Chương 702: Đô thành Sa Man thất thủ! Chấn động cả linh hồn! (1)
Chắc có người sẽ hỏi, cuộc hành quân dài mấy ngàn dặm này quân Niết Bàn chịu được, nhưng cái thứ da mỏng thịt mềm như Lãng gia đây làm sao chịu được?
Ai nói Lãng gia đi bộ? Viết cặn kẽ như vậy không tốt, sẽ ảnh hưởng hình tượng của Lãng gia.
Ở trên ghế mây, Thẩm Lãng nhìn ngọn đô thành Đại Nam.
Cái này cũng có thể trở thành đô thành?
Thực sự còn chẳng lớn bằng Huyền Vũ.
Ngược lại có tường thành, hơn nữa tường thành này vô cùngkhác biệt.
Bên trong là tường đất, bên ngoài là gỗ thô to.
Chính là cắm cả một cái cây vào trên mặt đất, sắp ngay ngắn làm tường thành.
Ngược lại chớ xem thường loại tường thành này, cũng đặc biệt vững chắc.
Toàn bộ chu vi của bức tường đô thành Đại Nam cũng sẽ không vượt qua mười dặm, nhà cửa bên trong cũng tràn đầy phong cách riêng của tộc Sa Man.
Gần như toàn bộ cũng làm bằng gỗ.
Hơn nữa còn có rất nhiều hầm ngầm.
Bởi vì có một số người của tộc Sa Man thích ở dưới đất, cảm thấy có cảm giác an toàn, hơn nữa mát mẻ.
Ở giữa thành Đại Nam có một đền thờ cổ xưa, mặc dù trải qua tu sửa, nhưng vẫn là có vẻ cũ nát không thể tả, tràn đầy tuế nguyệt tang thương.
Đây chính là hoàng cung vua Căng.
- Cảm giác nơi này so với hoàng cung của nương tử ta còn tồi tàn hơn. - Đại Ngốc nói.
Ồ, không dễ dàng, Đại Ngốc cũng có quan điểm thẩm mỹ.
Nhưng mà hoàng cung vợ ngươi chẳng hề tồi tàn một chút nào, ngược lại khí thế rộng rãi, thậm chí so với hoàng cung Việt quốc còn cao hơn một chút.
Cuối cùng năm đó vua Khương Arugan cướp bóc thiên hạ, tập hợp cả nước lực kiến tạo cung vua Khương, làm sao xây bự nhất thì xây.
- Hoàng cung của nương tử ngươi không gọi là tồi tàn mà là xấu. - Thẩm Lãng nói.
Đại Ngốc nói:
- Vậy cái hoàng cung đó vừa xấu vừa tàn.
Ghê gớm, đàn ông quả nhiên vẫn là phải do đàn bà dạy, theo vợ một năm, Đại Ngốc trở nên biết nói chuyện thế này.
Toàn bộ dân cư của đô thành Đại Nam không vượt qua ba vạn người, nhưng toàn bộ cũng là gia quyến nhân vật trọng yếu, thậm chí mấy đứa con của vua Căng đều ở bên trong.
- Chuẩn bị công thành!
Thẩm Lãng hạ lệnh.
Tức khắc, hai nghìn quân Niết Bàn bắt đầu chỉnh lý trang bị.
Kiểm tra áo giáp trên người, đeo mũ giáp.
Xuất ra đá mài đao, mài Mạch Đao trong tay sáng lên.
Bỏ xuống toàn bộ đồ quân nhu.
Ở trong rừng tập kết.
Chẳng bao lâu, một trường thành bằng sắt lại một lần nữa xuất hiện.
- Xuất phát!
Nhánh quân cực kỳ anh dũng này di ra khỏi rừng thật chỉnh tề vọt về phía đô thành Đại Nam!
Trong nháy mắt, liền vọt tới dưới tường thành!
Thế nhưng, bên trong thành trì có vẻ có chút yên lặng!
Sau một lát!
- Ấuuu, ấu uuu...
Trong không khí truyền đến một mùi tanh hôi.
Một đám linh cẩu từ trong rừng rậm cuồng xung phong ra.
Lại là linh cẩu?
Chỉ bất quá, lần này không có nhiều bằng lúc bao vây tấn công Mộc Lan, chỉ có hơn một ngàn con mà thôi.
Chỉ bất quá, chúng nó cũng hung tàn như nhau.
Đồng dạng có tốc độ nhanh như chớp.
Chỉ bất quá ở đây cũng không có Mộc Lan, không có khí tức người thượng cổ có thể làm chúng nó kinh sợ mà lui.
Gần như trong nháy mắt, những con linh cẩu này liền chợt vọt tới.
Chúng nó định nhào lên cắn quân Niết Bàn đầu tiên.
- Nhất đao lưỡng đoạn!
Quân Niết Bàn đầu tiên quơ Mạch Đao chém giết đều tăm tắp.
Hoa lệ vô cùng.
Trong nháy mắt...
Những thứ linh cẩu này nhảy trên không trung, trực tiếp đã bị chém thành hai khúc.
Quân Niết Bàn thứ hai là cung thủ, cho nên đối mặt những quân đoàn linh cẩu này hết sức nguy hiểm, bởi vì bọn họ vì linh hoạt, áo giáp đặc biệt mỏng. Hơn nữa cung tên thích hợp tầm xa, không thích hợp cận chiến.
Chính là quân Niết Bàn đầu tiên, cơ hồ là vua cận chiến.
Áo giáp trên người bọn họ dù không nặng 100 cân như lúc trước, nhưng cũng qua 50 cân, toàn bộ đều là loại giáp bằng thép tinh chế tốt nhất. Những con linh cẩu này xông lên, cũng hoàn toàn là muốn chết.
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Liên tiếp vài lần nhất đao lưỡng đoạn.
Hơn một ngàn con linh cẩu xông lên bị chém giết hơn phân nửa, còn lại gần một nửa bỏ trốn mất dạng.
Chúng nó là thứ xảo quyệt, cũng là động vật thích bắt nạt kẻ yếu.
Ngay sau đó.
Trong rừng rậm lại truyền tới từng đợt nổ.
Quả nhiên lại là tượng binh.
Voi lớn như vậy? Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên thấy.
Chiều dài vượt qua mười mét, cao năm mét, chỉ có điều số lượng không nhiều, trọng lượng vượt qua mười lăm tấn, tuyệt đối quái vật lớn.
Cũng chỉ có mấy chục con mà thôi.
Trên lưng mỗi con voi có bảy tám võ sĩ tộc Sa Man.
Nhưng mấy chục con voi, cùng nhau xung phong, khí thế cũng rõ ràng vô cùng kinh người.
Hoàn toàn không thua gì một nhánh kỵ binh tinh nhuệ.
Thậm chí đáng sợ hơn nữa.
Bất kỳ quân đội chỉ cần bị những con voi này đạp, tuyệt đối làm thịt, phân cũng vãi ra luôn.
Chỉ cần để mấy chục con voi này xông lên, vậy không quản cái gì quân trận đều triệt để phá hủy, coi như là thất bại.
- Ầm ầm ầm...
Mấy chục con voi nhào điên cuồng về quân Niết Bàn Thẩm Lãng.
Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
- Chuẩn bị!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Tức khắc, mấy trăm quân Niết Bàn giơ lên nỏ lớn.
Mũi tên bên trong nỏ lớn, toàn bộ là đặc chế.
Mỗi một nhánh dài chừng một thước.
Có đến mười mấy loại, có loại mũi tên bên trong là kịch độc, kịch độc xyanua.
Có mũi tên bên trong là phốt pho trắng và dung dịch oxy hóa.
Có mũi tên bên trong là thuốc thần kinh.
Đối mặt quân đội quy mô lớn, loại tên đặc chế này không dùng được, bởi vì quá thưa thớt, bởi mỗi một nhánh tên đều vô cùng quý góa.
Nhưng khi đối mặt với loại voi quái vật này, những mũi tên đặc biệt này càng dùng tốt, mà tỉ suất chi phí hiệu quả đặc biệt cao.
- Bắn!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Đợt cường nỏ đầu tiên được bắn ra.
- Phụt phập, phụt phận...
Gần như không ngoài dự tính.
Dễ dàng như trở bàn tay trúng mấy chục con voi.
Mục tiêu lớn như vậy, nếu như bắn không trúng vậy ngu xuẩn cỡ nào?
Đợt tên đầu tiên là mũi tên phốt pho trắng.
Khi cắm vào cơ thể voi, sau đó ngọn lửa bắt đầu cháy hừng hực.
Tức khắc những con voi này không chịu nổi đau đớn, phát ra kinh thiên kêu thảm thiết.
Trên người tượng binh cũng không khống chế nổi nữa.
Chúng nó có thân thể ngửa ra sau, có nằm lăn lộn trên mặt đất, có vùi thân trong ngọn lửa.
Những nài voi trên người tượng binh đều rơi xuống.
Phần lớn voi chạy trốn vào rừng.
Còn có một số ít voi hoàn toàn hoàn toàn hoảng hốt chạy bừa nên ngược lại vọt tới về phía Thẩm Lãng bên này.
Vậy không có cách nào.
Chỉ có thể sẽ bắn đợt thứ hai, tên tộc xyanua.
- Vù vù vù vù...
Đợt cường nỏ thứ hai được bắn.
Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Trúng tên, sau đó những con voi này đều ngã xuống đất.
Còn nữa không?
Còn có thủ đoạn gì nữa à?
Lẽ nào vua Căng ở kinh đô Đại Nam chỉ có thả một đơn voi và linh cẩu phòng thủ sao? Đây chính là tổng bộ của tộc Sa Man kia mà.
Thẩm Lãng đứng ở ngoài thành chờ.
Kết quả, sẽ cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Tiếp đó, hắn hạ lệnh quân Niết Bàn thứ hai xoay người, chuẩn bị công thành.
Mà ngay tại lúc này.
Cổng thành kinh đô Đại Nam mở ra.
Xuất hiện một lão già.
Mặc áo choàng bằng vải đay, già đến nỗi gần như không đoán được tuổi.
- Các hạ chính là công tử Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng nói:
- Bái kiến lão giả.
Lão giả nói:
- Ta là quốc sư Đại Nam, Sa Ẩm!
- Bái kiến quốc sư!
Lão già nói:
- Thẩm công tử tới kinh đô Đại Nam của ta, ý đồ như thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Thúc ép vua Căng lui binh.
Lão giả nói:
- Công tử Thẩm Lãng muốn dùng tất cả mọi người trong đô thành Đại Nam của ta làm con tin, thúc ép vua Căng chịu thua?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng!
Lão giả nói:
- Thẩm công tử mời vào, không cần công thành!
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Quốc sư Đại Nam chậm rãi nói:
- Ta vốn là còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng có thể cũng chỉ có thể là tăng thêm thương vong.
Lão già vung tay lên.
Tức khắc, toàn bộ mặt đất xuất hiện vô số cái lỗ, mấy nghìn, mấy vạn con rắn độc đều chui ra.
Chi chít, vô số kể, để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Cái tộc Sa Man này rõ ràng quỷ dị, xuất kỳ bất ý thủ đoạn để cho người ta khó lòng phòng bị.
Quân đội bình thường tới, chỉ sợ thực sự chết không có chỗ chôn.
Ngay sau đó, trong rừng rậm vang lên tiếng cây cối ngã rạp.
Tiếp đó hơn mười con trăn khổng lồ vọt ra.
Những con trăn khổng lồ này mỗi con vượt quá 20 mét, chiều dày còn lớn hơn thùng nước.
Nhưng những điều này không khủng khiếp.
Cuối cùng quân Niết Bàn đầu tiên toàn thân đều ở trong khôi giáp, rắn độc bình thường cũng không cắn nổi.
Coi như là loại trăn khổng lồ có đường kính vòng thân bằng cả cái xô cũng dùng một đao chém làm đôi thành quân lương.
Đáng sợ nhất là loại rắn độc kế tiếp này.
Chúng dài chừng hai thước nhưng vô cùng mảnh, so với ngón út còn nhỏ hơn một nửa.
Hơn nữa tốc độ bò quá nhanh, còn có thể bắn ra.
Cái loại rắn độc mảnh dẻ này mới là thứ trí mạng, nó có thể chui vào khe hở áo giáp, tiếp đó cắn một cái, khoảng cách tử vong của võ sĩ quân Niết Bàn liền không xa.
Những con rắn độc mảnh dẻ này, không ngừng trồi lên mặt đất.
Ước chừng hơn mấy nghìn con.
Thật sự là quân đoàn rắn độc đáng sợ, quả thực để cho người ta không thể nào phòng thủ.
Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm nói:
- Công tử Thẩm Lãng, quân đoàn rắn độc này của ta cũng đủ tiêu diệt bất kỳ nhánh quân đội xâm chiếm nào. Nhưng lại tiêu diệt không được quân đội của ngài, có đúng không? Ta đã ngửi được mùi kẻ thù tự nhiên của rắn độc!
Thẩm Lãng gật đầu.
Đại Ngốc để một cái rương đxuống.
Mở ra cái rương, bên trong là một bồn hoa thật to.
Trên bồn hoa có mấy nghìn lá cây, mấy trăm cánh hoa.
Nhẹ nhàng thổi một cái.
Lá và cánh hoa này toàn bộ bay lên.
Toàn bộ cũng là bươm bướm rực cỡ xinh đẹp.
Mấy nghìn con bướm này chợt tản ra.
Trong nháy mắt, vô số rắn độc đều nhao nhao kéo lui.
Trăn khổng lồ trở lại trong rừng.
Rắn độc mảnh dẻ kia một lần nữa chui vào đất.
Thẩm Lãng đã sớm dự kiến kế hoạch tới tiến đánh kinh đô Đại Nam, đương nhiên là lo trước khỏi hoạ.
- Nếu như không có đoán sai, đây là tác phẩm núi Phù Đồ Ngô Đồ Tử đi. - Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngô Đồ Tử đang là ân sư của ta, đây là lễ vật của người tặng cho ta.
Nhưng mà vào lúc này, trên không truyền đến một tiếng rống giận như sấm sét.
- Thẩm Lãng, ngươi muốn công phá thành Đại Nam, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy, ngươi và ta rõ ràng oan gia ngõ hẹp!
Quả nhiên là người quen cũ, đầu đà Khổ Nan của Đại Kiếp Tự.
Tiếp tục, từ trên tường thành xuất hiện mấy nghìn cao thủ Đại Kiếp Tự.
Đây không phải là tăng binh, mà là quân đoàn võ giả.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Vua Căng quá cẩn thận rồi, vì không muốn kích thích thần kinh đế quốc Đại Viêm, cho nên không để cho Đại Kiếp Tự chúng ta tham gia tiến công cuộc chiến Việt quốc. Vốn tưởng rằng một trận chiến này Đại Kiếp Tự của ta phải nhàm chán, không nghĩ tới lại gặp Thẩm Lãng nhà ngươi, hôm nay ngươi và ta liền chân chính quyết chiến đánh một trận, nhìn xem quân Niết Bàn của ngươi mạnh hay là quân đoàn võ đạo Đại Kiếp Tự của ta càng mạnh.
Quân đoàn võ đạo không giống như tăng binh.
Bọn họ tu luyện là võ đạo cá nhân, mỗi người đều có tu vi rất cao.
Có thể nói ví von thế này, mỗi một nvõ sĩ Đại Kiếp Tự đều có tiêu chuẩn võ công vượt qua quân Niết Bàn.
Thế nhưng, tập thể tác chiến.
Lại chưa chắc là đối thủ quân Niết Bàn.
Quân Niết Bàn nhất đao lưỡng đoạn, thực sự quá kinh người.
Chỉ bất quá một khi khai chiến, quân Niết Bàn nhất định sẽ có thương vong, hơn nữa là thương vong rất lớn.
Đại Kiếp Tự đầu đà Khổ Nan hét lớn:
- Thẩm Lãng, muốn tiến đánh kinh thành Đại Nam, có thể hả? Xông lên đi, ngươi và ta quyết một trận tử chiến!
- Chuẩn bị!
Võ sĩ Đại Kiếp Tự, đều giật giật chiến đao trong tay
Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm chậm rãi nói:
- Khổ Nan, để đao xuống!
Đầu đà Khổ Nan kinh ngạc nói:
- Sư thúc, chúng ta sẽ không thua. Con không tin hai nghìn cao thủ Đại Kiếp Tự của ta còn đánh không lại hai nghìn quân Niết Bàn của hắn.
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Ta đã không phải là sư thúc của con nữa, ta đã thoát ly Đại Kiếp Tự, con và ta không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Ta bây giờ chỉ là một cố vấn riêng cho vua Căng, thuận tiện làm thầy của con ngài ấy mà thôi.
- Nơi này là kinh thành Đại Nam của ta, không phải Đại Kiếp Tự, cho nên phải do quốc sư như ta đây định đoạt, toàn bộ võ sĩ Đại Kiếp Tự, buông xuống chiến đao, bằng không ta sẽ phải đuổi người!
Đầu đà Khổ Nan giận dữ hét:
- Sư thúc, ngươi vì sao phải mềm yếu như thế? Liều mạng đánh một trận, có thể thế nào?
- Để đao xuống! - Quốc sư Sa Ẩm nói.
Giọng lão không lớn.
Nhưng trong không khí giống như một cổ lực lượng cường đại chấn động.
Vị quốc sư Sa Ẩm này có võ công cực kỳ cao cường.
Tức khắc, hai nghìn người thuộc quân đoàn võ đạo Đại Kiếp Tự, buông chiến đao trong tay xuống.
- Thẩm công tử, mời vào thành! - Quốc sư Sa Ẩm nói.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại chỉ chốc lát, tiếp đó gật đầu.
...
Kế tiếp, không có bất kỳ chiến đấu nào, Thẩm Lãng mang theo hai nghìn quân Niết Bàn tiến vào bên trong thành Đại Nam!
- Thẩm công tử, mời ngồi!
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng vị quốc sư Sa Ẩm này coi như ngồi ở chiếu trên đường.
- Thẩm công tử, mời dùng trà.
Quốc sư Sa Ẩm đưa một ly trà đến.
Thẩm Lãng dùng x quang kiểm tra, dùng trí não phân tích.
Tiếp đó, uống một hơi cạn sạch.
- Đây là lá trúc, mùi vị cũng được. - Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Ta đến từ Đại Kiếp Cung, trận chiến cách đây mấy chục năm ấy ta cũng tham gia, chính là cái trận Đại Kiếp Cung trên Tuyết Sơn.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Bối phận của vị quốc sư Sa Ẩm ở Đại Kiếp Tự này rất cao a.
- Ta miễn cưỡng xem như là trưởng lão Đại Kiếp Tự, ta đã từng viết thơ hỏi qua Khương Ly bệ hạ, vì sao nhất định phải diệt Đại Kiếp Tự của ta? - Sa Ẩm nói:
- Ta lúc đó hỏi như vậy, Khương Ly bệ hạ luôn luôn thống hận mấy đại thế lực siêu thoát phong toả độc quyền văn minh thượng cổ, lường gạt thiên hạ. Đại Kiếp Tự của ta thì nguyện ý chia sẻ văn minh thượng cổ, vì sao phải diệt chúng ta?
Thẩm Lãng nói:
- Khương Ly bệ hạ là nói như thế nào?
Sa Ẩm nói:
- Khương Ly trả lời nói, mấy đại thế lực siêu thoát khác phong toả văn minh thượng cổ, coi là là một loại ngu dân. Mà Đại Kiếp Tự lợi dụng văn minh thượng cổ thao túng quyền quý, ngầm chiếm mồ hôi nước mắt nhân dân, chuyên chú bàng môn tà đạo trong văn minh thượng cổ nên càng thêm đại ác, cho nên hắn xuất thủ diệt Đại Kiếp Tự trước.
Thẩm Lãng lặng im, chuyện này hắn không có trải qua, hiểu rõ cũng không nhiều, không phán xét sao cho hay.
Sa Ẩm nói:
- Ta lúc đó cho là hắn nói có lý, nhưng vẫn là theo Đại Kiếp Tự lui lại nói các nước Tây Vực. Không nghĩ tới thủ đoạn Đại Kiếp Tự ở các nước Tây Vực càng thêm tà dị kịch liệt, càng thêm tàn hại vạn dân, cho nên ta thoát khỏi Đại Kiếp Tự.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như thế, vua Căng vì sao còn hợp tác với Đại Kiếp Tự?
Sa Ẩm nói:
- Vua Căng là cùng ta hợp tác, không tính là hợp tác với Đại Kiếp Tự. Tộc Sa Man cùng mỗi chỗ không giống nhau, ở đây càng cần sức mạnh tín ngưỡng, Thẩm công tử người thông minh như vậy, mới có thể hiểu.
Thẩm Lãng gật đầu.
Sa Ẩm nói:
- Cho nên, vua Căng cùng ta muốn sáng lập một học thuyết càng thêm thuần túy, dùng để ngưng tụ tinh thần cùng tín ngưỡng tộc Sa Man. Cái này quá khó, thế cho nên cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa bắt đầu từ đâu. Đương nhiên Đại Kiếp Tự không muốn buông tha cơ hội lần này, cho nên vẫn muốn mượn vua Căng một lần nữa trở lại thế giới phương đông. Nhưng mà, vua Căng cự tuyệt tăng binh Đại Kiếp Tự trợ giúp.
Thẩm Lãng tiếp tục lặng im.
Sa Ẩm nói:
- Lúc chúa công dẫn binh đông chinh, giao cả đô thành Đại Nam cho ta. Không nghĩ tới Thẩm công tử lại thực sự đến.
Thẩm Lãng nói:
- Ta viễn chinh mấy ngàn dặm tiến đánh kinh đô Đại Nam, tuy rằng thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng cũng chưa hoàn toàn ngoài dự liệu của vua Căng đúng không?
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Quân đoàn linh cẩu bị ngài diệt, tượng binh cũng không được, quân đoàn rắn độc cũng không được. Bây giờ chúng ta còn dư lại hai nghìn võ sĩ quân đoàn Đại Kiếp Tự, nhưng... Chúng ta không muốn thiếu Đại Kiếp Tự nhân tình, không biết Thẩm công tử có thể hiểu được không?
- Hiểu!
Cho nên, vừa rồi quốc sư Sa Ẩm để quân đoàn võ đạo của Đại Kiếp Tự buông xuống binh khí.
- Căn cứ lão hủ tính toán, nếu như Thẩm công tử quân Niết Bàn cùng quân đoàn võ đạo Đại Kiếp Tự khai chiến, cũng có thể sẽ thắng, nhưng quân Niết Bàn của Thẩm công tử có thể còn lại một phần ba, thậm chí chừng một phần tư, thương vong sẽ đặc biệt nặng nề.