Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 737: Tát vô mặt Ninh Kỳ điên cuồng! Quá sung sướng! Triều đình chảy máu (2)

Chương 737: Tát vô mặt Ninh Kỳ điên cuồng! Quá sung sướng! Triều đình chảy máu (2)


Lòng Ninh Kỳ chợt chùng xuống, vô cùng không cam lòng, định vị gã thành trung thượng đẳng, đây là nhục nhã đến cỡ nào?

Ninh Nguyên Hiến tự giễu cười nói:

- Dĩ nhiên, Ninh Nguyên Hiến ta đây là trung hạ đẳng.

Cuối cùng, Ninh Kỳ không nhịn được nói:

- Vậy Thẩm Lãng ở đâu? Hắn được xem ở vị trí nào?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tiểu tử kia, hạ lưu, không có thứ bậc.

...

Sau khi Ninh Kỳ trở về

Văn võ bá quan dâng tấu chương như thủy triều bắn lên.

Xin bệ hạ để Ninh Kỳ điện hạ đọc sớ tế thiên.

Những thứ tấu chương này toàn bộ bị Ninh Nguyên Hiến đè ép xuống.

Thế là ngày kế phía trên triều hội, tất cả mọi người văn võ bá quan, toàn bộ tấu lên.

Xin bệ hạ để Ninh Kỳ điện hạ đọc sớ tế thiên.

Lại một lần nữa xuất hiện loại tình huống này, tất cả quan viên triều đình, đều phát ra một thanh âm.

Đám đầu sỏ Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Dụ toàn bộ công khai tấu lên, để Ninh Kỳ đọc sớ tế thiên.

Ninh Nguyên Hiến nhìn phía Ninh Khải nói:

- Vương thúc Ninh Khải, ngài cảm thấy thế nào?

Ý tứ này đặc biệt rõ ràng, để Ninh Khải đưa ra cái nhìn ngược lại.

Lấy tư cách quốc quân, ông không tiện tự mình hạ tràng.

Vương thúc Ninh Khải là một người hiền lành ngay thẳng, trung thành không gì sánh được, lúc trước mỗi một lần cũng là lão ở thời khắc mấu chốt đứng ra.

Ninh Khải biết ý kiến quốc quân.

Thế nhưng lão do dự thật lâu, lão thật lòng cảm thấy Ninh Kỳ điện hạ không tệ.

Đương nhiên Ninh Chính cũng tốt, nhưng Ninh Kỳ lại càng tốt hơn.

Bệ hạ vì sao thành kiến với Ninh Kỳ điện hạ như thế?

Chợt cắn răng một cái, Ninh Khải quyết định phục tùng ý chí của mình nói:

- Thần cũng tán thành, Tế Thiên Đại Điển để Tam vương tử Ninh Kỳ điện hạ đọc sớ tế thiên.

Chỉ một lời này, sắc mặt Ninh Nguyên Hiến kịch biến.

Làm sao ngay cả Ninh Khải cũng cải biến lập trường? Không phải ngài không biết ý kiến quả nhân.

Ninh Khải biết mình để quốc quân thất vọng, nhưng lão cảm thấy mình là vì lợi ích Việt quốc.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến một trận cười nhạt.

Vậy được, vậy quả nhân liền tự mình kết cục.

- Lần trước sớ tế thiên, là Ninh Chính đọc. - Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Chư khanh, làm sao lúc này cũng không chú ý tiếp tục như thế này?

Quần thần xấu hổ.

Lúc này, Xu Mật Viện Xung Ngạc bước ra khỏi hàng nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, Ninh Chính điện hạ lần này đại chiến lập được đại công, do ngài ấy đọc sớ tế thiên vốn cũng là thích hợp. Nhưng bất đắc dĩ nước xa không hiểu được khát gần, hắn lúc này vẫn còn trong nước Sở. Căn cứ tình báo mới nhất, ở thời khắc mấu chốt Ninh Chính điện hạ vẫn không muốn dẫn đầu quân đội rút khỏi kinh đô nước Sở, kết quả bị hai mươi mấy vạn đại quân Sở vương bao vây, đã rút lui đi vào thành, bặt vô âm tín.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhíu mày một cái.

Vì chuyện này, ông đã hướng Sở vương phái đi mấy đợt sứ giả, liền là muốn để Ninh Chính toàn thân trở lui.

Xung Ngạc nói:

- Trong quá trình này, huynh trưởng của thần, Xung Nghiêu, Ninh Kỳ điện hạ đều đã từng viết mật thư cho Ninh Chính điện hạ. Cầu xin ngài ấy phải rút lui khỏi kinh đô trước khi đại quân nước Sở chạy đến, bởi vì đã hoàn thành mục đích chiến lược, không cần hy sinh vô vị tiếp theo, nhưng Ninh Chính điện hạ cự tuyệt. Cục diện kế tiếp, nhỡ ra Ninh Chính điện hạ trở thành tù binh của Sở vương, có thể nước Việt chúng ta cần phải bỏ ra chi phí nhất định mới có thể chuộc ngài ấy về, cho nên muốn muốn cho Ninh Chính điện hạ đọc sớ tế thiên, có thể đã không quá thực tế.

Lời này thú vị.

Đã trực tiếp phán định Ninh Chính hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt. Chuyện thứ nhất này, sẽ để cho Việt quốc lâm vào bị động rất lớn, cho nên Ninh Chính thủ vững kinh đô nước Sở mà không ra khỏi, không những vô công, ngược lại còn gây rắc rối.

Nghe những lời này, toàn bộ văn võ đại thần đều lắc đầu thở dài.

Cảm khái Ninh Chính điện hạ quả thực quá mức cố chấp, rõ ràng đã đại hoạch toàn thắng, lại muốn làm cho phức tạp, cho Việt quốc mang đến phiền phức to lớn.

Tất cả văn võ đại thần ở đây lại chẳng có ai nói chuyện vì Ninh Chính cả.

Nhưng mà vào lúc này.

Một người đứng dậy, cười lạnh nói:

- Chư vị đại nhân, tin tức truyền đến rồi sao? Vì sao các vị luôn miệng nói Ninh Chính điện hạ bị bắt, có thể bị giết ở nhỉ? Các ngươi làm sao sẽ biết Ninh Chính điện hạ không thể trở lại vậy?

Người này, chính là Ngự Sử Đài Trương Tuân, con của Trương Xung

Gã lúc này đã tấn chức đến ngũ phẩm, làm Ngự Sử.

Nhưng gã trong triều đình này vẫn chỉ là một tiểu quan mà thôi, gần như không có quyền phát ngôn gì.

Nghe những lời này, mọi người trong lòng khinh thường.

Ninh Chính đã lui giữ trong thành nội kinh đô nước Sở, bị hai mươi mấy vạn đại quân bao vây.

Đây chính là địch quốc, địch thành.

Hôm nay đã lâu đều không có tin tức truyền tới, toàn quân huỷ diệt là chuyện có thể đoán.

Hoặc là bị bắt, hoặc là bị giết.

Nếu là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng có thể dùng chín ngàn người đánh bại hai mươi mấy vạn đại quân Sở vương, vậy thì không phải là người, mà là thần.

Trương Tuân khom người nói:

- Bệ hạ, lần trước tế thiên, Ninh Chính điện hạ biểu hiện rõ ràng ở trước mắt. Vì không làm tức giận trời cao, thần cảm thấy có cần phải một mực, vẫn để Ninh Chính điện hạ chịu trách nhiệm sớ tế thiên lúc này đây.

Tức khắc, Trung thừa Ngự Sử đứng dậy, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Vậy nếu Ninh Chính điện hạ cũng chưa về thì sao? Khoảng cách Tế Thiên Đại Điển chỉ có bảy ngày, chẳng lẽ muốn cho bệ hạ tự mình đọc sớ tế thiên?

Lúc này, tể tướng Chúc Hoằng Chủ ra khỏi hàng, khom người nói:

- Bệ hạ, không bằng làm như thế này được không?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nói.

Thái độ này đã đặc biệt lạnh lùng, vào lúc trước nhất định là mời tướng phụ nói, Ninh Nguyên Hiến lúc này ngay cả cùng Chúc Hoằng Chủ diễn trò cũng lười.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Lần này Tế Thiên Đại Điển, vẫn định Ninh Chính điện hạ là người đọc sớ tế thiên, thế nhưng để Ninh Kỳ điện hạ lấy tư cách dự khuyết. Nhỡ ra Ninh Chính điện hạ không trở lại, thì có Ninh Kỳ điện hạ đọc phần sớ tế thiên này.

Cái gì gọi là nhỡ ra Ninh Chính không trở lại?

Ở trong lòng tất cả mọi người, Ninh Chính là nhất định không chạy về.

Bị bao vây đã vượt qua một tháng, thần tiên khó khăn cứu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngẫm lại một hồi, gật đầu nói:

- Đồng ý!

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ: Tế Thiên Đại Điển, Ninh Chính lấy tư cách người đọc sớ tế thiên, Ninh Kỳ lấy tư cách dự khuyết.

Vậy cũng là là quần thần với quốc quân một lần nhượng bộ.

Nhưng mà, bọn họ cảm thấy lúc này đây nhượng bộ trên cơ bản không quan hệ phong nhã.

Bởi vì Ninh Chính nhất định là về không được

Nhưng mà...

Vừa lúc đó.

Bên ngoài truyền đến từng đợt hô to.

- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!

Tiếp đó, một tướng lĩnh Thiên hộ vọt vào cung điện thật nhanh, dĩ nhiên là Lan Nhất.

Ơ, không phải gã này ở bên cạnh Ninh Chính à?

Tại sao trở lại?

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

- Ninh Chính điện hạ đẩy lùi hai mươi vạn đại quân Sở vương, đại hoạch toàn thắng.

- Đây là Hiệp định đình chiến mới Sở vương cùng Ninh Chính điện hạ ký kết.

- Đây là quốc thư Sở vương cho bệ hạ, tuyên bố Hiệp định đình chiến lần trước ký kết trở thành phế thải.

Nghe những lời này.

Toàn bộ như chết lặng.

Ối giời ơi?

Phương diện này có lượng tin tức quá lớn.

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?

Ninh Chính chỉ có chín ngàn người, lui giữ thành nội, đánh lui hai mươi vạn đại quân của Sở vương?

Ở đây dùng là đẩy lùi, mà không phải tiêu diệt.

Thế nhưng Sở vương làm sao có thể từ bỏ ý đồ hả?

Vì dân tâm, vì báo thù rửa hận, gã cũng có thể đánh một trận đến cùng, triệt để tiêu diệt chín ngàn người của Ninh Chính.

Còn nữa, cái gì gọi là ký kết Hiệp định đình chiến mới?

Lúc trước ký kết Hiệp định đình chiến trở thành phế thải?

Nói cách khác, Ninh Kỳ điện hạ ký kết phần Hiệp định đình chiến kia trở thành phế thải?

Nghe những lời này, triều thần nướ cViệt giận dữ.

Sở vương đây là ý gì?

Lúc trước ký kết Hiệp định đình chiến, nói không tính toán gì hết không coi là số?

Xem Việt quốc của ta là gì vậy hả?

Còn có Ninh Chính điện hạ, ngài lại dám cùng Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới?

Phương diện này khẳng định có âm mưu không thể cho ai biết.

Nhất định là Ninh Chính quân đội bị Sở vương bao vây, đối mặt tuyệt cảnh.

Ninh Chính vì mạng sống, cho nên cùng Sở vương ký kết hiệp định mới, chắc chắn bán đứng lợi ích càng nhiều hơn cho nước Sở, phần Hiệp định đình chiến mới này, không biết nhục nước mất chủ quyền đến cỡ nào.

Tức khắc, Ngự Sử ở đây đều ra khỏi hàng điên cuồng công kích.

- Đại vương, Hiệp định đình chiến không thể đổi, không thể đổi!

- Đại vương, thần tố cáo Ngũ vương tử Ninh Chính vì bản thân tư lợi, vì tạm thời an toàn tính mạng, lại bán đứng lợi ích Việt quốc, một mình cùng Sở vương cẩu thả, ký xuống hiệp định bất bình đẳng.

- Đại vương, lợi ích Việt quốc của ta không thể xâm phạm. Bất kỳ Hiệp định đình chiến mới, chúng ta không tiếp thu.

Cả triều văn võ, lòng đầy căm phẫn.

Cái kịch bản này của Ninh Chính bọn họ quá quen thuộc.

Rõ ràng đánh thua, lại nói thành là thắng lợi. Rõ ràng là bán đứng lợi ích Việt quốc, tạm thời an toàn tính mạng, lại nói thành là đánh lui đại quân nước Sở.

Lần trước Thái tử Ninh Dực, không phải làm như vậy à? Rõ ràng thất bại thảm hại nói thành là đại hoạch toàn thắng, hơn nữa còn nói là gần như tiêu diệt cả chủ lực vua Căng.

Cái phần hiệp định gọi là mới của Ninh Chính này chắc chắn đặc biệt hà khắc sỉ nhục.

Mà lúc này, Lan Nhất mở ra Hiệp định đình chiến mới, lớn tiếng đọc oang oang.

Điều thứ nhất, quân đội nước Việt rời khỏi kinh đô nước Sở, quân đội nước Sở không được tiến hành bất kỳ tập kích, đồng thời muốn trên đường về, bán ra lương thảo vật tư cho quân đội nước Việt.

Điều thứ hai, hai nước Sở Việt triệt để đình chiến, đường biên giới khôi phục lại trạng thái hai năm trước.

Điều thứ ba, hội Thiên Đạo ở trong vòng năm năm kế tiếp, trợ giúp hai trăm vạn lượng vàng nước Sở, xây dựng tân vương cung.

Điều thứ tư, nước Sở cho phép hội Thiên Đạo ở trong nước Sở mở cơ cấu thương nghiệp liên quan.

Sau khi đọc xong!

Lan Nhất rống to:

- Xin hỏi chư vị đại nhân, phần Hiệp định đình chiến mới này có thể có nhục nước mất chủ quyền à?

Tất cả mọi người ở đây tĩnh lặng.

Lan Nhất cười lạnh nói:

- Lần trước Ninh Kỳ điện hạ cùng Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến, mọi người còn nhớ rõ ràng đi, mấu chốt nhất ở chỗ, hai nước Sở Việt đình chiến, đường biên giới khôi phục lại trạng thái hai mươi lăm năm trước. Nói cách khác Việt quốc của ta muốn cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ, ta biết chư vị đại nhân vui mừng giả bộ hồ đồ, nhưng chuyện này có phải sự thực hay không?

Cái bạt tai này đánh vào trên mặt toàn bộ triều thần.

Càng tát vào trên mặt Ninh Kỳ.

Cái này đương nhiên là sự thực, chỉ bất quá bọn họ tận lực hướng Việt quốc dân chúng che giấu điểm này, tiếp đó hô to thắng lợi.

Lan Nhất nói:

- Ninh Chính điện hạ nghe nói phần Hiệp định đình chiến trước đó, sau đó thật lâu không thể bình phục, ngài không muốn cắt nhường một tấc quốc thổ. Cho nên hắn đang quyết định chín ngàn quân đội không rút lui, vẫn thủ vững kinh đô nước Sở, chính là vì đánh Sở vương thật đau, thúc ép hắn ký kết toàn bộ Hiệp định đình chiến mới.

- Cuộc chiến kinh đô nước Sở, ngày đầu tiên chúng ta đánh lui đại quân nước Sở, quân Sở thương vong gần ba vạn. Ngày thứ hai, quân Sở thương vong gần hai vạn! Đây không phải là thắng lợi huy hoàng vậy là cái gì? Lẽ nào các vị nghĩ đây là cái thứ tin chiến thắng vô sỉ của Thái tử Ninh Dực sao?

- Niết quân chúng ta vì Việt quốc liều mạng chiến đấu. Ninh Chính điện hạ vì Việt quốc, gần như đặt bản thân vào tuyệt cảnh. Vậy làm sao biến thành sai rồi, vậy làm sao biến thành nhục nước mất chủ quyền? Hoang đường đến cỡ nào?

- Chư vị đại nhân luôn miệng nói không thừa nhận Hiệp định đình chiến mới, chẳng lẽ muốn mắt mở trừng trừng nhìn Việt quốc của ta cắt nhường quốc thổ à?

- Đám người các người vì tranh chấp đảng phái, vì lợi ích của mình, lẽ nào có thể ngay cả thể diện cũng không cần à?

- Chúc Hoằng Chủ tể tướng! - Lan Nhất hét lớn, gã đúng là hổ thật sự.

Khuôn mặt Chúc Hoằng Chủ run lên, sau đó hỏi:

- Lan tướng quân, có gì chỉ giáo?

Lan Nhất bèn hỏi:

- Công tử Thẩm Lãng để ta hỏi ngài, hai phần Hiệp định đình chiến, Việt quốc của ta cần phải lựa chọn phần nào? Cần phải vứt đi phần nào?

Mọi người bị ê mặt.

Tên cẩu tặc Thẩm Lãng nhà ngươi, làm mất mặt thật ác độc, không để cho thể diện chút nào, cái này nào chỉ là làm mất mặt, đơn giản muốn lột luôn cả da mặt xuống thì có.

Hai cánh tay của Chúc Hoằng Chủ run nhè nhẹ nói:

- Nếu như, không có những điều kiện khác, đương nhiên là lựa chọn loại sau.

Lan Nhất lại nhìn về Ninh Kỳ nói:

- Tam vương tử điện hạ, một phần Hiệp định đình chiến trước đó là ngài ký. Phía trên nói khôi phục lại đường biên giới hai mươi lăm năm trước, có phải muốn cho Việt quốc của ta cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ hay không?

Ta đệch đại gia nhà ngươi Thẩm Lãng, ngươi không dứt làm mất mặt người khác.

Ninh Kỳ lạnh lùng nói:

- Vâng.

Chuyện này có thể giấu diếm dân chúng, thế nhưng ở trên triều đình công khai chất vấn, sẽ không có đường lảng tránh.

Lan Nhất nói:

- Ninh Kỳ điện hạ, vậy ngài cảm thấy Việt quốc của ta cần phải lựa chọn loại Hiệp định đình chiến vậy? Có phải nên bỏ phần đã cùng ngài ký hay không?

Khuôn mặt Ninh Kỳ chợt co lại, gã nói:

- Đương nhiên là phần Hiệp định đình chiến Ngũ đệ cùng Sở vương ký kết tốt hơn.

Lan Nhất lại trông về phía Xu Mật Viện Xung rồi nói:

- Xung Ngạc đại nhân, xin hỏi ngài cảm thấy phần Hiệp định đình chiến có tốt hơn không?

Đ*!

Lan Nhất, ngươi dám làm vậy hả?

Làm mất mặt cũng phải có điểm dừng chứ.

Ngươi cái này lần lượt từng hỏi tiếp, có ý tát vô mặt những người ở đây qua một lượt?

Xung Ngạc bản năng nhìn phía quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Bệ hạ, ngài mặc cho một tên Thiên hộ nhỏ xíu như vậy làm mất mặt đối với các đại thần thế à?

Nhưng mà, Ninh Nguyên Hiến lại ngả về phía sau một cái như thể có ý xem kịch vui.

Quân thần ly tâm đến tận đây à?

Xu Mật Viện Xung Ngạc nhắm mắt nói:

- Nếu không có những điều kiện khác, đương nhiên là một phần Hiệp định đình chiến phía sau rất tốt.

Lan Nhất lại lấy ra một phần thư rồi nói:

- Bệ hạ, đây là quốc thư Sở vương bệ hạ cho ngài, hướng ngài giải thích vì sao phải ký kết Hiệp định đình chiến mới, vì sao phải làm mất hiệu lực phần trước.

Mẹ kiếp!

Bây giờ không chỉ Thẩm Lãng tới làm mất mặt, Sở vương cũng muốn theo cùng đi làm mất mặt Ninh Kỳ?

Nhìn không ra, Sở Hoài Tâm?

Lúc trước ở hành tỉnh Thiên Tây, ngươi luôn mồm Ninh Kỳ hiền đệ, móc tim móc phổi cùng ta.

Luôn mồm muốn cùng ta cùng nhau trông coi.

Kết quả ngay tại kinh đô, trực tiếp liền bán đứng Ninh Kỳ ta đây?

Tát một cái thật mạnh vào trên mặt của ta?

Thẩm Lãng đến tột cùng cho ngươi uống thuốc gì hả?

Ngươi lại buông tha Thẩm Lãng cùng Ninh Chính như thế, bọn họ đã đốt vương cung của ngươi, ngươi nghĩ như thế nào ăn nói các tướng sĩ? Nghĩ như thế nào ăn nói với vạn dân nước Sở?

Không chỉ có Ninh Kỳ cảm thấy đặc biệt nghi ngờ.

Cả triều đại thần cũng hiểu được đặc biệt không giải thích được.

Tại sao hả?

Sở vương vì sao còn làm như vậy hả?

Rõ ràng một phần Hiệp định đình chiến phía trên càng thêm phù hợp nước Sở lợi ích.

Bỗng nhiên có một tên Ngự Sử nhảy ra nói:

- Bệ hạ, cái này không hợp tình lý. Ninh Chính điện hạ cùng Thẩm Lãng chỉ có không đến chín ngàn đại quân, Sở vương có hai mươi mấy vạn đại quân, hơn nữa đây là ở kinh đô nước Sở. Sở vương dựa vào cái gì cùng Ninh Chính điện hạ ký kết Hiệp định đình chiến mới, hơn nữa còn là Hiệp định đình chiến bất lợi cho nước Sở. Phương diện này khẳng định có mật ước, Thẩm Lãng, Ninh Chính điện hạ khẳng định cùng Sở vương ký kết mật ước, cái nội dung mật ước này nhất định bán đứng Việt quốc của ta thu ích lợi thật lớn, xin bệ hạ triệt để tra tới cùng!

Mẹ trứng, đây mới gọi là ngậm máu phun người.

Đây mới gọi là bất chấp tất cả.

Tên Ngự sử này chợt dập đầu nói:

- Bệ hạ, phương diện này nhất định có âm mưu, Ninh Chính điện hạ cùng Sở vương khẳng định có mật ước bán nước, tuyệt đối không thể đồng ý. Vì trăm năm cơ nghiệp Việt quốc của ta, tuyệt đối không thể khinh suất đồng ý.

Ninh Nguyên Hiến nheo mắt lại, cười nói:

- Thú vị, thú vị. Bè cánh đấu đá, vì lợi ích, có thể mặt không biết xấu hổ, bất kể không phải đen trắng, có thể hoàn toàn vứt lợi ích nước nhà sang một bên.

- Bay đâu, giết Ngự sử đó!

Nghe những lời này, Lê Chuẩn công công vung tay lên, tức khắc hai gã võ sĩ muối lôi tên Ngự sử này ra ngoài.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không cần lôi ra đi, ở nơi này trên triều đình, tại chỗ giết!

- Vâng!

Tiếp đó, mấy tên võ sĩ đó đè Ngự Sử xuống đất.

Rõ ràng ngay trước mặt văn võ cả triều, rõ ràng đánh chết!

Triều đình đẫm máu!

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mới cắt internet để chuyển sang 4G và phải chạy đôn chạy đáo làm hồ sơ xin học tiếng Trung nên tẩu hỏa nhập ma mấy bữa nay, xin lỗi các bạn.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch