Chương 661: Gió nổi mây phun! Cục cưng Mộc Lan thức tỉnh! (2)
Trưởng lão Thiên Nhai Hải Các nói:
- Đại sư Tịch Diệt, mời ngài khi nào thuận tiện hãy đến bỉ các. Ta thay mặt Tả các chủ, hướng phương trượng Tịch Không quý tự phát ra lời mời chân thành, bỉ các nhất định sẽ quét dọn giường chiếu tướng hầu.
Tịch Diệt trưởng lão nói:
- Lão nạp sẽ chuyển đạt, cảm ơn lời mời.
Tàu biển của Thiên Nhai Hải Các rời đi.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Cảm ơn đại sư.
Cuộc đối thoại vừa rồi, giống như không có bất kỳ mùi khói lửa, thậm chí còn biểu hiện đặc biệt cung kính.
Nhưng thực không phải như vậy.
Tàu biển Thiên Nhai Hải Các cùng Tru Thiên Các ngăn cản tàu Huyền Không Tự.
Tru Thiên Các hành sự bá đạo, muốn ép Thẩm Lãng ở lại. Thiên Nhai Hải Các vì duy trì cái giá đỡ của chính mình, đương nhiên không sẽ chủ động ép ở lại Thẩm Lãng, nhưng là bọn họ lại sẵn lòng phối hợp Tru Thiên Các.
Thế nhưng đại sư Tịch Diệt Huyền Không Tự lại cự tuyệt.
Tỏ ý ông ta sẽ không giao ra Thẩm Lãng.
Chính là bởi vì thái độ Huyền Không Tự lì lợm, cho nên Tru Thiên Các mới rút đi.
Đại sư Tịch Diệt nói:
- Không cảm ơn, không cảm ơn!
Cứ như vậy tàu của Huyền Không Tự tiễn Thẩm Lãng đến bến tàu hành tỉnh Thiên Nam.
Ở đây đã là trong Việt quốc, là địa bàn Việt vương.
Dựa theo quy tắc, bất kể là Thiên Nhai Hải Các, hay là Tru Thiên Các, đều không thể với Thẩm Lãng có hành động gì.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng có thể phá tan quy tắc. Nhưng chỉ chính là một tên Thẩm Lãng, phá tan cái quy tắc này có thể không lợi lộc gì cả.
Trải qua thời gian tiếp xúc với những thứ này, Thẩm Lãng đã mơ hồ cảm thấy hoàng đế của đế quốc Đại Viêm chế định quy tắc, ví như phạm vi quyền hạn của vương quyền thế tục cùng thế lực võ đạo siêu thoát, giới hạn đôi bên v.v...
- Thẩm công tử, chúng ta phải cáo từ, xin thí chủ lúc thuận tiện hãy viếng thăm bỉ tự! - Tịch Diệt trưởng lão nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nhất định nhất định, cảm ơn đại sư đã mời.
Tiếp đó, tàu Huyền Không Tự rời đi.
Ba người chạy về phía bắc mười mấy dặm.
Nơi này có một chiếc xe ngựa, Kiếm vương Lý Thiên Thu đã quen đường đánh xe.
- Thẩm công tử, vì sao ngài giúp Huyền Không Tự mở ra di tích thượng cổ? Mà phải trợ giúp núi Phù Đồ? - Lý Thiên Thu không nhịn được nói.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhất, ta cũng chỉ vừa mới cảm nhận được hữu nghị của Huyền Không Tự. Thứ hai, lần này khai thác di tích thượng cổ, Huyền Không Tự chẳng qua là những người đứng xem! Trước tiên phát hiện cái di tích thượng cổ này chính là Thiên Nhai Hải Các, sau đó là núi Phù Đồ, cuối cùng là Tru Thiên Các. Huyền Không Tự là được mời mà đến, cho nên mặc kệ thế nào, quyền khai phá di tích thượng cổ lần này chỉ có thể ở trong ba nhà Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, núi Phù Đồ, Huyền Không Tự không có trông cậy vào.
Nghe những lời này, Ngô Đồ Tử không khỏi kinh ngạc.
Chuyện này thân ta là trưởng lão núi Phù Đồ cũng không biết, Thẩm Lãng nhà ngươi lại biết được rõ ràng như vậy?
Thẩm Lãng đương nhiên biết được rõ ràng.
Hắn có một đôi tai siêu bát quái dư sức hóng hớt tất cả cuộc chuyện trò của mọi người trên đảo Hắc Thạch, đồng thời sáng tỏ mối quan hệ bên trong.
- Huyền Không Tự vốn là đã xuống dốc mấy trăm năm, thế nhưng ở mười mấy năm trước, bọn họ đề cử một người hoàn toàn xa lạ làm phương trượng, chính là đại sư Tịch Không. - Lý Thiên Thu nói:
- Lúc đó người trong thiên hạ cũng không biết vị đại sư Tịch Không này là ai, nhưng chính là ông ta đưa Huyền Không Tự một lần nữa về đến vị trí sáu đại thế lực siêu thoát.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy vị đại sư Tịch Không này giỏi đến thế, lão sư ngài gặp ông ta chưa?
Ngô Đồ Tử nói:
- Không có, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi núi Phù Đồ.
Á!
Ngài lợi hại.
Trạch nữ (*) cấp vũ trụ.
(*) Những cô gái ở lì trong nhà không ra ngoài đường.
Thẩm Lãng nói:
- Kiếm vương tiền bối, ngài biết đại sư Tịch Không chưa?
Lý Thiên Thu nói:
- Không! Sự thực cho tới bây giờ, người trong thiên hạ đều cơ hồ chưa từng thấy qua đại sư Tịch Không này. Cho nên Thiên Nhai Hải Các mới có thể một lần nữa muốn mời ông ta đến, chỉ muốn nhìn thấu cao nhân tuyệt thế này ra sao.
Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:
- Kiếm vương tiền bối, ngài cùng lão sư ta, ai võ công cao hơn?
Ngô Đồ Tử nói:
- Hắn.
Thẩm Lãng kinh ngạc, vẫn Kiếm vương lợi hại hơn?
Nhưng mà cái này cũng bình thường, Ngô Đồ Tử hoàn toàn là dựa vào huyết mạch thiên phú nghịch thiên mới mạnh mẽ như vậy, nàng cũng căn bản không luyện võ bao giờ, mỗi ngày đều làm thí nghiệm, làm sao có thời giờ luyện võ.
Thẩm Lãng nói:
- Kiếm vương tiền bối, võ công ngài cao như vậy, hơn nữa còn có biệt hiệu Kiếm vương khí phách thế này, làm sao nhát như vậy.
Lý Thiên Thu cũng không giận, ông nói:
- Tên tuổi đại tông sư, kể cả ngoại hiệu của ta đều là người khác sắc phong.
Á!
Còn có sự thật như thế sao.
Lục đại thế lực siêu thoát thành lập một uỷ ban, định ra danh ngạch đại tông sư thiên hạ.
Việt quốc có sáu, nước Sở có sáu, nước Ngô có năm.
Không có đi qua bọn họ sắc phong, dù cho võ công của ngươi đạt tới, cũng vĩnh viễn không thể được xưng là tông sư.
Sáu thế lực lớn này, hoàn toàn lũng đoạn quyền phát biểu của toàn bộ võ đạo thiên hạ.
Thẩm Lãng lại nói:
- Lần này khai thác di tích thượng cổ, vì sao không có người của Bạch Ngọc Kinh?
Ngô Đồ Tử nói:
- Trò không biết câu nói kia à?
Thẩm Lãng nói:
- Nói cái gì?
Ngô Đồ Tử nói:
- Chỗ không có tuyết toàn bộ thế giới phương đông không có quan hệ gì với Bạch Ngọc Kinh! Chỗ có tuyết, chính là phạm vi thế lực của Bạch Ngọc Kinh.
Oa, những lời này thật quá ngầu.
Thẩm Lãng nói:
- Sáu thế lực lớn, Bạch Ngọc Kinh mạnh nhất à?
Ngô Đồ Tử nói:
- Vừa không có đánh nhau, ai biết người nào mạnh nhất? Nhưng Bạch Ngọc Kinh thần bí nhất.
Thẩm Lãng hỏi:
- So với núi Phù Đồ còn thần bí à?
Ngô Đồ Tử đáp:
- Núi Phù Đồ không thần bí đâu.
Được rồi!
Ân sư cảm thấy như vậy ta cũng không có cách nào.
Ở trong mắt người thiên hạ, núi Phù Đồ hoàn toàn là đại danh từ thần bí cùng kinh khủng.
Nhưng mà từ đó đó có thể thấy được, Bạch Ngọc Kinh so với núi Phù Đồ còn thần bí hơn.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng đi qua thủ phủ hành tỉnh Thiên Nam, thành Thiên Nam!
Đây là thành lớn thứ ba Việt quốc, có dân cư ba trăm mấy ngàn cười, chu vi tường thành vượt qua ba mươi dặm.
Mà lúc này thành Thiên Nam, đồng dạng là không khí chiến tranh giăng đầy.
Cửa thành đã gần như đóng kín, chỉ mở ra một lỗ hổng.
Trên tường thành chi chít binh sĩ, ngoài tường thành lớp lớp đội tuần tra luân phiên.
Cách rất xa, Thẩm Lãng thậm chí thấy được Đại đô đốc Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam, ông ta đã tự mình lên tường thành kiểm tra phòng thủ.
Hơn nữa trên quan đạo hướng tây nam quan đạo, những chiếc xe liên tục không ngừng toàn vận chuyển lương thực.
Toàn bộ đưa đi nước Nam Ẩu.
Dựa theo thời gian tính toán, mười vạn đại quân vua Căng cũng đã tiến vào phía trong nước Nam Ẩu.
Đại chiến sắp bùng nổ, thậm chí đã nổ ra rồi.
Một khi đại chiến bạo phát, hành tỉnh Thiên Nam chính là hậu phương lớn cho nước Nam Ẩu, phía sau thành Thiên Nam chính là thành lũy lớn đầu tiên.
Lúc này mười lăm vạn đại quân bên trong nước Nam Ẩu, gần như toàn bộ cũng là phe Thái tử.
Phe Thái tử hoàn toàn nhất định phải được, gia tộc họ Chúc cũng dốc hết toàn bộ.
Thẩm Lãng không có dừng lại chút nào, vẫn hướng đông.
Nước Nam Ẩu cách thành Thiên Nam vượt qua ba trăm dặm, khoảng cách thành Huyền Vũ vượt qua nghìn dặm.
Chiến hỏa bên ngoài trong khoảng thời gian ngắn cũng lan tràn không đến trong nhà Thẩm Lãng.
Ba người nhanh chóng chạy đi.
Sau khi đến dịch trạm kế tiếp!
Ba người thay ngựa, không còn ngồi xe ngựa, mà là trực tiếp cưỡi ngựa phi.
Hai trăm dặm một thay ngựa.
Ba người không dừng ngủ đêm, không ngủ không nghỉ.
Khoảng cách một ngàn dặm, chỉ hai ngày liền chạy tới.
Cuối cùng đến thành Huyền Vũ!
- Giá, giá, giá...
Trong cổng thành Huyền Vũ, tuôn ra một nhánh quân đội, khoảng chừng có hơn một nghìn người, cất bước chỉnh tề đi về phía tây nam.
Người lĩnh binh, chính là người quen cũ Liễu Vô Ngôn thành chủ.
Ông ta còn ở đây?
Thẩm Lãng đều sắp muốn quên người này.
Liễu Vô Ngôn sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng cũng không khỏi có chút kinh ngạc, tiếp đó đưa mắt sang chỗ khác, tiếp tục dẫn đầu quân đội tiến tới.
Thật thật là cuộc chiến nghiêng nước.
Ngay cả thành Huyền Vũ đều phải xuất binh một nghìn, hơn nữa do thành chủ tự mình dẫn đầu.
Trận đại chiến này, Việt quốc trực tiếp xuất binh mười lăm vạn, gián tiếp xuất binh sợ rằng vượt qua hai mươi lăm vạn.
Gia tộc họ Chúc rõ ràng hận không thể chèn ép binh tướng toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam tới cực điểm, toàn bộ đưa đến chiến trường nước Nam Ẩu.
Thẩm Lãng khẽ nhíu mày.
Bây giờ không ổn thế này à?
Gia tộc họ Chúc điên cuồng điều bình từ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam thì toàn bộ phía sau đều trống không.
Nhỡ ra nước Nam Ẩu chiến bại thất thủ, vậy tất cả áp lực chiến tranh đều sang thành Thiên Nam.
Mà một khi thành Thiên Nam thất thủ?
Vậy toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam gần như không có một chỗ thành trì có thể phòng thủ.
Cho đến lúc này sẽ phát sinh cái gì?
Ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.
Phe Thái tử rõ ràng được ăn cả ngã về không.
Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng hiểu được có chút không ổn, ông ta không khỏi mở miệng nói:
- Dù cho nước Nam Ẩu thất thủ, phòng tuyến hành tỉnh Thiên Nam cũng sẽ không thất thủ chứ?
Thẩm Lãng không nói gì!
Chiến cuộc nước Nam Ẩu mặc dù trọng yếu, thế nhưng cũng đến khi cứu sống cục cưng Mộc Lan rồi hãy nói.
...
- Giá, giá, giá...
Ba người Thẩm Lãng ra roi thúc ngựa chạy tới phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Cuối cùng về nhà!
- Cô gia đã trở về, cô gia đã trở về!
Thẩm Lãng không muốn đến kỳ hạn cuối mới cứu viện.
Dựa theo tính toán, lúc này khoảng cách kỳ hạn chót của Mộc Lan còn có ba ngày.
Hơn nữa hẳn không có chuyện xấu phát sinh.
Toàn bộ bầu không khí phủ Hầu tước Huyền Vũ tuy rằng nghiêm trọng, nhưng ít ra không có tình hình trời long đất lở.
Khoảng cách tòa thành cổng còn có mấy trăm mét, cổng liền mở tối đa.
Sau khi ba người Thẩm Lãng nhảy vào phủ Hầu tước, trực tiếp nhảy xuống ngựa.
Một lát sau, một đám người xúm lại.
Cha mẹ, em trai của Thẩm Lãng, Băng Nhi, cha mẹ vợ, Kim Mộc Thông vân vân.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt Thẩm Lãng, tràn đầy hy vọng cùng thấp thỏm.
Lần này hy vọng cứu sống Mộc Lan, hoàn toàn ký thác vào trên đầu Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng hướng mọi người gật đầu, tỏ ý chuyến đi này đặc biệt thuận lợi, mọi người thoáng thở dài một hơi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng không có dừng lại, trực tiếp rất nhanh hướng bản thân sân phóng đi.
Cha vợ, mẹ vợ, tiểu Băng, mẹ Thẩm Lãng theo sau.
Sau khi tiến vào viện.
Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường vẫn canh giữ ở cửa.
- Ngươi trở lại rồi, nếu ngươi trễ vài ngày, Mộc Lan liền...
Lâm Thường lão sư lời còn chưa dứt, để Thẩm Lãng nổi lên hảo cảm.
Tuyệt đỉnh cao thủ đánh nhau chưa từng thằng nổi, cuối cùng ở nhà này nổi lên tình cảm, không đành lòng nói cái từ tàn nhẫn như vậy với Mộc Lan.
Thẩm Lãng xông vào bên trong căn phòng!
Hơn một tháng, hắn lại một lần nữa về tới bên người Mộc Lan.
An Tái Thế đại phu ở bên trong, ông sụt cân rất nhiều, cả người giống như đều phải mệt lả.
Mộc Lan gặp chuyện không may, hắn hoàn toàn bất lực.
Thẩm Lãng đi, sau đó trách nhiệm duy trì tính mạng Mộc Lan liền rơi trên người ông.
Mộc Lan chẳng những là nửa chủ nhân An Tái Thế, hơn nữa còn như là con gái của ông vậy, nếu như Thẩm Lãng không ở đây mà Mộc Lan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy An Tái Thế cảm thấy bản thân thực sự chỉ có một đường tự sát.
- Tất cả mọi người đi ra ngoài trước, ta và lão sư ở đây là được rồi! - Thẩm Lãng nói!
Tức khắc, tất cả mọi người chỉnh tề rời phòng!
Lẳng lặng chờ ở phía bên ngoài viện, gần như ngừng thở, hướng thần phật khắp bầu trời cầu nguyện.
...
- Lão sư...
Ngô Đồ Tử nói:
- Cởi quần áo Mộc Lan ra!
Thẩm Lãng tiến lên, lột quần áo Mộc Lan ra.
Cục cưng Mộc Lan gầy.
Nàng hôn mê xấp xỉ sắp năm mươi ngày, tầm gầy một vòng.
Nguyên bản bởi vì mang thai phúng phính, bây giờ toàn bộ biến mất.
Hơn nữa sắc mặt tái nhợt đến cơ hồ sắp giống như Ngô Đồ Tử.
Hô hấp và nhịp tim của nàng đã yếu ớt đến cực hạn, gần như đều nghe không được.
Thẩm Lãng may là kịp chạy tới.
Dọc theo đường đi không có bất kỳ đình lại, trong một tháng đi suốt hơn một vạn dặm.
Cuối cùng chạy về!
Thẩm Lãng lấy ra bình ngọc.
- Kim!
Ngô Đồ Tử nói.
Thẩm Lãng lấy ra ống tiêm.
Ngô Đồ Tử kinh ngạc, dĩ nhiên là loại ống tiêm này?
Đây là Thẩm Lãng chế tạo ra ống tiêm hiện đại, có thể hút, có thể tiêm vào.
- Tốt, vô cùng kỳ diệu. - Ngô Đồ Tử nói.
Tiếp đó, nàng lấy ra viên Tẩy Tủy Tinh kia.
Dĩ nhiên là viên đan hoàn màu đỏ.
Đây không phải là đan dược, bởi vì lớp bao bọc phía ngoài là một tầng vật chất vô cùng đặc biệt.
Ngô Đồ Tử dùng ống tiêm đâm vào bên trong đan hoàn, vô sự tự thông, hút Tẩy Tủy Tinh bên trong ra.
Thẩm Lãng cuối cùng thấy được Tẩy Tủy Tinh là bộ dáng gì.
Quả nhiên là sống.
Hơn nữa còn là màu máu đỏ, nhìn qua cũng giống một loại cổ trùng.
- Đây không phải là cổ trùng, đặc biệt phức tạp, ta thậm chí cũng không rõ.
Vô số Tẩy Tủy Tinh đang thả ra hồng quang chói mắt.
Mộc Lan lúc này nằm nghiêng.
Ngô Đồ Tử hít một hơi thật sâu.
Trong lòng thì thầm:
- Ngô Niên, năm đó phụ thân cũng không nên để con sinh ra, bằng không mẫu thân cũng sẽ không có chuyện. Năm đó phụ thân không có thể cứu thê tử về, hôm nay coi như con cứu sống mẫu thân vậy, cứu sống cô nương đáng yêu trước mặt này đây.
Tiếp đó, nàng đâm ống tiêm vào trong cột sống Mộc Lan.
Tiêm Tẩy Tủy Tinh vào tủy Mộc Lan.
Trong phút chốc!
Cả cột sống Mộc Lan, trong nháy mắt tuôn ra ánh sáng đỏ.
Làn da của nàng, giống như trong suốt vậy.
Vô số năng lượng Tẩy Tủy Tinh, giống như mồi lửa làm cả người nàng bùng nổ.
Thẩm Lãng hoàn toàn có thể rõ ràng cảm giác được, mạch máu trong cơ thể Mộc Lan, đang từng tấc nổ tung.
Tiếp đó!
Sau lưng Mộc Lan, xuất hiện hoa văn thần bí quỷ dị vô cùng.
Chỉ ba giây đồng hồ sau đó!
Mộc Lan chợt mở đôi mắt ra.
Kinh diễm tuyệt luân!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hơn một vạn sáu ngàn chữ, dốc hết toàn lực! Các huynh đệ còn có vé tháng à? Ta muốn muốn giữ được hạng năm, giúp ta một tay, ta xin mọi người!