Vương hậu Sa Mạn nghe xong, sau đó tức khắc không dám tin mà nói:
- Xảy ra chuyện gì? Thẩm Lãng công phá đô thành Đại Nam của chúng ta sao? Dùng tất cả người trong thành làm con tin sao?
Vua Căng rút ra một cuộn giấy khác, phía trên này là mật thư quốc sư Sa Ẩm viết, một hàng chữ vô cùng đơn giản.
Thẩm Lãng công phá thành Đại Nam, nhưng lại rời khỏi chẳng chút điều kiện nào.
Mặc dù nội dung vô cùng đơn giản, nhưng vua Căng vẫn là đoán được ở kinh đô Đại Nam xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lãng nhân nghĩa mà lại sáng suốt!
Giỏi lắm, giỏi lắm.
Sau khi xem xong, gã giao mật thư của quốc sư Sa Ẩm cho vợ mình.
Vương hậu Sa Mạn kinh ngạc một cái, sau đó nói:
- Thẩm Lãng không phải người nhân nghĩa, nhưng đối với chúng ta làm ra việc nhân nghĩa. Để báo đáp lại, chúng ta buông tha có thể buông tha người nhà của hắn, cũng không nhất định lui binh đi, giữa quốc gia và quốc gia, há có thể nói nhân nghĩa? Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, phu quân tuyệt đối không thể bỏ đi! Vì báo thù rửa hận cho công công, diệt vong Việt quốc, thành tựu thống trị trăm năm.
Vua Căng lại đưa đến phần mật thư khác, đây chính là phần thư nhận thua của vua Căng.
Lần này, vương phi Sa Mạn hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Gần như không thể tin được hai mắt của mình.
- Thẩm Lãng tìm được cái di tích thượng cổ của chúng ta?
Vua Căng gật đầu.
- Cái này, cái này sao mà được kia chứ? - Sa Mạn Vương phi hết hồn nói:
- Cái hang Vạn Rắn chỉ có chàng có thể đi vào, ngay cả ta đều không thể, nếu như ta một mình vào cũng sẽ bị mấy chục ngàn con rắn cắn chết. Đừng nói một Lý Thiên Thu, coi như là mười tông sư đi vào cũng đã chết, Thẩm Lãng dựa vào cái gì có thể đi qua hang Vạn Rắn? Dựa vào cái gì không có bị vô số rắn độc cắn chết?
Vua Căng nhún vai.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Dù cho Thẩm Lãng tìm được cái cửa vào di tích thượng cổ, thế nhưng chắc chắn cái nan đề thiên cổ kia hắn căn bản cũng không có thể tính ra, hiện tại trên thế giới này không ai có thể làm được.
Vua Căng nói:
- Cái cửa vào di tích thượng cổ đảo Hắc Thạch ở vùng biển phía nam đảo Hắc Thạch, cũng là bị Thẩm Lãng phá giải, định lý bốn màu, ta trước đây không lâu mới vừa nghiên cứu qua, cần mấy trăm bậc thầy toán học dùng mấy năm mới có thể hoàn thành.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Nan đề cửa vào di tích thượng cổ ở hang Vạn Rắn cái so với định lý bốn màu thế nào?
Vua Căng nói:
- Coi như đơn giản hơn, trên thực tế mấy trăm bậc thầy toán học dùng mấy năm cũng xem như không xong, cần dùng mất mấy trăm triệu trang giấy.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Nói cách khác, quả thực không ai có thể giải ra? Nhưng Thẩm Lãng giải đáp được?
Vua Căng gật đầu.
Sa Mạn nói:
- Người này, rõ ràng một thiên tài!
Vua Căng thở dài nói:
- Một lần nữa viết một phần mật thư cho Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo, lập tức ngừng tất cả tiến công, dừng lại tại chỗ đợi lệnh.
Vương hậu Sa Mạn gật đầu, tiếp đó đốt cháy hai phần mật thư vừa viết lúc này, một lần nữa viết hai phần mật thư, cột vào trên chân quạ, thả bay đi.
- Quạ bay cuối cùng vẫn khó an toàn, mặt khác điều động sứ giả đi vào trong quân Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo, truyện đạt mệnh lệnh. - Vua Căng lại nói.
- Được!
Vương hậu Sa Mạn định ra ý chỉ mới, tiếp đó vua Căng đóng đại ấn lên, giao cho hai đội kỵ sĩ tộc Sa Man lao điên cuồng ra.
Tiếp đó vua Căng thở dài một tiếng nói:
- Cuối cùng muốn cùng người kia gặp mặt.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Phu quân, lẽ nào chàng liền cam tâm bỏ đi như thế à?
Vua Căng cười nói:
- Diệt Việt quốc, có thể thành toàn uy danh của ta, có thể báo thù rửa hận, hơn nữa còn ăn vào một miếng thịt mỡ thật to. Mà một khi mất đi cái di tích thượng cổ đó, chúng ta gần như sẽ mất đi toàn bộ.
Vương hậu Sa Mạn lặng im.
Vua Căng quật khởi, nổi danh thiên hạ, sáng lập từng thần tích.
Dựa vào là cái gì? Trí tuệ, ý chí, quyết đoán.
Nhưng là trọng yếu hơn chính là những thứ kiến thức bên trong di tích thượng cổ kia.
Suốt hai năm qua, gã giúp đỡ bộ lạc Linh Cẩu, dạy cho bọn họ tri thức thuần hóa thú của người thượng cổ, khiến cho bọn họ lớn mạnh.
Hắn giúp đỡ bộ lạc Độc Xà, khiến cho đám shaman có thể khống chế càng nhiều rắn độc hơn, hơn nữa lợi dụng rắn độc chế tạo rất nhiều thuốc, cứu vớt tánh mạng của vô số người, hơn nữa khiến cho rất nhiều người đều trở nên lớn mạnh.
Gã giúp đỡ bộ lạc Thần Cung, giúp đỡ bộ lạc Đại Tượng.
Gã vô số lần điều giải tranh chấp giữa các bộ lạc. Gã phát hiện mấy cái sông ngầm, dẫn võ sĩ tộc Sa Man bắt rất nhiều cá. Gã từ trong di tích thượng cổ lấy ra rất nhiều hạt giống, nhất là hạt giống khoai lang cùng dược liệu.
Giải quyết xong nạn đói của tộc Sa Man, kéo dài tính mạng người của tộc Sa Man.
Vua Căng sở dĩ thống nhất tộc Sa Man, không phải dựa vào chém giết cùng bạo lực. Ở trong lòng những người Sa Man, gã quả thực chính là vị thần không gì làm không được.
Mà những thứ kỳ tích này, đại bộ phận đều là dựa vào di tích thượng cổ hoàn thành.
Cái này còn chỉ là bắt đầu, kế tiếp hướng đi văn minh cùng cường thịnh của nước Đại Nam vẫn cần vào di tích thượng cổ này.
- Bằng không, khôi phục lại điều kiện như trước? Cắt nhường năm quận phía nam hành tỉnh Thiên Nam? - Vương hậu Sa Mạn nói.
Vua Căng cười, không nói gì.
- Làm tốt nghênh tiếp chuẩn bị đi, có thể bốn năm ngày sau đó, Thẩm Lãng liền phải tới. - Vua Căng nói:
- Ta rõ ràng mong đợi, cái người đã độc chiếm tám phần mười phong quang của cả Việt quốc tinh xảo đến cỡ nào?
......
Phủ Hầu tước Huyền Vũ!
Kim Mộc Lan dẫn đầu ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai viễn chinh kinh đô Nam Ẩu, cho nên cả thành lũy tức khắc trống không.
Làm làm chủ soái Nam Cung Ngạo đương nhiên phát hiện điểm này, thế nhưng ông ta không không có liều lĩnh công kích, ngược lại càng thêm bảo thủ phòng ngự.
Ông cảm thấy khả năng đây là một cái âm mưu.
Không chỉ có như thế, ông còn phái ra mấy chục đợt trinh sát điều tra xung quanh, sợ bị đánh lén.
Kết quả chẳng bao lâu từ đô thành nước Nam Ẩu truyền đến tin tức.
Kim Mộc Lan dẫn đầu ba nghìn tinh nhuệ lẻn đến đô thành Nam Ẩu, thất bại nhưng gần như lông tóc không tổn hao gì đột phá vòng vây.
Tức khắc Nam Cung Ngạo kinh ngạc đến ngây người.
Hắn biết Thẩm Lãng vô cùng điên cuồng, nhưng không nghĩ tới Kim Mộc Lan cũng cũng điên thế này?
Lại mang theo ba nghìn người phải đi đánh đô thành Nam Ẩu?
Chuyện thứ nhất này có nghĩa chẳng phải phủ Hầu tước Huyền Vũ chẳng phải là trống không không gì sánh được?
Ông ta tức khắc cùng chủ soái Sa Duyên tiến hành thương nghị, có nên thừa cơ tiến công hay không?
Trong tay bọn họ còn có gần ba vạn đại quân, trong đó một nửa là quân đội Việt quốc đầu hàng, còn có một nửa là phó tòng quân Nam Ẩu.
Cái này vừa thương lượng không hề gì.
Chủ soái Sa Duyên có ý kiến là trực tiếp chơi khô máu.
Tiếp đó, Nam Cung Ngạo lại xuất động hai vạn đại quân tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Kết quả vẫn... đặc biệt vô cùng thê thảm.
Phủ Hầu tước Huyền Vũ bên trong tuy rằng chỉ có tám trăm tên quân Niết Bàn thứ hai, nhưng còn có hơn ba ngàn tư quân họ Kim, bọn họ cũng không có tiễn thuật thần kỳ, nhưng bọn họ có cường nỏ thần kỳ.
Sức bắn của những cường nỏ này rất mạnh, không thua mấy với cung hai thạch.
Tư quân họ Kim căn bản là kéo dây cung không được, còn cần dùng công cụ chuyên môn.
Mặc dù tốc độ bắn rất chậm, nhưng uy lực kinh người.
Nếu như liên quân Nam Cung Ngạo công thành đợt thứ nhất, vậy nói không chừng phủ Hầu tước Huyền Vũ liền nguy hiểm, khi đó sĩ khí quân đội công thành mạnh mẽ biết bao nhiêu.
Thế nhưng bây giờ thì sao?
Trải qua hai lần tàn sát, sau đó sĩ khí quân đội dưới quyền Nam Cung Ngạo đã kém tới cực điểm.
Hơn hai vạn người, thương vong hơn ba ngàn người sau đó, sĩ khí lại một lần nữa tan vỡ bỏ chạy.
Nam Cung Ngạo tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ lại một lần nữa thảm bại.
Chủ soái Sa Duyên hận không thể đại khai sát giới, giết sạch đám hàng quân Việt quốc. So với võ sĩ tộc Sa Man mà nói, đám người kia thật sự là quá yếu, không hề có ý chí chiến đấu, quả thực chính là sỉ nhục của chiến sĩ.
Thế là, dù cho biết quân Niết Bàn thứ hai chủ lực không ở trong thành, Nam Cung Ngạo cũng triệt để mất đi năng lực tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ.
...
So với phủ Hầu tước Huyền Vũ, cục diện thành Dương Qua liền hiểm ác đáng sợ không gì sánh được.
Xấp xỉ ở mười ngày sau, hiệu quả mà Hoàng Kim Long Huyết trong cơ thể Thành Vệ Quân bắt đầu biến mất kịch liệt.
Đương nhiên, so với lúc trước mà nói, sức mạnh bọn họ vẫn hơn rất nhiều.
Nhưng biến mất trước hết là dũng khí cùng ý chí chiến đấu.
Nhớ lại lúc đó ở trên chiến trường gan dạ, lại có một loại cảm giác như ác mộng.
Không thể tưởng tượng nổi.
Trời!
Cái người điên cuồng là ta thật sao?
Lúc nào ta trở nên không sợ chết thế này?
Đương nhiên, cũng không phải nói bọn họ trực tiếp từ gan dạ không gì sánh được biến thành nhát như chuột.
Bọn họ còn chưa có thoái hóa đến cái mức kia.
Trên thực tế bọn họ không có biểu hiện uể oải như hồi trước.
Không còn dõng dạc, nhưng cũng không phải vô cùng sợ hãi, chẳng qua là lâm vào một loại trạng thái bản thân tự hoài nghi ủ rũ.
Giống như tất cả hưng phấn cùng hùng dũng trước đó toàn bộ đều tiêu hao.
Trong quân sĩ khí, cũng dần dần đang giảm xuống.
Bởi vì bọn họ đã cùng chủ lực tộc Sa Man đánh nhau, biết đối phương là mạnh cỡ nào.
Mà ngay tại lúc này, Tô Nan bắt đầu tấn công thăm dò quy mô nhỏ.
Mấy lần người đều bị quân Niết Bàn đầu tiên cản lại, ba trăm người này dũng cảm không thể cản.
Hơn nữa ba trăm quân Niết Bàn đầu tiên mặc áo giáp cùng Thành Vệ Quân giống hệt nhau, ngay từ đầu thậm chí để cho người ta hoài nghi hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết trên người Thành Vệ Quân căn bản cũng không có biến mất.
Nhưng trải qua ba lần thăm dò tính công kích, sau đó Tô Nan vẫn phát hiện ra.
Ông chắc chắn, ý chí chiến đấu cùng sức chiến đấu của Thành Vệ Quân đang giảm xuống kịch liệt.
Lúc này ông ta đình chỉ công kích thăm dò, tiếp tục bảo trì vây mà không đánh.
Ông đang đợi.
Chờ hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết gần như hoàn toàn chấm dứt sẽ công thành.
Ngày mười lăm tháng hai!
Tô Nan nghênh đón một người quen cũ, thuyết khách hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc.
Gã bảo Tô Nan tạm dừng công thành, Việt quốc có thể cùng vua Căng tiến hành đàm phán hoàn toàn mới.
Tô Nan kinh ngạc.
Đàm phán mới?
Vua Căng làm sao có thể sẽ đồng ý?
Trước đây Ninh Nguyên Hiến chủ động từ chối thiện ý của vua Căng.
Thư Đình Ngọc nói cục diện có biến.
Hơn nữa đặc biệt mịt mờ nói cho Tô Nan, hiện tại thứ ông ta phải làm nhất chính là điều động đại quân trợ giúp Nam Cung Ngạo, mượn cơ hội tiêu diệt phủ Hầu tước Huyền Vũ báo thù rửa hận.
Việc họ Chúc thay đổi thái độ hỗ trợ Ninh Kỳ vẫn là một bí mật, Tô Nan còn không thể nào biết được.
Nhưng ông vốn là một người có sự nhạy cảm chính trị đặc biệt cao, từ trong lời nói Thư Đình Ngọc nghe được ra một chút âm thanh khác.
Kế tiếp, Tô Nan lại nghênh đón một thuyết khách.
Lần này liền đặc biệt rõ ràng, thế tử phủ Bá tước Vũ An Tiết Bàn.
Điều kiện mà gã đưa ra càng thêm hấp dẫn.
Một khi Tô Nan ngừng lên bắc, phái quân hỗ trợ Nam Cung Ngạo đi diệt phủ Hầu tước Huyền Vũ. Như vậy phủ Hầu tước Trấn Viễn trước đó, lãnh địa gia tộc họ Tô, thậm chí toàn bộ thành Trấn Viễn đều thuộc về Tô Nan toàn bộ.
Nói cách khác những thứ Tô Nan đều có thể cầm về toàn bộ, hơn nữa càng nhiều.
Đất phong của ông so với trước còn muốn lớn hơn gấp đôi hoặc hơn.
Tô Nan lúc đó liền cười nhạt nói:
- Nếu như chúng ta không lên bắc, đại quân Ngô vương xuôi nam, công diệt Việt quốc liền thuộc về Ngô vương, cùng nước Đại Nam chúng ta liền không có quan hệ gì.
Thư Đình Ngọc cười nói:
- Ngô vương chưa chắc xuôi nam.
Nghe những lời này, tức khắc để kẻ bén nhạy như Tô Nan nhìn thấu mánh khóe.
Ông ta là kẻ cay độc cỡ nào? Lúc trước còn là một trong những đầu sỏ triều đình Việt quốc kia mà.
Ông ta tức đoán được, Tam vương tử Ninh Kỳ muốn thượng vị.
Hội Ẩn Nguyên thay đổi lập trường, thậm chí gia tộc họ Chúc cũng thay đổi lập trường.
Một khi hai quái vật lớn hướng nước Ngô tạo áp lực, vậy Ngô vương có thể liền thực sự không khai chiến.
Nếu Ngô vương ở dưới áp lực đế quốc Đại Viêm không xuất binh tiến đánh Việt quốc, như vậy Tô Nan sẽ có phiền toái.
Kế tiếp đại quân phía bắc nước Việt rất có khả năng sẽ xuôi nam phòng thủ kinh đô, trong tay Tô Nan có mấy vạn đại quân, có thể sẽ phải đối mặt quân phòng thủ gấp đôi trở lên.
Tuy rằng Thư Đình Ngọc không có nói rõ, nhưng ý kiến đặc biệt rõ ràng.
Chỉ cần Tô Nan ngừng lên bắc, ngừng tiến đánh thành Dương Qua, ngược lại đi diệt phủ Hầu tước Huyền Vũ, vậy gia tộc họ Tô có thể tự lập.
Đương nhiên khi làm vậy, ông ta coi như là phản bội vua Căng.
Cho nên Thư Đình Ngọc đã dụ dỗ, lại là ly gián mối quan hệ giữa ông và vua Căng.
Tô Nan suy tư chưa tới một canh giờ.
Dựa theo kế hoạch, ông vốn định ngày hai mươi lăm tháng hai toàn lực tiến đánh thành Dương Qua.
Nhưng bây giờ nhất định phải cải biến kế hoạch.
Hai tháng mười chín, toàn quân xuất kích, bắt thành Dương Qua, tiếp đó lập tức lên bắc tiến đánh đô thành Việt quốc.
Không thể cho Ngô vương cơ hội đổi ý, không thể cấp Ninh Kỳ cơ hội thành công.
Suy nghĩ của ông ta cùng nhận xét trước đó của vua Căng gần như đồng dạng.
Thật đúng là xem như là quân thần đồng tâm.
Họ Tô tự lập?
Ông ta đương nhiên vô cùng động lòng.
Nhưng bây giờ họ Tô chỉ còn lại mỗi Tô Nan.
Không có con em gia tộc, không có quân đội chính thống, cho dù có đất phong lớn hơn nữa thì thế nào?
Họ Tô muốn cường đại hơn, trước hết phải cành lá sum suê.
Một cây đại thụ cắm rễ vào đất đai càng sâu, mới có thể trở nên khỏe mạnh.
Bằng không, hết thảy đều là lâu đài xây trên cát.
Tô Nan tin tưởng vững chắc, hy vọng gia tộc họ Tô lại một lần nữa quật khởi ở nước Đại Nam.
...
Hai tháng ngày mười chín!
Bốn vạn bảy ngàn đại quân dưới trướng Tô Nan lại một lần nữa tập kết.
Ba vạn đại quân bày trận.
Mấy chục cỗ máy bắn đá, mấy chục nỏ khổng lồ, lại một lần nữa bắt đầu bắn lia bắn lịa.
Lúc này đây, Tô Nan nhất định phải được.
Nhất định phải trong vòng nửa ngày, hoàn toàn đánh chiếm Dương Qua.
Cuộc chiến thành Dương Qua lại một lần nữa bạo phát.
...
Trong thành Dương Qua.
Khổ Đầu Hoan kinh hãi.
Chuyện gì xảy ra?
Dựa theo dự liệu, Tô Nan không nên vào lúc này công thành, mà cần phải sẽ lùi lại vài ngày, đến khi hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết hoàn toàn rút hết.
Nhất định là phát sinh thay đổi gì.
- Rầm rầm ầm...
Máy bắn đá tảng đá nện ở trên tường thành, phát sinh từng đợt nổ vang.
Toàn bộ thành Dương Qua lại một lần nữa run rẩy.
Lúc này tình huống trong thành đã không giống trước.
Nửa tháng trước Tô Nan lần đầu tiên dùng máy bắn đá công thành đập vào, chẳng những không có để Thành Vệ Quân sợ hãi, ngược lại để cho bọn họ càng thêm hưng phấn.
Đám người Thẩm Lãng, Khổ Đầu Hoan thật sự phế đi sức của chín trâu hai hổ mới ngăn chặn bọn họ cuồng dã, bằng không bọn họ sẽ xông lên đầu thành đỡ đá chứng tỏ mình dũng cảm, muốn xông ra cùng Tô Nan quyết chiến.
Cái loại tinh thần gan dạ không sợ chết chút nào này, quả thực chưa từng thấy bao giờ.
Mà lần này, lúc Tô Nan lại một lần nữa công thành.
Khuôn mặt võ sĩ Thành Vệ Quân hơi thẫn thờ, sắc mặt tái nhợt, hơi run rẩy.
Không ai bỏ chạy, nhưng mỗi người đều vô cùng uể oải, dường như muốn uất ức vậy.
Lúc trước thuốc Thẩm Lãng giống như hoàn toàn tiêu hao tinh thần bọn họ.
Bọn họ vẫn phục tùng mệnh lệnh, nhưng đã không phải là dục vọng chiến đấu tràn trề phát ra từ trong lòng.
Khổ Đầu Hoan vang lên lời Thẩm Lãng lúc trước đã nói.
- Ninh Chính điện hạ, cục diện sắp tiêu tan! Một lúc lâu sau, đại quân của Tô Nan sẽ phải chính thức công thành, mà lần này tuyệt đối không thủ được, thành Dương Qua nhất định sẽ thất thủ! - Khổ Đầu Hoan nói:
- Sau khi đại quân của Tô Nan công hãm thành Dương Qua nhất định sẽ không dừng lại, sẽ lập tức lên bắc tiến đánh thành Thiên Việt. Cho nên...ngài hãy đổi sang quần áo người thường, trốn xuống cái hầm do Thẩm công tử chuẩn bị trốn đi. Chờ đến khi đại quân Tô Nan đi khỏi, ngài sẽ bí mật đi phủ Hầu tước Huyền Vũ, rời bến đi thành Nộ Triều.