Năm vạn đại quân của Tô Nan thần tốc, bao vây hành tỉnh Thiên Nam thủ phủ, thành Thiên Nam.
Đây là Việt quốc thứ ba thành phố lớn, có mấy chục vạn dân chúng!
Trưởng sử Ngôn Vô Kỵ dốc hết toàn lực, tập kết hai vạn dân quân giữ thành.
Không đến nửa ngày.
Hai vạn dân quân gần như toàn quân huỷ diệt.
Nói cho đúng, tầm một canh giờ.
Thành Thiên Nam thất thủ!
Hai cái đại quân giống như thi đấu vậy, thế như chẻ tre.
Tháng giêng hai mươi.
Quận Nộ Giang thất thủ.
Không sai, chính là nhà Thẩm Lãng ở quận Nộ Giang.
Hai mươi ba tháng giêng, quận Tĩnh An thất thủ.
Hai mươi lăm tháng giêng, quận Bạch Lan thất thủ.
...
Hai tháng hai, rồng ngẩng đầu!
Hành tỉnh Thiên Nam gần như toàn bộ thất thủ.
Trừ quận Dương Qua ở cực bắc!
Chỉ dùng thời gian nửa tháng, mười vạn đại quân của vua Căng liền công chiếm toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam mười hai quận.
Việt quốc mất một phần tư quốc thổ.
Mười vạn đại quân của vua Căng dọc theo đường đi không có gặp phải bất kỳ kháng cự nào.
Cho dù là hai vạn dân quân thành Thiên Nam chống lại, cũng hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Mấy triệu dân chạy nạn nhào về phía thành Thiên Việt, trào hướng về phía hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Tây.
Nhưng mà...
Dân chạy nạn Việt quốc nhất định không chỗ có thể đi nữa.
Vân là mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu.
Một trận đại chiến khác nổ ra!
Ba mươi vạn đại quân nước Sở đông chinh.
Thái tử nước Sở làm chủ soái, một trận chiến này được coi là cuộc chiến rửa nhục.
Ba mươi vạn đại quân, đồng dạng thế như chẻ tre.
Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi.
Biên giới phía tây Việt quốc thất thủ năm mươi dặm!
Xung Nghiêu dù cho dốc hết toàn lực, dựa vào mười hai vạn đại quân trong tay, cũng chịu không nổi vài trăm dặm đường biên giới.
Phải nếm thử phòng thủ chiến hậu.
Xung Nghiêu thống khổ hạ lệnh, toàn bộ tuyến đầu thành lũy, toàn bộ bỏ đi.
Đôi bên binh lực quá cách xa, trong tay ông chỉ có mười hai vạn người, nếu như cầm quân đội phân tán ở thành lũy khắp biên giới, vậy quân phòng thủ thành Trấn Tây có thể cũng không đủ sáu vạn.
Đánh như thế nào?
Hơn nữa đại quân nước Sở cũng giống như nổi điên vậy, sĩ khí tận trời.
Cuộc chiến rửa nhục, cuộc chiến diệt quốc.
Công lao vĩ đại đang ở trước mắt, ai không ra sức?
Bỏ đi toàn bộ thành lũy biên cảnh, mười hai vạn đại quân toàn bộ phòng thủ phòng tuyến thành Trấn Tây.
Thành Trấn Tây, đại bản doanh gia tộc họ Xung, là thành thị lớn thứ tư của Việt quốc, thủ phủ chân chính của hành tỉnh Thiên Tây.
Nếu tòa thành trì này bị công chiếm, trên cơ bản liền ý nghĩa toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây thất thủ.
Khi đại quân Xung Nghiêu thu nạp trở về phòng tuyến thành Trấn Tây.
Đại quân nước Sở một ngày đi mười mấy dặm.
Toàn bộ biên giới phía tây, không ngừng thất thủ.
Từng thành trì mất.
Từng người quận mất đi.
Mồng chín tháng hai!
Ở biên giới phía tây Việt quốc, bốn quận, hai mươi ba thành hoàn toàn thất thủ.
Ba mươi vạn đại quân của nước Sở, khí thế hào hùng, sát khí tận trời.
...
Hành tỉnh Thiên Bắc!
Biện Tiêu trong tay có mười vạn đại quân trấn thủ Diễm Châu, Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc Ninh Kỳ trong tay, cũng chỉ có ba vạn đại quân, lại muốn phòng thủ gần nghìn dặm đường biên giới.
Hành tỉnh Thiên Bắc cùng hành tỉnh Thiên Nam cũng là địa hình dài và hẹp.
Đường biên giới với hai nước Ngô Sở hiện nay rõ ràng để cho người ta tuyệt vọng!
Trong tay Ninh Kỳ có ba vạn quân đội, dù cho tát hồ tiêu diện (*), cũng chịu không nổi cái biên cảnh nghìn dặm này.
(*) Theo chủ nghĩa bình quân, rải binh ra đều.
Cũng chính là lúc này!
Biện Tiêu hạ lệnh, Hạ đô đốc Diễm Châu Trương Xung dẫn đầu ba vạn đại quân gấp rút tiếp viện Ninh Kỳ, trấn thủ hành tỉnh Thiên Bắc.
Trong nháy mắt, Ninh Kỳ kích động đến độ chân trần chạy ra.
Biện Tiêu cùng Trương Xung thử giơ tay, thật sự cũng coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Thế nhưng...
Vẫn chỉ có thể cầu nguyện Ngô vương có thể giữ hẹn, không nên dẫn binh xuôi nam, không nên thêm vào liên minh Diệt Việt.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến, cũng không ngừng nỗ lực ngoại giao.
Điều động từng đợt sứ giả đi nước Ngô.
Nhưng mà, Ngô vương từ chối gặp gỡ!
Cục diện, đã nghiêng về phía hướng xấu nhất.
Ngô vương bắt đầu tập kết đại quân!
Hơn nữa... còn là loại binh để đánh một trận nghiêng nước.
Mười vạn, hai mươi vạn, ba mươi vạn...
Gã sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở lần này.
Gã cũng muốn rửa nhục.
Sỉ nhục chiến bại hai mươi mấy năm trước, sỉ nhục chiến bại hai năm trước.
Bất quá lần này gã không có ngự giá thân chinh.
Tuy rằng đại quân Nam chinh còn chưa có chính thức tuyên cáo thiên hạ, nhưng đã truyền ra tiếng đồn, Xu Mật Sứ Ngô Trực lại là chủ soái đại quân Nam chinh lần này.
Đại quân cũng chia thành hai đường, một đường tấn công Diễm Châu, một đường đánh về hành tỉnh Thiên Bắc.
...
Từ một tháng trước bắt đầu.
Tin dữ liền truyền đến hết đợt này đến đợt khác.
Dân chúng kinh đô đầu tiên là khiếp sợ, sau đó liền chết lặng.
Bởi vì khắp nơi đều có tin tức xấu.
Một quận tiếp tục một quận thất thủ.
Ngay từ đầu còn có người nghĩ muốn chạy trốn khó khăn.
Thế nhưng bọn họ phát hiện, không chỗ nào có thể trốn.
Toàn bộ Việt quốc, bốn phía đều có chiến tranh, căn bản không chỗ có thể đi.
Kinh đô coi như là an toàn nhất.
Tiếp đó, kinh đô lâm vào một loại phồn vinh ly kỳ.
Thật giống như sự phóng túng trước khi vong quốc hoàn toàn.
Mỗi một thanh lâu đều đầy ấp.
Rất nhiều người nghĩ dù sao cũng đều phải mất nước, hết thảy đều không có ý nghĩa, tiền còn giữ làm cái gì?
Mà một chút người thông minh đều bắt đầu muốn tìm đường lui.
Là nên đầu nhập vào nước Sở, hay nước Ngô, hay vua Căng đây?
Quốc quân cũng không cần vào triều.
Bởi vì quan viên cáo ốm ở nhà càng ngày càng nhiều.
Lúc này triều hội, đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Toàn bộ chính vụ do ba phương quốc quân, Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện trực tiếp quyết định.
Chí ít vào lúc này, Xu Mật Viện cùng Thượng Thư Đài vẫn mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.
Mặc kệ là Chúc Hoằng Chủ hay là Xung Ngạc, hoặc là Ninh Khải toàn bộ bỏ xuống tranh đấu phe phái, dốc hết tâm huyết, tận lực chống đỡ.
Toàn bộ tất cả mọi người Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, đều đã trải qua tình cảnh không thể về nhà.
Một ngày một đêm bận rộn, mệt nhọc liền trực tiếp lăn ra ngủ một giấc tại chỗ.
Muốn nói tuyệt vọng, bọn họ mới là kẻ tuyệt vọng nhất.
Bởi vì mặc kệ Thượng Thư Đài hay Xu Mật Viện, đều có một cái bản đồ Việt quốc.
Mỗi khi thất thủ một quận, ngay phía trên thoa lên màu đỏ.
Thành quận thất thủ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Việt quốc một phần ba quốc thổ đã không thấy.
...
Bây giờ dân chúng đã không quan tâm Thẩm Lãng.
Bởi vì ở trong mắt dân chúng Việt quốc, một vạn quân đội của Thẩm Lãng hoàn toàn là vi không đủ.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm phía tây cùng phía bắc.
Ba mươi vạn đại quân nước Sở cùng mười hai vạn đại quân Xung Nghiêu quyết chiến, mới thật sự là tiêu điểm.
Đại quân của Ngô Vương khi nào xuôi nam, khi nào chính thức hướng Việt quốc tuyên chiến? Mới là tiêu điểm.
Đại quân của vua Căng thích hợp tiến công kinh đô, mới là tiêu điểm.
Ba cái tiêu điểm này, mặc kệ cái nào bạo phát.
Đó chính là vong quốc!
Xung Nghiêu phòng thủ thành Trấn Tây thất thủ, ý nghĩa biên giới phía tây hoàn toàn thất thủ, vong quốc.
Ba mươi vạn đại quân của Ngô vương nếu xuôi nam tiến đánh Việt quốc, Diễm Châu có thể giữ được, nhưng hành tỉnh Thiên Bắc thực sự rất khó bảo vệ, nghìn dặm đường biên giới, cũng ý nghĩa vong quốc.
Mười vạn đại quân của vua Căng nếu trực tiếp tiến đánh Việt quốc kinh đô, giữ được à?
Chịu không nổi.
Lúc này kinh đô cũng chỉ có một vạn Thành Vệ Quân, một vạn năm cấm quân, thế nào chống đỡ được mười mấy vạn đại quân vua Căng?
Tại sao lại mười mấy vạn?
Không sai, đại quân vua Căng mỗi một ngày đang gia tăng.
Tất cả mọi người đang chờ tin tức vua Căng tiến vào kinh đô.
Cho đến lúc này, có thể chính thức tuyên bố mất nước.
Nhưng mà trước cái ngày đó, mọi người vẫn tận tình tận hưởng lạc thú trước mắt đi.
Trách cứ Thẩm Lãng?
Mắng hắn là đầu sỏ gây nên vong quốc?
Ngay từ đầu quả thực một triệu người thóa mạ.
Nhưng sau đó dần dần cũng không có ai mắng.
Phẫn nộ mới có thể chửi, tuyệt vọng thì chửi thế nào được nữa.
...
Nhưng mà...
Đại quân của vua Căng giống như dừng lại.
Chiếm lĩnh toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, sau đó hai đại quân của gã ngược lại bắt đầu một lần nữa tụ tập.
Chỉ còn lại một quận Dương Qua, gã ngược lại không đánh.
Đây là vì sao?
Ở mấy tháng trước, Thẩm Lãng liền dự liệu toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam thất thủ, quyết đoán cầm thành Dương Qua lấy tư cách điềm dừng tổn hại.
Mà lúc Thành Vệ Quân của Thẩm Lãng còn chưa có tiến vào chiếm giữ quận thành Dương Qua, vua Căng cũng liền kết luận, Thẩm Lãng muốn giữ chính là quận Dương Qua.
Đổi thành người bình thường sẽ khẳng định cho rằng Thẩm Lãng muốn giữ chính là quận Nộ Giang, bởi vì đó là nhà hắn.
Nhưng vua Căng liếc một cái đã nhìn ra, cái này quận Dương Qua cắm ở giữa Thiên Việt, Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Tây.
Bất kỳ một chủ soái cao minh nào, đều có thể chọn điểm dừng tổn hại ở chỗ này.
Vào ngày hai mươi lăm tháng giêng!
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng suất lĩnh một vạn Thành Vệ Quân tiến vào chiếm giữ quận thành Dương Qua.
Phủ Bình Nam đại tướng quân, chính thức treo biển hành nghề.
...
Nếu cầm bản đồ phóng đại rất nhiều lần, sẽ phát hiện lúc này hành tỉnh Thiên Nam, còn có một chỗ nhỏ xíu không có thất thủ.
Phủ Hầu tước Huyền Vũ!
Nhưng mà nó quá nhỏ, trên địa đồ gần như nhìn không thấy, chỉ có một điểm.
Thành Huyền Vũ đều thất thủ.
Chỉ có mảnh đất mấy trăm cây số vuông quanh phủ Hầu tước Huyền Vũ không có thất thủ.
Từ Thiên Thiên vô cùng bất đắc dĩ!
Nàng thật vất vả phấn đấu hai năm, cuối cùng đông sơn tái khởi, khôi phục quy mô Từ Tú lúc trước.
Kết quả bây giờ...
Lại gần như hoàn toàn không có gì cả.
Tất cả phân xưởng, tất cả ruộng dâu, toàn bộ đã đánh mất.
Nàng mang theo mấy trăm người thoát khỏi mà trốn vào trong phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Nàng lúc đó chỉ nói một câu.
Mẹ kiếp!
Nàng coi như là nữ thần.
Cũng mắng ra những lời này.
Đáng tiếc, nàng không có công cụ gây án.
Hai mươi sáu tháng giêng!
Trên phủ Hầu tước Huyền Vũ có thêm một bảng hiệu.
Phủ Đề đốc Thiên Nam!
Hầu tước Kim Trác, chính thức trở thành Đề đốc hành tỉnh Thiên Nam.
Đây coi như là tủi thân ông.
Kim Trác đường đường hầu tước, nếu là vào triều thì hoặc là Thượng Thư Đài, hoặc là Xu Mật Viện, cũng phải có một vị trí cho ông.
...
Chẳng bao lâu, hướng hành động vua Căng rõ ràng.
Hai đại quân Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo, lại bắt đầu một lần nữa tập kết thu nạp.
Sáu vạn đại quân Tô Nan tấn công hướng quận thành Dương Qua.
Hơn năm vạn đại quân của Nam Cung Ngạo, hướng tấn công là phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Thiên gia!
Dùng năm vạn đại quân tiến công phủ Hầu tước Huyền Vũ?
Thả cũng không thể nhiều được đại quân như vậy đâu.
Phủ Hầu tước Huyền Vũ rất lớn, có quy mô gần nghìn mẫu.
Thế nhưng... Nơi nào cần hơn năm vạn đại quân hả?
Vậy bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ có bao nhiêu quân phòng thủ?
Tất cả mọi người trong thiên hạ cho là có năm nghìn chừng đó, thậm chí ít hơn.
Bởi vì gia tộc họ Kim chỉ có sáu ngàn tư quân, còn muốn phái ra ba nghìn người giữ thành Nộ Triều.
Mà trên thực tế, bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ có bảy ngàn quân phòng thủ.
Trừ hơn ba ngàn tư quân gia tộc họ Kim ra, còn có ba nghìn tám trăm quân Niết Bàn thứ hai, Kim Mộc Lan là tướng lĩnh tối cao nhánh quân đội này.
...
- Tuuuuu!
Theo một trận tiếng kèn vang lên.
Hơn năm vạn đại quân dưới trướng Nam Cung Ngạo, trùng trùng điệp điệp hướng phủ Hầu tước Huyền Vũ tiến lên.
Ngắm nhìn tòa thành trong núi, Nam Cung Ngạo không khỏi cảm khái muôn vàn.
Ông ta có nghĩ tới, một ngày kia sẽ suất binh tiến đánh cái tòa thành này.
Nhưng sẽ có cờ hiệu Việt quốc, vì tân chính, phụng ý chỉ của quốc quân chinh phạt gia tộc họ Kim.
Nhưng mà không nghĩ tới, ông ta dĩ nhiên lại lấy cái thân phận phó sứ Xu Mật của nước Đại Nam tới diệt họ Kim.
Rõ ràng tạo hóa trêu người!
Hầu tước Kim Trác, xin lỗi!
Vì sao ngươi lại không lùi đến thành Nộ Triều? Vì sao không chắp tay nhường ra phủ Hầu tước Huyền Vũ vậy?
Bây giờ, hãy cho ta mượn đầu ngươi dùng một lát!
...
Sáu vạn đại quân do Tô Nan dẫn đầu trùng trùng điệp điệp lên bắc, bắt đầu tiến hành bao vây với quận thành Dương Qua!
Thành Dương Qua, quy mô xấp xỉ cùng thành Nộ Giang.
Trong thành có bảy vạn người, toàn bộ tường thành chu vi không vượt qua mười lăm trong.
Tường thành độ cao ở chừng năm thước.
Chưa nói tới là thành lớn.
Hơn nữa địa thế bằng phẳng, vùng đất bằng phẳng.
Tòa thành thị này kém xa đô thành nước Nam Ẩu vững chắc đồ sộ.
Mà lúc ấy đại quân tộc Sa Man của vua Căng, gần như ở ngày đầu tiên thiếu chút nữa công phá đô thành Nam Ẩu.
Ngay lúc đó bên trong đô thành Nam Ẩu, chủ lực nước Việt cộng thêm phó tòng quân Nam Ẩu cộng lại ước chừng mười mấy vạn đại quân giữ thành. Mười vạn người kia chính là chủ lực biên quân chân chính Việt quốc, là tinh nhuệ tuyến một.
Lúc này Ninh Chính cùng trong tay Thẩm Lãng, cũng chỉ có một vạn Thành Vệ Quân.
Quân đội tuyến hai!
Nhìn qua, rõ ràng một trận chiến không có chút hy vọng!
Cuộc chiến tuyệt vọng.
Kể cả một vạn Thành Vệ Quân, cũng là nghĩ như vậy!
Cái mùi tyệt vọng cùng tử vong, che phủ ở đỉnh đầu một vạn Thành Vệ Quân.
Thành Dương Qua đã sớm trống rỗng, tất cả dân chúng đều chạy nạn, chỉ còn lại một vạn quân phòng thủ này.
Chết chắc rồi.
Nhất định phải thua.
Mỗi người trong lòng cũng là nghĩ như vậy.
Tuy rằng trải qua Khổ Đầu Hoan thao luyện, sức chiến đấu của bọn họ có to lớn tăng lên.
Nhưng... Bọn họ cuối cùng không phải quân Niết Bàn.
Thậm chí ngay cả quân Bình Nam của Chúc Lâm cũng không bằng.
Mười mấy vạn đại quân của Chúc Lâm đều đánh không lại ba bốn vạn người tộc Sa Man.
Một vạn thành Vệ Quân chúng ta đi đánh sáu vạn chủ lực tộc Sa Man?
...
Khổ Đầu Hoan nói:
- Thẩm công tử, nếu như ngài có thứ thần thông gì, vội vàng sử dụng ra đi? Bằng không một trận chiến này nhất định phải thua, một vạn Thành Vệ Quân hạ sĩ khí tới cực điểm, gần như muốn tiêu.
Thẩm Lãng gật đầu.
Chợt mang ra một cái rương, vừa mở ra thấy.
- Đây là Hoàng Kim Long Huyết, được khai quật từ trong di tích thượng cổ từ hải ngoại, sau khi dùng sẽ lột xác huyết mạch, dũng mãnh vô địch! Hôm nay là hai tháng hai, một vạn Thành Vệ Quân cũng thành rồng ngẩng đầu!
Đây không phải là thứ dung dịch phế thải từ cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch mà Thẩm Lãng lúc đó lừa dối à? Cũng coi là thuốc siêu kích thích!
Đúng!
Lúc đầu hai ngàn ống, bán mất tám trăm ống còn dư lại hơn một ngàn.
Tiếp đó Thẩm Lãng pha loãng một cái, biến thành mười ngàn ống.
Một vạn Thành Vệ Quân, bình quân mỗi người được chia một ống.
Khổ Đầu Hoan hết hồn.
- Công tử, cái này... cái này có tác dụng không vậy?
...
Chú thích của Bánh: Hôm nay hai chương hơn một vạn sáu! Các huynh đệ húc vào ta, hỗ trợ ta, cho ta vé tháng! Dập đầu với các vị ân công!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Không biết hiện tại qidian update kiểu gì mà Mèo hết xem được bình luận của độc giả rồi.