Chương 713: Lãng gia lên đỉnh thế giới! Kinh đô nước Sở run rẩy! (2)
- Tạm thời không để ý tới thằng nghiệt súc này, thứ ghẻ lở vặt vãnh mà thôi! Tiến đánh thành Trấn Tây, diệt Xung Nghiêu, mới là trọng yếu nhất!
Sở vương quơ chiến đao mấy chục cân, chợt chém ở trên bàn, quát lên:
- Ba ngày sau, chính thức tiến đánh thành Trấn Tây, cần phải đánh một trận định càn khôn!
- Trận chiến nghiêng nước, nước Sở của ta tất thắng!
...
Trận viễn chinh suốt mấy ngàn dặm này so với trong tưởng tượng càng thêm gian nan.
Nhất là đối với Thẩm Lãng mà nói.
Quả thực quá khó khăn.
Ở độ cao hơn sáu ngàn mét so với mặt biển, ở một nơi vắng vẻ không có một mống người suốt ngàn dặm.
Dù cho ở trái đất hiện đại, với trang bị đầy đủ, cũng rất khó lòng vượt qua núi cao cỡ Đại Tuyết Sơn này.
Độ cao trung bình của dãy Himalaya so với mặt biển cũng chỉ là hơn sáu ngàn mét mà thôi.
Toàn bộ Đại Tuyết Sơn hoàn toàn không có đường.
Cho nên chỗ này quả thực hành quân ở trên trời.
Xưa nay chưa từng có.
Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn quân đội này đi qua chỗ nào cũng là tuyết đọng vạn năm, không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy từng có người đi qua.
Ngay cả một con chim bay cũng không có.
Mà kẻ phải gặp khó khăn nhất trong đó chính là Thẩm Lãng.
Khi lên đến độ cao so với mặt biển vượt qua năm nghìn mét, sau đó mà bắt đầu sốc độ cao.
Da thịt cả người trở nên đỏ gay, đầu dường như muốn nổ tung vậy.
Đại Ngốc cõng không được.
Cục cưng Mộc Lan cõng hắn, thoáng khá hơn một chút.
Chí ít trên người Mộc Lan thơm mát, thỉnh thoảng khi đầu thực sự quá đau, hắn còn có thể liếm một ngụm.
Chỉ bất quá thời tiết thực sự quá lạnh, lè lưỡi phải cẩn thận.
Trên cơ bản đều ở nhiệt độ hai ba mươi độ âm, hơn nữa tia cực tím nơi này càng lợi hại.
Nhưng thân thể Mộc Lan quả thực thần kỳ.
Ở trên Đại Tuyết Sơn độ cao so với mặt biển sáu cây số, nàng vẫn như giẫm trên đất bằng.
Có thể nói, nếu không phải Thẩm Lãng luôn luôn lén lút sờ nàng, nàng hoàn toàn có thể tung bước như bay.
Hơn nữa nhiệt độ lạnh như thế, thân thể nàng vẫn là ấm áp.
Ở chỗ nóng bức như nước Nam Ẩu mà thân thể nàng vẫn mát lạnh.
Ở trên Đại Tuyết Sơn, thân thể nàng rất ấm.
Quá tuyệt vời.
Cho nên có một ngày, Thẩm Lãng cho dù có sốc độ cao, vẫn không nhịn được ăn Mộc Lan hai lần.
Kết quả sau khi ăn xong, lại kêu như quỷ, nói là đầu muốn nứt ra rồi, hoàn toàn không cách nào hít thở.
Yêu tinh này hại người, mỗi một lần thân thiết, sau đó Mộc Lan đều đào một ổ tuyết nấu nước tắm.
Nhìn thấy Mộc Lan cưng chìu Thẩm Lãng thế này, vương hậu Sa Mạn có một ngày cuối cùng không nhịn được nói:
- Mộc Lan muội tử, không bằng đánh chết phu quân này đi, ta sẽ giới thiệu cho muội một người khác được không?
Nói thật, nếu chồng nàng giống như Thẩm Lãng, sớm đã bị nàng đánh chết một trăm lần.
Mộc Lan cáu giận:
- Muội đánh chết tỷ còn tốt hơn ấy.
Vương hậu Sa Mạn bất đắc dĩ, con bé Mộc Lan xinh đẹp tuyệt trần mãnh mẽ này tuyệt đối bị trúng mê hồn thuật mất rồi.
Một thằng chồng cặn bã thế này lại quý như châu báu.
...
Một ngày này, đại quân không thể không tạm dừng hành quân.
Bởi vì có bão tuyết lớn, gió lạnh hò hét.
Gió quá lớn, lúc này quân nhân đều sẽ bị thổi đi.
Tìm được một khe núi tránh gió, đại quân ở trên mặt tuyết đào một cái lỗ to, tiếp đó ở bên trong đóng quân.
Đại Ngốc hăng hái bừng bừng đứng ở trong cuồng phong, hưng phấn không giải thích được.
Nơi này phong cảnh quá đẹp.
Quả đáng tiếc vợ ta không ở đây, con ta cũng không ở đây.
Thể lực gã cơ hồ là vô hạn, trưng cầu Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đồng ý, sau đó gã ở cuồng phong hò hét quanh mấy ngọn núi cao nhất xung quanh.
Tiếp đó bắt đầu gào thét.
Thẩm Lãng thật sự sợ giọng của gã quá vang mà dẫn phát tuyết lở.
Trong túi ngủ ấm áp, Mộc Lan trên người trần truồng.
- Phu quân, đừng làm rộn, một hồi tắm nữa quá phiền toái.
- Yên tâm, ta không làm, ta chỉ là đụng đụng.
Hai khắc sau!
Mộc Lan lại một lần nữa bất đắc dĩ mặc quần áo, đi tới chỗ không có người, đào một ổ tuyết nấu nước tắm.
Sau khi nàng trở về, Thẩm Lãng cặn bã trốn ở ngủ bên trong túi run lẩy bẩy.
Sau khi Mộc Lan đi, trong túi ngủ kiểu nào cũng không ấm áp nổi.
Hơn nữa làm tình, sau đó thiếu dưỡng khí lợi hại hơn, đầu lại thêm đau.
Thẩm Lãng ta đây xin thề, ở trên Đại Tuyết Sơn ta không bao giờ cùng Mộc Lan làm loại chuyện đó.
Nếu mấy ngày nữa, ta ngủ tiếp Mộc Lan một lần, ta chính là chó.
...
Một lúc lâu sau.
Ẳng ẳng ẳng gâu gâu!
Trong túi ngủ truyền đến một thanh âm kỳ quái, rõ ràng kỳ cục, trên Đại Tuyết Sơn này có ai nuôi chó đâu?
Ngày kế!
Tuyết lớn ngừng.
Tinh không vạn lí.
- Quá đẹp!
Thẩm Lãng cũng bị cảnh sắc hoàng tráng mê đảo.
Quân Niết Bàn đã bắt đầu thổi lửa nấu cơm.
Không, chưa tính là nấu cơm, chỉ có thể xem như là nấu nước.
Đưa đến phải cẩn thận mà dùng, bởi vì số lượng không nhiều lắm.
Một ngày chỉ có thể uống nóng một lần.
Đun súp gà nấu ớt hiểm.
Mỗi người có thể chia một chén nhỏ ăn với lương khô.
Hội Thiên Đạo lấy được ớt hiểm siêu cay từ phía tây, sau khi Thẩm Lãng ra lệnh trồng quy mô lớn, lần này mang đến hơn một nghìn cân ớt khô.
Một khi uống súp gà nấu ớt hiểm này vào, cả người đều dường như muốn thiêu cháy.
Sau khi ăn xong lương khô, uống xong súp gà nấu ớt hiểm, mỗi người sẽ rót đầy một bầu.
Lúc đi trên đường cảm thấy lạnh sẽ uống một ngụm.
Ngon lành làm sao!
Đương nhiên, lần này hành quân còn mang theo rất nhiều rượu mạnh.
Thế nhưng người của tộc Sa Man uống những thứ rượu mạnh này, sau đó thân thể ngược lại nóng, thế nhưng bước tiến cũng rối loạn, còn bị say xỉn quậy điên cuồng.
Hơn nữa uống nhiều rồi, sau đó thân thể sẽ rơi vào chết lặng, không cảm giác được lạnh, nhưng trên thực tế rất lạnh, thậm chí sẽ bị đông chết.
Nhưng ở bên trong súp gà nấu ớt hiểm thêm vào rượu mạnh, hiệu quả thì càng rõ rệt.
Đổi thành bất kỳ quân đội nào khá.
Ở trên đường đã sớm chết sạch.
Thế nhưng hai đội quân Niết Bàn cùng quân thần xạ thủ tộc Sa Man, dám dựa vào canh ớt, rượu mạnh, lương khô nhiệt lượng cao, mỗi ngày hành quân vượt qua một trăm năm mươi dặm.
Có thương vong à?
Có!
Mấy chục võ sĩ tộc Sa Man, quá mức khinh thường, xây xát bên trong giày cũng không có để ý.
Kết quả hai cái chân đều bị đông lạnh hỏng.
Chờ đến khi Thẩm Lãng phát hiện, đã hoàn toàn hoại tử thâm đen, nhất định phải cắt cụt.
Sau khi cắt, bọn họ liền... đều chết hết.
Kể từ đó đại quân mỗi ngày đều phải kiểm tra giày mấy lần.
Mà tạo thành thương vong lớn nhất chính là bão tuyết cuồng phong.
Đã từng có một đêm, mất tích hơn ba trăm người.
Đến khi lại một lần nữa phát hiện bọn họ, đã hoàn toàn chết rét.
Nhưng nhánh quân đội này có sự gan dạ cùng sĩ khí, thiên hạ hiếm có.
Dù cho đối mặt thương vong cùng nguy hiểm như vậy, vẫn không có người lùi bước.
Quân Niết Bàn thậm chí so với trên mặt đất càng thêm sáng sủa một chút, đặc biệt trầm mê cảnh sắc nơi này. Loại nguy hiểm trí mạng này đối với bọn họ mà nói, càng giống như là một loại thử thách của trời cao.
Hành quân ở trên đỉnh thế giới, giống hệt để cho tính tình quanh năm đè nén của bọn họ trở nên sáng sủa.
Có loại cảm giác trời cao mây rộng.
Mà quân thần xạ thủ tộc Sa Man, mỗi ngày đều hô to, đều ở đây điên cuồng hét lên.
Bởi vì trong lòng bọn họ tràn đầy tính lãng mạn của những người đàn ông các bộ lạc nguyên thủy.
Muốn chinh phục toàn bộ thế giới.
Mỗi một lần leo lên một ngọn núi cao, bọn họ sẽ quỳ xuống hướng thần linh cầu nguyện.
Tiếp đó đó vẽ hình vật tổ trên đỉnh núi tuyết.
Đương nhiên chỉ sau nửa canh giờ, vật tổ sẽ biến mất, hoặc là bị gió thổi đi, hoặc là bị tuyết bao trùm mất.
Lan Nhất tiệng mồm hỏi bọn họ, biết rõ hình vẽ này sẽ tiêu tán, vì sao còn muốn vẽ vậy?
Kết quả thần xạ thủ tộc Sa Man hỏi ngược lại, ngươi ngủ một người đàn bà, ở trong cơ thể nàng để lại một thứ, nàng rửa đi, sau đó lẽ nào trong cơ thể sẽ không có dấu vết của ngươi à?
Nói thật hay rất có lý, để cho người ta không lời chống đỡ.
Đáng tiếc Lan Nhất là một xử nam.
Gã nhịn không được hỏi một cái, ngươi đã ngủ qua đàn bà rồi hả?
Thế là thần xạ thủ tộc Sa Man dựng thẳng lên một ngón tay.
- Một?
- Một trăm!
Tức khắc, Lan Nhất đố kỵ đến cơ hồ muốn hộc máu, bị kích động đến độ muốn thay đổi quốc tịch.
Biết sớm như vậy, lúc đó Lan Phong Tử đại ca cần phải mang theo chúng ta đi tộc Sa Man.
Như vậy, Lan Nhất ta đây có thể đều đã cưới mười mấy người đàn bà, bé con đều đều chạy đầy đất.
...
Đại quân không sợ viễn chinh khó.
Thiên sơn vạn thủy chỉ chờ nhàn.
Tầm tám ngày sau đó!
Thẩm Lãng suất lĩnh một vạn đại quân, cuối cùng đi hết Đại Tuyết Sơn nghìn dặm.
Nguyên bản một vạn bảy trăm quân đội, lúc này còn dư lại chín ngàn năm.
Một nghìn hai trăm người, an nghỉ ở trên núi tuyết.
Có chút thi thể có thể tìm được, có chút thì tìm không được.
Khi đi hết ngọn núi tuyết cuối cùng.
Trong tầm mắt không còn là một màu trắng xóa nữa.
Cuối cùng rời khỏi Đại Tuyết Sơn.
Đoạn hành trình nằm trên ranh giới giữa thiên đường cùng địa ngục trên Đại Tuyết Sơn cuối cùng kết thúc.
Mỗi người đều mừng đến chảy nước mắt.
Quá không dễ dàng.
Mắt nhiều người đều sưng đỏ chảy máu.
Tuyết trắng tinh, phản quang chói mắt, mấy ngày mấy đêm vẫn nhìn núi tuyết, mắt đều có một loại cảm giác bị chọc mù.
Thẩm Lãng đã chuẩn bị kính râm cho mỗi người.
Thế nhưng khi đang hành quân, trang bị hành lý rất nhiều người thậm chí kính râm đều gió to thổi rớt.
Không cẩn thận là vuột đi, mấy thứ trên người cũng đều không thấy.
Cho nên, đến phía sau kính râm thiếu hơn một ngàn cái, không thể không thay phiên đeo, khiến cho mắt của một số binh sĩ đều có mức độ thương tổn khác biệt.
Rời khỏi Đại Tuyết Sơn sau đó!
Thẩm Lãng cùng hơn chín ngàn đại quân, hướng ngọn núi tuyết mênh mông kia cúi chào.
Thiên nhiên thật là làm cho người ta kính sợ.
Đại Tuyết Sơn, chúng ta không dám nói chúng ta chinh phục ngươi.
Chúng ta chẳng qua là thấy được ngươi, trải qua ngươi!
Thậm chí Thẩm Lãng đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Không thể tin nổi, chúng ta lại thực sự sáng lập kỳ tích.
Lại thực sự vượt qua Đại Tuyết Sơn đỉnh thế giới này.
- Ta quá thần kỳ, đoạn lịch sử vĩ đại này nhất định phải kể lại cho con chúng ta, phụ thân của chúng đã đi qua Đại Tuyết Sơn ngàn dặm, leo lên đỉnh thế giới. - Thẩm Lãng kích động cất giọng run rẩy.
Bên cạnh vương hậu Sa Mạn nói:
- Thẩm Lãng, đệ còn thể diện à? Đệ đi qua một ngày đường à?
Thẩm Lãng ôm gáy ngọc của Mộc Lan, ở trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng một cái.
- Nương tử của đệ cõng đệ đi qua Đại Tuyết Sơn, cùng bản thân đệ đi qua, có cái gì khác biệt đâu? - Thẩm Lãng hoàn toàn thất vọng:
- Huống chi chuyện đệ sáng tạo kỳ tích đâu có dừng lại ở cái hạng này, chẳng lẽ còn phải kể chi tiết ra cho tỷ à?
Ví như, Lãng gia đã từng ở độ cao bảy ngàn mét so với mặt biển cùng Mộc Lan làm tình.
Chuyện vĩ đại như vậy ta có thể tự hào không?
Đương nhiên sau Mộc Lan gần như làm hô hấp nhân tạo gấp cho hắn, nhưng... đó cũng là hôn sâu mà.
Còn nữa, ta đây ở trên núi tuyết cao bảy cây số giả tiếng chó, có phải ta nên tự hào không?
...
Vượt qua nghìn dặm Đại Tuyết Sơn, sau đó lại là hơn ngàn dặm núi non trùng điệp, vẫn là khu không người.
Thế nhưng so với Đại Tuyết Sơn gian nan, núi non trùng điệp như giẫm trên đất bằng vậy.
Đại quân thương vong cũng cực kỳ bé nhỏ, mỗi ngày tốc độ hành quân vượt qua một trăm tám mươi dặm.
Năm ngày sau!
Đại quân đi ra khỏi núi lớn!
Từ trên núi về tới mặt đất.
Cuối cùng thấy được thảm thực vật xanh um tươi tốt.
Cuối cùng thấy được thị trấn cùng xóm làng.
Nơi đây, khoảng cách kinh đô nước Sở cũng chỉ có hơn ba trăm trăm dặm.
Thẩm Lãng suất lĩnh chín ngàn năm trăm đại quân, bỏ qua thành trì, bỏ qua thôn xóm.
Xuất phát thẳng đến kinh đô nước Sở.
Nơi này là tim gan của nước Sở, dựa lưng vào núi lớn mênh mông, hoàn toàn được xưng là gối cao không lo..
Hơn nữa nơi đây cách chiến trường hành tỉnh Thiên Tây vượt qua ba nghìn dặm, hoàn toàn không có không khí khẩn trương chiến trường.
Ngược lại là tràn đầy phấn khởi.
Mỗi một thôn xóm cùng thành trì đều dán đầy chiếu thư của Sở vương.
Mỗi một ngày đều có người tuyên đọc tin tức thắng lợi của chiến trường phía trước.
Gần như tất cả mọi người cho rằng, một trận chiến này bọn họ tất thắng không thể nghi ngờ.
Chẳng bao lâu Sở vương bệ hạ là có thể hạ được toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây.
Nước Sở sẽ nhanh chóng trở thành chúa tể phía nam.
Đến lúc đó, toàn bộ nước Sở khắp chốn mừng vui.
Nhưng mà, có sung sướng, thì có huyết lệ.
Sở vương phát động cuộc chiến nghiêng nước có quy mô khổng lồ như vậy, cần con số khổng lồ vật tư cùng quân phí.
Cho nên thế phí của dân chúng nước Sở cũng nhất định sẽ đề cao.
Gần như mỗi một thị trấn, đều có quan lại sai dịch thu thuế.
Mỗi một thị trấn đều thu thập tráng đinh làm lao động cưỡng bức.
Trên mỗi quan đạo đều có đội lương thảo liên tục không ngừng chở về phía tiền tuyến.
Trên người những dân phu này đều có vết roi, trong mắt có nước, kèm theo quan binh áp giải quát mắng cùng trách cứ, roi trong tay không ngừng đánh xuống.
Đây coi như là hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ (*) sao?
(*) Câu này được trích trong bài Sơn Pha Dương - Đồng Quan Hoài Cổ của Trương Dưỡng Hạo đời nhà Nguyên
Nói một cách khách quan, Ninh Nguyên Hiến tuy rằng phá sản, nhưng đối với dân chúng lại không có khắt khe khe khắt như vậy, lúc trước phát động mấy chục vạn dân phu vận chuyển lương thảo, cũng đều cấp bổng lộc cùng lương thực, mặc dù cũng đặc biệt thiếu, nhưng ít ra không để cho những dân phu này làm không công.
...
Nửa ngày sau!
Đại quân của Thẩm Lãng bị trinh sát nước Sở phát hiện.
Thế là, đơn giản không còn có che giấu hành tung, đại quân dùng tốc độ cao nhất tiến về phía kinh đô nước Sở.
Trong nháy mắt!
Toàn bộ thành quận xung quanh kinh đô nước Sở hoàn toàn bị sốc.
Cái gì?
Lại phát hiện một nhánh quân đội nước Việt?
Ước chừng vạn người?
Hơn nữa còn là từ phía nam tới?
Điều... Điều này sao mà được kia chứ?
Đây chính là Đại Tuyết Sơn cách nghìn dặm, lại có núi non trùng điệp cách vài trăm dặm.
Bọn họ bay tới sao?
Nhất định là nhìn hoa mắt.
Nhất định là sai lầm.
Nói không chừng là thứ giặc cướp nào đó, giả trang biến thành hình dạng quân đội nước Việt.
Hoặc là dân phu tạo phản?
Kế tiếp, nước Sở không ngừng phái tới từng đợt trinh sát điều tra quy mô nhỏ.
Tất cả tin tức tập hợp.
Một sự thật mà đám quan viên đóng giữ kinh đô nước Sở không thể tin.
Quân đội nước Việt lại thực sự đánh tới.
Vương hậu nước Sở khiếp sợ, Xu Mật Sứ khiếp sợ, Thượng Thư Đài run rẩy.
Tiếp đó, lập tức phái người dùng tốc độ nhanh nhất đi bẩm báo Sở vương.
Đồng thời hạ lệnh tất cả thành quận xung quanh, tập kết toàn bộ đại quân, bảo vệ kinh đô nước Sở!
Binh quý thần tốc!
Bị phát hiện hành tung, sau đó chín ngàn năm trăm đại quân dưới trướng Thẩm Lãng, ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ.