả, dùng hết toàn lực cũng không có có thể cứu tính mạng mẹ nàng về. Bây giờ Thẩm Lãng có thể cứu Kim Mộc Lan, chuyện này đối với Ngô Đồ Tử mà nói giống như cũng là một loại cứu chuộc.
Thậm chí Ngô Đồ Tử đời này đều đnghiên cứu huyết mạch, cũng có thể là vì bù đắp nội tâm tiếc nuối.
- Được, hoan nghênh lão sư. - Thẩm Lãng nói.
Tiếp đó, hai người rời khỏi đảo Hắc Thạch.
Chủ núi Phù Đồ đang xem sách, nhìn thấy Ngô Đồ Tử muốn rời khỏi, không khỏi nói:
- Thố Tử, ngươi phải đi?
Thẩm Lãng lần này nghe rõ ràng.
Vị chủ nhân núi Phù Đồ chí cao vô thượng quả thực kêu là Thố Tử, mà không phải Đồ Tử.
- Vâng!
Chủ nhân núi Phù Đồ nhìn Thẩm Lãng một cái, nhíu mày, giống như muốn nói điều gì, nhưng chung quy không có nói ra.
- Đi thôi!
...
Thẩm Lãng cùng Ngô Đồ Tử đi tới bờ biển, tiếp đó thấy được một chiếc thuyền nhỏ, Kiếm vương Lý Thiên Thu ngồi phía trên.
Lúc trước con tàu đưa Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng tới biến mất.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Vậy tàu biển đó là Nam Hải kiếm phái, bị trưng dụng.
Thẩm Lãng hiểu.
Nam Hải kiếm phái không muốn dùng tàu biển để đưa Thẩm Lãng về nhà.
Có thể nói thêm ác độc một chút.
Thẩm Lãng dù cho lấy được Tẩy Tủy Tinh, nhưng Nam Hải kiếm phái không cho lên tàu, Thẩm Lãng bị cản trở không trở về, Kim Mộc Lan vẫn phải chết.
Hơn nữa chết kiểu này càng thêm tuyệt vọng.
Rõ ràng đã được Tẩy Tủy Tinh, nhưng bởi vì thời gian để lỡ mà sắp thành lại bại.
Yến Nan Phi mặc dù không có gặp qua Thẩm Lãng, thế nhưng tràn đầy ác ý tuyệt đối.
Ông ta muốn gián tiếp giết chết Kim Mộc Lan.
Ngô Đồ Tử biến sắc, đạp một tấm ván gỗ thật lớn trực tiếp nhảy vào đến trong biển.
Tiếp đó bơi đến một chiếc tàu biển, khi đến trước tàu, Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta là trưởng lão núi Phù Đồ Ngô Đồ Tử, bây giờ muốn trưng dụng tàu của ngươi.
- Xin lỗi, tông chủ có lệnh, cho nên tàu biển đều phải tham gia quản chế vùng biển xung quanh, không được rời khỏi. – Thủ lĩnh chiếc thuyền này trực tiếp cự tuyệt Ngô Đồ Tử.
Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta là trưởng lão núi Phù Đồ.
Lúc này, Khổng trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ đi ra, cất giọng thản nhiên:
- Ngô sư muội, Nam Hải kiếm phái đã hỗ trợ rất nhiều, chúng ta vì sao phải làm khó bọn họ? Nếu như sư muội đã đến đây, chi bằng đợi hơn mấy ngày, hỗ trợ chủ nhân thật tốt nghiên cứu cái di tích thượng cổ này.
Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng giúp đỡ chúng ta mở ra cửa vào di tích thượng cổ, lập được công lao lớn, ngay cả trưng dụng một chiếc hải thuyền cũng không thể à?
Khổng trưởng lão nói:
- Thẩm Lãng quả thực lập được đại công, nhưng là chúng ta đã thưởng hắn, Tẩy Tủy Tinh không phải sư muội cho hắn à? Hơn nữa chủ nhân đã đặc xá tội hắn giả tạo lệnh bài, sư muội còn muốn muốn như thế nào đây?
Mặc kệ thế nào, Yến Nan Phi cùng Khổng trưởng lão chính là không cho mượn thuyền.
Ngô Đồ Tử tức giận đến toàn thân run rẩy, lại nhảy vào trong biển, trở lại trên đảo.
- Ta đi tìm Sơn trưởng. - Ngô Đồ Tử hướng Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không cần, lão sư, chúng ta cứ đi bằng thuyền nhỏ!
Ngô Đồ Tử nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.
Là ngươi điên rồi? Hay là ta điên rồi?
Ở đây khoảng cách lục địa mấy ngàn dặm đấy? Dựa vào chiếc thuyền nhỏ này?
Hơn nữa lúc này hải lưu xuôi nam, dùng thuyền nhỏ như vậy muốn ngày tháng năm nào mới có thể về nhà? Khi đó Kim Mộc Lan đã sớm không chịu nổi.
Hơn nữa loại thuyền nhỏ này căn bản không có thể đi xa, chỉ một con sóng to có thể bị lật úp.
Thẩm Lãng nói:
- Lão sư, ngài tin tưởng ta!
Ngô Đồ Tử lại nhìn Thẩm Lãng một cái, tiếp đó lên thuyền.
Chiếc thuyền này quả thực rất nhỏ, ba người ngồi lên cũng đã có vẻ đặc biệt chật chội.
Kiếm vương tiền bối võ công rất cao, nhưng là không thể truyền nội lực đưa vào đến trên chiếc thuyền bé nhỏ, sức mạnh cung cấp đến mái chèo từ đầu đến cuối là có hạn.
Nhưng mà Kiếm vương Lý Thiên Thu từ đầu đến cuối là tin tưởng Thẩm Lãng.
Cứ như vậy, ba người ngồi một chiếc thuyền nhỏ, chậm rãi lên bắc.
- Ha ha ha...
Đệ tử Nam Hải kiếm phái gặp việc này cười ha ha.
- Thẩm Lãng muốn phải dựa vào một chiếc thuyền nhỏ trở về nhà? Hắn đang nằm mơ à?
- Tùy tiện một bọt sóng nhỏ, đã vỗ chiếc thuyền này nát bét, đến lúc đó bọn họ dựa vào tay bơi về sao?
- Đến khi Thẩm Lãng về nhà, Kim Mộc Lan đã sớm chết rồi, nói không chừng thân thể đều hư thúi.
Bây giờ toàn bộ đệ tử Nam Hải kiếm phái đều biết Thẩm Lãng chạy về nhà cứu Kim Mộc Lan, tất cả mọi người nhìn hắn có chút hả hê, hy vọng hắn ở trên biển nửa bước khó đi.
Ngô Đồ Tử lặng im không nói.
Thế nhưng nàng biểu đạt ý kiến rất rõ ràng, xin lỗi Thẩm Lãng, trưởng lão như ta đây không có quyền uy, ra lệnh không được Nam Hải kiếm phái.
Ngô Đồ Tử không biết làm người, thân chức vị cao cũng là tư lệnh cô độc, nhưng lấy thân phận của nàng hoàn toàn có thể sai đệ tử Nam Hải kiếm phái.
Nhưng mà, Khổng trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ cùng Yến Nan Phi phát ra mệnh lệnh hoàn toàn ngược lại.
Không được mượn thuyền, để Kim Mộc Lan chờ chết.
Cho nên, Ngô Đồ Tử mệnh lệnh cũng không dùng được.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm Lãng, cho nên công tử không luyện võ là đúng, không tiền đồ.
Đây cũng không phải là Lý Thiên Thu lần đầu tiên nói như vậy.
Võ công của ông rất cao, siêu cấp cao.
Trong cả Việt quốc, người có thể vượt qua ông ta chẳng có mấy người, chí chưa chắc có.
Nhưng vậy thì sao?
Không có quyền không có thế.
Ông ta và Nam Hải kiếm phái có thù oán, nhưng vậy thì sao?
Lẻ loi một mình, mang theo Đường Viêm vọt tới Nam Hải kiếm phái đi đại khai sát giới?
Ông có thể giết mấy người?
Ông cũng không phải sợ chết, nhưng sau khi ông chết, vợ ông phải làm gì?
- Những người như chúng ta, võ công dù cho cao hơn nữa, cũng chỉ là một thanh kiếm, then chốt ở chỗ người cầm kiếm. - Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm Lãng, công tử chính là người cầm kiếm, thanh kiếm ta đây liền thuộc về ngài.
- Kiếm vương tiền bối, nhanh! - Thẩm Lãng nói:
- Không cần chờ quá lâu, ta cũng có thể diệt hết toàn bộ họ Tiết, tiêu diệt toàn bộ Nam Hải kiếm phái, báo thù cho chúng ta. Vẫn như lần trước diệt họ Tô, giết sạch bọn họ, không để lại một ngọn cây cọng cỏ nào.
Kiếm vương Lý Thiên Thu lẳng lặng chèo thuyền, lại lập lại một lần nói:
- Thanh kiếm ta đây, về tay công tử!
Cứ như vậy, Lý Thiên Thu không ngừng chèo thuyền.
Hao hết trăm cay nghìn đắng, tầm sau mấy canh giờ, họa xuất gần trăm dặm.
Dọc theo đường đi, gặp hạm đội Nam Hải kiếm phái.
Vô số kể.
Xem ra chiến lược cách biển làm vua của Thẩm Lãng, gia tộc họ Tiết vài thập niên trước cũng đã hoàn thành.
Hôm nay gia tộc họ Tiết ở trên triều đình Việt quốc, cũng vô cùng siêu nhiên, thứ tiểu hào như Nam Hải kiếm phái đã quá mức cường đại rồi.
Mà lúc này, sóng triều trên mặt biển dần dần lớn lên.
Con thuyền đã hoàn toàn mất đi khống chế, dựa vào sức mái chèo, đã hoàn toàn vô dụng, sóng biển dễ dàng vỗ vào con thuyền cứ đảo quanh trên biển.
Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm Lãng, kế tiếp phải làm sao? Thời gian đã không còn nhiều lắm, Mộc Lan tối đa chỉ có thể chống đỡ năm sáu ngày mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Yên tâm đi, có thuyền lớn tới đón chúng ta.
Thẩm Lãng quả thực không có đoán sai, chỉ một khắc đồng hồ sau đó, một con tàu lớn ra hiện tại ở trước mặt của hắn.
Tàu biển lớn của Huyền Không Tự!
- Ba vị thí chủ, bỉ tự có thể có vinh hạnh đưa ba vị đi một đoạn đường không? - Một lão hòa thượng nói.
Dù cho cách rất xa, dù cho ở trong sóng to gió lớn, giọng lão hòa thượng vẫn rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Thẩm Lãng.
Thậm chí thanh âm này giống như vang lên trong lỗ tai Thẩm Lãng vậy.
Ai nói đám hòa thượng Huyền Không Tự võ công không mạnh, là ai nói bọn họ không luyện võ?
Một lát sau, ba người Thẩm Lãng leo lên tàu của Huyền Không Tự.
- Lão nạp Tịch Diệt của Huyền Không Tự, bái kiến ba vị thí chủ.
Lão hòa thượng hướng ba người Thẩm Lãng lạy xuống.
Ba người Thẩm Lãng cung kính hoàn lễ:
- Bái kiến đại sư.
Hòa thượng Tịch Diệt trước mắt là trưởng lão Huyền Không Tự.
Lần này khai thác di tích thượng cổ, chính là ông ta dẫn đội, phương trượng Huyền Không Tự Tịch Không chưa tới.
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn Tịch Diệt trưởng lão.
Tịch Diệt nói:
- Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ! Xin ba vị hãy theo lão nạp dùng một chút cơm chay.
...
Bên trong khoang phòng, đốt phật hương.
Quả nhiên là cơm chay rất ngon, hơn nữa còn chia phần riêng ra.
Lúc ăn cơm, mấy người tĩnh lặng không tiếng động.
Sau khi ăn xong, Huyền Không Tự phụng dâng trà.
- Trình độ toàn học của Thẩm thí chủ, lão nạp nhìn mà than thở.
Thẩm Lãng nói:
- Đó là bởi vì ta đứng trên tay người khổng lồ.
Tịch Diệt trưởng lão nói:
- Thẩm thí chủ, kỳ thực bỉ tự thiếu thí chủ một nhân tình.
Thẩm Lãng nói:
- Ngài khách khí, Đại Kiếp Tự đường ngang ngõ tắt, người người ca thán.
Huyền Không Tự quả thực thiếu Thẩm Lãng không nhỏ nhân tình.
Suốt một thời gian dài, Đại Kiếp Tự chèn ép Thông Thiên Tự cùng Huyền Không Tự không ngóc đầu lên được.
Đại Kiếp Tự diệt, sau đó Huyền Không Tự cùng Thông Thiên Tự mới khôi phục nguyên khí.
Thẩm Lãng diệt Tô Nan, đoạn tuyệtcon đường đông tiến của Đại Kiếp Tự.
Thẩm Lãng ở Đại Kiếp Cung trình diễn kinh thiên tuyết lở, càng là phá hủy thần thoại Đại Kiếp Tự.
Đại sư Tịch Diệt nói:
- Thẩm công tử đối với chuyện hôm nay có cái nhìn thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Quá thông minh không là chuyện tốt, nhất là một thổ dân của thế tục, ai thích nổi bật sẽ tất yếu xui xẻo! Hôm nay ta giải ra nan đề nghìn năm, mở ra di tích thượng cổ cửa vào, để tất cả mọi người khó chịu, kể cả núi Phù Đồ. Nhưng con người của ta chính là ưa thích nổi bật, hoàn toàn không nhịn được.
Đại sư Tịch Diệt nói:
- Ác của nhân tính, không cách nào siêu thoát, Phật pháp vô biên cũng chưa chắc có thể siêu độ.
Hòa thượng này ngược lại thú vị, nói hoàn toàn không giống như là cao tăng đắc đạo, trong miệng cũng không có bất kỳ thiện ý.
Tịch Diệt nói:
- Nhưng mà lão nạp với tài hoa toán học của Thẩm công tử quả thực kinh ngạc không ngớt, nếu như lúc nào rảnh rỗi, xin hãy Thẩm công tử đi bỉ tự làm khách.
Thẩm Lãng nói:
- Nhất định nhất định.
Tịch Diệt nói:
- Vậy không làm phiền ba vị thí chủ nghỉ ngơi.
Huyền Không Tự chuẩn bị khoang phòng cho Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng thoải mái đánh một giấc!
...
Ngày kế tỉnh lại!
Lại phát hiện tàu Huyền Không Tự ngừng.
Đi ra boong tàu vừa nhìn.
Lại phát hiện phía trước là tàu của Tru Thiên Các cùng Thiên Nhai Hải Các, ngăn cản trước mặt.
- Đại sư Tịch Diệt, có bằng lòng đến Thiên Nhai Hải Các chúng ta làm khách? - Một vị trưởng lão Thiên Nhai Hải Các nói.
Tịch Diệt trưởng lão nói:
- Lần sau, lần sau đi.
Tru Thiên Các một trung niên nói:
- Tại hạ Tru Thiên Các Lệnh Hồ Mạt, Thẩm công tử cũng ở đây?
Núp ở phía sau Thẩm Lãng hạ giọng nói:
- Phiền đại sư nói với hắn là ta không ở đây.
Đại sư Tịch Diệt nói:
- Lệnh Hồ sư đệ, Thẩm công tử nói thí chủ không ở.
Ta... Đ*.
Đại sư, ta xem như là nhìn ra bộ mặt thật của ngài rồi.
Đại sư Tịch Diệt hướng Thẩm Lãng chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt vô tội nói:
- Xin lỗi Thẩm công tử, người xuất gia không nên nói dối.
Thẩm Lãng buồn cười.
Đại hòa thượng này thú vị.
Tru Thiên Các Lệnh Hồ Mạt cũng không khỏi kinh ngạc, làm mất mặt thế này sao?
- Lúc đầu muốn mời Thẩm công tử lên thuyền một mình, nhưng mà nếu bất tiện, quên đi, cáo từ!