Trên thực tế, Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung đã biết tin chiến bại so với quốc quân sớm hơn.
Lúc đó ông ta lập tức điều động sứ giả lên bắc báo cáo Chúc Hoằng Chủ cùng quốc quân.
Chỉ bất quá tốc độ Trương Triệu nhanh hơn, sớm hai ngày thời gian chạy về kinh đô.
Phái ra sứ giả, sau đó Chúc Nhung lập tức lấy thân phận Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam xuôi nam, bí mật thăm hỏi vua Căng.
Không hề nghi ngờ, ông ta dũng cảm.
Khi đến thành Sa, bên cạnh ông ta không có một bóng người, chân chính cả người vào trại địch.
Bởi vì ông ta muốn cùng thời gian thi chạy.
Chờ khi ông ta đến đô thành nước Nam Ẩu thời điểm, đại chiến đã kết thúc.
Băm vạn đại quân Việt quốc đầu hàng, nước Nam Ẩu toàn cảnh thất thủ.
Lại đợi hai ngày thời gian, Chúc Nhung cuối cùng gặp được vua Căng, đôi bên lập tức tiến hành mật đàm.
Ông ta cảm thấy lúc này tin tức Thái tử đầu hàng chưa có hoàn toàn tuôn ra, có thể còn kịp.
- Ngoại thần Chúc Nhung, bái kiến vua Căng.
Vua Căng nhìn Chúc Nhung nói:
- Chúc đại nhân, ngài không nên tới.
Chúc Nhung có thể không đến à?
Thời gian như lửa, nếu không sớm ngăn cản, cái này lan tràn toàn cảnh, cũng không thể chặn được nữa.
- Thần chỉ có một cái yêu cầu. - Chúc Nhung nói:
- Thả Thái tử, đồng thời phong toả tin tức Thái tử đầu hàng.
Vua Căng không nói gì.
Chúc Nhung nói:
- Vua Căng, miền nam hành tỉnh Thiên Nam có thể cho ngài. Thế nhưng xin ngài phóng thích Thái tử, đồng thời ở lúc cần thiết, hãy cùng chúng ta diễn một vở kịch.
Vua Căng không nói gì, Tô Nan ở bên cạnh cười nói:
- Diễn trò? Chờ chúng ta đại quân quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, trực tiếp đánh kinh đô, khi đó là lúc cục diện Việt quốc gần như tan vỡ, Thái tử Ninh Dực mang theo một nhánh quân đội tuôn ra tới, ngăn trở đại quân của vua Căng, cứu kinh đô, đồng thời đẩy lùi chúng vài trăm dặm, thu phục bảy tám quận đúng không?
Lời này quả thực nói đến trong lòng Chúc Nhung rồi.
Đây là biện pháp duy nhất.
Ký mật ước, cắt nhường toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng.
Cho nên khi đại quân của vua Căng lên bắc, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam hoàn toàn không chống cự, khiến cho toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, thậm chí phần khu vực Thiên Việt thất thủ.
Danh tiếng của Thái tử đã hoàn toàn thúi.
Thế nhưng trong cái thời khắc tuyệt vọng này, Thái tử dẫn đầu đại quân tuôn ra, đem đại quân của vua Căng đẩy lùi vài trăm dặm, thu phục mười quận nơi.
Vậy cũng là là lao vào chỗ chết tìm đường sống.
Cho đến lúc này, Thái tử Ninh Dực vẫn có thể trở thành một anh hùng.
Chỉ bất quá điều này cần vua Căng phối hợp.
Bằng không, mười Ninh Dực cũng đánh không thắng.
Chúc Nhung trong lòng biết, thế lực quan văn của gia tộc họ Chúc ở Việt quốc tuy rằng cường đại hết sức, nhưng vẫn phải bám vào quân vương.
Cho nên, Thái tử Ninh Dực là trung tâm tài sản chính trị của gia tộc họ Chúc.
Thực sự không thể không bội phục Chúc Nhung, cục diện đến nước này, lại vẫn muốn là Thái tử trở mình.
Tô Nan nói:
- Chủ của ta nếu đáp ứng ngươi, có thể được cái gì?
Chúc Nhung nói:
- Đế quốc Đại Viêm sắc phong.
Nghe những lời này, Tô Nan trợn tròn mắt.
Đại Viêm hoàng đế sắc phong đối với vua Căng mà nói, chắc hẳn là thứ quý báu nhất.
Hôm nay cái nước Đại Nam này của vua Căng còn chưa được bất kỳ nước lớn nào trong thiên hạ thừa nhận, thậm chí cả nước Sở.
Đại điển đăng cơ của vua Căng đơn sơ vô cùng, trừ Đại Kiếp Tự cùng Tây Vực một chút thương nhân ra, căn bản không có bất kỳ sứ thần nước ngoài.
Một khi được đế quốc Đại Viêm sắc phong, danh dự vua Căng lập tức liền được xác định.
- Trước sắc phong công quốc, sau đó tấn thành vương quốc. - Chúc Nhung nói:
- Vua Căng, ngươi cần phải tin tưởng gia tộc họ Chúc chúng ta có năng lực này.
Quả thực tin tưởng.
Gia tộc họ Chúc ở thủ đô đế quốc Đại Viêm là nhà quyền thế quý tộc nghìn năm, họ Chúc Việt quốc chẳng qua là chi nhánh mà thôi.
Căn cơ của gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh, hôm nay bốn người Tể tướng ở Thượng Thư Đài đế quốc Đại Viêm thì có một là họ Chúc.
Năm đó gia tộc họ Chúc có thể cứu lại Ninh vận mệnh Nguyên Hiến, hôm nay cũng có thể giúp đỡ vua Căng được sắc phong.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Vua Căng, phóng thích Thái tử hoàn toàn phù hợp lợi ích của ngài, không phải sao?
Lời này đã nói được càng thêm trắng trợn.
Thái tử Ninh Dực là bại tướng dưới tay ngài, tương lai gã lên ngôi thượng vị đối với ngài quá có lợi. Bằng không Việt quốc đổi một quân vương anh minh thần võ, với nước Đại Nam hoàn toàn bất lợi.
- Đến lúc đó, Thiên Nhai Hải Các cũng sẽ hoàn toàn nhớ kỹ nhân tình này của ngài. - Chúc Nhung nói.
Ông ta cảm thấy bản thân nói lên điều kiện tuyệt đối mê người, thậm chí để cho người ta hoàn toàn không cách nào chống đối.
Vua Căng là một hạng người dã tâm bừng bừng, chắc chắn sẽ bức thiết muốn có được đế quốc Đại Viêm sắc phong.
Nhưng vua Căng từ đầu đến cuối không có mở miệng.
Chúc Nhung lại nói:
- Vua Căng bệ hạ, hành tỉnh Thiên Nam mười ba quận, mười quận toàn bộ cho ngài, đến lúc đó ngài để Thái tử điện hạ đoạt lại ba cái quận là được.
Tô Nan không khỏi nhìn phía vua Căng.
Vua Căng bỗng nhiên nói:
- Chúc Nhung, ta đã phái ra sứ giả đi kinh đô Việt quốc yết kiến Việt vương, đồng thời đưa ra điều kiện của ta, cắt nhường năm quận miền nam.
Nghe những lời này.
Chúc Nhung vô cùng ngạc nhiên, khẩu vị của vua Căng nhà ngươi nhỏ như vậy à?
- Không còn kịp rồi, cũng không cần. - Vua Căng nói:
- Chúc Nhung đại nhân nghỉ ngơi thật tốt.
Tiếp đó vua Căng bưng trà tiễn khách.
Nước Đại Nam Xu Mật Sứ Tô Nan tự mình tiễn Chúc Nhung ra.
- Tô hầu..., Xu Mật Sứ, ngài cần phải khuyên nhủ vua Căng thật tốt. - Chúc Nhung không nhịn được nói ra, ông ta hoàn toàn lòng nóng như lửa đốt.
Tô Nan cười nói:
- Bệ hạ hùng tài đại lược, không phải thần tử như ta có thể phỏng đoán.
...
Ninh La bị bắt, sau đó có vẻ đặc biệt bình tĩnh, cũng không có bị bất kỳ ngược đãi nào.
Trước gương, nàng vẫn thành thục xinh đẹp.
Vua Căng đi đến.
Ninh La run lên, cũng không biết nên nói cái gì.
- Nàng muốn về nhà sao? - Vua Căng bèn hỏi.
Ninh La lặng im.
Nàng không biết có nên về kinh đô quê hương hay không.
Ở nước Nam Ẩu thua thê thảm đến thế, nàng còn có mặt về nhà?
- Chàng muốn cái gì? - Ninh La bèn hỏi.
Vua Căng nói:
- Những thứ ta muốn, bản thân sẽ đi lấy, không cần qua nàng, ta muốn thả nàng về nhà là vô điều kiện.
Ninh La nói:
- Chàng đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?
Vua Căng nói:
- Năm quận miền nam, ta đã phái sứ giả đi yết kiến Việt vương, đồng thời nói rõ ràng.
Ninh La nheo mắt lại, chỉ cần năm quận?
Hôm nay toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam Việt quốc đều trống rỗng, ngươi bất cứ lúc nào đều có thể chiếm lấy toàn cảnh, mà chỉ muốn năm quận?
- Nếu khi nào nàng muốn về, bất cứ lúc nào nói cho ta biết một tiếng.
Sau khi nói xong, vua Căng rời khỏi phòng Ninh La.
Ninh La kinh ngạc?
Không chà đạp ta sao?
Nhưng mà thuở thiếu thời, hai người không biết giày xéo lẫn nhau bao nhiêu lần.
Bọn họ thành hôn gần mười năm, lúc chưa tới nước Nam Ẩu ân ái vô cùng.
Mà bây giờ...
Ninh La trong lòng buồn bực mất mát đến cơ hồ muốn nổ banh, hận không thể cùng vua Căng điên cuồng tàn sát bừa bãi một lần.
Thế nhưng, đối phương không phối hợp.
...
Tô Nan nói:
- Bệ hạ, thần có chút không giải thích được.
Vua Căng nói:
- Khẩu vị của ta quá nhỏ?
Tô Nan nói:
- Vâng.
Theo Tô Nan, hôm nay là thời cơ tốt nhất chia cắt nước Việt.
Ba nước Ngô, Sở, Nam bao vây tấn công nước Việt, có thể ở trong vòng một năm để cho nước Việt diệt vong.
Lấy tư cách lớn nhất người thắng, vua Căng có thể cắt toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, nước Sở chia cắt hành tỉnh Thiên Tây, nước Ngô cắt hành tỉnh Thiên Bắc.
Còn thành Thiên Việt, tùy tiện nâng đỡ một vương tộc Việt quốc, làm một con rối tiểu quốc lấy tư cách hoà hoãn.
Vua Căng nói:
- Quốc thổ, không phải càng lớn càng tốt, nước Đại Nam chúng ta đã cũng đủ lớn. Nếu như cắt nhường toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, gia tăng nhân khẩu mới sẽ vượt qua sáu bảy triệu, vượt qua nhân khẩu nước Đại Nam của ta, đến lúc đó hai cái tộc quần hoàn toàn đối lập, giải thích thế nào?
Tô Nan rơi vào lặng im.
Toàn bộ tộc Sa Man nước Đại Nam có bao nhiêu dân cư, ai cũng không biết.
Bởi vì rất nhiều người đều ở rừng sâu núi thẳm, đều ở bên trong sơn động.
Căn cứ công tác thống kê chính thức của nước Đại Nam, hiện nay đăng ký trong danh sách nhân khẩu, có thể ở tầm ba trăm vạn.
Nhưng toàn bộ lãnh thổ nước Đại Nam, so với lúc Việt quốc toàn thịnh còn muốn lớn hơn không ít, siêu cấp hoang vắng.
Nếu như lập tức thôn tính hành tỉnh Thiên Nam Việt quốc, tầm sáu triệu dân cư.
Vậy sau này nước Đại Nam là lấy người Việt làm chủ, hay lấy tộc Sa Man là chủ đạo.
Tô Nan nói:
- Cái này giản đơn, nhất đẳng là người Sa Man, nhị đẳng người Tây Vực, tam đẳng là người nước Việt, lấy ít trị nhiều, giai tầng rõ rệt.
Đây là Tô Nan lúc đó ở hành tỉnh Thiên Tây đã làm vậy.
Cũng có chút cùng loại chế độ nhà Nguyên cùng Mãn Thanh.
Vua Căng lắc đầu nói:
- Đó là tự thiến mình, trên cơ bản xem như là đoạn tuyệt hy vọng quốc gia phát triển. Nếu như xung quanh không có nước khác đều làm tham khảo còn có thể. Nhưng xung quanh có nước Sở, có nước Ngô cũng chủng loại với người nước Việt, nếu như thống trị bọn họ như tầng lớp thấp, bọn họ sẽ không làm phản, không có chạy trốn à?
Tô Nan đỏ mặt:
- Lão thần xấu hổ.
Trước đó, ông ta vì làm phản tự lập, phổ biến Tô Khương hợp nhất, đại lượng dẫn vào thương nhân Tây Vực, võ sĩ Tây Vực, hiệu quả đặc biệt rõ rệt, nhưng chỉ vì cái trước mắt, kết quả bị Thẩm Lãng tiêu diệt từng bộ phận, sụp đổ tan rã ào ào.
Vua Căng nói:
- Người Việt quốc thiếu tâm huyết, bị chút quan văn làm nhục được quá ác, có chút mùi hôi. Tộc Sa Man của ta quá dã man, thiếu văn minh cùng phát triển, chiến tranh có thể, phát triển thực lực của một nước không được. Cho nên phải nghĩ biện pháp bao dung cả hai tộc quần, lấy ngắn nuôi dài.
Tô Nan nói:
- Quá khó khăn.
- Đúng vậy, quá khó khăn. - Vua Căng nói:
- Khó như lên trời, nhưng nếu như thành công, chính là sự thống trị thiên cổ!
Nhưng mà, Tô Nan vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Thế giới này nào có quân vương ghét bỏ lãnh thổ quá nhiều đâu?
Vua Căng nói:
- Nếu ta cùng nước Ngô, nước Sở tách rời Việt quốc, vậy sẽ phát sinh cái gì?
Tô Nan nói:
- Việt quốc diệt vong, toàn bộ phía nam còn lại ba nước Ngô, Sở, Nam.
Vua Căng nói:
- Đến lúc đó, người nào mạnh nhất, người nào yếu nhất?
Tô Nan nói:
- Luận thực lực của một nước, chắc hẳn là Sở mạnh nhất, Đại Nam chúng ta yếu nhất. Như vậy thứ nhất, chúng ta sẽ cùng nước Ngô liên thủ, chống đỡ nước Sở mạnh nhất.
- Nhìn qua là như vậy. - Vua Căng nói:
- Thế nhưng nước Sở chỉ cần diệt họ Xung, chiếm đoạt hành tỉnh Thiên Tây không chướng ngại chút nào. Nước Ngô chỉ cần diệt Biện Tiêu, chiếm đoạt hành tỉnh Thiên Bắc cũng không có cản trở, bởi vì bọn họ là cùng chủng tộc. Mà chúng ta chiếm đoạt hành tỉnh Thiên Nam, sẽ có cản trở rắc rối không?
Đương nhiên, cản trở sẽ phi thường lớn.
Cuối cùng, nước Đại Nam bây giờ vẫn được gọi là man di.
Vua Căng nói:
- Đến lúc đó, chúng ta sẽ giống như một con trăn nuốt vào cả con dê, trong lúc nhất thời tiêu hóa không được, cũng không thể động đậy. Cho đến lúc này, ngươi còn có thể trông cậy vào nước Ngô nước Sở cảm thông chúng ta, để chúng ta tiêu hóa dễ dàng à?
Vậy khẳng định là không thể nào.
Chắc chắn hai nước Ngô Sở xuất binh, trục xuất đại quân tộc Sa Man khỏi hành tỉnh Thiên Nam, tiếp đó hai nhà chia cắt hành tỉnh Thiên Nam.
Vua Căng cười nói:
- Cho nên, vì quân giả phải tham lam, nhưng phải khắc chế tham lam đó. Chết đói không dễ dàng, cho ăn bể bụng lại chết rất nhanh.
Lời này ở thương mại hiện đại, đã là danh ngôn chí lý.
Không biết có bao nhiêu ông trùm thương mại không phải chết đói, mà là cho ăn bể bụng.
Mở rộng quá nhanh, nhưng lại không cách nào tiêu hóa, dự trữ đọng lại, vòng quay tiền mặt gián đoạn, tiếp đó liền chết.
Rebs vẫn nhấn mạnh, nhất định không thể dự trữ quá nhiều cổ phiếu, thà bị đói, không nên ăn quá no.
Vua Căng nói:
- Hơn nữa bước quan trọng kế tiếp của chúng ta là đưa nước Đại Nam theo quỹ đạo của các quốc gia bình thường, cũng không thể để con dân của ta vẫn để cái mông trần ở trong hang động mãi được.
Tô Nan khom người nói:
- Lão thần xấu hổ!
Vua Căng nói:
- Cho nên bây giờ Việt quốc vẫn không thể mất, để nó và nước Sở lưỡng bại câu thương, đánh cho kiệt sức, mới đúng là có lợi nhất cho chúng ta.
- Vâng!
Vua Căng nói:
- Xu Mật Sứ chuẩn bị một chút, xuất binh tiến đánh thủ phủ Thiên Nam.
Tô Nan nói:
- Chúng ta đưa điều kiện hậu đãi thế này, Việt quốc sẽ phải khẩn cấp đáp ứng đi.
Vua Căng nói:
- Phải xem người kia đã!
...
Trong triều đình Việt quốc!
Tất cả mọi người bị Thẩm Lãng chấn động lặng ngắt như tờ.
Vào lúc trước, sớm đã có vô số người xông lên mắng điên cuồng.
Nói khoác mà không biết ngượng, khoe khoang khoác lác, hại nước hại dân vân vân.
Thế nhưng bây giờ...
Văn võ bá quan Việt quốc mới vừa bị ê mặt quá mức rồi.
Sự thực chứng minh chuyện đánh vua Căng, sách lược Thẩm Lãng mới là đúng.
Hơn nữa lúc trước, Thẩm Lãng cũng sáng lập nhiều kỳ tích, cho nên bọn họ trong lúc nhất thời cũng không dám mở miệng rủa xả.
Ước chừng một lúc lâu, Chúc Hoằng Chủ nói:
- Thẩm Lãng, trong tay ngươi có bao nhiêu quân đội? Ngươi muốn dẫn bao nhiêu quân đội?
Thẩm Lãng nói:
- Một vạn!
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây càng là ồ lên.
Một vạn?
Ngươi đùa gì thế?
Lúc trước tầm hai mươi lăm vạn đại quân chủ lực đều huỷ diệt sạch. Vua Căng chỉ có hơn ba vạn đại quân, hoàn toàn đè bẹp hai mươi vạn đại quân của Việt quốc.
Thẩm Lãng, chúng ta biết hơn hai ngàn tên quân Niết Bàn của ngươi lợi hại.
Nhưng, cũng chỉ có hơn hai ngàn người mà thôi. Mấu chốt nhất là vậy hai nghìn đội viên Niết Bàn Mạch Đao chỉ thích hợp tác chiến ở bình nguyên, mà không phải là phía nam.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng hơn hai ngàn quân Niết Bàn, ta không mang theo.
Nghe những lời này.
Tất cả mọi người càng thêm hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Thẩm Lãng nói ra chuyện này do ngươi là điên rồi sao? Có hơn hai ngàn tên quân Niết Bàn, đã là vương bài duy nhất của ngươi, thế mà ngươi lại không mang theo?
Thẩm Lãng quả thực không định mang mang quân Niết Bàn đầu tiên.
Lần này đối mặt đại quân của vua Căng, có thủ thành chiến, vận động chiến nhưng gần như không có trận địa chiến.
Cho nên đối với tốc độ hành quân, yêu cầu quân đội phải có sự linh hoạt to lớn.
Quân Niết Bàn đầu tiên, trận địa chiến vô địch.
Thế nhưng trọng giáp cộng thêm chiến đao, tầm mấy trăm cân, muốn trăn trở tác chiến mấy ngàn dặm, quá bất tiện.
Hơn nữa, còn có chỗ khác càng cần quân Niết Bàn Thẩm Lãng ngươi.
Xung Ngạc nói:
- Vậy Thẩm Lãng nhà ngươi định dựa vào cái gì chống đỡ đại quân của vua Căng?
Thẩm Lãng nói:
- Năm nghìn Thành Vệ Quân, năm nghìn tư quân gia tộc họ Kim.
Nghe những lời này.
Tất cả chúng thần ở đây càng không thể tin nổi.
Thành Vệ Quân Thiên Việt?
Đây là cái gì phẩm chất? Tất cả mọi người hiểu, cũng coi là quân đội tuyến hai.
Mà năm nghìn tư quân gia tộc họ Kim của ngươi, cũng xem như là quân đội tuyến hai.
Sức chiến đấu của hai đội quân này còn không bằng quân biên giới phía nam mà Chúc Lâm suất lĩnh kia mà.