Ngươi làm như vậy, không sợ kích thích làm tức giận chư vương thiên hạ à?
...
Sở vương tuy rằng bất tỉnh.
Thế nhưng tin tức xấu đáng sợ vẫn truyền đến liên tục không ngừng.
Sở vương cung hoàn toàn trở thành phế tích.
Vương hậu, Nhan phi, mấy vị vương tử, công chúa đều bị Thẩm Lãng bắt được.
Tiếp theo là mật tấu Hắc Thủy Đài nước Sở.
Thẩm Lãng để đám người vương hậu, vương tử, công chúa dạo phố thị chúng, vô cùng nhục nhã.
Toàn bộ thành quận xung quanh kinh đô nước Sở tập kết đại quân trước tới cứu viện.
Sở bảy vạn viện quân thất bại thảm hại.
Liên tiếp tin tức xấu vọt đến.
Vương tử nước Sở hận bản thân không thể lập tức hộc máu ngã xuống.
Bây giờ phụ vương bất tỉnh.
Gã phải làm gì?
Những thứ xảy ra trước mắt, gần như hoàn toàn lật đổ thế giới của gã.
Thẩm Lãng làm sao làm được vậy?
Dẫn đầu hơn vạn đại quân vượt qua Đại Tuyết Sơn nghìn dặm, đây cơ hồ cũng đã là thần tích.
Mấu chốt là chỉ không đến một ngày, liền công hãm kinh đô nước Sở.
Tuy rằng kinh đô trống rỗng, chỉ có một vạn Cấm Vệ Quân mới thật sự là tinh nhuệ, nhưng dầu gì cũng có bảy vạn đại quân.
Coi như là bảy vạn đầu heo giữ kiên thành như thế, cũng không nên thua thành cái dạng này.
Trong vòng một ngày đã đánh hạ.
Thẩm Lãng đến tột cùng là người hay quỷ kia chứ?
Sở vương là người nắm quyền khống chế đại quân này trong tay, hiện tại ông ta ngất đi, tất cả những hành động của đại quân lập tức đình trệ.
Thái tử nước Sở hạ lệnh phong toả tất cả tin tức.
Tiếp đó, chờ Sở vương tỉnh lại.
...
Kinh đô nước Sở.
Thẩm Lãng nhìn cô gái tuyệt mỹ trước mắt đây.
Thật là đẹp.
Đương nhiên không có đẹp như cục cưng Mộc Lan đâu.
Nhưng khí chất này tràn đầy hơi thở nhà trí thức tuyệt đối, rõ ràng là hồ ly tinh, lại khiến người ta có một loại cảm giác như Lâm Đại Ngọc.
Mỗi một cái động tác đều tao nhã dịu dàng, giống như ngay cả con kiến đều không nỡ giết chết.
- Ngươi chính là Nhan phi? - Thẩm Lãng nói.
- Chính là ta! - Nhan phi cất tiếng thì thầm như thể một chú thỏ mềm mại nhát gan.
Thẩm Lãng cười nói:
- Quả nhiên là tuyệt mỹ, để ta ngủ một cái có được hay không hả?
Thân thể Nhan phi run lên, đôi mắt đẹp lộ ra sợ hãi, cất tiếng run rẩy:
- Nếu Thẩm công tử làm bẩn trong sạch của ta, vậy ta chỉ có một con đường chết.
- A! - Thẩm Lãng cười nói:
- Ta đùa thôi, dù cho ngươi có chịu ngủ thì ta cũng không dám ngủ đâu. Nhan phi, bà có biết một câu nói không? Một câu nói đặc biệt độc địa.
Nhan phi ra vẻ muốn khóc nói:
- Nô tì ngu dốt, Thẩm công tử chỉ giáo.
- Thứ như bà vậy mà hạ độc trong phân. - Thẩm Lãng hô to:
- Những lời này vô cùng độc rồi.
Nhan phi ngạc nhiên.
Thẩm Lãng nói:
- Không bà còn có một câu độc hơn, chỗ ấy của bà có độc.
Nghe những lời này, Nhan phi sắc mặt kịch biến.
- Ha ha ha... - Thẩm Lãng nói:
- Không nghĩ tới, ta vẫn cho là những lời này là đùa giỡn, lại không nghĩ tới lại gặp phải chân nhân.
Nhan phi cất giọng run rẩy:
- Thẩm công tử, ta nghe không hiểu ngài đang nói cái gì.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi là đệ tử núi Phù Đồ chứ gì.
Nhan phi kinh ngạc lắc đầu nói:
- Núi Phù Đồ? Làm sao có thể thế? Ta là con gái gia tộc quý tộc họ Nhan nước Sở, tay của ta trói gà không chặt, một chút võ công cũng không biết.
Thẩm Lãng nói:
- Chỗ lợi hại của ngươi chính là chẳng biết võ công nào, cho nên Sở vương mới sẽ không hoài nghi ngươi, cao thủ cấp tông sư bên người ông ta cũng sẽ không hoài nghi ngươi. Ngươi chẳng những là đệ tử núi Phù Đồ, hơn nữa còn dùng thân thể của chính mình nuôi cổ, đồng thời lúc đang cùng Sở vương ân ái truyền cổ trùng này vào trong thân thể ông ta.
Tiếp tục, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Nhan phi, ngửi mùi trên người, chỉ vào một tọa độ trên bụng ả rồi nói:
- Cổ trùng tại đây?
Nghe những lời này, sắc mặt Nhan phi càng thêm hoảng sợ biến sắc.
Bởi vì vị trí Thẩm Lãng chỉ hoàn toàn chính xác.
Những cổ trùng này đang an giấc ngủ say.
Thẩm Lãng nghi ngờ nói:
- Giỏi lắm, ngươi là đàn bà, vốn hẳn tiếp nhận trùng, kết quả ngược lại truyền trùng vào trong cơ thể Sở vương, núi Phù Đồ rõ ràng lợi hại.
Nhan phi dần dần bình tĩnh lại, thần thái cả người tức khắc thay đổi.
- Thẩm công tử nếu đã nhìn ra, vậy sẽ chờ xem cuộc vui chính là, không cần nói nhiều, càng không nên xen vào việc của người khác. - Nhan phi lạnh lùng nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, Thẩm công tử coi như là đệ tử núi Phù Đồ của ta thì phải, tuyệt đối không cần làm ra cái việc khi sư diệt tổ.
Nghe được Nhan phi uy hiếp, Thẩm Lãng cất giọng run rẩy:
- Nhan phi thật là lợi hại, ta rất sợ hãi đó.
Nhan phi nói:
- Tuy rằng ngươi là ở cố làm ra vẻ, nhưng ngươi cũng cần phải sợ. Ngươi đắc tội nổi Sở vương, chưa chắc đắc tội nổi núi Phù Đồ của ta!
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi là đệ tử của người nào ở núi Phù Đồ?
Nhan phi nói:
- Điểm ấy Thẩm công tử còn chưa cần thiết phải biết, có thể cũng không có tư cách biết.
- A, ngươi không phải đệ tử của đại nhân vật nào núi Phù Đồ, nói cho đúng cần phải là... Đệ tử kiêm X nô! - Thẩm Lãng nói:
- Ta nói với ngươi, con người của ta có cái mũi thính vô cùng, hồ ly tinh cho dù ẩn dấu được lợi hại hơn nữa ta cũng có thể ngửi ra. Nếu như ta không có đoán sai, lúc ngươi gả cho Sở vương vẫn là xử nữ, cho nên ở núi Phù Đồ, Khai Tắc Lộ chắc dùng không ít nhỉ?
Ngôn ngữ ác độc đến cỡ này, để sắc mặt Nhan phi càng thêm khó coi.
Hiển nhiên nói trúng bí mật sâu nhật trong lòng ả.
Thẩm Lãng nói:
- Nói ra đi, ngươi hạ Sở vương là loại cổ trùng nào? Phải làm thế nào đánh thức?
Nhan phi một trận cười lạnh nói:
- Thẩm công tử không cần lãng phí thời gian, ta nói ra chính là chết. Nhưng nếu như ngươi dám làm tổn thương một cọng lông tơ của ta, trên trời dưới đất, cũng không có đường sống cho ngươi, sư phụ của ta nhất định sẽ giết hết cả nhà ngươi.
- A! - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không biết võ công đúng không? Đúng dịp, ta cũng không, đây là chuyện tốt mà!
Tiếp tục, Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Hố phân chuẩn bị xong chưa?
Nghe những lời này, Nhan phi hoảng sợ.
- Chuẩn bị xong.
Thẩm Lãng nói:
- Tiêu chuẩn đủ chưa? Chiều cao của Nhan phi là một mét sáu sáu, độ sâu hố phân nhất định phải tầm một mét bảy, nhất định phải cũng đủ bao phủ cả người Nhan phi.
- Nhan phi, ngươi lấy tư cách đệ tử núi Phù Đồ quá mức ngạo mạn, ta cảm thấy ngươi có cần phải giữ yên tĩnh bên trong hố phân một chút!
Tiếp đó!
Vợ của Kiếm Vương trực tiếp tiến lên, bắt được Nhan phi cái cổ hướng bên ngoài nói đi.
- Thẩm Lãng, ngươi dám? Ngươi dám? Núi Phù Đồ sẽ không bỏ qua cho ngươi, thầy của ta sẽ không bỏ qua ngươi...
Ả chưa nói dứt lời, cả người bị ném vào trong hố phần.
Mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa da thịt trên người nàng như sương như tuyết, giờ bị ngâm vào trong hố phân, thật sự là đáng tiếc.
Hơn nữa lời của ả còn chưa kịp la làng, liền im bặt.
Còn lý do im bặt, viết ra không tốt, có chút nôn mửa.
Tóm lại!
Ả ra sức đạp nước.
Nhưng vẫn là không ngừng chìm xuống.
Không có cách nào, không có võ công.
Vì hoàn toàn lấy tín nhiệm Sở vương, núi Phù Đồ sẽ không có để cho ả tập võ.
Cho nên mười mấy giây ngắn ngủi sau đó.
Ả liền chìm xuống.
Cả người đều không thấy.
...
Nửa giờ sau.
Nhan phi yếu ớt tỉnh lại.
Trên người không tấc vải, nằm ở trong nước.
Trên người đã tắm sạch, thế nhưng trong bụng thì rửa cũng không sạch nổi.
- Ọe, ọe, ọe...
Nhan phi ra sức nôn mửa.
Gần như muốn phun cả mật.
Thẩm Lãng lúc đầu cũng muốn tra hỏi, nhưng thấy đến một màn này, vội vàng che miệng rời khỏi.
Mấy phút sau, hắn ở ngoài cửa hô:
- Nhan phi, ngươi ói hết chưa? Ta liền nghĩ tới một câu thành ngữ, gọi là miệng phun đầy phân.
- Ọe...
Nhan phi lúc đầu đã ói hết, bây giờ lại điên cuồng nôn mửa.
Cả người đều ở co giật, thở không được.
Thẩm Lãng nói:
- Phải rửa sạch, rửa sạch từ trong tới ngoài rửa, rửa ruột, rửa ruột...
Tiếp đó, Nhan phi gặp một màn rửa ruột đầy tàn phá trước nay chưa từng có
...
Lại qua một giờ.
Thẩm Lãng cầm một chiếc khăn tay thơm phức che mũi, xuất hiện ở trước mặt Nhan phi.
- Nói đi nào…, mỹ nhân tinh xảo như ngươi chịu tội như vậy, ta rõ ràng không đành lòng.
Nhan phi ngụm lớn mà thở dốc.
Thẩm Lãng lại lui ra phía sau ba thước.
- Nói đi, con người của ta không kiên nhẫn. - Thẩm Lãng nói.
Nhan phi vẫn chưa nói.
Thẩm Lãng nghiêm túc nói:
- Xem ra vừa rồi ngươi là không có ăn no, bay đâu, cho Nhan phi ném vào yên tĩnh một chút!
Tiếp đó, vợ của Kiếm Vương lại tới, xách theo Nhan phi đi ra ngoài.
- Đừng, đừng, đừng, ta nói... Ta nói...
- Thẩm công tử, ta cũng không biết trong cơ thể Sở vương cụ thể là cổ trùng nào, nhưng ta bất cứ lúc nào nghe theo núi Phù Đồ mệnh lệnh, cho nên ta bất cứ lúc nào có thể đánh thức cổ trùng trong cơ thể ông ta, bất cứ lúc nào có thể cho ông ta chết bất đắc kỳ tử.
- Sở vương xảo quyệt, hơn nữa ở trong rất nhiều chuyện không phối hợp, cho nên chúng ta vốn là suy nghĩ để hắn bỗng nhiên có một ngày chết bất đắc kỳ tử, tiếp đó Thái tử nối ngôi.
- Đạo cụ dùng để đánh thức cổ độc trong cơ thể Sở vương ở một hầm nhỏ trong một góc tối ở cung của ta, nơi đó có một cái phòng tối nho nhỏ, chỉ có năm thước vuông vắn, bên trong có một cái rương.
- Trên cái rương có khóa được mở ra một lần duy nhất, phải vặn ba hình rắn, quỷ, đàn bà có thể mở rương ra. Một khi sai, lập tức độc dược sẽ phun trào ra ngoài.
Nhan phi cung khai ra.
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy cũng tốt, vậy mới ngoan.
Tiếp đó Thẩm Lãng phái người đi phế tích vương cung tìm cái rương kia.
Quả nhiên tìm được, đặt xuống trước mặt Thẩm Lãng.
Bản thân Thẩm Lãng liền muốn mở khóa.
- Ta tới. - Khổ Đầu Hoan mau tiến lên nói.
Nhỡ ra có cơ quan thì sao? Thẩm Lãng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
- Thứ đánh thức cổ trùng trong cơ thể Sở vương ở trong bình này. - Nhan phi hấp hối nói.
- A!
Thẩm Lãng mở bình ra.
- Phụt...
Tức khắc, một màn sương mù màu xanh lá cây chợt nổ tung.
Vô số cổ trùng kịch độc chợt nhào đến khuôn mặt của Thẩm Lãng.
Mấy chục triệu, mấy trăm triệu cổ trùng, trực tiếp bao trùm lấy khuôn mặt Thẩm Lãng, tiếp đó muốn chui vào trong cơ thể hắn.
Một màn này, rõ ràng đáng sợ không gì sánh được quỷ dị.
Khổ Đầu Hoan kinh hãi.
Vợ của Kiếm Vương phát sinh một tiếng thét thất thanh.
- Ha ha ha ha... - Nhan phi đắc ý cười mỉa mai nói:
- Thẩm Lãng ngươi trúng kế, ngươi trúng kế, ha ha ha ha!
- Đây là siêu cổ trùng độc nhất núi Phù Đồ, Thẩm Lãng ngươi kết thúc, ngươi kết thúc!
- Thẩm Lãng, trừ phi ngươi thả ta, thả ta trở về núi Phù Đồ, vậy ngươi còn có một con đường sống, bằng không ngươi phải chờ cái chết bi thảm nhất.
Khuôn mặt Nhan phi dữ tợn, giọng trở nên the thé.
Không hề còn bộ dáng đáng thương như lúc trước nữa.
Ả cảm thấy rất đã.
Thẩm Lãng rất thông minh, nhưng vẫn là bị ả hại.
Đàn bà là thứ sinh vật biết gạt người khác nhất, đàn bà càng xin đẹp càng biết lừa gạt.
Nhan phi ở trong lòng xin thề: Thẩm Lãng, ta nhất định để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Ta sở bị sỉ nhục, nhất định để cho ngươi cũng hoàn toàn nếm qua một lần, thậm chí mười lần, trăm lần.
Ta không chỉ có muốn trả thù Thẩm Lãng nhà ngươi, còn muốn trả thù con của ngươi, vợ của ngươi, nhất định phải để cho họ sống không bằng chết, nhất định phải để cho họ như là ngã vào tầng mười tám địa ngục.
Nhưng mà...
Một giây sau.
Siêu cổ trùng trên mặt Thẩm Lãng đều rơi xuống.
Như là vô số hạy bụi vậy.
Chúng nó... Lại chết?
Ta, ta, đ*!
Đây chính là siêu cổ trùng.
Lại bị Thẩm Lãng độc chết.
Nhan phi hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
- Vừa rồi đắp một cái mặt nạ cổ trùng, cảm giác rõ ràng quá tuyệt vời, da của ta thay đổi đã khá nhiều. - Thẩm Lãng nói:
- Nhan phi, siêu cổ trùng như vậy bà còn nữa không?
- Nhan phi, có còn hay không, vừa rồi hơi tê tê, thật thoải mái, ta vẫn chưa đủ phê? - Thẩm Lãng cười rất chân thành, nhưng ở trong mắt Nhan phi lại như là ác quỷ vậy.
Nhan phi toàn thân run rẩy, dưới thân có một thứ nóng nóng.
Cái này có thể không phải giả vờ, là sợ vãi tè thật sự.
Ả lúc này, là sợ hãi thật sự.
Ả khóc lóc cầu khẩn:
- Thẩm Lãng, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta cho ngươi biết thứ kích hoạt cổ trùng trong cơ thể Sở vương gì đó ở đâu. Nó không ở trong tay ta, ở núi Phù Đồ, ta có thể viết một phong thơ, ngươi phái người đưa đi thì vật kia sẽ được mang đến.
- Thẩm Lãng, ta cam đoan sẽ quên tất cả chuyện ngày hôm nay. Ngươi chỉ cần đừng giết ta, ta nhất định sẽ cảm kích ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp.
- Từ nay về sau, ngươi bảo ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.
- Thực sự, thực sự...
Nhan phi quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu cầu xin.
Thẩm Lãng xuất ra một cây đao chém cái rương tinh xảo này nát vụn.
Bên trong xuất hiện một con trùng béo ú.
Đeo găng tay, bóp nhẹ một cái.
Trong suốt óng ánh chất lỏng, từ nơi này chỉ giun bên trong trong miệng phun ra.
Tiếp đó, không khí bên trong không gì sánh được đó thơm mát.
Mùi thơm này, quỷ dị không gì sánh được.
Thẩm Lãng thu lấy chất lỏng con trùng này phun ra đặt trong bình.
- Cổ trùng ngươi gieo vào trong cơ thể Sở vương chính lá Ám Hương (*) là Ngô Đồ Tử trưởng lão tạo ra, đương nhiên cô giáo cũng không biết các ngươi dùng ở trên người Sở vương, ý nghĩa ban đầu cô giáo tạo ra đám cổ trùng không phải là vì giết người, mà vì kích hoạt thuộc tính của chúng trong hoàn cảnh đặc biệt, dùng làm thí nghiệm thôi.
(*) Tên gọi khác của hoa mai
- Người là cô giáo của ta, rất nhiều ghi chép thí nghiệm của người ta đều xem cả, kể cả tư liệu về cổ trùng Ám Hương này.
- Chất lỏng trong thân thể con trùng này hoàn toàn không độc, nhưng lại là có thể đánh thức cổ trùng Ám Hương, chí ít thoáng thâm nhập vào da là được, một khi đánh thức cổ trùng này, Sở vương sẽ trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Tiếp tục, Thẩm Lãng cầm lấy tóc Nhan phi kéo lên lầu.
Nhan phi cất giọng run rẩy:
- Thẩm Lãng, ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Không làm cái gì, mang theo tiểu mỹ nhân nhà ngươi đi trên lầu ngắm phong cảnh mà.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, núi Phù Đồ cùng Ninh Kỳ đã cấu kết, suy nghĩ để Ninh Kỳ trình diễn vở kích hoành tráng đánh chết Sở vương, cứu Việt quốc một trận đi! Tốt lắm, tốt lắm, chuyện tốt như vậy làm sao có thể thiếu được ta đây? Ta nhất định sẽ làm cho vở kịch lớn này càng thêm đặc sắc.
- Ninh Kỳ định dùng phương thức gì trình diễn vở kịch đánh chết Sở vương vậy? Nhất định là bắn cung, cách mấy trăm mét, bắn chết Sở vương.
- Nếu như hắn thành công, vậy cũng không được, đại anh hùng ngăn cơn sóng dữ đó, một màn này chắc chắn siêu ngầu rồi.
- Ta phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao để Ninh Kỳ nhận một tiếng xấu thật to? Nhưng mà ta phải nhanh, chậm một chút có thể để Ninh Kỳ thành công.
Thẩm Lãng hao hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng kéo Nhan phi lên năm tầng lầu.
May là ả gầy, vẫn chưa tới một trăm cân.
Lúc này, Nhan phi đã sợ đến cứt đái đều xuất hiện.
Thẩm Lãng không có nói nửa câu độc địa nào, lại làm cho ả hồn phi phách tán.
- Thẩm Lãng, van cầu ngài đừng giết ta, đừng giết ta, ta làm đàn bà cho ngài, ta cho ngài ngủ.
Thẩm Lãng nói:
- Vừa rồi, ngươi ở trong lòng xin thề, phải hại vợ con ta? Như vậy sao được chứ? Họa thua vợ con!
- Nhan phi, phong cảnh kinh đô có đẹp hay không?
- Đẹp lắm đấy, nhìn một lần cuối cùng đi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đẩy ả xuống.
Cả người Nhan phi rớt từ trên lầu cao hai mươi mét.
- A...
Một chuỗi tiếng thét thất thanh thật dài.
- Bụp...
Tiếp đó, tấm thân tuyệt đẹp của ả thành thịt nát.
Cảm tạ hội Ẩn Nguyên!
Không có các ngươi xây lầu cao, Nhan phi cũng quẳng không nát được như vậy.