Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo cũng đặc biệt tức giận, tay Trương Triệu này tại sao không thức thời?
Quân lệnh như núi, nào có đạo lý thay đổi xoành xoạch?
Thảo nào người này lúc trước thất bại như vậy, bị người ta để đó không dùng lâu như vậy.
Bởi vì bọc quanh tách ra đô thành Nam Ẩu, thời gian tốn tầm ba ngày rưỡi, khoảng cách phía bắc thành Sa đóng còn có mười mấy dặm.
Tô Nan suất lĩnh chủ lực tộc Sa Man từ đầu đến cuối không có đuổi theo, đám người Ninh Dực không khỏi thở dài một hơi.
Chỉ cần đại quân tiến vào thành Sa liền an toàn.
Tiếp đó tám vạn đại quân rút lui tiến vào bên trong hành tỉnh Thiên Nam, có tòa thành Thiên Nam cỡ lớn này che chở định có thể vô tư.
Như thế vừa bảo đảm an toàn, vừa không có triệt để rời khỏi nước Nam Ẩu.
Dù sao cũng đại chiến còn chưa kết thúc, vừa chiến thắng, vừa chuyển vào, cũng là chuyện bình thường.
Kế tiếp sẽ phải để thế lực quan văn mở ra dư luận chiến, trắng trợn tô đậm sự tất yếu để phải quyết chiến tại thành Thiên Nam.
Không phải Ninh Dực ta đây vô năng vứt bỏ nước Nam Ẩu, mà là ở trong khu vực Thiên Nam thuộc quốc thổ quyết chiến phù hợp lợi ích, càng thêm có lợi cho việc triệt để tiêu diệt vua Căng.
Còn chiến báo, cứ viết bừa cũng được.
Tuy rằng lúng túng một chút, nhưng... Không phải là không có đường sống.
Tin tưởng lấy người đọc sách thủ đoạn vô sỉ, nhất định có thể tẩy tránh cái trận này.
Tiếp tục Thái tử Ninh Dực quyết định!
Một khi đại quân sắp xếp chiến trường thứ hai, suy nghĩ ở thành Thiên Nam quyết chiến, liền nhất định phải để cho Kim Trác xuất binh.
Cần phải không thể tiện nghi gia tộc họ Kim.
Chiến hỏa đều đốt tới hành tỉnh Thiên Nam, gia tộc họ Kim nhà ngươi lấy tư cách quý tộc lâu đời lớn nhất hành tỉnh Thiên Nam, nào có đạo lý không xuất binh.
Một khi xuất binh, vậy chớ có trách ta cắt thịt lấy máu. Nhất định thừa dịp trận đại chiến này, làm cho gia tộc họ Kim nhà ngươi phải khô máu.
Ngay sau đó Thái tử Ninh Dực tự xét lòng mình, đều đến thời khắc này, chẳng lẽ còn muốn ôm tư duy chính trị, còn muốn nghĩ hết tất cả biện pháp đánh kẻ thù chính trị à?
Chẳng bao lâu gã xác định được đáp án.
Không sai chính là muốn như thế, đây là chính trị, tràn đầy lạnh lùng cùng xảo quyệt, không được phép nửa điểm ngây thơ lãng mạn.
Thẩm Lãng là kẻ thù.
Ở hoàn cảnh thuận lợi tất nhiên phải đánh, trong nghịch cảnh càng phải đánh, bằng không hắn sẽ mượn cơ hội cắn ngược lại.
- Tấu chương Thẩm Lãng tự thả Tô Nan, cấu kết vua Căng đã chuẩn bị xong chưa? - Ninh Dực bèn hỏi.
- Đưa ra đi!
Ninh Dực nói:
- Tốt, sẽ viết một phần tấu chương! Đẩy trách nhiệm đô thành nước Nam Ẩu thất thủ cũng đến trên đầu Thẩm Lãng. Nếu không có hắn và vua Căng cấu kết, thế nào sẽ mất thành này?
Á? Cái này cần sức tưởng tượng rất lớn, cần hơn ngàn chữ mới có thể kéo được quan hệ nhân quả đến.
Chúc Lâm nói:
- Ở nơi này là vu oan? Vốn là sự thực! Quân ta vốn đã đại hoạch toàn thắng, cũng là bởi vì Thẩm Lãng cấu kết vua Căng, cho vô số thám tử ở bên trong đô thành Nam Ẩu, báo cho biết trong thành hư thật, đồng thời hạ độc mưu hại đại quân Việt quốc của ta, mới để cho vua Căng đoạt đô thành nước Nam Ẩu, thúc ép chủ lực quân ta không thể không chuyển vào thành Sa. Lần này đô thành Nam Ẩu thất thủ, Thẩm Lãng vốn là một trong đầu sỏ gây nên.
Á!
Nam Cung Ngạo nhìn mà than thở.
Đại tướng quân Chúc Lâm nhà ngươi không hổ là xuất thân quan văn võ tướng, trốn tránh trách nhiệm, vu oan hãm hại, quả thực lô hỏa thuần thanh chẳng có đường xuống chút nào.
Ninh Dực nói:
- Không chỉ có như thế, Vương tỷ Ninh La sở dĩ sẽ bị bắt, cũng cùng Thẩm Lãng liên quan đến, Vương tỷ đã từng thời gian rất lâu dùng thuốc của Thẩm Lãng điều chế có đúng không?
Chúc Lâm nói:
- Quả thực như thế.
Ninh Dực nói:
- Trong thuốc kia có độc, Vương tỷ công chúa Ninh La thời khắc mấu chốt độc phát, mới bị vua Căng đánh bại, bị đày ải làm tù binh. Nước Nam Ẩu đều thất thủ, Thẩm Lãng là kẻ có tội lớn nhất.
Lý Nam Phong cũng nhìn mà than thở.
Thái tử Ninh Dực quả nhiên là quan văn bồi dưỡng ra được, tất cả kỹ năng đều ở thủ đoạn chính trị.
Cái bản lĩnh chối tội này, quả thực phát huy đến cực hạn.
Bọn họ đương nhiên biết cái này hoàn toàn không lừa được quốc quân Ninh Nguyên Hiến, thế nhưng... lại có thể đục nước béo cò, có thể gạt được cả đống bình dân, hơn nữa thiên hạ người đọc sách nhất định sẵn lòng tin tưởng.
Còn quốc quân?
Chỉ cần mười mấy vạn đại quân này trong tay, quốc quân cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Bởi vì phía nam chiến cuộc hoàn toàn dựa vào mười mấy vạn quân đội phe họ Chúc mà thôi.
Thẩm Lãng nhà ngươi chớ có trách ta.
Ai cho ngươi là kẻ địch của ta, ai cho ngươi bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, bị muôn người mắng mỏ mà.
Tảng đá này ngươi không gánh thì người nào gánh?
Mà ngay tại lúc này!
Phía trước lại có một đội kỵ sĩ chạy như bay đến, mặt mày như một mớ nùi giẻ, kinh hoàng không ngớt, cầm đầu chính là chủ tướng giữ thành Sa.
Trong lòng Thái tử Ninh Dực lại một lần nữa run rẩy.
Tuyệt đối không nên là tin tức xấu nữa, tuyệt đối không nên!
Ta thực sự không chịu nổi.
Tên võ sĩ nọ trực tiếp vọt tới trước mặt Ninh Dực quỳ xuống.
- Điện hạ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, vua Căng đã đánh chiếm thành Sa rồi!
Nghe những lời này!
Giống như là sét đánh!
Thái tử Ninh Dực, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo hoàn toàn đứng ngẩn ngơ, không cách nào hoạt động.
Trong phút chốc chất giọng kia chẳng khác gì từ chín tầng mây vang đến vậy.
Toàn bộ da đầu đều phải nổ.
Giống như lâm vào băng giá cùng bóng tối vô biên vô tận.
Thành Sa, đã là thành cực bắc của nước Nam Ẩu tiếp giáp với nước Việt.
Thái tử Ninh Dực vốn là muốn dẫn đầu đại quân vào thành Sa.
Bây giờ, thành Sa cũng thất thủ.
Ta... Ta đ*t mẹ ngươi, vua Căng!
Mẹ kiếp...
Cái thằng điên này, ngươi xong chưa?
Ngươi, chuyện này là ngươi thuần túy đùa giỡn chỉ số thông minh của chúng ta sao?
Người điên, người điên a!
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo cũng hiểu được mình đã bị nhục nhã khủng khiếp.
Đây chính là đô thành Nam Ẩu.
Đối với vua Căng nhà ngươi mà nói, đây là thành trì vô cùng trọng yếu, thậm chí là mệnh căn, là kinh đô.
Ngươi mới vừa đoạt, lại xoay người rời đi?
Ngươi... Ngươi sẽ không sợ chúng ta đi tiến đánh à?
Ngươi đi, sau đó giao đô thành Nam Ẩu cho người nào đi giữ?
- Vua Căng mang theo bao nhiêu người tiến đánh thành Sa? - Chúc Lâm cất giọng run rẩy.
- Hơn một ngàn người! - Tên kia võ sĩ đạo:
- Trong thành có nội ứng của hắn, có thể hai ba trăm người.
Lại, lại là nội ứng!
Thành Sa nguyên bản có chừng bảy ngàn quân phòng thủ.
Bảy ngàn người, bị hơn một ngàn người nội ứng ngoại hợp đánh xuống.
- Ngươi, các ngươi là phế vật à? - Nam Cung Ngạo cất giọng run rẩy:
- Bảy ngàn người, đánh không lại một ngàn người của kẻ khác?
Thủ tướng thành Sa nói:
- Vua Căng quá mạnh mẽ, xung phong đi đầu, dũng mãnh vô cùng! Dân chúng trong thành Sa cũng đều ủng hộ vua Căng.
Nhưng mà vào lúc này!
Thân thể của Thái tử Ninh Dực ở trên ngựa bắt đầu lung lay, giống như sẽ phải ngã sấp xuống xuống tới.
- Điện hạ, điện hạ...
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo vọt tới.
Ninh Dực cuối cùng không có ngã xuống, bởi vì bên cạnh có Lý Nam Phong đỡ gã.
Ước chừng một lúc lâu.
Ninh Dực mới phát giác được bản thân hoàn hồn.
Lẳng lặng không nói gì.
Bản thân ba người thực sự bị vua Căng hoàn toàn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Vua Căng vì sao dám bí mật bỏ xuống đô thành đi đoạt thành Sa.
Gã đã đoán chắc Ninh Dực đại quân nước Việt không dám tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
Đây là một loại mạo hiểm.
Nhưng... Cũng là biết người biết ta.
Ninh Dực, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo, đều bị gã tính kế.
Nhìn qua mạo hiểm vô cùng.
Trên thực tế bước này, người ta rất có chắc chắn.
Sỉ nhục, sỉ nhục khủng khiếp!
Phải làm sao?
Kế tiếp lại nên làm cái gì bây giờ?
Tiếp tục lên bắc đoạt lại thành Sa?
Hay là xuôi nam, đoạt lại đô thành Nam Ẩu?
Hoặc là triệt để bỏ trốn mất dạng, lui trở về trong nước Việt?
Không!
Không lui được.
Đại quân nước Việt không phải võ sĩ tộc Sa Man, lật không được núi lớn.
Nhưng con đường gần nhất trở về Việt nhất định phải đi qua thành Sa.
Hoặc là liền lượn quanh đường bốn trăm dặm, mãi đi về hướng đông, đi qua thành Lạc Diệp lên bắc tiến vào trong nước Việt.
Đặt ở Ninh Dực trước mặt lại là ba cái lựa chọn.
- Lên bắc tiến đánh thành Sa.
- Xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
- Tiếp tục di chuyển, vòng qua đường bốn trăm dặm đi đến thành Lạc Diệp!
Chúc Lâm cất giọng run rẩy:
- Điện hạ, nên quyết định đi.
Đ* mẹ cái quyết đoán của ngươi ấy!
Thái tử Ninh Dực gần như muốn rống giận.
Lúc trước xuôi gió xuôi nước, vì sao không cho ta quyết đoán.
Bây giờ tình thế cực kỳ nguy hiểm, lại muốn cho ta quyết đoán?
Ta là Thái tử, ta cũng xem như là vua (*), lẽ nào chỉ là cái lá chắn cho các ngươi thôi sao?
Lần trước quyết đoán của gã bị vua Căng tính sát nút, thế cho nên lọt vào thảm cục trước mắt.
Nếu như nghe Trương Triệu, không nói hai lời trực tiếp tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
Vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vua Căng không ở đó, trong thành không đến một vạn quân phòng thủ, có thể có thể đánh xuống.
Kết quả bản thân sợ sói trước nên đâm ra lo sợ hổ, dẫn đến tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
- Điện hạ, thần biết cái này rất khó, nhưng nhất định phải làm quyết định. - Chúc Lâm nói:
- Đại quân ở dã ngoại quá nguy hiểm, chờ trời tối càng thêm nguy hiểm.
Đúng vậy, còn có hai canh giờ liền trời tối.
Ninh Dực thực sự muốn tiêu tùng.
Hoá ra quyết đoán khó như vậy.
Gã thực sự bị vua Căng chơi đến mức không còn chút tự tin nào cả.
E sợ mỗi một quyết định của mình, đều có thể bị đối phương nắm hết, đều sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.
- Điện hạ, xin ngài quyết định!
- Điện hạ, xin ngài quyết định!
Thái tử Ninh Dực cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng nói:
- Vì sao phải ta quyết đoán? Chính các ngươi lẽ nào không có chủ ý à? Việt quốc nuôi các ngươi mấy chục năm, lẽ nào ở thời khắc mấu chốt sẽ không có chủ trương à?
Chúc Lâm cất giọng bi thương nói:
- Điện hạ, chúng ta đã già rồi, tư duy bị cực hạn, ngài là người trẻ!
Ninh Dực hiểu, hoá ra Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo cũng bị vua Căng giày vò đến chẳng còn lòng tự tin.
- Trương Triệu, Trương Triệu, ngươi qua đây...
Thái tử nghĩ tới Trương Triệu, vài ngày lúc trước chủ ý của gã là chính xác.
Một lát sau, Trương Triệu xuất hiện trước mặt Ninh Dực.
Ninh Dực nói:
- Trương Triệu, ngươi hãy nói xem, chúng ta là cần phải lên bắc đi đánh thành Sa, hay là bởi vì xuôi nam đánh đô thành Nam Ẩu, hoặc là đông tiến đi thành Lạc Diệp!
Trương Triệu không có dương dương đắc ý, càng không có nói đáng đời không nghe lời của ta bây giờ biết hậu quả.
Mặt mũi của ông ta nghiêm trọng.
Hiện tại ông ta cũng không biết nên như thế nào quyết định.
Theo đạo lý, vua Căng mới vừa đánh thành Sa không lâu sau, cho nên trong tay căn bản cũng không có bao nhiêu quân đội.
Lúc này, là điều kiện cơ hội tốt nhất công đánh thành Sa.
Vận khí tốt, còn có thể trực tiếp tiêu diệt cả vua Căng ở thành Sa.
Thế nhưng thành Sa là một thành nhỏ, hơn nữa còn là một thành nhỏ trong núi.
Không có nội ứng thì dễ thủ khó công.
Nói cho đúng, nó xem như là thành quan.
Mười mấy vạn đại quân hoàn toàn không thi triển được, võ sĩ tộc Sa Man tại cái loại địa hình này có thể như giẫm trên đất bằng.
Lúc này vua Căng không ở đô thành Nam Ẩu, cho nên đi đánh đô thành Nam Ẩu chắc hẳn là thời cơ tốt nhất.
Trương Triệu là một người cực đoan, lúc trước ông ta nói tiến đánh đô thành Nam Ẩu, bây giờ cũng có chút chấp niệm.
- Điện hạ, một là… không làm, hai không nghỉ, lao vào chỗ chết tìm đường sống! - Trương Triệu nói:
- Chúng ta xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu, chỉ cần có thể đánh được, trực tiếp chuyển bại thành thắng, tùy ý vua Căng xảo quyệt như quỷ, cũng khó hơn nữa nghịch chuyển.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Chính là, như vậy khoảng cách đại quân chủ lực của Tô Nan sẽ gần một chút. Nhỡ ra ông ta tấn công từ phía sau lưng phải làm sao?
Trương Triệu giận dữ hét lên:
- Thần dẫn đầu năm vạn đại quân cản phía sau là được, trừ phi thần đã chết, bằng không Tô Nan đừng hòng lướt qua trận địa này một bước!
Lúc này, trong lòng Thái tử Ninh Dực lại có một cái ý niệm khác.
Có thể cần phải trực tiếp đi tiến đánh thành Sa.
Trương Triệu giận dữ hét lên:
- Điện hạ, sợ đầu sợ đuôi như thế, có thể có nửa tư thế của nhân quân kia chứ?
Ninh Dực nói:
- Có đúng không thể đi tiến đánh thành Sa không?
Trương Triệu nổi giận nói:
- Thành Sa là một thành quan, ở trong núi, không có nội ứng, dễ thủ khó công. Mười mấy vạn đại quân, thi triển thế nào, căn bản phát huy không được ưu thế nhiều lính của chúng ta, chúng ta cũng không phải con khỉ tộc Sa Man, chúng ta leo không được núi. Ngược lại đô thành Nam Ẩu xung quanh vùng đất bằng phẳng, thích hợp cho đại quân chúng ta thi triển nhất.
Ninh Dực vẫn không cách nào quyết đoán.
Trương Triệu rống lớn:
- Quân tình như lửa, điện hạ còn có do dự tới khi nào?
Bỗng nhiên, có một tên tướng lĩnh nói:
- Có thể chia binh hay không, một nhánh xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu, một nhánh lên bắc tiến đánh thành Sa?
Gần như tất cả mọi người hướng gã trợn mắt nhìn.
Chia binh cái khỉ ấy!
Đều đến lúc này còn chia, ngươi sợ mọi người chết không đủ nhanh à?
Trương Triệu hét lớn:
- Điện hạ, đại quân của Tô Nan còn chưa có đuổi theo, thời gian mỗi một hơi thở đều vô cùng quý giá, điện hạ đến cùng còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian? Ngài thiếu quả quyết như thế chẳng lẽ lớn ở dưới tay đàn bà à?
Cửa ải khó khăn lần này nếu đi qua nhất định cho ngươi chết không chỗ chôn.
Tiếp đó, Thái tử Ninh Dực ra lệnh một tiếng.
- Đại quân xuôi nam, tiến đánh đô thành Nam Ẩu, hành quân gấp, hành quân gấp!
Tức khắc!
Mười mấy vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đi về hướng đông nam.
Hôm qua mới đi qua đô thành Nam Ẩu.
Bây giờ, lại muốn quay trở lại.
Ninh Dực hạ lệnh, sau đó mơ hồ cảm thấy hối hận.
Gã bản năng cảm thấy cần phải lên bắc tiến đánh thành Sa.
Thế nhưng... Lúc trước Trương Triệu là chính xác.
Hơn nữa, mệnh lệnh tuyên bố, sau đó còn muốn bù đắp lại liền khó khăn.
Then chốt Trương Triệu nói đúng, thành Sa hiểm trở, bản thân mười mấy vạn đại quân không thi triển được.
Đô thành Nam Ẩu mới rộng, mới có thể làm sức chiến đấu mười mấy vạn đại quân phát huy đến mức tận cùng.
Trương Triệu nói đúng, nói đúng!
Lần này, mười mấy vạn đại quân Việt quốc hành quân rất nhanh.
Ngày kế!
Mười mấy vạn đại quân, nguy cấp!
Cuối cùng chạy tới phía dưới đô thành Nam Ẩu!
...
Tiếp đó...
Một màn cực kỳ tuyệt vọng xuất hiện.
Trên tường thành xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái.
Dĩ nhiên là... Vua Căng?!
Gã, gã không phải ở thành Sa à?
Tại sao lại trở lại đô thành Nam Ẩu?
Vua Căng cười nói:
- Người là như vậy, dễ dàng từ một cực này chuyển sang một cực khác. Ngay từ đầu hết sức bảo thủ, sau khi phát hiện sai rồi, sau đó liền dễ hướng đi mạo hiểm cực độ! Ninh Dực à, đệ thực sự cần phải tiếp tục lên bắc, tiến đánh thành Sa.
Ninh Dực run rẩy, nói không ra lời.
Vua Căng nói:
- Hiền đệ nói ta không phải ở thành Sa đúng không? Đúng, ta lở thành Sa, thế nhưng cho dù chết thì đệ không dám đánh thành Sa, cho nên ta lại một người một ngựa trở về! Còn mười mấy vạn đại quân của đệ đã bôn ba bốn năm ngày, mệt mỏi, mệt muốn chết rồi!
- Ninh Dực hiền đệ, nếu đến, cũng không cần đi, đệ và mười mấy vạn đại quân liền ở tại chỗ này an giấc triền miên vô tư cũng không sai!
Lại, lại bị gã tính kế!
Tức khắc, Thái tử cảm thấy bóng tối vô biên vô tận, sợ hãi vô biên vô tận dâng lên trong lòng.
Nhưng mà vào lúc này!
Phía sau trinh sát báo lại!
Tô Nan dẫn đầu đại quân chủ lực tộc Sa Man đánh tới từ phía tây.
Nhân số đông đảo, hơn hai vạn!
Nhìn bụi mù đằng sau chỉ có ba bốn vạn thôi!
Thái tử Ninh Dực trong phút chốc cảm giác được trời đất quay cuồng.
Gã cũng không thể chịu nổi cú sốc khổng lồ này nữa.
Một ngụm máu tươi phun ra, cả người Ninh Dực ngã quỵ từ trên chiến mã, triệt để bất tỉnh đi!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn bảy, thực sự ra sức hết hơi! Cuồng xin các huynh đệ hỗ trợ, khóc cầu nguyệt phiếu! Khấu đầu cúng bái!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mấy hôm nay, truyện gốc bị cấm tạm thời trên qidian để kiểm duyệt cho đến giờ mới giải cấm ra chương mới.