Chương 714: Kinh đô nước Sở thất thủ! Đại hoạch toàn thắng! (1)
Thời Tam Quốc, Đặng Ngải lén qua đường núi Âm Bình, tập kích Thành Đô Thục Hán, khiến cho Lưu Thiện đầu hàng (*).
(*) Tháng 10 năm 263, Đặng Ngải tiến vào đường núi Âm Bình, đây là một vùng núi hiểm trở, quân Thục không phòng bị. Sau khi Mã Mạc (trấn thủ khu vực Âm Bình) đầu hàng, Đặng Ngải dẫn quân đi hết đường núi rồi phá thành Miên Trúc. Giết được Gia Cát Chiêm xong, quân Ngụy tiến công vào Thành Đô, chúa Thục cùng đường, phải đưa thái tử ra đầu hàng quân Ngụy. Nước Thục diệt vong.
Đây đại khái là một trong những màn tập kích nổi tiếng nhất trong lịch sử.
Đặng Ngải dẫn binh bỏ qua phòng thủ chính diện nước Thục, đi qua hiểm cảnh hoang tàn vắng vẻ 700 dặm, quân đội sau cùng còn lại chỉ có chính là mấy nghìn người mà thôi, tỷ số thương vong cao dọa người.
Mà lần này.
Quân Thẩm Lãng, Ninh Chính vây bốn mặt, binh lực hắn vây khốn kinh đô nước Sở cũng chỉ không đủ vạn người.
Kinh đô nước Sở, được gọi là Lĩnh Đô, là thành trì lớn nhất nước Sở.
Toàn bộ quy mô thành thị, hoàn toàn tương xứng với thành Thiên Việt, tuyệt đối là một trong những thành kiên cố hiếm có của cả thế giới phương đông.
Toàn bộ dân cư trong thành vượt qua hơn mười vạn, bao gồm vương thành, nội thành, ngoại thành.
Trong đó ngoại thành nhiều lần xây dựng thêm, chu vi tường thành vượt qua năm mươi dặm, quả thực giống như một con quái thú khổng lồ chiếm giữ trên mặt đất.
Dưới trướng của Thẩm Lãng cùng Ninh Chính là chín ngàn năm trăm người, ở trước tòa thành khổng lồ này thoạt nhìn rõ ràng bé nhỏ không đáng kể.
Không chỉ có như thế, độ cao tường thành kinh đô nước Sở đến mười lăm mét, khủng khiếp như một căn nhà lầu cao năm tầng vậy.
Dùng không đủ vạn người tiến đánh kiên thành thiên hạ như vậy, thoạt nghe có vẻ có chút hoang đường.
Vậy có bao nhiêu quân phòng thủ ở kinh đô nước Sở?
Hai vạn Thành Vệ Quân, một vạn Cấm Vệ Quân, tổng cộng ba vạn.
Mức độ trống rỗng thế này, gần như xấp xỉ với đô thành nước Việt, thoáng khá hơn một chút.
Lúc này đây Sở vương phạt Việt cũng lôi cả Thái tử theo bên người.
Đóng giữ kinh đô, văn có Thượng Thư Đài, võ có Xu Mật Viện, vương hậu tọa trấn trong cung.
...
- Vương hậu nương nương yên tâm, quân đội các lộ xung quanh thành quận sẽ nhanh chóng đến thôi, nhanh nhất ngày mai cũng đến.
- Kinh đô nước Sở của ta vững chắc đồ sộ, không có mười vạn đại quân, đừng hòng đánh chiếm.
Vương hậu nước Sở năm nay năm mươi mấy tuổi, chẳng còn đẹp rực rỡ, nhưng bởi vì được bảo dưỡng, còn có mấy phần thướt tha.
- Người lĩnh quân nước Việt lĩnh là ai? - Sở vương hậu bèn hỏi.
- Ninh Chính, Thẩm Lãng!
- Thẩm Lãng? - Sở vương hậu trong mắt lộ ra thù hận khắc cốt ghi xương, lần trước chuyến săn biên giới, chính là người này đùa bỡn nước Sở trong lòng bàn tay.
- Quân đội của hắn mọc cánh hay sao? Lại bay đến kinh đô nước Sở của ta?
- Bọn họ... Chắc là từ nước Khương lên bắc, vượt qua dãy núi tuyết nghìn dặm mà đến.
Nghe những lời này, Sở vương hậu nói:
- Không có khả năng, không có quân đội có thể băng qua Đại Tuyết Sơn, lúc trước không có, sau này cũng sẽ không có.
Mọi người lặng im.
Nếu không phải vượt qua núi tuyệt, vậy thật sự bay tới?
Vương hậu nước Sở p phất tay nói:
- Bọn họ làm sao tới không quan trọng, mấu chốt là bọn họ phải chết như thế nào! Liên Xu Mật, kinh đô bây giờ có bao nhiêu quân phòng thủ?
- Hai vạn Thành Vệ Quân, một vạn Cấm Vệ Quân, mặt khác thần đã thu thập gia đinh trong các gia tộc hào môn ở kinh đô, lại được một vạn. - Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính nói.
Sở vương hậu nói:
- Bốn vạn? Còn có thể nhiều hơn không?
Xu Mật Sứ nước Sở nói:
- Trong thành có thật nhiều tiêu cục, bang phái, nếu có thể đủ phong quan cho bọn hắn, hẳn có thể đạt thêm con số một hai vạn người!
Sở vương hậu nói:
- Mau chiêu mộ, mau phong quan, lúc này tuyệt đối không thể keo kiệt.
Trong lòng Xu Mật Sứ Liên Kính nước Sở có chút phản đối.
Quân đội ở chỗ tinh, mà không ở chỗ nhiều.
Nhưng cái chức Xu Mật Sứ này của ông có phát biểu không lớn, Thái tử mới là người cầm lái Xu Mật Viện.
Hơn nữa ở mấy vị đại thần đây cũng cảm thấy có chút nhỏ nói thành to.
Thẩm Lãng bất quá chỉ có không đến đến một vạn người mà thôi, hơn nữa không có bất kỳ khí giới công thành, mấy ngàn dặm xa xôi viễn chinh, đã sắp kiệt sức, tiến đánh loại thành kiên cố như kinh đô nước Sở, hoàn toàn chẳng qua là muốn chết mà thôi!
Có bốn vạn đại quân giữ thành, lẽ nào còn chưa đủ sao?
- Tiếp tục gọi nhập ngũ, hạ lệnh thành quận xung quanh xuất động toàn bộ quân đội, bao vây Thẩm Lãng cùng Ninh Chính quân đội, ta muốn chém chết bọn chúng, tuyệt đối không cho một người sống trở về nước Việt, ta muốn cho Ninh Chính cùng Thẩm Lãng biết, kẻ nào dám xâm phạm uy nghiêm kinh đô nước Sở của ta phải chết không có chỗ chôn!
- Vâng!
...
Chín ngàn năm trăm quân đội của Thẩm Lãng đến kinh đô nước Sở, sau đó cũng không có lập tức công thành.
Mà là tại chỗ tu chỉnh, đợi hừng đông!
Mà lúc này, tiếng kêu gọi nhập ngũ trong kinh đô nước Sở bừng bừng khí thế.
Đám gia đinh có vũ trang của các gia tộc quyền thế đều tập kết thành quân.
Đám du côn trong kinh đô, bọn lưu manh và những thành viên bang phái đều tập kết thành quân.
Rất nhiều bang chủ, tiêu đầu biến hóa nhanh chóng trở thành quan quân.
Toàn bộ bên trong kinh đô nước Sở có thể nói là ý chí chiến đấu sục sôi.
Sau khi trải qua giây phút ngạc nhiên ban đâu, tất cả mọi người trong kinh đô nước Sở hoàn toàn bị chọc giận.
Người nước Việt cũng không coi ai ra gì quá mức.
Chỉ có không đến vạn người, lại cũng dám tới tiến kinh đô ta sao?
Đơn giản là mất trí, người si nói mộng.
Tiếp đó, vô số lưu manh côn đồ, người tập võ đều hưởng ứng lệnh triệu tập vào quân.
Ngắn ngủi mấy canh giờ!
Lại lmộ binh hơn hai vạn người.
Những lưu manh côn đồ quả thực nhận được vinh quang trước nay chưa từng có.
Quốc gia hưng vong, thất phu cũng có trách nhiệm.
Bây giờ vương hậu lại mời chúng ta xuống núi, chúng ta mặc dù là lưu manh, nhưng chúng ta cũng có thể yêu nước Sở rất nhiều.
- Kiến công lập nghiệp.
- Chém tật giết tuyệt Ninh Chính cùng Thẩm Lãng!
- Lột da rút gân, nghiền xương thành tro lũ chó Việt quốc.
Đại vương ở phía trước chém giết, chúng ta ở phía sau bảo vệ kinh đô, ta tự hào biết bao!
Ngay sau đó, vương hậu cùng Xu Mật Viện, Thượng Thư Đài liên hợp hạ lệnh.
Phàm những ai chém một cái đầu lâu quân đội nước Việt, sẽ đổi được hai mươi lượng vàng.
Người nào chém đầu Thẩm Lãng, một vạn lượng vàng.
Người nào chém đầu Ninh Chính, năm nghìn lượng vàng.
Cái giá tiền này vừa ra, kinh đô nước Sở hoàn toàn sục sôi.
Đây quả thực là mức thưởng cực kỳ lớn.
Đây là muốn đại phát tài.
Hai mươi lượng vàng, trực tiếp có thể xây nhà lấy vợ.
Dùng để sống phóng túng thì đủ để hưởng dụng mấy năm.
Nhưng mà Ninh Chính dầu sao cũng là con của Việt vương, vì sao gã chỉ trị giá năm nghìn lượng vàng? Mà Thẩm Lãng chỉ là một người ở rể mà giá trị đến một vạn thế kia?
- Phát tài đi, phát tài đi!
- Nếu là giết tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này, đời này vinh hoa phú quý đều hưởng dụng bất tận.
- Không biết thịt Thẩm Lãng có thể đổi tiền hay không?
- Không biết xúc xích Thẩm Lãng có thể đổi tiền hay không?
- Chưa các chư vị, thằng súc sinh Thẩm Lãng này lại dám đánh lén kinh đô nước Sở của ta, hoàn toàn tranh thủ tấn công nước Sở của ta lúc không người, ta kiến nghị giết sạch quân đội Thẩm Lãng, sau đó cắt hết xúc xích chúng nó trả lại cho Việt vương, được không?
- Được, được, vậy cắt xúc xích Thẩm Lãng, sau đó cần phải đưa cho Kim Mộc Lan, hay là đưa cho Arunana VẬY?
- Cầm xúc xích đưa cho Kim Mộc Lan, thịt viên đưa cho con tiện nhân Arunana cùng Ninh Diễm.
Những tay lưu manh côn đồ này luôn cất lời thô tục liên tiếp.
Nhưng sĩ khí tuyệt đối tăng vọt.
Theo thời gian trôi qua, quân phòng thủ trong kinh đô nước Sở càng ngày càng nhiều.
Bốn vạn, năm vạn, sáu vạn, bảy vạn...
Chuyện này cuối cùng cũng chẳng giống như tình hình lúc Đặng Ngải đánh lén Thành Đô của nước Thục.
Lúc đó Ngụy mạnh Thục yếu, nước Thục từ trên xuống dưới vốn tràn đầy tuyệt vọng.
Cộng thêm Lưu Thiện mềm yếu, cho nên gần như không đánh mà hàng.
Nhưng lúc này nước Sở không giống như vậy.
Hôm nay cũng coi là Sở mạnh Việt yếu, Sở vương ở tiền tuyến hát vang tiến mạnh, gần như muốn tiêu diệt nước Việt.
Vạn dân trong kinh đô nước Sở đang đứng ở trong cái cảm giác kiêu ngạo bành trướng và đầy vinh quang.
Hơn nữa Thẩm Lãng chỉ mang đến hơn chín ngàn quân.
Cái này nói rõ là đi tìm cái chết, dễ dàng được quân công, dễ dàng vinh quang, tội gì mà không cầm.
Sau khi phẫn nộ chán chê, rất nhiều người tập võ trong kinh đô nước Sở chẳng những không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại còn cho rằng nguy cơ lần này là cơ hội tốt để đại phát tài.
...
Nghỉ ngơi dưỡng sức tại chỗ ba canh giờ!
Trời đã sáng!
Chín ngàn năm trăm quân dưới trướng Thẩm Lãng bắt đầu tập kết.
Nếu như trên trời có một đôi mắt, có thể thấy hơn năm nhánh quân đáng tiến sát vào kinh đô nước Sở.
Đây đều là viện quân từ các thành quận xung quanh.
Đương nhiên, gần như không có một mống tinh nhuệ, toàn bộ cũng là quân phòng thủ địa phương.
Ngẩng đầu nhìn lên tường thành kinh đô nước Sở.
Hoàn toàn là quân phòng thủ chi chít, vô số kể.
Áo giáp cùng vũ khí coi như thống nhất, thế nhưng quân đội tác phong chẳng rõ ràng dứt khoát mất.
Thế nhưng trong mắt mỗi một quân phòng thủ đều tràn đầy phấn khởi, ánh mắt nhìn phía quân đội của Thẩm Lãng không giống như là đang nhìn người, mà là đang nhìn quân công cùng lượng vàng.
Thẩm Lãng cơ bản nhìn thoáng qua.
Quân phòng thủ trong thành lại nhiều như vậy?
Sáu vạn? Bảy vạn?
Vốn không phải chỉ có ba vạn à?
Trong một đêm, kinh đô quân phòng thủ nước Sở tăng gấp đôi hoặc hơn?
- Thẩm Lãng đâu? Ninh Chính ở đâu?
Thẩm Lãng không thèm để ý.
Ninh Chính ra khỏi hàng, khom người nói:
- Ninh Chính bái kiến Liên Xu Mật Sứ.
Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính cất giọng lạnh tanh:
- Ninh Chính, cử động lần này của ngài rõ ràng nghe rợn cả người.
Ninh Chính nói:
- Hai nước khai chiến, chỉ cần không tàn sát bình dân, vậy cũng không phải sự việc khủng khiếp gì.
Liên Kính cười nói:
- Dựa vào không đến một vạn người của ngươi ấy à? Thế mà cũng muốn đánh hạ kinh đô nước Sở của ta? Rõ ràng trò cười lớn vô cùng, lẽ ra ngươi là đứa con quý giá Việt vương thì ta cần phải cho ngươi thể diện, nhưng nếu những chuyện ngươi làm không thể diện, vậy đừng vội trách ta vô tình! Hôm nay nếu không chém giết hết bọn ngươi, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ chọc nước Sở của ta mềm yếu vô năng. Ninh Chính, Thẩm Lãng, hôm nay nếu không giết ngươi hai người, ta sẽ như kính như kiếm này!
Dứt lời, Xu Mật Sứ nước Sở chợt bẻ gãy kiếm trong tay!
- Công thành!
Ninh Chính không nói hai lời, trực tiếp hạ lệnh!
- Tùng tùng tùng tùng!
Tiếng trống trận vang lên!
Quân Niết Bàn thứ hai ra khỏi hàng, tiến tới!
Quân thần xạ thủ tộc Sa Man ra khỏi hàng, tiến tới.
Tổng cộng bảy ngàn năm trăm người, cất bộ pháp chỉnh tề.
Không ngừng tiếp cận tường thành kinh đô nước Sở.
Bức tường thành này thật sự cao đến nỗi để cho người ta cũng phải hơi lóa mắt.
Tới gần hai trăm mét.
150 mét.
Đứng nghiêm!
- Bắn cung, bắn!
- Vù vù vù vù...
Bảy ngàn năm trăm tên cung thủ lại một lần nữa bắt đầu bắn ra.
Chi chít mưa tên, hướng trên tường thành chợt vẩy tới.
Kinh đô quân phòng thủ nước Sở cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa từ bắn từ dưới lên?
Cung tên sao có cái lực sát thương đ*t chó gì chứ.
Tiếp đó...
Mưa tên rơi như vũ bão.
Vòi máu tung toé.
Trên tường thành, mấy trăm người đều trúng tên ngã xuống đất.
Người nước Sở kinh ngạc!
Đây... Đây là thứ cung thủ quái đàn gì thế.
Bắn được xa như vậy?
Lực sát thương lớn như vậy?
Đám quân phòng thủ này cũng không gan dạ bằng võ sĩ tộc Sa Man, sau khi cảm nhận được uy lực mưa tên quân đội của Thẩm Lãng…
Chúng đều ngồi xổm xuống, muốn dựa vào lỗ châu mai bảo hộ thân thể.
Đây quả thật là giảm bớt thương vong.
Nhưng cung tên có thể vứt bắn, trực tiếp từ bầu trời hạ xuống.
Quân phòng thủ trên tường thành kinh đô nước Sở thực sự rất nhiều.
Theo mưa tên từng đợt hạ xuống thì cũng có từng lớp người thương vong kéo theo.
- Ầm ầm ầm rầm...
Một lát sau, máy bắn đá phía trên Sở vương thành phát uy.
Toàn bộ kinh đô nước Sở dùng dùng máy bắn đá để phòng ngự, ước chừng vượt qua sáu mươi cỗ.
Chỉ bất quá một bên tường thành cũng cũng chỉ có mười lăm đài, hơn nữa còn là hoàn toàn cố định.
Then chốt đây tường thành quá dài, nên số máy bắn đá có thể hướng sang quân đội của Thẩm Lãng tối đa không vượt qua mười cỗ.
Sau từng đợt đập nổ vang.
Mười mấy tảng đá chợt hướng quân đội của Thẩm Lãng đập tới.
Phát sinh từng đợt nổ.
Trên mặt đất đập ra những cái hố khủng.
Thế nhưng kết quả chiến đấu gần như là số không.
Nếu như đợt bắn đầu tiên của máy bắn đá đủ trúng mục tiêu thì cơ hồ là kỳ tích.
Mộc Lan giương cung cài tên.
Ngắm bắn một máy bắn đá, chợt bắn ra.
- Vù...
Đây là một mũi tên lớn vượt qua hai mét.
Là loại tên Thẩm Lãng chuyên môn đặc chế cho nàng.
- Rầm...
Mộc Lan có thần xạ, mũi tên lớn trực tiếp bắn vào tay đòn trên máy bắn đá, cắm sâu vào mấy tấc.
Đương nhiên, cho dù như vậy cũng không cách nào phá phá hư máy bắn đá.
Nhưng một giây sau.
- Rầm!
Một tiếng nổ vang.
Cánh tay đòn trên cỗ máy bắn đá trực tiếp bị nổ gãy.
Tức khắc, nửa phần còn lại của máy bắn đá văng thẳng ra ngoài.
Khiến cho mấy tên binh sĩ nước Sở xung quanh bị đập thành thịt nát.
Kế tiếp.
Mộc Lan bắt đầu trình diễn kỳ tích.
- Vù vù vù vù...
Phàm là máy bắn đá trong tầm bắn đều bị nàng bắn trúng, tiếp đó nổ gãy.
Mũi tên lớn này đương nhiên có chứa thuốc nổ bên trong.
Thế nhưng làm nổ gãy một khúc gỗ vẫn là dư sức có thừa.
Mười mấy cỗ máy bắn đã trên vương thành nước Sở đều bị hao tổn.
Tiếp tục, Mộc Lan giương cung cài tên, ngắm bắn chủ soái Liên Kinh của kinh đô nước Sở
Đây là một nhánh tên độc chứa kịch độc xyanua, một khi trúng tên, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dù cho trầy da, cũng chỉ là một đường chết.
- Vù...
Mộc Lan mũi tên như điện chớp, bay đi.
- Tới được! – Chủ soái nước Sở Liên Kính rống to hơn, đại kiếm trong tay chợt chém tới.
- Véo...
Mũi tên nhọn của Mộc Lan vọt tới trực tiếp bị đánh bay.
Liên Kính này sắp bảy mươi tuổi, lại vẫn dũng mãnh như thế?
Mà Liên Kính cũng lớn kinh, cô gái này là ai?
Bắn cung lại kinh người như vậy?
Mặc dù chém được mũi tên nàng bắn đến nhưng cánh tay Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính cũng không khỏi hơi hơi tê dại.
- Vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn thứ hai cùng quân thần xạ thủ tộc Sa Man vẫn điên cuồng bắn tên.
Đã không có máy bắn đá uy hiếp, hai đội quân tới gần khu vực một trăm mét tường thành.
Lực sát thương tức khắc càng thêm kinh người!
Trên tường thành mấy vạn quân phòng thủ, lại bị đến không ngóc đầu lên được.
- Phản kích, bắn tên, bắn tên!
Đại tướng quân phòng thủ nước Sở rống to hơn.
Nhưng vô dụng.
Khoảng cách này, đã vượt qua phạm vi năng lực cung thủ nước Sở.
Quân Sở bắn ra mưa tên càng thêm kinh người, chi chít.
Ngắn ngủi một lát sau, liền bắn tới mấy chục vạn mũi tên, cắm trên mặt đất chi chít, như là con nhím vậy.
Kế tiếp.
Một màn để cho người ta đè nén cơn giận xuất hiện.
Quân Niết Bàn đầu tiên của Thẩm Lãng lại ỷ vào khôi giáp của mình vững chắc, đi phía trước thu mũi tên.
Quân đội của hắn dù sao cũng là viễn chinh đi quá xa, mỗi một sĩ binh tối đa chỉ vác hai ba trăm mũi tên.
Không bao lâu là có thể bắn hết.
Lúc này, lập tức thu về mấy chục vạn cái mũi tên.
Đám tướng lĩnh nước Sở trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Kế tiếp phải làm gì?
Rốt cuộc là bắn? Hay là không bắn?
Bắn?
Khoảng cách này căn bản bắn không trúng mục tiêu.
Không bắn, vậy hoàn toàn bị đè bẹp.
Mấy vạn người bị mấy nghìn người đè bẹp.
Vô cùng nhục nhã, đối với sĩ khí hoàn toàn là đả kích khổng lồ!