Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 724: Thẩm Lãng ác độc! Ý chí đế vương! (1)

Chương 724: Thẩm Lãng ác độc! Ý chí đế vương! (1)





Thái tử nước Sở yếu ớt tỉnh lại.

Hắn bị cứu sống.

- Vương huynh tỉnh rồi? - Ninh Kỳ hỏi:

- Cảm thấy thế nào?

Lúc này quả thực trông gã còn thảm hơn cả Thái tử nước Sở, vết thương trên người không dưới mười mấy chỗ.

- Cũng được. - Thái tử nước Sở cũng còn cảm giác tức sùi bọt mép trước đó, thậm chí ánh mắt nhìn phía Ninh Kỳ cũng không có địch ý nào cả.

- Cảm ơn Tiết đại nhân thi triển diệu thủ cứu giúp. - Thái tử nước Sở hướng Tiết Triệt nói.

- Điện hạ khách khí. - Tiết Triệt nói:

- Tấm thân của điện hạ phải gồng gánh hy vọng của nước Sở, Triệt không dám không tận tâm tận lực.

Lời này cũng không phải giả dối.

Thái sư Thái tử nước Sở Lý Huyền Kỳ lúc này vẫn còn bên ngoài thành Trấn Tây, dẫn theo mấy chục danh tướng lĩnh nhìn trong thành không chịu rời đi, cùng đợi tin tức mới nhất của Sở Thái tử.

Bây giờ thế này đặc biệt rõ ràng, nếu như Việt quốc không thả Sở Thái tử, bọn họ sẽ liều mạng hết mọi lực lượng công thành.

- Thần đây phải đi nói cho Lý Huyền Kỳ đại nhân, Thái tử điện hạ đã không còn ngại nữa. - Tiết Triệt nói:

- Mặt khác nhất định phải nói rõ một chút, Thái tử điện hạ chẳng bao giờ bị bắt, chẳng qua là thụ thương bất tỉnh, Việt quốc của ta xuất phát từ đạo nghĩa, mang ngài vào thành cứu chữa thôi.

Dứt lời, Tiết Triệt lại đi ra.

Bên trong căn phòng, chỉ còn sót Sở Thái tử cùng Ninh Kỳ.

- Ngươi thực sự cấu kết núi Phù Đồ, mưu sát phụ vương ta? - Sở Thái tử nói:

- Nhan phi, cùng Nhan Lương là hung thủ thật sao?

Ninh Kỳ gật đầu một cái nói:

- Đúng là núi Phù Đồ mưu sát Sở vương, hơn nữa sớm có dự mưu, ta xem như là vừa gặp kỳ hội, lúc đầu muốn tiếp tục diễn vở kịch hoành tráng giết Sở vương, lập được công trạng lớn, kết quả vương huynh cũng nhìn thấy, thiếu chút nữa lâm vào tai họa ngập đầu.

Sở Thái tử nói:

- Vậy Nhan phi cùng Nhan Lương thì sao?

Ninh Kỳ nói:

- Ta không biết hai người này là người của núi Phù Đồ, thậm chí ta không biết Sở vương là chết như thế nào. Ta chỉ biết là ta bắn tên chính là tín hiệu, khi mũi tên của ta ở đỉnh đầu Sở vương bùng nổ, ông tasẽ bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Sở Thái tử nhớ lại cách Sở vương chết.

Rõ ràng vô cùng thê thảm, máu tươi cuồng phún, cái ót cùng trên cổ, xuất hiện vô số chi chít cái lỗ.

Kỳ thực đây là bị vô số cổ trùng cắn đứt, nhưng nhìn qua như là bị nổ ra vô số cái lỗ vậy.

Sở Thái tử thở dài nói:

- Kỳ thực sớm có người ám chỉ qua ta, việc làm phụ vương trước kia chọc giận tới hoàng đế bệ hạ. Năm gần đây hay bởi vì lãnh thổ quốc gia có mâu thuẫn to lớn với núi Phù Đồ, phụ vương biểu hiện ra kính cẩn nghe theo, thế nhưng nhưng trong lòng nửa bước không nhưng.

Làm sao núi Phù Đồ còn có thể cùng nước Sở giữa có mâu thuẫn lãnh thổ?

Lãnh địa núi Phù Đồ là một hồ nước ở trên cao so với mặt biển, tên gọi Phù Hải, cùng tiếp giáp mấy quốc gia, kể cả nước Sở.

Nhưng then chốt ỡ chỗ, bởi vì có chút nguyên nhân, mực nước Phù Hải luôn luôn dâng lên, ngắn ngủi mười năm, đã tăng lên mấy thước.

Mà núi Phù Đồ rất bá đạo, chỉ cần chỗ nào được Phù Hải bao phủ chính là lãnh địa của núi Phù Đồ.

Nói cách khác, núi Phù Đồ mỗi ngày đều ngầm chiếm lãnh địa mấy quốc gia, nước Sở ở biên giới đông nam núi Phù Đồ, địa thế tương đối thấp, cho nên diện tích bị Phù Hải bao phủ lớn nhất.

Sở vương đương nhiên không muốn, cho nên sẽ phải ở phía trên biên cảnh xây dựng đê đập, ngăn cản Phù Hải lan tràn.

Núi Phù Đồ vài lần cùng Sở vương đàm phán, đều tan rã trong không vui.

Thái tử nước Sở nói:

- Ninh Kỳ, ta có thể hỏi đệ một chuyện không?

Ninh Kỳ nói:

- Mời nói.

Thái tử nước Sở nói:

- Đệ và hoàng đế bệ hạ đến tột cùng có mật ước hay không?

Ninh Kỳ không nói.

Thái tử nước Sở nói:

- Cái mật ước gì?

Ninh Kỳ vẫn không nói.

Tuy rằng Ninh Kỳ cũng không nói gì, nhưng Thái tử nước Sở giống như đã lấy được đáp án.

- Tiếp thu sắc phong hoàng đế của đế quốc Đại Viêm, Việt vương đổi thành Việt thân vương đế quốc Đại Viêm sao? - Sở Thái tử bèn hỏi.

Gã biết điểm này không khó, bởi vì gã cũng nghe phong thanh, thậm chí sứ thần đế quốc Đại Viêm nhiều lần thăm dò Sở vương, nhưng đều bị ông ta cự tuyệt.

Do Việt vương biến thành Việt thân vương, nghe vào không có gì, nhưng vấn đề cũng rất nghiêm trọng.

Dựa theo phép tắc ban đầu, đế quốc Đại Viêm cùng thiên hạ các nước cùng hợp thành vương triều Đại Viêm.

Đế quốc là cùng chủ, nước chư hầu là huynh đệ.

Mà một khi đổi Việt vương là Việt thân vương đế quốc Đại Viêm, liền tỏ ý Việt quốc trở thành nước phiên thuộc đế quốc Đại Viêm.

Nước chư hầu cùng nước phiên thuộc, không phải một khái niệm.

Lấy một cái ví dụ.

Thái tử nước chư hầu, trên căn bản do chính nước đó định đoạt, hoàng đế của đế quốc Đại Viêm không có quyền quyết định.

Chỉ khi nào trở thành nước phiên thuộc, vậy Thái tử quốc gia này liền cần Hoàng đế Đại Viêm sắc phong.

Thậm chí còn không chỉ có như thế, phát triển đến cuối cùng, Tể tướng nước phiên thuộc cũng có thể có thể do đế quốc Đại Viêm phái ra.

Đương nhiên điểm này, Việt quốc kỳ thực đã có hình thức ban đầu.

Năm đó Ninh Nguyên Hiến vì tự bảo vệ mình hướng gia tộc họ Chúc cầu cứu, từ đó về sau Chúc Hoằng Chủ trở thành tướng phụ, lão biểu hiện ra là Việt quốc thần tử, nhưng chân chính thuần phục cũng là đế quốc Đại Viêm.

Thái tử nước Sở nói:

- Ninh Kỳ, chuyện này do đệ là người khởi xướng a.

Ninh Kỳ nói:

- Nếu như đổi vương huynh ở vào vị trí của đệ, có thể làm như thế nào?

Thái tử nước Sở thở dài một tiếng.

Đúng vậy, đổi cho gã ở vào vị trí Ninh Kỳ, có thể làm được tốt hơn sao? Không thể.

Ninh Kỳ đã làm rất khá.

Uy nghiêm hoàng đế bệ hạ thật là đáng sợ.

Hơn nữa tân chính đế quốc Đại Viêm đã gần như sắp hoàn thành, Thượng Thư Đài huỷ bỏ cũng lửa sém lông mày, cải tổ nội các cũng bừng bừng khí thế.

Tân chính sau khi hoàn thành, tập trung hoàng quyền lên cao độ.

Quốc lực của đế quốc Đại Viêm tăng lên một bậc thang nữa.

Chỉ cần hoàng đế bệ hạ sẵn lòng, có thể đồng thời đánh ba nước chư hầu xung quanh trở lên.

Làm hoàng đế bệ hạ đưa ánh mắt rơi vào trên người Ninh Kỳ, gã có thể chống đối à?

Thái tử nước Sở có một câu nói, sau khi thoáng do dự vẫn là không có nói ra, nhưng ý kiến đã biểu hiện đặc biệt rõ ràng.

Sở vương chết, biểu hiện ra là Ninh Kỳ cùng núi Phù Đồ cấu kết mưu sát.

Nhưng mà, người chân chính giết chết Sở vương là... Hoàng đế bệ hạ!

Không có hoàng đế bệ hạ ngầm đồng ý, núi Phù Đồ cũng không dám động thủ.

Thái tử nước Sở nói:

- Hai mươi mấy năm trước, phụ vương nằm giữa hai người Khương Ly cùng hoàng đế đều thuận lợi, Khương Ly huỷ diệt, sau đó ông ta lại thừa cơ xuất binh thôn tính hai hành tỉnh vương quốc Đại Càn, mặc dù sau đó lại phun ra một hành tỉnh, nhưng đúng là vẫn còn chọc giận tới hoàng đế bệ hạ. Kỳ thực trong lòng ta, khi vua Căng lui binh, Ngô vương rút lui, ta cảm thấy trận chiến tranh này nên kết thúc. Ta có nghĩ tới khuyên nhủ phụ vương, chính thức cùng Việt quốc đàm phán, cho các ngươi tùy tiện cắt nhường hai ba trăm dặm quốc thổ là xong. Nhưng ta không có nói ra, bởi vì ta biết phụ vương kiên quyết không đồng ý.

Sở vương đương nhiên sẽ không đồng ý, sự tham lam của người này với đất đai quả thực không có cực hạn.

Ninh Kỳ nói:

- Vương huynh, thế giới phải thay đổi! Kế tiếp mười mấy hai mươi năm, chư hầu tranh bá không còn chủ lưu, đoàn kết sống sót thế nào mới là trọng yếu nhất.

Thái tử nước Sở im lặng.

Đế quốc Đại Viêm diệt Khương Ly, sau đó không có lập tức thống nhất thiên hạ, mà là tranh thủ trận thắng lợi to lớn này tiến hành cải cách tân chính, đồng thời tiêu hóa thành quả thắng lợi của Khương Ly.

Lúc này hoàng đế đế quốc chuyên chú với trong nước, đối với nước chư hầu bên ngoài có hơi buông tay.

Cho nên mới có hai nước Sở Việt ở phía nam tranh bá.

Mà bây giờ đế quốc tân chính hoàn thành, cho nên thái độ đối với thiên hạ các nước sẽ hoàn toàn thay đổi.

Bởi vì đối với đế quốc Đại Viêm mà nói, thời cơ thống nhất thiên hạ đã đến.

Trực tiếp chống lại hoàng đế?

Không có khả năng làm chuyện ấy đâu, hoàn toàn phải chết.

Nhưng không chống cự (*), trực tiếp bị thôn tính, chuyện đó cũng không thể nào.

(*) Ở đây Bánh nhắc chính sách Không Chống Cự năm xưa của Tưởng Giới Thạch ra lệnh cho Trương Học Lương để mặc cho quân Nhật tấn công vùng Đông Bắc Trung Quốc. Ban đầu là để cho quân Nhật tấn công trước để có cớ đánh đuổi một thể nhưng sau đó phe Tưởng lại không viện quân, cuối cùng dẫn đến ba tỉnh Đông Bắc rơi vào tay quân Nhật, đồng thời cũng làm cho dã tâm của phát xít Nhật được dịp bành trướng hơn nữa.

Cho nên Ninh Kỳ nói đúng, thế giới thay đổi.

Kế tiếp chiến tranh cùng mâu thuẫn thiên hạ các nước không phải chủ lưu, ôm nhau sưởi ấm, chống đỡ đế quốc chiếm đoạt mới là sứ mệnh duy nhất.

- Ninh Chính không tệ... - Ninh Kỳ nói:

- Bản thân nó có ý chí như sắt, hơn nữa độ lượng rất lớn, có quyết tâm to lớn giải quyết tai hoạ ngầm trong nước, cái điểm trị đại quốc như nấu món ngon trên người nó biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng nó quá cương trực, một khi để nó kế thừa vương vị, nhất định sẽ lựa chọn trực tiếp chống lại Hoàng đế Đại Viêm, cho đến lúc này mấy trăm năm cơ nghiệp Việt quốc liền khó giữ được.

- Thẩm Lãng... - Sở Thái tử nhắc đến.

Ninh Kỳ nói:

- Thẩm Lãng người này là thiên tài, gần như không gì làm không được vậy. Thế nhưng chí ít hắn bây giờ là không được, không sửa đổi được cục diện nguy hiểm Việt quốc. Sức mạnh mưu trí có hạn, hơn nữa người này không ôm chí lớn, chỉ lo bản thân thoải mái. Chuyện ngày mai, chuyện sau này hắn hoàn toàn bất chấp. Cho nên hắn còn khuya mới xứng làm đối thủ của đế quốc Đại Viêm, hắn... không cứu vớt được Việt quốc.

Sở Thái tử do dự một lúc lâu rồi nói:

- Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm lớn tuổi, Thái tử lên ngôi cần bước đệm chuyển tiếp, chuyện này có phải chăng một cái cơ hội?

Lời này có ý nghĩa càng sâu.

Ninh Kỳ nói:

- Nói chẳng hay ho gì, biểu hiện của vương huynh hôm nay có thể nói là hoàn mỹ. Thế nhưng Thái tử của đế quốc Đại Viêm càng xuất sắc, hắn một mình đảm đương một phía đã vượt qua mười lăm năm, ta ngược lại có một loại lo lắng khác, tân hoàng thượng vị, sau đó ngược lại càng phải lập uy, giết gà dọa khỉ, chọn trúng một nước trong đám chư hầu động thủ. Nếu lúc này ai chống lại ý chí của tân hoàng, kẻ đó sẽ gặp chuyện không may. Đệ mặc kệ người khác, nhưng Việt quốc của đệ không thể làm con chim đầu đàn này. Nhưng nếu như Ninh Chính nối ngôi, vậy con chim đầu đàn này nó phải làm.

Ý tứ trong lời nói này liền càng sâu hơn.

Ninh Kỳ thuận theo hoàng đế, không làm chim đầu đàn.

Vậy ai sẽ làm con chim đầu đàn này đây?

Ngô vương? Tân Càn vương?

Hoặc là Tấn vương đang mạnh nhất trong đám chư hầu sao?

Ninh Kỳ không có nói ra, nhưng lại là biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Trước tiên hãy thuận theo hoàng đế.

Thế nhưng, đến khi nước khác phải làm chim đầu đàn, đến khi các nước thiên hạ đều phản kháng đế quốc Đại Viêm, vậy cơ hội của gã liền đến.

Ninh Kỳ nói:

- Vương huynh, bên người Sở vương có Nhan phi, mà bên cạnh đệ có Tiết Tuyết. Trình độ nào đó, vận mệnh chúng ta là giống nhau. Đế quốc thâm nhập đối với chúng ta phải sâu hơn trong tưởng tượng nhiều lắm.

Gia tộc họ Chúc, thần tử đế quốc Đại Viêm.

Hội Ẩn Nguyên, siêu tổ chức tiền tài của đế quốc Đại Viêm.

Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, các thế lực siêu thoát bên ngoài v.v… đều âm thầm quan hệ thân thiết không chi sánh bằng với đế quốc Đại Viêm.

Thiên Nhai Hải Các hỗ trợ Thái tử Ninh Dực, núi Phù Đồ thì qua cái tiểu hào Nam Hải kiếm phái hỗ trợ Ninh Kỳ.

- Ôm nhau sưởi ấm đi, vương huynh! - Ninh Kỳ nói:

- Kế tiếp kinh đô của hai ta phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Như thế tương lai bất kể là nguy nan hay là cơ hội, chúng ta cũng có thể trả lời. Tích góp lực lượng từng tí một nghênh tiếp bão táp diệt vong mười mấy năm sau mới là chuyện chúng ta bây giờ nên làm nhất. Chiến tranh giữa hai nước chúng ta chẳng còn chút ý nghĩ nào nữa, dù cho cắt nhương hành tỉnh Thiên Tây cho vương huynh thì sao? Có thể địch nổi đế quốc Đại Viêm à? Ngược lại phải trở thành cái đinh trong mắt hoàng đế bệ hạ.

Cái chết của Sở vương chính là chứng minh thê thảm nhất. Làm suy yếu chư quốc thiên hạ là ý chí của hoàng đế, bất kỳ một phe phái nào muốn mạnh hơn đều sẽ phải chịu hoàng đế chèn ép mạnh mẽ.

- Ta cần phải bàn giao trong nước. - Sở Thái tử nói.

Ninh Kỳ nói:

- Cắt nhường hai trăm dặm lãnh địa cho vương huynh, coi như là thắng lợi. Chí ít bên trong nước Sở, không có huynh đệ nào có thể đấu lại vương huynh nên ngai vàng của huynh vẫn ổn thỏa.

Sở Thái tử nói:

- Vậy còn bên đệ thì sao?

- Đệ ấy à? - Ninh Kỳ nói:

- Phiền toái của đệ lớn, phải xem hoàng đế bệ hạ có muốn kéo đệ một cái hay không.

Sở vương chết, xem như hung thủ trực tiếp là núi Phù Đồ, nhưng chủ mưu thực sự chính là hoàng đế bệ hạ.

Ninh Kỳ chẳng qua là phối hợp, trình độ nào đó là cõng oan ức thay cho hoàng đế. Gã còn chẳng ăn được thịt mà mồm bị đâm đầy máu.

Nếu như hoàng đế muốn rũ sạch bản thân, vậy dùng một đầu ngón tay trực tiếp đè Ninh Kỳ chết.

Bởi vì Sở vương ngàn vạn lần không nên hô lên mấy chữ núi Phù Đồ hại ông ta.

Nhưng nếu như hoàng đế bá đạo, không chú ý những lời đồn nhảm nhí, vậy sẽ sực tiếp rửa sạch tất cả tội danh cho Ninh Kỳ.

Do đó, phải nhìn xem hoàng đế có muốn gánh cái chỗ bẩn nho nhỏ này hay không.

- Nếu ta vượt qua một kiếp này, sau này nguyện ý cùng trông coi với vương huynh. - Ninh Kỳ hướng Sở Thái tử vươn tay.

Thái tử nước Sở thoáng kinh ngạc, tiếp đó vươn tay cùng Ninh Kỳ nắm.

Ninh Kỳ nói:

- Bằng không, chúng ta nên ký kết Hiệp định đình chiến?

Thái tử nước Sở gật đầu nói:

- Có thể, thế nhưng cuối cùng phụ vương ta ngã xuống từng nói Ninh Kỳ hại ông ta, đệ phải cho ta một cái công đạo.

Ninh Kỳ nói:

- Được, sau khi ký hết Hiệp định đình chiến, đệ sẽ ẻ loi một mình theo vương huynh đi đến đại doanh nước Sở, sẵn lòng tiếp thu bất kỳ điều tra, tùy ý bên huynh xử trí.

Nghe những lời này, Thái tử nước Sở kinh ngạc.

Ninh Kỳ... này thật đúng là không tầm thường.

- Được!

Tiếp đó, Ninh Kỳ cùng Thái tử nước Sở chính thức ký kết 《 Hiệp định đình chiến 》.

Đương nhiên, đây chỉ là một bản dự thảo, còn các điều kiện chi tiết tiếp theo cần sứ đoàn hai nước tiến hành đàm phán kỹ càng.

Thế nhưng, hai người đã bắt đầu quyết định nhạc dạo đình chiến trước rồi.

...

Bên trong phủ gia tộc họ Xung.

Ba người Ninh Kỳ, Xung Nghiêu, Tiết Triệt đang bàn bạc với nhau.

- Kế tiếp, nên làm sao mặt trận nguy cơ này. - Xung Nghiêu nói:

- Mưu sát Sở vương, cái tội danh này quá lớn, đế quốc Đại Viêm đã không thể làm ngơ.

- Có thể vu tội danh này đến trên đầu Thẩm Lãng hay không?

Ninh Kỳ nói:

- Thật sự chưa chắc là vu oan, cái chết của Sở vương là có tính toán, nhưng kẻ trực tiếp giết ông ta chính là tên Thẩm Lãng này.

- Mọi người đều biết, Thẩm Lãng là bậc thầy dùng độc, Sở Nhẫm mới vừa cầm mật thư đưa cho Sở vương, Sở vương liền chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa phong thư này nhất định là đi qua tay Thẩm Lãng, cho nên cầm tội danh mưu sát Sở vương vu oan đến trên đầu Thẩm Lãng có khi lại hợp lý.

Ninh Kỳ nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu.

- Không, không nên cử động! - Ninh Kỳ nói.

Lần này Sở vương chết, xét đến cùng là bởi vì hoàng đế bệ hạ, Ninh Kỳ xem như là kẻ cõng oan thay cho hoàng đế.

Cho nên Ninh Kỳ không thể có bất kỳ động tác gì, mà là đều quyền trọng tại giao cho hoàng đế bệ hạ.

Bằng không dù cho gã có đẩy cái tội danh mưu sát Sở vương đến trên đầu Thẩm Lãng, ở trong mắt hoàng đế cũng chỉ có một nghĩa là, Ninh Kỳ nhà ngươi không muốn gánh tiếng xấu cho trẫm sao? Kể từ đó, giá trị Ninh Kỳ ở trong lòng hoàng đế Đại Viêm liền giảm đi.

Cho nên Ninh Kỳ phải mạo hiểm như vậy.

Cung kính cầm cổ của mình đặt ở dưới kiếm hoàng đế bệ hạ.

Tất cả mọi người nói ta mưu sát Sở vương?

Ta không nguỵ biện, cũng không chống lại, sẽ chờ hoàng đế bệ hạ phán xét.

Đây là một chuyện nguy hiểm, nhưng lại là một cái cơ hội.

Nếu Hoàng đế Đại Viêm bệ hạ sẵn lòng giữ lại Ninh Kỳ, vậy thu hoạch của gã liền vượt xa nỗ lực.

Ở thời khắc mấu chốt này, Ninh Chính đã tạo dựng nên công trạng lớn, hơn nữa phụ vương Ninh Nguyên Hiến vốn là hỗ trợ Ninh Chính thượng vị.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch