Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 704: Kỳ tích của Lãng gia! Vua Căng chịu thua (1)

Chương 704: Kỳ tích của Lãng gia! Vua Căng chịu thua (1)





Trong phút chốc, Thẩm Lãng thực sự cơ hồ là bị dọa vãi tè ra quần.

Hắn sợ nhất loại sinh vật như rắn, ngay cả một con cũng sợ, huống chi là mấy chục ngàn con.

Trong phút chốc, hắn thật sự cũng bị biển rắn che mất.

Cũng chính là vào lúc này, Kiếm vương Lý Thiên Thu mở cái rương ra, lộ ra cái chậu hoa Ngô Đồ Tử tặng.

Tức khắc, vô số bươm bướm rực rỡ lại bay ra.

Tầm mấy nghìn con, chúng bay lượn nhẹ nhàng vây quanh Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu.

Thật không hỗ danh kẻ thù tự nhiên của loài rắn.

Mấy chục ngàn con rắn lui đi.

Đều tách ra.

Lúc này Thẩm Lãng lúc này mới phát hiện, những con bướm này ở lại có thể phát huỳnh quang.

Cứ như vậy ở dưới sự bảo vệ vô số bươm bướm, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu không ngừng hạ xuống.

Tầm ba trăm mét, cuối cùng đến đích.

- Vù vù vù vù...

Chỗ này nổi lên từng đợt gió lạnh.

Thẩm Lãng vốn tưởng rằng sẽ rất thối, kết quả không có.

Ngược lại có một thứ mùi đặc biệt quỷ dị.

Ở đây thực sự có thể nói đưa tay không thấy được năm ngón.

Thẩm Lãng đốt đuốc lên.

Sau đó lại rợn cả tóc gáy.

Dưới chân của hắn khắp nơi đều có hài cốt, vô số kể.

Hơn nữa không phải màu trắng, mà là màu đen.

Điều này có nghĩa suốt vô số năm qua có bao nhiêu người bị ném xuống cái hang Vạn Rắn này, xương đã chồng chất thành núi.

Nhưng mà có chút kỳ quái, ném xuống hang Vạn Rắn cuối cùng chẳng qua là nghiêm phạt, mà không phải nuôi rắn.

Vậy mấy chục ngàn con rắn độc này dựa vào cái gì mà sống?

Thẩm Lãng chỉ thấy xương người, cũng không nhìn thấy bao nhiêu xương động vật.

Nói cách khác người của tộc Sa Man cũng không có tận lực nuôi nấng những con rắn này.

Cũng chính là sẽ nói, những con rắn này vẫn là phải đi địa phương khác kiếm ăn, ở đây có lẽ là tổng hành dinh của loài rắn thì đúng hơn.

Khi mở rộng tầm mắt ra, Thẩm Lãng vội vàng thu hồi lại tầm quan sát.

Đáng sợ… quá.

Hắn vốn là người có hội chứng sợ lỗ (Trypophobia).

Hắn và Lý Thiên Thu đã bị vô số rắn độc bao vây.

Vô số kể, chúng nó bu đen chen chúc nhau.

Hơn nữa mặc kệ rắn độc lớn nhỏ, toàn bộ đếu dựng thẳng đầu ngả về sau, toàn thân chúng căng như một cây cung, bất cứ lúc nào chuẩn bị tấn công.

Cô giáo Ngô Đồ Tử vạn tuế.

May mà ngài cho ta cái chậu hoa này, bằng không ngày hôm nay coi như là hết mần ăn được gì.

Kế tiếp, Thẩm Lãng bắt đầu thử xác định phương hướng, tìm kiếm cửa vào di tích thượng cổ nào có thể tồn tại.

Nhưng vừa lúc đó.

Vô số rắn độc lại lui ra giống như như thủy triều.

Đây là ý gì?

Chúng nó lại muốn chạy trốn?

Chẳng bao lâu Thẩm Lãng phát hiện mình ngây thơ.

Chúng nó đây là muốn nghênh tiếp vua rắn đến.

Vô số rắn độc đều quỳ rạp trên đất.

Tiếp đó, Thẩm Lãng thấy vua rắn.

Nó chính là vua rắn?

Đây là thứ rắn gì?

Không phải rắn hổ mang, cũng không phải trăn.

Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng chỉ có dài bảy, tám mét thôi.

Nó từ từ bò đến.

Điệu bộ lại có vài phần cao quý.

Thẩm Lãng vì sao liếc một cái là có thể nhìn ra nó là vua rắn? Bởi vì nó có mào trên đầu, có vẻ càng oai vệ.

Rắn mào gà?

Không giống, con rắn này so với rắn mào gà thì ngầu hơn nhiều.

Thẩm Lãng ở trong trí não không có tìm thấy được tư liệu liên quan về con rắn này.

Vua rắn bơi tới trước mặt Thẩm Lãng cách đó không xa.

Kiếm vương Lý Thiên Thu rục rịch, cầm chuôi kiếm, muốn bắt giặc phải bắt vua trước.

Nhưng một giây sau, mắt vua rắn chợt ngó về hướng Lý Thiên Thu.

Quả nhiên lợi hại, giống như có thể cảm ứng chủ tâm giết người.

Đám bướm rực rỡ Ngô Đồ Tử tặng gần như bao vây lấy Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu, bức lui cả chục ngàn con rắn.

Bỗng nhiên, xà vương này há miệng, phun nọc ra.

Kiếm vương Lý Thiên Thu lập tức ngừng thở, đồng thời phong toả lỗ chân lông toàn thân.

Xà vương này muốn phun độc.

Quả nhiên!

Một ngụm sương màu trắng chợt như mũi tên bắn đến.

Tức khắc!

Vô số bươm bướm bảo hộ Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đều rơi xuống chết đi.

Như là lá rụng mùa thu vậy.

Thẩm Lãng thật sự đau lòng.

Những con bướm xinh đẹp cũng đều là bảo bối, cũng là kẻ thù tự nhiên của rắn độc.

Bây giờ vẫn không bù nổi một hơi của vua rắn.

Những con bướm rực rỡ còn lại đều bay về rương, một lần nữa lại giả thành hoa lá trên chậu hoa.

Đệch, bươm bướm cũng biết sợ?

Bướm của núi Phù Đồ bươm bướm vậy mà không có tác dụng gì.

Tiếp tục, vua rắn này trườn về hướng Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu.

Mấy chục ngàn con rắn độc đồng thời bò lại, Thẩm Lãng thật sự có loại muốn cảm giác vãi đái.

Lý Thiên Thu lại muốn cầm kiếm.

- Kiếm Vương tiền bối không nên cử động. - Thẩm Lãng nói.

Lúc này Lý Thiên Thu dù cho võ công cao hơn nữa, cũng giết không được mấy chục ngàn con rắn độc.

Đi tới cái hang động chỗ này, mười tông sư cũng không đủ chết.

Vua rắn trực tiếp bò đến trước mặt Thẩm Lãng.

Tiếp đó, lưỡi nó liếm Thẩm Lãng một cái.

Này!

Ngươi cho ngươi là Bạch Tố Trinh (*) hả?

(*) Tức Bạch Xà, vợ của thư sinh Hứa Tiên, là một con rắn tu luyện thành tinh, gắn với truyền thuyết về tháp Lôi Phong sụp đổ ở Hàng Châu, Chiết Giang.

Một giây sau, nó bò lên thân Thẩm Lãng, dần dần quấn một vòng.

Nó giống như đang đánh hơi Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng vẫn không nhúc nhích chút nào.

Cảm giác này thật tình không tốt lắm.

Nhưng hắn chắc chắn tin tưởng rằng sẽ không bị cắn chết.

Bởi vì, cổ trùng núi Phù Đồ đều bị máu của hắn giết chết vô số.

Vua rắn quấn cánh tay của Thẩm Lãng, lại kéo cảnh tay hắn giơ lên.

Hơn nữa, còn đẩy ra bàn tay hắn.

Tiếp đó, vươn đầy đủ răng nanh nhanh chóng cắn giữa lòng bàn tay của Thẩm Lãng.

Động tác cực nhanh không gì sánh được.

Mới vừa cắn, lập tức lui về phía sau như tia chớp vậy.

Ước chừng qua một lúc lâu, một giọt máu tươi như hạt châu mới từ lòng bàn tay Thẩm Lãng chảy ra.

Vua rắn cẩn thận từng li từng tí cúi đầu xuống, ngửi một cái!

Tiếp đó...

Vù!

Nó trườn khỏi thân thể Thẩm Lãng xuống.

Trực tiếp đi.

Một lát sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đ*...

Cái này ý gì hả?

Sau khi vua rắn đi.

Mấy chục ngàn con rắn độc cũng đi.

Không phải loại chạy trốn, mà là loại đi dạo thì đúng hơn.

Không để ý tới Thẩm Lãng.

Gần như trong nháy mắt, bên trong toàn bộ hang động, tất cả rắn độc biến mất sạch sẽ.

Liền để lại vô số hài cốt.

Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu nhìn nhau một cái.

Cái quỷ quái gì thế này?

Năm đó vua Căng cũng gặp tình hình như vậy à?

Thẩm Lãng cảm giác rõ ràng con vua rắn này chẳng thân thiết gì với hắn, cũng không có thù ghét, nó chỉ có loại cảm giác kính nhi viễn chi (*).

(*) Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã": Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"( Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí). Ngày nay, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.

Vậy cũng được.

Kế tiếp Thẩm Lãng bắt đầu tìm đường.

Cái hang động này rất lớn, khắp nơi đều thông suốt, quả thực như mê cung vậy.

Chỉ sợ bất luận kẻ nào đến cũng phải lạc đưởng.

Thẩm Lãng dùng x quang quét một cái.

Không có phát hiện đầu mối gì.

Thẩm Lãng lại cảm ứng mỗi một hang động thông gió.

Kết quả còn là giống nhau, gần như mỗi một hang động đều thông gió, hơn nữa gió còn không nhỏ.

Rõ ràng kỳ quái, dưới đất này mấy trăm mét ở đâu ra gió vậy.

- Bắt đầu tìm từ cái hàng!

Kế tiếp, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu bắt đầu khoan thành động, tìm kiếm di tích thượng cổ.

Hang động đầu tiên, chẳng tìm được gì phải lui ra.

Hang động thứ hai, chẳng tìm được gì phải lui ra.

Hang thứ ba, hang thứ tư, thứ năm...

Tầm năm canh giờ sau đó!

Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu không có chút thu hoạch gì.

Ở đây giống như chính là một cái hang thông khắp bốn phương, căn bản sẽ không có bất kỳ bóng dáng của di tích thượng cổ.

Thẩm Lãng từng tìm một cái lỗ nhỏ sáng óng ánh, còn tưởng rằng có thu hoạch mà.

Kết quả đi vào vừa nhìn.

Hai con rắn quấn quít cùng một chỗ, đang làm việc.

Hơn nữa nơi đó là đường chết, bên trong không có gì cả.

Lúc rắn đang mần nhau là hung tàn nhất, Thẩm Lãng tiến vào, hai con rắn trong nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Tiếp đó... Chúng nó chạy trốn.

Không có tấn công hắn, vẫn là thái độ kính nhi viễn chi.

Thẩm Lãng cực kỳ nghi ngờ, rắn thông thường có trí khôn đến mức sợ hắn sao?

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói, bởi vì vua rắn đã làm ký hiệu trên người của ngài, tất cả bọn rắn đã cảm nhận được mùi của vua rắn nên mới tránh ra.

...

Mười canh giờ sau đó!

Thẩm Lãng lại một lần nữa phí công lùi về, trở lại cái hang chính.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ là ta đoán sai sao?

Ở đây căn bản cũng không có thứ di tích thượng cổ gì?

Vua Căng chẳng qua là từ trong miệng mấy chục ngàn con rắn còn sống, mà không có những thứ kỳ ngộ khác sao?

Không nên chứ.

Nếu như bên trong tộc Sa Man có thứ di tích thượng cổ gì, nơi này chính là địa điểm khả thi nhất.

Bằng không vô số rắn độc vì sao tại đây chiếm giữ?

Hơn nữa cửa vào di tích thượng cổ, bình thường là có dấu vết đặc biệt rõ ràng.

Ví như năm ngoái một trận động đất dưới đáy biển, để cái cửa vào di tích thượng cổ đảo Hắc Thạch hiện ra.

Một người đá khổng lồ nâng một hành tinh, phía trên có đủ loại bản đồ, cái này vừa nhìn cũng biết là di tích thượng cổ.

Như vậy trong cái hang như mê cung này chỗ nào đặc biệt nhất?

Cái hang động sáng lóng lánh kia, cũng chính là chỗ hai con rắn đang giao hoan.

Thế là, Thẩm Lãng lại đi tới cái hang nhỏ này.

Tỉ mỉ nghiên cứu mỗi một ngóc ngách của nó.

Không có gì hết trơn.

Hắn đã kiểm tra không dưới mười lần.

Dùng x quang quét hình vẫn không có gì cả.

Sở dĩ sáng lóng lánh, cũng không phải nói đây là ngọc thạch, rất nhiều tảng đá cũng có thể có thể xuất hiện loại đặc trưng này.

Nhưng bên trong cả cái hang to, chỉ có hang nhỏ này là đặc biệt nhất thôi.

- Có thể, phải đợi. - Lý Thiên Thu nói:

- Thẩm công tử, thứ ngài thiếu thốn nhất chính là kiên nhẫn.

Thẩm Lãng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu.

Kế tiếp, hắn liền ngồi ở chỗ này chờ.

Vẫn chờ, vẫn chờ!

Không biết đợi bao lâu.

Bỗng nhiên, một tia sáng bắn vào.

Dường như là ánh trăng.

Rõ ràng kỳ quái, nơi này là hang động dưới đất, vì sao có ánh trăng chiếu vào tới được.

Chẳng bao lâu Thẩm Lãng hiểu ra, vách đá hang động khu vực này trơn như mặt gương, cho nên ánh sáng có thể phản xạ vào đây.

Qua nhiều lần phản xạ, sau đó soi đến cái hang nhỏ này.

- Phía trên này có chữ viết! - Lý Thiên Thu nói.

Quả nhiên, trên vách động vốn trơn tuột xuất hiện chữ viết.

Hơn nữa còn là loại chữ bằng huỳnh quang.

Đây dường như là một bảng biểu.

Dòng đầu tiên cho biết một con số: 2.

Số trong dòng thứ hai ghi: 7.

Số được viết trong dòng thứ ba là: 227

Dòng thứ tư: để trống

Dòng thứ năm: dấu hỏi.

Vô cùng hiển nhiên, đây cũng là một đề toán.

Quả nhiên là một di tích thượng cổ.

Muốn mở ra cửa vào cái di tích thượng cổ này, nhất định phải viết ra câu trả lời cho dòng thứ năm.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối, ngài có thể giải được không à?

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Xem không hiểu.

Trên thực tế, người của thế giới này phần lớn đều xem không hiểu cái đề này.

Và những con số phía trên dựa vào hình thức ban đầu của các chữ số Ả Rập. Cái thứ này ở trái đất được phát minh bởi người Ấn Độ cổ đại mấy trăm năn trước Công nguyên.

Thẩm Lãng tức khắc có chút không dám tin tưởng.

Cái đề mục này khó như thế, năm đó vua Căng cũng giải được ra?

Đây cũng là câu hỏi thiên cổ khó nhằn.

Làm sao mà hắn không tin?

Vua Căng thiên tài như vậy?

Đa số người của thế giới này, căn bản còn chẳng hiểu nổi ý của cái đề này.

Nhưng Thẩm Lãng liếc mắt một phát liền hiểu ra ngay.

Ở cái cửa vào di tích thượng cổ trên đảo Hắc Thạch, cần dùng đến định lý bốn màu.

Mà cái đề mục này là sử dụng một trong những thuật ngữ hấp dẫn nhất trong toán học: số nguyên tố.

Cái gọi là số nguyên tố là chỉ số nguyên trong dãy số tự nhiên lớn hơn 1, ngoài ước số là 1 và chính nó, không thể chia hết cho các số tự nhiên khác.

Dòng đầu tiên trên vách hang động hiển thị 2, là số nguyên tố đầu tiên.

Dòng thứ hai là con số 7, cũng là số nguyên tố và là số nguyên tố thứ tư.

Dòng thứ ba hiển thị 227, là số nguyên tố thứ 49.

Quy tắc này đã rất rõ ràng. Dòng tiếp theo là số lượng bình phương của số nguyên tố của dòng trước.

Điều đó có nghĩa là, dòng thứ tư phải viết ra số nguyên tố 2401 (bình phương 49).

Nhưng đáp án thứ tư để trống, nghĩa là cần ngươi tính ra, đáp án ở đây chắc hẳn là 21467.

Nhưng mà đây không phải đáp án cửa vào di tích thượng cổ yêu cầu.

Nó yêu cầu ngươi viết ra đáp án thứ năm.

Nói cách khác, dòng thứ năm phải là số nguyên tố 460832089 (bình phương 21367).

Thấy cái cái số lượng liên tiếp có phải muốn choáng váng hay không?

Không sai, chính là con số nguyên tố xếp hạng sau 460 triệu.

Đây... Đây quả thực là đề bài quái đản.

Muốn cho người ta phải phát khùng.

Nếu như dựa vào sức người tính toán, coi chừng đến mất cả N năm.

Hơn nữa cần dùng mất mấy triệu trang giấy.

Vua Căng có thể giải đáp được câu hỏi này?

Thẩm Lãng thực sự không tin.

Đúng là ngày trước, khi gã còn ở nước Việt, quả thực xem như là một thiên tài, nhưng là không thiên tài đến nước này.

Ngay cả các nhà toán học của Thiên Nhai Hải Các cũng không biết cần bao nhiêu năm tháng.

Câu hỏi này, kỳ thực so với định lý bốn màu trên đảo Hắc Thạch phía càng khó.

Có thể nói, tương xứng.

Hơn nữa đồng dạng là đề toán học cực khổ.

Như vậy với Thẩm Lãng mà nói, giải ra cái nan đề cần phải bao lâu vậy?

Một giây đồng hồ!

Không, một giây đồng hồ cũng không đến.

Trí não như ở trong nháy mắt liền cho ra đáp án.

Kế tiếp, Thẩm Lãng chỉ cần viết đáp án lên vị trí thứ năm trên vách động là được.

Nhưng mà không có bút, viết như thế nào?

Chẳng lẽ, cắn đứt ngón tay dùng máu viết sao?

Không nên, con số quái đản này rất dài, tối thiểu muốn tiêu hao nửa lượng máu đi?

Thoáng do dự một chút, Thẩm Lãng móc ra một cây bút từ trong lòng ngực.

Thoạt nhìn nó giống y hệt cây bút cửa vào di tích thượng cổ đảo Hắc Thạch.

Dĩ nhiên không phải cây kia, nó đã bị núi Phù Đồ đoạt lại rồi.

Thẩm Lãng quét xem vật chất cấu tạo nên nó, sau đó tự làm một cây cho mình.

Nói trắng ra là, nó chính là loại đá đặc biệt trên đảo Hắc Thạch chế thành, có lực từ đặc biệt, còn lấy một chút phóng xạ.

Thẩm Lãng tiến lên, viết ra đáp án, đây là một dãy số cực kỳ dài, có chừng hơn mười con số.

(Chú thích của Bánh: xin lỗi, đáp án này ta không tả được, vừa rồi tìm chỉ 2401 số nguyên tố liền tiêu hết hơn mười phút của ta mất rồi)

Sau khi viết xong!

Thẩm Lãng lui trở về!

Kết quả, không có bất kỳ phản ứng nào.

Căn bản cũng không có mở ra được cửa vào di tích thượng cổ gì.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ là ta tính sai rồi?

Không có khả năng, trí não làm sao có thể tính sai.

Lý Thiên Thu nói:

- Thẩm công tử, kiên nhẫn, kiên nhẫn nào.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm Vương tiền bối, ngài đọc được sao? Ngài cũng hiểu được ta đúng sao?

- Ta không hiểu. - Lý Thiên Thu nói:

- Thế nhưng ta biết ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhất định có thể giải đáp ra, thứ duy nhất thiếu sót chính là kiên nhẫn.

Á, được rồi.

Thẩm Lãng ngồi xuống bên cạnh chờ.

Tiếp đó, quả nhiên phát hiện mánh khóe.

Bởi vì mặt trăng ở trên trời sẽ chếch đi.

Ánh sáng phản xạ bên trong càng ngày càng mờ.

Cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Ánh sáng duy nhất, cũng chỉ có rọi trên cái đáp án còn lại.

Tiếp đó!

- Vù vù vù vù vù!

Thẩm Lãng cảm giác được bản thân không ngừng hạ xuống.

Đây là cả cái hang động nhỏ đáp xuống đất.

Tốc độ nhanh đến mức áp bức màng nhĩ, gần như g làm cho Thẩm Lãng ù tai.

Tầm mười mấy giây sau.

Ngừng hạ xuống.

Ở đây chắc hẳn là nơi càng sâu hơn dưới đất.

Thẩm Lãng xoay người nhìn lại, phát hiện một cái lối đi.

Phía trước đây là một cây cầu.

Phía dưới là nước sông cuồn cuộn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch