Thermite (nhiệt nhôm) phát ra nhiệt độ kinh người, đốt thủng cả cánh cửa cắt thật dày kia.
Tiếp đó trong mật thất dưới đất truyền đến từng tiếng la kinh hoàng.
Lý Thiên Thu rõ ràng cảm thấy một phần chủ tâm giết người.
Hơn nữa còn là cao thủ cấp đại tông sư khác, giữ ngay cửa vào hầm chứa bí mật.
Chuyện này rất bình thường, ngay cả trong vương cung nước Việt cũng có cao thủ đại tông sư tọa trấn, vương cung nước Sở đương nhiên cũng có.
Hơn nữa cánh cửa vào này nhỏ hẹp, hoàn toàn đủ cho một người trấn giữ, vạn người không thể khai thông.
Có một cường giả cấp đại tông sư giữ ở chỗ đó, có thể mấy trăm mấy ngàn người không xông vào được.
Nhưng mà, Thẩm Lãng không nói hai lời.
Trực tiếp ném một lựu đạn hơi độc.
Đương nhiên, cái gọi là lựu đạn hơi độc cũng không phải vụ khí sinh hóa thật sự.
Hiệu quả của nó còn chẳng bạn lựu đạn hơi cay, thứ nhiều nhất bên trong nó chính là bột ớt tinh chế, thêm vào đó là một chút hơi gây ra khó chịu rất mạnh.
Nhưng bên trong căn hầm này là ai?
Sở vương hậu, mấy phi tử được sủng ái, mấy vương tử và công chúa.
Họ sống an nhàn sung sướng cỡ nào.
Hai ngày hai đêm này, bọn họ vốn hết sức sợ hãi, gần như không cách nào hít thở.
Thứ bom cay Thẩm Lãng tự chế một khi bùng nổ.
Chất kích thích mạnh trong nháy mắt kia sẽ tràn vào không cách nào chống đỡ nổi.
Mắt mở không lên, giống như bị bỏng, muốn mù.
Cổ họng như thiêu như đốt, căn bản không cách nào hít thở.
Thật sự bị tra tấn như địa ngục.
- A... A... A...
Từng đợt gào khóc thảm thiết.
Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên:
- Sở vương hậu, bà tiếp tục ở bên trong hay ra ngoài đầu hàng đây?
Thế nhưng Sở vương hậu đã không phát ra được thanh âm nào.
Ước chừng sau một lúc lâu, Sở vương hậu cất tiếng khàn khàn:
- Ninh Chính, Thẩm Lãng, các ngươi không sợ làm tức giận thần tiên à? Lại làm ra sự việc vi phạm lẽ trời như thế?
Tức khắc Thẩm Lãng không nói hai lời, lại ném thêm một lựu đạn khí độc vào.
- A... A... A...
- Sắp chết, sắp chết rồi, chúng ta đầu hàng, đừng ném...
Kẻ thét lên chói tai không phải Sở vương hậu, mà là giọng của một người đàn bà khác, còn có tiếng khóc thét của một thiếu niên.
Một khắc đồng hồ sau đó!
Tất cả mọi người trong hầm đi ra.
Thẩm Lãng thấy được một lão thái giám, hai mắt sưng đỏ như quả đào, thế nhưng vẫn chăm chú hộ chủ.
Điệu bộ này ngược lại để Thẩm Lãng nhớ đến Lê Mục bên người Ninh Nguyên Hiến.
Lão thái giám này cũng là một cường giả cấp tông sư.
Thẩm Lãng lấy ra một cái bình đựng thứ gì đó, hắn nói:
- Vị công công này, ngài là cường giả cấp tông sư, chúng ta lo lắng, cho nên xin ngài uống hết bình thuốc này, ngủ xong vài ngày sẽ không xảy ra chuyện gì, ta không muốn chặt đứt gân tay chân của ngài đâu.
Lão thái giám run lên lâm vào do dự.
Thẩm Lãng giơ tay, tức khắc mấy trăm cung tên nhắm ngay Sở vương hậu cùng mấy vương tử.
Chỉ cần thái giám cấp tông sư nói một tiếng không, Thẩm Lãng liền lập tức bắn các những nhân vật cao quý của nước Sở thành nhím.
Lão thái giám ngó Thẩm Lãng một cái.
Ánh mắt đặc biệt phức tạp nhưng không có bao nhiêu căm hận.
- Chao ôi!
Sau một tiếng thở dài.
Ông trực tiếp uống hết cái bình thuốc nhỏ Thẩm Lãng đưa.
Tiếp đó.
Cả người ông trực tiếp ngã xuống, hoàn toàn mất đi tri giác.
Mấy ngày kế tiếp mấy đêm ông ta đều đừng hòng tỉnh lại.
Mắt Sở vương hậu còn sưng dã man hơn, bà ta nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy bi phẫn cùng thịnh nộ trong ánh mắt.
Thậm chí là thù hận thấu xương.
- Bà nhìn ta như vậy làm cái gì? - Thẩm Lãng nói.
Sở vương hậu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi sẽ gặp báo ứng. Nhưng không phải ông trời báo ứng, mà là báo ứng cả thiên hạ đối với ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là tử địch của nước Sở ta, vĩnh viễn tử địch.
- Thật vậy sao? Ta rất sợ à nha... - Thẩm Lãng nói:
- Nếu mà ta là bà thì nhất định phải hoàn toàn ngậm miệng lại,
Thẩm Lãng vung tay lên.
Tức khắc hai gã võ sĩ tiến lên, nắm chặt hai tay của Sở vương hậu.
- Ngươi muốn làm gì? Ta là vương hậu nước Sở, ngươi muốn làm gì? - Sở vương hậu thét chói tai điên cuồng.
Thẩm Lãng móc ra một ống tiêm.
Trực tiếp đâm vào vị trí hạch bẹn của Sở vương hậu, tiếp đó tiêm hết chất lỏng bên trong vào.
Sở vương hậu sợ hãi thét to:
- Thẩm Lãng, ngươi chích cho ta cái gì? Chích gì?
- Mấy ngày nữa bà sẽ biết. - Thẩm Lãng nói:
- Đây coi như nghiêm phạt màn ăn nói lỗ mãng của bà vừa rối, nếu như bà còn tác oai tác quái nữa, chắc chắn ta sẽ cho bà muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đừng ép ta đổ cho bà mười cân phân, cứ giữ thể diện làm tù binh, được không?
Sở vương hậu toàn thân run rẩy.
- Ta hỏi bà, được hay không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Sở vương hậu gật đầu.
- Không nên gật đầu với ta làm gì, ta cần bà trả lời được không? - Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
- Được, được! - Sở vương hậu khóc thút thít.
Bà quả thực chẳng bao giờ bị nhục nhã như vậy.
Thế nhưng, bà chẳng thể tự hào gan dạ như trong tưởng tượng của mình.
Lúc này thứ thống trị tâm hồn bà vẫn là sự sợ hãi.
- Được, kế tiếp tiến hành dạo phố cho hoành tráng. - Thẩm Lãng nói:
- Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Sở vương hậu, mấy vương tử, vương phi lên, bắt đầu dạo hết đường cái của nước Sở một vòng, cần phải để tất cả mọi người thấy rõ ràng, đây chính là vương hậu bọn họ.
Kế tiếp!
Một màn càng đáng hổ thẹn xảy ra.
Bọn người Sở vương hậu và các nhân vật cao quý kia mang theo xiềng xích bằng giấy vàng, đứng trên xe ngựa tiến hành dạo phố.
- Mọi người đến xem, đây là Sở vương hậu, mấy người này là Vương phi, còn có con của Sở vương nữa.
- Triển lãm hoàng gia nước Sở đây...
- Hỡi dân chúng kinh đô nước Sở, hãy đến đây quan sát vương hậu các ngươi một chút coi nào!
Thực sự vô số dân chúng ào ào tiến ra quan sát.
Bọn họ đầu tiên cảm giác được chính là sỉ nhục cực kỳ lớn.
Sau đó là thất vọng!
Những thành viên hoàng gia ở tít trên cao kia vì sao không tự sát?
Vì sao không muốn chết đi để thành toàn tôn nghiêm nước Sở, lại bị người Việt quốc nhục nhã đến như vậy?
Còn có Sở vương hậu, bình thường bà ta tỏ vẻ cao cao tại thượng, ra dáng mẫu nghi thiên hạ cỡ nào?
Lúc này chật vật, mặt đầy nước mắt, thân thể run lẩy bẩy như thế.
Hơn nữa ở giữa váy còn có một dấu vết ẩm ướt.
Sở vãi tè sao?
Chuyện này không có, đây là Thẩm Lãng để cho người ta dội lên.
Tầm mấy canh giờ!
Dạo phố một vòng hoàn tất.
Vô số dân chúng kinh đô nước Sở đều nhìn rõ ràng.
Vô số người phẫn nộ, vô số người khóc thét.
Nhưng dù sao thì hình tượng vương tộc ở trong lòng bọn họ gần như sụp đổ trong nháy mắt.
...
Ba ngày sau!
Dưới kinh đô nước Sở đầy quân Sở chi chít.
Tất cả viện quân của các thành quận xung quanh đều tới, có chừng sáu bảy vạn người.
Nhưng gần như thuần một sắc cũng là quân phòng thủ địa phương.
Chân chính tinh nhuệ, chỉ có không đến hai vạn người.
Ngày này mặt trời mới vừa dâng lên.
Ngoài thành viện quân nước Sở thấy được một màn muốn toét cả mắt.
Bọn họ Sở vương hậu xuất hiện ở trên tường thành, nét mặt tiều tụy sợ hãi.
Bởi vì virus trong cơ thể bà ta như sắp phát tác rồi?
Trên người mọc đầy mụn nước, nhất là cái chỗ ẩm ướt nhất.
Còn có trên lưng, bụng, cánh tay.
Lít nha lít nhít, cực kỳ đáng sợ.
Loại đau đớn và ngứa ngáy này như từ bên trong xương xuất hiện.
Khiến cho bà mấy ngày mấy đêm đều không thể ngủ, tất cả ý chí và kiêu ngạo hoàn toàn bị phá hủy.
Tiều tụy chật vật căn bản không giống như Sở vương hậu cao cao tại thượng lúc trước.
- Thẩm Lãng, có lá gan thì cùng chúng ta đao thật thương thật chém giết một trận? Bắt vương hậu cùng các vương tử làm con tin, còn là anh hùng cái gì?
- Thẩm Lãng, ngươi là thứ thất phu hèn hạ, lại đàn bà tới làm con tin?
Tướng lĩnh viện quân dưới thành nước Sở chửi ầm lên.
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Đầu tiên, ta không phải anh hùng. Thứ hai, ta căn bản không có ý kiến cần Sở vương hậu làm con tin ép các ngươi đầu hàng. Ta chỉ là cho các ngươi xem, bộ dạng vương hậu nương nương bây giờ thôi, các ngươi nhìn kỹ à? Thấy rõ ràng chưa?
- Thấy rõ ràng không?
- Chắc hẳn là thấy rõ rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Dẫn vương hậu nương nương đi!
Sở vương hậu bị mang đi.
Thẩm Lãng hướng viện quân nước Sở bên dưới nói:
- Các ngươi không phải nói đao thật thương thật chém giết một trận à? Bây giờ các ngươi có thể bắt đầu!
- Lại đây, lại đây, đến đây nào!
Cái bộ dạng vừa hèn vừa khinh thường kia hoàn toàn chọc giận tướng lĩnh viện quân nước Sở.
- Công thành! Hãy giết sạch đám người Việt quốc, hãy cứu vương hậu và vương tử ra! – Đại tướng viện quân nước Sở quát.
Tiếp đó, sáu bảy vạn quân Sở điên cuồng mà công thành!
- Vù vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn thứ hai, đội thần xạ thủ tộc Sa Man điên cuồng bắn mưa tên.
Trên cao nhìn xuống, quá sung sướng!
Lại là tàn sát nghiêng về một phía!
Hai canh giờ sau đó!
Kết thúc đại chiến!
Sáu bảy vạn viện quân nước Sở thương vong vượt qua hai vạn, còn dư lại toàn bộ bỏ trốn mất dạng.
Thẩm Lãng ở đầu thành hô to nói:
- Chư vị đại nhân, nhớ kỹ trở lại đây! Kêu hết toàn bộ viện quân xung quanh lại hết đi, ta không đi, ta liền ở chỗ này chờ các ngươi!
- Sở vương hậu cũng không đi, các ngươi nhất định nhớ kỹ phải tới nha, lần sau mang theo mười vạn đại quân lại đây!
Nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, đám tướng lĩnh viện quân cùng Thái thứ mấy quận nước Sở xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Tiếp đó, sẽ không còn viện quân đến nữa.
Toàn bộ quân đội mạnh nhất nước Sở đều ở dưới trướng Sở vương cả rồi.
Không biết Sở vương sau khi nghe được cái tin xấu này sẽ có phản ứng cỡ nào?
Sau đó đưa ý chỉ ra sao.
...
Chú thích của Bánh: Trở về Gia Hưng, lúc xe vào khu chung cư bị một chiếc xe điện tông ngay trước mặt, sau khi báo cáo xử lý thì về nhà muộn, cho nên một chương này chỉ có hơn năm ngàn chữ, thoáng ổn định tinh thần, tiếp tục phần 2!