Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo lúc này mới cảm thấy sức hấp dẫn của vua Căng.
Sức tưởng tượng thiên mã hành không, tinh thần mạo hiểm, còn có độ lượng.
Dù cho lấy tư cách kẻ địch, cũng không tránh khỏi phải rung động.
Trên cái thế giới này kỳ thực không có kỳ mưu gì cả.
Thẩm Lãng vài lần diệt địch, quả thực được cho kỳ mưu, đây cũng là bởi vì lợi dụng đại nhảy vọt văn minh.
Bất kể là diệt nhà họ Từ lúc đó, hay là sau đó nổ tung đường hầm dẫn nước biển vào cái hố tiêu diệt đại quân Vua Hải Tặc, hay hoặc là dùng thuốc nổ gây ra tuyết lở v.v...
Quả thật làm cho người ta không tưởng tượng nổi, vì những người của thế giới này chưa tiếp xúc với những kiến thức kia, chúng hoàn toàn là điểm mù của văn minh, cho nên mới phải có hiệu quả thần kỳ xuất kỳ bất ý.
Trừ lần đó ra, sẽ không có có kỳ mưu chân chính.
Mặc kệ âm mưu quỷ kế gì, đều có người s nghĩ tới.
Then chốt ở chỗ có hay dũng cảm hay không, có đủ hấp dẫn để chấp hành hay không
Năm đó Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách là Thái tử chí tôn của Việt quốc, dám vào đại doanh của Biện Tiêu thuyết phục ông ta phản bội nước Ngô, vậy cũng là là một loại quyết đoán.
Mà lần này vua Căng dám dùng cái giá lớn như vậy diễn trò, dám cầm đại quân chủ lực giao cho Tô Nan, lấy tư cách quân chủ mà dám đặt mình vào nguy hiểm, dùng trí mà chiếm lại đô thành nước Nam Ẩu.
Thực sự làm cho người ta bị thuyết phục, cũng nhìn mà than thở.
Đây không chỉ cần có sức tưởng tượng cùng lòng can đảm, còn có sức hấp dẫn nhân cách to lớn.
Ngược lại Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thì sao?
Hai người này quả thực được cho một đời đại tướng, có thời điểm chính thống vô cùng, lúc chơi trò chính trị thành thạo vô cùng.
Bọn họ không phải là không thông minh, mà là sức tưởng tượng đã bị phai mờ.
Bất cứ chuyện gì, bọn họ đều lấy thế giới quan của chính mình để đoán xem suy nghĩ của người khác.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều lấy yếu tố chính trị là thứ nhất suy tính.
- Vua Căng không tầm thường, vua như vậy, thảo nào có thể thống nhất toàn bộ tộc Sa Man! - Chúc Lâm bỗng nhiên thở dài nói.
Nam Cung Ngạo nói:
- Người bình thường, tư duy bình thường, cũng đi không đến bước đi của hắn ngày hôm này.
Có rất nhiều thời điểm, chúng ta nhìn nhân vật trong lịch sử cũng sẽ kinh thán không thôi.
Quá khoa trương, trong tiểu thuyết cũng không dám viết thế này.
Hán Cao Tổ Lưu Bang, 47 tuổi hay là một lão già xảo trá, 56 tuổi làm ngay hoàng đế.
Quang Võ Đế Lưu Tú thì càng thêm khoa trương, 27 tuổi vẫn còn làm nông, 30 tuổi liền trở thành hoàng đế Đông Hán, đi đâu nói lí lẽ đi?
Mà vị vua Căng này!
Hai năm trước như là chó chết chủ, toàn bộ nước Nam Ẩu bị chiếm lĩnh, gần như lẻ loi một mình lánh nạn tộc Sa Man.
Hai năm sau người ta thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, suất lĩnh mười vạn đại quân giết về, trở thành quốc chủ Đại Nam, địa bàn so với nước Việt còn muốn lớn hơn.
Lúc trước trong lòng Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo còn luôn luôn đang suy nghĩ, những tù trưởng bộ lạc tộc Sa Man này cũng là đồ ngu sao?
Lại bị cái tay tiểu bạch kiểm vua Căng không đến ba mươi tuổi thống nhất?
Bọn họ bây giờ cũng cuối cùng cảm nhận được cái loại sức hấp dẫn nhân cách mãnh liệt này.
Dù cho lấy tư cách kẻ địch, cũng sẽ bị kinh ngạc, thảo nào những thứ thủ lĩnh Man tộc này đều sẽ cúng bái.
Kẻ địch như thế, thật sự khiến cho người khác phải sợ hãi.
Bởi vì hắn chính là một người điên, ngươi căn bản không biết hắn nghĩ như thế nào, then chốt hay là một người điên thông minh tuyệt đỉnh.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó những kẻ địch của Thẩm Lãng cũng phải chịu đau khổ như vậy.
...
Sau khi đã bị sốc, thậm chí sợ hãi.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Ba người Thái tử, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo tương đối lặng im.
Chúc Lâm nói:
- Kế tiếp, có ba loại phương án.
- Loại thứ nhất, đại quân ngày mai xuất phát, thừa dịp vua Căng đặt chân chưa ổn, quay về đánh chiếm đô thành nước Nam Ẩu, bất kể bất kỳ giá nào, đoạt lại tòa thành trì này. Nhưng chuyện thứ nhất này, Tô Nan suất lĩnh hơn hai vạn võ sĩ tộc Sa Man rất có khả năng lại một lần nữa bắt đầu đánh từ phía sau lưng, cùng vua Căng nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt mười sáu vạn đại quân này của chúng ta.
Nói ra lời này thật là có chút sỉ nhục, dù cho Tô Nan cùng vua Căng quân đội cộng lại, cũng chỉ có ba bốn vạn mà thôi.
Đại quân của đám người Chúc Lâm cộng lại, vẫn có lớn đến mười sáu vạn, lại lo lắng bị người ta tiêu diệt toàn bộ.
- Loại thứ hai, bỏ đi đô thành nước Nam Ẩu, thậm chí bỏ đi thành Lạc Diệp, lui giữ thành Sa.
Thành Sa là thành cực bắc của cả nước Nam Ẩu, là nơi tiếp giáp với lãnh thổ nước Việt.
- Loại thứ ba, hoàn toàn rời khỏi nước Nam Ẩu, trực tiếp lui giữ phòng tuyến thành Thiên Nam, chỗ đó mới là sân nhà chúng ta.
Chúc Lâm cho ra ba loại phương án này có nghĩa là ông ta đã bị vua Căng kích thích mà trở nên cực kỳ to gan rồi.
Bằng không, dưới tình hình bình thường, ba cái phương án này căn bản không dám nói ra.
Chúc Lâm sau khi nói xong, ba người đều lẳng lặng không tiếng động.
Không người nào dám làm ra quyết đoán này.
Hậu quả quá nghiêm trọng.
Lựa chọn loại thứ nhất, có thể gặp phải toàn quân huỷ diệt.
Lựa chọn loại thứ ba, hậu quả chính trị quá nghiêm trọng, bực này với bị mất toàn bộ nước Nam Ẩu, ý nghĩa hoàn toàn thất bại.
Chúc Lâm không làm được quyết đoán thế này, Nam Cung Ngạo càng không thể.
Thế là, ánh mắt của hai người đều nhìn về Thái tử Ninh Dực.
Nhất định phải lập tức làm quyết định, chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Ninh Dực nhắm hai mắt lại, ra sức để cho mình tỉnh táo lại.
Nếu như ta là người như vua Căng, phải làm gì?
Lấy tư cách Thái tử Việt quốc, ta phải làm ra loại lựa chọn nào?
Ninh Dực bản năng lựa chọn loại thứ ba.
Hoàn toàn bỏ đi nước Nam Ẩu, lui về trong nước Việt đóng giữ.
Thành Thiên Nam lấy tư cách thủ phủ hành tỉnh, thành cao hào sâu, vững chắc vô cùng, là thành lớn thứ ba của nước Việt hơn xa đô thành nước Nam Ẩu.
Hơn nữa thành Thiên Nam còn có Chúc Nhung, là sân nhà tuyệt đối của gia tộc họ Chúc, bên trong có vô số vật tư cùng nguồn mộ lính.
Nhưng chuyện đầu tiên này đã khiến cho thanh danh của Thái tử liền triệt để thất bại, rành rành mang tiếng xấu.
Lúc trước khi ngươi còn chưa tới, Việt quốc còn chiếm thượng phong mà.
Kết quả Ninh Dực nhà ngươi vừa đến chiến trường nước Nam Ẩu lại thất bại thảm hại, toàn bộ nước Nam Ẩu đều thất thủ, đây nhất định là Ninh Dực nhà ngươi vô năng.
Thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Vì lợi ích của nước Việt, cần phải bảo lưu mười sáu vạn đại quân này lui giữ thành Thiên Nam.
Nhưng vì lợi ích và danh tiếng của chính Ninh liền cần đập đánh một trận.
Như vậy lựa chọn loại thứ nhất?
Dẫn đầu mười sáu vạn đại quân đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu?
Thật sự không có dũng khí.
Bất kể là Ninh Dực, hay là Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo, thậm chí đại quân nước Việt đều bị đánh tơi tả, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Dù cho lúc này trong thành, quân đội vua Căng chỉ có hơn một vạn người.
Nhưng người này thật là đáng sợ.
Hơn nữa, đại quân của Tô Nan rất có khả năng bắt đầu tập sát.
Càng nghĩ.
Lại chỉ có cái loại phương án thứ hai thích hợp.
Không dám cầm mười sáu vạn đại quân đi mạo hiểm, nhưng là không gánh nổi hậu quả chính trị khi hoàn toàn mất nước Nam Ẩu.
Thái tử Ninh Dực trong lòng cười nhạt, lúc này lại muốn ta quyết định sao?
Lúc ta vừa đến, các ngươi sợ ta chỉ huy tầm bậy, ngoài sáng cũng muốn cho ta câm miệng làm một pho tượng Bồ Tát bảo ta trấn ở đây sao.
Bây giờ khi không gánh nổi hậu quả chính trị, lại nghe lời của ta?
Thế nhưng, chỉ oán thầm vẻn vẹn phút chốc, Thái tử Ninh Dực nói:
- Đại quân dùng tốc độ cao nhất lui giữ thành Sa, tám vạn vào thành Sa, tám vạn trực tiếp rút lui đến thành Thiên Nam, lập tức ở bên trong hành tỉnh Thiên Nam sắp xếp chiến trường thứ hai.
Quả nhiên là cái phương án này.
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thở dài một hơi, nhưng cũng cảm thấy thất vọng.
Trung dung à!
Ở sâu trong nội tâm lúc đầu khát vọng Thái tử sẽ làm ra quyết đoán càng thêm gan dạ mạo hiểm, kết quả vẫn không có, bảo thủ vô cùng.
Càng buồn cười hơn nữa là, trong lòng bọn họ cũng là nghĩ như vậy.
Thậm chí, nếu như Thái tử Ninh Dực làm ra quyết đoán mạo hiểm, hai người bọn họ còn sẽ tìm cách kéo lui lại.
- Điện hạ anh minh!
- Điện hạ anh minh!
Thái tử Ninh Dực cười nhạt trong lòng, anh minh à? Đúng, quả thực anh minh. Bởi vì chỉ có Thái tử như vậy mới phù hợp cho ý nghĩ của các ngươi nhất thôi.
Quyết sách đã định rồi.
Kế tiếp, lập tức triệu tập quan quân Thiên hộ trở lên, tuyên bố cái quyết định đầu tiên này.
Tức khắc chúng tướng ồ lên khiếp sợ.
Tất cả mọi người bị kinh ngạc sững sờ, vua Căng điên cuồng như vậy?
Gã là quân vương, vậy mà đặt mình vào nguy hiểm, dùng trí đoạt đô thành nước Nam Ẩu?
Thế nhưng sau khi nghe được Thái tử Ninh Dực quyết định, bọn họ cũng thở dài một hơi.
Vì vậy phương án cũng phù hợp ý nghĩ của bọn họ.
Quả nhiên... Cũng là hạng người cẩn thận!
Tiếp đó, Thái tử Ninh Dực bỗng nhiên nói:
- Nhanh, nhanh lên phái người đi chặn đứng mấy tên kỵ sĩ truyền tin chiến thắng, nhất định phải ngăn chặn bọn họ lại.
Nếu như đằng trước báo tin mừng, phía sau liền thất bại thảm hại, vậy thì thật là mắc cỡ chết người.
...
Duy chỉ có Trương Triệu có ý tưởng khác, ông ta là một người vô cùng cực đoan.
Lập tức, ông ta lập tức tìm được Thái tử.
- Điện hạ, nghe nói chúng ta muốn trực tiếp lui giữ thành Sa?
Thái tử Ninh Dực gật đầu.
Trương Triệu nói:
- Điện hạ tuyệt đối không thể, vua Căng ở đô thành nước Nam Ẩu cũng chỉ có một vạn người, vì sao không dám đánh? Chỉ cần đánh xuống, cũng liền là tiêu diệt vua Căng.
Thái tử nói:
- Vậy Tô Nan dẫn đầu hơn hai vạn đại quân tộc Sa Man bắt đầu giết? Phải làm sao?
Trương Triệu cắn răng nói:
- Điện hạ, thần sẵn lòng dẫn đầu năm vạn đại quân bọc hậu, ngăn cản Tô Nan suất lĩnh chủ lực tộc Sa Man.
Thái tử hỏi:
- Ngươi chống đỡ được à? Đánh thắng được à?
Trương Triệu lắc đầu:
- Đánh không thắng, thế nhưng... Mạt tướng có thể chống đỡ đủ thời gian.
Thái tử hỏi:
- Ngươi nói đủ thời gian là bao lâu?
Trương Triệu nói:
- Hai ngày!
Thái tử nói:
- Đầu tiên, ngươi chưa chắc kiên trì được thời gian hai ngày. Thứ nhì dù cho ngươi kiên trì thời gian hai ngày, chúng ta cũng chưa chắc có thể đánh hạ đô thành nước Nam Ẩu.
Trương Triệu rung giọng nói:
- Điện hạ, mười một vạn đại quân công thành, vua Căng tối đa chỉ có hơn một vạn người? Liền cái này còn không công nổi sao?
Thái tử nói:
- Ngươi có thể có nghĩ tới, nhỡ ra thất bại sẽ như thế nào? Mười sáu vạn đại quân có thể sẽ toàn quân huỷ diệt!
Trương Triệu không thể tin nổi.
Mười sáu vạn đại quân, lại đã bị ba bốn vạn người của vua Căng sợ vỡ mật, ngay cả thử xem một chút cũng không dám à?
Thái tử Ninh Dực đặc biệt chán ghét ánh mắt Trương Triệu, chuyện này ngươi là có ý gì? Cười nhạo ta bất lực à?
Ước chừng một lúc lâu Trương Triệu nói:
- Đã như vậy, vậy đơn giản toàn bộ rời khỏi nước Nam Ẩu, toàn bộ đại quân toàn bộ tập kết ở thành Thiên Nam, đó mới là sân nhà chúng ta. Dù sao cũng vua Căng nhất định sẽ lên bắc, liền lựa chọn ở chỗ đó quyết chiến.
Thái tử buồn bã nói:
- Nếu nói vậy, là toàn bộ nước Nam Ẩu thất thủ, hơn nữa còn là chắp tay nhường ra, người nào chịu được nhận trách nhiệm này?
Trương Triệu trong lòng đau khổ.
Vì sao ở trên chiến trường thì không thể đơn thuần một chút vậy?
Vua Căng đã là quân vương, hắn cũng dám mạo hiểm?
Thái tử điện hạ ngài còn chưa phải là là vua, vì sao cũng không dám mạo hiểm vậy?
Muốn chiến thì chiến triệt để đi.
Muốn lui thì lui hoàn toàn đi.
Cứ cái tình trạng chiến chẳng ra chiến, lui chẳng ra lui thì là cái gì?
Trung dung như vậy sẽ hại chết người!
Tức khắc Trương Triệu dập đầu xuống một cái thật vang, lớn tiếng nói:
- Điện hạ, ngài cho mạt tướng sáu vạn đại quân, mạt tướng đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu quyết chiến với vua Căng, thua cùng lắm thì cái mạng này không cần, cũng xem như báo điện hạ ơn tri ngộ.
Ông ta thực sự chịu không nổi như thế, quá uất ức.
Thái tử Ninh Dực cất giọng lạnh tanh:
- Nói thì dễ lắm nhưng sáu vạn đại quân này quý báu biết nhường nào, há có thể nhẹ nhàng tống táng đi vậy sao?
Trương Triệu đáp lời đau khổ:
- Vậy hãy hoàn toàn tháo lui về bên trong Việt quốc đi.
- Lời đã nói rõ hết rồi. - Ninh Dực nói:
- Trách nhiệm để thất thủ nước Nam Ẩu hoàn toàn ngươi gánh chịu nổi sao? Sẽ chỉ do ta tới gánh thôi! Được rồi, cô tâm ý đã quyết, ngươi không cần nhiều lời, cứ thi hành mệnh lệnh liền ngay.
Trương Triệu dập đầu chảy máu, gần như khóc ròng nói:
- Điện hạ, tuyệt đối không thể như thế. Hoặc là chiến đấu, hoặc là rút lui, tuyệt đối không thể trung dung!
Ông ta không ngừng dập đầu, sau một lát cái trán liền máu tươi nhễ nhại.
Thái tử Ninh Dực bị ông ta làm cho bực mình, trực tiếp phất tay nói:
- Kéo hắn ra ngoài đi!
Tức khắc, hai cái võ sĩ Thiên Nhai Hải Các tiến lên trực tiếp kéo Trương Triệu ra ngoài.
- Thái tử điện hạ, tuyệt đối không thể như thế, hoặc là hoàn toàn rút lui, hoặc là chiến đấu triệt để…
Sau khi lôi Trương Triệu ra, sau đó Thái tử Ninh Dực không nhịn được muốn nôn mửa, vội vàng uống một ngụm trà.
- Lý Nam Phong, ngươi nói ta sai lầm rồi sao?
Võ sĩ thủ lĩnh Thiên Nhai Hải Các nói:
- Không biết.
Ông ta người tập võ, không chú ý đến quân quốc đại sự.
Lúc này, Thái tử Ninh Dực mới cảm giác được làm vua không dễ, bất kỳ một cái quyết định nào đều gian nan như vua trời vậy.
Tiếp đó gã nhìn chén trà ngây người.
Thế nhân đều nói gã và Ninh Nguyên Hiến rất giống.
Ở phương diện khác quả thực giống, lớn lên giống, tính cách cũng giống, cũng là cay nghiệt thiếu tình cảm, thậm chí Thái tử Ninh Dực càng thêm âm trầm một chút.
Ninh Nguyên Hiến còn có một chút sắc thái lãng mạn.
Hôm nay thấy càng rõ ràng hơn.
Ninh Nguyên Hiến gan lớn, thời khắc mấu chốt có can đảm mạo hiểm, có can đảm quyết đoán, thậm chí như là con bạc đỏ mắt, có bốn thành chắc chắn liền dám đẩy ra tất cả tiền đặt cược.
Mà Ninh Dực thật ra bảo thủ!
Cái này đương nhiên liên quan đến tính cách của gã, nhưng ở một phương diện khác, gã bị họ Chúc ảnh hưởng quá lớn.
Mọi việc thích chu toàn, thích dùng tư duy chính trị suy nghĩ đồng thời giải quyết vấn đề.
- Mà thôi, mà thôi, mặc kệ có hậu quả gì không, ta gánh chịu là được...
Ninh Dực chợt cắn răng một cái, đem quẳng chén trà trong tay nát vụn!
...
Ngày kế, theo Thái tử Ninh Dực ra lệnh một tiếng.
Mười sáu vạn đại quân còn lại Việt quốc xuất phát trùng trùng điệp điệp.
Trương Triệu dẫn đầu ba vạn quân đội cản phía sau, bất cứ lúc nào chuẩn bị chống đỡ Tô Nan tập kích.
Đại quân chẳng những không có đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu, ngược lại bỏ qua thật xa, kiên quyết không để cho vua Căng cơ hội đánh lén.
Nếu bảo thủ, vậy bảo thủ đến cùng.
Mười sáu vạn đại quân, như là mai rùa vậy, cẩn thận từng li từng tí.
Nguyên bản hai ngày là có thể đi hết lộ trình, bây giờ lại phải đi ba bốn ngày.
Lúc đi qua đô thành nước Nam Ẩu, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng vẫn xa xa có thể nhìn ra xa đến tòa thành trì này.
Thái tử Ninh Dực trong lòng vô cùng thống hận, lại xấu hổ không gì so bằng được.
Cái tên điên vua Căng này cũng dám mạo hiểm như vậy, bây giờ ngươi chắc chắn đứng ở trên tường thành nhìn đại quân của ta giễu cợt không ngớt đi.
Chắc chắn ngươi đang châm biếm ta nhát như chuột, có mười sáu vạn đại quân cũng không dám tiến đánh đô thành Nam Ẩu đi.
Cười đi, cười đi.
Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Ngươi là người điên, ta không phải.
Ta sẽ cho ngươi như là chuột kéo rùa, tìm không được chút nào kẽ hở.
Phía sau Trương Triệu lần lượt phái trinh sát đến đây bẩm báo, Tô Nan suất lĩnh chủ lực tộc Sa Man cũng không có đuổi theo.
Nhưng càng như vậy, Thái tử Ninh Dực càng cảm thấy bên trong có quỷ, chắc chắn sau đó âm mưu.
Dựa theo tình hình bình thường, Tô Nan hèn hạ như vậy, sẽ khẳng định dẫn đầu đại quân ở phía sau không ngừng tập kích quấy rối kia mà.
Ông ta lại không có xuất hiện, có thể thấy được là muốn ta yên tâm đi tiến đánh đô thành Nam Ẩu, tiếp đó nội ứng ngoại hợp tận diệt đại quân ta.
Ta tuyệt đối sẽ không mắc lừa!
Cho nên, khi đi qua đô thành nước Nam Ẩu, mặc dù Trương Triệu lần này đến lần khác khẩn cầu tiến đánh đô thành Nam Ẩu.