Chương 703: Đô thành Sa Man thất thủ! Chấn động cả linh hồn! (2)
Thẩm Lãng không nói gì, bên cạnh Kiếm vương Lý Thiên Thu gật đầu.
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Cho nên, đơn giản cũng không cần đánh, cũng đỡ phải tăng thêm thương vong. Thẩm công tử muốn vào thành, vậy cứ vào thành đi.
Điểm ấy quả thật làm cho Thẩm Lãng không nghĩ tới, quân đội của hắn đã vậy còn quá dễ dàng liền vào đô thành Đại Nam.
Đây coi là không đánh mà hàng à?
Không phải!
Thế nhưng trong thành cũng không có bất kỳ cạm bẫy.
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Thẩm công tử là vì cứu Việt quốc, cho nên mấy ngàn dặm viễn chinh, đây là chỗ đại nghĩa. Mà chúa công nhà ta, vì cơ nghiệp nước Đại Nam mà bắc phạt, cũng là đại nghĩa. Một trận chiến này, không có đúng với sai.
Thẩm Lãng lại bưng lên một chén nước trà uống xong.
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Thẩm công tử vì thúc ép chủ của ta công lui binh, muốn dùng tất cả mọi người kinh đô Đại Nam làm con tin, phương diện này cần phải bao gồm con của vua Căng, con của Xu Mật Sứ Tô Nan và toàn bộ gia quyến thành viên quan trọng của cả nước Đại Nam đều ở nơi này.
Thẩm Lãng ngầm thừa nhận.
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Không biết Thẩm công tử có hiểu rõ người của tộc Sa Man hay không? Bọn họ không muốn đầu hàng, cũng không muốn thành làm con tin. Nếu có người để đao lên cổ của một người đàn bà, thúc ép chồng người đàn bà đó đầu hàng thì đàn bà tộc Sa Man thà tự sát, cũng không muốn thấy chồng mình thỏa hiệp đầu hàng!
Thẩm Lãng thân thể run lên.
Quốc sư Sa Ẩm vung tay lên.
Cổng hoàng cung nước Đại Nam từ từ mở ra.
Bên trong chi chít cũng là người, có vô số đàn bà và trẻ nhỏ.
Chỗ này ngoài vợ vua Căng ra, còn có mấy đứa con của gã và cả những đứa con của Tô Nan.
Tất cả gia quyến của những thành viên quan trọng nhất nước Đại Nam đều ở đây.
Nhưng trong cái vương cung này chất đầy củi chi chít.
Còn tưới cả dầu cây trẩu.
Quốc sư Sa Ẩm cười nói:
- Thẩm công tử, lão hủ đi trước một bước.
Tiếp đó, lão chậm rãi tiến vào bên trong vương cung, đi tới chỗ chồng củi cao nhất.
Tưới đi.
Có người tưới dầu cây trẩu lên người lão.
Ngay sau đó, mộ người đàn bà xuất hiện.
Một phụ nữ xinh đẹp, mềm yếu tái nhợt.
Nàng chính là một người vợ khác của vua Căng, Sa Nhu.
Nàng giơ trong tay một cây đuốc.
Đứng ở trong đống củi được tẩm dầu cây trẩu.
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Công tử Thẩm Lãng, chúng ta không muốn đầu hàng, cũng không muốn biến thành con tin của ngài, lại thêm không muốn chúa công vì chúng ta mà thỏa hiệp chịu thua. Cho nên... Chúng ta lựa chọn chết.
Chỉ cần cây đuốc hạ xuống.
Toàn bộ hoàng cung đều có thể cháy hừng hực.
Bên trong vô số củi, vô số dầu cây trẩu.
Trong nháy mắt sẽ đốt cháy mấy nghìn người hoa thành than cốc.
Trong phút chốc!
Thẩm Lãng rợn cả tóc gáy, da đầu tê dại.
Hắn một chút cũng không muốn ý chí và quyết tâm của quốc sư Sa Ẩm được thực hiện.
Phía sau, Đại Kiếp Tự đầu đà Khổ Nan hét lớn:
- Sư thúc, vì sao phải như thế? Vì sao phải như thế? Rõ ràng có thể đánh một trận, vì sao phải đốt chết bản thân? Đốt chết tất cả mọi người?
Quốc sư Sa Ẩm không nói gì, mà là lẳng lặng nhìn Thẩm Lãng.
Bên trong ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, bất kể là người lớn, hay là trẻ nhỏ.
Ánh mắt không cuồng nhiệt, nhưng vô cùng yên lặng.
Chỉ cần Thẩm Lãng vung tay lên, bọn họ liền tự đốt chính mình.
Tuyệt đối không đầu hàng, cũng sẽ không trở thành con tin của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng thật sự bị sốc.
Vua Căng, ngươi có tài đức gì?
Lại có con dân như vậy, có quốc sư như vậy?
Việt quốc có dân chúng như vậy à?
Không có!
Vương quốc Đại Càn trước kia từng có con dân như vậy, hơn nữa còn rất nhiều.
Kế tiếp phải làm sao?
Kinh thành Đại Nam không thể đánh, Thẩm Lãng liền lấy được.
Nhưng lấy xuống chẳng qua là một tòa thành rỗng.
Tùy ý những người này tự đốt cháy hết à?
Kể cả hơn mấy trăm ngàn đứa bé?
Vua Căng, ngươi giỏi lắm.
Ngươi thật sự con mẹ nó giỏi lắm.
Nếu như đốt cháy hết những người này, vậy vua Căng càng không thể nào thỏa hiệp nhượng bộ, hắn chỉ có thể cùng Thẩm Lãng triệt để không chết không thôi.
Quốc sư Sa Ẩm không có bất kỳ khuyên bảo, chẳng qua là lẳng lặng đợi Thẩm Lãng quyết định.
Hoặc là Thẩm Lãng rút đi.
Hoặc là, hắn tất cả toàn bộ đốt chết bản thân.
...
- Đ, đ, đ*...
Thẩm Lãng chửi ầm lên.
Tiếp đó, hắn chợt đứng lên, giơ ngón tay giữa về phía quốc sư Sa Ẩm cùng mấy nghìn người nói:
- Lợi hại, các ngươi lợi hại, ta không thể trêu vào!
- Đi, lui binh!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hai nghìn quân Niết Bàn, thật chỉnh tề rút lui khỏi đô thành Đại Nam.
Quốc sư Sa Ẩm dập đầu nói:
- Cảm ơn ơn cứu mạng của Thẩm công tử.
Thẩm Lãng che lỗ tai, không muốn nghe lão già này nói.
Đám người kia quá mạnh, không muốn để ý tới.
Sau khi rút lui khỏi kinh đô Đại Nam.
Quân đội của Thẩm Lãng tập kết, đang muốn rời xa.
Bỗng nhiên, trong thành tuôn ra hơn một nghìn người đàn bà.
Mỗi người cầm một cái giỏ, bên trong chất đủ loại thịt muối, hoa quả, còn có khoai lang v.v…
Toàn bộ cũng là lương thực.
Tầm hơn một nghìn giỏ.
Đặt ở trước mặt quân đội của Thẩm Lãng, tiếp đó lại vô thanh vô tức rời đi.
Ta... Mẹ kiếp.
Chúng ta đang có chiến tranh? Các ngươi tặng lương thực và cả thịt cho ta là sao?
Còn đánh ra cách mạng hữu nghị ấy à?
Chúng ta là kẻ địch, là kẻ thù!
- Lấy đi, lấy đi...
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hai nghìn quân Niết Bàn mang hết cả đống lương thực và thịt muối này đi.
Rời xa đô thành Đại Nam, lui trở về trong rừng rậm.
Tiếp đó, quân đội đóng quân.
......
Buổi tối, Thẩm Lãng đang nhìn bầu trời ngây người.
Mấy ngàn dặm viễn chinh, tốn công vô ích.
Người ta không cần âm mưu, trực tiếp dùng nhân tâm đánh bại Thẩm Lãng.
Có thể chắc chắn rằng, kế tiếp chỉ cần quân đội Thẩm Lãng tới gần đô thành Đại Nam, quốc sư Sa Ẩm không bao giờ gặp mặt hắn nữa, cũng sẽ không nói chuyện với hắn, trực tiếp sẽ phóng hỏa đốt hoàng cung, đốt chết tất cả mọi người rồi.
Con đường này, đã tuyệt.
Kế tiếp phải làm sao?
Cứ như vậy trở lại?
Hoàn toàn tốn công vô ích?
Thời gian đã không còn nhiều nữa.
Tác dụng của Hoàng Kim Long Huyết của hơn tám ngàn tên Thành Vệ Binh trong thành Dương Qua sẽ không còn.
Đến lúc đó Tô Nan có thể dễ dàng đánh bại bọn họ.
Dẹp xong thành Dương Qua, sau đó phía trước liền triệt để thông suốt.
Đại quân của Tô Nan, trực tiếp đánh tới đô thành Việt quốc.
Việt quốc liền mất nước!
Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ tự sát.
Cho nên Thẩm Lãng không thể cứ như vậy trở lại!
Trận đỉnh phong quyết đấu với vua Căng đây không chỉ là đấu về mặt quân sự mà còn đấu cả trí tuệ lẫn lòng ngươi.
Một khi trở lại, liền thua!
Thành thật mà nói, Thẩm Lãng cho tới bây giờ cũng không có bị động như vậy.
Lúc trước, khi hắn và Trương Xung cùng làm đối thủ Tô Nan, Thẩm Lãng cơ hồ là từ đầu tới đuôi tận dụng thế thượng phong.
Mà bây giờ!
Còn quyết đấu giữa hắn và vua Căng.
Chí ít bây giờ rơi xuống hạ phong.
Mộc Lan bên kia thua.
Thẩm Lãng bên này, tạm thời cũng xem như thua một nửa.
Vua Căng lợi hại, người này... lợi hại.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Vua Căng trước đây không hoàn toàn như vậy, đến tột cùng chuyện gì để hắn xảy ra lột xác? Bây giờ dù cho lấy tư cách địch nhân của hắn, chẳng những không hận hắn, ngược lại còn kính nể hắn.
Đúng vậy, đây thật là ngày chó má.
Lý Thiên Thu nói:
- Có một quân vương thế này ở tộc Sa Man, là một chuyện tốt, có thể cho văn minh thế giới phương đông rọi sáng trên vùng đất hoang dã này.
Thẩm Lãng nói:
- Ta biết, cho nên ta cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ muốn tiêu diệt cái gì nước Đại Nam. Ta chỉ muốn cho hắn lui binh, ta chỉ muốn cho hắn rời khỏi trò chơi bao vây tấn công Việt quốc này, mà hắn cũng muốn ta rời khỏi cái trò chơi này.
Lý Thiên Thu nói:
- Các ngươi sẽ trở thành tri kỷ bạn tốt.
- Cút, cút, cút... - Thẩm Lãng thở gấp nói:
- Ai muốn làm bạn tốt của hắn? Mẹ nó, lão tử cho tới bây giờ cũng không có bị kìm nén như thế này.
Kiếm vương Lý Thiên Thu với Việt quốc, thậm chí đối với Ninh Chính đều không có tình cảm gì.
Ông thấy, Việt quốc diệt vong, Ninh Nguyên Hiến đã chết cũng không có gì không tốt.
Thẩm Lãng mang theo hai đội quân Niết Bàn trở lại thành Nộ Triều cũng được, vẫn không buồn không lo.
Nhưng Thẩm Lãng không nghĩ như vậy.
Con người này không thua nổi.
Ta tuyệt đối không thể thua.
Vua Căng nhà ngươi dù cho lợi hại đến đâu nữa, cũng phải thua ở trong tay của ta.
Ngươi chịu thua trước, chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết tình giao hữu sau.
Hơn nữa, Thẩm Lãng ta đây không thể để cho Việt quốc diệt vong, không thể để cho Ninh Nguyên Hiến tự sát.
Ta càng không thể thua ở trong tay vua Căng.
Nhất định còn có biện pháp nào thúc ép vua Căng thỏa hiệp chịu thua, thúc ép gã rời khỏi trò chơi diệt Việt này.
Thẩm Lãng ta đây nhất định có thể thắng!
Ta đã có linh cảm.
Ta phải bắt được cái linh cảm này.
Trong não Thẩm Lãng quả thật có linh cảm, nhưng giống như một bầu trời chi chít những ngôi sao, muốn tìm được trúng một ngôi sao, quả thực rất khó.
Còn có cái gì là yếu tố then chốt để đánh bại vua Căng kia chứ?
Cái gì? Cái gì?
Chỉ cần tìm được vật này, trực tiếp liền thắng.
Còn có cái gì là so với đô thành Nam Ẩu cùng kinh đô Đại Nam càng trọng yếu hơn ở đâu?
Thậm chí quan hệ đến lý tưởng cùng cơ nghiệp của vua Căng đời này, quan hệ đến sự nghiệp thiên thu vĩ đại của nước Đại Nam.
Cái gì mới là bảy tấc của vua Căng?
Bỗng nhiên, mắt Thẩm Lãng chợt sáng ngời.
Buông ra tư duy, dùng tưởng tượng to gan nhất.
Tưởng tượng lớn mật nhất, cẩn thận tìm chứng cứ!
Đúng, là đạo lý này.
Vua Căng vì sao ở trong hai năm ngắn ngủi liền quật khởi? Hơn nữa xảy ra sự lột xác không ngờ đến thế?
Nếu như không có nhớ lầm, gã lột xác là từ hang Vạn Rắn bắt đầu.
Cha của vua Căng là quốc chủ Nam Ẩu, bị tộc Sa Man coi là nội gian lớn nhất.
Ông ta rõ ràng là người của tộc Sa Man, lại dựa vào Việt quốc, thành lập nước Nam Ẩu, biến thành tay chân lớn nhất của Việt quốc, chết người của tộc Sa Man vô số suốt mấy trăm năm, hoàn toàn là nợ máu nặng trĩu.
Cho nên vua Căng vào tộc Sa Man cầu viện, chẳng những không có được viện trợ, ngược lại bị xếp vào cực hình, ném xuống hang Vạn Rắn.
Nguyên bản gã phải chết không toàn thây.
Vì sao không có chết?
Căn cứ ghi chép của Ngô Đồ Tử.
Thế giới này có một số người có huyết mạch lột xác.
Mà loại huyết mạch lột xác này, có chút đồng dạng với phản tổ.
Chính là gen người thượng cổ, tình cờ được biểu hiện trên thân người thế giối này.
Ví như Ngô Đồ Tử chính là đời thứ hai Huyết Mạch Đột Biến, Mộc Lan bây giờ cũng vậy.
Như vậy vua Căng có phải cũng là người đột biến huyết mạch, bất kể là đời thứ nhất, hay là đời thứ hai.
Thẩm Lãng suy đoán là có đạo lý.
Thời thượng cổ, mảnh đất này của tộc Sa Man thuộc về đế quốc Đại Xi, người của đế quốc này là vua rừng rậm, vô số dã thú và trùng độc đều lui khỏi khu vực của con người và xem bọn họ là vua.
Mà vua Căng, coi như là con lai tộc Sa Man. Cha của gã là người của tộc Sa Man, mẹ là người Việt quốc, hơn nữa sau khi mẹ gã sinh gã xong cũng đã chết.
Thẩm Lãng tiếp tục suy đoán.
Vua Căng bị ném xuống hang Vạn Rắn, vô số rắn độc chẳng những không có cắn chết gã, ngược lại sợ gã, cho nên gã còn sống.
Nhưng chỉ e rằng cái kỳ ngộ này còn chưa đủ.
Gã còn cần một trận lột xác.
Có phải di tích thượng cổ hay không?
Gần cái hang Vạn Rắn, phải chăng có di tích thượng cổ?
Vua Căng phải chăng lấy được một di tích thượng cổ, cái này mới xảy ra lột xác hoàn toàn.
Nhất là lột xác về mặt tinh thần cùng ý chí.
Cũng chính là phát hiện cái di tích thượng cổ này, khiến cho gã nắm giữ tri thức thượng cổ, chấn phục các tù trưởng bộ lạc tộc Sa Man, trở thành người trời chọn.
Các bộ lạc của tộc Sa Man đều có bản lãnh của mình, ví như bộ lạc Linh Cẩu, chuyên môn thuần hóa linh cẩu.
Còn có bộ lạc Tượng Binh, còn có bộ lạc Phi Điểu v.v...
Đám người kia dựa vào truyền miệng mà giữ lại bản lĩnh tổ tiên từng đời một cho tới bây giờ.
Nhưng, những thứ bản lĩnh đặc biệt đang không ngừng thất truyền.
Vua Căng lấy được di tích thượng cổ, sau đó diễn ra từng kỳ tích? Cái này mới hoàn toàn chinh phục tộc Sa Man bộ lạc?
Rất có khả năng là như vậy, người của tộc Sa Man sùng bái anh hùng, kính trọng thần tích.
Như vậy cái di tích thượng cổ này ở nơi nào?
Gần hang Vạn Rắn?
Hang Vạn Rắn ở nơi nào?
Cách nơi này một trăm ba mươi dặm.
Một khi Thẩm Lãng suy đoán chính xác.
Vậy cái di tích thượng cổ này chính là then chốt đánh bại vua Căng.
Cái di tích thượng cổ này với vua Căng có mức độ quan trọng vượt xa kinh đô Nam Ẩu, vượt xa nước Việt.
Bởi vì tương lai gã làm sao chấn hưng nước Đại Nam, có thể hoàn toàn phải dựa vào cái di tích thượng cổ này.
Nếu như Thẩm Lãng suy đoán chính xác.
Vậy vua Căng bây giờ đối với cái di tích thượng cổ này khai phá cùng nghiên cứu chỉ tiến hành một phần nhỏ.
Vua Căng muốn duy trì sức chiến đấu mạnh mẽ của nước Đại Nam lại muốn để nó trở nên văn minh tiên tiến.
Như vậy con đường phát triển với nước Việt, nước Ngô không thông.
Chỉ cần dẫn Nho học vào, ở mức độ nào đó sẽ làm suy yếu dã tính của tộc Sa Man và cả sức chiến đấu của họ.
Cho nên, gã và quốc sư Sa Ẩm muốn thành lập một bộ thần học.
Dùng người đọc sách thống trị nước Đại Nam, phát triển sức sản xuất.
Dùng thần học đặc biệt, vũ trang nước Đại Nam, để nó tiếp tục mạnh mẽ.
Mà cái gọi là thần học, kỳ thực liền đến từ chính di tích thượng cổ.
Căn bản cũng không phải là thần học, mà là một sức mạnh từ văn minh.
Khả năng cái di tích thượng cổ tồn tại, mới là mệnh căn của vua Căng.
Thẩm Lãng chỉ cần tìm được cái di tích thượng cổ này, liền lập tức nắm được bảy tấc của vua Căng.
Gã nhất định sẽ lập tức liền chịu thua, lập tức lui binh!
Giữ được cái di tích thượng cổ này, so cái gì cắt cả hành tỉnh Thiên Nam càng quan trọng hơn.
Đây là căn cơ của gã.
- Đi, đi hang Vạn Rắn! - Thẩm Lãng nói:
- Kiếm Vương tiền bối, Đại Ngốc, hai người hộ tống đi vào là được, thẩm thẩm ở tại chỗ này thủ hộ quân Niết Bàn.
- Được. - Vợ của Kiếm Vương nói.
Tiếp đó, Đại Ngốc không nói hai lời trực tiếp cõng Thẩm Lãng, Kiếm vương Lý Thiên Thu ở phía trước dẫn đường.
...
Cái này, chính là hang Vạn Rắn?
Thẩm Lãng dùng mắt x quang vừa nhìn.
Tức khắc da đầu tê dại, cả người đều run lên một cái.
Hang Vạn Rắn đặc biệt gọn gàng dứt khoát.
Đây là một cái hang cực sâu vượt qua mấy trăm mét, hơn nữa hang dưới đất thông suốt bốn phương.
Bên trong chi chít cũng là rắn.
Có nhỏ, có lớn.
Đâu chỉ mười ngàn con hả?
Năm chục ngàn con, mấy trăm ngàn con hoặc hơn.
Đơn giản là biển rắn, bất luận kẻ nào nhảy vào, cam đoan đều chết không toàn thây.
Ở trong đó thứ rắn độc gì cũng có.
Thảo nào dưới hang Vạn Rắn là cực hình lớn nhất của tộc Sa Man.
Ta phải xuống dưới sao?
Không, ta mới không muốn xuống dưới.
Thật là đáng sợ.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Bằng không, ta đi?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Trí tuệ ngài không đủ nhiều.
Đại Ngốc nói:
- Bằng không ta đi?
Thẩm Lãng cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu đồng thời nhìn sang gã.
Đại Ngốc nói:
- Ta quá ngốc có đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Ta và Kiếm Vương tiền bối cùng xuống, Đại Ngốc ngươi ở phía trên kéo dây, dần dần thả chúng ta xuống!
Đại Ngốc nói:
- Được!
...
Kiếm vương đi xuống nhìn một cái.
Da đầu ông tê dại.
- Thẩm công tử, phía dưới này vô số rắn độc, hơn nữa có thật nhiều con ta căn bản cũng không có gặp qua, đại tông sư cỡ nào đều chết không có chỗ chôn.
Nào chỉ là một đại tông sư, ngay cả mười đại tông sư cũng sẽ chết.
- Nếu như suy đoán của ta chính xác, có thể cái hang Vạn Rắn này thông với một di tích thượng cổ, chỉ cần tìm được cái di tích thượng cổ này, vua Căng sẽ chịu thua ta thôi!
Kiếm vương Lý Thiên Thu bèn hỏi:
- Thẩm công tử, ngài chắc chắn bao nhiêu?
Thẩm Lãng nói:
- Tất cả toàn dựa vào đoán, khoảng chừng bốn thành chắc chắn? Không, vẫn là năm thành đi?
Lý Thiên Thu da đầu tê dại.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu cột sợi dây, dần dần đi sâu vào cái hang Vạn Rắn này.
Đại Ngốc cái này khờ quá.
Buông dây nhanh như vậy.
Cơ hồ là rơi tự do.
Thân thể Thẩm Lãng cùng Kiếm vương không ngừng hạ xuống, hạ xuống!
Tiếp đó...
Mấy vạn con mắt đồng thời sáng lên.
Mấy vạn con rắn độc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng!
Con bé chỉ có lớn chừng chiếc đũa.
Còn con to ước chừng dài mấy chục mét, to như một cây đại thụ.
Ta... Mẹ kiếp!
Thẩm Lãng lần đầu tiên bị mấy vạn con rắn vây xem.
Một giây sau!
- Vù vù vù vù vù...
Vô số rắn độc, hơn mấy ngàn vạn con, bỗng nhiên bắn về phía Thẩm Lãng.