Chương 682: Tin thắng trận hoành tráng hóa dữ! Chúc Hoằng Chủ co giật ngã xuống! (1)
- Tin chiến thắng, tin chiến thắng hoành tráng!
- Thái tử quyết chiến vua Căng, đại hoạch toàn thắng!
- Chém đầu tám vạn, thương vong năm vạn, chủ lực vua Căng gần toàn quân huỷ diệt!
- Tin chiến thắng vĩ đại!
Á?!
Cái quỷ quái gì xảy ra vậy trời?
Sau khi chấm dứt cuộc chiến trại Hắc Thủy t, Thái tử liền khẩn cấp phái ra tín sử phát tin chiến thắng.
Tầm mấy người canh giờ, sau đó tin tức vua Căng dùng trí đô thành Nam Ẩu mới truyền đến, đám người Chúc Lâm mới vội vàng điều động tinh nhuệ kỵ binh đuổi theo đám báo tin, muốn chặn bọn họ lại.
Thế nhưng...
Lúc đó phái ra đi sứ giả báo tin quá nhiều, tầm có hơn trăm người, hơn nữa còn là phân tán lên bắc.
Cho nên, chỉ chặn lại hơn phân nửa, còn có một gần nửa quá lanh lợi chui theo hang cùng ngõ hẻm, thành công tiến vào trong nước Việt!
Tiếp đó, hưởng thụ đãi ngộ tám trăm dặm khẩn cấp.
Trên đường hô to, trên đường lên bắc.
Mặc dù chỉ là một sứ giả báo tin, nhưng bọn hắn hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ siêu cấp anh hùng vậy.
Mới vừa tiến vào trong nước Việt, sau đó trước tiên hưởng thụ được năm mươi dặm một lần thay ngựa.
Cách mỗi một trăm dặm, đều chuẩn bị nước mật, còn có điểm tâm phong phú.
Thậm chí quá đáng hơn, còn chuẩn bị cả đàn bà.
Dĩ nhiên, thời gian tới một lần là không đủ, thế nhưng thừa dịp thay ngựa, có thể hưởng thụ mỹ nhân dịu dàng chăm sóc, còn chưa phải là ngon lành sao.
Càng đi về phía sau, đãi ngộ càng lố hơn nữa.
Ngay từ đầu sứ giả báo tin này trong lòng còn có chút lo sợ bất an.
Cuối cùng tình hình thật sự của đại chiến nước Nam Ẩu trong lòng gã rõ ràng, hai mươi vạn Việt quốc đánh bốn vạn người khác, thương vong ba bốn vạn, chỉ tiêu diệt hơn một vạn người kẻ địch, hơn nữa còn để cho người ta dễ dàng phá vòng vây rồi.
Nhưng cái tin chiến thắng như vậy, thực sự có chút chột dạ.
Nhưng theo đãi ngộ thăng cấp, dần dần gã liền tâm an lý đắc.
Dù sao cũng chúng ta chính là thắng, chủ lực vua Căng quả thực bại lui trốn đi mà.
Nguyên bản mười vạn đại quân, chỉ có hơn hai vạn đào tẩu, nói gần như toàn quân huỷ diệt một điểm không sai.
Từ xưa đến nay khuyếch đại quân công quá nhiều, chúng ta nói cái này coi như là thành thực.
Lại nói dù cho sau đó bóc trần, cũng sẽ không truy cứu đến trên đầu của ta, ta chỉ là một kẻ báo tin mà thôi.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, gã càng thêm có lý chẳng sợ hưởng thụ anh hùng đãi ngộ.
Chờ đến thành Thiên Nam.
Sặc!
Lại càng không được!
Phủ tổng đốc Trưởng sử Ngôn Vô Kỵ tự mình dẫn đầu mấy trăm tên quý tộc hiển đạt đi tới ngoài cổng thành nghênh tiếp tin chiến thắng.
Khoảng cách cổng thành còn có mấy trăm mét, tấu nhạc vang lên.
Cảnh tượng kia thật sự là chiêng trống vang trời, cờ bảy màu tung bay, người ta tấp nập.
Kỵ sĩ báo tin mới vừa đến cổng thành.
Ngôn Vô Kỵ vung tay lên.
Tất cả mọi người ngừng lại động tác.
Phủ tổng đốc Trưởng sử Ngôn Vô Kỵ nói:
- Tráng sĩ, tình hình chiến đấu phía trước thế nào?
Sứ giả báo tin hét lớn:
- Đại quân may mắn không làm nhục mệnh, đại hoạch toàn thắng! Thái tử điện hạ xung phong đi đầu, chỉ huy toàn cục, dụng binh như thần, chém đầu quân địch tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!
Cái này đương nhiên không gạt được Ngôn Vô Kỵ, trong lòng ông ta chẳng bao lâu suy đoán ra chân thật chiến báo.
Nhưng mà, báo quân công xạo láo vốn là rất bình thường như cân đường hộp sữa.
Nói chém đầu tám vạn, chính là chém đầu tám vạn, nếu không đủ thì cứ giết dân chúng Nam Ẩu cho đủ số, dù sao cũng cũng là người của tộc Sa Man.
Giả mấy cũng thành thật.
Nhưng mà Ngôn Vô Kỵ cần ấp ủ một chút cảm xúc vì cuối cùng thời khắc cần ra sức biểu diễn đã đến rồi.
- Ôi hào hùng biết bao!
- Tướng sĩ Việt quốc của ta hào hùng biết bao!
- Trời cao bảo hộ vua của chúng ta, trời cao phù hộ Thái tử Đại Việt chúng ta.
- Tổ tông trên trời có phù hộ linh thiêng, cuối cùng để Việt quốc của ta lấy được cái đại thắng huy hoàng này! Từ nay về sau, Việt quốc của ta có được mấy chục năm yên bình.
- Chúng ta có vinh hạnh thế nào? Mà có được quân vương như vầy? Có Thái tử thế kia!
Tiếp đó, Ngôn Vô Kỵ bưng một chung rượu đã được hâm nóng đưa cho tay kỵ sĩ báo tin rồi nói:
- Tráng sĩ, xin hãy uống hết chung rượu này, lại tiếp tục lên bắc, truyền tin tốt khắp tứ phương.
- Đa tạ đại nhân! – Tay sứ giả báo tin tiếp nhận chung rượu, uống một hơi cạn sạch!
- Chư vị đại nhân, tiểu nhân đây còn phải tiếp tục lên bắc, còn phải báo phong tin chiến thắng cho biết bệ hạ! - Báo tin võ sĩ đạo.
Ngôn Vô Kỵ khom người nói:
- Cung tiễn tráng sĩ!
- Tấu nhạc!
Tiếp đó, tiếng nhạc rộn rã lại một lần nữa vang lên.
Võ sĩ báo tin cưỡi ngựa, dọc theo giữa tuyến đường xuyên thành mà qua.
Cả con đường trải dài cả tầm mắt không có trở ngại chút nào, hoàn toàn bằng phẳng.
Bởi vì khi gã đến chỗ nào thì chỗ nấy đều được giải tán và chặn đường cho gã đi.
Chuyện này tương đương với lái xe trên đường cao tốc, một chiếc xe phía trước cũng không có, sảng khoái lắm.
Sau khi tên sứ giả báo tin đi khỏi.
Toàn bộ thành Thiên Nam lâm vào đại dương rộn rã!
Lúc này khoảng cách tết còn có vài ngày!
Nhưng giống như mới vừa tết.
Vô số pháo vang lên.
Sở quán thanh lâu cuối cùng lại một lần nữa mở cửa.
Chị em thừa cơ giảm giá.
Vì chúc mừng cuộc chiến vận mệnh quốc gia đại thắng, để ăn mừng Thái tử điện hạ công tích.
Lầu Bách Hoa giảm tiền chơi gái 20%.
Viện Hạnh Hoa, giảm 60%.
Thế là, mỗi một thanh lâu đều đầy ấp.
Vô số thư sinh, con em quý tộc tràn vào bên trong thanh lâu.
Uống rượu, uống rượu!
Ca hát.
Làm thơ!
Hôm nay thật cao hứng.
Trong phút chốc, toàn bộ thành Thiên Nam tuôn ra hơn một nghìn bản thi từ ca phú.
Toàn bộ đều ca ngợi chiến trường thắng lợi nước Nam Ẩu.
Toàn bộ đều nói khoác công tích Thái tử.
Thậm chí có vài bài thi phú, Thái tử Ninh Dực còn là người sao? Quả thực liền trở thành thần.
Thiên hạ không ai như thế.
Hiền quân hiếm có.
Thiên hạ không có Ninh Dực, Việt quốc như đêm dài.
Đám văn nhân này chính là khoa trương như vậy.
Biện pháp ư, ngươi không khoa trương thì chẳng ai thèm chú ý đến ngươi.
Người làm công tác văn hoá thì phải gây chú ý, nói mà không làm cho người ta hết hồn thì không ngừng!
Bằng không người có nhiều tiêu đề đảng ở đâu như vậy?
Dĩ nhiên, những thứ văn chương này đã sớm chuẩn bị xong, mỗi một phần đều có giá tiền.
Chỉ cần tin chiến thắng một khi truyền đến, những thứ văn chương thi từ này sẽ trong nháy mắt tuôn ra.
Truyền khắp thiên hạ.
Khà khà khà, các ngươi cho rằng chỉ có văn chương nói khoác một cái thôi sao?
Còn có thiêu dệt đủ thứ điềm lành (*) nữa?
(*) Nguyên bản là tường thụy, ở thời cổ đại có các loại điềm lành từ lớn đến nhỏ gồm Gia thụy (Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Quy, Long, Bạch Hổ), Đại Thụy (các hiện tượng tự nhiên như vạn tằm cùng kén, cây khô tái sinh… hầu hết do giai cấp thống trị bịa ra để lòe dân chúng), Thượng Thụy (các loài động vật hiếm thấy như sói trắng, cáo trắng, hươu trắng, thỏ lông đỏ), Trung Thụy (ưng, ngỗng đỏ, trĩ trắng, én trắng, cu cu trắng), Hạ Thụy (một gốc lúa nhiều hạt, linh chi…) và Tạp Thụy (đồi mồi, san hô, cá thờn bơn, cá đỏ, rùa trắng... và các đồ vật như đan đỉnh, bình vò ngọc, ngọc ấn, ngọc tỉ...). Tương truyền lúc Chu Vũ Vương tấn công nhà Thương có cá trắng nhảy vào thuyền, lửa hạ xuống nóc phòng sau đó hóa chim… đây là ví dụ là điềm báo một đấng quân vương xuất hiện. Đương nhiên vua nào xuất hiện cũng có đủ thứ điềm và hầu hết trong đó là bịa. Dù Lý Thế Dân nhà Đường đã phủ nhận việc tìm kiếm điềm lành là vô lý, thế nhưng đến tận cuối nhà Thanh vẫn còn tin vào những thứ này.
Không biết có bao nhiêu chiêu trò còn chưa xuất ra.
Thái tử đại biểu lợi ích của người đọc sách trong thiên hạ, cho dù gã có ba phần công tích, chúng ta cũng chém gió cho thành toàn bộ.
Không chém gió tới khi gã trở thành đấng quân vương vĩ đại nhất của Việt quốc ba trăm năm qua thì coi như chúng ta thua.
...
Tiếp đó, lại có một số tín sử mang tin chiến thắng lục tục tiến vào trong nước Việt!
Tiếp đó, thế là cái tin thắng lợi vĩ đại kia rõ ràng truyền khắp Việt quốc tứ phương.
Nơi đi qua, đều muôn người sôi trào.
Những sứ giả báo tin này cũng đủ thông minh, biết phía trước con đường này có người đi, đã hưởng thụ qua các loại đãi ngộ.
Vậy ta đi liền một con đường khác.
Ta cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ như anh hùng vậy.
Cho nên, khi những kẻ đưa thư này đến chỗ nào.
Vô số người đọc sách phải nhao nhao.
Thật sự có một loại cảm giác bùng nổ.
Cuối cùng, những tên đưa thư này đều trở về cùng một con đường.
Tiến vào kinh đô!
Hay sứ giả báo tin đầu tiên dẫn đầu chạy tới kinh đô.
Tám trăm dặm khẩn cấp, tốc độ như bay!
Lúc gã chạy tới kinh đô, lúc đó hai mươi vạn chủ lực Thái tử mới vừa nhận được tin dữ thành Sa cũng đã thất thủ.
Tên sứ giả báo tin thực sự phải mệt chết, dọc theo đường đi cũng là ở trên chiến mã ngủ, nhưng gã lại cực độ phấn khởi.
Hơn nữa gã đã phát tài.
Ta phải cố lên, ta phải là người đầu tiên đi gặp bệ hạ, mang cái tin đại thắng này nói cho ngài biết.
Mấy ngày nữa sẽ phải qua tết.
Ta nhất định phải qua một năm tốt lành.
Không sai, đúng là gã muốn qua một năm tốt lành.
Nếu như truyền được tin chiến thắng trước tết chắc chắn được ban thưởng rất nhiều, vậy không phải vượt qua một năm ngon lành sao?
Khoảng cách kinh đô còn có mấy trăm mét.
Gã cố gắng tằng hắng một cái cho cổ họng thông suốt.
Tiếp đó hô vang:
- Tin chiến thắng, tin đại thắng! Thái tử điện hạ quyết chiến vua Căng, hoàn toàn thắng lợi, chém đầu tám vạn, vua Căng gần toàn quân huỷ diệt.
Vốn là gần như toàn quân huỷ diệt.
Nhưng gã tự chủ trương nói chữ “gần” không rõ.
Như thế nghe giống như là toàn quân của vua Căng huỷ diệt, bởi vì gần (jìn) cùng vua (jūn) phát âm tương tự.
Rõ ràng nói một đằng, làm một nẻo.
- Tin đại thắng, hoàn toàn thắng lợi, chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!
Sứ giả báo tin không ngừng hô to.
Lần này giữ kinh đô cổng thành Huyền Vũ, hay Thiên hộ Lan Nhị.
Nghe cái tin chiến thắng như vậy, gã không khỏi kinh ngạc.
Cái này... Nhanh như vậy?
Vẫn chưa tới một tháng đi, đại chiến liền kết thúc?
Quả nhiên là binh quý thần tốc.
Nhưng mà Thái tử điện hạ đại hoạch toàn thắng, vậy... Vậy Ninh Chính điện hạ chẳng phải là không còn hy vọng gì ư?
- Mở cổng thành, mở cổng thành!
Sứ giả báo tin tiếp tục hô to phóng đi nghênh ngang dọc theo trung tâm đường Huyền Vũ phóng về phía vương cung.
- Tin chiến thắng vĩ đại, Thái tử đại thắng, chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!
Tức khắc!
Toàn bộ kinh đô lại một lần nữa bị hoàn toàn bùng nổ.
Gần hai tháng trước, đã nổ qua một lần.
Lần trước là đại hoạch toàn thắng, đẩy lùi vua Căng.
Còn lần này là chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt.
Hoàn toàn là đại thắng mang tính bùng nổ.
Cho nên, làm cho lòng dân chúng dâng trào bùng nổ lớn đến cỡ nào.
Vạn dân kinh đô, lại một lần nữa tuôn ra như mưa.
Theo sứ giả báo tin lao điên cuồng.
- Thái tử uy vũ, Thái tử uy vũ!
- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn thắng!
- Thái tử điện hạ vạn tuế...
Dựa vào, ngươi làm như vậy có chút quá phận.
- Trời tru quốc tặc, trời tru quốc tặc Thẩm Lãng!
Cái thứ tiết tấu này là do gã chế thêm vào.
Tóm lại, vạn dân kinh đô hoàn toàn sục sôi!
...
Rõ ràng đúng dịp!
Lúc này đây sứ giả báo tin tiến vào trong cung, hay ở đại triều hội.
Kẻ đưa tin vọt vào thật nhanh, dập đầu xuống đất.
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
- Tin chiến thắng vĩ đại, chiến trường nước Nam Ẩu đại hoạch toàn thắng! Chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!
Đến trước mặt quốc quân, gã lại tăng âm lượng cái chữ “gần” ấy lớn hơn.
Tiếp đó, gã giơ lên cái phong tấu chương này thật cao.
Chính là cái tấu chương Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm liên danh viết báo tiệp.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến sau khi xem.
Trong lòng cười lạnh!
Chém đầu tám vạn?
Chém gió cái gì vậy?
Nhiều nhất hai vạn.
Bản thân Việt quốc thương vong năm vạn, có khi còn đúng.
Còn có vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt? Cũng không có nói vua Căng là bị bắt, hãy bị giết.
Vô cùng hiển nhiên là trốn mất rồi.
Một trận chiến này đơn thuần từ mặt chiến thuật thì đánh đến mức khó nhìn.
Phần tấu chương này của Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đầu tiên là tâng bốc quốc quân Ninh Nguyên Hiến một cái.
Kế tiếp tâng bốc Thái tử.
Ninh Nguyên Hiến biết, tâng bốc ông ta chẳng qua là thuận tiện, mấu chốt là chém gió về Thái tử.
Cái gì thương lính như con mình, xung phong đi đầu, dốc hết tâm huyết, chỉ đạo hoàn hảo, dụng binh như thần, định hải thần châm v.v...
Hận không thể dùng hết toàn bộ những thành ngữ tốt.
Tóm lại một trận chiến này sở dĩ đại hoạch toàn thắng, hoàn toàn đều là công lao của Thái tử.
Một trận chiến này toàn bộ là Thái tử chỉ huy.
Thái tử điện hạ lập được công trạng lớn, đánh thắng trận chiến nghiêng nước này, là mang đến mấy chục năm hòa bình cho Việt quốc.
Ninh Nguyên Hiến đọc mà liên tục cau mày.
Khí tức quan văn quá nặng, quá thúi, không biết xấu hổ quá mức rồi.
Nhưng... Cuối cùng là thắng lợi, cuối cùng là đã đuổi vua Căng đi rồi.
Thái tử Ninh Dực biểu hiện cũng không tệ lắm, chí ít, sau đó không có khoa tay múa chân, giọng khách át giọng chủ, không có quấy rầy chiến cuộc.
Từ mặt chiến thuật, một trận chiến này là xấu xí.
Nhưng từ mặt chiến lược, một trận chiến này là huy hoàng.
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
Bên trong đại điện, quần thần đều lạy xuống.
- Việt quốc của ta có bệ hạ, có Thái tử điện hạ, rõ ràng bọn thần may mắn, vạn dân may mắn.
- Mỗi khi gặp triều hội đều đằn đo, hôm nay sắp qua tết, vừa nghĩ tới Thái tử điện hạ lại vẫn ở cái chỗ hiểm cảnh như nước Nam Ẩu dốc hết tâm huyết, ra sức chém giết, trái tim của thần rõ ràng đau như dao cắt!
- Chúng ta có thể an ổn, nhờ có Thái tử điện hạ, nhờ có tướng sĩ phía trước.
Tức khắc, quan viên phe Thái tử hướng phía nam khom người lạy xuống nói:
- Thái tử điện hạ cực khổ.
- Việt quốc vạn hạnh!
- Trận này vận mệnh quốc gia cuộc chiến, chúng ta cuối cùng thắng, Việt quốc của ta bình phục!
- Thái tử điện hạ ân đức vô lượng!
Mấy trăm tên quan viên kích động hưng phấn, đấm ngực giậm chân.
Ninh Nguyên Hiến thở một hơi thật dài.
Thẩm Lãng, ngươi lần này đã xem sai rồi.
Ninh Dực không có liều lĩnh, một trận chiến này tuy rằng đánh không tốt, nhưng cuối cùng là thắng.
Kể từ đó, ngươi không còn cơ hội phục chức.
Ninh Chính cũng triệt để mất đi tranh ngôi cơ hội.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Nhưng... Cuối cùng là tin tức tốt.
Quan viên phe Thái tử, còn có người đọc sách thiên hạ ra sức nói khoác, nâng lên trận thắng lợi này.
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thậm chí không tiếc giả tạo chiến công.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách quốc quân có thể vạch trần làm mất mặt à?
Không thể!
Bởi vì ông là vua của Việt quốc, ông vô cùng cần trận thắng lợi này.
Đáng tiếc, Thẩm Lãng cũng không trở về được.
Đáng tiếc, Ninh Chính có thể không còn hy vọng.
Hơn nữa, nội tâm ông bắt đầu cảnh giác.
Lúc trước ông mượn Tam vương tử chèn ép phe Thái tử, lúc này Thái tử thắng lợi, chỉ sợ đám người kia muốn mượn thế phản công đi.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bình tĩnh lại, cười sang sảng nói:
- Được, được, được! Ninh Dực làm không tệ, Chúc Lâm làm không tệ, Nam Cung Ngạo cũng làm không tệ!
Trận này đại thắng mặc dù là cơm sống, nhưng Ninh Nguyên Hiến nhất định phải ăn đi, hơn nữa còn muốn chiêu cáo thiên hạ, cũng muốn cùng nhau nói khoác trở thành một trận đại thắng huy hoàng.
Thứ nhất cổ vũ nhân tâm.
Thứ hai kinh hoàng nước Sở cùng nước Ngô.
Nhưng mà vào lúc này, Lễ bộ Thị lang tiến lên khom người nói:
- Bệ hạ, thần xin gia phong Thái tử điện hạ là Việt quốc công.
Đại Tông Chính Ninh Dụ tiến lên phía trước nói:
- Bệ hạ, cũng xin gia phong Thái tử điện hạ là Việt quốc công.
Ninh Nguyên Hiến giật mình.
Mọi người đều biết, lúc trước Việt quốc còn chưa có sắc phong làm vương quốc, quốc quân chính là Việt quốc công.
Ninh Nguyên Hiến lúc đó làm Thái tử, cũng được gia phong là Việt quốc công.
Thế nhưng, trước đó ông đã đã đáp ứng Thẩm Lãng, muốn sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.
Bây giờ nhất định là sắc phong không được Ninh Chính.
Thế nhưng, ông cũng không muốn hoàn toàn nuốt lời, cho nên cũng không muốn sắc phong Thái tử là Việt quốc công, liền gác xó tước vị này là được rồi.
Không nghĩ tới, vẫn có người đề nghị.
Then chốt Đại Tông Chính Ninh Dụ cũng tới gần cái chỗ náo nhiệt này.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thực sự không thể từ chối.
Thái tử Ninh Dực có chiến công ở nước Nam Ẩu, ngài có thừa nhận hay không đây?
Nếu như ngài thừa nhận, vậy sẽ phải thưởng.
Đây là phe Thái tử để Ninh Nguyên Hiến tỏ thái độ, triệt để vững chắc địa vị Thái tử.
Một khi gia phong Việt quốc công, sau đó chẳng khác nào nói thiên hạ biết, chức vị này của Thái tử Ninh Dực, ai cũng dao động không được.
Ninh Nguyên Hiến khó xử, không muốn sắc phong, nhưng lại không cách nào từ chối chính đáng.
Nhưng mà vào lúc này, Vương thúc Ninh Khải bước ra khỏi hàng nói:
- Thái tử điện hạ vẫn chưa về, đến khi Thái tử chiến thắng trở về thì gia phong chẳng phải tốt hơn sao?
Nghe những lời này, chính là cho Ninh Nguyên Hiến một cái bậc thang.
Ngay sau đó, Binh Bộ Thị Lang bỗng nhiên nói:
- Trường Bình Hầu, hôm nay Thái tử điện hạ đại hoạch toàn thắng, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt, ngài còn giữ quan điểm trcòn ôm trước quan điểm à? Ngài còn nói Thái tử không thể đi nước Nam Ẩu, ngài còn nói không thể tự ý xuất chiến, muốn thủ vững thành trì, tháng đủ pháo đài, phòng vệ biên cảnh à?
Quả nhiên, đối phương lập tức khẩn cấp vồ đến, trực tiếp cắn về phía Ninh Chính.
Ninh Chính không nói lời nào.
Ngay sau đó, Binh Bộ Thị Lang khom người nói:
- Bệ hạ, trước khi đại chiến, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng nói chuyện giật gân, trắng trợn phát biểu đầu hàng, không chỉ tổn hại sĩ khí, hơn nữa làm lỡ thời cơ chiến đấu.