Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 683: Tin thắng trận hoành tráng hóa dữ! Chúc Hoằng Chủ co giật ngã xuống! (2)

Chương 683: Tin thắng trận hoành tráng hóa dữ! Chúc Hoằng Chủ co giật ngã xuống! (2)
Nếu Thái tử điện hạ có thể sớm xuôi nam, đại chiến đã sớm kết thúc, vua Căng có thể cũng trốn không thoát. Cũng là bởi vì hai người này mà trễ hơn mười ngày, lãng phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân? Tổn thất bao nhiêu tướng sĩ tính mạng? Xin bệ hạ trị tội!

Đây là muốn thanh toán!

Cái thủ đoạn đấu tranh chính trị thủ đoạn của phe Thái tử quả nhiên sắc bén.

Căn bản đợi không được qua tết, sẽ phải thanh toán Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.

- Xin bệ hạ trị tội!

- Xin bệ hạ trị tội!

Tức khắc hơn phân nửa quan viên ở đây đều quỳ xuống.

Một tên Ngự Sử nói:

- Bệ hạ, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính ngày đó ngăn cản Thái tử xuôi nam, hoàn toàn là vì bản thân tư lợi mà bất chấp lợi ích Việt quốc lợi ích. Hôm nay Thái tử điện hạ đại hoạch toàn thắng, càng thêm chứng minh hai người này là đố kỵ người có đức hạnh tài năng. Hại nước hại dân như thế, lòng dạ nhỏ mọn như thế, đê tiện trơ tráo như thế, thiên lý khó dung! Xin bệ hạ trị tội hai người, bằng không thiên lý khó dung, mười mấy vạn tướng sĩ thất vọng đau khổ.

Đệch!

Ninh Nguyên Hiến co rụt đồng tử lại.

Ghét nhất chính là những thứ này Ngự Sử, mỗi ngày hô to khẩu hiệu.

Mỗi ngày đại biểu chính nghĩa, đại biểu thiên hạ, đại biểu vạn dân.

Thế nhưng...

Muốn trị tội Ninh Chính à?

Mặc kệ thế nào, một trận chiến này Thái tử cuối cùng là thắng.

Gã vốn có quan văn thiên hạ hỗ trợ, bây giờ lại có mười mấy vạn đại quân hỗ trợ.

Sau khi trở về, chắc chắn kiêu căng ngút trời.

Nhưng ở lúc này, tên này cái quốc quân cùng Thái tử không thể sẽ đối lập.

Nguy hiểm còn chưa kết thúc.

Nước Sở bên kia còn chưa có lui binh.

Để Ninh Chính tránh một chút phong mang, coi như là bảo hộ gã.

Tức khắc Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ:

- Tạm dừng chức Đề đốc Thiên Việt của Ninh Chính, về đóng cửa hối lỗi đi!

Ninh Chính ra khỏi hàng, dập đầu nói:

- Thần tuân chỉ!

Triều hội kết thúc!

Ninh Chính trở về nhà!

Toàn bộ kinh đô sôi trào.

Lại một lần nữa xa hoa truỵ lạc, lại một lần nữa đèn đuốc rực rỡ.

Lúc này đây, tuôn ra thi từ ca phú càng nhiều hơn, hơn nữa tiêu chuẩn càng cao.

Quan viên phe Thái tử một người làm quan cả họ được nhờ.

Thắng!

Hoàn toàn thắng!

Ninh Chính mới vừa bắt đầu quật khởi đã bị nghiền chết như con ruồi.

Tam vương tử Ninh Kỳ vẫn không thể động, bởi vì kế tiếp với nước Sở cùng nước Ngô, còn cần phe phái Tam vương tử.

Thế nhưng...

Nếu nước Nam Ẩu đại hoạch toàn thắng, vậy nước Sở bên này cũng không đánh nổi nữa, Ngô vương càng thêm không dám lỗ mãng.

Từ nay về sau, địa vị Thái tử vững chắc như núi.

Thoải mái!

Cái này không chỉ là thắng lợi với vua Căng.

Càng là thắng lợi quần thần chống lại quốc quân.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi lúc trước không phải là muốn đổi Thái tử à? Không phải là muốn chèn ép Thái tử à?

Bây giờ thế nào?

Địa vị Thái tử, quốc quân nhà ngươi không động được.

Kế tiếp Thái tử điện hạ mặc dù không có nối ngôi, nhưng thế nổi lên, có quần thần chúng ta ủng hộ, vị quân vương cay nghiệt thiếu tình cảmn hư ngươi sẽ mất dần quyền phát biểu.

Dĩ nhiên, Thái tử cũng cay nghiệt thiếu tình cảm, thế nhưng họ Chúc sẽ không. Hơn nữa tân vương thượng vị, chung quy dễ gạt gẫm một chút.

Ninh Chính là bị chạy về nhà đóng cửa hối lỗi, vậy Thẩm Lãng ở đâu?

Thẩm Lãng mới là phe đầu hàng lớn nhất? Lẽ nào liền vô tư?

Nhưng mà, hắn đã bị lưu đày, còn có thể xử trí như thế nào?

Giáng tước sao?

Giáng tước gia tộc họ Kim.

Từ vị thế hầu tước, lại một lần nữa xuống đến bá tước.

Cái này có khả năng.

Lúc trước còn lo lắng gia tộc họ Kim đầu nhập vào nước Ngô, bây giờ cũng trên cơ bản không cần lo lắng.

Bởi vì gia tộc họ Kim cùng nước Ngô coi như là có huyết hải thâm cừu, hơn một năm trước mới vừa đánh nhau một trận, thương vong vô số.

Đương nhiên!

Thật sự giáng tước, thậm chí cắt tư quân gia tộc họ Kim chờ nghiêm phạt, cần chờ nước Sở hoàn toàn lui binh mới bắt đầu.

Nhưng cũng là quạt trước gió!

...

Ngày kế triều đình!

Vô số quan văn đều tố cáo Thẩm Lãng đầu hàng trước dụng ý khó dò, làm trễ thời cơ chiến đấu.

Lại tố cáo Huyền Vũ Hầu Kim Trác ở thời khắc mấu chốt, lại chẳng đưa một binh lính nào.

Lúc này đây Thái tử xuôi nam, toàn bộ Việt quốc phía nam tất cả quý tộc, đều phái ra con em gia tộc cùng võ sĩ tinh nhuệ.

Duy chỉ có phủ Hầu tước Huyền Vũ ngoảnh mặt làm ngơ.

Lấy tư cách đỉnh cấp quý tộc, hành vi Hầu tước Kim Trác như thế hoàn toàn là con mắt không có vua phía trên, thậm chí mưu phản còn rõ rành rành.

Ăn Việt quốc bổng lộc mấy trăm năm, quốc gia nguy nan, lại khoanh tay đứng nhìn, lại có chút hả hê.

Bực này tiểu nhân, còn có mặt mũi nào thiểm ở vị thế hầu tước?

Xin bệ hạ nghiêm phạt!

Cướp đoạt tước vị Hầu tước Kim Trác, xoá tư quân gia tộc họ Kim.

Dĩ nhiên, những thứ tố cáo này quốc quân hết thảy lưu mà không phát ra.

Kế tiếp!

Mật tấu của Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo mãi mới đến kinh đô.

Một tin tức động trời bạo phát.

Tô Nan chưa chết.

Thẩm Lãng lén thả Tô Nan, bằng chứng như núi.

Thẩm Lãng cấu kết vua Căng, bằng chứng như núi.

Người này, tội đáng chết vạn lần!

Lần này, đám quan văn phe Thái tử trong lòng phẫn nộ dâng lên.

Vận dụng tất cả lực lượng, muốn đóng Thẩm Lãng trên cái cột sỉ nhục này, muốn cho hắn vĩnh viễn thoát thân không được.

- Xin bệ hạ giáng tội!

- Chứng cứ vô cùng xác thực, xin bệ hạ điều động Hắc Thủy Đài, bắt Thẩm Lãng!

- Xin bệ hạ tru diệt Thẩm Lãng, dẹp an dân tâm!

- Thẩm Lãng không giết, thiên lý bất dung!

Lần này không chỉ là quan viên phe Thái tử, Tam vương tử phe quan viên cũng đều ra.

Ở thái độ giết Thẩm Lãng, bất kể là Thái tử, hay Tam vương tử, lập trường đôi bên cũng đều nhất trí.

- Bệ hạ, xin giết Thẩm Lãng!

Ninh Nguyên Hiến trong lòng tức giận.

Về chuyện Tô Nan, Thẩm Lãng quả thực đã mật tấu cho ông.

Lúc đó ông cũng không dám tin, nhìn mà than thở.

Hôm nay xem ra, dĩ nhiên là thực sự.

Nghe được quần thần mài đao soàn soạt muốn giết Thẩm Lãng.

Ninh Nguyên Hiến cất giọng lạnh tanh:

- Xin hỏi chư khanh, ngày đó Thẩm Lãng có nói qua bị giết Tô Nan? Hắn có tuyên cáo thiên hạ hay không?

Á?

Thật đúng là không có!

Cái gọi là tin chiến thắng họ Tô huỷ diệt, vẫn do Hắc Thủy Đài cùng trưởng công chúa Ninh Khiết truyền tới.

Ninh Nguyên Hiến cả giận nói:

- Lúc đó Thẩm Lãng diệt gia tộc họ Tô, sau đó có thể có đứng ra xin công, có đòi phần thưởng gì hay không?

Chúng thần không tiếng động.

Tất cả mọi người lòng biết rõ.

Lần trước diệt họ Tô phản loạn, Thẩm Lãng là công thần lớn nhất.

Thế nhưng, hắn căn bản sẽ không có đề cập qua công lao của mình, Việt quốc từ trên xuống dưới cũng cho rằng không biết.

Công lao này chính là có thể phong tước.

Nhưng Thẩm Lãng được phong thưởng à?

Hoàn toàn không có.

Trước đó hắn là thành chủ Trấn Viễn, sau khi trở về chẳng những không có thăng quan, ngược lại trở thành Trưởng sử phủ Hầu tước Trường Bình, hay chính là lục phẩm mà thôi.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nhạt:

- Con người, đều thích cái trò giả vờ hồ đồ. Làm quan mà, sẽ phải mặt dày tim đen! Thế nhưng các vị đã đứng ở cái triều đình này hay phải điểm mặt!

Ninh Nguyên Hiến đưa tay vỗ vào mặt mình, chợt nâng cao giọng nói:

- Các ngươi đều phải điểm mặt!

Quần thần chấn động!

Bệ hạ lại xé rách da mặt như thế?

Ngay trước trong triều đình, tát vô mặt quần thần như vậy sao?

Điên cuồng như vậy à?

Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Ai muốn đi bắt Thẩm Lãng, đi giết Thẩm Lãng? Chính các ngươi đi, bản thân đi Hắc Thủy Đài tìm người hả? Dù sao Hắc Thủy Đài cũng đồng dạng như các ngươi mà!

Nghe những lời này, khuôn mặt Tiết Triệt run lên.

Ninh Nguyên Hiến đứng lên, trong tay thưởng thức cái chặn giấy bằng vàng trên bàn.

- Làm trò, có thể diễn! Nhưng, dừng lại đúng lúc, không nên quá lố!

- Xem vạn dân như kẻ ngu si, không hề gì! Xem quả nhân như kẻ ngu si, cũng không cần gấp! Nhưng không nên xem chính các ngươi là đồ ngu!

Ninh Nguyên Hiến hướng Chúc Hoằng Chủ thản nhiên liếc đi một cái.

- Bãi triều!

Quần thần tĩnh lặng không tiếng động!

Quốc quân rời đi!

Hôm nay quân thần lại một lần nữa xé rách da mặt.

Ngày đó hoàng đế Vạn Lịch cũng là bởi vì chuyện Thái tử cùng quần thần đối lập, hoàn toàn nội bộ lục đục, mấy chục năm không thượng triều.

Giữa vua và thần tử, nhìn nhau thôi cũng ghét.

...

Vào lúc ban đêm.

Đông đảo thần tử tiến vào trong nhà Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, lòng đầy căm phẫn.

- Bệ hạ đây là ý gì?

- Chúng ta sai lầm rồi sao? Chúng ta muốn giết Thẩm Lãng sai lầm rồi sao?

- Chúng ta là vì mình à? Chúng ta là vì Việt quốc, là vì vạn dân.

- Người này hại nước hại dân, mê hoặc quân vương, không giết không đủ để bình dân phẫn.

- Đi bên ngoài hỏi một chút, dân chúng nào không thống hận Thẩm Lãng?

- Thái tử ở bên ngoài dốc hết tâm huyết, anh dũng giết địch, Thẩm Lãng ở phía sau cấu kết kẻ địch, cản trở, người như vậy chẳng lẽ không đáng chết à?

Chúc Hoằng Chủ thản nhiên mở mắt ra nói:

- Được rồi, được rồi, quốc nạn trước mặt, vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau đi.

Như vậy lúc này Chúc Hoằng Chủ cảm thấy Thẩm Lãng có nên giết hay không?

Đáng chết!

Lúc trước lão chỉ có ngồi đợi Thẩm Lãng diệt vong.

Thế nhưng, hiện tại lão đã ngửi được một khí tức có vẻ nguy hiểm.

Nhất là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng cường lực phản đối Thái tử xuôi nam, nói vua Căng có âm mưu.

Chúc Hoằng Chủ trong lòng rõ ràng tràn đầy bất an.

May là!

Hoảng sợ không hiểm.

Một trận chiến này tuy rằng đánh không ra sao, nhưng cuối cùng là thắng.

Địa vị Thái tử là triệt để ổn.

Thế nhưng lão biết rõ, muốn mượn tay quốc quân Ninh Nguyên Hiến giết Thẩm Lãng là tuyệt đối không thể.

Lần trước, Tam vương tử mượn núi Phù Đồ giết Thẩm Lãng thất bại.

Nên như thế nào giết người này?

Hắn biết được so với thường nhân phải nhiều lắm.

Nhất là về Thiên Nhai Hải Các.

Ở dưới sự thuyết phục của hội Ẩn Nguyên, Thiên Nhai Hải Các đã có người đưa ra ý kiến giết Thẩm Lãng.

Bởi vì cái chuyện Kim Mộc Lan thai nghén đời thứ hai người đột biến huyết mạch, chứng minh Thẩm Lãng cũng không phải là người Thiên Nhai Hải Các muốn tìm.

Cho nên người này không có giá trị, có thể chết!

Thế nhưng...

Thẩm Lãng lại trở thành quan môn đệ tử của trưởng lão Ngô Đồ Tử núi Phù Đồ.

Đương nhiên, Ngô Đồ Tử không đáng giá nhắc tới, nếu không có chủ nhân núi Phù Đồ, nàng người như vậy duyên làm sao có thể ngồi vững vàng trưởng lão vị?

Mấu chốt là chủ núi Phù Đồ.

Ý tứ của ông ta đặc biệt minh xác, cái di tích thượng cổ này đã mở ra, nhưng bên trong có thể còn có thể gặp phải một chút nan đề.

Thẩm Lãng ở mặt toán học có thiên phú cực cao.

Nhỡ ra ở di tích thượng cổ bên trong gặp nan đề nữa, còn có thể dùng đến năng khiếu của hắn.

Cho nên, Yến Nan Phi cùng Hiến đường trưởng lão núi Phù Đồ đều đình chỉ truy sát với Thẩm Lãng.

Sau đó Tịch Diệt trưởng lão của Huyền Không Tự lại trước mặt mọi người tỏ thái độ, đặc biệt tán thưởng Thẩm Lãng.

Đương nhiên, Huyền Không Tự chỉ có phân lượng nhỏ trong sáu đại thế lực siêu thoát, quyền phát biểu không lớn.

Nhưng... Vị Tịch Không phương trượng kia, người trong thiên hạ cũng không dám khinh thường.

Nếu như chỉ là trưởng lão Tịch Diệt tỏ ý tán thưởng Thẩm Lãng vô dụng, nhưng nếu như trưởng lão Tịch Không cũng tỏ ý tán thưởng lời Thẩm Lãng nói, vậy Thiên Nhai Hải Các muốn với Thẩm Lãng làm ra chuyện gì, sẽ phải cẩn thận hơn.

Thế nhưng Hầu tước Kim Trác bên kia.

Chờ Thái tử nối ngôi, sau đó quả thực có thể động thủ.

Cũng nhất định phải động thủ!

Lý do rất đơn giản!

Tân chính!

Cắt binh quyền, đoạt lại đất phong.

Đối với thành Nộ Triều, hội Ẩn Nguyên càng là nhất định phải được.

Muốn tiêu diệt hội Thiên Đạo, trước phải đoạt thành Nộ Triều.

Quốc quân vì Thẩm Lãng cùng quần thần trở mặt, đây cũng là một chuyện tốt.

Ông đã bị bệnh rõ ràng, mặc dù mọi cách che giấu, nhưng chứng run hai tay vẫn l càng ngày càng rõ ràng.

Thiên Nhai Hải Các đã cho ra cụ thể bệnh trạng cùng phán đoán.

Trong vòng mấy năm, Ninh Nguyên Hiến có thể sẽ tê liệt một nửa.

Một quân vương liệt một nửa, một Thái tử như mặt trời ban trưa, lập được đại công.

Thiên hạ quần thần đều biết nên lựa chọn như thế nào.

Cho đến lúc này, Thái tử sớm nối ngôi ngược lại không có cần thiết, nhưng làm cho Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực cũng là hoàn toàn có thể.

Ninh Nguyên Hiến là người lão đã trông từ nhỏ, rõ ràng hiểu quá rồi.

Quá trái tính.

Hơn nữa ở tám tháng trước, Chúc Hoằng Chủ cùng Ninh Nguyên Hiến cũng đã rạn nứt.

Không thể bù đắp lại, vậy cũng chỉ có thể đối lập đến cùng, làm đến khi một phương hoàn toàn thất bại.

Hôm nay đặc biệt may mắn!

Một trận chiến này của Thái tử ở nước Nam Ẩu coi như thuận lợi.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, đều ở phía bên mình.

Lúc này, bên cạnh tâm phúc nói:

- Chủ nhân, bọn họ hỏi tiểu nhân có nên tiếp tục tố cáo Thẩm Lãng hay không?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Tiếp tục đi.

Tâm phúc kinh ngạc.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì vô ích, quốc quân căn bản không thể nào biết đi bắt Thẩm Lãng, cũng không thể có thể giết Thẩm Lãng.

- Tiếp tục đi! - Chúc Hoằng Chủ phất phất tay.

Chúc Hoằng Chủ để quần thần tiếp tục tố cáo, với Thẩm Lãng kêu đánh kêu giết.

Căn bản không phải nhằm vào Thẩm Lãng.

Mà là, tiến thêm một bước xé rách quần thần cùng quốc quân.

Thái tử đã thắng, kế tiếp sẽ như mặt trời ban trưa.

Quần thần cùng quốc quân tiến thêm một bước đối lập, vậy sẽ càng thêm ủng hộ bên người Thái tử.

Thế lực Thái tử sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí che lấy quân vương Ninh Nguyên Hiến đang nửa tê liệt kia.

Tốt nhất cục diện chính là.

Quốc quân cùng quần thần triệt để trở mặt, không còn vào triều!

...

Quả nhiên!

Ở dưới ý chí của Chúc Hoằng Chủ.

Mặc dù hôm qua quốc quân trở mặt trách mắng.

Nhưng quần thần chẳng những không dừng tố cáo Thẩm Lãng, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Tấu chương tố cáo chồng chất như núi.

Đám quan văn phe Thái tử, vừa ở trong kinh đô tổ chức đại điển chúc mừng.

Dẫn dắt vạn dân chúc mừng công tích vĩ đại của Thái tử, chúc mừng trận đại chiến này thắng lợi huy hoàng.

Vừa điên cuồng tố tội Thẩm Lãng.

Dẫn dắt vạn dân nghiêng về một phía chinh phạt Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.

Ninh Chính đã phải đóng cửa hối lỗi, thế mà vẫn còn giậu đổ bìm leo.

Hơn nữa ngay từ đầu triều hội có vô số Ngự Sử đi ra tố cáo Thẩm Lãng, tố cáo Kim Trác.

Quốc quân hạ lệnh quất roi, phạt trượng.

Ngược lại để những thứ Ngự Sử này trở thành anh hùng.

Quốc quân tức giận, đánh chết mười ba người!

Thần dân tức giận.

Họ âm thầm gọi Ninh Nguyên Hiến là hôn quân, vì chính là một tên Thẩm Lãng, không biện thị phi, tru diệt trung thần, là cái thứ vua Kiệt Trụ.

Hôn quân!

Bạo quân!

Thế là, văn võ quần thần, vô số người đọc sách càng thêm mong đợi một quân chủ anh minh thay vào.

Đó đương nhiên chính là Thái tử!

Thái tử điện hạ, khi nào người chiến thắng trở về đây?

Triều đình Việt quốc hắc ám không thể tả rồi, chờ ánh sáng của ngài đến cứu vớt.

Một ngày này!

Quốc quân cuối cùng tuyên bố, tạm dừng lâm triều.

Các Ngự sử lại đều ở cửa cung ra dập đầu.

Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ Tiết Triệt cùng Diêm Ách, trắng trợn bắt Ngự Sử phạm thượng.

...

Kế hoạch bước đầu của Chúc Hoằng Chủ thành công.

Quần thần cùng quốc quân triệt để đối lập, Ninh Nguyên Hiến tạm dừng lâm triều.

Đương nhiên, dù cho ngừng lâm triều.

Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, còn có toàn bộ Việt quốc then chốt nha môn vẫn vận chuyển bình thường.

Nước Nam Ẩu bên kia thắng, then chốt chính là cuộc chiến Việt quốc.

Chúc Hoằng Chủ Thượng Thư Đài với phe phái Tam vương tử tỏ ra thiện ý to lớn.

Muốn tiền cho tiền, cần lương cho lương.

Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện một lòng đoàn kết, chống đỡ nước Sở.

Thoạt nhìn Ninh Nguyên Hiến nóng này kia không xứng chức chủ của một nước.

Thủ đoạn giết người mềm dẻo của Chúc Hoằng Chủ đặc biệt rất cao.

Bây giờ ngược lại để cho người ta cảm thấy thế này, dù cho quốc quân không thượng triều cũng không có cái gì đâu, chỉ cần có Xu Mật Viện cùng Thượng Thư Đài, tất cả chính vụ, vận chuyển như thường.

Con mẹ nó sự thật đúng là như thế.

Vạn Lịch vài thập niên không thượng triều, triều chính cũng không có loạn.

Quốc quân dù cho cùng quan văn đối lập, nhưng ở chống đỡ nước Sở sự việc, hay phải vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Kỳ thực, ở chuyện chính vụ, quân vụ ứng đối nước Sở then chốt cũng là quốc quân Ninh Nguyên Hiến phê, chỉ là không có vào triều mà thôi.

Thế nhưng ở trong mắt vô số người, ngươi không thượng triều, việc này dường như do Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện làm.

Quốc quân nhà ngươi biếng nhác chuyện triều chính, thần tử đang liều mạng.

Thủ đoạn cay độc của Chúc Hoằng Chủ thật sự khiến cho người nhìn mà than thở!

...

- Kế tiếp, có nên lan truyền bệnh tình của bệ hạ hay không. - Tâm phúc bèn hỏi.

Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:

- Qua một đoạn thời gian nữa, chờ Thái tử chiến thắng trở về, nước Sở lui binh, sau đó hãy công khai bệnh tình của bệ hạ.

- Cho đến lúc này, thiên hạ quần thần đều dựa vào Thái tử điện hạ, quốc quân xem như là bị gác xó...

Nhưng mà vào lúc này!

- Tướng gia, tướng quân Trương Triệu cầu kiến!

Chúc Hoằng Chủ run lên.

Trương Triệu, cựu Đề đốc Thiên Việt, hắn không phải đi theo bên người Thái tử à?

Xảy ra chuyện gì?

Lại muốn lão tự mình đến?

Gặp chuyện không may?

Xảy ra chuyện!

Tuyệt đối không nên là đại sự.

Tuyệt đối không nên!

Một lát sau!

Trương Triệu đã thịt giảm xương lòi, toàn thân hôi thối quỳ gối trước mặt Chúc Hoằng Chủ, lạc giọng khóc ròng nói.

- Tướng gia, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!

- Quân ta hoàn toàn bị đánh bại, toàn bộ nước Nam Ẩu triệt để thất thủ, chủ lực quân ta bị huỷ diệt toàn quân!

- Đại tướng quân Chúc Lâm, e rằng đã chết!

Tức khắc!

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ như là sét đánh!

Cả người chợt co giật một cái, tiếp đó thân thể muốn lắc lư sụp đổ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch