Chương 731: Chân tướng ly kỳ! Chết thảm! Tất cả đều kết thúc (2)
Thái sư Lý Huyền Kỳ trực tiếp lừa cầm lấy mật thư, tiếp đó đốt luôn một phát xem như chẳng có phát sinh chuyện gì cả.
Mặc dù tên em trai này rắp tâm hại mình, nhưng Sở vương mới vẫn cảm thấy không đành lòng.
Không phải là bởi vì cảm thông tên em trai này, mà là bởi vì nội tâm phẫn nộ.
Đế quốc lại cho một đáp án thế này.
Tiên vương đã chết không nói, còn muốn cắm sừng ông ta về mặt dư luận.
Chuyện này sau khi truyền ra, thiên hạ mọi người thế nào nhìn Sở vương tiền nhiệm?
Một kẻ đáng thương bị con trai mưu sát, đồng thời bị cắm sừng.
Đã chết còn muốn hướng trên người Sở vương dội một chậu nước bẩn?
Nhưng gã nhất định phải cắn răng chống đỡ.
- Đại ca, đệ thật sự không có, đệ thật sự không có làm mà... - Sở Nhẫm vừa khóc lớn, vừa dập đầu.
Sở vương mới cất giọng run rẩy:
- Thất đệ, ta vốn cho rằng đệ chẳng qua là ham chơi, không nghĩ tới lại làm ra sự việc như thế, quả thực mất trí. Bay đâu, nhốt Sở Nhẫm lại, đợi mẫu hậu xử trí.
Dù cho gã là Sở vương mới, nhưng không muốn giết em trai, cho nên giao cho Thái hậu xử trí.
Trong cái tiếng gào khóc thảm thiết ấy, Sở Nhẫm bị bắt đi rồi nhốt lại hoàn toàn.
Liêm thân vương của đế quốc hỏi:
- Sở vương, đối với cái kết quả điều tra này, ngài có tán thành hay không?
- Tiểu vương tán thành! - Sở vương mới nói.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Như vậy thì ký tên đi.
Tay Sở vương run một cái, nhưng lập tức bình tĩnh lại, ký vào cuốn sổ điều tra rồi đóng đại ấn của mình vào.
Kế tiếp, là Ninh Kỳ ký tên.
Cuối cùng là Liêm thân vương của đế quốc viết ngàn chữ, đóng đại ấn lên.
Như thế, vụ án này coi như là tất cả đều kết thúc.
Mặc kệ ngoại giới sẽ nghi vấn thế nào, nhưng đây vẫn là chân tướng duy nhất.
Kế tiếp sẽ giết một nhóm người.
Gia tộc của Nhan phi sẽ bị tru diệt cả nhà.
Núi Phù Đồ cũng sẽ giết mười mấy người.
Sở Nhẫm sẽ phải chết, vụ án này coi như là hoàn toàn hiểu.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Nếu án tử đã rõ ràng, vậy ta trở về Viêm Kinh, hồi bẩm bệ hạ.
Sở vương mới khom người nói:
- Cung tiễn Liêm thân vương!
Tiếp tục, gã hướng Viêm Kinh hướng ba lần dập đầu chín lần vái lạy:
- Thần tạ chủ long ân, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Liêm thân vương của đế quốc rời khỏi!
...
Trong mật thất đại doanh của Sở vương.
Sở Nhẫm khóc rồi ngủ, ngủ vừa khóc, cả người đều lâm vào tuyệt vọng.
Cơm nước cũng ăn không vào.
Cửa phía ngoài lại mở ra.
- Ta không ăn, ta không ăn, cút ra ngoài!
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đi vào là Sở vương mới, trong tay gã bưng rượu và thức ăn.
Thế là, Sở Nhẫm lại quỳ xuống gào khóc nói:
- Ca ca, đệ thật sự không có giết phụ vương, đệ thật sự không làm mà.
Sở vương mới đặt rượu và thức ăn thật chỉnh tề ở trên bàn.
- Thất đệ, ta biết đệ không có giết, tất cả mọi chuyện đệ không biết, ngay cả đệ và Nhan phi cũng không có bất kỳ tư tình nào.
Sở Nhẫm vừa nghe, tức khắc vui mừng quá đỗi nói:
- Ca ca, bệ hạ, hãy cứu đệ, cứu đệ nhanh lên!
Sở vương mới rót cho mình một chén rượu, cũng rót cho mình một chén rượu.
- Uống rượu, thất đệ. - Tiếp đó gã uống trước một hơi cạn sạch.
Sở Nhẫm run rẩy uống một chén rượu.
Sở vương mới nói:
- Thất đệ, đệ có biết hung thủ chân chính giết chết phụ vương là người nào không?
Sở Nhẫm nói:
- Thẩm Lãng.
Sở vương mới nói:
- Hắn chẳng qua là vừa gặp kỳ hội, chân chính giết chết phụ vương chỉ có một người, đó chính là Hoàng đế bệ hạ, Nhan phi là gián điệp núi Phù Đồ mai phục bên người phụ vương.
Nghe những lời này, Sở Nhẫm tức khắc ngây người, sợ đến toàn thân run rẩy.
- Ông ta không chỉ giết phụ vương, thậm chí còn giẫm lên xác của phụ vương mấy lần, đổ luôn cả ô danh phụ tử tương tàn lên vương tộc họ Sở chúng ta nữa. - Sở vương mới nói với đôi mắt ướt đẫm lệ nóng:
- Không chỉ có như thế, còn phải cắm sừng cho phụ vương chuyện này đối với nước Sở chúng ta vô cùng nhục nhã, cũng là sự nhục nhã vô cùng của ta nữa.
Sở Nhẫm cất giọng run rẩy:
- Đại ca, thế… thế giới này đen tối đến thế kia à?
Sở vương mới nói:
- Thế giới này phải thay đổi, vị Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng kia đã muốn dùng tay che trời. Ông ta biết rất rõ ràng nếu không giết Ninh Kỳ, thiên hạ chư vương mỗi người cảm thấy bất an, nhưng ông ta vẫn làm như vậy, hướng gió đế quốc đã thay đổi! Chờ xem, Lương quốc công sẽ nhanh chóng được phong vương.
Khương Ly huỷ diệt, sau đó nước Lương phục quốc, nhưng chỉ là công quốc, mà không phải vương quốc.
Nhưng cho tới nay, nước Lương xem như là một con chó trung thành triệt để của đế quốc Đại Viêm.
Đế quốc làm cái gì, nước Lương làm cái đó.
Đế quốc tân chính, nước Lương cũng tân chính.
Đế quốc huỷ bỏ Thượng Thư Đài, mới xây Nội các, nước Lương cũng mới xây Nội các.
Hơn nữa quốc quân nước Lương đã chính thức tấu lên, tự xưng tài cạn đức mỏng, xin Nội các đế quốc phái người chỉ đạo thành lập Nội các nước Lương.
Chó vẩy đuôi mừng chủ đến nước này còn kém trực tiếp với Hoàng đế bệ hạ nói, ngài vội vàng phái một Tể tướng cho chúng ta đi.
Vì khen thưởng nước Lương, Hoàng đế bệ hạ rất có thể sẽ phong vương cho Lương quốc công.
- Chuyện này đối với nước Sở của ta là sỉ nhục lớn lao, nhưng... ta vẫn không thể không nuốt vào. - Sở vương mới nói:
- Ta thậm chí không thể dùng chịu nhục để hình dung, vì tổ tông cơ nghiệp, nước Sở của ta nhất định phải thời thời khắc khắc cùng Hoàng đế bệ hạ bảo trì nhất trí.
Tiếp đó, Sở vương mới móc ra một cái bình, bên trong là kịch độc, trực tiếp rót vào trong cSở Nhẫm chén rượu bên trong.
- Thất đệ, ca ca tiễn đệ một đoạn đường, như thế có thể giữ lại toàn thây, hơn nữa cũng có thể giữ được người nhà của đệ.
Sở Nhẫm khóc lớn nói:
- Đệ không muốn chết, đệ không muốn chết...
Cả người gã ngã vật xuống đất, toàn thân đều xụi lơ vô lực.
Sở vương mới tiến lên, đẩy ra cằm Sở Nhẫm, rót rượu độc vào mồm gã.
Một lát sau!
Sở Nhẫm chảy máu thất khiếu mà chết.
Ngày kế, đại doanh Sở vương phát tang.
Con trai thứ bảy của tiên vương Sở Nhẫm, tự sát thân vong!
...
Ngày kế!
Nước Sở cùng nước Việt, chính thức ký kết Hiệp định đình chiến.
Nước Sở đồng ý lui binh, đồng thời khôi phục đường biên giới hai nước như lúc trước.
Nước Sở sẵn lòng rời khỏi lúc trước chiếm lĩnh toàn bộ nước Việt đất đai.
Chí ít Hiệp định đình chiến là viết như vậy.
Thế nhưng chỉ cần sau khi kiểm tra kỹ lưỡng liền sẽ phát hiện, xác định khôi phục lại đường biên giới như trước, là trực tiếp khôi phục lại hai mươi lăm năm trước.
Nói cách khác đường biên giới nước Sở, sẽ hướng nước Việt tiến tới gần hai trăm dặm.
Ý vị này cắt nhường cho nước Sở xấp xỉ hơn một vạn cây số vuông đất đai.
Kể từ đó, Sở vương mới với vạn dân nước Sở có cái ăn nói.
Mà nước Việt bên này, lúc hướng thiên hạ công bố, nhất định sẽ tầng tầng lớp lớp nhuộm đẫm nước Sở lui binh, rời khỏi toàn bộ thành quận xâm chiếm, nhất định sẽ không nói cắt nhường bao nhiêu đất đai.
Dù sao bản đồ của thế giới này đều rất mơ hồ, chẳng có tí chính xác nào.
Dù có xem xét, lãnh thổ nước Việt không có bất kỳ biến hóa nào. Thậm chí thành quận, thành đô vẫn ở chỗ cũ, không có mất một cái.
Tóm lại, nước Sở sẽ trước vạn dân trong nước tuyên bố, thu được thắng lợi vĩ đại.
Nước Việt cũng sẽ hướng vạn dân tuyên bố, thu được thắng lợi vĩ đại.
...
- Ninh Kỳ, chúc mừng đệ thành công. - Sở vương mới nói:
- Hôm nay đệ đã thu được đế tâm, địa vị Thái tử đã nắm chắc.
Ninh Kỳ khom người nói:
- Cảm ơn vương huynh thành toàn.
Tiếp đó Ninh Kỳ nói:
- Vương huynh, Ninh Chính bên kia liền giao cho huynh vậy.
Sở vương mới nói:
- Kinh đô bị chiếm lĩnh, thể diện của tân Sở vương sao còn đây? Hiển nhiên liều mạng đánh một trận, băm nát vụn Ninh Chính mới có thể rửa sạch sỉ nhục nước nhà. Cho nên, ta sẽ không để cho Ninh Chính trở về.
Ninh Kỳ khom người nói:
- Làm phiền vương huynh.
Sở vương mới nói:
- Ninh Kỳ hiền đệ, nhớ kỹ lời đệ nói, ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau tiến lui!
Ninh Kỳ đưa tay ra nói:
- Ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau tiến lui!
...
Ngày kế!
Sở vương mới hạ chỉ, điều đại quân trở về, đoạt lại kinh đô, chém giết Ninh Chính, rửa sạch sỉ nhục nước nhà.
Tiếp đó gã đội khăn tang trên đầu Sở vương phi, cắn ngón tay viết trên vải trắng hai chữ “tuyết sỉ” (rửa nhục).
Gần hai mươi vạn đại quân nước Sở đều cắn đứt tay viết trên vải trắng hai chữ “tuyết sỉ”, tiếp đó buộc lên trên trán.
Vạn quân như một mảnh tuyết trắng lóa.
- Rửa nhục, rửa nhục!
- Đoạt lại kinh đô, chém giết Ninh Chính.
Hai người Sở vương mới cùng Thái sư Lý Huyền Kỳ tự mình nâng lên linh cữu Sở vương tiền nhiệm, hô to:
- Phụ vương, về nhà, nhà!
Giọng của gã như là chim quyên khấp huyết.
Tiếp đó, gã dẫn đầu hai mươi vạn con sư tử đầy bi ai trùng trùng điệp điệp trở về kinh đô nước Sở!
...
Thẩm Lãng ở hành cung đế quốc Đại Viêm mất bảy ngày.
Đương nhiên, suốt bảy ngày này, hắn đều sống ở bên trong gian phòng của mình, không còn có gặp qua tiểu công chúa.
Bỗng nhiên có một ngày nọ!
Toàn bộ hành cung trống trải, tiểu công chúa đi, hơn vạn đại quân đi, vô số cung nữ cùng thái giám đều đi.
Khâm sai đế quốc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.
- Thẩm công tử, ngài muốn đi đâu, chúng ta tiễn ngài trở lại!
Thẩm Lãng nói:
- Trở về kinh đô nước Sở.
Khâm sai đế quốc nói:
- Ngài nhất định phải trở về kinh đô nước Sở à? Tân Sở vương dẫn đầu hai mươi vạn ai quân, đang đánh về kinh đô nước Sở, muốn rửa sạch sỉ nhục nước nhà, chém giết Ninh Chính, nếu như ngài lúc này trở lại, chẳng phải là muốn chết sao?
Thẩm Lãng cười nói:
- Nhỡ ra đánh không lại, ta sẽ chạy.
Khâm sai đế quốc nói:
- Đế quốc có thể phái ra sứ đoàn tiến hành điều giải.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu có cần, nhất định mời Công tước đại nhân hỗ trợ.
Khâm sai đế quốc nói:
- Thẩm công tử không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu.
Một lúc lâu sau!
Mấy trăm tên kỵ sĩ đế quốc Đại Viêm, hộ tống Thẩm Lãng rời khỏi hành cung, đi về phía nam, trở về kinh đô nước Sở!
Nhưng mà, chỉ hộ tống không đến một trăm dặm, Kim Mộc Lan suất lĩnh năm trăm tên quân Niết Bàn tiếp quản Thẩm Lãng phòng ngự.
Kỵ sĩ đế quốc Đại Viêm rời khỏi.
Thẩm Lãng ở dưới sự hộ tống của Mộc Lan cùng Lý Thiên Thu trở về kinh đô nước Sở.
...
Hai mươi vạn đại quân Sở vương mới có tốc độ hành quân rất nhanh.
Thời gian một tháng hành quân hơn hai ngàn dặm, lúc này khoảng cách kinh đô nước Sở cũng chỉ có vài trăm dặm.
Khoảng cách kinh đô càng ngày càng gần, sát khí hai mươi vạn đại quân nước Sở càng ngày càng đậm.
Bọn họ muốn đập hết sỉ nhục gần nhất và thù hận tiên vương chết bất đắc kỳ tử dồn hết trên đầu quân Việt do Ninh Chính suất lĩnh.
Lúc trước bảy tám vạn quân đội tuyến hai đánh không lại chín ngàn người của ngươi.
Bây giờ hai mươi vạn đại quân của ta đánh hơn chín ngàn người của ngươi, cuối cùng có thể thắng đi.
Giống như thủy triều, cũng có thể dập chết ngươi.
Hơn nữa nơi này là kinh đô nước Sở, các ngươi với hơn chín ngàn Việt quân là kẻ chiếm lĩnh phi pháp, chỉ cần tân vương vừa đến, vô số anh hùng trong kinh đô sẽ nhào ra mãnh liệt, cùng Sở vương mới đại quân nội ứng ngoại hợp, chém chết sạch quân đội Ninh Chính và Thẩm Lãng bọn ngươi.
Cho nên, khi khoảng cách đại quân Sở vương với kinh đô càng ngày càng gần.
Tất cả mọi người đang chờ, Ninh Chính có phải lui binh?
Lui binh mới là hành động sáng suốt, bằng không chỉ có thể toàn quân huỷ diệt, đột tử tha hương.
Hơn nữa cái tin chiến thắng cỡ bự này đã truyền khắp toàn bộ nước Việt, cũng đủ kỳ tích huy hoàng.
Bây giờ Ninh Chính nhà ngươi lui binh, cam đoan không có bất kỳ người nào nói này nói nọ.
Vì đã đạt được mục đích chiến lược.
Lần chiến tranh vì vận mệnh quốc gia, nước Việt đã thắng.
Nhưng mà, Ninh Chính lại không có ý lui binh chút nào, vẫn chiếm kinh đô nước Sở.
Tất cả mọi người khiếp sợ, Ninh Chính ngươi điên rồi phải không?
Đây là muốn chết sao?
Hơn nữa còn mang theo hơn chín ngàn người cùng nhau chết?
Ngươi còn không vội vàng trở về nước Việt đoạt địa vị Thái tử? Ở kinh đô nước Sở hao tổn cái gì hả?
Ngươi không quay lại, chẳng lẽ không lo lắng địa vị Thái tử sẽ bị Ninh Kỳ cướp đi à?
Gã cũng là mang theo đại thắng huy hoàng trở về kinh đô.
Hơn nữa ý chỉ Hoàng đế bệ hạ đặc biệt rõ ràng, hỗ trợ Ninh Kỳ kế thừa Việt vương vị.
Ninh Chính nhà ngươi không đi trở về tranh ngôi, lại ở lại kinh đô nước Sở chờ chết?
Là nên nói ngươi ngay thẳng, hay là ngươi ngu xuẩn vậy?
Hai mươi vạn đại quân, dù cho chín ngàn người của ngươi lợi hại cũng không thể có thể đánh thắng được.
Nếu chiến bại ở kinh đô nước Sở chết không có chỗ chôn.
Địa vị Thái tử trong nước Việt bị Ninh Kỳ cướp đi, ngươi cũng chết không có chỗ chôn.
...
Đại quân nước Sở khoảng cách kinh đô càng ngày càng gần.
Hơn chín ngàn quân đội của Ninh Chính vẫn không có ý kiến rút lui đào tẩu..
Đại quân nước Sở sát khí ngày càng nồng nặc.
Sở vương mới mỗi ngày buổi tối đều đến linh cữu phụ vương, thỉnh thoảng phát sinh tiếng khóc thảm thiết.
Mỗi một ngày buổi tối đều phải ở trương linh cữu Sở vương múa kiếm, mỗi tối đều phải dập đầu chảy máu, xin thề báo thù rửa hận, đoạt lại kinh đô.
Tất cả mọi người thấy được ý chí của Sở vương mới.
Chân chính sát khí tận trời.
Thậm chí toàn bộ bia để quân Sở dùng để bắn tên, đều đổi thành hình cái đầu Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.
Mỗi một ngày đều bị bắn mấy vạn mũi tên điên cuồng.
Sở vương mới ngày nào cũng đến một chỗ, đều có thể dùng máu tươi viết xuống tên của hai người.
Ninh Chính, Thẩm Lãng.
Đây là kẻ thù lớn nhất của gã.
Thẩm Lãng quen nếp cầm tên kẻ thù viết ở trên vách tường.
Sở vương mới cũng làm như vậy.
Hơn nữa gã không chỉ có dùng máu tươi viết, còn dùng kiếm khắc ra tên của hai người.
Nội tâm thù hận, trời đất chứng giám.
...
Ngày này buổi tối!
Sở vương mới lại đang ở trước phụ vương linh cữu khóc thét, tiếp tục lại điên cuồng múa kiếm.