Chương 712: Lãng gia lên đỉnh thế giới! Kinh đô nước Sở run rẩy! (1)
Khi Arugan còn làm vua Khương gần như mỗi một năm đều có chiến tranh.
Đánh nước Việt, đánh nước Sở, đánh tộc Sa Man, đánh các nước Tây Vực.
Xem ai không vừa mắt liền đánh người đó, gần như hoàn toàn dựa vào cướp bóc mà sống.
Cùng tiếp giáp với quốc gia như nước Khương này, hoàn toàn là vận đen tám đời. Các nước Tây Vực, hàng năm đều bị cướp bóc. Lại ví như trước nước Việt, hàng năm đều bị đe doạ.
Ngay lúc đó tộc Sa Man còn chưa có thống nhất, hơn nữa bộ lạc tộc Sa Man cùng nước Khương tiếp giáp, địa thế coi như bằng phẳng, còn tương đối thích hợp kỵ binh đánh úp bất ngờ, cho nên cũng như thường lệ bị kỵ binh nước Khương tập kích quấy rầy.
Chỉ bất quá mỗi một lần nước xung đột và gây chiến với tộc Sa Man hoàn toàn là vì bực bội.
Thuần túy chính là nhìn không vừa mắt.
Muốn nói cướp bóc?
Xin lỗi, bộ lạc tộc Sa Man so với nước Khương còn nghèo hơn.
Mà lúc nước Khương cướp bóc nước Sở cũng có, chính là số lần không nhiều lắm, bởi vì địa thế quá ác liệt, lên bắc cướp bóc không có lời lắm đầu.
Nước Sở cùng nước Khương có gần hai nghìn dặm đường biên giới, nhìn qua quả thực để người ta phải tuyệt vọng.
Nhưng mà trời cũng có mắt, gần đây hai nghìn dặm đường biên giới trên cơ bản cũng là Đại Tuyết Sơn, chỉ có hai cái cửa ải, có thể từ nước Khương lên bắc, tiến quân thần tốc vào nước Sở.
Vì ứng phó nước Khương điên cuồng đánh lén quấy rầy, nước Sở tốn thời gian xây dựng thành lũy ở hai chỗ này suốt mấy chục năm trời.
Một là ải Bình Nam, một là ải Bình Tây.
Quân phòng thủ ở hai cái thành quan này cộng lại chỉ có tầm ba vạn người.
Nhưng tuyệt đối chân chánh dễ thủ khó công.
Tiến đánh loại thành quan này hoàn toàn là ác mộng.
Hai cái thành quan đều xây ở giữa núi non trùng điệp, chỗ tường thành cao nhất vượt qua ba mươi mét, chỗ thấp nhất cũng có mười lăm mét.
Như là cọp chầu rồng cuộn nằm ở trên hai cái cửa ải.
Trên cơ bản chỉ cần có mấy nghìn quân phòng thủ, có thể chống đỡ gấp mấy lần quân địch.
Địa thế của nơi này quá mức hiểm ác đáng sợ, đại quân tại đây hoàn toàn không thi triển được, càng chưa nói kỵ binh.
Cho nên sau khi xây xong hai cái thành quan này, chuyện đại quy mô đánh úp bất ngờ của nước Khương để cướp bóc nước Sở coi như là đình chỉ.
Nhưng vẫn có thể phát sinh tập kích quy mô nhỏ.
Thỉnh thoảng có một đám võ sĩ nước Khương nho nhỏ băng qua một số sông núi tương đối nông thấp tiến vào trong nước Sở cướp bóc một phen.
Nhưng mỗi một lần thu hoạch đều không cao, kém xa cướp bóc các nước Tây Vực.
Cho nên trong suốt mười mấy năm tại vị sau đó, vua Khương Arugan trên cơ bản chỉ chuyên chú với cướp bóc Tây Vực, đe doạ nước Việt.
Hơn nữa lúc đó nước Sở vì hỗ trợ Tô Nan mưu phản tự lập và cũng nhường lợi quy mô lớn, cho nên quan hệ cùng nước Khương cũng hòa hoãn khá nhiều.
Tính ra nước Sở cùng nước Khương, đã mười mấy năm năm nay không có nổ ra xung đột quy mô lớn nào.
Mà lần này!
Đại chiến lại một lần nữa bạo phát.
Nữ vương nước Khương Arunana, dẫn đầu năm vạn đại quân tiến đánh ải Bình Nam.
Khí thế hung hăng, đằng đằng sát khí.
Lẽ ra loại tiến đánh này nhất định tốn công vô ích.
Năm vạn đại quân của nữ vương nước Khương tuy rằng rất đáng sợ, nhưng cái này cuối cùng chẳng qua là một thành quan giữa khe núi, địa thế chật hẹp hiểm yếu, dàn một vạn quân ngay một lần cũng không được.
Nhưng không nghĩ tới, tình hình chiến đấu lại cực kỳ nguy hiểm.
Đầu tiên, nữ vương Arunana có máy bắn đá, mặc dù chỉ có mười mấy đài.
Không hề nghi ngờ, những cỗ máy bắn đá này cũng là nước Việt trợ giúp, thậm chí điều khiên máy bắn đá chính là binh sĩ nước Việt.
Hơn nữa còn có mấy chục cường nỏ công thành.
Mà thứ lợi hại nhất, chính là lính đánh thuê tộc Sa Man dưới trướng Arunana.
Bởi vì vua Căng hiệu triệu, phần lớn lính đánh thuê tộc Sa Man đều trở về nước Đại Nam, đi đầu nhập vào vua Căng. Nhưng vẫn là có một phần nhỏ vẫn nhớ ân đức của nữ vương lưu lại, kể cả Ưng Dương ở bên trong.
Bọn họ rất lo lắng nhất chính là nước Khương cùng vua Căng khai chiến. Kết quả chuyện đáng sợ này không có phát sinh, Arunana dẫn binh tiến đánh nước Sở.
Cái này... có khả năng.
Cho nên, sức chiến đấu hung hãn của lính đánh thuê tộc Sa Man lại một lần nữa bạo phát.
Thứ thành quan hiểm ác mà bọn họ lại leo lên hai bên núi non như khỉ.
Nhiều lần đều mang đến thương vong đáng sợ cho quân phòng thủ nước Sở.
Nước Sở vội vàng siết chặt đai lưng quần, ra sức thêm binh.
Cần phải bảo vệ cho hai cái thành quan.
Mà đại quân nữ vương Arunana vẫn không biết mệt mỏi rã rời, mỗi ngày đều đang điên cuồng tiến đánh hai tòa thành quan.
...
Nữ vương Arunana khai chiến.
Khiến cho cục diện vốn đang rối rắm càng thêm sôi trào.
Người nước Việt vui mừng.
Người nước Sở mắng to.
Tất cả mọi người biết, nữ vương Arunana xuất binh nhất định là bởi vì Thẩm Lãng, mà Thẩm Lãng là vì giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi.
Vua Căng lui binh, Ngô vương án binh bất động, dẫn đến chiến trường của Sở vương liền trở thành tiêu điểm của hai vương tử biểu hiện.
- Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này lợi hại như vậy à? Đè nữ vương Arunana thoải mái thế này à? Lại để cho nàng xuất động năm vạn đại quân tiến đánh nước Sở?
- Tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng có bản lãnh gì, tốt mã giẻ cùi, có thể dựa vào dáng dấp đẹp trai quỳ liếm thì có.
- Nhìn tư thế, hoàn toàn là nữ vương nước Khương quỳ liếm Thẩm Lãng, đẹp trai quả nhiên thật sự khó lường.
Lời đồn đến cỡ này căn bản gột rửa mấy cũng không sạch nổi.
Không ai tin tưởng nữ vương Arunana sẽ thích Đại Ngốc thật lòng, họ đều cảm thấy gã chỉ là một lá chắn.
Tất cả mọi người cảm thấy Arunana cùng Thẩm Lãng tuyệt đối có một chân.
Oan uổng khủng khiếp.
Nữ vương Arunana cùng Đại Ngốc yêu nhau thật lòng.
Mà giữa nữ vương Arunana cùng Thẩm Lãng? Quan hệ thế nào!
Arunana tin tưởng Thẩm Lãng không gì sánh được, không giữ lại chút nào để đứng cùng lập trường với hắn.
Thế nhưng...
Một khi hai người gặp mặt nhau, không vượt qua nửa canh giờ, Arunana sẽ có cảm giác kích động muốn đánh chết hắn.
Còn cùng hắn có một chân?
Ta van ngươi, Arunana ta đây dẫu nhìn hắn trăm lần cũng chẳng thấy hắn thuận mắt chỗ nào?
...
Trong đại doanh quân Sở.
- Kẻ phản bội, toàn bộ cũng là kẻ phản bội!
Sở vương nổi giận.
Khốn nạn vua Căng, khốn nạn Ngô Khải.
Đã bàn xong ba nhà diệt Việt.
Kết quả thì sao? Hai người các ngươi toàn bộ đều chạy trốn, chỉ còn lại một mình ta đang đánh.
Trùm vô sỉ.
Còn có con điếm Arunana này, lúc trước không phải hứa hẹn rồi ra? Tuyệt đối sẽ không động võ với nước Sở của ta.
Làm sao vua Căng vừa lui binh, ngươi liền khẩn cấp tiến đánh ải Bình Nam của ta?
Cái con đàn bà này vì lấy lòng thằng gian phu Thẩm Lãng, thật sự không tiếc dốc hết vốn liếng.
Sở vương mỗi ngày đều nhận được chiến báo.
Arunana tiến đánh ải Bình Nam căn bản cũng không phải là đánh nghi binh, mà là liều mạng tiến đánh.
Mỗi ngày tình hình chiến đấu kịch liệt không gì so bì được.
Thúc ép Sở vương lần này đến lần khác thêm binh.
- Con ả ngốc nghếch này, chẳng lẽ ả không biết tiến đánh ải Bình Nam ngược lại là đang giúp Ninh Kỳ à?
Nhưng mà Sở vương tuy rằng phẫn nộ, nhưng vẫn hùng tâm tràn đầy, dõng dạc đường hoàng.
Dù cho vua Căng lui binh thì tính sao?
Dù cho đại quân Ngô vương dừng lại không tiến lên thì như thế nào?
Chiến cuộc nước Sở của ta vẫn là trên đường hát vang.
Lời này ngược lại chẳng hề giả nửa điểm.
Suốt hơn một tháng qua, chiến cuộc Sở vương có thể được xưng là đi từ thắng lợi này sang thắng lợi khác.
Phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, đã bị ông ta đánh chiếm bốn quận, đường biên giới trực tiếp đẩy về phía trước đẩy ba trăm dặm.
Ngay hơn nửa tháng trước, đại quân ba mươi vạn của nước Sở tiến hành đối với thành Trấn Tây.
Thành Trấn Tây chẳng những là sào huyệt gia tộc họ Xung, càng là thủ phủ thực sự của hành tỉnh Thiên Tây.
Một khi đánh hạ!
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây thất thủ.
Đại quân Sở vương có thể trực tiếp tiến đánh đến đô thành nước Việt.
Cục diện ngày hôm nay muốn triệt để diệt vong nước Việt có lẽ có khó khăn.
Thế nhưng đánh chiếm hành tỉnh Thiên Tây, quả thực nắm chắc.
Thành Trấn Tây, có thể nói là thành lớn thứ ba nước Việt, cũng có thể nói là thành lớn thứ tư.
Luận về độ vững chắc đồ sộ của thành thị, nó vượt qua thủ phủ hành tỉnh Thiên Nam. Cộng thêm gia tộc họ Xung đã kinh doanh nó trên trăm năm, hoàn toàn có thể được xưng là một trong những thành kiên cố của thiên hạ.
Nhưng mà luận dân cư cùng mức độ giàu có, nó lại không bằng thành Thiên Nam.
Dùng tầm hơn nửa tháng, Sở vương mới hoàn thành toàn diện bao vây với thành Trấn Tây.
Loại bao vây này không chỉ là quân đội bao vây, còn có phòng tuyến, khe hào, thành lũy lâm thời v.v…
Chu vi của tường thành Trấn Tây vượt qua bốn mươi dặm.
Cho nên Sở vương xây dựng chiến trường bao vây, diện tích vượt qua trên trăm cây số vuông.
Từ bầu trời nhìn xuống.
Chân chính vô biên vô hạn, tiếp trời triệt địa.
Khắp nơi đều có quân doanh chi chít, khắp nơi đều có pháo đài, khắp nơi đều có phòng tuyến.
Khắp nước Nam Ẩu đều có rừng rậm núi cao, rất khó tìm được một mảnh đất bằng có diện tích lớn, mấy chục vạn đại quân căn bản là không thi triển được.
Mà hành tỉnh Thiên Tây ngoài chuyện kẹp ở giữa ngọn núi lớn này ra, còn lại cơ hồ là vùng đất bằng phẳng, thích hợp đánh chiến tranh quy mô lớn nhất.
Vì đánh một trận, Sở vương gần như dốc hết toàn bộ.
Đây mới thật sự là cuộc chiến nghiêng nước.
Như vậy Sở vương có hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền à?
Không có!
Sở vương vừa tham lam mà lại keo kiệt, căn bản không phá sản như Ninh Nguyên Hiến, quốc khố nếu so với nước Việt còn dư dả hơn nhiều.
- Phụ vương, trải qua gần một tháng chiến đấu kịch liệt, đại quân nước Việt thương vong vượt qua bốn vạn, quân ta thương vong vượt qua sáu vạn.
Sở vương gật đầu, với mấy con số này tỏ ý thoả mãn.
Lấy tư cách là phía chủ động tấn công, thương vong so với phương nhiều hơn hai vạn, cái này rất bình thường, là một con số đặc biệt tốt.
- Trải qua ba lần thêm binh, hôm nay đại quân chúng ta ở trên chiến trường thành Trấn Tây vẫn duy trì ở tầm ba mươi hai vạn, mà quân phòng thủ Xung Nghiêu không đủ tám vạn, cũng chỉ có một phần tư so với chúng ta.
- Chúng ta vẫn có nhiều khí giới công thành, lương thảo đầy đủ.
- Chỉ cần đại quân Biện Tiêu không xuôi nam, một trận chiến này chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn.
- Dù cho sĩ khí hai bên, quân ta cũng vẫn hơn xa Việt quân!
Sở vương đưa ra một nhánh đại chiến đao, đi tới bản đồ trước mặt.
Cây chiến đao này nặng tầm hơn mười cân, Sở vương mỗi lần cũng thích thưởng thức, chứng tỏ mình vẫn vũ dũng.
- Nghe nói cơ thể của Việt vương càng run rẩy rõ rệt hơn, trong tay mỗi ngày đều phải nắm hai cái hột óc chó thưởng thức sao? - Sở vương cười nói.
- Vâng! Thân thể Ninh Nguyên Hiến ngày càng sa sút, Ninh Kỳ hùng hổ hăm doạ, có thể không bao lâu, vị Việt vương xa hoa lãng phí vô độ sẽ bị mất quyền lực.
Sở vương cười lạnh nói:
- Hắn là một người tinh xảo, mỗi ngày thưởng thức không phải ngọc thạch, chính là đồ chơi văn hoá. Nơi nào như là quả nhân, mỗi ngày đao không rời thân.
- Đại vương uy vũ!
- Có đại vương ở đây, trận chiến này nước Sở của ta tất thắng!
Sở vương hướng mắt vào ở giữa thành Trấn Tây trên bản đồ.
Nguyên bản thời gian của ông ta vô cùng đầy đủ, có đầy đủ thời gian tiến hành vây thành, đến khi sĩ khí đại quân Xung Nghiêu thấp nhất sẽ công thành, sẽ làm ít công to.
Nhưng bây giờ cục diện đột biến.
Vua Căng lui binh, Ngô vương dừng lại không tiến lên.
Vậy Sở vương cần phải tăng nhanh đẩy mạnh chiến cuộc.
Trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt thành Trấn Tây, đại quân sẽ tiến công luôn đến phía dưới đô thành nước Việt.
Tiếp đó, sẽ cùng Ninh Kỳ mở ra đàm phán.
Tuy rằng không thể một lần là xong.
Nhưng vẫn là chiến thắng vang dội, từ đó về sau, sẽ cũng không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở nước Sở biến thành chúa tể phía nam.
Ninh Nguyên Hiến cùng so với quả nhân vẫn là chênh lệch được quá xa, người này hoàn toàn chỉ có bề ngoài.
Thế nhưng Sở vương trong lòng lại có một chút vẻ lo lắng.
Cái tay hoàng đế bệ hạ Đại Viêm chí cao vô thượng, đến tột cùng muốn làm gì?
Lại đứng ra hướng Ngô vương làm áp lực, Ninh Kỳ đến tột cùng đã hứa hẹn cái gì với hoàng đế bệ hạ?
Sở vương ta đây lẽ nào với hoàng đế bệ hạ nhà ngươi còn chưa đủ tôn kính à?
Hai mươi mấy năm trước diệt Khương Ly, cũng có một phần công lao của ta. Thời khắc mấu chốt, ta cũng trực tiếp phản chiến chớ bộ.
Đương nhiên lời này Sở vương cũng là hướng trên mặt mình dát vàng. Người này quá xảo quyệt hay thay đổi, cho nên Khương Ly bệ hạ cũng chẳng hề thích ông ta, cũng bất hòa với ông ta, căn bản cũng chẳng thèm kéo ông ta vào trong phe của mình.
Mà Sở vương vừa âm thầm hướng Đại Viêm hoàng đế nịnh nọt, vừa lại ra sức viết thơ hướng Khương Ly tỏ lòng kính ngưỡng. Ý đồ mọi việc đều thuận lợi, đầu cơ trục lợi.
Mà đến khi Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, chủ soái Đại Càn làm phản, sau đó Sở vương lập tức trở mặt, xuất binh mấy chục vạn tiến đánh lãnh thổ vương quốc Đại Càn.
Cho nên ông ta vẫn cho rằng, mình hoàn toàn có công ở việc tiêu diệt Khương Ly.
Thế nhưng trong lòng ở hoàng đế bệ hạ, người này chẳng qua là đầu cơ thành công, gắng gượng cướp đi mười mấy vạn cây số vuông đất đai.
Nhưng mà hơi có mùi vị miệng cọp cướp thức ăn.
- Phụ vương, chúng ta khi nào công thành? Nếu muộn thì sinh biến. - Thái tử nước Sở nói:
- Gần đây tiếng gió thổi từ Viêm Kinh không đúng lắm!
Sở vương cười lạnh nói:
- Hoàng đế bệ hạ không muốn nhìn thấy một nước Việt cường đại, cũng không muốn nhìn thấy một nước Sở cường đại. Thế nhưng nước Sở của ta cùng đế quốc Đại Viêm cũng không tiếp giáp, đối với uy nghiêm hoàng đế bệ hạ ta kính sợ vô cùng, nhưng đế quốc Đại Viêm cũng không thể phái ra đại quân cưỡng ép can thiêp chứ.
Thái tử nước Sở nói:
- Cục diện bị động trước mắt này, đầu sỏ gây nên đều ở đây với Thẩm Lãng.
- Thứ nghiệt súc này! - Sở vương với Thẩm Lãng gần như hận thấu xương.
Lần trước chuyến săn biên giới, chính là bởi vì Thẩm Lãng, Sở vương mới bị nhục nhã vô cùng.
Mà lần này, vua Căng lui binh đình chiến cùng Thẩm Lãng cũng có trực tiếp quan hệ.
Arunana tiến đánh nước Sở ải Bình Nam, càng là Thẩm Lãng ở sau lưng trợ giúp.
Cho nên Sở vương thực sự hận không thể lột da rút gân cái tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này.
- Thứ nghiệt súc này rõ ràng hại người không lợi mình, hắn cho rằng thứ hành vi này đang giúp Ninh Chính à? Hoàn toàn là đang giúp Ninh Kỳ! Nếu Ninh Kỳ thành công thượng vị, Thẩm Lãng chết không có chỗ chôn, gia tộc họ Kim cũng muốn vong tộc diệt chủng.
Bên cạnh Lễ bộ Thị lang nước Sở cắn răng nghiến lợi nói:
- Cái thằng hề phá của này, không có thủ đoạn cao minh, lại không hề có con mắt chiến lược, nếu là hắn bị Ninh Kỳ giết chết, thần sẵn lòng không say không nghỉ.
Lần trước chuyến săn biên giới, trực tiếp bị vả mặt vô cùng tàn nhẫn chính là vị Lễ bộ Thị lang nước Sở này, đương nhiên còn có Hồng Lư Tự Khanh thảm hại hơn, bộ vị mấu chốt thụ thương quá nặng, trực tiếp bị cắt.