Trên quảng trường bên ngoài vương cung có mấy ngàn vạn người quỳ ngay ngắn.
Đại bộ phận cũng là thái giám cùng cung nữ, còn có một phần là đám võ sĩ lúc trước lui giữ bên trong vương cung.
Nhưng toàn bộ các thành viên quan trọng đều không thấy một người.
Thậm chí đại thái giám cũng không có gặp mấy người.
Bọn họ đã chạy ra khỏi vương cung sao?
Hoặc là trốn ở tầng hầm của vương cung à?
- Ai có ý muốn trả lời câu hỏi của ta? - Thẩm Lãng lớn tiếng hỏi.
Đám cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, những võ sĩ kia nghiến răng nghiến lợi, mặc dù mắt họ nhìn chằm chằm xuống đất, thế nhưng lại đầy hận thù thấu xương.
Thẩm Lãng nói:
- Vương hậu trốn ở đâu? Liên Kính Xu Mật Sứ chạy đi chỗ nào? Ai có thể nói cho ta biết? Cho dù một câu trả lời không biết!
Vẫn không có người trả lời.
- Muốn giết cứ giết, không có gì dễ nói. - Bỗng nhiên có một giọng quát lên đầy giận dữ.
- Vù...
Gã còn chưa dứt lời, một mũi tên trực tiếp xỏ xuyên qua đầu.
Ánh mắt của Thẩm Lãng rơi vào trên người đám cung nữ thái giám này.
Bởi vì phi tần của Sở vương rất có khả năng cải trang thành cung nữ, còn con trai ông ta cũng có khả năng cải trang để trà trộn trốn ra.
- Người này, người này, người này...
Ngón tay Thẩm Lãng chỉ vào trong đám người, tiếp đó từng quân sĩ Niết Bàn bước vào trong đám đông đó bắt những kẻ này ra.
- Làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta chẳng qua là cung nữ nho nhỏ mà thôi! - Mấy cô gái xinh đẹp này kêu lên.
Thẩm Lãng nói:
- Cung nữ mà có được da dẻ tốt như mỡ đông thế này kia ả? Trên người cung nữ mà cũng có giấu được bảo ngọc minh châu sao?
Những cô gái này hoặc là Phi tần của Sở vương, hoặc là con gái của Sở vương
- Thằng nhóc đó, đấy, nó nữa, bắt hết lên…
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, sáu tiểu thái giám bị lôi ra.
Thái giám có chuối sao? Đây không phải là con trai của Sở vương vậy là cái gì.
Ở dưới hỏa nhãn kim tinh của Thẩm Lãng, các nhân vật cao quý xen lẫn trong đám cung nữ thái giám đều bị lôi ra hết.
Nhưng nhân vật quan trọng không có một người.
- Ngươi nói cho ta biết, vương hậu đã chạy trốn rồi sao? - Thẩm Lãng ngồi xổm trước mặt một phi tử dò hỏi.
Cô gái kia toàn thân run rẩy, lắc đầu nói:
- Không, không biết, ta thực sự không biết.
Nàng thật sự không biết.
Lần này Thẩm Lãng không chỉ muốn đánh chiếm kinh đô, quan trọng là bắt giam toàn bộ đám người Sở vương hậu.
Cứ như vậy, sau đó hắn dùng đám người kia làm con tin, có thể dễ dàng rời khỏi nước Sở.
Đại quân của hắn cũng không cần phải đi lại Đại Tuyết Sơn ngàn dặm lần nữa.
Nhưng nếu như muốn ra đi một cách bình thường,
nhất định sẽ gặp phải nước Sở đại quân vây đuổi chặn đường.
Hôm nay đã công hãm kinh đô nước Sở thành công, hắn cũng không muốn đánh lại một trận chiến lớn nào nữa.
Hơn nữa sau khi bắt được Sở vương hậu tiến hành triển lãm hoành tráng, mới có thể đẩy hiệu quả thắng lợi lúc này đây phát huy đến mức tận cùng.
Hỏi mấy người, bọn họ cũng không biết tung tích vương hậu.
Hơn nữa quả thực không giống như là đang nói láo.
Thủ đoạn mụ Sở vương hậu khá ác, cũng không phải được lòng người bao nhiêu, người trong cung thầm hận bà ta rất nhiều.
Cho nên hành tung của bà ta gần như che giấu tất cả mọi người.
Thẩm Lãng dùng X quang kiểm tra qua, toàn bộ Sở vương cung có ba đường hầm bí mật thông ra ngoài, hắn đã sớm phái người đi ngăn chặn những cửa ra của các đường hầm này nhưng vẫn không thấy bóng dáng đám người Sở vương hậu.
- Vương hậu đã chất cháy, ngài không thể đầu hàng đâu. - Bỗng nhiên một tên võ sĩ hô vang:
- Các ngươi muốn bắt được vương hậu, nằm mơ đi.
- Vù...
Lại một mũi tên vọt tới, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu của gã.
Thẩm Lãng cười nhạt, ngươi nói Ninh Nguyên Hiến sẽ tự sát, Biện phi sẽ tự sát, ta tin.
Loại đàn bà như Sở vương hậu này biết tự sát sao?
Làm sao được?
Được rồi, Thẩm Lãng đã gần hiểu ra.
- Trừ cung nữ cùng thái giám ra, toàn bộ giết sạch!
Hắn ra lệnh một tiếng.
Quân Niết Bàn thứ hai, bộc lạc tộc Sa Man thần xạ thủ giương cung cài tên.
- Vù vù vù vù...
Không gì sánh được chính xác giờ giết.
Kinh đô nước Sở sau cùng cái này nhóm võ sĩ bị giết sạch sành sanh, tầm hai ba nghìn người.
Bọn họ đổ là muốn phản kháng, thế nhưng còn chưa có lao tới, liền lập tức bị cung tên bể đầu.
Kế tiếp, Thẩm Lãng cần nhờ chi này không đủ vạn người quân đội khống chế toàn bộ kinh đô.
Không thể có bất kỳ lòng dạ đàn bà, không thể lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
Tiếp theo đó, Thẩm Lãng hướng sang đám cung nữ thái giám ở đây nói:
- Tất cả các ngươi mau chạy tìm chỗ trốn đi, nhưng hãy nhớ kỹ một điều, không thể xuất hiện ở bốn con đường chính, bằng không sẽ chết không kịp ngáp!
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử!
Mấy nghìn người cung nữ thái giám đều chạy trốn.
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Quân Niết Bàn thứ hai lưu lại năm trăm người, còn lại tất cả mọi người cùng quân Niết Bàn thứ ba, phòng thủ tường thành kinh đô nước Sở, kế tiếp quân đội nước Sở từ khắp mọi nẻo đường sẽ không ngừng đến liên tục trợ giúp cho kinh đô! Chuyện này cơ hồ là cơ hội tàn sát tốt nhất.
- Vâng!
Hai ngàn năm trăm người của nhóm quân Niết Bàn thứ hai, hơn bốn ngàn người của vương hậu Sa Mạn rời khỏi quảng trường vương cung, tiến về tường thành.
Thẩm Lãng dẫn đầu hai ngàn binh sĩ của quân Niết Bàn đầu tiên, tiếp tục bao vây vương cung, chờ hỏa hoạn tắt, bắt rùa trong lu.
Ngược lại, hắn muốn biết, kế tiếp là hỏa hạn vương cung tắt sớm hơn hay là viện quân đầu tiên của nước Sở tới sớm hơn!
...
Sự thực chứng minh.
Chất liệu xây dựng Sở vương cung quá tốt, loại gỗ này chất lượng rất cao, đốt ròng rã một ngày một đêm vẫn chưa tắt.
Thẩm Lãng nhìn từng gian cung điện lần lượt sụp đổ.
Thật là có chút nghiệp chướng.
Năm đó lúc Hạng Vũ đốt cung A phòng không biết có tâm trạng như thế nào.
Nhưng Thẩm Lãng chí ít chẳng thoải mái bao nhiêu.
Đương nhiên cũng không có bao nhiêu tiếc hận.
Ngọn lửa bao phủ khắp cả vương cung nhỏ dần và trào lên khói đặc tận trời xanh
Khiến cho cách đấy trên trăm dặm cũng có thể đủ sức nhìn thấy.
Ngay từ đầu còn có dân đến chữa cháy, nhưng vừa mới tòi đầu ra liền bỏ qua.
Khoảng chừng mười lăm canh giờ sau đó!
Nhánh viện quân đầu tiên của nước Sở chạy đến, số lượng tầm hai vạn người.
Người lãnh đạo là Thái thú quận Nghiêm Trần Thâm.
Khi ngẩn đầu nhìn lên, ông phát hiện trên tường thành kinh đô đã treo một chữ Ninh thật to.
Vị Thái thú nước Sở này tức khắc không thể tin nổi.
Ông biết được quân đội nước Việt đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở, sau đó lập tức tập kết dân quân cả quận đến đây chi viện, cuối cùng chạy tới.
Vốn tưởng rằng có thể cùng quân phòng thủ trong kinh đô nội ứng ngoại hợp, hoàn toàn tiêu diệt quân đội nước Việt.
Không nghĩ tới, kinh đô lại đã thất thủ.
Cái...chuyện này sao có thể xảy ra được?
Toàn bộ kinh đô nước Sở có chừng mấy vạn đại quân kia mà.
Căn cứ tình báo, đám quân đội mà Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đến đánh lén kinh đô không đủ vạn người kia mà.
Lúc này mới không đến hai ngày, lại liền thất thủ?
Kinh đô dầu sao cũng là thành kiên cố nổi khắp thiên hạ, dưới tình huống không có đủ mười vạn đại quân, căn bản cả dũng khí tấn công liên tiếp cũng không có.
Thẩm Lãng đến tột cùng có thứ thủ đoạn thông thiên nào, dựa vào một đám quân không đến vạn người, chỉ một ngày liền hạ luôn?
Kế tiếp, vị Thái thú đại nhân nước Sở nhìn Việt quân trên tường thành, khoảng chừng chỉ hơn sáu ngàn người.
Ông ta nén lại cái ý định thử tấn công.
Cũng không có đàm phán, mà là lập tức điều động kỵ sĩ hướng Sở vương báo cáo.
Tiếp đó ông ta cũng không có rời khỏi, liền dẫn đầu hai vạn đại quân vây quanh một góc tường thành, đợi viện quân khác tới.
...
Vương cung nước Sở cháy hai ngày hai đêm, cuối cùng dần dần dập tắt.
Cái vương cung vốn xa hoa lộng lẫy kia hoàn toàn trở thành một đống đổ nát.
Phần lớn cung điện sụp đổ hết.
Cung điện của thời đại này hầu hết làm bằng gỗ, nhất là cột kèo và đòn dông.
Hôm nay chỉ còn cảnh tượng đổ nát tối tăm như mực.
Dâu cái tòa vương cung này có tầm hơn ba trăm năm lịch sử, qua nhiều thế hệ Sở vương tiến hành xây dựng thêm mới có quy mô thế này.
Tổng cộng tốn bao nhiêu tiền xây dựng vương cung?
Hoàn toàn không cách nào thống kê, tuyệt đối là một con số khổng lồ giật nảy mình.
Nếu như muốn lại một lần nữa xây dựng ra vương cung giống y hệt, cho dù lấy quốc lực của nước Sở cũng chí ít cần thời gian mấy chục năm.
Cho nên Thẩm Lãng quăng ra cái mồi lửa này cũng đủ làm cho cả nước Sở hộc máu.
Then chốt đây đối với uy nghiêm nước Sở hoàn toàn bị đánh một đòn hủy diệt.
...
Thẩm Lãng dẫn đầu quân Niết Bàn đầu tiên tiến vào bên trong vương cung tìm kiếm.
Dựa theo phán đoán của hắn, Sở vương hậu, mấy vương tử, những phi tử quan trọng của Sở vương và bọn người Xu Mật Sứ Liên Kính còn ở bên trong vương cung.
Bởi vì thời gian kinh đô nước Sở thất thủ quá nhanh quá đột nhiên, những người này căn bản liền không kịp đào tẩu.
Cho nên chỉ có thể là ở bên trong phòng bí mật dưới đất thôi.
Hơn nữa nếu như Thẩm Lãng không có đoán sai, những mật thất dưới đất chắc phải ở bên dưới ao.
Khi lửa đốt cháy cả vương cung, sẽ có quá nhiều khói đặc gây chết người, hơn nữa còn dẫn đến thiếu oxy, khi mà khói đặc một khi lọt vào mật thất, người ở bên trong sẽ bị sặc chết.
Cho nên phải xây những căn phòng bí mật này dưới áo thì cơ hội sống cao hơn một chút.
Nếu như đổi thành người khác, cả một mảnh phế tích muốn tìm được cửa vào hầm quả thực như mò kim đáy biển.
Nhưng Thẩm Lãng có thị lực X quang.
Chỉ sau nửa canh giờ!
Hắn liền tìm được.
Quả nhiên hầm trú ẩn này ở gần ao, xung quanh nó còn có cả những dòng nước ngầm.