Chương 705: Kỳ tích của Lãng gia! Vua Căng chịu thua (2)
Ở đây vậy mà có sông ngầm chảy dưới lòng đất.
Trên cầu có đủ loại pho tượng.
Có nam, có nữ.
Đây chính là người thượng cổ?
Vóc dáng rất cao, tứ chi thon dài?
Ồ?
Hơi giống Mộc Lan nhà mình đó.
Hai bên trái phải cây cầu có trên trăm pho tượng, thần thái khác nhau, trông rất sống động.
Đôi mắt của những pho tượng này dường như khảm bằng đá quý, cho nên phát ra ánh sáng rọi cả cái cầu đá.
Cuối cầu đá có một cánh cửa, đây chính là cửa di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu cẩn thận từng li từng tí đi qua cây cầu kia.
Quỷ dị ở chỗ, mắt của các pho tượng hai bên giống như thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đi tới cuối cây cầu.
Đi tới trước phiến cửa đá này.
Nơi này có một cái lỗ, chắc hẳn là cần chìa khoá mở cổng ra.
Trước cổng có hai cái pho tượng.
Vẫn là một nam một nữ, trong tay hai người đều đang nâng một cái mâm.
Có phải chăng ban đầu chìa khóa ở trên cái mâm này hay không?
Trong tay pho tượng này có cái gì.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhẹ nhàng nhảy lên, cầm vật trong tay pho tượng này xuống.
Đây là một thanh kiếm gỗ, phía trên có khắc mấy chữ: Tặng Thẩm Lãng hiền đệ.
Thấy tên của mình, trái tim Thẩm Lãng không khỏi run lên.
Lại ở ngay cửa di tích thượng cổ thấy được tên của mình.
Bên cạnh còn đặt một phong thơ.
Thẩm Lãng mở ra tin vừa đọc, chữ viết rất khá, chí ít tốt hơn Thẩm Lãng nhiều, cũng so với nhà thư pháp Ninh Nguyên Hiến khá khẩm hơn.
Thẩm Lãng hiền đệ, nếu như đệ lấy được thanh kiếm gỗ này liền có nghĩa đệ đã giải được nan đề thiên cổ, tìm được thứ uy hiếp mệnh căn của ta.
Ta phục! Thẩm Lãng hiền đệ rõ ràng tài năng kinh thiên vĩ địa!
Phục, phục! Vi huynh nhìn mà than thở.
Chịu thua, chịu thua!
Thẩm Lãng hiền đệ dùng tốc độ nhanh nhất cầm thanh kiếm gỗ tới tìm ta, chúng ta sẽ trò chuyện thật rõ ràng hơn.
Vi huynh chịu thua!
Sa Căng để thư lại.
...
Đây là thứ vua Căng lưu lại?!
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhìn mà than thở, Kiếm vương Lý Thiên Thu càng hoài nghi nhân sinh.
Ông cảm giác sâu sắc rằng trí thông minh của mình không đủ.
Có thể ở trong mắt những kẻ thông minh tuyệt đỉnh như Thẩm Lãng cùng vua Căng, Lý Thiên Thu và Đại Ngốc có chỉ số thông minh không khác gì nhau.
Ước chừng một lúc lâu, Lý Thiên Thu nói:
- Vua Căng đoán được ngài sẽ tìm tới nơi này?
- Chưa nói tới đoán được, đây chỉ là suy nghĩ xấu nhất của hắn. - Thẩm Lãng nói:
- Không nghĩ tới, thực sự xảy ra.
Trên thực tế, Thẩm Lãng cũng tâm lực tiều tụy.
Cùng vua Căng đấu, thực sự quá khó.
Hắn chuẩn bị bao nhiêu hả?
Quân Niết Bàn thứ hai, quân Niết Bàn đầu tiên, Hoàng Kim Long Huyết.
Trước tiên định chơi kế hoạch xông vào nơi hiểm yếu tiến đánh đô thành Nam Ẩu, kết quả cảm thấy sẽ không thành công, bỏ qua.
Tiếp đó lựa chọn kế hoạch viễn chinh đô thành Đại Nam càng điên cuồng hơn.
Kết quả, vẫn bị thất bại!
Sau cùng, dùng sức tưởng tượng thiên mã hành không mới tìm ra cái di tích thượng cổ.
Ngàn khó khăn vạn hiểm trải qua hang Vạn Rắn, tìm được cửa vào, tháo ra lại một người thiên cổ nan đề.
Cuối cùng thành công.
Lần này coi là thắng à?
Coi là đi, thắng nửa người vua Căng.
Hơn nữa, nó cũng ở trong tính toán của vua Căng.
Chỉ bất quá, cái di tích thượng cổ này là thứ uy hiếp vua Căng tuyệt đối.
Một khi bị Thẩm Lãng chạm được, coi như là thắng.
- Đi thôi! - Thẩm Lãng nói.
Kiếm vương Lý Thiên Thu kinh ngạc nói:
- Cái này, chỉ vậy liền đi? Không đi vào sao?
Thẩm Lãng nói:
- Không vào được, chìa khoá ở trong tay vua Căng.
Lý Thiên Thu nói:
- Chúng ta đây coi là thắng à?
Thẩm Lãng nói:
- Thắng.
Lý Thiên Thu thở dài nói:
- Hai người các ngươi thật đúng là tuyệt đỉnh cao thủ so chiêu, đến giờ mới hết!
Thẩm Lãng quả thực thắng.
Bởi vì hắn căn bản không cần đi vào cái di tích thượng cổ này, cũng không cần phá hoại.
Hắn chỉ cần công khai cái di tích thượng cổ này, đồng thời công khai đáp án lối vào này.
Đến lúc đó Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, thậm chí đế quốc Đại Viêm đều có thể chen chúc tới.
Như vậy với vua Căng hoàn toàn là tai họa ngập đầu.
Cái di tích thượng cổ này là mệnh căn của gã, là hy vọng để gã xây dựng quốc gia giàu mạnh.
...
Một lần nữa về cái hang óng ánh kia.
Thế nhưng, nó cũng không đi lên.
Nếu như nó không đi lên, Thẩm Lãng liền không trở về được mặt đất.
Lý Thiên Thu nói:
- Có phải cần ấn công tắc gì hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Tiền bối đừng nóng vội, đây là dựa vào sức nước, chính là cái mạch nước ngầm chúng ta đã thấy. Bây giờ sức nướ đang đẩy dần lên, chờ đủ nước, cơ quan sẽ tự động mở ra, cái hang nhỏ này sẽ được đẩy lên.
Quả nhiên, đợi một khắc đồng hồ sau đó.
Cái phòng nhỏ bắt đầu không ngừng đẩy lên.
Mười mấy giây sau đó, về tới chỗ cũ, cũng chính là hang Vạn Rắn.
Đi qua hang động như mê cung, trở lại cái hang chính.
Lúc này, mấy chục ngàn con rắn độc lại chiếm giữ ở chỗ này.
Chỉ bất quá lúc Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đi tới, vô số rắn độc đều tách ra.
Mọi người đều nước sông không đáng nước sông.
Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu dùng sợi dây buộc lại thân thể, nhẹ nhàng giật một cái.
Tiếp đó, hai người giống như giống như đằng vân giá vũ đi tới.
Đại Ngốc lợi hại, sức lực quá lớn.
Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu cộng lại gần ba trăm cân, Đại Ngốc nhấc lên như là không có gì.
...
Sau khi trở lại mặt đất, Thẩm Lãng trở lại quân doanh Niết Bàn.
Không có phát sinh bất kỳ biến cố.
Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, ngươi đi cầm phong thư này giao cho lão già trong đô thành Đại Nam, quốc sư Sa Ẩm.
- Được!
Đại Ngốc cầm lấy thư, chạy như điên.
Trong nháy mắt, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tốc độ này, so với Thiên Lý Mã nhanh nhất còn nhanh hơn.
...
Đại Ngốc lại một lần nữa đi tới ngoài cổng kinh đô Đại Nam của tộc Sa Man.
- Tên ngốc to con, ngươi muốn đi vào sao? - Trên tường thành một cô gái tộc Sa Man hô lên.
- Ừ. - Đại Ngốc quát.
Một lát sau, cửa thành mở ra.
Tiếp tục, nữ võ sĩ tộc Sa Man này nói:
- Tên ngốc to con, đệ có ở lại không? Tỷ tỷ làm vợ cho đệ, sinh con cho đệ?
Đại Ngốc mặt đỏ tới mang tai, lắc đầu nói:
- Không được, không được, ta đã có vợ, ta cũng có con.
Tiếp đó, gã nhảy vào trong thành như trốn đi.
- Lão già ở đâu? - Gã đến bây giờ cũng không có nhớ kỹ tên quốc sư Sa Ẩm
Một lát sau.
Lão già xuất hiện.
- Đại Tráng, có phải Thẩm công tử có lời gì cần ngươi chuyển cáo hay không? – Ánh mắt quốc sư Sa Ẩm nhìn phía Đại Ngốc đặc biệt hòa ái.
- Ừ, nè! - Đại Ngốc đưa thư tới.
Quốc sư Sa Ẩm vừa mở ra đọc.
Tức khắc thân thể run lên, hoàn toàn không thể tin nổi.
Đây là phong thư nhận thua vua Căng để ở cửa di tích thượng cổ cho Thẩm Lãng.
Quốc sư Sa Ẩm xem hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên, lão ngược lại không phải là hoài nghi phong thư này là ngụy tạo, chẳng qua là quá mức rung động, lão cần thời gian bình tĩnh.
Thẩm công tử này, hóa ra… mạnh đến thế này sao?
Đều đến phân thượng này, hắn còn có thể tìm tới thứ uy hiếp chúa công tuyệt đối?
Thật lợi hại.
Hắn và chúa công, hai người có thể mới cũng coi là tuyệt đại song kiêu đi?
Tiếp tục trong lòng quốc sư Sa Ẩm cảm thấy phải thầm than, hai người này mới thật sự là đỉnh phong quyết đấu.
- Được, xin ngươi trở lại chuyển cáo Thẩm công tử, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cầm phong thư này đưa đến chỗ chúa công. - Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Mặt khác, xin ngươi nhắn dùm lời của ta, ta đối với hắn đặc biệt cảm kích.
Đại Ngốc ra sức nhớ, ra sức thuộc lòng.
- Ông già, ông hãy lập lại lần nữa, quá dài, ta nhớ không xuể. - Đại Ngốc nói.
Quốc sư Sa Ẩm lại lập lại một lần.
- Được, ta nhớ kỹ. - Đại Ngốc xoay người chạy.
Vừa chạy vừa nhẩm, bằng không chỉ sợ lập tức muốn đã quên.
Chạy ra khỏi cửa thành, nữ võ sĩ tộc Sa Man nói:
- Tên ngốc to con, bằng không đệ ở nửa canh giờ? Để một đứa con cho tỷ tỷ nào?
Đại Ngốc cảm thấy không để ý tới người ra là không lễ phép, thế nhưng những lời này gã lạ nghe không hiểu.
- Ngươi, đây là ý gì hả?
Nữ võ sĩ tộc Sa Man nói:
- Chính là tỷ tỷ cùng ngươi ngủ, để cho ngươi thoải mái.
- Không được, không được, ta đi. - Đại Ngốc bỏ trốn mất dạng.
Tiếp đó phát hiện không ổn.
Không xong, mới vừa học thuộc lòng câu nói kia, giống hệt quên mất mấy chữ.
Nhưng mà, hắn không còn có dũng khí vào thành.
Đàn bà chỗ này quá dọa người.
Đại Ngốc chạy một hơi đến trước mặt Thẩm Lãng, nói thật nhanh:
- Lão già nói, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến chỗ chúa công, đồng thời đặc biệt cảm kích ngươi.
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Được, biết rồi, chúng ta đi thôi!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hai nghìn quân Niết Bàn lên bắc, trở về nước Khương!
...
Hai ngày sau, trong kinh đô Nam Ẩu.
Hành tỉnh Thiên Nam Tổng đốc Chúc Nhung thu được mật thư Chúc Hoằng Chủ.
Chúc Nịnh gả cho Tam vương tử Ninh Kỳ làm vợ, Xung Sư Sư gả cho Chúc Hồng Bình.
Sau khi đọc phong thư này, Chúc Nhung kinh ngạc sững sờ.
Vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không hề nghĩ tới.
Ngày này cuối cùng đến.
Điều này có nghĩa gia tộc họ Chúc hoàn toàn bỏ qua Ninh Dực, ngược lại ủng hộ Ninh Kỳ.
Trong mật tín, còn dùng một đoạn mật văn.
Đoạn mật văn này chỉ có mỗi Chúc Nhung có thể giải ra.
Nội dung vô cùng đơn giản, nhưng càng thêm chấn động.
Chuẩn bị đảo chính, tước quyền của Ninh Nguyên Hiến, để Chúc Nhung toàn quyền cùng vua Căng đàm phán, có thể cắt làm cả hành tỉnh Thiên Nam.
- Cữu phụ, tổ phụ có chỉ thị mới nhất gì vậy? - Ninh Dực xông vào.
Ở đây dù sao cũng là nước Nam Ẩu, có người đến tìm Chúc Nhung rất khó hoàn toàn bảo mật.
Trong ánh mắt Ninh Dực có chút bất an, bởi vì lúc trước vua Căng đã vạch trần chuyện này, nói gia tộc họ Chúc có thể sẽ chuyển biến lập trường, hỗ trợ Ninh Kỳ.
Ninh Dực không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin. Gã tràn đầy ảo tưởng, nhưng không ngây thơ.
Chúc Nhung cười nói:
- Phụ thân để đế quốc Đại Viêm gây áp lực với bệ hạ, để ta một lần nữa cùng vua Căng đàm phán đình chiến!
- Có đúng không? Vậy là tốt rồi... - Ninh Dực cất giọng run rẩy.
...
Vua Căng biểu cảm trấn định, nhưng trong lòng nhưng có chút vô cùng lo lắng. Kinh đô Đại Nam bên kia, không có truyền đến bất cứ tin tức gì.
Không có tin tức, chính là tin tức tốt. Hy vọng vẫn luôn không có tin tức qua đây.
Chưa tới năm sáu ngày nếu còn chưa có tin tức xấu truyền đến, coi như tất cả đều kết thúc.
Phải tin tưởng quốc sư Sa Ẩm, lão là một bậc tài trí tuyệt đỉnh, hẳn lão có thể ứng đối.
Gã đứng ở bản đồ trước mặt, nhìn hướng kinh đô Đại Nam, trong lòng lẩm bẩm:
- Thẩm Lãng, đệ cũng tuyệt đối không cần nhớ đến một bước kia.
Vợ Sa Mạn tiến lên, ôm thắt lưng vua Căng nói:
- Phu quân, không cần lo lắng, chàng mới là người trời chọn, Thẩm Lãng tuyệt đối không có khả năng thắng chàng, ở kinh đô Đại Nam, hắn sẽ không có kỳ tích.
Tiếp tục, nàng lại nói:
- Mật tín quạ bay của Tô Nan báo cáo Thành Vệ Quân trong thành Dương Qua đã mất dần hiệu quả của Hoàng Kim Long Huyết. Thẩm Lãng dùng quân Niết Bàn đầu tiên đáp trả đòn tấn công quy mô nhỏ đã bị ông ta đoán được.Chưa tới ba bốn ngày, đến khi hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết hoàn toàn rút dần, ông ta sẽ lại một lần nữa công thành, đến lúc đó sẽ dễ dàng công phá thành Dương Qua. Tiếp đó chính là dẫn binh lên bắc, tiến đánh đô thành Việt quốc.
- Còn có phủ Hầu tước Huyền Vũ, Kim Mộc Lan dẫn đầu ba nghìn thần xạ thủ rời khỏi, trong pháo đài chắc chắn trống rỗng, liên quân của phụ thân và Nam Cung Ngạo chắc chắn có thể hạ được phủ Hầu tước Huyền Vũ.
- Vận mệnh diệt vong của Việt quốc, đã không thể cải biến.
- Ninh Nguyên Hiến phải tự vẫn trong cung, phu quân có thể báo thù rửa hận được rồi.
- Chuyện Sở vương không có làm được, chuyện Ngô vương cũng không có làm được, phu quân đã làm xong rồi, tiêu diệt hoàn toàn Việt quốc bá chủ phương nam.
Vương hậu Sa Mạn nói có chút nóng máu sôi trào.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của tâm phúc:
- Bệ hạ, Chúc Nhung cầu kiến!
Vua Căng phất tay một cái, vốn định không gặp.
Nhưng nếu không gặp, ngược lại ra vẻ trong lòng mình vô cùng lo lắng, thế là gã đồng ý gặp mặt.
...
- Vua Căng, lời kế tiếp của thần, cũng có thể đại biểu cho ý chí tân triều của Việt quốc, thậm chí đại biểu cho ý chí gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh họ Chúc.
- Chúng ta sẵn lòng cắt nhường toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam cho ngài, xin ngài hãy đình chiến. - Chúc Nhung nói ra.
Vua Căng nói:
- Họ Chúc hoàn toàn vứt bỏ Ninh Dực, ngược lại hỗ trợ Ninh Kỳ? Kế tiếp, hạm đội gia tộc họ Tiết muốn tiến đánh thành Nộ Triều chứ gì?
Chúc Nhung thở dài, đàm phán cùng kẻ tuyệt đỉnh thông minh quá giản đơn, cũng quá mệt mỏi.
Vua Căng có thể từ trong thái độ của ông ta, suy đoán ra toàn bộ cục diện diễn biến mới.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Không cần hao tổn tâm cơ, quân đội nước Đại Nam chúng ta sẽ nhanh chóng đánh bại phủ Hầu tước Huyền Vũ, đánh hạ thành Dương Qua, tiếp đó hai cái đại quân hội sư, trực tiếp lên bắc tiến đánh đô thành Việt quốc, Việt quốc các ngươi phải diệt vong.
Chúc Nhung nói:
- Tại sao phải đến nước này? Tại sao phải đến nước này? Vua Căng không phải là không muốn Việt quốc của ta diệt vong? Lúc trước ngươi rõ ràng đưa ra điều kiện đặc biệt khoan dung.
Vua Căng không nói gì.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Năm đó Việt vương Ninh Nguyên Hiến mưu hại công công (tức cha chồng) của ta, tại sao không có nghĩ đến hôm nay? Chúng ta diệt Việt quốc chính là vì báo thù rửa hận. Phu quân của ta một khi diệt Việt quốc, là sẽ cất một tiếng hót cho muôn kẻ sững sờ, cả thiên hạ phải khiếp sợ.
Vua Căng vẫn không có nói gì.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Bay đâu, đuổi Tổng đốc Chúc Nhung đi, chúng ta không còn đàm phán.
Tiếp đó, Tổng đốc Chúc Nhung bị đuổi đi.
...
Chúc Nhung đi rồi, vương hậu Sa Mạn nói:
- Phu quân, vì sao lại thế? Lúc trước ngài rõ ràng chỉ cần cắt nhường năm quận, không có ý muốn tiêu diệt Việt quốc kia mà.
Vua Căng nói:
- Ninh Nguyên Hiến cự tuyệt sự khoan dung của ta, vậy ta cần phải biểu hiện uy phong sấm sét.
- Hơn nữa bây giờ cục diện đang phát triển theo hướng bất lợi, Ngô vương có thể bị cưỡng bức không xuất binh. Việt quốc rất có khả năng sẽ giữ được hơn phân nửa quốc thổ, cái này không phù hợp lợi ích của chúng ta. Mà một khi binh của chúng ta vào đô thành Việt quốc trước, Ninh Kỳ đảo chính cũng sẽ trực tiếp chết non, Ngô vương cũng sẽ không có đường sống thỏa hiệp, vẫn sẽ chọn lập tức xuất binh xuôi nam, bằng không khối này thịt hắn không còn gì để ăn.
- Ninh Kỳ muốn thượng vị? Có thể. Nhưng chờ ta diệt đô thành Việt quốc sau đó bàn tiếp, bây giờ không nói chuyện.
- Lập tức truyền thư quạ bay cho Tô Nan, để ông ta nhận được tin sau đó lập tức tiến đánh thành Dương Qua, không cần chờ đến hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết của Thành Vệ Quân Việt quốc hoàn toàn yếu đi. Tiếp đó lập tức lên bắc tiến đánh đô thành Thiên Việt, lúc này ngọn kinh đô trống rỗng không cách nào tưởng tượng, tốc độ nhất định phải nhanh! Bằng không đến khi Ninh Kỳ đảo chính thành công, đến khi Ngô vương thỏa hiệp, cục diện kia liền không còn kịp rồi.
- Vâng!
Vương hậu Sa Mạn tự mình viết mật thư.
Nhưng mà vào lúc này!
Ba con quạ bay từ phía tây mà đến, bay thẳng vào cửa sổ, rơi vào trên cánh tay của vương hậu Sa Mạn.
Vua Căng trong lòng run lên.
Qụa bay truyền thư từ phía tây tới.
Tuyệt đối không nên là tin tức xấu, tuyệt đối không nên là tin dữ.
Vương hậu Sa Mạn lấy được phong mật thư từ chỗ cái vòng gắn trên chân quạ đưa cho vua Căng.
Vua Căng vừa mở ra xem.
Tức khắc thân thể run lên, gần như cứng ngắc ở tại chỗ.
Bức thư thật quen thuộc.
Là gã tự tay viết, đặt ở ngoài cửa di tích thượng cổ, lưu cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng hiền đệ, nếu như đệ lấy được thanh kiếm gỗ này...
Thư chịu thua của gã!
- Mạn Mạn, chúng ta thua, Thẩm Lãng thắng!
- Chúng ta có thể phải rời khỏi trò chơi này.
- Chuẩn bị một chút đi, ta muốn cùng Thẩm Lãng đàm phán.