Chương 688: Trời sập! Rồng của Lãng gia ngẩn đầu! (1)
Lần trước, Thái tử nam chinh, người ta tấp nập.
Trước đó chính là lần đại quân Nam Cung Ngạo nam chinh, vẫn là người đông nghìn nghịt.
Mà lần này Ninh Chính nam chinh, lạnh lùng, thê thê thảm thảm thiết thiết.
Không ai đưa tiễn.
Quốc quân không tới tiễn, bởi vì không có cần thiết, ông đã áp bản thân mình và tồn vong của quốc gia ở phía trên, căn bản không cần chơi những trò thừa thãi giả dối này nữa.
Quần thần không tới đưa tiễn, bởi vì đây là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.
Dân chúng kinh đô không tới đưa tiễn, bởi vì cảm thấy mê man.
Cho nên một vạn Thành Vệ Quân dọc theo đại lộ Huyền Vũ tiến về phía nam, vô số ánh mắt lặng lẽ nhìn bọn họ.
Đương nhiên, những ánh mắt này chưa chắc tràn trề ác ý.
Dẫu có nói thế nào đi nữa, trong thời điểm muôn ngựa im tiếng, còn có một nhánh quân đội sẵn lòng đi chịu chết, đã rất đáng gờm rồi.
Chúc phúc đã vô dụng.
Cho nên những ánh mắt này tràn đầy buồn bã, nhìn một vạn Thành Vệ Quân giống như thấy được người chết vậy.
Lúc trước vạn dân kinh đô đã phỉ nhổ Ninh Chính cùng Thẩm Lãng, đã đính hai người vào cái cột đầu hàng đáng sỉ nhục.
Mà bây giờ hai người kia đảo ngược thành phái chủ chiến, phái chủ chiến lúc trước lại trở thành phe đầu hàng thật sự.
Đây thật sự là một trò cười hoang đường vô song.
Cho nên...
Ánh mắt của vạn dân kinh đô nhìn phía Thẩm Lãng cùng Ninh Chính cũng biến thành phức tạp.
Có trách cứ!
Tất cả mọi người nghe nói nguyên bản quốc quân suy nghĩ cùng cấm quân đình chiến, cắt nhường năm quận miền nam.
Không chỉ là văn võ bá quan, ngay cả dân chúng kinh đô cũng cảm thấy chuyện này đáng giá, điều kiện này một chút đều không quá phận.
Dĩ nhiên, nếu quả như thật sự cắt nhường, sau đó chưa tới hai ba năm, sau đó dân chúng hoặc là phải chửi cha mắng mẹ, hoặc sẽ chửi quốc quân Ninh Nguyên Hiến là thứ hôn quân nhục nước mất chủ quyền. Nhưng ít ra bây giờ trong lòng dân chúng kinh đô cũng tán thành cắt nhường, chí ít đừng cho ngọn lửa chiến tranh đốt tới trên đầu của mình.
Nhưng mà bởi vì Thẩm Lãng phản đối, quốc quân được ăn cả ngã về không cự tuyệt Hiệp định đình chiến của vua Căng, mở ra cuộc chiến tuyệt vọng.
Vong quốc!
Cái từ này gần như che phủ ở đỉnh đầu tất cả mọi người.
Thế nhưng dân chúng dù sao vẫn muốn thể diện, có người sẵn lòng dùng tánh mạng đi bảo vệ tôn nghiêm Việt quốc, có người sẵn lòng đi chịu chết, ngươi còn muốn thế nào?
Đi phỉ nhổ người gan dạ liều chết?
Rất nhiều người đọc sách cơ trí có lẽ làm điều đó, nhưng dân chúng bình thường thật sự làm không được.
Cho nên, liền xuất hiện thứ ánh mắt tiễn biệt này.
Mặc dù nhìn qua giống đưa đám.
Thẩm Lãng đưa ánh mắt nhìn phía những dân chúng này.
Cái này nếu như hợp với nhạc buồn, thì càng giống một cái đám ma.
Nhưng mà quên đi, hôm nay ta và kinh đô dân chúng xem như là giải hòa.
Các ngươi tuy rằng ngu xuẩn một chút, nhưng coi như là có lương tâm.
Một vạn Thành Vệ Quân đi chẳng bao lâu, chỉ một lát sau đó, liền biến mất ở tầm mắt vạn dân kinh đô.
Đây mới thực là tráng sĩ ra đi không trở lại.
Vô số dân chúng kinh đô đều khép cửa lại.
...
- Đất nước tương vong, tất xuất yêu nghiệt!
Mấy người tiến sĩ đang uống rượu.
Hôm nay thanh lâu ngược lại mở cửa, hơn nữa có rất nhiều khách.
Bởi vì rất nhiều người cảm thấy lập tức sẽ phải mất nước, tai vạ đến nơi, ngại gì say một lần?
Kỹ nhi vẫn ca hát.
Rõ ràng bản nhạc rất tươi vui, lại tràn đầy bi thương.
Năm ngoái mùa xuân, Việt quốc tiến hành ân khoa thi hội, tuyển chọn một trăm tên văn tiến sĩ mới, tám mươi tên võ tiến sĩ khác nhau.
Nhưng mà đại chiến sắp tới, hai trận thi hội này đều có vẻ không có tiếng tăm gì.
Tám mươi tên võ tiến sĩ đã chết hơn phân nửa.
Bởi vì ngày đó bọn họ toàn bộ đều theo Thái tử nam chinh.
Văn tiến sĩ cũng bởi vì cuộc chiến nước Nam Ẩu hoàn toàn trì hoãn, chỉ có một nhóm người làm quan.
Nguyên bản Thượng Thư Đài cùng Lại bộ chuẩn bị đến khi cuộc chiến nước Nam Ẩu đại thắng, sau đó Thái tử trở về, sẽ tứ phong quan trên diện rộng, xem như là mừng vui gấp bội.
Cho nên mấy chục tên tiến sĩ ở trong kinh đô đợi hơn nửa năm, cũng không có được cái thực quyền gì cả.
Những người này xem như là thiên chi kiêu tử, sau đậu Tiến sĩ thì đúng tài trí hơn người, nhưng lại còn chưa có chức vị, mỗi ngày chỉ có ở trước cái bàn suông.
Ngày đó cổ xuý Thái tử chính là những người này, vô số thi từ ca phú ca ngợi Ninh Dực cũng là xuất từ tay của bọn họ.
Không có cách nào, người ta phải nịnh nọt như thế mới có thể làm cho Chúc Hoằng Chủ thấy, để Thái tử thấy, tương lai phong quan cũng có được cái chức tốt.
Trắng trợn công kích Thẩm Lãng cùng Ninh Chính cũng là đám người kia, cắm hai người vào cái cột sỉ nhục cũng là bọn họ.
Khi tin tức phía nam thất bại thảm hại, Thái tử bị bắt đầu hàng truyền đến, sau đó đối với những người này hoàn toàn là một đòn sấm sét giáng xuống, tiếp đó lặng ngắt như tờ.
Nguyên bản bọn họ suy nghĩ lẳng lặng ngủ đông.
Sau khi sứ giả vua Căng yết kiến Việt vương, đưa ra điều kiện cắt nhường năm quận.
Những thứ này tiến sĩ tân khoa ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hô to, mau vội vàng đồng ý đi.
Chỉ cần giang sơn Việt quốc có thể giữ được, bọn họ liền còn có thể làm quan.
Hơn nữa nói có lương tâm, phương diện này cũng không phải là thứ lòng lang dạ sói, cũng là có trung quân ái quốc.
Mấy ngày nay trong lòng bọn họ âm thầm thở phào một cái, giang sơn Việt quốc cuối cùng vẫn được bảo vệ.
Kế tiếp, bọn họ nghĩ đến việc rẽ hướng khác, đi đầu nhập vào Tam vương tử Ninh Kỳ.
Thái tử Ninh Dực xong đời, vậy ngai vàng nhất định là phải rơi vào trên đầu Ninh Kỳ.
Năng lực hành động của đám tiến sĩ này rất mạnh, trực tiếp đi hành tỉnh Thiên Bắc nịnh bợ Ninh Kỳ đi, năng lực hành động yếu phải đi thăm hỏi Đại đô đốc Thiên Việt Tiết Triệt.
Cho nên mấy ngày nay, gia tộc họ Tiết hoàn toàn là đông như trẩy hội.
Thế tử Bá tước Vũ An Tiết Bàn, hoàn toàn là chạm tay có thể bỏng.
Cục diện vốn đang coi là tốt, không nghĩ tới Thẩm Lãng lại lại nhảy ra ngoài, hủy diệt cái cục diện thật tốt đẹp này.
Quốc quân cũng rõ ràng hoa mắt ù tai, thật sự đáp ứng Thẩm Lãng.
Lần này hoàn toàn kết thúc, không có trông cậy vào.
- Đất nước tương vong, tất xuất yêu nghiệt!
- Thẩm Lãng cùng Ninh Chính chết không có gì đáng tiếc, chẳng qua là đáng tiếc cái giang sơn mấy ngàn dặm tốt đẹp của Việt quốc.
- Nghe nói vua Căng khoan hồng độ lượng, có phong phạm minh quân, có nên chăng...
Nghe những lời này, ánh mắt mọi người đều theo dõi gã.
Ngươi nói chuyện này là có ý gì?
Dĩ nhiên là muốn đi đầu nhập vào vua Căng?
Nhưng mà...
Đây cũng không phải là không thể.
Nước Đại Nam của vua Căng mới lập thôi, thủ hạ chắc chắn thiếu chức vị cho thư nhân.
Huống hồ gã vốn là người đọc đủ thứ thi thư, năm đó ở kinh đô gã và người đọc sách rất gần gũi.
- Hứa huynh, nghe nói năm đó ở kinh đô, hình như huynh đã quen biết vua Căng rồi, quan hệ tâm đầu ý hợp.
Vị Hứa huynh này ba mươi mấy tuổi, phí thời gian mười mấy năm mới đậu Tiến sĩ, nhưng cũng được cho thanh niên tuấn kiệt.
Gã quả thực gặp qua vua Căng, cũng ở đây cùng uống rượu.
Thế nhưng ngay lúc đó vua Căng chẳng có ra vẻ làm màu gì cả, dù cho ngươi là một tú tài tìm tới cửa, gã đều cùng ngươi trò chuyện nửa ngày.
Hơn nữa lúc đó rất nhiều cử nhân, tiến sĩ làm rượu đi mời vua Căng, lúc rãnh rỗi, gã cũng sẽ vui vẻ tới bên.
Cho nên vị tiến sĩ này quả thực biết vua Căng, nhưng muốn nói quan hệ tâm đầu ý hợp, vậy hoàn toàn là hướng trên mặt dát vàng.
- Không thể nào, không thể nào. – Mắt của tên tiến sĩ này đầy vẻ đắc ý, nhưng liên tục xua tay.
Bây giờ thế này là vừa muốn để cho người ta biết gã quả thực cùng vua Căng quan hệ không tệ, nhưng lại không muốn cho là kẻ tranh thủ.
Bất quá trong lòng gã ngược lại sôi trào.
Vua Căng chiêu hiền đãi sĩ, đi đầu nhập vào dưới trướng gã cũng có thể xem là một con đường đi tốt kia mà.
Ta là tiến sĩ tân khoa, ở Việt quốc bên này nhiều lắm là một tên quan thất phẩm, đi vua Căng nước Đại Nam, tối thiểu có thể làm Thái Thú một quận đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng gã không khỏi nôn nao.
Nếu như đầu nhập vào vua Căng, vậy nên đi nhậm chức ở cái quận nào mới được?
Quận Nộ Giang cũng không tệ, nhà Thẩm Lãng ở chỗ này.
Ta nếu trở thành Thái Thú quận Nộ Giang, định có thể bóp cho gia tộc họ Kim chết đi sống lại.
Vị Hứa tiến sĩ này có thù oán với Thẩm Lãng à?
Thật sự là có!
Vị Hứa tiến sĩ này hai mươi tuổi đậu cử nhân, nên sẽ có cái gọi là thiếu niên đắc chí.
Nhưng sau khi tầm mười mấy năm cũng không có đậu Tiến sĩ, vẫn cố ở kinh đô, muốn có được một cơ hội để tấn chức.
Mà lúc ấy công chúa Ninh Diễm càn quấy, giả trang làm đàn ông đi uống hoa tửu trong thanh lâu, còn đi tìm mấy em gái hầu hạ.
Thế là Hứa tiến sĩ này thấy được, cảm thấy là một cơ hội, nghĩ hành vi này Ninh Diễm có lẽ là một đứa con gái phóng đãng, gã cảm thấy ngoại hình của mình khá anh tuấn, hơn nữa tài năng lại nhiều, cho nên liền muốn nịnh bợ Ninh Diễm, tốt nhất có thể trở thành đại diện cho nàng từ nay về sau một bước lên trời.
Thế là, có một ngày gã liền liếm mặt đưa lên một phần thơ văn của mình.
Gã đâu biết rằng Ninh Diễm chẳng qua là biểu hiện ra ngoài làm càn như vậy, kì thực băng thanh ngọc khiết.
Nhìn thấy có người bắt đầu đưa thơ văn, Ninh Diễm nhìn thoáng qua liền giận tím mặt.
Ngươi là thứ gì, cái thứ như chó kia còn dám đến câu dẫn ta? Đánh cho ta!
Thế là, gã bị nữ võ sĩ dưới trướng Ninh Diễm đánh cho gần chết, xương sườn gãy ba cây, sau đó cũng không dám cố trêu chọc Ninh Diễm.
Nhưng mà, kế tiếp công chúa Ninh Diễm lại vì Thẩm Lãng mà ly dị với thế tử Liêm thân vương đế quốc Đại Viêm, hơn nữa còn không minh bạch mà biến thành thị thiếp của hắn.
Tức khắc vị Hứa tiến sĩ này liền nổi giận.
Gã cảm thấy mình bị cắm sừng rồi.
Cái tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này mạnh hơn ta chỗ nào vậy?
Công chúa Ninh Diễm, ta đây la liếm nàng cỡ nào, kết quả nàng còn chẳng để ý, còn muốn đánh cho ta gần chết nữa?
Ấy thế mà lúc quay đi, nàng phải đi la liếm Thẩm Lãng, đường đường công chúa chí tôn, lại chẳng biết xấu hổ mà biến thành vợ bé của hắn?
Từ đó về sau, gã đã liệt Thẩm Lãng vào hàng đầu trong danh sách kẻ thù!
- Đất nước tương vong, tất xuất yêu nghiệt, Việt quốc của ta mất liền mất trên tay Thẩm Lãng, hắn chính là đầu sỏ gây nên! - Hứa tiến sĩ cắn răng nghiến lợi nói, sau đó rời khỏi thanh lâu.
Một lúc lâu sau, gã cải trang rời khỏi kinh đô xuôi nam.
Ta muốn đi đầu nhập vào vua Căng!
Ngày khác ta cao cao tại thượng, Thẩm Lãng nhà ngươi lại biến thành tù nhân cấp thấp, cho đến lúc này để cho ngươi sống chết lưỡng nan!
...
Dân chúng am hiểu nhất chính là dùng chân bỏ phiếu.
Việt vương cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán thất bại, sau đó toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam bùng nổ đợt chạy nạn.
Vô số người đều bỏ chạy lên bắc, tránh né lửa chiến tranh.
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam sáu triệu người, người có điều kiện tốt chạy tới kinh đô, chạy tới hành tỉnh Thiên Bắc.
Ai có điều kiện không tốt thì lánh nạn ở quê.
Bởi vì ai đều nghe nói quân đội tộc Sa Man là vô cùng dã man, làm đủ trò xấu, ăn cả thịt người.
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam.
Gặp phải dân chạy nạn chiến tranh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng gần như đều chặn đường.
Vô số người kéo nhà mang người, người lớn tuyệt vọng, trẻ em gào khóc, rõ ràng là một cảnh tượng tận thế đến nơi rồi.
- Công tử, chúng ta có nên giúp bọn họ không? - Hàm Nô bèn hỏi.
Nàng bây giờ chỉ còn lại có một trăm ba mươi cân, có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Hơn nữa nàng và Lan Phong Tử đã thành hôn hơn nửa năm, nhưng vẫn với Vũ Liệt cùng nhau làm thân vệ cho Thẩm Lãng.
Chắc hẳn Lan Phong Tử là rất lo lắng, ngày nào gã cũng nhẩm hơn mười lần, Hàm Nô yêu gã lắm, sẽ không ngoại tình với người khác đâu.
Ánh mắt Hàm Nô nhìn phía Thẩm Lãng vẫn tràn đầy ngưỡng mộ, giống như là fan gặp phải idol vậy.
Hơn nữa thành hôn, sau đó sinh hoạt hạnh phúc, lòng của nàng cũng biến thành mềm nhũn, nhìn thấy thảm trạng của những dân chạy nạn cũng không nỡ lòng nào.
Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Không giúp được.
Cứ như vậy, vô số dân chạy nạn lên bắc, Thẩm Lãng, Ninh Chính dẫn đầu một vạn đại quân xuôi nam.
Đôi bên đi qua xen kẻ.
Bỗng nhiên có một ngày, một lão già ngăn cản lối đi của Thẩm Lãng.
- Ngài chính là Thẩm Lãng sao?!
Đây là một ông già bảy mươi mấy tuổi, râu tóc trắng phau, ăn mặc coi như nghiêm túc, chắc hẳn là một người tú tài, cái loại dựa vào dạy học mà sống.
Lúc này Thẩm Lãng vốn nên biểu hiện ra vẻ kính già yêu trẻ.
Thế nhưng hắn không có làm vậy, vẫn ngồi trên lưng ngựa cất giọng thản nhiên:
- Chính là ta!
Lão giả kia nói:
- Thẩm công tử, ta năm nay bảy mươi lăm, ta có cháu trai, còn có cháu cố, một nhà mười lăm miệng, lúc đầu cuộc sống đã từng bình yên, bây giờ bởi vì nguyên nhân là ngài đã phải cà nhà chạy nạn, hôm trước bạn già đã chết ở nửa đường. Chúng ta không biết nên đi nơi nào, chúng ta không biết có thể sống sót hay không? Chúng ta đến tột cùng đã gây thù oán gì? Ngài lại hại làm chúng ta nhà tan cửa nát?
Hàm Nô vừa nghe tức khắc nói:
- Ông già kia, chúng ta đây là đi chống lại vua Căng, đây là đi bảo vệ quốc gia kia mà.
- Ai muốn ngươi bảo vệ quốc gia? - Lão già cả giận nói:
- Nhà của chúng ta ở quận An Bình, căn bản không ở trong phạm vi năm quận được cắt. Nguyên bản bệ hạ cùng vua Căng ký kết Hiệp định đình chiến, cắt nhường năm quận, Thẩm công tử vì sao phải ngăn cản? Lúc đầu có thể không cần đánh, cũng là tại ngài, làm hại chúng ta rày đây mai đó, cửa nát nhà tan!
Thẩm Lãng lặng lẽ nhìn lão.
Dân chúng kinh đô không công khai trách cứ gì khác, ngược lại nỗi lòng phức tạp, bởi vì lửa chiến tranh còn chưa có đốt tới bọn họ trên đầu.
Mà dân chúng hành tỉnh Thiên Nam, nhất là dân chúng ngoài năm quận kia lại hận Thẩm Lãng tận xương.
Cắt nhường năm quận thì cắt đi? Miễn không có cắt nhường nhà của chúng ta?
Bây giờ được rồi, Thẩm Lãng nhà ngươi làm bậy, lại muốn chúng ta gặp nạn.
- Oa oa oa... - Tiếp đó, một đứa bé mới tám chín tuổi khóc lớn, chắc hẳn là cháu trai của lão già này.
Lão già kia đau khổ tận đáy lòng, chỉ vào Thẩm Lãng nói:
- Ngài hãy chịu thua vua Căng đi, hãy đầu hàng vua Căng đi, xin đừng đánh nữa, ngài chịu cắt nhường năm quận, Thẩm công tử coi là lão hủ van cầu ngài, không nên vì tư dục bản thân, mà chôn vùi c mấy triệu tánh mạng người chúng ta, van cầu ngài mau cứu cả nhà chúng ta!
Lão già này quỳ trên mặt đất, hướng Thẩm Lãng lễ bái, gào khóc.
Tiếp đó, xung quanh vô số dân chạy nạn nghe thấy, cũng đều quỳ xuống.
- Thẩm công tử khai ân, van cầu ngài đáp ứng vua Căng, cắt nhường năm quận, mau cứu chúng ta đi!
- Chúng ta muốn về nhà.
- Thẩm công tử ngài nhận thua đi, đáp ứng vua Căng cắt nhường năm quận đi!
Nhìn thấy một màn này, vành mắt Hàm Nô cùng Vũ Liệt đều đỏ.
Thế đạo này dĩ nhiên là thị phi chẳng phân biệt được như thế à?
Không muốn đầu hàng, mạo hiểm tánh mạng đi bảo vệ quốc gia, chẳng lẽ còn sai lầm rồi sao?
Thẩm Lãng nhìn đám dân chạy nạn này.
Trách cứ bọn họ à?
Không có ý nghĩa.
Hơn nữa chỉ trích Thẩm Lãng không đầu hàng chẳng qua là một nhóm người, còn có một phần người thanh niên đứng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đưa mắt nhìn về hướng quân đội Thẩm Lãng ngược lại tràn đầy nóng bỏng, thậm chí rục rịch muốn theo Thẩm Lãng cùng đi chiến tranh.
Thế giới này luôn là như vậy.
Một bộ phận mất đi nhiệt huyết, nhưng còn có một bộ phận vẫn còn dư âm tâm huyết.
- Thẩm công tử, van cầu ngài mau cứu chúng ta đi, hướng vua Căng chịu thua cắt nhường năm quận đi!
Lão giả kia ôm chân ngựa Thẩm Lãng, ra sức khóc lớn.
- Cút, không nhường đường thì giết cả nhà ngươi bây giờ! - Thẩm Lãng la lên.
Tiếp đó, tay hắn vừa nhấc lên.
Tức khắc phía sau mấy chục tên võ sĩ giương cung cài tên, ngắm bắn ngay cả nhà của lão già này.
- Có bản lĩnh, ngươi từ trên thi thể của ta bước qua đi thôi, dù sao cũng lão hủ đã bị ngươi làm hại cửa nát nhà tan, ngươi hãy giẫm lên thi thể của ta đi!
Tiếp đó, chiến mã Thẩm Lãng liền thực sự đạp đi tới.