Mấy thập niên tích lũy của gia tộc họ Chúc, đều hủy hoại chỉ trong chốc lát?
Tiêu hao tài nguyên chính trị tương lai đã đành, giờ cũng hoàn toàn thả luôn xuống sông?
Vì một trận chiến này, Chúc Hoằng Chủ gần như mất đi địa vị siêu nhiên trước đó, chủ động cúi người đi cùng quý tộc quốc nội lớn nhỏ giao tiếp.
Vì một trận chiến này, gia tộc họ Chúc gần như thế chân uy tín gia tộc hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền.
Vì một trận chiến này, Chúc Hoằng Chủ gần như cùng quốc quân rạn nứt.
Nỗ lực trả cái giá lớn như vậy, lại thua?
Lão đã là người bảy mươi tuổi.
Nghe cái tin tức xấu như vậy, trong phút chốc mạch máu não như muốn co giật, cơ hồ muốn trúng gió.
Cả người cũng giống như mất đi sức lực.
Tiếp đó, mới là cả người hoàn toàn lạnh lẽo.
Hơn nữa công sức trong phút chốc tan tành khiến cho trước mắt lão tối sầm, dường như chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Cái tuổi này, thật sự có chút không chịu nổi đả kích như vậy.
Hai mươi lăm vạn đại quân này, trong đó mười lăm vạn do quốc quân Ninh Nguyên Hiến sai, còn lại mười vạn gần như tất cả đều là gia tộc họ Chúc hao hết toàn bộ tài nguyên từ quý tộc các nơi trên cả nước tập kết tới.
Bây giờ...
Toàn quân huỷ diệt?
- Tướng gia, tướng gia...
Mấy người tâm phúc tiến lên, vỗ vào ngực của Chúc Hoằng Chủ, ấn nhân trung của lão.
Tiếp đó mớm canh sâm.
Tầm sau nửa khắc.
Chúc Hoằng Chủ mới phát giác được thân thể mình dần dần khôi phục nhiệt độ, khôi phục tri giác.
Nhắm mắt lại.
Để cho nỗi đau tăm tối vô biên vô tận qua thật mau.
Lại qua một lúc lâu, lão mới mở mắt.
- Cụ thể xảy ra chuyện gì? Ngươi kể hết đi.
Trương Triệu quỳ trên mặt đất, nói hết tất cả các chuyện rõ ràng rành mạch.
Vành mắt của Chúc Hoằng Chủ tức khắc nóng lên.
Con của lão, Chúc Lâm, chắc hẳn là đã chết, vì danh dự gia tộc họ Chúc, ông ta nhất định phải chết.
Hai mươi vạn đại quân, cũng có thể là không giữ được.
Tầm một lúc lâu, Chúc Hoằng Chủ nói:
- Kỳ thực, các ngươi cũng không có phạm sai lầm, chẳng qua là kẻ địch quá mức cường đại rồi.
Trương Triệu khóc dập đầu, thừa nhận điểm này.
Ngay từ đầu ông cảm thấy là Thái tử phạm sai lầm, không nên dẫn đầu chủ lực đi thành Sa, ông cảm thấy Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo đều vô cùng hồ đồ, chỉ có mỗi Trương Triệu ông ta là đúng.
Sau đó sự thực chứng minh, Trương Triệu cũng sai rồi, cũng vẫn bị vua Căng tính kế.
Khi tin tức thành Sa thất thủ truyền đến sau đó, Thái tử muốn dẫn đầu đại quân lên bắc tiếp tục đoạt thành Sa, nhưng Trương Triệu kiên trì xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu, bởi vì đại quân ở chỗ đó mới thi triển rộng rãi.
Nhưng mà... Không nghĩ tới, vua Căng lại trở lại đô thành Nam Ẩu.
Đám người Trương Triệu cùng Thái tử, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo, căn bản không có xuất sắc bao nhiêu.
Chúc Hoằng Chủ lại nói:
- Nhưng chúng ta cũng đều sai rồi, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính mới là đúng. Đại quân căn bản cũng không nên rời khỏi thành trì, cần phải thủ vững thành trì đánh cuộc chiến trường kỳ, ở biên cảnh xây dựng vô số thành lũy, chiến lược trước đó của Thẩm Lãng mới là đúng.
Nhưng, bây giờ không có chút ý nghĩa nào.
Lúc đó Chúc Hoằng Chủ cũng hiểu được phương án Thẩm Lãng cùng Ninh Chính mới là chính xác.
Nhưng tên đã trên dây, không phát không được.
Thái tử cần tràng công lao này củng cố địa vị.
Không có lựa chọn khác.
Trận chiến tranh ngày, vốn là phát triển theo hướng chính trị.
- Thái tử ở đâu? - Chúc Hoằng Chủ bèn hỏi.
Trương Triệu nói:
- Khi mạt tướng thoát ly đại quân lên phía bắc, Thái tử... ở dưới sự bảo vệ của cao thủ Thiên Nhai Hải Các lánh nạn rời bến.
Chúc Hoằng Chủ lại một run rẩy, rồi nói:
- Ngươi nói tường tận hơn đi.
Trương Triệu nói:
- Thái tử cùng Nam Cung Ngạo dẫn đầu một vạn kỵ binh đi về phía trước, chiếm lấy thành Lạc Diệp. Thế nhưng giữa đường bị võ sĩ tộc Sa Man đánh lén quấy rầy, vua Căng chơi trò nghi binh muốn phóng hỏa đốt núi, Thái tử liền bỏ xuống một vạn kỵ binh, bản thân chạy trốn...
Nghe những lời này.
Chúc Hoằng Chủ gần như một lần bất tỉnh đi.
Kết thúc, kết thúc!
- Đồ ngu, thằng ngu này, nước Nam Ẩu là quốc gia của vua Căng, dân nước Nam Ẩu là con dân của hắn, làm sao có thể thực sự phóng hỏa đốt núi, người ta là muốn ép Ninh Dực bỏ mặc quân đội trốn chạy, ở trên biển đã bày bẫy rập!
Chúc Hoằng Chủ mắt ngấn lệ.
- Thằng ngu này, chắc chắn bị bắt...
Cục diện xấu nhất xảy ra!
Nếu như Thái tử thực sự bị bắt?
Vậy, tất cả coi như xong!
Trương Triệu nói:
- Tướng gia bảo trọng, mạt tướng còn muốn tiến cung một chuyến, cầm tin tức bẩm báo bệ hạ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Trương tướng quân đi trước tắm rửa thay y phục, lão phu theo ngươi cùng đi gặp bệ hạ.
...
Hai ngày này, Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn thất vọng với Chúc Hoằng Chủ.
Ngươi tưởng quả nhân không nhìn ra được sao?
Quần thần tố cáo Thẩm Lãng, chính là Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi thúc đẩy.
Mục đích chính là muốn xui cho quả nhân cùng quần thần đối lập, thậm chí muốn quả nhân mất quyền lực, chờ Thái tử chiến thắng trở về, liền có thể biến thành trạng thái quần thần tâm phúc cùng quả nhân ngang địa vị.
Ninh Nguyên Hiến vô cùng thông minh, trong lòng ông cái gì đều biết.
Nhưng có chút thời điểm chính là khó có thể khống chế tâm tình của mình.
Biết rất rõ ràng đây là Chúc Hoằng Chủ có âm mưu cô lập ông, nhưng vẫn nhịn không nổi giận hay trắng trợn hạ lệnh bắt người.
Thế nhưng...
Đáng xấu hổ chính là!
Người sống bị đánh chết thì xem như chết vô ích.
Nhưng còn lại những kẻ bị tống giam vào nhà lao kia, hay những quan viên bị phạt đòn, tất cả đều trở thành anh hùng.
Không chỉ là anh hùng trong mắt người đọc sách, còn trở thành anh hùng trong cả vạn dân.
Ngược lại, chính Ninh Nguyên Hiến trở thành vua Kiệt Trụ.
Hôn quân, bạo quân!
Bây giờ không biết có bao nhiêu người chỉ vào cột sống của ông mà mắng mỏ.
Không biết có bao nhiêu người ngẩng đầu mà đợi, Thái tử chiến thắng trở về chủ trì đại cục.
Thảo nào Thẩm Lãng cơ hồ xem tất cả mọi người trở thành chó lợn, muốn giết cứ giết, muốn chà đạp liền chà đạp.
Thế giới này căn bản cũng không có thị phi.
Có lẽ có thị phi.
Nhưng đến khi thật sự thị phi đen trắng rõ ràng, có thể người đã chết rồi.
Thị phi đen trắng, bình thường chẳng cần đến đúng lúc mới rõ ràng.
Thẩm Lãng, vẫn là ngươi đã ghiền!
Dưới cơn nóng giận, Ninh Nguyên Hiến lại không khống chế được hai tay của mình, không ngừng run rẩy.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, ngày mai nên vào triều đi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vào triều? Những người đó lại mặc kệ chính sự, ba mươi vạn đại quân nước Sở ép sát biên cảnh bọn họ mặc kệ, chỉ siêng tố cáo Thẩm Lãng cùng Kim Trác. Có người bụng dạ khó lường, chính là muốn để ta và quần thần đối lập, có người khẩn cấp muốn để Thái tử chủ trì đại cục, có người muốn phản công.
Lê Chuẩn nói:
- Chính là bởi vì như thế, bệ hạ mới cần vào triều.
Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:
- Bây giờ họ Chúc với Ninh Kỳ rất tốt, muốn tiền cho tiền, cần lương cho lương, phe của lão tam (tức Ninh Kỳ) sẽ không trở thành đao trong tay ta. Hơn nữa tốt nhất không nên liên lụy lão tam vào đây, chống đỡ nước Sở vẫn phải dựa vào họ Xung, chống đỡ nước Ngô vẫn phải dựa vào lão Tam Ninh Kỳ.
Đây mới là bi ai.
Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Nhưng phe Thái tử người ta cảm thấy bản thân thắng, đã không cần vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Nhưng quốc quân vì đại cục, nhưng lại muốn vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
- Chúc Hoằng Chủ, khà khà khà...
- Ông ta quả nhiên không có xem mình là Việt quốc thần tử mà!
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, đêm đã khuya, nên đi ngủ.
Ninh Nguyên Hiến bản năng đi về phía cung Biện phi, bởi chỉ có ở chỗ đó ông mới nhận được sự dịu dàng thật sự.
Quả nhiên, Biện phi nấu rượu ngâm hoa quế an thần cho ông.
Sau khi ăn xong, lại đấm bóp hai cánh tay run rẩy của ông.
- Bệ hạ, đêm nay ngài hãy đi đến chỗ vương hậu tỷ tỷ đi, giờ đến phiên tỷ tỷ rồi. - Biện phi nói dịu dàng.
- Không đi! - Ninh Nguyên Hiến nói.
Biện phi nói:
- Bệ hạ...
Ninh Nguyên Hiến biết Biện phi khổ tâm, hôm nay quần thần cùng quốc quân đối lập, then chốt chính là họ Chúc.
Bà muốn để vương hậu hỗ trợ hoà hoãn mối quan hệ quốc quân cùng Chúc Hoằng Chủ một cái.
Hơn nữa tối hôm nay quả thực cần phải đến phiên vương hậu thị tẩm, dù cho bà được sủng ái, cũng không tiện phá hư quy củ.
- Rồi rồi rồi...
Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ, rời khỏi cung Biện phi đi về phía cung vương hậu.
Kết quả...
Gần như muốn nổi giận!
Bởi vì cửa cung của vương hậu đóng kín!
- Bệ hạ, nương nương đã đi ngủ. - Tiểu cung nữ này quỳ trên mặt đất cất giọng run rẩy.
Đây... Đây là ý gì?
Vương hậu làm vợ, lại từ chối thị tẩm?
Từ chối Ninh Nguyên Hiến ta đây tiến vào?
Đây là hoàng cung của quả nhân à?
Ha ha ha...
Rõ ràng sai lầm nghiêm trọng.
Thái tử Ninh Dực chỉ bất quá đánh một trận thắng lúng ta lúng túng, làm sao giống như liền lập được công lao trăm năm?
Ngay cả vương hậu của quả nhân cũng muốn lên mũi lên mặt à?
Hiện giờ vua của Việt quốc vẫn là Ninh Nguyên Hiến ta đây, không phải Ninh Dực.
Họ Chúc của ngươi chưa làm được chủ nước Việt đâu.
Ninh Nguyên Hiến cảm giác được mình đã bị sỉ nhục trước nay chưa từng có.
- Ha ha ha... – Ông cười lạnh một tiếng, rời khỏi cung điện vương hậu, trở về chỗ Biện phi.
Buồn cười, đáng xấu hổ!
Ninh Nguyên Hiến cảm thấy toàn thân đều run, hai tay run càng thêm rõ ràng.
Họ Chúc, trước đây không có phát hiện các ngươi càn rỡ thế này.
Kết quả, còn chưa có chờ ông đến cung Biện phi, tiểu Lê công công đến đây bẩm báo.
- Bệ hạ, Chúc Hoằng Chủ cùng Trương Triệu, cầu kiến trong đêm!
Ninh Nguyên Hiến run lên.
Chúc Hoằng Chủ cầu kiến trong đêm vốn đã đủ quái, bây giờ Trương Triệu cũng tới?
Hắn, hắn không phải ở chiến trường nước Nam Ẩu à?
Tức khắc, trong lòng Ninh Nguyên Hiến không khỏi dâng lên dự cảm không may, nhanh chóng đi đến thư phòng!
...
Ninh Nguyên Hiến mới vừa tiến vào thư phòng, lại nhìn thấy Chúc Hoằng Chủ cùng Trương Triệu quỳ ở chỗ đó thật chỉnh tề.
- Bệ hạ chiến trường nước Nam Ẩu, chúng ta thua!
- Toàn quân huỷ diệt!
Trương Triệu gọn gàng dứt khoát nói.
Ninh Nguyên Hiến trong nháy mắt dừng hình ảnh, vẫn không nhúc nhích.
Thua?
Hai mươi mấy vạn đại quân, toàn quân huỷ diệt?
Tại sao có thể như vậy?
Vài ngày lúc trước mới vừa truyền tới tin chiến thắng, còn tin chiến thắng vĩ đại.
Không phải vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt à?
Làm sao bây giờ đến phiên Việt quốc toàn quân huỷ diệt?
- Bệ hạ... Bệ hạ...
Lê Chuẩn tiến lên, đỡ Ninh Nguyên Hiến ngồi xuống.
- Nói, kể lại cho thật kỹ. - Lê Chuẩn cả giận, đây là ông lần đầu tiên thay thế quốc quân nói, bao biện làm thay.
Lúc này Ninh Nguyên Hiến đã gần như nói không ra lời, cả người lạnh lẽo không còn nhiệt độ.
Trương Triệu quỳ trên mặt đất, kể toàn bộ quá trình cho tường tận tỉ mỉ.
Tiếp đó...
Toàn bộ thư phòng yên lặng như chết.
Trước tất cả tin dữ.
Kế cái tin Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó đây là tin dữ lớn nhất.
Thân thể Ninh Nguyên Hiến ngả về sau một cái, thống khổ nhắm mắt lại.
Thực sự không mở mắt nổi, vừa mở ra liền trời đất quay cuồng.
Lê Chuẩn vội vàng lấy ra thuốc Thẩm Lãng điều chế, không nói hai lời nhét vào trong miệng Ninh Nguyên Hiến, sau đó dùng đút thêm canh sâm cho ông.
- Chúc Hoằng Chủ, ngươi thực sự vô sỉ lắm rồi đó!
Ước chừng sau một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến nói câu nói đầu tiên.
Chất giọng đặc biệt mệt mỏi rã rời.
Chúc Hoằng Chủ dính cái trán vào trên mặt đất.
- Quá vô sỉ, quá vô sỉ...
- Nói đi, Chúc Hoằng Chủ...
Chúc Hoằng Chủ cất giọng run rẩy:
- Cựu thần, tội đáng chết vạn lần!
Ninh Nguyên Hiến yên lặng nói:
- Lúc đó vì để cho Thái tử lập được công lao này, các ngươi vẫn dùng tận dụng tất cả lực lượng để Thái tử xuôi nam. Thẩm Lãng cùng Ninh Chính phản đối, ta mặc dù không có thấy thấu như vậy, nhưng ta tin tưởng Thẩm Lãng, cho nên ta cũng không có để Ninh Dực xuôi nam, vẫn luôn kéo dài. Các ngươi mặc kệ, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đưa tấu chương này đến tấu chương khác, Thái tử không đi, bọn họ giống như không đánh trận vậy. Chúc Nhung còn ngã bệnh, hấp hối đến nơi, còn hiệu triệu thiên hạ người đọc sách bao vây tấn công Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, ghim người ta vào cái cột đầu hàng đáng sỉ nhục, ghim cả quả nhân vào cái cột hôn quân đáng sỉ nhục.
Chúc Hoằng Chủ quỳ rạp trên đất.
- Chúc Hoằng Chủ, tầm nhìn chiến lược của ngươi vượt qua ta, ngươi nói xem, lúc đó Thẩm Lãng kiên trì cho rằng Thái tử không thể xuôi nam, đại quân không thể xuất kích, mà là muốn cố thủ kiên thành, ở biên cảnh xây dựng thành lũy cùng vua Căng đánh cuộc chiến trường kỳ, ta lúc đó là không có nhìn quá rõ, ngươi xem hiểu chưa? Ngươi lúc đó cảm thấy Thẩm Lãng nói rất có đạo lý à?
Chúc Hoằng Chủ dập đầu nói:
- Rất có lý.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy ngươi vì sao còn muốn Thái tử xuôi nam, còn muốn cho đại quân chủ động xuất kích, tiến đánh vua Căng thế kia?
Chúc Hoằng Chủ cất giọng run rẩy:
- Bởi vì, cựu thần muốn để Thái tử lập được công lao này, vững chắc địa vị Thái tử.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cho nên, đại chiến còn chưa kết thúc, liền khẩn cấp phát một tin chiến thắng vĩ đại qua đây? Hai mươi vạn đánh bốn vạn, đánh không lại người ta, để cho người ta dễ dàng phá vây, bản thân thương vong ba bốn vạn, vua Căng thương vong hơn một vạn. Kết quả ở các ngươi trong miệng, biến thành chém đầu quân địch tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt. Báo cáo đến chẳng biết xấu hổ thế này, là Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi dạy sao?
- Ngươi đúng tội đáng chết vạn lần, Thẩm Lãng nói cho ta biết, ngươi là thần tử đế quốc Đại Viêm. Ngươi làm tất cả, cũng là vì đế quốc Đại Viêm phục vụ, ngươi căn bản sẽ không có ý kiến trung thành Việt quốc của ta. Ta trong lòng không tin, ta cảm thấy ngươi đối với ta, với Việt quốc là có tình cảm, hiện tại xem ra, quả nhiên là ta suy nghĩ nhiều.
Chúc Hoằng Chủ nằm rạp trên đất:
- Cựu thần tội đáng chết vạn lần!
- Nếu như giết ngươi, có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt, quả nhân liền bằm thây ngươi thành vạn đoạn! - Ninh Nguyên Hiến chợt đứng lên lớn tiếng quát:
- Lão tặc, lão tặc, ngươi ngay cả Tô Nan cũng không bằng!
- Thần tội đáng chết vạn lần!
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Chuyện đã xảy ra, tức giận đã không có chút ý nghĩa nào.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
- Nước Nam Ẩu không giữ được, mười vạn đại quân phòng tuyến thành Thiên Nam, cũng bị các ngươi điều đi không còn, bây giờ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam có bao nhiêu quân đội? Nói một chút coi... - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
- Xung Ngạc cầu kiến.
- Ninh Khải cầu kiến!
Xu Mật Viện hai cái phó sứ đều tới.
Tiếp đó, hai người cũng nghe một lần tin dữ!
...
- Quân đội hành tỉnh Thiên Nam, có thể chỉ có mấy nghìn, duy nhất có sức chiến đấu, có thể liền Huyền Vũ Hầu Kim Trác năm nghìn tư quân. - Vương thúc Ninh Khải nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vua Căng sẽ có bao nhiêu đại quân?
Trương Triệu nói:
- Chậm thì năm sáu vạn, lâu thì mười mấy vạn.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ở nước Nam Ẩu, hắn dùng mười vạn đại quân, tiêu diệt hai mươi lăm vạn đại quân Việt quốc của ta. Thậm chí ba bốn vạn quân đội, treo mười bảy vạn đại quân của chúng ta lên đánh. Như vậy các ngươi cảm thấy, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam ngăn được hắn à?
Tất cả mọi người đau khổ lắc đầu.
Hai mươi lăm vạn đại quân hao tổn, sau đó nửa phần phía nam Việt quốc hoàn toàn trống rỗng!
Bây giờ chỉ có hai cái địa phương có binh, hành tỉnh Thiên Bắc Biện Tiêu cùng Ninh Kỳ cộng lại chừng mười vạn đại quân, phía tây Xung Nghiêu chừng mười vạn đại quân.
Kinh đô còn có một nhóm quân đội nhỏ tầm một vạn, hành tỉnh Thiên Tây miền nam trong tay Trương Tử Húc, còn có một chút quân đội.
Còn lại chỗ khác, cũng là trống không!
Bây giờ toàn bộ miền nam Việt quốc, nào chỉ là một cô gái chẳng biết đề phòng mà quả thật trên người trần truồng không mặc một bộ y phục nào, tùy ý người khác chà đạp, đút ra đút vào hơn trăm lần cũng không vấn đề.