Chương 711: Tin chiến thắng thiên hạ khiếp sợ! Viễn chinh kinh đô nước Sở! (2)
Đương nhiên, Ngô vương lúc này vẫn có thể dẫn đại quân xuôi nam tiến đánh Việt quốc.
Nhưng chuyện thứ nhất này liền triệt để chọc giận tới đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên.
Nhưng mà dù cho như thế!
Ngô vương vẫn chỉ là tạm ngưng đại quân xuôi nam, cũng không có cùng Ninh Kỳ ký kết bất kỳ nội dung mang tính thực chất này.
Nhưng mà, cái này cũng không gây trở ngại Ninh Kỳ hô to thắng lợi.
Bởi vì chỉ cần đại quân Ngô vương không xuôi nam, dù cho một loại thắng lợi, càng chưa nói lui binh ba mươi dặm.
Tiếp đó!
Tam vương tử Ninh Kỳ của Việt quốc lập tức thay đổi thái độ lúc trước khiêm tốn, cắt đứt đàm phán với Ngô vương, rời khỏi nước Ngô.
- Ninh Kỳ đi rồi sao? - Ngô vương ngạc nhiên.
Lúc trước Ninh Kỳ đầu tiên là ở bên trong nước Ngô biến mất vài ngày, tiếp đó lại một lần nữa xuất hiện.
Mà lần này kèm theo gã xuất hiện, còn có sứ giả đế quốc Đại Viêm, Vũ thân vương của đế quốc.
Ông ta tự mình điều giải mâu thuẫn hai nước Ngô Việt.
Đây mới là nguyên nhân Ngô vương không dám dẫn đại quân xuôi nam tiến đánh Việt quốc.
Nhưng cho dù có Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm điều giải, thái độ Ninh Kỳ vẫn đặc biệt khiêm cung, luôn mồm vương thúc, ra sức nói Ngô Việt hai nước hữu nghị.
Đồng thời mỗi một ngày đều báo cáo trạng thái hạm đội gia tộc họ Tiết, mỗi một ngày đều báo cáo con dân sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc đang tiến về phía nam.
Chính là vì nói cho Ngô vương, Ninh Kỳ đang cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc mà dốc hết toàn lực.
Nhưng mà!
Sau khi tin tức vua Căng đình chiến truyền đến!
Ninh Kỳ lập tức thay đổi thái độ, trực tiếp hướng Ngô vương viết một phong thư từ biệt, trực tiếp rời khỏi nước Ngô, trở về nước Việt.
Điệu bộ này đặc biệt rõ ràng.
Ngô vương thúc, bây giờ cục diện này, nếu như ngài còn dẫn đại quân xuôi nam tiến đánh Việt quốc thì cứ tự nhiên.
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vua Căng tại sao lại vô duyên vô cớ lui binh? Chẳng lẽ cùng Ninh Kỳ đạt được Hiệp định gì mới sao? - Ngô vương nói:
- Không phải như vậy, nếu như hắn và Ninh Kỳ đạt hiệp định mới hoàn toàn, đó chính là cắt cả hành tỉnh Thiên Bắc, chí ít cắt nhường một nửa.
Ngô Trực nói:
- Có thể lại là bởi vì người kia.
- Thẩm Lãng à? - Ngô vương thở dài nói:
- Người này là không gì làm không được sao?
Tiếp tục, Ngô vương nói:
- Quả nhân thực sự hận không thể không quan tâm, trực tiếp hạ chỉ ba mươi vạn đại quân xuôi nam, trực tiếp chiếm lĩnh toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc.
Ngô vương nắm chặt hổ phù trong tay.
Gã thực sự tràn đầy cảm giác bị kích động mãnh liệt, muốn hạ chỉ đại quân xuôi nam.
Bỗng nhiên, Thái tử của Ngô vương nói:
- Phụ vương, vậy điều kiện lúc trước Ninh Kỳ đáp ứng tính sao đây?
Lúc trước Ninh Kỳ đồng ý cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc, gia tộc họ Tiết xuất động hạm đội đánh hạ thành Nộ Triều, sau đó chuyển giao quần đảo Lôi Châu cho nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên.
Vậy bây giờ còn chắc chắn à?
Xu Mật Sứ Ngô Trực nói:
- Thái tử điện hạ, ngài cảm thấy còn giữ lời sao?
Thái tử của Ngô vương ngẫm lại một hồi nói:
- Chuyện này phải xem xem Việt quốc cùng Sở vương đại chiến, nếu như Việt quốc thua, vậy liền giữ lại. Nếu như Việt quốc thắng, vậy toàn bộ những gì đã nói lúc trước coi như bỏ qua.
Ngô Trực nói:
- Thái tử điện hạ sáng suốt, nhưng xét đến cùng còn phải xem ý chí hoàng đế bệ hạ.
Ngô vương nói:
- Nếu như vua Căng lui binh rõ ràng do Thẩm Lãng gây nên, vậy người thắng lớn nhất chưa chắc là Ninh Chính, mà là Ninh Kỳ a! Lần đầu tiên, Ninh Kỳ có thể hoàn toàn bất chấp phía bắc nước Ngô uy hiếp, hết sức chuyên chú đối chiến Sở vương, một khi Sở vương thất bại, còn ai có thể ngăn trở Ninh Kỳ thượng vị? Thẩm Lãng giống loại người không khôn ngoan đến thế sao?
Ngô Trực nói:
- Chờ xem, Việt quốc có lẽ sẽ có một trò hay động trời diễn ra.
...
Phía nam có tin tức cực kỳ tốt truyền đến.
Phía bắc cũng có tin tức tốt truyền đến.
Dân chúng đô thành Việt quốc nào dám mừng vui, ngược lại có chút không thể thích ứng.
Đây là thật hay giả hả?
Trước đây mỗi ngày đều là tin tức xấu.
Mỗi ngày đều có thành trì thất thủ, giống như thời thời khắc khắc đều phải vong quốc.
Bỗng nhiên truyền đến hai cái tin báo đại thắng.
Phía nam, Ninh Chính điện hạ đánh lui mười vạn đại quân vua Căng.
Phía bắc, Ninh Kỳ điện hạ áp chế Ngô vương, ngăn cản ba mươi vạn đại quân nước Ngô xâm nhập phía nam, thúc ép đại quân Ngô vương rút lui ba mươi dặm.
Hai vị điện hạ đều lập được công trạng lớn?
Vào lúc trước, bọn họ là sẽ cuồng hoan.
Nhưng bọn họ bây giờ bảo trì cẩn thận.
Bởi vì, bọn họ nhận đã được bài học thích đáng rồi.
Bọn họ đã tiếp thụ qua hai lần tin chiến thắng tàn phá.
Lần đầu tiên, đại quân Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo nói là đánh lui chủ lực vua Căng, giữ được nước Nam Ẩu.
Lần thứ hai, Thái tử Ninh Dực nói là triệt để đánh bại chủ lực vua Căng, kẻ địch gần như toàn quân huỷ diệt.
Lúc đó vạn dân kinh đô hân hoan đến cỡ nào.
Kết quả lại bị điên cuồng vả mặt.
Cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển, toàn quân huỷ diệt chính là Việt quốc, Chúc Lâm chết trận, Thái tử đầu hàng, Nam Cung Ngạo đầu hàng, Việt quốc đối mặt nguy cơ diệt quốc.
Bây giờ được rồi!
Ninh Kỳ cũng tuyên bố đại hoạch toàn thắng.
Ninh Chính cũng nói là đại hoạch toàn thắng.
Qủy mới tin các ngươi ấy.
Nhưng theo thời gian trôi đi.
Tin tức càng ngày càng xác định.
Vua Căng lại thật cùng Việt vương ký Hiệp định đình chiến, không cắt để một thành một quận, triệt để rời khỏi Việt quốc.
Mà phía bắc Ngô vương, rút ba mươi vạn đại quân lui mười mấy dặm.
Xem ra hai cái tin chiến thắng này đều là thật.
Tiếp đó, đô thành Việt quốc lâm vào sự mừng vui thận trọng.
Sở dĩ là cẩn thận từng li từng tí.
Bởi vì Việt quốc còn chưa có thoát ly nguy cơ vong quốc.
Đại quân Ngô vương chẳng qua là rút lui mười mấy dặm, mấy chục vạn đại quân cũng không có giải tán, vẫn bất cứ lúc nào chuẩn bị xuôi nam!
Nhưng tiệu điểm cả vạn dân kinh đô đàm luận đã thay đổi.
Gần như tất cả mọi người đang hỏi một vấn đề.
Thái tử Ninh Dực đã triệt để kết thúc.
Vậy đến tột cùng là Ninh Kỳ điện hạ thích hợp kế thừa vương vị, hay là Ninh Chính điện hạ?
Hai vị này điện hạ lần này đều lập được công trạng lớn.
Vậy đến tột cùng là ai suất sắc nhỉnh hơn một chút?
- Nhất định là Ninh Kỳ điện hạ đi?
- Phải là Ninh Kỳ điện hạ rồi!
- Ta cảm thấy Ninh Chính điện hạ cũng không sai.
- Ninh Chính điện hạ quả thật không tệ, lúc đó Việt quốc nguy nan, ngài dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam, chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng, dũng khí đến cỡ này đã rất hay. Nhưng... Ta vẫn cảm thấy Ninh Kỳ điện hạ càng thêm xuất sắc một chút.
- Ta cảm thấy một trận chiến này phía sau khẳng định có nguyên nhân gì chúng ta không biết, Ninh Chính điện hạ dựa vào một vạn Thành Vệ Quân, chắc chắn không có khả năng đẩy lùi vua Căng, bất quá coi như điện hạ cũng không tầm thường rồi!
Đây cơ hồ là nhận xét toàn bộ vạn dân Việt quốc.
Không có cách nào.
Ninh Chính vẫn là quá cạn căn cơ.
Thời gian gã quật khởi còn chưa vượt qua hai năm, mà Ninh Kỳ lúc trước từ trước đến nay đang ngang địa vị Thái tử.
Tất cả mọi người bản năng cảm thấy, Ninh Dực xong đời, sau đó Tam vương tử Ninh Kỳ biến thành Thái tử kế thừa vương vị là sẽ chuyện đương nhiên.
Lúc này, Ninh Chính đã tiến vào trong lòng dân chúng Việt quốc.
Chẳng qua là bây giờ phân lượng còn xa không bằng Ninh Kỳ.
...
So với dân chúng bình thường, triều thần Việt quốc thấy càng rõ ràng hơn.
Bọn họ biết, tất cả cục diện đã diễn biến tiến vào giai đoạn mới.
Kế tiếp, không chỉ là cuộc chiến Sở Việt, hơn nữa còn là màn đấu đá tranh ngôi giữa Tam vương tử Ninh Kỳ và Ngũ vương tử Ninh Chính.
Đây tuyệt đối là một trận đấu tranh ngươi chết ta sống.
Nếu Ninh Kỳ thắng được.
Ninh Chính hẳn phải chết, gia tộc họ Kim diệt vong.
Nếu Ninh Chính thắng được, gia tộc họ Xung xong đời, gia tộc họ Tiết xong đời, Ninh Kỳ xong đời.
Mà tiêu điểm cho hai người tranh ngôi là ngay chỗ cuộc chiến với nước Sở.
- Hắn rõ ràng có thể cùng chúng ta ký kết Hiệp định đình chiến, vì sao phải cùng Thẩm Lãng? Muốn cùng Ninh Chính? Phương diện này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Toàn tràng lặng im.
Bây giờ nói cái này, còn có ý nghĩa gì?
- Lúc này then chốt ở chỗ cuộc chiến cùng nước Sở, nếu Ninh Kỳ điện hạ đánh bại ba mươi vạn đại quân Sở vương, đây mới thực sự là công trạng lớn! - Xung Ngạc nói:
- Lòng người có một cái cân, lần này Ninh Kỳ điện hạ ngăn cản Ngô vương xâm nhập phía nam. Ninh Chính đánh lui mười vạn đại quân vua Căng, tuy rằng đều nói là thắng lợi, nhưng ở trong lòng vạn dân, luôn cảm thấy có chút thiếu chân thực!
Xung Ngạc nói đến chỗ mấu chốt.
Lần này công lao Ninh Kỳ cùng Ninh Chính đều rất lớn.
Nhưng dường như cũng không thể làm cho người ta tin phục.
Chí ít không phải thắng lợi chân chính.
- Mà đánh bại ba mươi vạn quân của Sở vương thì không còn giống vậy nữa, đây là công tích thật sự. - Xung Ngạc nói:
- Văn võ quần thần của Việt quốc toàn bộ đều hỗ trợ Ninh Kỳ điện hạ, so với Ninh Chính, Tam điện hạ chiếm hữu ưu thế tuyệt đối. Nếu lại có thể đánh bại Sở vương, địa vị Thái tử vững chắc như núi.
Tiết Triệt nói:
- Thẩm Lãng nhất định sẽ chấm dứt tràng công lao này, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chia một chén canh ở đại công diệt Sở.
Xung Ngạc nói:
- Đại quân nước Khương lên bắc tiến đánh nước Sở đã trở thành kết cục đã định, nhưng không có ích lợi gì! Dẫu cho công lao có lớn hơn nữa cũng kém trên chiến trường trực diện đánh bại Sở vương.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý!
Tam vương tử có họ Chúc, họ Xung, họ Tiết, đế quốc Đại Viêm hỗ trợ, địa vị gần như vượt xa Thái tử Ninh Dực.
Bây giờ thứ thiếu sót duy nhất chính là danh vị Thái tử.
Mà một khi gã ở trên chiến trường đánh bại ba mươi vạn đại quân Sở vương, vậy... thiên hạ cũng chẳng còn ai ngăn nổi gã biến thành Thái tử.
Trừ phi Ninh Chính lập được công lao ngang hàng, thế nhưng điều này có thể sao? Không có khả năng!
- Điện hạ, cuộc chiến tiến đánh thành Nộ Triều, còn phải tiếp tục chuẩn bị à? - Tiết Triệt đột nhiên hỏi.
Ninh Kỳ nói:
- Tiếp tục!
Xung Ngạc nói:
- Vì giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, Thẩm Lãng nhất định sẽ dốc hết toàn lực, cho nên thành Nộ Triều vẫn trống rỗng.
Ninh Kỳ nói:
- Chờ Sở vương bại vong, sau đó lập tức xuất binh tiến đánh thành Nộ Triều, đoạt được quần đảo Lôi Châu, diệt vong họ Kim, cắt đứt đường lui của Ninh Chính.
- Vâng!
Ninh Kỳ nói:
- Tiết thúc thúc, thái độ của núi Phù Đồ chắc chắn chưa?
Tiết Triệt nói:
- Có hoàng đế bệ hạ ngầm đồng ý, thái độ núi Phù Đồ đặc biệt chắc chắn!
- Chờ lúc Sở vương huỷ diệt chính là ngày Ninh Kỳ điện hạ biến thành Thái tử, cũng chính là lúc gia tộc họ Kim diệt vong.
- Thật đúng là phải cảm tạ Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích, chiến thắng vua Căng. Biểu hiện ra vua Căng lui binh, nhưng người thắng lớn nhất là Ninh Chính điện hạ, kì thực là Ninh Kỳ điện hạ.
- Ninh Chính căn cơ quá yếu, cho dù có thành quả thắng lợi nện xuống, hắn cũng không tiếp nổi, cũng nhận không thật, chỉ có thể tiện nghi cho Ninh Kỳ điện hạ.
Lời này cũng vô cùng có lý.
Vua Căng lui binh là đại quân Ngô vương rút lui, nguyên nhân trực tiếp ngừng xuôi nam.
Như thế Ninh Kỳ mới có thể hết sức chuyên chú đối chiến Sở vương.
- Việc này không nên chậm trễ, Tam vương tử điện hạ cần phải lập tức chạy đi chiến trường hành tỉnh Thiên Tây, đánh bại Sở vương, sáng tạo kỳ tích mới, hoàn toàn đánh thắng trận chiến tranh ngôi này!
...
Mấy ngày trước!
Cục cưng Mộc Lan thực sự dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai đi tới kinh đô Đại Nam, chuẩn bị tiến đánh đô thành Đại Nam, phối hợp tác chiến với phu quân.
Tiếp đó!
Quốc sư Sa Ẩm lại một lần nữa cung kính mời nàng vào thành.
Đồng thời dâng tiệc rượu.
- Mộc Lan phu nhân, công tử Thẩm Lãng đã tới, đã cùng lão hủ uống một chén trà nhỏ.
- Mặt khác, công tử Thẩm Lãng cùng bệ hạ nhà ta đã kết thúc đấu tranh, công tử đại hoạch toàn thắng, nếu ta không có đoán sai, bệ hạ đã lui binh.
- Nếu như phu nhân không vội thì không bằng chờ đợi ở nơi này công tử Thẩm Lãng, chẳng bao lâu nữa công tử sẽ đến cùng phu nhân tụ họp.
Tức khắc, cục cưng Mộc Lan xấu hổ muốn chết!
Nhưng mà, nàng vẫn bảo trì hoài nghi, dù cho quốc sư Sa Ẩm báo cáo hết thảy mọi thứ cho nàng biết.
Thế nhưng, người ta trực tiếp mở rộng cổng kinh đô Đại Nam rồi.
Ngươi không cần tiến đánh, trực tiếp có thể chiếm lĩnh.
Thế là, Mộc Lan dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai lại một lần nữa rời khỏi đô thành Đại Nam.
Thế là những người đàn bà trong thành lại một lần nữa đưa tới vô số rau dưa trái cây cùng thịt.
Thẩm Lãng lúc trước là nhận, nhưng Mộc Lan không có nhận.
Nàng tình nguyện phái quân đội săn thú thu hoạch quân lương, cũng không muốn ăn thứ đồ bố thí này.
Hơn nữa, quân đội Mộc Lan tuy rằng lùi vào rừng rậm.
Nhưng vẫn không có rời khỏi, bảo đảm mình tùy thời có thể chiếm lấy kinh đô Đại Nam.
Hơn nữa, kiên quyết không cho bất kỳ quân đội nào tới gần kinh đô Đại Nam.
Kết quả... vẫn thật sự không có bất kỳ quân đội này tới gần kinh đô Đại Nam.
Toàn bộ tộc Sa Man cũng không có suy nghĩ cứu viện đô thành.
Điều này làm cho Mộc Lan càng thêm tin tưởng, quốc sư Sa Ẩm nói là sự thật.
Mấy ngày sau!
Thẩm Lãng đến!
Hơn nữa đang tới còn có năm nghìn quân đội thần xạ thủ tộc Sa Man.
Nhìn thấy Thẩm Lãng đầu tiên.
Vành mắt của Mộc Lan liền đỏ.
- Thiếp biết mình cực kỳ ngốc, không cho chàng cười thiếp.
Tiếp đó, Thẩm Lãng lại một lần nữa bị đẩy ngã xuống đất.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, vương hậu Sa Mạn dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai cùng năm nghìn quân thần xạ thủ tộc Sa Man, bí mật xuyên qua rừng rậm, qua mấy ngày bôn ba, sau đó liên quân tiến vào trong nước Khương!
Lúc này, Ninh Chính cùng hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên đã chờ sẵn ở một bộ lạc trong nước!
Sau một ngày chỉnh trang!
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính dẫn đầu một vạn đại quân, tiến hành viễn chinh cấp sử thi chân chính.
Rời khỏi nước Khương, tiến vào Đại Tuyết Sơn.
Mở ra cuộc chiến kỳ tích thật sự!
Đánh úp bất ngờ vào kinh đô nước Sở!
Một trận chiến này, nhất định triệt để cho thiên hạ khiếp sợ, làm vạn dân nước Sở phải kinh hãi.