Chương 721: Cái chết của Sở vương! Ninh Kỳ run rẩy! (2)
Giết!
Giúp đỡ gia tộc vượt qua kiếp nạn này.
Bằng không, nàng sau đó không còn là công chúa cao cao tại thượng nữa.
Bởi vì lúc trước mặc dù nàng chẳng phải là công chúa, nhưng lại giống công chúa quá mức.
...
- Giết!
Thái tử nước Sở rời khỏi đại doanh trung quân.
Ở dưới sự bảo vệ của một nhánh kỵ sĩ xung phong ra chiến trường đốc chiến.
Tuy rằng gã không cần xông lên tường thành, nhưng lại có thể giơ lên cao cờ Thái tử, phi qua lại ở trên chiến trường.
Chỉ cần một tên lính quèn của nước Sở xoay người, liền có thể thấy Thái tử của bọn họ ở phía sau.
Đại vương cùng Thái tử đều ở đằng sau quan sát.
Thậm chí Thái tử điện hạ đều đích thân ra chiến trường.
Chúng ta còn có lý do gì không ra sức?
Vương cung chúng ta bị đốt, kinh đô chúng ta bị đánh lén.
Bây giờ chỉ có nợ máu trả bằng máu.
San bằng thành Trấn Tây, san bằng kinh đô nước Việt.
Giết, giết, giết!
Huyết khí tận trời, núi thây biển máu!
...
Ninh Kỳ bên trong đại doanh!
Gã rõ ràng vừa mừng vừa sợ vừa giận.
Bởi vì hắn cũng thu được tin tức.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng lại dẫn đầu một vạn đại quân vượt qua Đại Tuyết Sơn nghìn dặm, viễn chinh mấy ngàn dặm, hạ được kinh đô nước Sở, đốt cháy cung, bắt vương hậu nước Sở cùng vương tử làm tù binh.
Lúc mới vừa nhận được tin tức này, Ninh Kỳ thật sự toàn thân run rẩy, hoàn toàn kinh hãi.
Thẩm Lãng điên rồi.
Ninh Chính điên rồi.
Cái ý niệm này người khác cũng không dám nhận.
Kết quả bọn họ lại đi làm, then chốt còn thành công.
Quả là kỳ tích xưa nay chưa từng có, sau này cũng không còn.
Tin tức động trời thế này chắc chắn không che giấu được.
Chẳng bao lâu sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ.
Cái tin chiến thắng lớn cỡ này một khi truyền tới Việt quốc sẽ dẫn đến phản ứng cỡ nào?
Không khí Việt quốc lúc này đầy tử khí âm u.
Một khi tin tức Ninh Chính cùng Thẩm Lãng đánh chiếm kinh đô nước Sở truyền tới, vậy giống như tảng đá vào bể mặt hồ dẫn đến con sóng khủng khiếp.
Tất cả mọi người Việt quốc sẽ bị chấn động.
Tất cả mọi người sẽ tán dương trận thắng lợi vĩ đại bi tráng này.
Danh tiếng của Ninh Chính sẽ tới đạt một đáng sợ độ cao.
Trận thắng lợi này là kỳ tích đánh đấm ra trò.
Cái này không giống như là vua Căng lui binh, cũng không giống như là Ngô vương lui binh, hai thứ này là thắng lợi về mặt ngoại giao, thuộc về quyền mưu.
Mà công chiếm kinh đô nước Sở là thắng lợi quân sự hiếm có.
Đến lúc đó không chỉ là bình dân Việt quốc, cho dù là trong lòng quan viên Việt quốc, cũng sẽ nâng cao địa vị Ninh Chính vô tận.
Người như vậy, có thể trở thành vua Việt quốc hay sao?
Đương nhiên có thể!
Hơn nữa đáng sợ nhất ở chỗ, phụ vương Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ mượn trận thắng lợi này, tuyên bố Ninh Chính tấn chức Việt quốc công.
Trước tiên cho người trong thiên hạ một trận hoà hoãn.
Qua một đoạn thời gian, sẽ sắc phong Ninh Chính là Thái tử.
Thẩm Lãng đáng chết.
Thực sự cần phải bị thiên đao vạn quả, bằm thây vạn đoạn.
Chuyện điên cuồng như vậy ngươi cũng làm được?
Hôm nay Ninh Kỳ cũng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Trên chiến trường đánh chết Sở vương, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Bằng không, ngai vàng Việt quốc từ nay về sau vô duyên với gã.
Cho nên suốt mấy ngày nay, lòng gã hoàn toàn nóng như lửa đốt.
Sở vương vì sao còn không tỉnh lại?
Vì sao còn không khai chiến?
Ninh Kỳ mỗi một ngày đều cầu nguyện Sở vương nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng tiến hành đại quyết chiến.
Kết quả hôm nay Sở vương khai chiến.
Nhưng, đại quân nước Sở trở thành người điên.
Hôm nay vừa khai chiến, thành Trấn Tây liền nguy như chồng trứng.
Ngay cả cô gái xinh đẹp tuyệt thế như Xung Sư Sư còn phải nhào tường thành chém giết.
Không có thời gian.
Nếu cố kéo dài thì e rằng thành Trấn Tây sẽ phải thất thủ.
Gia tộc họ Xung tiêu tùng, Ninh Kỳ cũng coi như mất hơn phân nữa.
Tức khắc, Ninh Kỳ phóng người lên ngựa.
Phía sau chỉ còn lại có một vạn kỵ binh, toàn bộ đều là dòng chính của gã.
Ninh Kỳ dùng vô số tiền tài cùng tinh lực, mới bồi dưỡng ra được đội kỵ binh tinh nhuệ này.
Bên người, chính là dư nghiệt huyết mạch Khương Ly, sát thần Lam Bạo.
Lam Bạo!
Con nuôi của gia tộc họ Xung, bởi vì quá hung tàn, cho nên đưa đến chỗ Lan Đạo đại sư làm học trò.
Vẫn bởi vì quá hung tàn, cho nên bị Lan Đạo đại sư trục xuất sư môn.
Nếu như nói bên trong Việt quốc còn có một dũng tướng vô địch giống Đại Ngốc nhất, đó chính là Lam Bạo.
Lúc này Lam Bạo giống như một thú dữ đói bụng mấy ngày mấy đêm.
Gã chỉ cần giết chóc!
Mà Sở vương bên người, cũng có quái thú chiến trường như vậy.
Đồ Đại, Đồ Nhị.
Chính là hai tên to con ở chiến trường chuyến săn biên giới cùng Đại Ngốc đại chiến mấy nghìn hiệp, ngày đó ba người đánh nhau ra khỏi chiến trường mười mấy dặm, thậm chí Đại Ngốc ngay từ đầu còn rơi vào hạ phong.
Hai người này cũng là dư nghiệt Khương Ly, người có huyết mạch đặc biệt.
Vì một trận chiến này.
Sở vương vận dụng tất cả lực lượng.
Bên người chỉ để lại ba vạn đại quân, nguyên bản mười vạn trung quân, bảy vạn đều bị phái đi tiến đánh thành Trấn Tây.
Cho nên Ninh Kỳ vốn định diễn một mạn một vạn nhằm phía mười vạn đại quân bi tráng.
Bây giờ biến thành một vạn nhằm phía ba vạn.
Nhưng Ninh Kỳ chung quy không phải Ninh Dực, gã không do văn nhân bồi dưỡng ra, gã là quân nhân.
Lúc này, liền lộ ra sự thiết thực nhất.
Giết chết Sở vương.
Cứu thành Trấn Tây.
Lập được công trạng lớn.
- Các vị tướng sĩ, cứu thành Trấn Tây, đánh chết Sở vương!
Ninh Kỳ đầu tàu gương mẫu, lao về trung quân Sở vương.
Chiến trường hoàn toàn điên rồi!
Hai mươi mấy vạn đại quân của Sở vương công thành, bên người liền lưu ba vạn.
Ninh Kỳ một vạn, nhằm phía ba vạn.
Lao điên cuồng.
Sở vương ở trên đài cao ngắm nhìn kỵ binh Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ, xem như ngươi còn gan dạ.
Chỉ có một vạn người, liền dám nhằm phía ba vạn đại quân của ta?
- Kết trận, kết trận!
- Bảo hộ đại vương, bảo hộ đại vương!
Nghe những lời này, Sở vương giận dữ.
- Cái gì gọi là bảo hộ quả nhân?
Sở vương chợt xé mất vương bào trên người, lộ ra bộ giáp bên trong.
- Quả nhân không cần các ngươi bảo hộ?
Sở vương rống to hơn, chợt rút ra bảo kiếm.
- Đi, đi, đi, tiêu diệt kỵ binh của thằng oắt con Ninh Kỳ!
- Đại vương, an nguy của ngài làm trọng a. - Đại thống lĩnh cấm quân nước Sở quát.
Sở vương nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Nếu như ngươi không đi, liền quả nhân đi!
Dứt lời, Sở vương muốn đi dưới đài cao, tự mình dẫn đầu đại quân cùng Ninh Kỳ tác chiến.
Đại thống lĩnh cấm quân nước Sở kinh hãi.
- Thần đi...
Tiếp đó, đại thống lĩnh Cấm Vệ quân nước Sở cỡi chiến mã, dẫn đầu hơn một vạn kỵ binh, tấn công về phía Ninh Kỳ.
Hai quân khoảng cách mấy nghìn mét, cũng đã sát khí tận trời!
Xung phong, xung phong, xung phong!
Sau hơn một khắc!
Một vạn kỵ binh Ninh Kỳ cùng hơn một vạn kỵ binh nước Sở, đụng vào nhau thật mạnh.
Chém giết động trời.
Đinh tai nhức óc.
Ninh Kỳ huy động chiến đao, điên cuồng chém.
Hai đội kỵ binh trọng giáp.
Đánh ra một trận chiến thê thảm đến mức trước nay chưa từng có.
Máu tươi tận trời.
Vô số thi thể đều ngã xuống.
Trong nháy mắt xông tới, gần như để gân cốt chiến mã gãy đoạn, kỵ binh trên lưng ngựa trực tiếp bay ra ngoài, tiếp đó rõ ràng bị giẫm lên trở thành thịt nát.
Kỵ binh hai bên, đơn thuần sức chiến đấu tương xứng.
Như là mặt trời chói chang hòa tan tuyết trắng, sinh mệnh rất nhanh biến mất.
Lấy tư cách dư nghiệt Khương Ly, Lam Bạo lúc này cuối cùng có thể giết thật đã
Màn biểu hiện lực sát thương của gã để cho người ta run rẩy.
Giống như một sát thần vậy, hoàn toàn không có địch thủ nào cản trở.
Chiến mã hùng tráng nhất đều tải không nổi trọng lượng của gã, thế là gã dứt khoát vứt bỏ ngựa mà chiến.
Gã cao hơn hai mét, tay cầm một Lang Nha Bổng siêu cấp, dài hơn hai mét, nặng bốn năm trăm cân.
Đập!
Đập!
Đập!
Bất kể là kỵ binh nước Sở, hay là chiến mã.
Chỉ cần bị đập trúng, trực tiếp bay ra ngoài.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh, trực tiếp chết đi, trực tiếp biến thành bùn nhão.
Ninh Kỳ võ công rất mạnh, điểm ấy ai cũng biết.
Nhưng rõ ràng mạnh bao nhiêu?
Không có ai biết.
Bởi vì, gã là Tam vương tử tôn quý, cơ hội xuất chiến tự nhiên sẽ chẳng bao nhiêu.
Hôm nay trên chiến trường kinh người này, gã cuối cùng phát huy toàn bộ sức chiến đấu.
Liền sức mạnh bản thân mà nói, gã hoàn toàn không thua gì Khổ Đầu Hoan, thậm chí càng thêm lợi hại.
Lam Bạo không có địch nào cản trở, Ninh Kỳ cũng không có.
Hai người kia, trở thành kỵ binh hàng ngũ đao nhọn.
Đánh đâu thắng đó!
Kỵ binh nước Sở tuy rằng số lượng càng nhiều.
Nhưng... Lại dần dần rơi xuống hạ phong.
Thế nhưng, chiến cuộc dây dưa tiếp như thế không được.
Dù cho thắng, kỵ binh dưới trướng Ninh Kỳ cũng gần như muốn toàn quân huỷ diệt, Sở vương bên người còn có gần hai vạn đại quân thủ hộ.
- Lam Bạo, yểm hộ ta!
Ninh Kỳ một tiếng hô to, tiếp đó trực tiếp từ bên trong hai nhánh kỵ binh lao ra giết.
Dũng tướng Lam Bạo vô địch chăm chú cùng theo phía sau, quét dọn tất cả mục tiêu trên đường cho Ninh Kỳ.
Tam vương tử Ninh Kỳ, Việt quốc lại một mình một con ngựa, lướt về hướng Sở vương.
Trên đường, vô số võ sĩ nước Sở tiến lên chặn lại.
Nhưng toàn bộ bị Ninh Kỳ cùng Lam Bạo giết chết.
Ninh Kỳ khoảng cách Sở vương càng ngày càng gần.
Sở vương không khỏi khiếp sợ.
Rõ ràng xem thường vị Việt quốc Tam vương tử này.
Vốn cho gã có thủ đoạn chánh trị cao như vậy, cho nên sức mạnh bản thân không mạnh.
Không nghĩ tới lại mạnh như thế, hơn nữa còn dũng mãnh như thế?
Ninh Nguyên Hiến ngược lại được phúc khí, Ninh Chính cùng Ninh Kỳ, hai người kia ai cũng có thể kế thừa vương vị.
- Đừng hòng tổn thương chủ của ta.
Đại thống lĩnh cấm quân nước Sở chợt lao sang tấn công Ninh Kỳ.
Ông ta cũng là tuyệt đỉnh cao thủ nước Sở, nổi tiếng thiên hạ.
Tam vương tử Ninh Kỳ ngưng tụ tất cả nội lực, chẳng những không có giảm tốc độ, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Giết, giết...
Đại kiếm Ninh Kỳ hướng về phía Đại thống lĩnh cấm quân nước Sở.
Đại thống lĩnh nước Sở cũng đang điên cuồng tăng nhanh.
Hai cao thủ tuyệt đỉnh.
Chợt đụng vào nhau!
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Chiến mã hai người trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Đại thống lĩnh cấm quân nước Sở trực tiếp bay ra ngoài, trên không trung phun ra máu tươi.
Lúc rơi xuống đất, thân thể đã trở thành hai đoạn, hoàn toàn chết đi.
Mà thân thể Ninh Kỳ, cũng từ trên chiến mã trực tiếp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng sau khi rơi xuống đất, lại lại một lần nữa đứng vững.
Tuyệt đỉnh cao thủ quyết đấu, một chiêu định thắng bại.
Ninh Kỳ thắng!
Lúc này, gã cách Sở vương vượt qua hơn ba trăm mét.
- Bảo vệ đại vương, bảo vệ đại vương!
Hơn một vạn đại quân dưới trướng Sở vương bày trận ngay ngắn như là một cái thùng sắt vậy.
Trên đài cao Sở vường cười sang sảng, giơ bảo kiếm trong tay lên cao, hét lớn:
- Ninh Kỳ, muốn giết quả nhân kia à? Lại đây, lại đây!
Ninh Kỳ xoay người, trên mặt đất nhặt lên cây cung Uy Nghiêm.
Chuyện này không giống như trong kế hoạch.
Khoảng cách quá xa, xấp xỉ có bốn trăm bước.
Cho dù cường cung hai thạch rưỡi, có thể cũng bắn không xa như vậy.
Nhưng...
Không có lựa chọn nào khác.
- Mũi tên tới!
Thế nhưng mũi tên ở đâu?
Vừa rồi một phen chiến đấu kịch liệt, sau khi cùng va chạm với đại thống lĩnh cấm quân một phát.
Mũi đặc biệt trên lưng cũng không còn cái nào.
- Thần đi tìm mũi tên. - Lam Bạo hô to.
Tiếp đó, gã lại xoay người trở về chiến trường tìm tên rơi đầy đất.
Mà lúc này!
Đại quân nước Sở, liên tục không ngừng phía trên giết bắt đầu.
Hơn mấy trăm ngàn người, giết hướng về phía Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ tay cầm chiến đao.
Điên cuồng chém giết.
Vẫn không có địch nào đọ nổi một chiêu.
Ngắn ngủi chỉ chốc lát, bên người chất đầy thi thể quân Sở.
Sức chiến đấu người này thật cường hãn.
- Mũi tên đến, mũi tên đến...
Lam Bạo hô to.
Trong tay cầm một mũi tên, lại lao về phía Ninh Kỳ bên này.
Ngắn ngủi một lát sau, gã và Ninh Kỳ tụ họp.
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Yểm hộ ta!
Lam Bạo huy động Lang Nha Bổng to lớn, tàn sát điên cuồng, tạo ra một khu vực không người đường kính năm mét bao quanh Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ hít sâu một hơi, chuẩn bị trình diễn vở kịch bắn chết Sở vương thật nhanh..
Kẻ nằm vùng của núi Phù Đồ ở bên người Sở vương, cũng đã chuẩn bị xong.
Một vở kịch lớn này tuy rằng gian nan, nhưng nhất định không thể có kẽ hở.
Ninh Kỳ bắn tên ra, sau đó ở đỉnh đầu Sở vương nổ tung.
Tiếp đó, Sở vương trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Đây mới là kỳ tích chấn động thiên hạ.
Đây mới là công trạng lớn.
...
Đại thái giám Nhan Lương bên người Sở vương chuẩn bị xong.
Ông ta là thái giám Nhan phi mang tới, cũng là tử gian núi Phù Đồ.
Ông ta tuân thủ núi Phù Đồ mệnh lệnh.
Chỉ cần Ninh Kỳ bắn tên ra, đồng thời ở Sở vương đỉnh đầu nổ tung.
Ông ta liền lập tức bóp vỡ đạn độc trong tay.
Đạn độc vỡ ra, sau đó dịch Ám Hương sẽ chợt phụt ra.
Trong tầm ba mét, toàn bộ sẽ bị che phủ.
Hơn nữa im hơi lặng tiếng, chỉ có một mùi hương đặc biệt.
Tiếp đó, cổ trùng trong cơ thể Sở vương cũng sẽ bị đánh thức.
Trong nháy mắt, Sở vương trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Toàn bộ quá trình, không cách nào phòng ngự.
Cho dù cao thủ tông sư bên người Sở vương, cũng đỡ không được phương thức công kích quỷ dị của núi Phù Đồ.
Thứ duy nhất cần chính là nắm giữ thời cơ tuyệt đối.
Chế tạo ra kỳ tích động trời Ninh Kỳ cách bốn trăm bước bắn chết Sở vương.
- Ta chuẩn bị xong. – Nội ứng núi Phù Đồ, đại thái giám Nhan Lương có vẻ đặc biệt bình tĩnh, trong tay âm thầm vò vò đạn độc núi Phù Đồ.
Bất cứ lúc nào có thể bóp vỡ!
Nhưng mà vào lúc này!
Một bóng dáng từ tít đằng xa lao đến thật nhanh.
- Phụ vương, con là Sở Nhẫm, con là Sở Nhẫm!
- Đây là mật thư của mẫu hậu, cấp tốc, cấp tốc!
Nghe những lời này, Sở vương vung tay lên.
Tất cả mọi người tránh ra.
Con trai thứ bảy của Sở vương Sở Nhẫm xông lên đài cao.
Trong lòng gã sụp đổ.
Vì sao không đợi gã chứ?
Thẩm Lãng nói rõ ràng, nếu như không có khai chiến, vậy liền lấy ra phong mật thư đầu tiên.
Nếu như khai chiến, vậy đem phong mật thư thứ hai.
Con trai thứ bảy của Sở vương Sở Nhẫm thực sự muốn xuất ra phong mật thư đầu tiên.
Thế nhưng, gã không dám.
Bởi vì chim gã đã bắt đầu nát.
Nếu như không nghe mệnh lệnh Thẩm Lãng, gã sẽ chết thảm.
- Mẫu hậu mật thư, mẫu hậu mật thư!
Sở Nhẫm xông lên trước, quỳ trên mặt đất dâng lên mật thư.
Sở vương mở ra mật thư.
Một trận mê người hương vị mê man ra.
Đặc biệt quen thuộc, đây là vương hậu độc dùng tinh dầu đó vị.
Nhưng mà, thấy cái này mật nội dung bức thư, Sở vương trực tiếp kinh ngạc.
Nhan phi cấu kết Ninh Kỳ, ý đồ mưu hại bản vương?
Đại thái giám Nhan Lương kề cận quả nhân chính là hung thủ?
Sở vương không thể tin được.
Nhưng ông ta rất đa nghi, tuyệt đối sẽ không bất chấp đảm nhiệm nguy hiểm thế nào.
- Bắt Nhan Lương! - Sở vương hạ lệnh.
Tức khắc, cao thủ tông sư bên cạnh ông gã, chợt đánh vế phía đại thái giám Nhan Lương.
Mà cùng lúc đó!
Ninh Kỳ giơ lên cây cung Uy Nghiêm, sẽ phải giương cung cài tên.
Sở vương cả giận nói:
- Nhan Lương, ngươi và Ninh Kỳ cấu kết, muốn mưu sát ta sao?
Nhưng mà vào lúc này.
Thân thể Sở vương bỗng nhiên cứng ngắc một phen.
Tiếp đó, mùi xung quanh trở nên càng quỷ dị quyến rũ hơn.
- A... A...
- Núi Phù Đồ, núi Phù Đồ mưu sát ta!
- Ninh Kỳ cấu kết núi Phù Đồ, giết ta bằng thuốc độc...
Sở vương hô toáng lên một trận.
Tiếp đó, máu xanh chợt từ trong miệng phun ra vài thước.
Ngửa đầu chết bất đắc kỳ tử!
Mà lúc này Ninh Kỳ mới vừa giương cung, còn chưa có bắn tên.
Ta, đ*!
Ta đây còn chưa có bắn tên, Sở vương liền chết?
Đây, đây coi là cái gì?
Có vẻ xạ thuật Ninh Kỳ ta đây gây chấn động sao?
Như thế?
Ninh Kỳ ta đây thì không phải là một anh hùng chiến trường.
Mà là một kẻ ám sát hèn hạ?
Ám sát, cùng đánh chết trước mặt mọi người ngay chiến trường, là hoàn toàn khác nhau.