Chương 723: Ninh Kỳ vẫy vùng trong địa ngục! Kết thúc đại chiến (2)
- Grào...
Gã chợt gầm lên như là thú dữ vậy, đánh sang tên đánh lén.
Cao thủ nước Sở kia, cả người lẫn ngựa trực tiếp bị Ninh Kỳ đánh ngã nhào xuống đất.
- Phùn phụt!
Ninh Kỳ đâm một kiếm chết luôn cả tên cao thủ lẫn chiến mã.
Trong nháy mắt, mười mấy người cao thủ nước Sở bao vây gã bị giết hơn phân nửa.
- Chết, chết, chết!
Ninh Kỳ như nổi điên, lại một lần nữa nhào đến Sở Thái tử xung phong liều chết.
Trăm tên kỵ sĩ bên Thái tử nước Sở, lại bị sát khí của Ninh Kỳ làm cho giật mình.
Thái tử nước Sở gặp việc này, lại một lần nữa dũng mãnh mà xông lên, cùng chém giết với Ninh Kỳ một chỗ.
Thời khắc mấu chốt, gã tuyệt đối không thể biểu hiện ra một chút sợ hãi chiến đấu.
Quả nhiên, Thái tử vũ dũng, lại một lần nữa làm cho đám người chung quanh huyết mạch sôi trào.
Tiếp đó, võ sĩ xung quanh lại một lần nữa bắt đầu xung phong liều chết, bao vây Ninh Kỳ.
- Tam điện hạ, thần không xong, thần đánh không lại hai người này, thần sắp bị giết... - Bên cạnh Lam Bạo rống to hơn.
Đồ Đại, Đồ Nhị cũng là dư nghiệt huyết mạch Khương Ly, hơn nữa còn là anh em sinh đôi, mặc dù có hơi ngốc, thế nhưng ở trên chiến trường phối hợp hoàn toàn là không có kẽ hở, lúc đó Đại Ngốc ngay từ đầu đều đánh không lại bọn họ, rơi vào thế hạ phong.
Lam Bạo hiển nhiên cũng đánh không lại.
Nhanh chóng bị hai anh em này đập chùy cho mấy lần.
Máu tươi cuồng phún.
- Tam điện hạ, thần sắp bị giết, không thể bảo hộ ngài nữa! - Lam Bạo hô to.
Ninh Kỳ rống to hơn:
- Cùng chết, cùng chết!
- Vậy ngươi hãy chết đi... - Một chất giọng lạnh lùng vang lên.
Đại tông sư nước Sở, thầy Thái tử Lý Huyền Kỳ tấn công sang chỗ này,
Một mình một kiếm, trực tiếp đánh về phía Ninh Kỳ, trợ công Sở Thái tử!
Lão chuẩn bị phế bỏ Ninh Kỳ trước, tiếp đó để Thái tử tự mình chém đầu Ninh Kỳ xuống.
Cứ như vậy, một trận chiến này liền xem như thắng.
Sở Thái tử cũng coi như là triệt để lập uy.
Tam vương tử Ninh Kỳ ánh mắt nhoáng lên.
Cường giả cấp đại tông sư, ta có thể thoát sao?
Không, đều đến lúc này.
Lui hay không cũng không sao cả.
Phụ vương, nếu con chiến đấu chết ở chỗ này, trong lòng có người liệu có một chút hối hận hay không?
Tiếp đó Ninh Kỳ lại một lần nữa hô to, giơ kiếm đánh về phía đại tông sư nước Sở Lý Huyền Kỳ.
Lúc này đây, là chân chính xung phong tự sát.
Nhưng mà...
Gã không có chết!
Bỗng nhiên, một bóng dáng nhanh như tuấn mã, vọt tới trước mặt của gã, chặn một kiếm trí mạng của Lý Huyền Kỳ.
- Lý Huyền Kỳ tông sư, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Người này chính là Bá tước Vũ An Tiết Triệt Việt quốc, đại nhân vật cuối cùng trong danh sách kẻ thù của Thẩm Lãng.
Lúc này phía sau ông ta mang theo mấy trăm tên cao thủ kiếm phái Nam Hải tấn công tới.
Võ công của Tiết Triệt này quả nhiên sâu không lường được.
Dù nhìn ông ta như thư sinh, thế nhưng lại luyện võ theo con đường cương mãnh, lúc cũng chém giết với đại tông sư nước Sở Lý Huyền Kỳ cũng tương xứng.
- Tam vương tử, thần đến giúp ngài!
Thét lên một tiếng!
Một dũng tướng khác của Việt quốc Trương Triệu cũng nhào sang.
Người này cũng rõ ràng dũng mãnh.
Lúc đó ở chiến trường nước Nam Ẩu, hai mươi vạn Việt quốc đối chiến bốn vạn tộc Sa Man, mắt thấy sẽ phải bỏ khỏi cuộc chiến, chính là Trương Triệu ở thời khắc mấu chốt dẫn kỵ binh tuôn ra, thay đổi tình hình chiến trường.
Người này không biết làm người, luôn luôn không thăng quan nổi, thế nhưng ở trên chiến trường cũng là dũng quan tam quân.
Vừa rồi Ninh Kỳ chỉ lo biểu diễn vở kịch động trời, muốn bắn chết Sở vương, mang theo Lam Bạo trực tiếp ra giết.
Kỵ binh phía sau đại chiến liền toàn bộ giao cho Trương Triệu.
Một vạn kỵ binh, đối chiến một vạn ba nước Sở, Trương Triệu lại thắng.
Lúc này mang theo hai ba nghìn kỵ binh sau cùng tấn công đến đây!
Cục diện trên chiến trường lâm vào tình huống đáng lo ngại!
Trung quân nước Sở vốn bảo vệ cho Sở vương, bây giờ Sở vương đã chết, bọn họ cũng sẽ không bảo hộ cho đài trung quân nữa
Còn lại hơn một vạn người, lại dũng mãnh mà giết qua đây.
Thế nhưng hơn một vạn người này là bộ binh.
Toàn bộ đại chiến cũng không có bởi vì Sở vương chết mà kết thúc, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Bởi vì hai vị thiếu quân Sở Thái tử cùng Ninh Kỳ đều biểu hiện quá ưu tú, khiến cho quân đội đôi bên cũng không có tan vỡ.
Bên kia, công thành chiến vẫn bừng bừng khí thế.
Xung Nghiêu dẫn đầu quân đội gia tộc họ Xung, tiếp tục điên cuồng chém giết.
Bên này Ninh Kỳ cùng Sở Thái tử chiến đấu, càng thêm hung tàn kịch liệt.
Ba nghìn kỵ binh bên người Sở vương hôm nay còn lại chừng một ngàn.
Thế nhưng phía sau lại có hơn một vạn bộ binh bắt đầu trợ giúp.
Ngược lại bên người Ninh Kỳ cũng chỉ có hơn ba ngàn người.
Hơn ba ngàn người, đối chiến một vạn sáu ngàn người nước Sở.
Hơn nữa trong cái chiến trường đầy phức tạp và đáng lo lắng này, ưu thế kỵ binh xung phong đã còn, chỉ còn ưu thế nhìn xuống từ trên cao.
Sau phút giây lo lắng ngắn ngủi.
Quân đội Ninh Kỳ chẳng bao lâu rơi vào hạ phong.
Chiến trường lâm vào cục diện càng thêm phức tạp.
Lam Bạo đối chiến với Đồ Đại, Đồ Nhị, rơi vào rồi hạ phong tuyệt đối.
Tiết Triệt cùng đại tông sư nước Sở Lý Huyền Kỳ tương xứng.
Ninh Kỳ suất lĩnh mấy trăm tên cao thủ kiếm phái Nam Hải đối chiến thân vệ Sở Thái tử, lại chiếm cứ thượng phong.
Thế nhưng ở chiến trường bên ngoài, ba nghìn kỵ binh của Trương Triệu đối mặt hơn một vạn đại quân nước Sở, lại rơi vào hạ phong.
Bao vây rồi lại bị bao vây, thượng phong cùng hạ phong như cài răng lược vào nhau.
Thế nhưng Ninh Kỳ biết, nếu cục diện không đột phá, một trận chiến này gã vẫn phải thua.
Muốn xoay cục diện, nhất định phải lợi dụng ưu thế nhỏ nhất trong chiến cuộc.
Có thể nói, chỉ có một biện pháp.
Bắt được Sở Thái tử!
Ninh Kỳ hơi hơi nhắm mắt lại, cũng chỉ có không đến nửa giây.
Liệt tổ liệt tông ở phía trên, xin giúp cho con một tay.
Tiếp đó, Ninh Kỳ chợt mở hai mắt ra.
Lại một lần nữa hóa thân biến thành thú dữ chiến trường, tấn công điên cuồng về phía Sở Thái tử.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái theo sau gã cùng nhau giết tới.
Sở Thái tử kinh hãi!
Gã mặc dù có hơn một vạn đại quân, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thế nhưng...
Ở cái khu vực nhỏ trước mắt này, gã rơi vào hạ phong.
Phải làm sao?
Chạy?
Không được, không thể chạy!
Lúc Ninh Kỳ lẻ loi một mình rơi vào muôn trùng vây cũng không có chạy, bên cạnh gã còn có hơn một ngàn kỵ binh, tại sao phảichạy?
Một khi chạy trốn, dẫn phát cục diện tan vỡ, thể diện gã đâu tồn tại nữa? Uy nghiêm ở đâu?
Thế là, Sở Thái tử lại một lần nữa dũng mãnh không gì sánh được, dẫn đầu một nghìn thân vệ sau lưng, đánh đến chỗ Ninh Kỳ.
Mấy trăm người của Ninh Kỳ cùng người hơn một ngàn người của Sở vương, lại một lần nữa chém giết cùng một chỗ!
Trong phút chốc, trên chiến trường giống như cũng chỉ có hai người kia.
Sở vương người lúc trước luôn luôn bị Sở vương áp chế, tuy rằng là Thái tử quý giá, nhưng cũng không có bao nhiêu uy nghiêm.
Tâm tình bịđè nén hai mươi năm, chỉ vì hướng toàn bộ nước Sở chứng minh bản thân.
Ninh Kỳ cũng là như vậy.
Lúc trước bị Ninh Dực áp chế, bây giờ Ninh Chính lại trở thành đối thủ cạnh tranh của gã, cũng bởi vì cùng đế quốc Đại Viêm mật ước khiến cho lưng gã đeo danh hiệu bán nước.
Ta cũng không cam!
Hai thiếu quân, lại một lần nữa điên cuồng chém giết cùng một chỗ.
Trước đây bao lâu?
Hai người còn nâng ly chúc mừng.
Hai nước quan hệ không tốt, thế nhưng nước Sở mỗi lần có đại sự, Việt quốc vẫn là phải phái người đi.
Ví như sinh nhật Sở vương, ví như đại hôn Thái tử nước Sở.
Thái tử Việt quốc Ninh Dực không đi, vậy cũng chỉ có Ninh Kỳ đi.
Ở kinh đô nước Sở bảy năm trước.
Sở Thái tử tự mình chiêu đãi Ninh Kỳ, hai người đều yêu võ, ngay dưới ánh trăng luận võ.
Không có bất kỳ người nào chứng kiến.
Trận chiến ấy!
Sở Thái tử thắng.
Nhưng... Là Ninh Kỳ cố ý để thua.
Hơn nữa Ninh Kỳ ngày đó cũng không mạnh bằng Ninh Kỳ bây giờ.
Sau khi đại chiến trên trăm hiệp!
Võ sĩ bên cạnh cả hai người càng ngày càng ít.
Hai người đều giống như điên cuồng, tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu.
Nguyên bản Ninh Kỳ đã sớm thắng lợi, nhưng trên người gã thụ thương nhiều chỗ máu tươi chảy ròng ròng, hơn nữa đã chém giết hơn một canh giờ.
Mà sức chiến đấu Sở Thái tử còn thuộc về trạng thái tột cùng.
Cho nên, ngay từ đầu hai người gần như tương xứng.
Thế nhưng dần dần...
dưới chân Ninh Kỳ lảo đảo một trận.
Keng...
Vào một chiêu nào đó, đại kiếm trong tay Ninh Kỳ bỗng nhiên chợt rạn nứt.
- Phùn phụt...
Sở Thái tử chợt một kiếm đâm vào ngực Ninh Kỳ.
Trong lòng gã không khỏi mừng rỡ.
Cuối cùng thắng!
Gã cuối cùng thắng.
Nhưng mà một giây sau!
Bộ ngực gã cũng đau đớn một trận.
Chỉ thấy được bên trong thanh kiếm gãy của Ninh Kỳ vọt ra một thanh tế kiếm (*).
(*) kiếm mảnh cạnh sắc, có thể là rapier hay espada ropera
Tiếp đó, trước ngực vết thương từ đau nhức biến thành tê dại.
Cả người, lảo đảo quỳ xuống đất.
Ninh Kỳ rút ra tế kiếm, tóm tóc Sở Thái tử, kiếm ngang cổ gã.
- Sở Thái tử bị bắt!
- Sở Thái tử bị bắt!
Thái tử nước Sở hô to:
- Nước Sở tướng sĩ không cần lo cho ta, hãy chém tận giết tuyệt Việt quân, chém giết sạch sẽ!
Tiếp đó, cổ gã chợt vọt đến lưỡi kiếm của Ninh Kỳ.
Tức khắc, cổ của gã chảy máu ròng ròng.
Sở vương tử ngã xuống.
Như vậy, gã đã chết à?
Không có!
Gã lao vào Ninh Kỳ kiếm là thật, nhưng không phải dùng động mạch chủ đụng vào, mà là dùng gáy.
Gã dũng cảm đến thế này sao?
Vâng, không hoàn toàn đúng!
Những lời này, gã nhất định phải thốt ra.
Như thế mới có thể biểu hiện ra ý chí chiến đấu của mình.
Cú va chạm kia thoạt nhìn như tìm chết.
Nhưng gã cũng nhất định phải làm như vậy.
Một Thái tử bị bắt, là không có hi vọng kế thừa vương vị.
Thế nhưng...
Một Thái tử thà tự sát cũng không muốn bị bắt, là có thể được tất cả mọi người kính yêu, dù cho bị bắt cũng vẫn không mất nhân tâm.
Cho nên ở thời khắc mấu chốt.
Sở Thái tử chiến thắng sợ hãi trong lòng, làm ra hành động lao đến dùng kiếm cứa cổ.
Trong phút chốc.
Cổ của gã máu tươi trào ra.
Nhìn thấy mà giật mình.
Ninh Kỳ giơ Sở Thái tử lên thật cao, hét lớn:
- Hỡi tướng sĩ nước Sở, Thái tử điện hạ các ngươi đang hấp hối, căn cứ đạo nghĩa, ta cần phải lập tức cứu trị hắn, các ngươi chẳng lẽ muốn nhìn Thái tử các ngươi chết à?
- Lui ra phía sau, lui ra phía sau! - Ninh Kỳ hô to.
Quân Sở lệ nóng doanh tròng.
Trời cao vì sao phải như thế?
Đại vương mới vừa chết bất đắc kỳ tử, mọi người chấn động muốn chết.
Thế nhưng Thái tử đứng ra, dũng mãnh không gì sánh được, ổn định chiến cuộc.
Mà bây giờ, Thái tử lại cũng phải chết à?
Nếu như Thái tử chết rồi.
Nước Sở của ta còn có thể trông cậy vào ai đây?
Không thể không nói, vừa rồi Sở Thái tử biểu hiện quả thực thu hoạch lòng toàn bộ quân Sở.
Gã không phải đầu hàng bị bắt.
Mà là thụ thương bị bắt, hơn nữa thà lao vào kiếm tự sát, cũng không muốn biến thành tù binh.
Có Thái tử như vậy, còn cầu mong gì?
Ninh Kỳ lại một lần nữa hô to:
- Ta nhất định phải lập tức chữa trị Thái tử nước Sở, các ngươi lui, thối lui mau! Chẳng lẽ muốn nhìn Sở Thái tử chết à?
Mí mắt của Thái tử thái sư, đại tông sư nước Sở Lý Huyền Kỳ muốn nứt ra.
Lão và Tiết Triệt vẫn không có phân ra thắng bại.
Nhìn thấy Thái tử sống chết chưa biết.
Bây giờ nước Sở tiến vào cục diện nguy hiểm nhất.
Kinh đô bị Thẩm Lãng chiếm lĩnh, Sở vương chết bất đắc kỳ tử, Thái tử lại chưa biết sống chết.
Trận chiến trước mắt này đã không phải là mấu chốt nhất.
Giữ được Thái tử, mới là then chốt.
- Đình chiến, đình chiến!
- Rút lui, rút lui!
Thái tử thái sư Lý Huyền Kỳ dẫn đầu đại quân rút lui.
- Ninh Kỳ, nếu như Thái tử điện hạ chết đi, nước Sở của ta dù cho tử chiến đến người cuối cùng, cũng phải diệt Việt quốc của nhà ngươi! - Lý Huyền Kỳ hô to.
Ninh Kỳ hét lớn:
- Nếu như Sở Thái tử chết đi, Ninh Kỳ ta đây chôn cùng!
- Đình chiến, đình chiến!
Thái tử thái sư Lý Huyền Kỳ hô to.
Sở vương đã chết, Thái tử sống chết chưa biết.
Người có địa vị tối cao trong toàn bộ quân Sở chính là vị này Lý Huyền Kỳ.
Trong tay ông kỳ thực không có bao nhiêu binh quyền, thế nhưng tư cách lão luyện, tước vị cao.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của lão.
Mấy tên tướng lĩnh trên đài trung quân liếc nhau.
Tiếp đó, hạ lệnh.
Ra lệnh thu binh, ra lệnh thu binh!
Tiếng chiêng vang lên.
Gần hai mươi vạn đại quân nước Sở, rút đi như thủy triều.
Hai chân Ninh Kỳ như nhũn ra, mắt muốn hoa đi.
Cuối cùng kết thúc.
Đại chiến ác mộng này cuối cùng kết thúc.
Gã cuối cùng chống đỡ đến cuối cùng.
Tuy rằng, nghênh tiếp gã còn có thử thách chính trị như luyện ngục.
Nhưng ít ra một trận chiến ngày hôm nay này, gã chống được.
Thành Trấn Tây không có thất thủ.
Gia tộc họ Xung cũng không có diệt vong.
Thậm chí, gã Ninh Kỳ còn bắt Thái tử nước Sở làm tù binh.
Cái vở kịch hoành tráng bắn chết Sở vương này gã diễn hỏng, thế nhưng kế tiếp gã vãn hồi một chút cục diện.
Bắt Thái tử nước Sở làm tù binh, tuy rằng thua kém chuyện thế nhân khiếp sợ như bắn chết Sở vương, nhưng coi như là một kiện công lao.
Thẩm Lãng, ngươi lợi hại, thực sự gần như một chân đá ta xuống vực sâu vạn trượng.
Thế nhưng ở ngay lúc tuyệt vọng, ta bắt được một vách đá, ta không có ngã xuống.
Đại quân nước Sở thối lui sau khi.
Tiết Triệt động thủ, trước cứu Sở Thái tử mệnh lệnh, chí ít không cho gã chết tại đây trên chiến trường.
Tiếp đó, Ninh Kỳ suất lĩnh mấy nghìn tàn quân, ra khỏi vào đến bên trong thành Trấn Tây.
Đến tận đây, cuộc chiến thành Trấn Tây kết thúc triệt để.