Hai mươi mấy vạn đại quân chủ lực đều thua, ngươi lại muốn dùng một vạn đại quân đủ chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng?
Hơn nữa còn lấy được toàn thắng lớn hơn? Ngươi đây thật sự mê sảng mất rồi.
Nhưng... Lúc trước Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích quá nhiều.
Trong lòng mọi người ra sức chửi, trong miệng cũng không chửi ra thật kêu.
Chuyện này quả thật không thể trách văn võ bá quan ở đây được. Dù sao nghe vào cũng làm cho người ta quá mức sợ hãi.
Đại quân của vua Căng mạnh như vậy.
Thẩm Lãng nhà ngươi muốn suất lĩnh một vạn đại quân, toàn bộ cũng là quân đội tuyến hai, cho vua Căng nhét kẽ răng cũng không đủ, thậm chí không đến nửa canh giờ đều toàn quân huỷ diệt.
Ngươi lại nói muốn đánh thắng vua Căng? Điều này sao mà được kia chứ? Vua Căng cường đại, đã hoàn toàn chứng minh qua, quả thực để cho người ta tuyệt vọng!
Nếu không phải là Thẩm Lãng nhà ngươi mở miệng nói ra lời này, tất cả mọi người sẽ hoài nghi đây là bệnh tâm thần.
Ước chừng sau một lúc lâu, Vương thúc Ninh Khải nói:
- Thẩm Lãng, ngươi cũng biết, điều kiện của vua Căng một chút đều không hà khắc.
Thẩm Lãng gật đầu.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Ngươi có bao giờ nghĩ tới, một khi cự tuyệt vua Căng, ý vị như thế nào?
Ý nghĩa mười vạn đại quân của vua Căng sẽ nhào lên, ý nghĩa toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, thậm chí toàn bộ miền nam nước Việt thất thủ.
- Việt quốc của ta không có năng lực ở trên hai cái chiến trường khai chiến. - Ninh Khải hét lớn:
- Một khi cự tuyệt Hiệp định đình chiến của vua Căng, liền ý nghĩa vong quốc! Thẩm Lãng, ngươi nói ngươi có thể thắng? Nhưng chúng ta thực sự nhìn không thấy hy vọng, ngươi dựa vào một nhánh vạn người quân đội tuyến hai, muốn đánh bại mười vạn đại quân của vua Căng? Ngươi lúc trước quả thực sáng tạo quá nhiều kỳ tích, nhưng chúng ta thực sự không thể tin được! Ngươi người có thể mạo hiểm, nhưng Việt quốc không thể mạo hiểm, sẽ vong quốc...
Tất cả mọi người ở đây tĩnh lặng, chỉ nghe đến mỗi Vương thúc Ninh Khải gầm lên.
Nhưng Thẩm Lãng chẳng hề giận lão một chút nào.
Đây là một người hiền lành, hơn nữa còn là một người hiền lành thẳng thắn nóng nảy.
Hôm nay quần thần triều đình cũng cảm thấy Thẩm Lãng hoang đường buồn cười, nhưng bọn họ không nói ra miệng.
Mà Vương thúc Ninh Khải, có sao nói vậy.
Vương thúc Ninh Khải quỳ xuống dập đầu nói:
- Bệ hạ, tuyệt đối không thể mạo hiểm! Cắt nhường năm quận đổi lấy phía nam hòa bình, toàn lực cùng nước Sở quyết chiến mới là chính xác. Bằng không vua Căng tức giận, đại quân lên bắc, nước Ngô cũng sẽ không buông tha cơ hội lần này, cho đến lúc này chính là Ba nhà chia cắt nước Việt, họa vong quốc, họa vong quốc!
Chúc Hoằng Chủ không nói gì, mà là trực tiếp quỳ xuống, cái trán dính vào trên mặt đất.
Tất cả mọi người ở đây mấy trăm tên quan viên, toàn bộ chỉnh tề quỳ xuống, toàn bộ đều đồng ý cắt nhường năm quận, cùng vua Căng đình chiến.
Chỉ có hai người Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đứng.
Hai người kia, lại một lần nữa cùng cả thiên hạ đối lập.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lặng im, sau đó nói:
- Bãi triều.
- Thẩm Lãng, ngươi đi theo ta!
...
Bên trong thư phòng!
- Đổi thành bất kỳ một quân vương nào, cũng sẽ cùng vua Căng ký kết hiệp nghị đình chiến. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Không có một quân vương dám mạo hiểm như vậy.
Thẩm Lãng gật đầu.
Quả thực như thế, cũng chính là tên điên Thẩm Lãng này mới có thể làm ra cử chỉ điên cuồng thế kia.
Dùng một vạn quân đội, đối chiến mười vạn đại quân của vua Căng.
Hơn nữa quân Niết Bàn đầu tiên không đi, nói trắng ra là trong tay Thẩm Lãng chỉ có ba nghìn tám trăm người của đội quân Niết Bàn thứ hai.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng, ngươi có thể thắng à?
Thẩm Lãng trầm mặc một hồi nói:
- Sáu bảy thành, có thể vẫn chưa tới một chút.
Nguyên bản Thẩm Lãng chắc chắn tám phần mười.
Thế nhưng bây giờ... sau khi hắn biết được chiến cuộc toàn bộ phía nam, tỉ lệ chắc thắng giảm xuống đến sáu bảy thành.
Vua Căng là một đối thủ không hề tầm thường một chút nào.
Thẩm Lãng nói:
- Hơn nữa cái con số bảy thành hoàn toàn thành lập ở trên cái tầm nhìn hùng tài đại lược của vua Căng, ở thời khắc mấu chốt nếu hắn biết dừng tổn hại, biết tiến lùi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nói cách khác, mặt đối mặt khai chiến, ngươi cảm thấy đánh không lại?
Chắc chắn đánh không lại.
Nếu như mặt đối mặt khai chiến, Thẩm Lãng muốn dựa vào ba nghìn tám trăm người đánh bại mười vạn đại quân của vua Căng?
Vậy... Rõ ràng là chuyện Nghìn lẻ một đêm.
- Một trận chiến này dựa vào là không chỉ là quân đội đôi bên, mà càng nhiều là trí tuệ, còn có sức tưởng tượng thiên mã hành không. - Thẩm Lãng nói:
- Nếu ai thua về mặt tư duy, vậy thua toàn tập.
Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại.
Chắc hẳn là hắn làm lựa chọn sinh tử thời khắc.
Nếu Thẩm Lãng thắng, năm quận phía nam giữ được, danh tiếng Ninh Nguyên Hiến giữ được, không còn nhục nước mất chủ quyền.
Nếu Thẩm Lãng thua.
Vậy... Chính là vong quốc.
Cục diện đã vô cùng rõ ràng, biểu hiện vua Căng vô cùng khắc chế.
Chỉ khi nào chọc giận tới gã, đó chính là cơn giận sấm sét, toàn bộ phía nam, khói lửa nổi lên bốn phía. Cho đến lúc này đại quân của vua Căng lên bắc thông suốt, trực tiếp tiến đánh kinh đô Việt quốc.
Đến lúc đó ba nước chia Việt, diệt vong nước Việt nhất định sẽ phát sinh.
Đây là một mạo hiểm cùng hồi báo hoàn toàn không được có quan hệ trực tiếp đánh bạc.
Mạo hiểm siêu lớn, nhưng hồi báo chính là năm quận, đương nhiên nói lớn chuyện ra, chính là quốc gia tôn nghiêm, quân vương tôn nghiêm.
Đây là lúc sống chết tồn vong kia mà, tôn nghiêm quân vương tính là cái thá gì?
Đổi thành bất kỳ một đấng quân vương nào khác cũng sẽ không đồng ý đánh bạc như vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên bệ hạ nếu không đồng ý cũng không có quan hệ, thần vẫn sẽ khai chiến, thần sẽ dùng danh dự gia tộc họ Kim khai chiến.
Bởi vì phải cắt nhường đất đai, liền bao gồm thành Huyền Vũ.
Ninh Nguyên Hiến thống khổ nhắm mắt lại.
Sẽ vong quốc, sẽ vong quốc!
Quả nhân không thể điên cuồng như vậy.
Thẩm Lãng là một người điên, nhưng quả nhân không phải.
Để Thẩm Lãng dùng danh nghĩa gia tộc họ Kim cùng vua Căng khai chiến đi.
Vì giang sơn tổ tiên, vì Việt quốc, ta sợ hãi một lần không có gì.
Sợ hãi một lần đi!
Ninh Nguyên Hiến hai tay nhịn không được, run rẩy càng ngày càng lợi hại.
- Thẩm Lãng nhà ngươi cũng biết, một trận chiến này nếu thua, Ninh Chính xong đời, ta xong đời, Việt quốc xong đời, gia tộc họ Kim của ngươi cũng xong đời. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nếu đáp ứng vua Căng cắt nhường năm quận, nhà ngươi còn có thành Nộ Triều, căn cơ hoàn toàn không hề suy suyển.
Thẩm Lãng nói:
- Thần biết, nhưng thần muốn đánh cuộc lần này.
Thái tử đã xong đời.
Nếu đánh thắng vua Căng, đó chính là chân chính ngăn cơn sóng dữ, cứu vận mệnh quốc gia.
Ninh Chính một bước lên mây, gần như chỉ cần nửa bước là lên ngai vàng.
Thua, liền hoàn toàn vong quốc.
- Sáu bảy thành chắc chắn, ngay cả Thẩm Lãng nhà ngươi đều chỉ có sáu bảy thành. - Ninh Nguyên Hiến cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta không thể đáp ứng, sẽ vong quốc. Ta tuyệt đối không thể đáp ứng, giang sơn tổ tông không thể hủy ở trong tay của ta, ta tuyệt đối không thể đáp ứng!
Bỗng nhiên, Ninh Nguyên Hiến chợt vỗ đùi nói:
- Được, cứ như vậy! Cùng lắm thì vong quốc, cùng lắm thì vong quốc!
Ninh Nguyên Hiến chợt đứng lên, rống giận gầm hét lên:
- Hai mươi hai năm trước, Khương Ly bệ hạ huỷ diệt, ta gặp tai họa ngập đầu. Ta đi cầu xin họ Chúc cứu ta, từ đó về sau sống lưng của ta đã bị người khác đánh gãy rồi, từ đó rốt cuộc không còn ngẩn đầu lên được nữa.
- Từ đó về sau, vương hậu coi thường ta, Chúc Hoằng Chủ coi thường ta, Thái tử coi thường ta, Ninh Hàn cũng coi thường ta...
- Hai mươi hai năm trước, ta đã sợ hãi!
- Lần này, quả nhân muốn đứng lên, muốn thẳng lưng.
- Cùng lắm thì vong quốc, vong quốc là xong!
- Quả nhân tình nguyện đứng làm vua vong quốc, cũng không cần cúi mặt mà sống!
Ninh Nguyên Hiến vừa gầm, vừa đập bàn.
Toàn thân ông đều run rẩy kịch liệt.
- Quả nhân thì sợ gì? Đều sắp tê liệt cả rồi, còn sợ gì chứ?
- Thẩm Lãng nhà ngươi đi, ngươi đi đánh! Không cần dùng danh nghĩa gia tộc họ Kim của ngươi đánh, vẫn dùng danh nghĩa Việt quốc của ta đánh.
- Đánh thắng, đương nhiên tốt! Đánh thua, cùng lắm thì vong quốc!
- Cứ quyết định như vậy!
Đây là Ninh Nguyên Hiến.
Thời khắc mấu chốt, sẽ trở thành một con bạc.
Một con bạc thẳng tiến không lùi.
Thật sự không phải là một đấng quân vương anh minh cơ trí.
Thế nhưng...
Nhưng cũng khiến người ta hài lòng vô cùng.
Vong quốc cũng muốn chơi với ngươi đến cùng.
Đối mặt đánh cuộc đáng sợ như vậy, cũng dám trực tiếp thách thức, nhìn qua hoàn toàn đã không có hy vọng thắng.
Trái lại Thái tử Ninh Dực.
Một khi rơi vào tình thế nguy hiểm liền tiến thối lưỡng nan, không biết làm sao.
Thậm chí đến cuối cùng, căn bản cũng không dám làm bất kỳ quyết định gì, cầm quyền quyết định giao cho Chúc Lâm.
Mà Ninh Nguyên Hiến.
Sẽ điên cuồng quyết định, ông ta sẽ dám làm.
...
Triều hội ngày kế tiếp!
Sứ giả vua Căng lại một lần nữa xuất hiện ở trong triều đình.
- Việt vương bệ hạ, ngài phải suy tính như thế nào? Thời gian đã qua một ngày!
Ninh Nguyên Hiến cất giọng thản nhiên:
- Quả nhân đã quyết định, từ chối đề nghị vua Căng, không cắt một tấc đất!
Sứ giả vua Căng kinh ngạc.
Ơ... Đây là người điên à?
Điều kiện khoan dung thế này mà các ngươi đều không đáp ứng.
Lúc này toàn bộ miền nam nước Việt đều hoàn toàn trống rỗng, chúng ta bất cứ lúc nào có thể phái binh công chiếm, mang tất cả nửa Việt quốc.
Việt vương, cho thể diện mà ngài không cần sao?
Mà lúc này, càng thêm khiếp sợ là văn võ bá quan Việt quốc, gần như hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Bệ hạ điên rồi sao?
Một khi cự tuyệt vua Căng, sẽ thấy không còn cơ hội.
Kế tiếp đại quân của vua Căng cuốn phăng tất cả nửa Việt quốc, muốn đất đai người ta chiếm lĩnh phun ra sao, không có khả năng đâu.
Thẩm Lãng là dùng lời gì mà mê hoặc bệ hạ.
Sứ giả vua Căng hỏi:
- Việt vương bệ hạ, đây xác định là câu trả lời cuối cùng của ngài sao?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Đúng!
Sứ giả vua Căng nói:
- Ngài biết chuyện này có nghĩa khai chiến không? Ý nghĩa quân đội nước Đại Nam của ta mang tất cả nửa Việt quốc, thậm chí trực tiếp dẫn binh tiến đến kinh d8ô?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Đúng, khai chiến? Vậy khai chiến đi!
Sứ giả vua Căng lại một lần nữa ngó Ninh Nguyên Hiến, giống như muốn hoàn toàn nhớ kỹ khuôn mặt của người điên này.
- Được rồi, ta hiểu rồi, tạm biệt!
Tiếp đó sứ giả vua Căng rời đi!
Chúc Hoằng Chủ ngẩn ngơ, tiếp đó nhanh chóng lao ra điên cuồng, đuổi theo vị sứ giả vua Căng này.
Bệ hạ điên rồi, Việt quốc Thượng Thư Đài không có điên, Xu Mật Viện không có điên.
Cả triều văn võ đại thần ngơ ngác nhìn quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Không thể tin được hai mắt cùng lỗ tai của mình.
Bệ hạ, ngài quá điên cuồng.
Thẩm Lãng cần một vạn người đánh bại mười vạn người vua Căng, ngài cũng tin?
Đây chính là quân đội tuyến hai, hắn thậm chí ngay cả quân Niết Bàn đầu tiên đều không mang.
- Thẩm Lãng, ngươi rõ ràng một quốc tặc, ngươi thực sự muốn cho Việt quốc của ta mất...
Mà lúc này!
Ninh Nguyên Hiến chậm rãi đứng lên.
- Không phải là vong quốc à?
- Không cần che che giấu giấu, không phải là vong quốc à?
- Nếu có mất, cũng là mất Việt quốc gia tộc họ Ninh của ta. Các vị thần công, hoặc là đầy bụng kinh luân, hoặc là văn võ toàn tài, luôn sẽ có vinh hoa phú quý. Vong quốc thì diệt tộc cũng chỉ là họ Ninh của ta, chết cũng là Ninh Nguyên Hiến ta đây.
- Nếu thắng, ta thu hoạch tôn nghiêm, Việt quốc giữ được quốc thổ hoàn chỉnh.
- Nếu thua, Việt quốc vong quốc, họ Ninh của ta vong tộc diệt chủng, Ninh Nguyên Hiến ta đây chết không có chỗ chôn!
- Cứ như vậy!
- Ai muốn đệ đơn xin từ chức, bây giờ có thể bắt đầu!
- Còn dư lại không cần nhiều lời, tâm ý quả nhân đã quyết!
Giọng của Ninh Nguyên Hiến vang vọng toàn bộ triều đình.
Toàn bộ thần tử, run lẩy bẩy, gần như không cách nào hít thở.
Điên rồi, bệ hạ đây là hoàn toàn điên rồi.
Chúng thần cảm giác như là con thú nho nhỏ giữa trời long đất lở, cảm giác được tai họa ngập đầu đang ở trước mắt.
Vương thúc Ninh Khải hận và trừng Thẩm Lãng một cái, thực sự hận không thể bằm hắn thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.
Thế nhưng, bệ hạ đã quyết định, vậy Ninh Khải cũng không lựa chọn.
Bởi vì lão cũng là vương tộc, đến lúc đó vong quốc thì lão cũng sẽ chết.
- Thần, tuân chỉ!
Vương thúc Ninh Khải dập đầu, tiếp đó đứng thẳng lên.
- Ninh Chính! - Quốc quân hô.
Ninh Chính ra khỏi hàng.
- Sắc phong Ninh Chính là Bình Nam đại tướng quân, dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam, cùng vua Căng quyết chiến!
Nghe những lời này!
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính kinh ngạc!
Dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam?
Vậy toàn bộ kinh đô, chỉ còn lại một vạn Thành Vệ Quân, gần như cùng không thành không có gì khác biệt.
- Sắc phong Thẩm Lãng là...
Ninh Nguyên Hiến ngẫm lại một hồi, hoàn toàn tìm không được một chức quan thích hợp Thẩm Lãng.
- Quên đi, ngươi thích làm chức quan gì thì làm chức quan đó…
Thằng ranh con khốn kiếp này, có thể cũng không cần chức quan.
- Sắc phong Kim Trác là Đề đốc hành tỉnh Thiên Nam, có thống soái hành tỉnh Thiên Nam địa phương quân phòng thủ đó quyền.
- Cứ như vậy, liền giải tán đi!
- Bãi triều! - Đại thái giám Lê Chuẩn hô.
Trên triều đình văn võ bá quan vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, một câu nói đều nói không ra được.
Thậm chí người quỳ trên mặt đất, đều không đứng lên nổi.
Chân chính là toàn thân lạnh lẽo, xụi lơ vô lực.
Ra sức đứng lên, tiếp đó giống như cái xác không hồn đi ra ngoài.
Muốn mất nước!
Việt quốc muốn trời sập.
Ta phải đi nơi nào?
Gia tộc của ta phải đi nơi nào?
Tiếp đó, văn võ bá quan bản năng nhìn về Thẩm Lãng.
Hại nước hại dân, hại nước hại dân.
Nếu không phải là ngươi, bệ hạ đã đáp ứng cùng vua Căng ký hiệp định đình chiến.
Nếu không phải là ngươi, Việt quốc cũng sẽ không vong quốc.
Đánh chết hắn.
Đánh chết hắn, cục diện còn có thể bù đắp lại!
Lúc này, rất nhiều thần tử thật sự không phải là bởi vì hận thù cá nhân.
Nếu đánh chết Thẩm Lãng, nói không chừng thật có thể bù đắp lại tâm ý bệ hạ, còn có thể cùng vua Căng ký kết hiệp định đình chiến.
Nhưng mà, bọn họ vẫn không có động thủ.
Toàn bộ trong triều đình, chợt dâng lên một cổ khí tức năng lượng cường đại.
Lần trước, quần thần đánh Ninh Chính, hoàn toàn trở tay không kịp.
Mà bây giờ, đại thái giám Lê Chuẩn cùng Lê Mục, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm toàn bộ triều đình.
Ai dám động thủ, đó chính là chết!
Bây giờ Ninh Nguyên Hiến chính là một người điên, thần tử ở đây mặc kệ đầu lớn cỡ nào, nói giết là giết ngay.
Quốc quân ngay cả vong quốc còn không sợ, còn sợ triều cục rung chuyển?
...
Ngày đó.
Sứ giả vua Căng rời khỏi thành Thiên Việt.
Điều này đại biểu được đàm phán vua Căng cùng vua Việt, hoàn toàn vỡ tan.
Đến tận đây, Việt quốc tiến vào thời khắc sống chết tồn vong.
Ngày kế!
Bình Nam đại tướng quân tân nhiệm Ninh Chính, Trưởng sử Thẩm Lãng, dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ngày hôm nay tiếp tục một vạn sáu, các huynh đệ xin hỗ trợ cho ta vé tháng, ta tuyệt đối không phụ lòng các ngươi, ta xin đó!