Chương 722: Ninh Kỳ vẫy vùng trong địa ngục! Kết thúc đại chiến (1)
Đ*!
Thấy Sở vương ngã xuống, trong nháy mắt, Ninh Kỳ chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Ta... Ta đây mới giương cung kia mà.
Sao ông đã ngã xuống vậy?
Tiếp đó!
Tay gã buông lỏng, trực tiếp bắn ra ngoài.
- Vù...
Mũi tên này dài chừng hai thước rưỡi.
Trên không trung xẹt qua một đường parabol hoàn mỹ, hạ xuống đài trung quân chỗ Sở vương.
- Bùm!
Tiếp đó, ở trên đỉnh đầu Sở vương chợt nổ tung.
Tầm ba khoảng trăm thước, mũi tên Ninh Kỳ lại bắn tới, hơn nữa còn bắn được chuẩn như vậy.
Thần xạ thuật thế này hoàn toàn có thể thiên hạ khiếp sợ.
Tất cả vốn hoàn mỹ.
Kể cả tư thế bắn tên của Ninh Kỳ cũng ngầu đến cực điểm.
Đáng tiếc...
Vẫn chậm một chút.
Gã còn chưa có bắn, Sở vương liền chết.
Nếu như Thẩm Lãng ở tại chỗ nhất định sẽ hô to, bậc thầy Chu Thời Mậu (*) nhập.
(*) Chu Thời Mậu là diễn viên truyền hình, diễn viên kịch nói và đạo diễn, sở trường nghiêng về các tiểu phẩm hài.
Hơn nữa thời khắc này là chân chánh muôn người chú ý.
Vượt qua mười vạn người nhìn thấy màn này.
Ơ… cái chuyện này là thế nào?
Tam vương tử nước Việt Ninh Kỳ, lại lợi hại như vậy sao?
Hay là, có âm mưu khác?
Đại vương chúng ta bị mưu sát?
Thế nhưng...
Ninh Kỳ thề với trời, vừa rồi mũi tên kia gã thật sự bị trượt tay.
Nhìn thấy Sở vương ngã xuống trong nháy mắt, đầu óc của gã gần như trống rỗng.
Trong lòng còn chưa có quyết định nên bắn mũi tên này hay không, kết quả là bắn ra.
Thiếu chút xíu nữa, gã liền thành công.
Đây, đây cũng là âm mưu của Thẩm Lãng?
Thằng nhãi này lại lợi hại như vậy à?
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại trong gang tấc không nói.
Mấu chốt là cục diện kế tiếp? Phải làm gì?
Hơn nữa Sở vương lúc sắp chết còn thét lên một câu?
Núi Phù Đồ mưu sát ông ta?
Ninh Kỳ cấu kết núi Phù Đồ mưu sát ông ta?
Ám sát quân vương có được không?
Vừa được, vưa không được!
Ngươi muốn nói không được, đế chủ Đại Càn Khương Ly chính là bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa bị chết không minh bạch.
Đế quốc Đại Viêm chính thức giải thích là Khương Ly vì tăng lên huyết mạch của mình, điên cuồng mlợi dụng thượng cổ tà thuật, cho nên mới chết bất đắc kỳ tử.
Thế nhưng ai cũng biết, cái chết Khương Ly hoàn toàn không thoát khỏi liên quan đến hoàng đế của đế quốc Đại Viêm.
Trình độ nào đó, Khương Ly cũng có thể là chết vì mưu sát.
Nhưng ngươi muốn nói được? Vậy kỳ thực cũng l không được.
Bởi vì cấp trên mọi người còn có một đế quốc Đại Viêm, là phải nói quy củ.
Nước Việt cùng nước Sở cũng là chư hầu phía dưới đế quốc Đại Viêm, từ trình độ nào đó mọi người đều là các nước anh em.
Sở vương cùng Việt vương là huynh đệ, dù cho nhìn đối phương không vừa mắt lẫn nhau, nhưng khi gặp phải những sự kiện vui quy mô lớn đều phải phái người đi tham gia.
Như ngày sinh Thái hậu Việt vương, Sở vương phái Thái tử đến.
Như ngày sinh Thái hậu Sở vương, Ninh Nguyên Hiến phái Ninh Kỳ đi.
Mâu thuẫn về mâu thuẫn, chiến tranh về chiến tranh.
Dạng này ngươi ám sát sao được?
Ngày hôm nay ngươi có thể ám sát Sở vương, vậy ngày mai phải chăng liền muốn ám sát Ngô vương, sau đó liền muốn ám sát Tấn Vương chăng?
Cái này giống như trái đất hiện đại, ở dưới dàn giáo của Liên Hiệp Quốc, nước Nga có thể đánh nhau với Ukraine, nhưng nếu nước Nga phái người đi ám sát Tổng thống Ukraine, vậy nhất định sẽ phải chịu trừng phạt.
Tóm lại, phép tắc cùng quyền phát biểu đều ở đế quốc Đại Viêm.
Thời chiến quốc, vô số kẻ ám sát ám sát Tần vương Doanh Chính, có nước Sở, có nước Yên.
Nhìn qua ám sát có vẻ rất bình thường, hơn nữa còn được coi như là anh hùng.
Thế nhưng hướng thêm mấy trăm năm.
Khi Chu thiên tử lúc cường thế, nếu có kẻ ám sát quân chủ nước chư hầu khác, lại là một món chuyện coi trời bằng vung.
Ở dưới cường quyền tuyệt đối của đế quốc Đại Viêm, chuyện nước chư hầu phía dưới mưu sát quân vương tuyệt đối không được.
...
Trên đài trung quân.
Thất vương tử nước Sở Sở Nhẫm cũng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Gã, gã hoàn toàn không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Gã cho rằng chỉ là tiết lộ âm mưu mà thôi, không nghĩ tới phụ vương lại thực sự ngã xuống.
Mà tông sư bên cạnh Sở vương cũng kinh ngạc sững sờ.
Lão không phải thái giám, mà là thầy dạy võ cho hoàng gia nước Sở, Lý Huyền Kỳ.
Được sắc phong thái sư Thái tử.
Lão trước tiên bắt được đại thái giám Nhan Lương, tiếp đó trực tiếp hủy đi xương cằm Nhan Lương, lại tháo khớp xương hai cánh tay khiến cho trật khớp, đỡ để cho ông ta tự tử.
Tất cả quân Sở cũng ngây người.
Thái tử nước Sở càng kinh hãi muốn chết.
Nói có lương tâm, cảm giác của gã với vị phụ vương này rất phức tạp.
Tuyệt đối có ngưỡng mộ, cũng có sùng bái.
Thế nhưng gã đảm nhiệm Thái tử đã hai mươi năm, đương nhiên nghiện đến mức muốn làm quốc quân một lần.
Sở vương đa nghi mà lại tham quyền, cho nên hai mươi năm qua Sở Thái tử ngoan ngoãn tuyệt đối, thậm chí ở phụ vương trước mặt nhiều lần ẩn dấu phong mang, thậm chí có chút thời điểm cố ý phạm sai lầm, để Sở vương có cơ hội giáo huấn gã, kỳ thực rất nhiều chuyện trong lòng gã biết rất rõ.
Cho nên, Thái tử này cũng phải cố nén.
Ở sâu trong lòng, gã cũng từng tưởng tượng, một ngày kia Sở vương không có ở đây, gã lên ngôi làm vua.
Nhưng đây chẳng qua là ý niệm trong đầu phút chốc mà thôi.
Hơn nữa tuyệt đối không phải tại đây.
Đây chính là chiến trường đại quyết chiến, phụ vương một khi ngã xuống, ai còn có thể quản những đại tướng này?
Sở Thái tử tuy rằng chấp chưởng Xu Mật Viện năm sáu năm, nhưng cũng chỉ là cái loa của Sở vương mà thôi.
Ở dưới sự áp chế của Sở vương, uy nghiêm Thái tử không đủ.
Nhưng trong chớp mắt, Sở Thái tử thét lên một tiếng.
- Phụ vương, phụ vương...
Gã chợt vọt về phía đài trung quân.
Tiếp đó ôm lấy thi thể Sở vương, gào khóc.
Tiếp đó gã dùng ám lực, chợt xé vỡ mí mắt.
Hai dòng huyết lệ chảy xuống.
- Phụ vương, phụ vương, phụ vương của con...
- Ọe, ọe...
Sau một lát, Sở Thái tử lại hợp ói ra mấy ngụm máu tươi.
Tiếp đó, gã ôm xác Sở vương chợt đứng lên, dùng hết tất cả sức mạnh quát lên thất thanh:
- Việt quốc đê tiện, Ninh Kỳ đê tiện, lại mưu sát phụ vương ta. Trên chiến trường đánh không lại nên tới ám sát à?
- Các vị tướng sĩ nước Sở, đại vương chúng ta bị người Việt quốc mưu sát. Chúng ta phải làm như thế nào?
- Báo thù rửa hận cho đại vương, phải chém tận giết tuyệt, quyết chém tận giết tuyệt Việt quân!
Thái tử nước Sở rống to hơn.
Võ công của gã cũng rất mạnh, chất giọng gần như xuyên ra mấy dặm.
Thế nhưng...
Chiến trường chỗ này kéo dài mười mấy dặm hoặc hơn.
Vô số đại quân nước Sở, căn bản không nghe được gã đang nói cái gì.
Nhưng cũng lấy đoán ra, có thể thấy được.
- Báo thù rửa hận, báo thù rửa hận...
- Chém sạch sẽ lũ người Việt quốc!
Xung quanh mấy chục tên đại tướng vung tay hô to.
Đây là ai binh tất thắng sao?
Tiếp đó, Thái tử nước Sở trực tiếp lao xuống đài cao, sẽ phải dẫn binh đánh về phía Ninh Kỳ.
Vì phụ vương báo thù rửa hận, không thể hô hào mà không làm.
Lúc này, chính là thời khắc tốt nhất cho gã tạo uy vọng.
Chỉ cần gã đánh chết Ninh Kỳ sẽ thu hoạch được toàn bộ lòng người.
- Giết, giết, giết...
Thái tử nước Sở mang theo hơn ba ngàn kỵ binh, mang theo Đồ Đại, Đồ Nhị, đánh về phía Tam vương tử Ninh Kỳ.
Đối mặt Sở Thái tử đánh tới.
Tức khắc Ninh Kỳ lâm vào lựa chọn chật vật.
Gã phải làm gì?
Xoay người mà chạy?
Không được, đó chính quét hết tất cả uy nghiêm.
Đối diện chiến đấu?
Nhưng mà, Sở Thái tử có chừng hơn ba ngàn kỵ binh a.
Gã vừa rồi xông đến quá mạnh, kỵ binh của gã còn ở sau hơn một nghìn mét, đang cùng kỵ binh nước Sở chém giết mà.
Thế nhưng thời gian lưu cho gã suy tính không nhiều lắm!
Hoặc là chiến đấu, hoặc là chạy.
Ninh Kỳ cũng rõ ràng lợi hại, gần như trong nháy mắt thì có quyết định!
Gã ở trên chiến trường, tìm được một con tuấn mã, trực tiếp trở mình lên.
Tiếp đó, lại một lần nữa cầm lên cây cung Uy Nghiêm, chợt hướng Sở Thái tử vọt tới.
- Vù!
Mũi tên như chớp.
Thế nhưng...
Không có thể trúng mục tiêu Thái tử nước Sở.
Bởi vì, vô số tấm thuẫn chặn lại cho Thái tử.
Nhưng mũi tên Ninh Kỳ rõ ràng lợi hại.
Sau khi trúng một tấm thuẫn cũng trực tiếp đẩy bay cả võ sĩ cầm thuẫn ra ngoài.
Ninh Kỳ bắn tên liên tiếp.
Mỗi một mũi tên đều có uy lực kinh người.
Thậm chí trực tiếp xỏ xuyên qua mấy người.
Nhưng vẫn không có thể bắn trúng Sở Thái tử.
Lúc một mũi tên cuối cùng được bắn ra.
- Bụp...
Dây cung trực tiếp đứt đoạn búng lên trên mặt Ninh Kỳ xé ra một vết thương, máu tươi phún ra.
Ninh Kỳ nhìn Thái tử nước Sở điên cuồng vọt tới.
Gã hít thở dồn dập.
Kế tiếp như thế nào?
Xoay người mà chạy? Quăng bỏ danh tiếng!
Đối diện chiến đấy? Cửu tử nhất sinh!
Chợt cắn răng một cái, Ninh Kỳ lại một lần nữa rút ra đại kiếm, lao về phía hai ba nghìn kỵ binh Thái tử nước Sở liều chết đi.
Chí ít một màn này vô cùng rung động.
Ninh Kỳ chỉ một người một ngựa, xông về phía hai ba nghìn kỵ binh Sở Thái tử.
Lam Bạo kinh ngạc.
Tiếp đó, gã chợt giơ lên Lang Nha Bổng to lớn, cũng theo xông tới.
- Tam vương tử, chờ thần một chút! - Lam Bạo hô to.
Xung Nghiêu phía trên thành Trấn Tây viền mắt có chút nóng lên.
Ninh Kỳ quả nhiên không để cho ông thất vọng, gã tuy rằng cũng chú trọng âm mưu, nhưng thời khắc mấu chốt không thiếu huyết khí cùng vũ dũng.
Thời khắc mấu chốt này, nếu Ninh Kỳ biểu hiện ra một chút chiến đấu nhát gan cùng lùi bước.
Vậy chiến cuộc sẽ xong rồi!
Binh bại như núi đổ.
Chí ít trong một hai canh giờ, đám ai binh nước Sở sĩ khí tăng vọt.
Hơn nữa Sở Thái tử biểu hiện hoàn mỹ, tạm thời ổn định tất cả cục diện, thời khắc mấu chốt đứng ra.
Mà một màn đầy bi tráng này Ninh Kỳ.
Cũng cho quân phòng thủ trên thành Trấn Tây có sĩ khí vĩ đại.
Trong phút chốc.
Khí thế trên chiến trường giống như lại một lần nữa có đổi chỗ.
Sau khi Sở vương chết bây giờ giống như biến thành đỉnh phong quyết đấu giữa Ninh Kỳ cùng Thái tử nước Sở.
- Giết!
- Giết!
Hai người Ninh Kỳ cùng Lam Bạo chợt xông vào trong đại quân kỵ binh của Sở Thái t.
Trong nháy mắt, hai người này bị che mất!
Ninh Kỳ huy động đại kiếm, điên cuồng chém giết.
Chẳng bao lâu, chiến mã của gã đâm chết.
Ninh Kỳ xuống ngựa bộ chiến, cùng Lam Bạo hai người mặt đối mặt, đối chiến ngàn người.
Võ công của gã thật sự là kinh người.
Ngắn ngủi chỉ chốc lát.
Chung quanh gã liền chất chồng nhiều thi thể.
Người bị gã giết, còn có toàn thây.
Nhưng người bị Lam Bạo giết thì toàn bộ tan nát.
Nhưng, luận chiến kết quả.
Dĩ nhiên là Ninh Kỳ càng nhiều.
Đám kỵ binh dưới trường Thái tử nước Sở như tre già măng mọc xông về phía Ninh Kỳ.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Ninh Kỳ toàn thân đẫm máu, hoàn toàn nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Cả người, giống như một sát thần vậy.
Thái tử nước Sở hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Ninh Kỳ này lại lợi hại đến thế sao?
Vô số người đang theo dõi gã mà.
Bên cạnh gã có chừng hơn hai ngàn người, mà Ninh Kỳ bên người chỉ có mỗi Lam Bạo.
Nếu gã còn không dám giết tới, vậy còn có tư cách gì kế thừa ngai vàng nước Sở?
- Giết Ninh Kỳ, vì phụ vương báo thù!
Thái tử nước Sở mang theo hai người Đồ Đại, Đồ Nhị, điên cuồng mà đánh đến Ninh Kỳ.
Phụ vương gã chết vào tay kẻ địch hèn hạ ám sát, lấy tư cách Thái tử gã muốn tự tay báo thù cho phụ vương.
Như thế kế thừa vương vị mới danh chính ngôn thuận.
Thời khắc này.
Kỵ binh nước Sở xung quanh chợt cảm thấy được nhiệt huyết sôi trào.
Thái tử điện hạ uy vũ.
Đại vương tuy rằng ngã xuống, nhưng nước Sở của chúng ta tuyệt đối sẽ không thiếu người nối nghiệp.
Trong nháy mắt, Thái tử Sở vương trực tiếp vọt tới trước mặt Ninh Kỳ.
Năm người quyết chiến.
Đồ Đại, Đồ Nhị đối chiến Lam Bạo.
Thái tử nước Sở đối chiến Ninh Kỳ.
Gã tuy rằng dũng mãnh, nhưng võ công so sánh với Ninh Kỳ, vẫn có chênh lệch.
Dần dần rơi vào hạ phong.
Cao thủ bên cạnh gặp việc này, mau tiến lên bảo hộ Thái tử.
Sở Thái tử biểu hiện ra bản thân không sợ chết chút nào là được, không có cần thiết cùng Ninh Kỳ đơn đả độc đấu.
Ninh Kỳ lại một lần nữa lâm vào khổ chiến.
Một người, bị mười mấy vị cao thủ bao vây.
- Giết, giết, giết!
Cả người gã hoàn toàn giết đỏ cả mắt rồi.
- Phùn phụt!
Phía sau lưng trúng một kiếm.
- A...
Ninh Kỳ không có xoay người, hướng phía sau lưng chợt chém tới.
Tức khắc, cả người lẫn ngựa cao thủ nước Sở, rõ ràng bị chém thành hai nửa.
Lúc này Ninh Kỳ!
Trong lòng không có vật gì khác.
Chính là chiến đấu và chết!
Còn có không cam lòng vô hạn.
Thái tử coi thường Ninh Nguyên Hiến, trong lòng Ninh Kỳ cũng không quá xem trọng.
Nhưng... tình cảm Ninh Kỳ với Ninh Nguyên Hiến càng thêm phức tạp.
Gã không quen nhìn kiểu sống xa hoa lãng phí vô độ của Ninh Nguyên Hiến, nhưng lại rất kính nể tinh thần mạo hiểm ở thời khắc mấu chốt của ông.
Hơn nữa, Ninh Nguyên Hiến mặc dù đối với rất nhiều người vô tình, cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng tình thương đối với Ninh Dực, đối với Ninh Kỳ là thật.
Dứt bỏ tất cả chuyện này.
Ninh Kỳ cảm thấy, bản thân mình còn thích hợp làm một đấng quân vương hơn Ninh Nguyên Hiến rất nhiều.
Phụ vương vì sao không lựa chọn mình?
Lúc trước là Ninh Dực, gã có danh vị Thái tử, có họ Chúc hỗ trợ.
Thế nhưng Ninh Dực xong đời, sau đó phụ vương vì sao lựa Ninh Chính, mà không phải Ninh Kỳ?
Con làm sai à?
Con và hội Ẩn Nguyên có mật ước, con và họ Chúc có mật ước, con và đế quốc Đại Viêm có mật ước.
Nhưng tất cả chuyện này, ta cũng là vì cứu Việt quốc.
Phụ thân cảm thấy con bán nước?
Nhưng nếu không thỏa hiệp, Việt quốc liền mất.
Ninh Kỳ không sợ chết.
Chỉ cần bảo vệ Việt quốc, đất đai hôm nay mất đi, ngày mai con cũng có thể cầm về.
Con sai lầm rồi sao?
Lẽ nào nhất định phải như Ninh Chính, hoàn toàn hùng hồn chịu chết mới coi là dũng cảm sao?
Loại dũng cảm này chính con cũng có mà!
Ninh Kỳ con cũng có!
Trong nháy mắt, phía sau Ninh Kỳ lại trúng một kiếm.