Chương 730: Chân tướng ly kỳ! Chết thảm! Tất cả đều kết thúc (1)
Ca ca?!
Tiếng xưng hô này vừa ra, ba người Thẩm Lãng, Cơ Tuyền, Ninh Hàn đều không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì tiểu công chúa rất ít trực tiếp hô lên hai chữ này, nàng đương nhiên là có rất nhiều “ca ca”, thế nhưng, hoặc là kêu Thái tử “ca ca”, hoặc là ở trước “ca ca” cộng thêm tên.
Ở trong trí nhớ, hình như không có trực tiếp kêu ca ca.
Tiểu công chúa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, le lưỡi một cái nói:
- Vị ca ca này, là ca ca chữa lành cho muội sao? Tên ca ca là gì?
Thẩm Lãng trong lòng thở dài một hơi.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Tên hắn là Thẩm Lãng.
Tiểu công chúa nói:
- Ca ca chính là Thẩm Lãng à.
Xem ra nàng còn từng nghe tên Thẩm Lãng, tiếp đó nàng ngó Thẩm Lãng từ trên xuống dưới một hồi.
- Bọn họ đều nói hai người ca ca và Chúc Hồng Tuyết đặt song song là mỹ nam hàng đầu Việt, thế nhưng muội thấy ca ca còn đẹp hơn. - Tiểu công chúa nói:
- Ca ca càng dễ cho người khác thân mật.
Thẩm Lãng mỉm cười cười.
- Thẩm Lãng ca ca, cám ơn đã cứu muội. - Tiểu công chúa nói:
- Tuy rằng chưa chắc muội có thể sống bao lâu, nhưng ít ra muội cũng có thể theo sau tổ mẫu.
Những lời này liền làm cho đau lòng người.
Nếu như nàng chết đi, tổ mẫu liền không chịu nổi sự đả kích này. Lấy tư cách cháu gái, nàng muốn để tổ mẫu kết thúc cuộc đời không có bệnh tật gì
- Cảm ơn Thẩm công tử chữa khỏi cho muội muội của ta. - Công chúa Cơ Tuyền nói.
Thẩm Lãng biết, hắn cần phải đi rồi.
- Cáo từ.
Tiếp đó, hắn sẽ phải rời khỏi.
- Thẩm Lãng ca ca, bằng không ca ca hãy ở thêm một hồi, nói với muội mấy câu được không? - Tiểu công chúa nói.
Cơ Tuyền nói:
- Thẩm công tử rất bận rộn.
Tiểu công chúa mở to hai mắt, dịu dàng nói:
- Muội xin tỷ mà, chỉ một lát thôi.
Cơ Tuyền gật đầu.
Tiểu công chúa lại nói:
- Tỷ tỷ có thể ra ngoài được không.
Cơ Tuyền nhìn tiểu công chúa đầy trìu mến, tiếp đó đi ra ngoài.
Trong cái căn phòng gần như không bụi này, chỉ còn lại hai người tiểu công chúa cùng Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng ca ca, theo ca ca, tỷ tỷ của muội đẹp hơn hay nương tử của ca ca đẹp hơn?- Tiểu công chúa bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử của ta.
Bình tĩnh mà xem xét, Cơ Tuyền, Ninh Hàn cùng Kim Mộc Lan sau khi lột xác về cấp độ dung mạo tương đương, đều là đỉnh cao của thiên hạ.
Tiểu công chúa lại nói:
- Đúng rồi, sao ca ca không viết sách nữa vậy?
Thẩm Lãng đáp:
- Tương đối bận rộn, không có thời gian viết sách.
Tiểu công chúa nói:
- Toàn bộ sách của ca ca viết muội đều xem qua, thích nhất chính là 《 Tây Du Ký 》, muội còn thường xuyên kể chuyện này cho nãi nãi (bà nội) đó,
Kế tiếp, kỳ thực cũng là tiểu công chúa nói chuyện một mình.
Nàng quả thật bị bảo hộ rất tốt, tâm hồn vô cùng tốt đẹp.
Mỗi một câu nói đều mang lương thiên, ngây thơ, nhưng là vừa có một chút bi quan.
Đương nhiên, đây là thứ trong tiềm thức.
Trên thực tế đơn thuần từ trong miệng nàng lnói ra, mỗi một câu đều vô cùng sáng sủa tươi đẹp.
Nhưng vừa có một loại cảm giác mỗi ngày đều như tận thế đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể không còn nhìn được mặt trời ngày kế mọc.
Thẩm Lãng cũng mới biết được, vị tiểu công chúa này mới thật sự là Kim ốc tàng kiều.
Nàng từ ra sinh ra không thể đến thế giới bên ngoài, đừng nói đến bên ngoài hoàng cung, thậm chí cũng không thể ở trong sân vườn được lâu.
Thân thể của nàng quá yếu đuối, Hoàng đế chuyên môn ở trong hoàng cung vì kiến tạo ba tòa cung điện.
Hơn nữa do mấy thế lực siêu thoát liên hợp kiến tạo, bảo đảm bên trong cung điện bảo trì trạng thái vô khuẩn không bụi.
Cho nên nàng gần như thời thời khắc khắc đều ở trong phòng, thậm chí cũng không thể phơi nắng quá lâu.
Hoàng đế cùng hoàng hậu không thể thường xuyên ở cùng nàng, chỉ có bà nội thời thời khắc khắc đều bồi bạn nàng.
Đây thật là một viên minh châu yếu ớt, thoáng không cẩn thận sẽ vỡ vụn.
Hai năm trước, vị tiểu công chúa này trở nên càng suy yếu.
Hoàng đế không đành lòng để cho nàng mỗi ngày đều nhốt ở bên trong nhà, cho nên chế tạo một tiểu cung điện di động cho nàng, có hơn một trăm người vác đi.
Như thế, nàng mới lần đầu tiên đi ra hoàng cung.
Rõ ràng một cô gái khiến cho người khác phải đau lòng.
- Ba cô gái Cừu Yêu Nhi, tỷ tỷ của muội Cơ Tuyền, Ninh Hàn, ca ca cảm thấy ai lợi hại nhất? - Tiểu công chúa bèn hỏi.
Câu hỏi nàng đặt ra cũng là thiên mã hành không, thiên hình vạn trạng.
Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi, cười nói:
- Công chúa thấy thế nào?
Tiểu công chúa nói:
- Muội cảm thấy Cừu Yêu Nhi lợi hại nhất, cô ấy ở hải ngoại hạ được một mảnh quốc thổ lớn, giải phóng vô số người. Vô số nô lệ không chỉ có kêu cô ấy nữ vương, hơn nữa đều gọi cô ấy là mẫu thân.
Thẩm Lãng nói:
- Nàng hướng về cuộc sống tự do tự tại, nhưng vẫn là sẽ bị ràng buộc.
Tiểu công chúa nói:
- Tỷ tỷ võ công rất lợi hại, thế nhưng tỷ tỷ nói bây giờ Cừu Yêu Nhi võ công mạnh nhất, vượt qua tỷ tỷ và Ninh Hàn, hai năm qua Cừu Yêu Nhi trở nên cực kỳ lợi hại.
Tiếp tục, tiểu công chúa lại hỏi:
- Thẩm Lãng ca ca, ca ca cảm thấy Lý Thiên Thu cùng tỷ tỷ của muội người nào lợi hại?
Thẩm Lãng kinh ngạc, ta đây làm sao biết hả?
Tiểu công chúa nói:
- Ta cảm thấy tỷ tỷ của ta lợi hại hơn.
Cô bé đáng yêu, thứ gì cô bé nói đều đúng.
Tiểu công chúa lại nói:
- Đúng rồi, ca ca có biết Tuyết Ẩn cô cô đi chỗ nào không?
Thẩm Lãng lúc này mới nhớ lại, Tuyết Ẩn cùng hoàng thất đế quốc Đại Viêm cũng có quan hệ, ngay từ đầu thậm chí là nội ứng do đế quốc Đại Viêm phái đi bên người Khương Ly.
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao lại đến Tuyết Ẩn?
Tiểu công chúa nói:
- Mấy năm trước cô cô và tỷ tỷ của ta đánh nhau, cô cô thua.
Mấy năm trước đã đánh nhau? Hơn nữa còn thua?
Vậy công chúa Cơ Tuyền quả thực lợi hại, mấy năm trước nàng chẳng qua là hai mươi tuổi xuất đầu mà thôi, hôm nay lợi hại hơn.
Tiểu công chúa nói:
- Lúc đầu họ còn muốn đánh nhau, kết quả Tuyết Ẩn cô cô đi phía tây, đã lâu rồi cũng không có tung tích.
Đi phía tây? Đi nơi nào?
Tiểu công chúa nói:
- Thẩm Lãng ca ca, trong 《 Tây Du Ký 》của ca ca viết có thật nhiều chỗ thú vị, nào biển, nào châu lục, nào núi non, đáng tiếc muội mỗi ngày đều phải nhốt ở trong phòng, lần này là lần muội đi được xa nhất. Ca ca à, có phải thế giới ngoài biển cả kia đều kỳ thú như những gì ca ca viết trong sách không?
Thẩm Lãng nói:
- Thần cũng chưa từng đi, thần không biết.
- Vậy thì... - Tiểu công chúa mở đôi mắt thật to, cất giọng ngây thơ mà lại nghiêm túc:
- Thẩm Lãng ca ca, vậy ca ca hãy ra hải ngoại, tiếp đó viết thành sách cho muội đọc, ca ca viết sách vẫn tương đối tốt hơn.
Thẩm Lãng đáp:
- Viết sách không có tiền đồ.
Tiểu công chúa nói:
- Ai nói? Một ngàn năm, sau đó hơn 90% Hoàng đế đều sẽ bị người quên lãng. Nhưng nếu như ca ca viết xong một quyển sách, dù cho một ngàn năm, hai nghìn năm, sau đó người ta đều có thể nhớ ca ca thật kỹ. Cho nên muội cảm thấy ngươi vẫn là viết sách khá có tương lai, làm những thứ khác không có tương lai.
Thẩm Lãng càng là nhịn không được cười lên một tiếng.
- Nói xong rồi, ca ca phải tiếp tục viết sách, đi thật xa, nhìn thế giới mới, tiếp đó viết ra cho muội đọc. - Tiểu công chúa nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như thần đi thật xa, vậy sách do thần viết, công chúa cũng không thấy được.
Tiểu công chúa nói:
- Chỉ cần ca ca viết đủ hay, văn tự bản thân sẽ vượt qua đại dương biển cả. Dù cho muội không còn ở đây, ca ca cũng có thể đốt cho muội đọc!
Thẩm Lãng lặng im.
Cơ Tuyền đi đến, hướng tiểu công chúa nói:
- Được rồi, bé con, muội nên nghỉ ngơi.
Thẩm Lãng nói:
- Tạm biệt tiểu công chúa.
- Tạm biệt Thẩm Lãng ca ca. - Tiểu công chúa hướng Thẩm Lãng phất tay.
- Thẩm Lãng ca ca, nhớ kỹ lời của muội, đi thật xa quan sát thế giới kỳ diệu, sau đó hãy viết sách cho muội đọc.
...
Thẩm Lãng trở lại chỗ ở của mình, nhắm mắt lại nằm ở trên giường đi ngủ.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt tiểu công chúa.
Ánh mắt ngây thơ hoàn mỹ, lời nói vừa tỏa sáng mà tràn trề bi quan.
Thậm chí ở bên tai Thẩm Lãng hiện tại đều giống như đang vang vọng được lời nói của nàng.
- Đi thật xa quan sát thế giới kỳ diệu, sau đó hãy viết sách cho muội đọc.
Rõ ràng là tiểu công chúa đáng yêu, đáng thương.
...
Ngày kế!
Khâm sai của Hoàng đế bệ hạ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ngươi lập công. Thuốc của ngươi cho tiểu công chúa đặc biệt có hiệu quả.
Thẩm Lãng cười.
Đại thần Khâm sai nói:
- Công chúa Cơ Tuyền để ta chuyển cáo ngươi, hoàng thất sẽ nhớ kỹ nhân tình của ngươi.
- Không cần.
Đại thần Khâm sai nói:
- E rằng ngươi không biết phân lượng nhân tình này.
Tiếp tục đại thần Khâm sai nói:
- Ngươi còn cần phải chờ chỗ này mấy ngày, chờ hoàn toàn nghiệm chứng hiệu quả loại thuốc này, chúng ta sẽ tiễn ngươi đi, được không?
Thẩm Lãng nói:
- Được.
...
Trong đại doanh của Sở vương!
Một đội kỵ binh đế quốc Đại Viêm phi thật nhanh vào, tiếp đó giao cho Liêm thân vương của đế quốc một phong mật thư.
Sau khi đọc xong mật thư này, ánh mắt Liêm thân vương có chút phức tạp.
- Gọi người đến đi.
Một lát sau, Sở vương mới, Ninh Kỳ, nước Sở Thái sư Lý Huyền Kỳ, Sở Nhẫm, mười mấy người đại thần nước Sở toàn bộ trình diện.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Sở vương tiền nhiệm bị mưu sát, thiên hạ khiếp sợ, Hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng lo lắng, cho nên trước tiên điều động hai đội Khâm sai tra rõ án này.
- Trải qua mười ngày điều tra, tra xét trên một trăm nhân chứng, kiểm tra thực hư mấy trăm phần vật chứng, hôm nay trên cơ bản đã chân tướng rõ ràng.
Nghe những lời này từ Liêm thân vương, lỗ tai tất cả mọi người ở đây dựng thẳng lên.
Sự thật không ai quan tâm, bởi vì đều biết chân tướng.
Thế nhưng kết quả cuối cùng đế quốc điều tra lại đặc biệt then chốt, hoàn toàn đại biểu đế quốc thái độ.
Đến tột cùng là để Ninh Kỳ gánh tội, hãy để cho Thẩm Lãng gánh tội?
- Chuyện Sở vương tiền nhiệm bị mưu sát không có quan hệ gì với Ninh Kỳ, cùng Thẩm Lãng, Ninh Chính cũng không dính vào.
- Hung thủ mưu sát Sở vương tiền nhiệm là Nhan phi, Nhan Lương, con trai thứ bảy của Sở vương tiền nhiệm Sở Nhẫm.
Nghe những lời này, con trai thứ bảy của Sở vương tiền nhiệm Sở Nhẫm không khỏi run lên, giống như bị sét đánh.
Ta... Ta...
Chuyện này thế quái nào mà liên quan tới ta vậy?
Làm sao cuối cùng hung thủ biến thành ta kia chứ?
Trừ bị Thẩm Lãng buộc tới truyền tin ra, Sở Nhẫm ta đây chính là một kẻ vô can.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Nhan phi cùng Sở Nhẫm có tư tình, hơn nữa đã bị bại lộ, vì giữ được tánh mạng, hai người kết phường mưu sát Sở vương tiền nhiệm, sở dụng độc dược chính là Ám Hương của núi Phù Đồ.
Một vị cao tầng núi Phù Đồ bước ra khỏi hàng nói:
- Chúng ta đi qua kiểm tra, phía trên mật thư của Sở Nhẫm đưa cho Sở vương tiền nhiệm, quả thực có bôi kịch độc Ám Hương. Chúng ta lập tức kiểm tra dự trữ, phát hiện quả thực thiếu một phần hoa mai. Vô cùng hiển nhiên bên trong núi Phù Đồ có người lén bán kịch độc Ám Hương ra ngoài, mặc dù chuyện này đã cấm đoán liên miên nhưng cái chết của Sở vương thì núi Phù Đồ chúng ta không thoát khỏi trách nhiệm. Sơn trưởng đã hạ lệnh điều tra đến cùng, diệt cỏ tận gốc, mặc kệ liên lụy tới người nào, mặc kệ địa vị của hắn cao bao nhiêu, nên bãi miễn thì bãi miễn, đáng giết thì giết. Cần phải chấm dứt loại bi kịch này lại phát sinh một lần nữa, núi Phù Đồ của ta siêu thoát với thế tục, tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ hình thức nào can thiệp nội chính vương quốc thế tục.
Tiếp đó, vị cao tầng núi Phù Đồ này nói:
- Sở vương, kế tiếp chúng ta sẽ giao mười lăm thành viên có liên quan đến vụ án này cho ngài xử lý.
Sở vương mới không nói gì, chẳng qua là chắp tay.
Lúc này Sở Nhẫm mới hoàn toàn tỉnh lại, hô toáng lên:
- Không phải ta, ta không có giết phụ vương, là Thẩm Lãng, là Thẩm Lãng giết, chuyện không liên quan đến ta đâu.
Liêm thân vương của đế quốc nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Đến lúc này, còn dám nguỵ biện, mang Nhan Lương ra.
Đại thái giám Nhan Lương đi đến.
Lại một lần nữa cung khai từ đầu tới đuôi.
Kể cả Sở Nhẫm cùng Nhan phi tư thông thế nào, qua đêm ra sao.
Còn có hộ tống tín vật đính ước của hai người, Nhan phi là có quần áo của Sở Nhẫm, Sở Nhẫm có thơ do Nhan phi viết v.v...
Hoàn toàn bằng chứng như núi.
- Sở Nhẫm điện hạ, vì chứng kiến ngài và Nhan phi tư tinh, trong đùi non của ngài còn có xăm một chữ "thù" (殊)! Đây cũng là khuê danh của Nhan phi. - Nhan Lương tiếp tục cung khai.
Sở Nhẫm hô toáng lên:
- Không có, không có.
Không nói hai lời, Sở Nhẫm trực tiếp lột xuống quần của mình, hướng mọi người hô to nói:
- Các ngươi xem, trên đùi căn bản cũng không có xăm chữ Thù nào cả.
Đại thái giám Nhan Lương tiến lên, vỗ vào đùi trong của Sở Nhẫm.
- Bốp!
Một chữ xuất hiện, quả nhiên là chữ Thù.
Hơn nữa rõ ràng chữ này chính là Nhan phi thủ bút.
Sở Nhẫm hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Ta, đ*!
Thế giới này gặp quỷ à?
Thẩm Lãng phục dụng độc dược nào đó cho gã khiến gã bắt đầu nát chim, nhưng sau đó chẳng biết vì sao lại khỏi.
Còn có cái chữ Thù trên đùi này, là lúc nào đâm khắc vào?
Gã hoàn toàn không có ấn tượng.
Gã lúc nào cùng Nhan phi có tư tình?
Đương nhiên Nhan phi thật đẹp, không thể bác bỏ gã có chút rục rịch.
Thế nhưng Nhan phi cho tới bây giờ cũng không có nhìn tới gã, thậm chí Nhan phi cũng không có rời khỏi cung điện của mình.
Thế nhưng tất cả chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực, Sở Nhẫm thậm chí đều hoài nghi tự mình có phải mất trí nhớ hay không, có phải thật sự cùng Nhan phi có tư tình gì không.
- Ta không có mưu sát phụ vương, ta không có, ta không có...
- Dù cho ta là một tên cầm thú, một thằng điên, có thể hay không có thể vào lúc này mưu sát phụ vương, tại sao ta làm thế được?
Sở Nhẫm gào khóc.
Một vị quan đế quốc nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vậy vì sao Sở vương tiền nhiệm tiếp nhận mật thư của ngươi sau đó trực tiếp chết bất đắc kỳ tử?
Sở Nhẫm nói:
- Là Thẩm Lãng? Mật thư đó là hắn giao cho ta, do mẫu hậu của ta viết.
Đế quốc quan viên nói:
- Chúng ta còn có một đội ngũ Khâm sai đi kinh đô nước Sở tra án, Sở vương hậu nói rõ ràng, bà ta căn bản sẽ không có viết mật thư gì cho Sở vương tiền nhiệm. Nhan phi cùng ngươi tư tình bị bại lộ, cho nên lựa chọn tự sát.
Sở Nhẫm nói:
- Không có, không có, là Thẩm Lãng tự mình gặp ta, hơn nữa còn cho hai ta phong mật thư để ta dùng tốc độ nhanh nhất tới gặp phụ vương, đồng thời cầm mật thư giao cho phụ vương.
Đế quốc quan viên nói:
- Thẩm Lãng cho tới bây giờ đều chưa từng gặp ngươi, lúc ngươi mượn viện quân nước Sở tiến đánh kinh đô nước Sở, ở dưới sự trợ giúp Xu Mật Sứ Liên Kính trốn ra kinh đô nước Sở, nơi này có bản cung của Liên Kính.
Sở Nhẫm tức khắc cảm giác được vô biên bóng tối vô tận cuộn trào mãnh liệt về phía gã.
Thế giới này thực sự quá hoang đường, quá hắc ám.
- Đệ không có, đệ không có... - Sở Nhẫm trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở vương mới dập đầu nói:
- Đại ca, đệ thật sự không có mưu sát phụ vương, đệ thật sự không có.
Tân vương trong lòng thở dài.
Thằng em trai này là một kẻ ngu ngốc, thậm chí còn giấu diếm dã tâm không thể cho ai biết.
Một trong hai mật thư, mật thư đầu tiên đã nói Thái tử cấu kết Nhan phi muốn mưu hại Sở vương tiền nhiệm, Sở Nhẫm hoàn toàn không cần lấy ra.
Thế nhưng lúc Sở vương mới bị Ninh Kỳ bắt làm tù binh, Sở Nhẫm cảm thấy ngai vàng đang vẫy gọi mình, thế là gã lại lấy ra phong mật thư này.