Trương Triệu đọc di thư này, toàn bộ nội dung ngay từ đầu là Chúc Lâm thừa nhận tội danh của mình.
- Lướt qua một đoạn này, đọc then chốt. - Ninh Nguyên Hiến không nhịn được nói.
Trương Triệu nói:
- Lập tức cùng vua Căng đàm phán, thậm chí kết minh, hết sức chuyên chú đối chiến nước Sở, thậm chí có thể cắt nhường năm quận hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng!
Nghe những lời này!
Tất cả mọi người ở đây tĩnh lặng, không ai tức giận mắng.
Khẩu vị của vua Căng nhỏ như vậy? Năm quận cũng đủ à?
Cũng không có ai nói cái gì nhục nước mất chủ quyền các loại.
Ở đây chỉ có mấy người, cũng là quyền quý tột đỉnh, cũng không nhất định đóng kịch.
Nếu như cắt nhường năm quận có thể làm cho vua Căng hài lòng, vậy đã là A Di Đà Phật.
Bây giờ Việt quốc đã tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Một khi vua Căng vượt biên lên bắc, toàn bộ miền nam Việt quốc đều có thể thất thủ.
Đại quân của vua Căng có thể trên đường quét ngang, như vào chỗ không người, trực tiếp đánh tới kinh đô.
Điều binh xuôi nam phòng thủ hành tỉnh Thiên Nam đã không thể nào.
Đầu tiên thời gian cũng không kịp, thứ nhì cũng không binh cũng phối hợp.
Một khi nước Sở biết được tin tức này sau đó, nhất định sẽ điên cuồng khai chiến, tiến đánh biên giới phía tây Việt quốc, mười mấy vạn đại quân chống đỡ trong tay Xung Nghiêu ba mươi vạn đại quân nước Sở đều đã giật gấu vá vai, nào có nửa phần dư lực?
Việt quốc căn bản không có năng lực đồng thời mở ra hai cái chiến trường.
Một khi đối mặt vua Căng cùng nước Sở vây thế gọng kìm, vậy nước Ngô cũng sẽ xuất binh!
Cho đến lúc này, tai họa ngập đầu quá bộ đến!
Toàn bộ Việt quốc cũng nữa thoát đi không được vận mệnh bị chia cắt.
Sụp đổ!
Chí ít hai phần ba quốc thổ sẽ bị cắt đi.
- Vậy nói đi, điều động mật sứ cùng vua Căng đàm phán. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Người nào đi được?
- Thẩm Lãng thế nào? - Xung Ngạc nói.
- Không có khả năng. - Ninh Nguyên Hiến gọn gàng dứt khoát từ chối.
Cái này đi đàm phán, chính là đi cầu tha, muốn cắt nhường đất đai, muốn gánh chịu nhục nước mất chủ quyền danh hiệu.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Cựu thần nguyện đi.
Ninh Nguyên Hiến đặc biệt cảm động, nhưng... vẫn là quên đi.
Ninh Khải quá đàng hoàng, nóng nảy lại vừa cứng, căn bản không thích hợp đàm phán.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Trước hết để cho Chúc Nhung đi nói, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Chúc Nhung đã đi nói chuyện.
Bỗng nhiên, Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ, Tiết Triệt đi nói thế nào?
Tiết Triệt?
Ngược lại một lựa chọn tốt.
Người này thường trú đế quốc Đại Viêm, chịu trách nhiệm tin tức cùng ngoại giao, thủ đoạn lợi hại.
...
Mấy ngày kế tiếp trong thời gian!
Chân chính tin dữ, liên tục không ngừng truyền đến.
Nguyên bản vạn dân kinh đô sôi trào, trong nháy mắt nguội xuống.
Nguyên bản một người làm quan cả họ được run lẩy bẩy.
Tin tức xấu ngày càng thêm lớn hơn.
Nước Nam Ẩu hoàn toàn thất thủ.
Hai mươi lăm vạn chủ lực Việt quốc đã toàn quân huỷ diệt.
Đại tướng quân Chúc Lâm chết trận!
Đương nhiên, đây chỉ là tin tức chính thức.
Còn có tin tức riêng tư sau đó.
Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo đầu hàng!
Thái tử Ninh Dực đầu hàng!
Một đòn trí mạng!
Đây đối với quan viên phe Thái tử, với toàn bộ vạn dân kinh đô, cũng là một đòn trí mạng!
Điên cuồng mà làm mất mặt!
Ngay trước vài ngày, Thái tử còn bị tâng bốc đến bầu trời.
Cái gì trời không sinh Ninh Dực, Việt quốc như đêm dài.
Cái gì một người hiền quân hiếm thấy trăm năm mới gặp.
Hiền quân như vậy, lại đầu hàng vua Căng.
Ngươi... Làm thiếu quân một nước, thời điểm binh bại, ngay cả dũng khí tự sát cũng không có à?
Thật sỉ nhục!
Một người như vậy, chúng ta còn đã từng coi hắn là thành minh quân?
Còn coi hắn là thành hy vọng Việt quốc?
Ninh Nguyên Hiến nghe được tin tức Thái tử Ninh Dực đầu hàng, sau đó lại một lần nữa bất tỉnh.
Lúc này đây, gần như trúng gió.
Lại một lần nữa lúc tỉnh lại, nửa người tê dại thật lâu.
Hội chứng Parkinson càng thêm nghiêm trọng.
Hai tay run rẩy, gần như cũng nữa không che giấu được.
Giờ khắc này ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến, hận không băm thằng con đó làm muôn mảnh.
Ninh Dực, ngươi vì sao không tự sát? Vì sao không tự sát hả?
Nếu như ngươi tự sát, Việt quốc của ta vương tộc còn có mấy phần thể diện.
Ngươi lại đầu hàng vua Căng?
Chuyện này là cú đánh với sĩ khí Việt quốc của ta thế nào đây?
Ngươi để ta có mặt mũi nào mỗi ngày nhìn trời? Gia tộc họ Ninh còn có cái uy nghiêm nào để thống trị Việt quốc?
...
Qua tết!
Tết âm lịch lại đi qua.
Toàn bộ Việt quốc, gần như không có một nhà nào chúc tết.
Bao phủ một tầng tuyệt vọng.
Mùng ba tháng giêng!
Tin tức xấu nhất truyền đến!
Vua Căng chiêu cáo thiên hạ, chính thức đoạt lại nước Nam Ẩu, đoạt lại cố thổ tổ tông.
Sau đó vua Căng nước Đại Nam tập kết mười vạn đại quân, chia làm hai đường lên bắc.
Đường phía đông, đại tướng nước Đại Nam Sa Duyên làm chủ soái, Nam Cung Ngạo là phó soái, tổng binh lực năm vạn từ thành Lạc Diệp tuôn ra.
Đường phía Tây, Xu Mật Sứ nước Đại Nam Tô Nan làm chủ soái, thống soái năm vạn đại quân, từ thành Sa tuôn ra.
Toàn bộ thế cục Việt quốc tan vỡ.
Vô số dân chúng hành tỉnh Thiên Nam đã bắt đầu lánh nạn.
...
Việt quốc kinh đô!
Lại một lần nữa tiến hành cấm đi lại ban đêm, lại một lần nữa tiến hành chế độ lương thực bán phân phối.
Lần này ít dùng quản chế, bởi vì mùi tuyệt vọng gần như làm đông cứng cả kinh đô.
Hơn nữa mỗi ngày có vô số dân chạy nạn ra sức vào kinh đô, toàn bộ là từ hành tỉnh Thiên Nam lánh nạn tới.
Lời đồn đãi càng ngày càng đáng sợ.
Cái gì vua Căng đã chiếm lấy thành Thiên Nam, vua Căng đã chiếm lấy toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam.
Gia tộc họ Kim đầu hàng.
Đại quân của vua Căng đã nhanh chóng muốn giết đến kinh đô đến.
Toàn bộ kinh đô, lòng người bàng hoàng!
...
Đầu tháng giêng!
Sứ giả vua Căng, tiến vào kinh đô yết kiến Ninh Nguyên Hiến.
- Chủ của ta sẵn lòng đình chiến!
Nghe những lời này, quân thần nước Việt mừng rỡ.
Ninh Nguyên Hiến đã điều động mật sứ đi cùng vua Căng đàm phán, nhưng mật sứ cần phải mới vừa tiến vào nước Nam Ẩu, đàm phán cần phải còn chưa có chính thức bắt đầu, làm sao vua Căng ngược lại chủ động điều động sứ giả đến?
Hơn nữa còn là công nhiên cầu kiến Ninh Nguyên Hiến.
- Điều kiện đình chiến vô cùng đơn giản, cắt nhường năm quận miền nam hành tỉnh Thiên Nam!
Nghe những lời này!
Ninh Nguyên Hiến cùng quyền thần ở đây hoàn toàn kinh ngạc.
Cái này... Đây là gặp quỷ à?
Cái gọi là sự việc cắt nhường năm quận, người biết cũng không vượt qua bảy người.
Ninh Nguyên Hiến, Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Khải, Trương Triệu, Lê Chuẩn, Tiết Triệt.
Bảy người này, không có một người có năng lực tiết lộ ra ngoài.
Mà vua Căng giống như con giun đũa dạo quanh bụng mấy người này một chuyến, không có chờ đến khi sứ giả nước Việt chạy tới, liền trực tiếp đưa ra điều kiện này.
Tiếp đó, sứ giả vua Căng xuất ra bản đồ, chỉ ra muốn cắt nhường năm quận.
Thiên Nam, Dương Vũ, Nộ Giang, Vũ An, Ninh Thủy.
Kể cả thủ phủ hành tỉnh Thiên Nam, cũng kể cả quận Nộ Giang chỗ gia tộc họ Kim ở.
Năm quận, diện tích vượt qua bảy vạn cây số vuông, cuối cùng dân cư vượt qua hai trăm vạn.
Cái này đương nhiên là nhục nước mất chủ quyền.
Bị sỉ nhục trước nay chưa từng có.
Hai mươi năm trước nước Ngô cắt nhường chín quận, sau đó tầm quỳ hai mươi mấy năm đến bây giờ cũng còn không có thể đứng lên.
Thế nhưng...
Ở trong lòng quân thần nước Việt, cái chi phí này kỳ thực không tính lớn.
Vua Căng khẩu vị cũng không coi là lớn.
Cuối cùng đây là thời khắc sống chết tồn vong, nếu không đáp ứng vua Căng, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đều không gánh nổi.
Thậm chí, một nửa quốc thổ Việt quốc đều có thể thất thủ.
Nếu cắt nhường năm quận, là có thể để vua Căng đình chiến. Việt quốc có thể toàn tâm toàn ý chống đỡ nước Sở, hoàn toàn được.
Chỉ bất quá có chút làm mất mặt.
Sứ giả vua Căng đang trên triều đình, ngay trước mặt của mọi người đưa ra điều kiện này.
Ninh Nguyên Hiến nếu dám đáp ứng, đó chính là để tiếng xấu muôn đời.
Loại chuyện này cần phải phái thần tử đi nói, sau đó quy tội danh nhục nước mất chủ quyền toàn bộ xuống trên người thần tử.
Ví như《 Hiệp ước Shimonoseki 》(*)năm đó, chính là Lý Hồng Chương ký.
(*) Còn gọi là Hiệp ước Mã Quan ký vào ngày 17 tháng 4 năm 1895 giữa Đế quốc Nhật Bản và nhà Thanh, kết thúc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ nhất. Theo văn kiện này, Trung Quốc đã chuyển giao cho Nhật Bản các đảo Đài Loan và Bành Hồ, cũng như bán đảo Liêu Đông, trả bồi thường chiến phí 200 triệu lạng bạc.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Quý sứ đi nghỉ trước, đại sự thế này, chúng ta cần tiến hành thương nghị.
Sứ giả vua Căng nói:
- Chủ của ta nói, ta chỉ tại đây ba ngày! Thời gian vừa qua, lại coi là đàm phán thất bại, quân đội nước Đại Nam chúng ta mang tất cả toàn bộ Miền nam nước Việt. Cáo từ!
Sứ giả vua Căng rời đi!
Ông ta dường như là tới báo tin, mà không phải tới đàm phán.
Chính là cường ngạnh như vậy!
Hoặc là ngoan ngoãn đáp ứng, hoặc là đánh!
Sứ giả vua Căng đi, sau đó triều Việt quốc đình lâm vào yên tĩnh.
Không còn người nào dám mở miệng.
Mặc dù tất cả mọi người cảm thấy cần phải thống nhất điều kiện này.
Điều kiện này của vua Căng đã vô cùng lương tâm.
Đương nhiên, một khi Việt quốc đáp ứng điều kiện này, vậy lãnh địa gia tộc họ Kim cũng liền đã đánh mất.
Đất phong gia tộc họ Tiết cũng đã đánh mất.
Bởi vì thành Huyền Vũ, thành đô Vũ An đang ở trong phạm vi cắt nhương.
Nhưng người nào nếu như mở miệng, sau này tội danh nhục nước mất chủ quyền có thể liền rơi vào trên đầu người đó.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến càng thêm không thể mở miệng.
Ước chừng sau một lúc lâu, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ ra khỏi hàng.
- Lão thần nguyện ý cùng sứ giả nước Đại Nam đàm phán.
Vị Tể tướng này cuối cùng đứng ra, sẵn lòng nhận lãnh cái tội danh nhục nước mất chủ quyền này.
Ninh Nguyên Hiến không nói gì.
Vương thúc Ninh Khải hỏi:
- Vua Căng này liệu có trở mặt hay không?
Sẽ không!
Đây là bản năng phản ứng tất cả mọi người.
Ngay cả Ngô vương đều biết hiệp ước đã ký kết không thể đơn giản xé bỏ, huống chi là loại quân vương hùng tài đại lược như vua Căng?
Một khi ký kết hiệp ước, suốt một thời gian dài, vua Căng đều cũng sẽ không đổi ý.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Nếu vua Căng sẽ không đổi ý, cựu thần cảm thấy có thể đáp ứng điều kiện này!
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Vương thúc Ninh Khải quả nhiên ngây thơ ngay thẳng, nói như vậy cũng nói ra được, không sợ lọt vào tiếng xấu thiên cổ à?
Nhưng Ninh Khải trong lòng phẫn nộ.
Ta không mở miệng, lẽ nào để bệ hạ mở miệng à?
- Thân thể của bệ hạ khó chịu, không bằng đi về nghỉ, loại chuyện này liền giao cho chúng ta. - Vương thúc Ninh Khải nói.
Ý tứ này rất rõ ràng, loại này nhục nước mất chủ quyền chuyện tình, bệ hạ không nên tiêm nhiễm.
Ninh Nguyên Hiến cười khổ nói:
- Lúc này, cũng không cần bịt tay trộm chuông. Ta là người chuộng sỉ diện, nhưng ta cũng muốn mặt. Quốc nạn vào đầu, mọi người liền vứt bỏ dối trá đi, vượt qua cái cửa ải khó khăn này. Đều cất lời đi, có nên hay không đáp ứng điều kiện này của vua Căng?
Tất cả mọi người vẫn chẳng dám mở miệng.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ khom người nói:
- Thần cảm thấy có thể đáp ứng!
Ninh Khải đại biểu võ tướng, Chúc Hoằng Chủ đại biểu văn thần, hai đầu sỏ này mở miệng, sau đó phía dưới văn võ bá quan đều mở miệng.
- Thần nhất trí!
- Thần nhất trí!
Thật sỉ nhục, bán nước còn bán đến hết sức phấn khởi thế này.
Người khác cắt nhường ngươi lãnh thổ năm quận, ngươi còn cảm thấy chiếm đại tiện nghi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Như thế, cùng sứ giả vua Căng nói một cái, nhìn có thể đổi hai quận khác, không nên cắt nhường quận Nộ Giang cùng quận Vũ An!
Nhà Thẩm Lãng ở quận Nộ Giang, nhà Tiết Triệt ở quận Vũ An.
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Bệ hạ, đều lúc nào, ngươi còn để ý tới gia tộc họ Kim cùng gia tộc họ Tiết?
Gia tộc họ Kim có thành Nộ Triều, gia tộc họ Tiết có Nam Hải kiếm phái, không cần phải ngài quan tâm.
- Đi nói đi, nếu có thể thuyết phục, liền tận lực đổi hai cái quận. Nếu nói không xong, vậy... Họ Kim cùng họ Tiết cũng liền bị tổn hại đi!
Chúc Hoằng Chủ khom người nói:
- Lão thần tuân chỉ!
Nghe những lời này, gần như cũng đã là kết cục đã định.
Quân thần nước Việt nhất trí đồng ý, cắt nhường năm quận hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng, đổi lấy đình chiến, toàn tâm toàn ý, đối chiến nước Sở, giữ được đại bộ phận giang sơn.
Còn gia tộc họ Kim cùng gia tộc họ Tiết.
Tổ chim bị phá thì trứng còn an toàn được không.
Nếu là quý tộc lâu đời của Việt quốc, giống như Việt quốc cùng nhau hi sinh đi.
Hơn nữa cái này Hiệp định đình chiến ký được cành nhanh càng tốt.
Chiến cuộc không đợi người.
Kế tiếp đại quyết chiến phía tây cùng nước Sở, quan hệ đến Việt quốc có thể tồn vong hay không.
Chúc Hoằng Chủ rời khỏi triều đình, đi ra bên ngoài muốn đi cùng sứ đoàn của vua Căng đàm phán.
Đây là toàn bộ ý chí quân thần nước Việt.
Mà ngay tại lúc này!
Một thanh âm vang lên!
- Con phản đối!
Ninh Chính, dĩ nhiên là Ninh Chính!
Ngay sau đó, một bóng dáng khác đi đến!
Lâu quá không gặp Thẩm Lãng! Vẫn tuấn mỹ vô cùng!
Gần một năm, hắn lại một lần nữa về tới kinh đô!
Hắn cuối cùng đã trở về!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vành mắt nóng lên.
Hay cho thằng ranh con Thẩm Lãng nhà ngươi.
Miệng quạ đen!
Năm ngoái lúc ngươi đi đã nói rõ ràng, cuộc chiến nước Nam Ẩu thất bại, đến lúc đó chính là lúc ngươi quay về triều đình.
Đều bị ngươi nói trúng.
Chỉ có điều...
Chúng ta không nghĩ tới thất bại thảm như thế.
Không đến một năm, cũng đã cảnh còn người mất.
Việt quốc của ta lại đối mặt tuyệt cảnh như thế, tuyệt cảnh gần như muốn vong quốc!
Đáng tiếc Thẩm Lãng, ngươi tới muộn rồi!
Phía nam đã mất đại thế, thần tiên đều không thể vãn hồi.
Bại cục đã định!
Thẩm Lãng đi đến, khom người lạy xuống nói:
- Bệ hạ, thần phản đối cùng vua Căng ký kết cái Hiệp định đình chiến này.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng, ta biết lần này cắt nhường đất đai kể cả nhà ngươi, chúng ta sẽ cố nói, để vua Căng đáp ứng đổi một quận, tận lực bảo vệ nhà ngươi. Nhưng nếu quả thật giữ lại chẳng được tới, gia tộc họ Kim của ngươi còn có thành Nộ Triều, còn có đảo Lôi Châu!
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thần phản đối, không chỉ là bởi vì gia tộc họ Kim của thần! Mà là vì toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, vì toàn bộ Việt quốc! Lúc này đây, Việt quốc của ta không cắt tấc đất nào!
Trong nháy mắt, một chất giọng âm lãnh vang lên.
- Thẩm Lãng, ngươi nói thì dễ lắm, hiên ngang lẫm liệt ai cũng làm được. Bây giờ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam hoàn toàn trống rỗng, không có một nhánh quân đội hoàn chỉnh, nếu không đáp ứng vua Căng cắt nhường năm quận, ai tới chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng? Ngươi tới chống đỡ à?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng! Liền do thần và Ninh Chính điện hạ tới chống đỡ mười vạn đại quân vua Căng, nhất định không để cho Việt quốc mất một tấc đất nào cả, đại hoạch toàn thắng!
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây khiếp sợ!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay lại thêm một vạn bảy, buổi tối gần như không cơm gõ chữ trên máy vi tính, phía trên chương bị công kích được ăn không vô. Lạy xin vé tháng lạy xin hỗ trợ, ta chỉ có thể nói dốc hết toàn lực, bất kể là số lượng từ cùng nội dung, dập đầu lạy!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Bánh là sát thủ bàn phím, gõ miệt mài đến độ văng luôn phím của laptop nên lúc ra khỏi nhà gõ chương là ôm nguyên cái bàn phím đi theo, nom như keyhero. Đó là cảm giác của Mèo và đồng bọn khi buổi sáng thấy ổng ra khỏi khách sạn ở Ô Trấn.