Chương 715: Kinh đô nước Sở thất thủ! Đại hoạch toàn thắng! (2) soái nước Sở Liên Kính gần như muốn hộc máu.
Chưa từng có đánh trận chiến nào uất ức đến thế này.
Ông ta vẫn luôn phản đối mộ binh lưu manh côn đồ thêm vào quân phòng thủ.
Chiến tranh căn bản không phải dựa vào nhiều người mà thành công.
Ông cảm thấy nguyên bản dựa vào hai vạn Thành Vệ Quân cùng một vạn Cấm Vệ Quân là đủ dùng rồi.
Nhưng vương hậu dám mộ binh tùm lum người nhập ngũ.
Lần này, trên tường thành hò hét loạn cào cào.
Thương vong ngày một lớn thì đám người kia lập tức liền gào khóc thảm thiết.
Hoàn toàn không có tính kỷ luật.
Liên Kính lúc này hạ lệnh, toàn bộ dân quân toàn bộ lui ra khỏi tường thành, lấy tư cách đội dự bị.
Trên tường thành, chỉ chừa Cấm Vệ Quân cùng Thành Vệ Quân.
Quả nhiên, lần này người trên tường thành liền thanh tịnh.
Ba vạn đại quân giơ lên cao thuẫn lên chống mưa tên bay khắp trời.
Thương vong trong nháy mắt giảm thiểu.
Cục diện ổn định!
Ch3ủ soái quân Sở Liên Kính không khỏi cười nhạt.
Thẩm Lãng vẫn là quá ngây thơ rồi.
Đội cung thủ của ngươi lợi hại thật đấy, nhưng nếu muốn công thành thì vẫn phải leo lên tường thành.
Ngay cả thang công thành ngươi cũng không có, ta cũng muốn chống mắt mà xem ngươi làm sao leo lên tường thành?
Đúng ngay lúc này!
Một người khổng lồ toàn thân mang siêu trọng giáp xuất hiện, gã vác một cây đại kiếm, ôm một cái rương, lao điên cuồng về phía cổng thành.
Người này đương nhiên là Đại Ngốc!
Tướng lĩnh quân Sở hét lên:
- Dùng hỏa tiễn, bắn hắn, bắn hắn...
Thế là vô số mũi tên nhọn bắn đến trên người Đại Ngốc.
Nhưng mà, nhất định là phí công.
Gi áp trên người gã dày đến dọa người, nào có tên nào bắn xuyên qua nổi.
Chẳng bao lâu, Đại Ngốc trực tiếp vọt tới phía dưới cửa thành.
- Tảng đá, đập, đập...
Theo một tiếng ra lệnh.
Vô số gỗ lăn, tảng đá, đều hướng đập lên người Đại Ngốc.
Nhưng mà vô dụng!
Tãng đá mấy chục cân nện ở trên người gã nhiều lắm là một lần lảo đảo mà thôi.
Căn bản không có thể ngăn cản gã được.
Bộ giáp trên người gã nặng tầm bốn năm trăm cân, một tảng đá nện xuống cũng chỉ móp chút xíu.
- Dầu sôi, dầu sôi...
Đại tướng nước Sở hạ lệnh.
Tiếp đó, mấy người đại lực sĩ nước Sở nâng chảo dầu lên trút xuống.
Đại Ngốc rất lợi hại, thế nhưng dầu sôi vẫn là không ngăn nổi.
Nhưng mà vào lúc này.
Kim Mộc Lan cùng vương hậu Sa Mạn phát tên bắn liên tiếp điên cuồng.
Chuyên môn ngắm bắn những đại lực sĩ nước Sở đang vác chảo dầu ở đầu thành.
Hai người cũng là thần xạ thủ, liên tiếp bắn mũi tên này đến mũi tên khác.
- A... A... A...
Những đại lực sĩ này sau khi bị bắn chết, chảo dầu sôi trực tiếp rơi vãi trên tường thành, dầu sôi văng sang các binh sĩ nước Sở xung quanh, kết quả là họ bị phỏng chín thịt.
- A... A... A...
Quân Sở trên đầu thành truyền đến từng đợt kêu thảm thiết thê lương vô cùng.
Đại Ngốc phát uy!
Gã cầm lấy đại kiếm bằng Huyền Thiết chém về phía cổng thành.
Đại tướng nước Sở kinh ngạc.
Đây... đây muốn làm gì?
Lẽ nào tên ngốc to con muốn chẻm thủng cổng ra một lỗ lớn sao?
Nằm mơ đi!
Cửa cổng này dày đến nửa thước, một nửa cũng là sắt.
Ngươi làm sao chém?
Ngươi dù cho chém một ngày một đêm, cũng chém không ngã.
Chém suốt một hồi, trực tiếp phá lớp gỗ bọc bên ngoài, lộ ra bảng sắt dày bên trong.
Kế tiếp, Đại Ngốc lấy ra một bao đồ, trực tiếp dán trên miếng sắt ở cổng thành.
Đây là cái gì?
Vũ khí bí mật của Thẩm Lãng lại ra sân.
Thermite (nhiệt nhôm).
Chính là cái thứ lần trước đốt chảy cột sắt ở cái lầu ven sông của hội Ẩn Nguyên.
Một hỗn hợp bột nhôm và bột oxit sắt theo tỷ lệ.
Đồ chơi này đối với những tài nguyên mà Thẩm Lãng nắm giữ cũng không có gì khó khăn trong quá trình chế tạo.
Bởi vì công thức của nó rất đơn giản.
Nhưng... cái thứ như nhôm này muốn mạng đó.
Quá, quá khan hiếm.
Tất nhiên, trên thực tế, có rất nhiều dự trữ nhôm trong lớp vỏ trái đất.
Tuy nhiên, tất cả đều tồn tại trong tình trạng quặng aluminosilicate (nhôm silicate), với cơ sở luyện kim của Thẩm Lãng bây giờ, muốn chiết xuất nhôm nguyên chất thật sự là quá khó khăn.
Chiết xuất nhôm từ bauxite (nhôm phèn thổ) vẫn tương đối giản đơn hơn một chút.
Cho nên sản lượng hàng năm ở hầm mỏ trên toàn bộ đảo Kim Sơn vẫn thấp dọa người.
Làm hai bộ giáp cho Mộc Lan, tiếp đó làm một chút Thermite (nhiệt nhôm), lại chế tạo một chút áo giáp đặc biệt đã dùng hết sạch.
Mà Đại Ngốc lúc này đang để Thermite (nhiệt nhôm) trên cổng thành chứng hơn mấy chục cân.
Cắm lên dung dịch dẫn lửa.
Sau khi Đại Ngốc đốt, tiếp đó chợt xoay người chạy.
Bởi vì Thẩm Lãng đã nói với gã, thứ này này đặc biệt đáng sợ, áo giáp mấy trăm cân đều không phòng được.
Trong nháy mắt, Đại Ngốc liền chạy ra khỏi xa mấy chục mét.
Sau khi đốt xong mồi lửa.
Tiếp đó...
- Ầm...
Cái này không giống như nổ tung.
Cũng không có nổ cái gì.
Thế nhưng tuôn ra ánh sáng lại gần như vượt qua mặt trời.
Ngọn lửa màu trắng kinh người chợt tuôn ra, phóng xuất ra nhiệt độ cao hai ngàn năm trăm độ.
Trong nháy mắt!
Tường thành dày cui kia trực tiếp bị đốt thủng một lỗ lớn.
Quân phòng thủ sau cổng thành hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Cái này, cái này là thứ quỷ quái gì vậy?
Cửa thành dày như vậy cũng đốt thủng được?
Kế tiếp phải làm gì?
Đại Ngốc lại vọt tới.
Chợt đập cửa thành một cái.
Từng đợt nổ, cửa thành kịch liệt lay động.
Thế nhưng còn chưa mở.
Thermite (nhiệt nhôm) tuy rằng đốt thủng lớp bản sắt, thế nhưng không đốt xuyên qua chốt gài cửa bên trong.
Thế là, Đại Ngốc lại thả một bao Thermite (nhiệt nhôm) tới.
Lại một lần nữa đốt, tiếp tục lại xoay người chạy đi thật nhanh.
- Dập tắt lửa, dập tắt lửa...
Thủ tướng trong cổng thành tiến lên, ra sức muốn dập tắt mồi lửa này
Thế nhưng một giây sau...
- Ầm...
Ngọn lửa kinh người, lại một lần nữa tuôn ra.
Thủ tướng nước Sở này cả người trong nháy mắt bị cháy rụi.
Cùng lúc đó.
Cổng sắt bị nung đỏ, không ngừng đi xuống nhỏ xuống sắt lỏng.
- A... A...
Đại Ngốc chợt rống lên một tiếng.
Cả người điên cuồng tăng nhanh.
Như là xe tăng điên cuồng xung phong.
- Rầm...
Cả người đập thật mạnh vào cổng thành.
Một tiếng vang thật lớn.
Cánh cổng thành vĩ đại của nước Sở bị mở toang ra!
Bởi vì chốt gài đã bị nung chảy, làm sao chịu nổi sức mạnh khổng lồ của Đại Ngốc.
Quân Sở triệt để kinh hãi.
Cái này, cái cổng thành vốn không thể bị phá cứ như vậy mở ra?
Cứ như vậy bị phá!
Ông trời, đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao một màn trước mắt này, ta hoàn toàn xem không hiểu vì sao?
Tiếp đó, Đại Ngốc chợt co giật cự kiếm huyền thiết, một mình bất chấp mấy trăm quân phòng thủ sau cổng thành, cứ như vậy lao đến.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Quả thực không có chỗ kịp lấp lại.
Toàn bộ quân địch che ở trước mặt Đại Ngốc, hết thảy chỉ có một kết cục, trực tiếp bị bổ ra, thân thể kể cả áo giáp trực tiếp bị chém thành hai khúc.
Chân chính chết không toàn thây.
- Rầm...
Chợt một kiếm đập ngang.
Mười mấy quân Sở bay thẳng lên trời.
Một Đại Ngốc giống như xe tăng nghiền ép tới.
Ở trên chiến trường, Đại Ngốc tồn tại như một BUG, ngay cả Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng kém xa uy lực của gã.
Một người đè bẹp mấy trăm người.
Ngay sau đó, Khổ Đầu Hoan hô to!
- Quân Niết Bàn đầu tiên, vào thành!
Hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên bày trận hướng vào trong thành.
Áo giáp trên người bọn họ tuy rằng không bằng lúc trước nhưng đã nặng bốn năm mươi cần, Mạch Đao trong tay không bằng lúc trước nhưng cũng nặng bốn mươi mấy cân, hoàn toàn do thép tinh khiết rèn mà thành.
- Ầm ầm ầm...
Hai nghìn quân Niết Bàn như cơn lũ sắt thép tiến vào trong kinh đô nước Sở.
Chủ soái quân Sở Liên Kính gần như viền mắt muốn nứt ra.
Đây... đây là gặp quỷ à?
Cửa thành cứ như vậy phá?
Thẩm Lãng lại dùng cái quỷ gì thủ đoạn?
Nhưng bây giờ không kịp kinh hãi.
Bởi vì quân địch đã vào thành,
Hắn gầm hạ lệnh:
- Cản, cản, đi giết sạch Việt quân!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng, vô số kể quân đội nước Sở, hướng Đại Ngốc cùng quân Niết Bàn đầu tiên bao vây.
Thế nhưng...
Đây là trong thành.
Rõ ràng đúng dịp!
Cổng thành này cũng gọi là cổng Huyền Vũ, bên trong cũng là đường lớn Huyền Vũ rộng vô cùng.
Trên con đường có chiều rộng hơn mười mét, vừa vặn để hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên xếp thành trận hình chiến đấu hoàn mỹ nhất.
Quân đội nước Sở vọt tới như tre già măng mọc.
Thế nhưng đánh giáp lá cà, quân Niết Bàn đầu tiên vô địch!
Nhất đao lưỡng đoạn.
Một đao hai đoạn!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai nghìn nhánh Mạch Đao không ngừng chém xuống.
Như là cỗ máy tàn sát dễ dàng chém kẻ địch xông lên thành hai nữa.
Chiến trường ngay cổng thành hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Quân Niết Bàn đầu tiên liền ở trong thành, xây xong một trận địa phòng ngự.
- Quân Niết Bàn thứ hai vào thành!
- Quân Niết Bàn thứ ba vào thành!
Sau một lát!
Gần ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai, hơn bốn ngàn thần xạ thủ tộc Sa Man của vương hậu Sa Mạn, toàn bộ tiến vào trong thành.
- Thay đổi trận!
Hai nghìn quân Niết Bàn thay đổi trận, trở thành một cái trận hình chữ khẩu (口)to lớn.
Quân Niết Bàn thứ hai cùng thần xạ thủ tộc Sa Man, tổng cộng hơn bảy ngàn người điền vào cái trận hình chữ khẩu này.
Quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến vô địch, áo giáp vô định giống như một bức tường bằng sắt thép.
Liên quân cung thủ tầm xa ở bên trong điên cuồng bắn mưa tên.
Màn phối hợp này quả thực hoàn mỹ.
Đại lộ Huyền Vũ này trống trải như thế, quả là nơi phù hợp nhất để mở ra trận tàn sát.
Hơn nữa đây không còn là bắn từ thấp lên cao mà là bắn trên đất bằng.
- Vù vù vù vù...
Ở trong vòng hơn một trăm mét, quân Niết Bàn thứ hai gần như vô địch.
Thần xạ thủ tộc Sa Man tuy rằng yếu đi một chút, nhưng vẫn có lực sát thương kinh người.
Cường cung hai thạch trong vòng một trăm mét có thể xuyên thủng bất kỳ áo giáp nào của nước Sở.
Ngay từ đầu quân đội nước Sở liên tục không dứt xông lên cùng quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến.
Như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Thế nhưng đến phía sau.
Bọn họ đã không cách nào tiến gần được.
Bởi vì quân Niết Bàn thứ hai cùng thần xạ thủ tộc Sa Man bắn ra mưa tên quá kinh người.
Hoàn toàn là tàn sát điên cuồng về một phía.
Từng đợt sóng mưa tên, điên cuồng mà thu hoạch sinh mệnh.
Cấm Vệ Quân nước Sở gan dạ không gì sánh được.
Theo chủ soái mệnh lệnh hoàn toàn không sợ chết chút nào mà xông lên.
Thế nhưng tại đây điên cuồng mưa tên trước mặt.
Hết thảy đều là phí công.
Một vạn Cấm Vệ Quân này gần như toàn quân huỷ diệt.
Thành Vệ Quân không phải quân tinh nhuệ.
Nhưng ở đây dù sao cũng là kinh đô nước Sở, bất kỳ quân phòng thủ đều tràn đầy cảm giác vinh dự.
Cho nên mãi cho đến thương vong ba thành, sau đó hai vạn Thành Vệ Quân nước Sở mới hoàn toàn tan vỡ, chạy tứ tán mọi nơi.
Mà vậy chút gia đinh nhà quyền thế quý tộc, sớm như chim muông tan tác.
Còn chút giang hồ hảo hán muốn tới lập công, thành viên bang phái càng không thấy bóng dáng, chui vào trong phố lớn ngõ nhỏ kinh đô nước Sở, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tầm chiến đấu kịch liệt hai canh giờ sau đó!
Quân phòng thủ nước Sở,binh bại như núi đổ.
Thương vong vượt qua hơn hai vạn còn lại mấy vạn người đều chạy trốn.
Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính, dẫn đầu tinh nhuệ sau cùng, lui giữ vào nội thành kinh đô!
Một lúc lâu sau.
Kinh đô nước Sở nội thành thất thủ.
Xu Mật Sứ Liên Kính dẫn đầu tàn quân lui giữ hoàng cung.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng dẫn đầu chín ngàn đại quân, tiến đánh hoàng cung nước Sở!
...
Cái Sở vương cung này rõ ràng nguy nga lộng lẫy.
Diện tích vượt qua hai cây số vuông, tầng tầng lớp lớp, cột chạm thềm đá, đồ sộ rộng lớn.
Cung phòng lớn nhỏ bên trong tầm hơn một vạn gian!
Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kínhdẫn đầu bốn năm nghìn người thoát khỏi lao vào bên trong vương cung, định bụng muốn làm màn giãy dụa sau cùng.
Ông ta đã không muốn đánh thắng Thẩm Lãng, nhưng lại là có thể thủ vững, đến khi viện quân các lộ đến.
Tối đa thủ vững hai ba ngày, mấy vạn đại quân liền sẽ đến cứu viện kinh đô.
Thẩm Lãng chỉ có mấy nghìn người, ở nơi tim gan địch cảnh sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Cái vương cung kiên cố này đúng là có đại điện và quảng trường rộng rãi, nhưng cũng có đường hẹp chật chột, cũng có cung phòng chặt chẽ, quân đội Thẩm Lãng đều rất khó phát huy.
Quân Niết Bàn đầu tiên Mạch Đao rất dài, cần mở rộng ra, tại bên trong vương cung rất khó thi triển. Cung thủ ở loại địa phương này, càng thêm bị động.
Hơn nữa quân đội của Thẩm Lãng quá xa lạ với địa hình vương cung nước Sở.
Xu Mật Sứ nước Sở tin tưởng vững chắc, ở bên trong vương cung này, ngược lại có thể đánh ra một trận phản chiến tuyệt đẹp, có thể cho quân đội của Thẩm Lãng mang đến thương vong to lớn.
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đứng ở cửa cung ra.
Đại Ngốc chợt ôm một cột cờ to lớn, Mộc Lan mang theo Thẩm Lãng phàn nhảy đến trên cột cờ, quan sát toàn bộ hoàng cung.
Không được!
Bên trong nhà cửa quá dày đặc.
Khiến cho quân Sở mai phục đánh lén.
Thần xạ thủ tộc Sa Man cũng được, bọn họ vốn là am hiểu cận chiến với địa phương chật hẹp.
Thế nhưng đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai không được, một khi tiến vào hoàng cung, sau đó nhất định sẽ có thương vong vĩ đại.
Phải làm sao?
Chỉ cần bắt Sở vương cung, một trận chiến này liền triệt để thắng.
Nhưng Thẩm Lãng thực sự không cách nào chống đỡ thương vong to lớn.
Đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai quá trân quý, dù cho thương vong một phần ba, hắn cũng đau lòng không gì sánh được.
Vương hậu Sa Mạn ý kiến đặc biệt minh xác.
Nàng sẵn lòng dẫn đầu tộc Sa Man vương bài tiến vào vương cung, nhưng đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai cũng phải lao vào giết.
Muốn để cho võ sĩ tộc Sa Man bán mạng ở phía trước, quân đội của Thẩm Lãng ở bên ngoài vây xem, đây là không thể nào.
Do dự mấy phút.
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Hỏa thiêu Sở vương cung!
Nghe những lời này.
Ninh Chính kinh hãi, Mộc Lan ngạc nhiên, Kiếm vương Lý Thiên Thu kinh hãi, Khổ Đầu Hoan không tiếng động.
Đây... đây chính là bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ.
Sở vương không chỉ là vua nước Sở, cũng là vua chư hầu của đế quốc Đại Viêm.
Nếu đốt Sở vương cung.
Chỉ sợ toàn bộ thiên hạ đều có thể sốc hoàn toàn.
Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên:
- Dù sao, thần tuyệt đối không muốn cái đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai sẽ có thương vong to lớn. Đây là cuộc chiến nghiêng nước, cũng không phải mời khách ăn cơm, ta không tàn sát bình dân nước Sở, ta chỉ đốt vương cung nước Sở, thế nào?
Ninh Chính xem Thẩm Lãng một cái nói:
- Được! Thế nhưng, mệnh lệnh này để ra ra!
Tiếp tục, Ninh Chính hô to nói:
- Vương hậu nước Sở nghe đây, Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính nghe đây, ta là Ninh Chính! Ta lệnh cho các người lập tức đầu hàng, bằng không ta để lại hỏa thiêu Sở vương cung.
Nghe những lời này.
Người nước Sở kinh hãi.
Ninh Chính điên rồi sao?
Phóng hỏa đốt Sở vương cung.
Chuyện này sẽ làm tức giận toàn bộ các nước phương đông đi.
Hai nước Sở Việt mặc dù là quan hệ đối địch, nhưng cũng đều là vương quốc thuộc hạ của vương triều Đại Viêm.
Trình độ nào đó, lại là nước anh em.
- Không nên đầu hàng, không nên đầu hàng.
- Ninh Chính tuyệt đối không dám phóng hỏa đốt hoàng cung.
- Một khi đốt, lại sẽ khiếp sợ thiên hạ, làm tức giận chư vương.
Ninh Chính đốt một nén nhang.
Một nén nhang đốt xong, sau đó nếu đám người Sở vương hậu còn không đầu hàng, lập tức phóng hỏa đốt cung.
Một khắc đồng hồ sau đó!
Một nén nhang cháy hết
Bên trong vương cung quân phòng thủ từ chối đầu hàng.
Ninh Chính hạ lệnh.
Phóng hỏa, đốt cháy Sở vương cung!
Một lát sau!
Ngọn lửa tận trời!
Toàn bộ Sở vương cung cháy hừng hực.
Gần như hoàn toàn nhuộm đỏ lên chân trời phía nam!
Vạn dân kinh đô nước Sở gặp việc này đều khóc thét.
Những tên giang hồ hảo hán đào tẩu, thành viên bang phái lại một lần nữa tuôn ra như mưa.
Bao vây tấn công quân đội Thẩm Lãng.
Nhưng mà...
Dựa vào huyết khí dũng cảm vô dụng.
Lại là tàn sát nghiêng về một phía.
Đám dân quân nước Sở sau khi bị giết hơn một vạn người sau đó, lại một lần nữa đều chạy trốn.
Sở vương cung hỏa hoạn điên cuồng lan tràn, trong nháy mắt cuốn phăng nửa vương cung.
Bên trong vương cung như là địa ngục.
Tất cả những người trong cung đều chạy trốn, sau khi lao ra quỳ xuống đất đầu hàng.