Chương 665: Siêu năng lực của Mộc Lan! Bùng nổ đại quyết chiến! (2)
Lúc này đã là tháng mười, sắp bắt đầu mùa đông, khả năng xảy ra bão đã cực kỳ nhỏ bé
- Chúng ta đây sẽ trông mong chờ đợi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng lẳng lặng nằm ở trên đùi Mộc Lan, hết lần này đến lần khác vân vê cái eo thon nhỏ.
Quả nhiên, hai canh giờ sau đó!
Không còn những ngôi sao và mặt trăng trên trời, chúng đã bị che khuất trong những rặng mây đen.
Thực sự trời muốn mưa.
Mộc Lan mang theo Thẩm Lãng xuống núi, về tới trong phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Mới vừa tiến vào sân, chợt nghe đến tiếng khóc bé Thẩm Dã.
Nhóc con tủi thân.
Ma ma tỉnh lại, sau đó ma ma chỉ nhìn qua, tiếp đó cùng đi chơi với ba ba, ném thằng bé ở nhà.
Mộc Lan ôm lấy nhóc con.
Tiếng khóc của bé Thẩm Dã trong nháy mắt ngừng lại, tiếp đó hướng lại gần ngực của Mộc Lan.
Con trai nhất định phải thất vọng.
Mộc Lan thân thể lột xác, sau đó còn chưa kịp có sữa cũng đã biến mất hết sạch.
Thẩm Lãng ôm cô bé Thẩm Mật, Mộc Lan ôm bé Thẩm Dã.
Hai người đứng bên cửa sổ, nhìn bên cơn mưa tầm tã lên ngoài.
Rõ ràng như thần tiên quyến lữ vậy.
Hai ngày sau!
Mặt biển phía đông xuất hiện lốc xoáy.
Thẩm Lãng nhìn mà than thở!
Siêu năng lực của Mộc Lan này quả thực quá đúng!
So với đài khí tượng trung tâm còn chuẩn hơn.
Đây cũng là năng lực đặc thù của người thượng cổ?
Bọn họ có thể nhận biết thế giới này biến ảo.
Hay đây vốn là năng lực của loài người, chỉ bất quá dần dần biến mất đi.
Tẩy Tủy Tinh thượng cổ lại kích phát ra năng lực này của Mộc Lan sao?
Dù sao lúc Mộc Lan mang thai, cũng đã cho thấy cái đầu mối này.
Thẩm Lãng khoảng cách từ mười mấy mét, mới vừa tiến vào sân, nàng có thể cảm nhận được, hơn nữa nói phu quân đến, lúc đó mọi người còn kinh ngạc không ngớt, nói Mộc Lan cùng Thẩm Lãng tình cảm sâu, thần giao cách cảm.
Đối với cái siêu năng lực này của Mộc Lan, Thẩm Lãng liên tưởng đến vô số chuyện!
Ví như động đất, ví như núi lửa phun trào, ví như sóng thần?
Những thứ này đều là do dự báo, đều là do dự trữ năng lượng, vậy Mộc Lan có thể sớm cảm nhận hay không?
...
Thẩm Lãng ở trong nhà trải qua cuộc sống thần tiên.
Ninh Chính ở kinh đô trải qua cuộc sống như địa ngục vậy.
Cả người gã gầy hai mươi mấy cân trở lên, hôm nay đã chỉ có tầm một trăm cân (50 kg).
Mỗi ngày chỉ ngủ được ba giờ đã coi là xa xỉ.
Gã đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt đã sắp một năm.
Tất cả chính vụ hôm nay, đã thuận buồm xuôi gió.
Thậm chí, những chuyện gã làm đã hoàn toàn vượt qua phạm trù một Đề đốc Thiên Việt.
Bây giờ quần thần đối với gã có thêm một ấn tượng khác.
Lão hoàng ngưu, hắc oa hiệp (*).
(*) Lão hoàng ngưu (con bò già) có nguồn gốc từ "Nhật ký Vương Kiệt, ngày 30 tháng 5 năm 1964" dùng để chỉ người thật thà, cần cù chăm chỉ, nhiệt tình với cách mạng. Còn hắc oa hiệp là chỉ đại hiệp làm việc nghĩa nhưng bị mang tiếng oan.
Cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc.
Hơn nữa gánh hết oan ức thiên hạ, chuyện của quốc quân thì gã cũng gánh, chuyện của quần thần đề ra thì gã cũng phải gánh, ngay cả những chuyện của Thái tử và Tam vương tử gây ra thì gã cũng gánh thay.
Thế nhưng...
Tất cả mọi chuyện gã đều làm được!
Cái kinh đô ban đầu xa hoa trụy lạc, náo động phồn hoa và ồn ào kia qua tay gã đã biến thành một thành phố lạnh giá.
Cấm đi lại ban đêm, đình chỉ di chuyển nhân khẩu, đưa lương thực vào chế độ phân phối, định mức giá trong thời chiến, lao dịch nghĩa vụ trong thời chiến, trưng thu thuế má trong thời chiến tranh v.v…
Tất cả mọi chuyện gã đều làm được.
Tất cả đều nhường đường cho chiến tranh.
Sớn tích cóp quốc lực từng tí một, đỡ phải đến lúc đó trở tay không kịp.
Toàn bộ khu vực trực thuộc kinh đô đã trở thành một cỗ máy thời chiến.
Như thể đại đô thị xa hoa lãng phí tản mạn kia biến mất, nó được thay thế bằng một thành phố chiến tranh khắc nghiệt và tàn nhẫn.
Mặc dù mọi người vẫn giễu cợt Ninh Chính ngốc, đắc tội khắp thiên hạ, tiện nghi cho Thái tử cùng Tam vương tử.
Bẩm sinh mặt đen, thích hợp nhất chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Thế nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng đã thừa nhận năng lực của gã.
Ninh Chính người này, l ạnh lùng và ngay thẳng, vẫn có bản lĩnh.
Thế nhưng ở dưới nền chính trị hà khắc của Ninh Chính.
Toàn bộ kinh đô cũng gần như kiệt sức.
Thời thời khắc khắc đều ở vào trạng thái căng thẳng.
Tất cả mọi người ngẩn đầu chờ đợi tin tức phía nam.
Hãy khai chiến nhanh đi!
Bằng không chúng ta thực sự không chịu nổi.
Khoảng cách đại quân Nam Cung Ngạo tiến vào nước Nam Ẩu đã trôi qua mấy tháng.
Lòng của tất cả mọi người với đại chiến từ sợ hãi biến thành lạnh nhạt, đến bây giờ đã tràn đầy mong đợi.
Mau có kết quả đi.
Bằng không loại trạng thái lo lắng này thực sự muốn cho người ta hỏng mất.
Tranh thủ thời gian khai chiến đi!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến, quần thần, vạn dân Việt quốc, thậm chí toàn bộ thế giới phương đông, đều mở to mắt.
Chỉ chờ một tiếng nổ vang.
Đánh đi!
Chúng ta đã đợi quá lâu, đã chuẩn bị cũng đủ lâu.
Cỗ máy chiến tranh của Việt quốc đã hoàn toàn vận chuyển, đã tiến vào cục diện không đánh không được.
...
Ngày mười chín tháng mười!
Mười vạn đại quân của vua Căng, chính thức dẫn binh đến dưới thành!
Bao vây đô thành Nam Ẩu chật như nêm cối!
Lúc này mười lăm vạn đại quân Việt quốc ở phía trong nước Nam Ẩu, trong đó mười vạn ở đô thành Nam Ẩu.
Thống soái tối cao quân phòng thủ chính là Chúc Lâm.
Công chúa Ninh La trấn thủ ở thành Sa, đây là thành lớn thứ hai nước Nam Ẩu.
Nam Cung Ngạo trấn thủ thành lớn thứ ba của nước Nam Ẩu, thành Lạc Diệp.
Ba tòa thành thị, hình thành một hình tam giác, có thể nhanh chóng tiếp viện lẫn nhau.
Bình Nam đại tướng quân Chúc Lâm vẫn đang uống cháo.
Ông ta ở nước Nam Ẩu đã hai năm, rõ ràng dốc hết tâm huyết, dốc hết toàn lực.
Hai năm trước ông ta vẫn anh tư bừng bừng phấn chấn, tóc đen đầy đầu.
Mà bây giờ tóc của ông gần như trắng hơn phân nửa, gần như già thêm mười tuổi.
Cái địa phương quỷ quái này quá hành người.
May là, loại dày vò này phải kết thúc!
Đại quyết chiến rốt cuộc đã tới!
Mặc dù cùng trong tưởng tượng không giống nhau.
Nguyên bản như vua Căng chó chết chủ vậy, lại biến thành quốc quân nước Đại Nam, lại suất lĩnh mười vạn đại quân trở về giết..
Khuôn mặt của Chúc Lâm phảng phất không vui không buồn.
Nhưng cảm xúc trong lòng dâng lên như thủy triều.
Một trận chiến này, không chỉ là cuộc chiến vận mệnh Việt quốc, càng là cuộc chiến vận mệnh của gia tộc họ Chúc và cũng của chính Chúc Lâm.
Nếu thắng!
Địa vị Thái tử vững chắc như núi.
Mà Chúc Lâm cũng chèn được Tiết Triệt, tiến vào Xu Mật Viện, trở thành đỉnh cao của võ tưởng.
Điều này đại biểu được gia tộc họ Chúc không chỉ có nắm quan văn Việt quốc trong tay, cũng xây được một mảnh trận địa lớn ở phe võ tướng.
Trời cao phù hộ Chúc Lâm ta đây, lập được công trạng lớn!
Lúc này, bên ngoài vang tiếng trống trận vang dội!
- Tùng tùng tùng tùng!
Đại tướng quân Chúc Lâm không chút hoang mang, ăn xong chén cháo trong tay.
Tiếp đó đứng dậy, dang hai cánh tay.
Người hầu mặc giáp cho ông ta!
Đây là áo giáp cao cấp nhất thế giới, nhẹ nhàng mà lại vững chắc.
Xuất từ Thiên Nhai Hải Các.
Sau khi mặc xong, Chúc Lâm cầm lấy đại kiếm, chậm rãi đi ra phủ chúa nước Nam Ẩu.
Phóng người lên ngựa, phía sau mấy trăm tên tinh nhuệ kỵ sĩ, chỉnh tề lên ngựa.
Rất nhanh phi đến tường thành phía tây, đi tới trên tường thành!
Mở to mắt quan sát.
Bên ngoài vô biên vô hạn, cũng là đại quân vua Căng.
Binh hơn một vạn, vô biên vô hạn. Binh đến mười vạn, triệt thiên liên địa..
Đó chính là vua Căng à?
Hai năm trôi qua, giống như cũng không có gì thay đổi vậy?
Vẫn là nhã nhặn, chẳng qua là da hơi rám nắng một chút.
Tuy rằng gã đã trở thành vua nước Đại Nam, trở thành chủ chung của tộc Sa Man.
Nhưng trên người không có mặc vương bào, thậm chí giống như trở thành tù trưởng tộc Sa Man vậy, mặc trên người rất đơn giản, cánh tay cùng bả vai đều lộ ở bên ngoài, trực tiếp cởi trần mặc áo giáp, phía sau khoác một áo choàng màu đen.
Trên đỉnh đầu đội vương miện sao?
Rõ ràng thô sơ, giống như chính là sắt đen bình thường rèn nên.
Còn có mười vạn đại quân của gã.
Đứng cong vẹo.
Tác phong quân đội một chút đều không chỉnh tề.
Khí giới công thành thì sao?
Máy bắn đá thì sao?
Cũng không có?
Cũng chỉ có thang công thành xiêu xiêu vẹo vẹo?
Đây quả thực là một nhánh quân đội bộ lạc nguyên thủy?
Nhưng trong lòng Chúc Lâm lại không có coi thường cùng buông lỏng chút nào.
Bởi vì, ông ta đã nhìn ra sự tàn bạo, khát máu của võ sĩ tộc Sa Man, thế nhưng cũng không e ngại.
Cái đô thành nước Nam Ẩu này, đã coi như là thành lớn, tường thành cao năm trượng, dày hai trượng.
Ở trước mặt đám võ sĩ tộc Sa Man, chắc hẳn là quái vật lớn.
Đối mặt loại thành kiên cố này, đơn giản là ác mộng của toàn bộ quân đội.
Ý vị này phải bỏ ra chi phí gấp mấy lần, mới có thể đánh đánh hạ!
Đại biểu cho vô số máu chảy cùng hi sinh.
Đại tướng quân Chúc Lâm cùng vua Căng nhìn nhau một cái.
Vua Căng rút ra đại kiếm.
- Công thành!
Ra lệnh một tiếng!
Đại quân tộc Sa Man như thủy triều hướng tường thành tràn tới.
Kêu gào rú lên, giống như dã thú sổng chuồng.
Đại quyết chiến nước Nam Ẩu, chính thức mở ra!
...
Đại chiến nước Nam Ẩu bạo phát!
Đại chiến nước Nam Ẩu bạo phát!
Theo bước chân của mấy trăm tên lính liên lạc chạy băng băng.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi.
Tin tức này truyền khắp toàn bộ Việt quốc.
Cuối cùng khai chiến!
Toàn bộ vạn dân Việt quốc bản năng hết lông tơ, mở mắt to hết mức.
Mặc dù cách rất xa, nhưng tất cả mọi người vẫn là ngừng thở.
Ánh mắt dường như muốn lướt qua thiên sơn vạn thủy, nhìn ra xa chiến trường!
...
Cuối cùng khai chiến!
Toàn bộ phòng tuyến thành Thiên Nam, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Mười vạn đại quân, toàn bộ vào chỗ!
Tất cả tướng lĩnh, toàn bộ áo giáp trong người, bất cứ lúc nào chờ mệnh lệnh, chuẩn bị đi đến chiến trường nước Nam Ẩu trợ giúp.
Trong kinh đô!
Tất cả mọi người nghe được tin tức khai chiến.
Thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Một tiếng sét này cuối cùng đập xuống.
Kế tiếp!
Chính là đợi kết quả.
Mặc kệ thế nào đều có thể có kết quả.
Thái tử Ninh Dực, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, thời thời khắc khắc căng thẳng tinh thần.
Một khi chiến cuộc trong sáng, thắng cục nắm chắc.
Thái tử Ninh Dực liền sẽ lập tức xuôi nam, tọa trấn nước Nam Ẩu, chỉ huy toàn bộ chiến trường, thu hoạch thành quả thắng lợi cuộc chiến vận mệnh quốc gia này!
...
- Cuối cùng khai chiến!
Thẩm Lãng thu được tin tức, sau đó thở dài một tiếng.
Cuộc sống thần tiên của hắn và Mộc Lan kết thúc!
- Phu quân, thiếp muốn theo chàng cơ, thiếp không muố xa chàng đâu! – Ý chí Mộc Lan đặc biệt kiên quyết.
Thẩm Lãng gật đầu!
Ngày kế, hắn và Mộc Lan, còn có Lý Thiên Thu, bước lên thuyền, đi đảo Niết Bàn!
...
Hai ngày sau!
Thẩm Lãng lại một lần nữa đến đảo Niết Bàn.
Tiếp đó, gặp được một màn vô cùng kinh ngạc.
Ở trên vách đá khổng lồ trước mặt.
Đầy người chi chít!
Hơn ba ngàn quân Niết Bàn đệ nhị, đang tay không leo lên vách núi cao mấy trăm mét.
Vách đá này hiểm trở cỡ nào?
Một khi ngã xuống, cam đoan thịt nát xương tan.
Hơn nữa, những quân Niết Bàn lại dùng dây thừng buộc nhau lại.
Điều này có ý nghĩa, nếu như một người rơi xuống, có thể mấy chục người cùng nhau ngã xuống.
Đương nhiên, cũng có thể là một người ngã xuống, còn lại mấy chục người kéo gã lại.
Kết quả, Thẩm Lãng nhìn tận mắt mỗi một người bọn hắn đều leo lên đỉnh núi.
Không ai rớt xuống!
Tay không leo lên vách núi mấy trăm mét?
Cái thể lực này rõ ràng ngạc nhiên.
Chờ đến trên chiến trường, còn có địa hình bài có thể làm khó bọn họ?
Võ sĩ tộc Sa Man của vua Căng đã đủ dữ dằn, ở trong rừng rậm núi hoang như giẫm trên đất bằng.
Nhưng so với quân Niết Bàn trước mắt này, vẫn còn kém xa!
...
Hai canh giờ sau đó!
Ba nghìn hơn tám trăm tên quân Niết Bàn thứ hai, đứng chỉnh tề trên giáo trường.
- Đại tông sư, nhánh quân đội này thành à? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Đại tông sư Lan Đạo nhìn thấy Mộc Lan, không khỏi kinh ngạc, mở to mắt đến mức lớn nhất.
- Làm sao?
Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Cái này, cái này giống như người trong điển tịch thượng cổ ta từng thấy!
Quả thế!
Tiếp tục, đại tông sư Lan Đạo nhìn chằm chằm Mộc Lan từ trên xuống dưới, ánh mắt cuồng nhiệt.
Đương nhiên, lão không phải đùa giỡn lưu manh.
Trong mắt lão, Mộc Lan thuộc hàng cháu mà thôi.
Lão kinh ngạc.
Tố chất thân thể này, quá mạnh mẽ!
Quả thực vượt qua phần lớn loài người thế giới này.
Thẩm Lãng nói:
- Đại tông sư, quân Niết Bàn thứ hai này đã đạt tiêu chuẩn rồi sao?
- Rồi, chờ gió tới! - Đại tông sư Lan Đạo cất giọng vô cùng ngạo nghễ.
Hơn nửa canh giờ sau đó!
Gió đến, tầm cấp ba.
Chưa tính là gió to.
Nhưng đối với bắn tên mà nói, loại sức gió này đã là trí mạng.
Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Lên!
Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn, giương cung cài tên thật chỉnh tề.
Toàn bộ là cường cung hai thạch.
- Bắn, bắn, bắn!
Theo một tiếng ra lệnh.
Quân Niết Bàn thứ hai không ngừng bắn!
Mặc kệ mưa gió, mưa tên không ngừng nổ bắn ra ra.
Cường cung hai thạch uy lực quá lớn, có thể giảm thiểu ảnh hưởng sức gió đến mức tận cùng!
Nhưng bọn họ bắn không phải bia ngắm.
Mà là một rừng cây nho nhỏ cách đó một trăm mét, bọn họ nhắm chính xác là cành cây!
Mỗi người ngắm bắn, mỗi người bắn.
- Vù vù vù vù vù...
Mũi tên như chớp.
Trong nháy mắt!
Rừng cây này, giống như mưa đánh vào thân chuối vậy.
Vô số cành cây, đều gãy đoạn.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Hơn ba ngàn quân Niết Bàn cuồng bắn mưa tên không nghỉ.
Bình quân ba giây đồng hồ một mũi tên!
Ba phút sau đó!
Mỗi người bắn ra năm mươi mấy mũi tên.
Hơn ba ngàn người, bắn ra gần hai mươi vạn mũi tên.
Tiếp đó!
Mảnh rừng nhỏ cách đấy trăm mét bị bắn trọc!
Phần lớn cành cây, toàn bộ bị bắn gãy.
Hơn một trăm cây, toàn bộ chỉ còn trơ thân cành.
Thẩm Lãng hoàn toàn kinh ngạc!
Mộc Lan triệt để kinh ngạc!
Quá, quá mạnh mẽ!
Nhánh quân đội này một khi xuất hiện ở trên chiến trường!
Sẽ lại một lần nữa khiếp sợ thế giới!
Chỉ cần ở bên trong phạm vi bắn giết bọn họ, nhất định lại là một trận giết chóc!
Lan Đạo cất giọng thản nhiên:
- Thẩm Lãng, quân Niết Bàn thứ hai đại thành, có thể lên chiến trường đi sáng tạo kỳ tích, có thể đi làm thiên hạ khiếp sợ!
...
Chú thích Mèo Thầy Mo: Tình cờ biết được bí mật, tên thật của lão Bánh là Ngô Lợi Dân