Chương 678: Địa ngục! Thái tử bị bắt! Thảm rồi (1)
- Điện hạ, điện hạ...
Người chung quanh vội vàng xông lên.
Lý Nam Phong xuất thủ ôm Thái tử Ninh Dực vào trong ngực.
Sau đó dùng móng tay đi ấn nhân trung của gã.
Ninh Dực yếu ớt tỉnh lại.
Ai làm ta phải tỉnh lại?
Tại sao muốn ta phải tỉnh lại? Vì sao không cho ta tiếp tục bất tỉnh như vậy đi?
Gã cảm giác được giữa ngực bụng lại một trận khó chịu, không khỏi lại ọe ra một ngụm.
Lần này không chỉ là máu, còn có nước chua.
Cái này xấp xỉ xem như là rối loạn thần kinh gây nôn mửa.
Mấy ngày mấy đêm ngủ không được ngon giấc, cộng thêm đau khổ khi phải kiềm chế cảm xúc.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Ninh Dực hoàn toàn là tâm loạn như ma.
Lên bắc đi thành Sa?
Không thể nào, con đường này lại đi đến lần thứ ba, quân đội sẽ triệt để hỏng mất.
Tại chỗ đóng quân, tiếp tục công thành?
Thái tử Ninh Dực nhìn thoáng qua tường thành thật cao, thật sự không có dũng khí.
Đừng nói là Ninh Dực, mười mấy vạn đại quân Việt quốc này cũng không có dũng khí.
Mười mấy vạn đại quân liên tục mấy ngày bôn ba, quay tới quay lui, đi cả ngày lẫn đêm đi đường, ròng rã đi mấy trăm dặm đường.
Bất kể là thân thể hay là tâm lý đều đã trải qua mệt mỏi rã rời đến cực hạn.
Nhất là sĩ khí, quả thực đến gần hỏng mất.
Đúng là gan của binh.
Mấy ngày nay, ba người Thái tử, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo bị vua Căng đùa bỡn trong lòng bàn tay, như là con ruồi không đầu vậy, mọi người là thấy rất rõ ràng.
Đại tướng đều mê mang, binh lính kia quả thực chính là không biết làm sao.
Khi Thái tử Ninh Dực ở giữa hộc máu, mọi người nhưng khi nhìn rõ ràng.
Cho nên mười mấy vạn đại quân này lòng bàng hoàng, lòng tràn đầy sợ hãi.
Ba cái đầu sỏ lại một lần nữa mật nghị.
Bước tiếp theo nên đi như thế nào?
Thái tử Ninh Dực ngậm miệng không nói, các ngươi ai dám lại để cho ta quyết đoán, ta sẽ phải giết người đó.
Quyết đoán, quyết đoán cái rắm.
Vài lần quyết đoán đều bị vua Căng tính trúng, làm cho cả đại quân lâm vào tuyệt cảnh.
Tôn nghiêm cùng tự tin đều bị giẫm lên mạnh mẽ.
Nam Cung Ngạo cũng không quyết định, mặc dù chức quan ông ta cao nhất, nhưng ở cái này trên chiến trường cũng không phải chủ đạo đầu tiên.
Ước chừng một lúc lâu.
Chúc Lâm nói:
- Công thành là không thể nào, binh lực cũng đủ, nhưng sĩ khí tan vỡ.
Vua Căng ngay trong thành, mọi người rõ ràng bị gã nắn bóp đến không còn tí lòng tin nào.
Thật tình không có dũng khí công thành, dù cho trong thành có thể chỉ có một vạn người. Nhưng chỉ cần vua Căng ở đó thì không dám công thành, cũng không công nổi.
- Như vậy đi. - Chúc Lâm nói:
- Trốn về phía đông, đi thành Lạc Diệp, từ nơi đó lên bắc trở về Việt quốc!
Nam Cung Ngạo nói:
- Đây chính là ước chừng bốn trăm dặm.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Có phải thành Lạc Diệp cũng đã thất thủ hay không?
Mọi người rơi vào trầm mặc.
Mười mấy vạn đại quân này một khi chuyển sang hướng đông đến thành Lạc Diệp, khoảng cách bốn trăm dặm ít nhất phải đi bảy tám ngày trở lên, thậm chí mười ngày trở lên.
Không nói đến trong quá trình này sĩ khí tan vỡ, hơn nữa đối mặt nguy cơ cạn lương thực, bất cứ lúc nào có thể bị tộc Sa Man tập kích.
Mấu chốt là nhỡ ra đại quân đi đến giữa đường, vua Căng lại một lần nữa dẫn đầu hai nghìn võ sĩ tộc Sa Man lao điên cuồng đến thành Lạc Diệp, sẽ đánh thành Lạc Diệp vậy nên làm cái gì bây giờ?
Đây là thứ đặc biệt có khả năng.
Dù cho trước hết để cho đại quân nước Việt đi hai trăm dặm, vua Căng dẫn đầu hai ngàn người vẫn có thể sớm chạy tới thành Lạc Diệp hơn bọn họ.
Những thằng điên tộc Sa Man này ở trong rừng rậm như giẫm trên đất bằng, tốc độ như bay.
Tới khi đó.
Mười mấy vạn đại quân bôn ba gần mười ngày, đã triệt để kiệt sức, nếu là phát hiện thành Lạc Diệp đã thất thủ, trực tiếp không cần đánh, hoàn toàn tan vỡ ngay tại chỗ.
Bây giờ cục diện này, công thành cũng không thể đánh.
Thối lui thành Lạc Diệp cũng không được.
Chúc Lâm nói:
- Trương Triệu ở đâu?
- Đangcản phía sau, đang kết trận, chuẩn bị chống đỡ quân chủ lực tộc Sa Man do Tô Nan suất lĩnh.
Chúc Lâm nói:
- Nam Cung tướng quân, ngài dẫn đầu một vạn kỵ binh mang đủ lương thảo, dùng tốc độ nhanh nhất đi thành Lạc Diệp, cần phải cản lại trước khi vua Căng tiến vào thành Lạc Diệp, đó là đường sống duy nhất của chúng ta. Kỵ binh của ngài tốc độ nhanh, mới có thể cản trước khi vua Căng đoạt thành!
Nam Cung Ngạo kinh ngạc nói:
- Chúc Lâm đại nhân, bằng không ngài dẫn đầu một vạn kỵ binh xuất phát đi thành Lạc Diệp, ta dẫn đầu chủ lực ở phía sau theo?
Cục diện bây giờ đã đặc biệt rõ ràng, người nào theo đại quân chủ lực liền nguy hiểm nhất.
Đại tướng quân Chúc Lâm nói:
- Cứ quyết định như vậy, Trương Triệu dẫn đầu năm vạn đại quân cản phía sau, Nam Cung Ngạo dẫn đầu một vạn kỵ binh ở phía trước mở đường, tốc độ cao nhất chạy tới thành Lạc Diệp, ta dẫn đầu chủ lực ở chính giữa.
Thái tử Ninh Dực kinh ngạc, vậy... vậy ta ở đâu?
Chúc Lâm ngay từ đầu cũng không đề cập gì đến chuyện an bài Thái tử Ninh Dực, chính là muốn để gã chủ động mở miệng.
Lúc này, theo chủ lực là nguy hiểm nhất.
Nhưng Chúc Lâm hay là hy vọng Thái tử có thể chủ động mở miệng ở lại, theo đại quân chủ lực, chuyện thứ nhất này với sĩ khí tối thiểu có một chút tác dụng.
Ninh Dực không có mở miệng.
Chúc Lâm trong lòng một tiếng thở dài nói:
- Thái tử điện hạ và tướng quân Nam Cung Ngạo cùng dẫn đầu một vạn kỵ binh, tốc độ cao nhất đông tiến, tiến vào chiếm giữ thành Lạc Diệp, chuẩn bị tiếp ứng đại quân chủ lực.
- Được! - Ninh Dực nói!
...
Một khắc đồng hồ sau đó!
Mười sáu vạn đại Việt quốc quân phân làm ba nhánh.
Năm vạn đại quân Trương Triệu kết trận cản phía sau.
Thái tử cùng Nam Cung Ngạo dẫn đầu một vạn kỵ binh, tốc độ cao nhất đi thành Lạc Diệp.
Mười vạn chủ lực của Chúc Lâm ở chính giữa.
- Giá, giá, giá...
Thái tử Ninh Dực khẩn cấp phóng người lên ngựa, dẫn đầu một vạn kỵ binh phóng đi.
Cái địa phương quỷ quái này, gã nửa khắc cũng không muốn ở lâu.
Gã muốn trong thời gian ngắn nhất rời khỏi nơi này, gã muốn đi một chỗ có tường thành.
- Đi, đi, đi...
Mười vạn đại quân chủ lực nhìn thấy Thái tử cùng một vạn kỵ binh đi.
Tức khắc cảm thấy mình đã bị phản bội.
Thái tử lại chạy thoát, lại bỏ rơi chúng ta.
Lúc này, ở trong lòng mười mấy vạn đại quân Việt quốc, hình tượng của Thái tử Ninh Dực hoàn toàn sụp đổ.
...
- Giá, giá, giá...
Thái tử Ninh Dực dẫn đầu một vạn kỵ binh mãi chạy về hướng đông, luôn luôn hướng đông.
Kết quả mới vừa chạy mười mấy dặm.
Bỗng nhiên phía trước có trinh sát báo lại.
- Điện hạ, trước mặt đường bị chặn, có rất nhiều đá tảng và gỗ lăn.
Đường bị ngăn chặn, kỵ binh còn có thể bỏ qua, nhưng rất nhiều xe vận lương lại không vòng qua được đi.
Thái tử Ninh Dực rợn cả tóc gáy.
Có thể có mai phục hay không?
- Đại quân kết trận, chuẩn bị nghênh địch, chuẩn bị nghênh địch! - Nam Cung Ngạo hạ lệnh.
Kết quả!
Chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận.
Tầm tốn hơn một canh giờ, mới dọn dẹp sạch sẽ đá và gỗ chồng chất trên đường.
Một vạn kỵ binh lại một lần nữa xuất phát.
Thế nhưng...
Lại chạy trốn không đến ba mươi dặm.
Phía trước lại truyền tới cấp báo.
Trước mặt đường bị chắn, đây là là lún, vô số bùn đất và đá vụn ngăn ở trên đường.
Nam Cung Ngạo lại hạ lệnh:
- Đại quân bày trận, bày trận.
Một vạn kỵ binh lại một lần nữa bày binh bố trận tại cái địa hình chật hẹp này, gần như khắp nơi cũng là kẽ hở.
Nhưng... Lại là sợ bóng sợ gió một trận.
Tầm hơn ba canh giờ.
Đường trước mặt mới hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ.
Đại quân tiếp tục tiến tới.
Nhưng cho dù là kỵ binh, cũng đã triệt để mệt mỏi rã rời không chịu nổi.
Kết quả...
Lại đi không đến ba mươi dặm.
Phía trước trinh sát lại một lần nữa báo cáo.
Trước mặt đường lại một lần nữa gãy, lần này là nước lũ phá hủy, cả con đường hổng một cái ổ voi, cần tạm thời lót đường.
- Có thể đi vòng qua không?
- Không thể! Đường đã bị lũ hủy, từ trên xuống dưới có có một cái khe hở lớn, sửa đường đã là biện pháp ngắn và hữu hiệu nhất. Hơn nữa chúng ta còn có xe ngựa, còn có lương thảo!
Không chỉ là Ninh Dực, ngay cả Nam Cung Ngạo cũng muốn hỏng mất.
- Đi lót đường, lót đường...
- Đại quân tại chỗ bày trận, phòng thủ, phòng thủ...
Một vạn kỵ binh lại một lần nữa tiến vào trạng thái phòng thủ.
Thế nhưng...
Trời đã sắp tối.
Nhưng mà vào lúc này!
- Vù vù vù vù vù...
Vô số tên bắn lén phóng tới.
Võ sĩ tộc Sa Man thực sự tới đánh lén.
Được rồi, cũng không phải vô số tên bắn lén, có thể chính là mấy trăm nhánh mà thôi.
Thế nhưng, lại tinh chuẩn xảo quyệt vô cùng.
Dễ dàng mang đi tính mạng mấy chục người.
Việt quốc kỵ binh đều xuống ngựa.
Kẻ địch ở chỗ nào? Kẻ địch ở chỗ nào?
- Bảo hộ Thái tử, bảo hộ Thái tử!
Tức khắc, hai trăm tên võ sĩ Thiên Nhai Hải Các bảo hộ Thái tử ở chính giữa.
Con đường này ở sườn núi, hai bên cũng là rừng rậm, hơn nữa độ dốc núi vô cùng lớn, võ sĩ tộc Sa Man lại xuất quỷ nhập thần, như là khi chuyền thoăn thoắt giữa rừng cây.
Căn bản là không bắt được, thậm chí tìm cũng không xong.
Tên bắn lén không ngừng đến cuốn theo từng lớp người.
Kỵ binh không thể vào rừng.
Nam Cung Ngạo đi tới trước mặt Thái tử nói:
- Thái tử điện hạ, có thể võ sĩ Thiên Nhai Hải Các của ngài dùng một lát, bọn họ là võ đạo cao thủ, có thể tìm được võ sĩ tộc Sa Man đồng thời giết chết! Đám võ sĩ tộc Sa Man đánh lén này số lượng không nhiều lắm, chỉ có chính là mấy trăm người mà thôi.
Thái tử Ninh Dực bản năng muốn cự tuyệt.
Hôm nay võ sĩ Thiên Nhai Hải Các tuyệt đối không thể rời khỏi bên cạnh mình.
Kết quả không có đến khi gã mở miệng, võ sĩ Thiên Nhai Hải Các Lý Nam Phong trực tiếp cự tuyệt:
- Không được, chức trách duy nhất chúng ta chính là bảo hộ Thái tử điện hạ, không thể rời khỏi một bước.
Nam Cung Ngạo chăm chú nhìn Thái tử.
Thái tử điện hạ, đều đến lúc này, có thể không nên ích kỷ như vậy kia chứ?
Thái tử Ninh Dực nói:
- Lý Nam Phong, phục tùng mệnh lệnh Nam Cung Ngạo tướng quân.
Lý Nam Phong cười lạnh nói:
- Chúng ta Thiên Nhai Hải Các là thế lực siêu thoát, không cần phục tùng mệnh lệnh bất luận kẻ nào.
Ninh Dực trong lòng thở dài một hơi, gã cũng không sẵn lòng võ sĩ Thiên Nhai Hải Các rời đi.
Nam Cung Ngạo gặp việc này, trong lòng giận dữ, nhưng cũng không thể tránh được.
Phía trước vẫn còn ra sức lót đường.
Đám võ sĩ tộc Sa Man quái đản chuyên môn dùng tên đánh lén binh sĩ sửa đường.
Gần như mỗi khi sửa một mét đường đều phải trả giá bằng mấy mạng.
Tại cái chỗ quỷ quái này, một vạn kỵ binh hoàn toàn bị động chịu đòn nổi.
Nam Cung Ngạo nhìn thoáng qua, trực tiếp hạ lệnh:
- Nam Cung Hiệp, xuất kích!
Nam Cung Hiệp dẫn đầu mấy trăm tên võ sĩ gia tộc liền xông ra ngoài, tiến vào bên trong rừng rậm truy sát võ sĩ tộc Sa Man.
Thế nhưng sau một lát!
Nam Cung Hiệp chạy vội trở về.
- Phụ thân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, người tộc Sa Man muốn đốt rừng!
Nghe những lời này, Nam Cung Ngạo tức khắc muốn bùng nổ.
Đốt rừng?
Vua Căng đây là điên rồi sao?
Một khi dùng lửa thiêu cháy núi rừng, liền vô biên vô tận, thậm chí dựa vào nhân lực đều không thể đập chết.
Nước Nam Ẩu, chính là tổ quốc vua Căng.
Ngươi vì tiêu diệt một vạn kỵ binh chúng ta, lại phóng hỏa đốt núi?
Ngay sau đó!
Một màn vô cùng đáng sợ xuất hiện.
Bốn phía khu rừng, đều bốc lên khói đặc.
Tộc Sa Man sợ đốt không chết một vạn kỵ binh của Ninh Dực, lại dùng biển lửa bao vây?
Ở đây kéo dài vài trăm dặm cũng là rừng núi, một khi phóng hỏa đốt núi, vậy gần như căn bản là trốn không thoát.
- Điện hạ, nhất định phải đi nhanh lên, đi nhanh lên... - Lý Nam Phong nói:
- Một khi hỏa thế bùng lên, vậy chạy không thoát.
Thái tử Ninh Dực cất giọng run rẩy:
- Chạy, bây giờ còn có thể chạy trốn nơi đâu?
Lý Nam Phong nói:
- Cứ đi về phía nam, đi bờ biển!
Thái tử Ninh Dực nghĩ tới.
Đúng, đúng, ven biển nước Nam Ẩu.
Hơn nữa vì Thái tử an toàn, gia tộc họ Chúc ở trên biển sớm an bài đường lui, gần như cách mỗi một trăm dặm trên mặt biển đều neo một chiếc thuyền.
Ở đây khoảng cách bờ biển cũng chỉ có hơn một trăm dặm.
Những thuyền biển này vận không được bao nhiêu người, thế nhưng một vài trăm người vẫn là miễn cưỡng có thể.
Chính là chuyện thứ nhất này, sẽ phải từ bỏ một vạn kỵ binh, cái này là bỏ xuống đại quân, một mình lánh nạn.
Như thế... Được không?
Nam Cung Ngạo vọt tới hét lớn:
- Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, ngài tuyệt đối không thể bỏ đại quân trốn chạy! Đây là âm mưu vua Căng, gã không phải thực sự phóng hỏa đốt núi, gã không bỏ được, gã là một minh quân! Một khi phóng hỏa, hậu quả khó lường, gã sẽ không làm như vậy, gã chẳng qua là cố ý phóng xuất khói đặc dọa chúng ta.
Thật, thật vậy chăng?
Thái tử Ninh Dực cảm thấy có chút đạo lý.
Nhưng mà...
Phút tiếp theo!
Phía bắc, phía đông, đồng thời bốc lên ngọn lửa, trực tiếp nhiễm cả một mảng đỏ lên bầu trời.
Ninh Dực kinh hãi, vua Căng điên rồi, lại thực sự phóng hỏa đốt núi?
Một vạn kỵ binh này tức khắc gây rối đại loạn.
Nam Cung Ngạo hét lớn:
- Không cần loạn, không cần loạn, chỉ cần làm xong con đường phía trước, chúng ta có thể rời khỏi, tuyệt đối không cần loạn, lại càng không nên tự bỏ chạy, không nên tiến vào hai bên rừng rậm.
Nhưng mà hai ngọn lửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Lý Nam Phong cất giọng run rẩy:
- Thái tử điện hạ, nhất định phải nhanh chóng quyết định, lập tức chạy đều chạy không được. Núi này đang bị hỏa thiêu, trừ trời giáng mưa lớn, bằng không căn bản diệt không xong.
- Thái tử điện hạ...
- Thái tử điện hạ, nhanh chóng xuôi nam, ngồi thuyền rời khỏi từ đường biển!
Ninh Dực sắp nổ óc rồi.
Bên trái Nam Cung Ngạo luôn luôn hô to, đây là âm mưu vua Căng, chờ phía trước sửa đường xong, có thể rời đi nơi này.
Mà hỏa hoạn cách đó không xa càng cháy càng mạnh.
Ta nếu bỏ xuống đại quân bỏ chạy, chẳng phải là trở thành tội nhân Việt quốc, chẳng phải là có tiếng xấu.
Lý Nam Phong nói:
- Điện hạ, giữa được mạng mới có tương lai. Nếu như là địch nhân tập kích, hai trăm tên cao thủ chúng ta làm sao cũng có thể bảo hộ ngươi an toàn, nhưng lửa đốt cháy núi này chúng ta không có cách nào đó, coi như không bị thiêu chết cũng sẽ bị chết sặc, võ công có cao hơn nữa cũng vô ích thôi.
- Thái tử điện hạ, chạy đi! Chạy đi!
Hỏa hoạn càng ngày càng kinh người, khói đặc càng ngày càng nồng nặc.
Thái tử Ninh Dực chợt cắn răng một cái.
- Giữ được núi xanh còn không sợ thiếu củi đốt. Nam Cung Ngạo tướng quân, cục diện nơi này liền giao cho ngươi!
Mặc dù quyết định này vô cùng gian nan, vô cùng cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng Thái tử Ninh Dực vẫn quyết đoán, trực tiếp tung người xuống ngựa, ở dưới sự bảo vệ hai trăm tên võ sĩ Thiên Nhai Hải Các, xuôi nam bỏ trốn mất dạng.
Đoạn đường này đi về phía nam muốn vượt qua núi cao, xuyên qua rừng rậm, thế nhưng có võ sĩ Thiên Nhai Hải Các bảo hộ, tuyệt đối là an toàn.