Chương 720: Cái chết của Sở vương! Ninh Kỳ run rẩy! (1)
Sở vương hậu run rẩy đứng trước mặt Thẩm Lãng, hoàn toàn không có sự ngạo mạn lúc trước.
Bà ta thật sự là bị Thẩm Lãng làm cho sợ hãi, dạo phố chán chê còn làm thân thể thối rữa, mấu chốt là Thẩm Lãng hôm qua mới giết chết Nhan phi.
Mười hai con giáp, Thẩm Lãng là sói (*).
(*) Đương nhiên trong 12 con giáp của Trung không có sói, chỉ có chó.
Nói giết liền giết.
- Vương hậu nương nương, khí sắc của ngài có vẻ khá. - Thẩm Lãng cười nói.
Sở vương hậu cười mỉa mai, suốt thời gian này bà ta quả thực nhận lấy sự tra tấn như trong địa ngục vậy.
- Thẩm công tử, ta, ta đây rốt cuộc mắc chứng bệnh gì? - Sở vương hậu lúc đầu muốn nói ngươi hạ ta loại độc nào, nhưng bây giờ không dám nói như vậy.
- Một loại mụn nước mà thôi. - Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp ta viết cho ngài mấy toa thuốc là được, liền có thể khỏi rồi, Sở vương dù sau đó có sử dụng cũng chẳng cảm giác mùi vị khác thường nào đó.
- Cảm ơn Thẩm công tử. - Sở vương hậu nói.
Tiếp tục Thẩm Lãng ngửi một cái nói:
- Vương hậu nương nương, loại mùi thơm này trên người bà vô cùng đặc biệt.
Sở vương hậu không khỏi run lên, không phải là Thẩm Lãng có ý đồ gì với bà sao? Bà đến từng này tuổi rồi, hơn nữa mụn nước trên người còn chưa lành mà.
Thẩm Lãng nói:
- Loại tinh dầu ngài dùng rất kỳ quái.
Sở vương hậu cất giọng run rẩy:
- Thứ này chính là tinh dầu Nhan phi hiếu kính cho ta.
Vậy là được rồi.
Cái mùi này khi ngửi vào gần giống mùi dịch kích hoạt cổ trùng trong cơ thể Sở vương.
Nhan phi hoàn toàn trăm phương ngàn kế a.
Tương lai dù cho Sở vương chết bất đắc kỳ tử, có người tra được loại mùi thơm này, chỉ sợ sẽ lập tức hoài nghi đến trên người vương hậu.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vương hậu nương nương hay viết thư cho Sở vương sao?
Sở vương hậu gật đầu đáp:
- Ừ.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Dùng loại giấy viết thư chuyên dụng đúng không?
Sở vương hậu tiếp tục gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Thử lấy đến xem nào.
Một lát sau, có người đã lấy tới một phần giấy viết thư, Thẩm Lãng ngửi một cái.
Quả nhiên cũng có cái mùi này, cùng mùi trên người Sở vương hậu gần như giống hệt nhau.
Vô cùng hiển nhiên, Sở vương hậu vì cố sủng, cũng ra sức buộc chặt lòng Sở vương, tìm cách tăng ấn tượng.
Cho nên loại mùi hương đặc biệt này hiển nhiên liền trở thành ký hiệu của bà ta.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy làm phiền ngài viết một phần mật thư cho Sở vương, được không?
Sở vương hậu gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp, ta đọc ngài viết.
Sở vương hậu gật đầu.
Sau nửa khắc, phong thư này viết xong.
...
Kế tiếp, Thẩm Lãng cầm phần mật thư Sở vương hậu viết xong tiến hành gia công.
Sau nửa canh giờ.
Một người chừng hai mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng, gã chính là đứa con thứ bảy của Sở vương, con trai ruột của vương hậu.
Nhưng mà Thái tử cũng là con ruột của Sở vương hậu, hơn nữa năm nay cũng sắp bốn mươi, cho nên địa vị của Thái tử chân chính vững chắc như núi.
- Sở Nhẫm đúng không? - Thẩm Lãng nói.
- Chính là ta! - Người thanh niên này coi như bình tĩnh.
- Thê tử, hài tử, mẫu thân của ngươi đều ở trong tay ta, biết phải làm như thế nào đúng không? - Thẩm Lãng nói.
Con trai thứ bảy của Sở vương Sở Nhẫm gật đầu.
Thẩm Lãng lấy ra một bình thuốc đưa cho gã rồi nói:
- Uống đi.
Sở Nhẫm cất giọng run rẩy:
- Có chuyện gì, ta đi làm cũng được, vì sao phải như thế?
- Uống vào. - Thẩm Lãng nói:
- Bằng không ta để cho người ta tới đổ vào, cũng không còn thể diện.
Sở Nhẫm thống khổ uống vào.
- Đây là một loại virus khá dọa người, so với thứ trên người của mẫu thân ngài càng đáng sợ hơn. - Thẩm Lãng nói:
- Thiên hạ không còn ai có thể chữa kể cả núi Phù Đồ, cũng chỉ có ta có thể trị. Nếu như không trị liệu, trước tiên sẽ nát chim, tiếp đó toàn thân đều mục nát, sẽ chết cực kỳ thảm.
Nghe những lời này, con trai thứ bảy của Sở vương Sở Nhẫm cũng không khống chế nổi nữa, mất đi bình tĩnh, run rẩy hô to:
- Ngươi muốn cho ta làm chuyện gì ta làm cũng được, vì sao phải tra tấn ta như thế?
Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp, ngươi cần tốc độ nhanh nhất cầm phong mật thư này đưa đi cho phụ vương ngươi, nhớ kỹ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chính tay đưa cho ông ta, bằng không sẽ không kịp nữa đâu.
- Nội dung bên trong thư này có cái gì? - Sở Nhẫm nhịn không được bèn hỏi.
Thẩm Lãng trực tiếp cầm thư đưa cho Sở Nhẫm đọc.
Sở Nhẫm vừa mở ra đọc, tức khắc rõ ràng lại càng hoảng sợ.
Trên đó viết Thái tử cùng Nhan phi có gian tình, ý đồ mưu hại Sở vương, sau khi hành vi phạm tội bại lộ, Nhan phi đã tự sát, đại thái giám Nhan Lương kề cận Sở vương chính là hung thủ mưu sát Sở vương.
Sau khi xem xong, Sở Nhẫm nhịn không được mừng rỡ một phen.
Đây... Đây đối với gã có thể xem như là một tin tức tốt?
Tuy rằng gã chẳng qua là con thứ hai của phụ vương, nhưng lại là con trai trưởng thứ hai.
Nếu như Thái tử có tội, vậy ngai vàng tương lai liệu có khả năng rơi xuống đầu gã không?
- Mau đi đi, cấp tốc, cấp tốc!
Sở Nhẫm lui ra ngoài.
- Chậm đã! - Thẩm Lãng nói:
- Nếu như nhỡ ra khi ngươi chạy đến, Sở vương đã cùng Ninh Kỳ khai chiến, ngươi phải lấy mật thư khác cho ông ta.
Sở Nhẫm không khỏi kinh ngạc.
Gã cầm lấy một phong thư khác ra đọc, đây vẫn là chữ viết của Sở vương hậu.
Nội dung phía trên cũng xấp xỉ, Nhan phi vẫn muốn mưu hại Sở vương, hung thủ trực tiếp vẫn là Nhan Lương. Nhưng Nhan phi cũng là cùng Tam vương tử Việt quốc Ninh Kỳ cấu kết.
Vì sao phải để dạng này? Để Nhan phi cùng Thái tử có gian tình không tốt sao?
Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi nhất định nhớ kỹ lời của ta, nếu như lúc ngươi chạy đến, Sở vương còn chưa có cùng Ninh Kỳ khai chiến, ngươi liền đem lá mật thư đầu tiên cho hắn. Nhưng nếu như lúc ngươi chạy đến, Sở vương đã ở trên chiến trường, hơn nữa Ninh Kỳ đánh về phía Sở vương, vậy liền đem mật thư thứ hai cho Sở vương. Tuyệt đối không thể sai, một khi sai rồi, ngươi sẽ nát chim mà chết, người nhà của ngươi đều có thể chết!
Con trai thứ bảy của Sở vương Sở Nhẫm ra sức gật đầu.
- Đi, lập tức phải đi, trên đường không cần nghỉ ngơi, ta sẽ phái người bảo hộ đồng thời... giám thị ngươi.
- Ngày đêm thần tốc, một trăm dặm một lần thay ngựa.
Sở Nhẫm không đợi lời Thẩm Lãng nói, lập tức chạy vội ra.
Lúc này gã so với Thẩm Lãng càng thêm hy vọng chạy tới Sở vương bên người trước tiên.
...
Đối với Thẩm Lãng mà nói.
Cục diện tốt nhất đương nhiên là cứu Sở vương trước, tiếp đó để Sở vương công phá thành Trấn Tây, diệt đại quân Xung Nghiêu.
Kế tiếp Thẩm Lãng lại nghĩ biện pháp giết chết Sở vương, khiến cho quân Sở đại loạn.
Tiếp đó đại quân Trương Xung xuôi nam, đại quân Arunana lên bắc, đuổi nước Sở ra khỏi hành tỉnh Thiên Tây, hoàn toàn thu phục đất đai bị mất.
Nhưng mà đây chỉ là cục diện tốt nhất.
Nhỡ ra mưu không cầu được cục diện tốt nhất, cũng chỉ có thể lùi mà cầu việc khác.
...
Con trai thứ bảy của Sở vương, chạy ra khỏi kinh đô nước Sở.
Mới vừa chạy ra khỏi mười dặm, liền lập tức bị một đám võ sĩ nước Sở bảo vệ.
- Các ngươi bảo hộ ta đi phụ vương đại doanh, cấp tốc, cấp tốc.
Đám kỵ binh nước Sở vốn là vốn còn muốn đưa Sở Nhẫm đến các thành quận xung quanh, nhưng sau khi nghe lời gã, lập tức theo Sở Nhẫm phi về phía đông.
Dọc theo con đường này.
Không đến một trăm dặm liền đổi một lần tuấn mã.
Thật sự không ngủ không nghỉ, ngày đêm thần tốc!
Nhanh, nhanh lên, nhanh!
...
Bên trong đại doanh Sở vương!
Không biết bất tỉnh mấy ngày, Sở vương cuối cùng tỉnh lại dần dần.
- Thẩm Lãng nghiệt súc, quả nhân xin thề, nhất định phải chém cả nhà ngươi, nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương nhà ngươi thành tro, nhất định phải đào mộ mười tám đời tổ tiên gia tộc họ Thẩm các ngươi, đào lên toàn bộ mộ phần gia tộc họ Kim.
- Không chỉ có như thế, sau khi quả nhân công phá thành Thiên Việt cũng phải cho Việt vương cung một mồi lửa.
Sở Thái tử nói:
- Phụ vương, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lập tức trở về kinh đô?
Sở vương nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Hồi viên? Bây giờ đại quân chúng ta một khi trở về kinh đô, chỉ có thể mất cả hai đầu, thứ nghiệt súc Thẩm Lãng này đang chờ chúng ta cùng hắn đàm phán mà, hắn cứ xuân thu đại mộng mà!
Sở vương chợt vén chăn lên, từ trên giường đứng lên.
- Kế tiếp chúng ta chỉ có một con đường có thể đi. - Sở vương run giọng nói:
- Đại quân dốc sức đánh một trận, hoàn toàn đánh chiếm thành Trấn Tây, bắt hành tỉnh Thiên Tây! Nguyên bản vì nể mặt mũi hoàng đế bệ hạ, ta có thể không đánh kinh đô nước Việt, nhưng bây giờ Ninh Chính cùng Thẩm Lãng đốt vương cung của ta, ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Chỉ có nước gióng một hồi trống xung phong bắt đô thành Việt quốc, thúc ép Việt vương tự sát, cho Việt vương cung một mồi lửa, như thế nước Sở của ta mới có thể bù đắp lại thể diện.
- Thẩm Lãng không phải chiếm kinh đô nước Sở của ta không đi à? Mặc kệ xong! - Sở vương giận dữ hét:
- Chờ ta dẹp xong kinh đô nước Việt, sau đó ta cũng không đi. Không chỉ có như thế, ta còn muốn cùng Ninh Kỳ đàm phán, thúc ép hạm đội họ Tiết lập tức tiến đánh thành Nộ Triều, hoàn toàn tiêu diệt gia tộc họ Kim, giết chết cha mẹ Thẩm Lãng, giết chết cả nhà họ!
- Kế tiếp, ta sẽ không cùng Thẩm Lãng đàm phán, ta chỉ cùng Ninh Kỳ đàm phán. Nếu Ninh Chính không giao ra kinh đô nước Sở, nếu không lui binh, ta liền chém cả nhà Ninh Chính.
- Ngày mai, đại quân toàn lực công thành!
- San bằng thành Trấn Tây, san bằng đô thành Việt quốc, thiêu hủy Việt quốc vương cung, bức tử Ninh Nguyên Hiến!
- Đây mới là đường ra duy nhất của chúng ta!
Lúc này Sở vương cất giọng hào hùng, khí thế như hồng.
Không có bệnh hoạn chút nào, giống như một con mãnh hổ bị tức giận hoàn toàn, muốn cắt xé tất cả.
Thái tử nước Sở khom người:
- Cẩn tuân ý chỉ phụ vương!
...
Một lát sau!
Sở vương triệu tập toàn bộ tướng lãnh cao cấp, tiến hành tổ chức hội nghị trước trận chiến.
- Ta biết các ngươi nghe được phong thanh, nói Ninh Chính cùng Thẩm Lãng dẫn binh vượt qua Đại Tuyết Sơn nghìn dặm, tiến quân thần tốc công hãm kinh đô nước Sở của ta. - Sở vương hạ giọng nói:
- Hơn nữa còn nghe đồn rằng, hắn đốt rụi vương cung của ta, bắt vương hậu làm tù binh, bắt mấy vương phi của ta làm tù binh.
Nghe những lời này, chúng tướng kinh ngạc, tiếp đó đều lắc đầu nói:
- Không thể nào, những thứ này đều là tin đồn nhảm, chúng thần hoàn toàn không tin.
Nhưng mà Sở vương cất giọng thản nhiên:
- Những thứ này đều là thực sự!
Tất cả lặng yên như chết.
Sở vương khàn nói:
- Tất cả chuyện này đều là thật, kinh đô chúng ta bị Thẩm Lãng chiếm lĩnh, vương hậu của ta, Nhan phi của ta đều bị bắt làm tù binh, hơn nữa còn bị dạo phố thị chúng, vô cùng nhục nhã. Vương cung của ta, cái vương cung mà gia tộc họ Sở hao phí mấy trăm năm mới xây xong bị cho một mồi lửa.
Toàn tràng vẫn yên tĩnh, thế nhưng chúng tướng hít thở bắt đầu dần dần dồn dập.
Bởi vì lúc Sở vương nói ra những lời này lại đặc biệt bình tĩnh, đây mới là đáng sợ nhất.
- Sỉ nhục như vậy, phải làm sao mới rửa được hết? Các vị nói cho ta biết? - Sở vương hỏi chậm rãi.
Một tên tướng lĩnh trong đó hô to:
- Nợ máu trả bằng máu.
Sở vương nhìn phía những người khác.
- Nợ máu trả bằng máu!
- Nợ máu trả bằng máu!
Giọng Sở vương vẫn rất trầm, rồi nói:
- Nói thật hay, nợ máu trả bằng máu!
- Chiếm thành Trấn Tây, công chiếm kinh đô nước Việt, đốt cháy vương cung của Việt vương, bức tử Việt vương Ninh Nguyên Hiến, tàn sát ba mươi vạn, năm mươi vạn Việt quốc!
- Chém sạch cả họ Thẩm Lãng, toàn tộc họ Kim.
- Như thế, nước Sở của ta mới có thể bù đắp lại một chút tôn nghiêm.
Mắt của Sở vương như là chim ưng, nhìn phía dưới chư tướng, chậm rãi nói:
- Ta biết, các ngươi yêu quý binh lính của mình, yêu quý tánh mạng của mình. Thế nhưng... Thế nhưng...
- Ngày mai công thành, ta sẽ phân phối nhiệm vụ cho mỗi một người tướng lãnh. Ai hoàn thành thì thăng quan tiến tước, ai chưa hoàn thành cũng không cần đầu làm gì nữa.
- Ta mặc kệ người này là ai, cùng ta quan hệ thân mật đến cỡ nào, lúc trước lập được công lao bao lớn.
- Tóm lại, ngày mai tiến đánh thành Trấn Tây, tướng lĩnh chưa hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ chém giết!
- Ta mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, ta mặc kệ chết bao nhiêu người, thậm chí còn chẳng sợ tất cả các ngươi đều chết hết, cũng phải đánh hạ thành Trấn Tây cho ta.
- Đoạn tường thành nào đánh chiếm không được, khu vực chiến đấu kia kết thúc không thành, ta không chỉ muốn đầu của các ngươi, còn muốn giết cả nhà các ngươi!
- Một câu nói cuối cùng, lần này không diệt đô thành Việt quốc, Ninh Nguyên Hiến không chết, cả họ Thẩm Lãng không chết, toàn tộc họ Kim không chết, ta tuyệt đối không trở về nước Sở!
- Chư tướng, nghe rõ chưa?
Từ đầu tới đuôi, giọng của Sở vương cũng vừa trầm vừa khàn.
Nhưng như là bầu trời sấm rền vậy dọa người,
Giống như bất cứ lúc nào có thể biến thành một trận sấm sét khủng khiếp giáng xuống, kẻ nào trúng phải sẽ thịt nát xương tan.
Không ai hoài nghi ý chí Sở vương.
- Tuân chỉ!
Chúng tướng chỉnh tề quỳ xuống.
- Được rồi, giải tán, ngày mai công thành!
Chúng tướng thối lui.
Mỗi người đều tâm tư nặng nề, nhưng là vừa đằng đằng sát khí.
Mỗi một đại tướng trở về doanh, sau đó đều an bài mệnh lệnh.
Ngày mai đại quyết chiến, tiến đánh thành Trấn Tây.
Hoặc là đánh chiếm thành trì, hoặc là rớt đầu xuống.
Không còn con đường thứ hai!
...
Ngày kế!
Nét mặt hai mươi mấy vạn đại quân của nước Sở hoàn toàn biến hóa.
Trên mặt mỗi binh sĩ đều tràn đầy nghiêm trọng và điêu tàn.
Trong mắt mỗi một binh sĩ đều tràn đầy thù hận.
Đây là ai binh tất thắng sao?
Không cần bất kỳ lời động viên nào trước trận chiến.
Sở vương trực tiếp hạ lệnh:
- Công thành!
Tiếp đó, một màn khai chiến thảm thiết nhất từ trước đến nay xuất hiện.
Tất cả tướng lĩnh nước Sở điên rồi, tất cả binh sĩ nước Sở cũng điên rồi.
Quả thực như không muốn sống điên cuồng mà công thành.
Tre già măng mọc, thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chết, chết!
Chiến đấu, chiến đấu!
Quân đội nước Sở giống như lột xác ngay lập tức, trở nên nguy hiểm như là võ sĩ tộc Sa Man vậy.
Xung Nghiêu khiếp sợ.
Tiếp đó cũng gần như không để ý tới đội dự bị gì cả.
Toàn quân áp lên.
Hôm nay một trận chiến này nếu không cản được, đội quân dự bị cũng không còn tác dụng gì.
Võ sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc họ Xung áp lên.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái áp lên.
Mấy trăm người quản lý tường thành của gia tộc họ Xung, kể cả thế tử cũng lên tuyến đầu tường thành.
Thậm chí ngay cả người đẹp như Xung Sư Sư cũng tự mình leo lên tường thành tác chiến.
Dùng hết tất cả lực lượng.
Chảy hết một giọt máu cuối cùng.
Lúc này, cũng không có sợ hãi.
Thậm chí trong đầu Xung Nghiêu cũng không có bất kỳ âm mưu gì, cũng không có bất kỳ ý đồ chính trị.
Thứ gì cũng đều bỏ đi.
Thành Trấn Tây chính là căn cơ gia tộc họ Xung, một khi tòa thành thị này thất thủ, cái gia tộc họ Xung cũng liền mất.
Dù cho tương lai Ninh Kỳ thượng vị cũng vô dụng.
Vì trăm năm cơ nghiệp của gia tộc họ Xung, vì tương lai của gia tộc họ Xung.
Cũng phải chém giết đến cùng.
Chiến trường đinh tai nhức óc.
Lại có vẻ yên tĩnh.
Bởi vì, chết trở thành chủ đề chiến trường duy nhất.
Không ngừng chết, chết, chết!
Đại quân nước Sở gần như điên cuồng mà công thành.
Toàn bộ tướng lĩnh trung tầng, toàn bộ xung phong đi đầu, điên cuồng mà leo dọc tường thành.