Chương 666: Nỗi đau khổ của nữ vương! Tin dữ nơi sa trường (1)
Biểu hiện yêu nghiệt không chỉ là nhóc con Thẩm Dã mà còn cả cậu bé Aruzhuang nữa.
Khi cậu bé chưa tròn một tuổi đã to khỏe như chú bê con, cao tầm một mét rồi.
Bây giờ là hạ tuần tháng mười, nước Khương đã rơi tuyết hai lần, vô cùng lạnh.
Nhưng Aruzhuang mặc áo mông, phơi mông trần bò trên mặt tuyết, chơi đến nóng cả người.
Không phải Arunana ngược đãi con mà cậu bé căn bản mặc quần áo không được, chỉ cần mặc đủ bộ đã oa oa lớn lên rồi tự mình gạt phăng hết.
Trong tuyết.
Đại Ngốc đang luyện võ.
Cầm một cây gậy bằng huyền thiết nặng năm trăm cân múa may quay cuồng!
Trong vòng mấy mét, hoàn toàn không cách nào tiến đến gần.
Cương khi khi cuồng vũ thiết bổng trực tiếp để cho người ta không cách nào mở mắt ra được.
Thậm chí mười mấy mét xung quanh gã giống như bị phi cơ trực thăng thổi qua vậy, không có bất kỳ tuyết nào đọng lại.
Kiếm vương Lý Thiên Thu rời khỏi Khương quốc, sau đó Đại Ngốc ở lại.
Ở đây cuối cùng có vợ và con gã rồi.
Nhưng mà không có Kiếm vương ở đây, sẽ không có ai đánh lén gã nữa.
Cho nên khả năng đỡ đòn của gã liền tạm thời giảm xuống.
Nhưng mà trước khi Kiếm vương ra đi, dạy cho hắn một bộ côn pháp.
Tên gọi là Phá Phong Côn.
Căn bản không phải thượng cổ bí tịch, đây chỉ là một bộ côn pháp bình thường nhất.
Từ đầu tới đuôi cũng chỉ có chín chiêu.
Đại Ngốc mỗi ngày đều muốn luyện tập hơn một ngàn lần.
Hôm nay, gã đã luyện hai mươi mấy vạn lần.
Không có ai biết võ công của gã lợi hại dường nào, thế nhưng lão thái giám của Khương quốc nói, uy thế của vương phu Đại Tráng đã vượt qua lão vua Khương Arugan.
Chí ít bây giờ nữ vương Khương quốc Arunana đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Đại Ngốc.
Thậm chí tất cả tù trưởng, đại tướng toàn bộ Khương quốc đều từng đến khiêu chiến với Đại Ngốc.
Kết quả để cho người ta khá tuyệt vọng.
Gã có thể đánh cho ngươi phát khóc.
Dù cho ngay từ đầu chiếm thượng phong, nhưng nội lực của ngươi cuối cùng là sẽ hao hết.
Mà sức mạnh Đại Ngốc liên tục không ngừng, như là sóng to gió lớn vậy, không cần nửa canh giờ, tất cả đối thủ đều phải quỳ.
Lúc này, nữ vương Khương quốc Arunana đang xử lý công vụ.
Đại Ngốc đang luyện võ.
Aruzhuang ở lăn mông trần trên tuyết, cũng chẳng có ai quản nó.
Đây là trẻ con của nước Khương, cho dù là vương tử cũng nuôi thả theo kiểu tự nhiên.
Đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết, tuyết tức khắc che mất trứng cùng chú gà con, cảm giác lạnh như băng khiến cho bé con Aruzhuang tức khắc cảm thấy trứng co rụt lại, hơi mắc tiểu.
Thế là, nó trực tiếp đứng lên, tiếp đó ngồi xổm xuống, gà con ra sức phun nước.
Nước tiểu đồng tử nóng hổi hòa tan tuyết trắng.
- Nha… khặc khặc cha chá…
Aruzhuang giống như phát hiện là một đại lục mới, thế là ra sức đi tè.
Kết quả tiểu xong.
Nó còn thấy một bãi tuyết muốn hòa tan, thế nhưng không thể nào tè được nó, nó bèn ra cố rặn.
- Phụt… - Nó thả ra một cái rắm.
- Khặc khặc khặc khặc... - Tức khắc, nó cao hứng đến mức lăn lộn trong tuyết.
Hai cha con Đại Ngốc cùng bé Aruzhuang ngốc nghếch không có tim không có phổi này cao hứng vui vẻ.
Nhưng vua Khương Arunana trong cung có chút lo âu.
Bởi vì đây đã là thứ ba.
Biên giới hai nước Khương Việt xung đột.
Nguyên bản quan hệ của Khương quốc cùng Việt quốc đặc biệt thân mật, thậm chí biên giới hai nước chỉ để làm cảnh.
Kỵ binh của Việt quốc có đôi khi sẽ tiến vào trong Khương quốc luyện binh, mà kỵ binh của Khương quốc cũng đôi khi sẽ tiến vào trong Việt quốc.
Nhưng từ khi Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Trương Tử Húc nhậm chức, sau đó tất cả đều thay đổi.
Đầu tiên, ông ta thêm binh vào thành lũy trước kia của phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Tiếp đó hủy đi tất cả hành dinh của nước Khương bên trong nước Việt, cuối cùng còn xây dựng phòng tuyến ở biên giới hai nước.
Cái bộ dạng đầy vẻ đề phòng này, tức khắc để Arunana rất không thoải mái.
Thế nhưng nàng không nổi cơn tam bành, dù sao thì thái độ của Việt vương Ninh Nguyên Hiến với Khương quốc đặc biệt thân mật.
Sau khi Thẩm Lãng từ quan về nhà.
Arunana cũng không có trở mặt, bởi vì nàng đã nhận được mật thư của Thẩm Lãng.
Thậm chí lúc này, Việt quốc còn có rất nhiều quan lại ở trong kinh đô của Khương quốc.
Dẫu cho Trương Tử Húc biểu hiện như thể sắp gặp địch tấn công đến nơi, Arunana vẫn hạ lệnh từ rày về sau kỵ binh Khương quốc không còn vượt biên.
Võ sĩ Khương quốc mặc dù khó chịu, nhưng vẫn tuân theo vương lệnh.
Thế nhưng nước Sở đã điều động vô số gián điệp vào nước Khương.
Bọn họ hoặc là đóng vai võ sĩ Khương quốc, đánh lén thành lũy biên giới Việt quốc.
Hoặc là đóng vai võ sĩ Việt quốc, săn trộm dê bò của dân du mục Khương quốc, thậm chí giết người phóng hỏa.
Nếu như hai nước Khương Việt đầy niềm tin với nhau, thủ đoạn châm ngòi ly gián của nước Sở đương nhiên sẽ không thành công.
Thế nhưng thái độ của Trương Tử Húc bây giờ, để sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai nước giảm xuống.
Lâu ngày, âm mưu nước Sở dần dần thực hiện được.
Bầu không khí biên giới hai nước trở nên nghiêm trọng, thậm chí nổi lên ba lần xung đột mãnh liệt.
Vài ngày trước!
Có một bộ lạc nhỏ ở Khương quốc bị tập kích.
Tất cả dê bò bị cướp sạch, mấy chục dân du mục bị giết, mười mấy phụ nữ nước Khương bị làm bẩn.
Những nhân chứng còn sống sót thấy rất rõ ràng do chính võ sĩ nước Việt làm.
Tù trưởng bộ lạc biên giới đương nhiên không chịu được,
trực tiếp suất lĩnh hơn một nghìn kỵ binh sang phía biên giới, xin Việt quốc giao ra hung thủ giết người, bằng không phải động võ.
Quân đội dưới trướng Trương Tử Húc mặc dù đầy địch ý với Khương quốc nhưng cũng còn tính là cẩn thận.
Mặc kệ kỵ binh Khương quốc sẽ khiêu khích thế nào, đều từ đầu đến cuối đóng cửa không ra.
Tù trưởng bộ lạc kia báo cáo tình hình cho Arunana bên này, nữ vương cũng đặc biệt đau đầu.
Nàng đương nhiên không thể trách cứ tù trưởng dưới trướng mình.
Bởi vì nàng là nữ vương nước Khương, nhất định phải đứng về phía con dân của mình.
Nhưng chuyện này rõ ràng là âm mưu của gián điệp nước Sở.
Trương Tử Húc mặc dù đối với Khương quốc tràn đầy đề phòng, nhưng ộng ta không có khả năng vi phạm ý chỉ Việt vương Ninh Nguyên Hiến, biểu hiện ra bên ngoài, ông ta cũng tán thành hữu nghĩ Việt Khương, thậm chí còn từng thăm kinh thành Khương quốc.
Dù cho Arunana muốn trách cứ ông ta cũng tìm lý do không được.
Thế nhưng, sở dĩ quan hệ hai nước Việt Khương bị đóng băng như vầy, Trương Tử Húc này quả thật phải lãnh trách nhiệm lớn nhất.
Người này bên ngoài ra vẻ hữu hảo Việt Khương nhưng âm thầm không ngừng thêm binh vào biên cảnh hai nước, phá hủy sự tin cậy lẫn nhau giữa hai quốc gia.
Đương nhiên, Trương Tử Húc cũng có lý do của mình.
Đầu tiên, nữ vương Khương quốc Arunana cùng Thẩm Lãng quan hệ mật thiết.
Mà Thẩm Lãng là kẻ địch của Thái tử, Trương Tử Húc lấy tư cách là dòng chính của Thái tử, đương nhiên phải đề phòng Khương quốc.
Đồng thời bên trong Khương quốc có một thế lực rất lớn là thân vua Căng.
Chính là đám lính đánh thuê do Ưng Dương cầm đầu.
Nhóm lính đánh thuê này đa số là võ sĩ tộc Sa Man, bọn họ đều xem vua Căng trở thành anh hùng và cứu tinh của tộc Sa Man.
Vẫn muốn thúc đẩy Đại Nam cùng Khương quốc kết minh.
Vua Căng đã điều động mấy đợt sứ thần qua đây, mời nữ vương Arunana cùng hưởng lãnh thổ Việt quốc lãnh thổ, mời Khương quốc thêm vào liên minh vây Việt.
Thậm chí chỉ cần Arunana đáp ứng, tương lai toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây sẽ cắt nhường cho nước Khương.
...
Trong nguyên phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Trương Tử Húc phần lớn thời gian đều ở trong này làm việc, mà không phải ở Thiên Tây phủ Đô đốc.
Cái phủ Hầu tước Trấn Viễn hoa lệ cỡ nào, cao cao tại thượng ra làm sao?
Trong tay ông ta có gần ba vạn đại quân, trong đó hơn phân nửa cũng là quân đội của Trịnh Đà lúc trước.
Trương Tử Húc là trạng nguyên lang mười mấy năm, chân chính tiêu sái lỗi lạc, mỹ nam nhẹ nhàng.
Người này nói như thế nào đây?
Văn tài rất tốt, chính tài cũng không sai.
Nhưng cực kỳ tự phụ.
Cái loại tự cao vì tài hoa, coi khinh thiên hạ.
Trong mắt ông ta, quần thần nước Việt chỉ có hai người lọt vào mắt.
Một là Chúc Hoằng Chủ, nửa Biện Tiêu, nửa Xung Nghiêu.
Còn lại mọi người trong mắt ông ta đều chẳng có tài cán gì.
Trương Xung trong mắt ông ta chỉ là kẻ có tài năng mà không có quan điểm chính trị.
Thẩm Lãng trong mắt ông ta chỉ là ma mới, một thằng chíp hôi không tài cán gì, càng không có quan điểm chính trị.
Ông ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc, Chúc Hoằng Chủ già đi, sau đó Chúc Nhung biến thành lãnh tụ văn thần Việt quốc.
Mà Chúc Nhung hạ vị, sau đó sẽ do Trương Tử Húc thượng vị.
- Yên tâm đi, nữ vương Arunana tính tình ngay thẳng, chắc là sẽ không chân chính trở mặt, cũng sẽ không chân chính phái binh tiến công Việt quốc biên cảnh. - Trương Tử Húc nói:
- Cô gái này chân chất đến ngu xuẩn, vừa không thể vào đánh Việt quốc, lại không thể trách cứ tù trưởng thủ hạ, chỉ sẽ tự mình sứt đầu mẻ trán.
Vị Trưởng sử phủ Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây nói:
- Đại nhân anh minh, vậy vì sao chúng ta còn muốn tập kết ba vạn đại quân tại trên đường biên giới này, tỏ ý ra vẻ đề phòng Khương quốc như vậy?
Trương Tử Húc nói:
- Lo trước khỏi hoạ, quân đội luôn cần kẻ địch, trong đầu óc chúng nó cần một sợi dây cung căng thẳng thời thời khắc khắc, bằng không liền sẽ trở thành một đám rời rạc. Nhắc tới cũng rõ ràng buồn cười, chính là bởi vì trong lòng Arunana chân chất, với Việt quốc thân mật, ta mới tỏ ý hùng hổ dọa người, nếu ả đuổi kịp tính thâm độc ương ngạnh hai đời vua Khương trước kia thì chúng ta nịnh bợ còn chẳng kịp, nào dám lãnh ngạo như vậy kia chứ.
Trưởng sử nói:
- Bên tăng bên giảm, người hiền bị bắt nạt.
- Đây là chính trị. - Trương Tử Húc cười nói:
- Chỉ cần có người nhượng bộ, sẽ có người từng bước ép sát. Huống hồ ta làm như vậy sai sao? Quốc chiến trước mắt, lẽ nào ta cũng không nên bảo vệ cho đường biên giới à?
- Đương nhiên cần phải, người trong thiên hạ đều chỉ không ra chỗ sai của đại nhân kia mà. - Trưởng sử cười nói.
Nhưng trong lòng ông ta rõ ràng biết, Trung đô đốc Trương Tử Húc chẳng qua là mượn cơ hội để ôm binh quyền mà thôi.
Y như lời ông ta nói, trong lòng bất kỳ quân đội nào đều cần có kẻ địch, bằng không lòng sẽ tản.
Dù cho không có kẻ địch, cũng phải tao cho bằng được.
Như thế, quân đội hành tỉnh Thiên Tây mới có thể ngưng tụ dưới trướng của một người.
Chiêu thức ấy của Trương Tử Húc đặc biệt thành công.
Quân đội phía nam hành tỉnh Thiên Tây vốn không có bất kỳ kẻ địch nào, bất kể là đại quân nước Sở hay là đại quân của vua Căng đều cách họ rất xa.
Trương Tử Húc mới tới nhậm chức, đám quân đội này đềucó chút bướng bỉnh bất tuân, không muốn nghe lời nói, binh quyền rất khó nắm giữ trong Trương Tử Húc.
Thế là hắn liền chế tạo quân địch giả, dù cho quân địch giả này chính là minh hữu nước Khương.
Với hiệu ứng quân địch giả này, quan hệ hai nước ngày càng khẩn trương.
Mà quân đội Việt quốc bởi vì sợ hãi cùng mờ mịt, cũng dần dần ngưng tụ dưới trướng Trương Tử Húc.
Trong vòng nửa năm, ông ta trên cơ bản nắm giữ ba vạn quân đội này.
Trương Tử Húc biết mình mạo hiểm, xem như là một loại đe dọa chiến lược, thậm chí là bắt nạt người thành thật như Arunana.
Thế nhưng tướng ở bên ngoài có thể không nhận lệnh vua.
Trước đó, Thẩm Lãng còn điên cuồng và mạo hiểm hơn ông ta nhiều.
Huống hồ,Trương Tử Húc hoàn toàn không có vi phạm ý chỉ của quốc quân, bất kỳ công văn, bất kỳ tấu chương cũng lớn mồm nói Việt Khương hữu hảo, thậm chí mình cũng chủ động đi viếng thăm kinh thành Khương quốc, còn tặng lễ vật cho Arunana.
Trương Tử Húc vô cùng đắc ý với chiêu thức đó của mình.
Cái chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây này, ông ta càng làm càng thấy có mùi vị.
...
- Dụng ý khó dò, dụng ý khó dò...
Ninh Nguyên Hiến sau khi nhận được mật báo của Hắc Thủy Đài thì giận tím mặt.
Hay cho ngươi lắm Trương Tử Húc.
Quả nhân ra sức giữ gìn hữu nghị với nữ vương Khương quốc, ngươi thì ra sức hủy đi góc tường.
Ngươi rõ ràng khi dễ nữ vương chân chất người ta mà.
Nhưng sau khi tức giận, Ninh Nguyên Hiến trở nên tỉnh táo lại.
Chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, chỉ có thể do người của phe Thái tử đảm nhiệm.
Đổi thành bất cứ người nào lên chức đều giống nhau, bởi vì nữ vương Khương quốc là đồng minh tuyệt đối của Thẩm Lãng, đó chính là kẻ địch phe Thái tử.
Hơn nữa Trương Tử Húc đạp dây thép khiêu vũ, nhưng tuyệt đối không có đi đột phá ranh giới cuối cùng của Arunana, sẽ không thực sự ép nàng về phía kẻ địch.
Ví như lần này kỵ binh Khương quốc va chạm biên cảnh, ông ta từ đầu đến cuối giữ binh không xuất, không có tiến thêm một bước thăng cấp xung đột, thậm chí biểu hiện ra vẻ đặc biệt chịu nhục.
Người này quá thông minh.
Ăn hiếp người thành thật!
Thế nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, quốc chiến trước mặt, Trương Tử Húc nhà ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy à?
Ninh Nguyên Hiến ở trong lòng vẽ cho Trương Tử Húc này một dấu chéo.
Lần trước ông ta liên quan đến vụ án tham ô quân lương, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy người này vẫn là có thể dùng.
Mà lần này, hành đợng Trương Tử Húc để cho ông đặc biệt thất vọng.
Nhưng mà chẳng bao lâu Ninh Nguyên Hiến lại thở dài một cái.
Nếu lần này quốc quân chiến thắng, địa vị Thái tử vững như núi lớn, Trương Tử Húc này cũng không cần Ninh Nguyên Hiến cất nhắc.
Nếu Thái tử thất bại, số phận cái gọi là dòng chính của Thái tử của Trương Tử Húc, tiền đồ cũng xong rồi, Ninh Nguyên Hiến có đánh dấu xiên cho ông ta cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cũng là người thông minh, cũng là người thông minh!
Nhưng lại quá thông minh!
- Hạ chỉ, trách cứ Trương Tử Húc, không cần có rõ ràng tội danh, trực tiếp trách cứ là được!
- Thu hồi bảng hiệu gia tộc của Trương Tử Húc, chính là bảng hiệu của tiên vương ban cho.
...
Nữ vương Khương quốc Arunana nhìn đám võ sĩ tộc Sa Man phía trước này!
Lòng đau như dao cắt.
Tầm hai nghìn tên võ sĩ, quỳ ở trước mặt của nàng.
- Nữ vương bệ hạ, ngài giống như mặt trăng trên trời, có thể thuần phục ngài là vinh hạnh suốt đời của chúng ta. Thế nhưng, bây giờ tộc Sa Man chúng ta có một mặt trời của mình, mặt trời của chúng ta, vua Căng đang cần chúng ta.
, là chúng ta suốt đời vinh hạnh. Nhưng bây giờ tộc Sa Man chúng ta có bản thân mặt trời, chúng ta mặt trời, chúng ta vua Căng cần chúng ta.
- Tộc Sa Man chúng ta cũng có quốc gia của mình, nước Đại Nam cần chúng ta, tổ quốc cần chúng ta.
- Cho nên, xin ngài tha thứ, chúng ta không thể thuần phục ngài nữa.
Những người này toàn bộ cũng là võ sĩ tộc Sa Man, đã là lính đánh thuê từng thuần phục Arunana.
Nàng leo lên vương vị, sau đó lục tục có tám ngàn lính đánh thuê đến đây thuần phục nàng, bên trong đại bộ phận cũng là võ sĩ tộc Sa Man.
- Nếu như ngài cảm thấy phẫn nộ, có thể giết chúng ta, cũng có thể xuống lệnh cho chúng ta tự sát. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta tuyệt đối sẽ không sống tạm!
Một người võ sĩ tộc Sa Man trong đó để ngang loan đao trên cổ, chỉ cần Arunana ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không chút do dự cắt cổ họng của mình.
Arunana thở dài một hơi.
- Đi đi, đi đi...
- Đa tạ nữ vương bệ hạ!
Hai nghìn võ sĩ tộc Sa Man này đứng dậy, cởi xuống tất cả áo giáp, loan đao, cung tên trên người.