Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 741: Khải hoàn vĩ đại! Muôn người ủng hộ! (2)

Chương 741: Khải hoàn vĩ đại! Muôn người ủng hộ! (2)


Hôm nay Bạch Ngọc Kinh đứng ra, chắc là giết không được Ninh Chính.

- Ra khỏi!

Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.

Mười tên tông sư lui lại thật nhanh, rời khỏi đỉnh núi hết sức giá lạnh, xuống núi theo sườn đông.

Tuyết Ẩn tông sư cố nén giá rét cảm ơn:

- Cảm ơn Bạch Ngọc Kinh đạo hữu tương trợ.

Tĩnh lặng không tiếng động.

Một lát sau, người của Bạch Ngọc Kinh nói:

- Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (*).

(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Khi Loạn An Sử xảy ra, Lý Bạch gia nhập phủ Vĩnh Vương Lý Lân làm phụ tá trợ giúp ông này tạo phản. Vì thất bại nên Lý Bạch bị giam vào ngục. Nhờ Quách Tử Nghi cầu tình, Lý Bạch bị lưu đày sung quân cách xa ngàn dặm. Sau đó đến thành Bạch Đế ở Tứ Xuyên, triều đình đại xá thiên hạ, tạo nên bối cảnh của bài thơ Tảo Phát Bạch Đế Thành (sáng rời thành Bạch Đế). Rồi sau đó được bạn cũ Thái thú Vi Lương tiễn đãi rượu thịt tiễn Lý Bạch qua sông Hạ, ông bèn làm một bài thơ tên Kinh Loạn Ly Hậu Thiên An Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể, bài này dài đến 830 chữ. Trong đó phần đề chủ của bài thơ chính là các câu trên. Tạm dịch là: Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười hai lầu năm thành. Phủ tiên nhân trước mặt, kết tóc được trường sinh.

- Thơ hay, thơ hay, tuyệt đỉnh thơ hay!

- Trở lại nói cho Thẩm Lãng, giá tiền bài thơ này chúng ta trả xong rồi, từ rày về sau đừng tới tìm chúng ta.

- Các ngươi xuống núi từ phía tây, nhưng đã đến chỗ không tuyết, hết thảy đều không còn chỗ chúng ta quản nữa đây.

- Sống hay chết, nhìn chính tạo hóa các ngươi.

Đám người Lý Thiên Thu, Tuyết Ẩn, Ninh Chính nhanh chóng xuống sườn tây Đại Tuyết Sơn.

Tuyết vẫn rơi lưu loát trên đỉnh Đại Tuyết Sơn.

Nguyên bản đỉnh núi lộ ra nham thạch đen đúa trơ trọi, lại một lần nữa bị tuyết trắng bao trùm.

Nhanh chóng khôi phục vẻ xinh đẹp thần bí trước đó.

...

Mấy người xuống Đại Tuyết Sơn từ phía tây, sau đó tiến vào trong nước Khương.

Đám người Tiết Triệt dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi.

Xuống đến độ cao hơn một ngàn mét so với mặt biển, đã không tuyết.

Bọn họ điên cuồng xung phong về phía tây, muốn chặn đứng đám người Ninh Chính, tiếp tục đánh chết.

Nhưng mà...

Chờ đến khi bọn họ vọt tới dưới chân núi phía tây.

Gặp được một nhánh kỵ binh.

Nữ vương Arunana suất lĩnh ba vạn kỵ binh, bày trận thật chỉnh tề, chờ ở đồng bằng dưới chân núi.

Mười mấy người Lý Thiên Thu, Ninh Chính vọt vào trong ba vạn đại quân Nữ vương Arunana.

Trong nháy mắt, biến mất không thấy.

Triệt để mất đi cơ hội giết chết Ninh Chính.

Tiết Triệt bên này còn có mười tên tông sư, lẽ nào nhảy vào ba vạn kỵ binh bên trong tiếp tục giết chết à?

Đó là muốn chết!

Võ đạo về võ đạo.

Đại quân về đại quân.

Trừ loại yêu nghiệt nghịch thiên như Đại Ngốc, bằng không dù cho cường giả cấp đại tông sư rơi vào trong đại quân cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Một đại tông sư như thế, mười đại tông sư cũng như thế.

Đây là đang ở nước Khương, mà không phải ở đất Sở.

Nếu như Ninh Chính đi nước Sở trở về Việt quốc, vậy là có thể phối hợp tới hơn một nghìn tên võ sĩ núi Phù Đồ.

Ám sát thất bại!

Cần phải dùng tốc độ nhanh nhất trở về Việt quốc, chuẩn bị đối sách mới!

- Đi!

Tiết Triệt ra lệnh một tiếng, mười tên cường giả cấp tông sư không có xuống núi, mà là dọc theo núi non, hướng phía đông lao điên cuồng.

- Đi!

Nữ vương Arunana ra lệnh một tiếng.

Ba vạn kỵ binh hộ tống Ninh Chính, nhanh chóng phi về phía đông.

...

Trên xe ngựa lớn!

- Tay của Khâu Thị không kịp đợi Thẩm Lãng. - Ngô Đồ Tử nói:

- Vừa rồi nhiệt độ đỉnh núi quá thấp, sẽ nhanh chóng hoại tử mất.

Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:

- Không gánh nổi liền chém đi, ta đã nói rồi, dù sao tay trái ta cũng không có tác dụng gì. Hôm nay ta khôi phục dung nhan xinh đẹp, mất đi một tay, cũng không có gì.

- Không thể chém, không thể chém. - Lý Thiên Thu nói:

- Nương tử, ta lập tức cõng nàng đi tìm Thẩm Lãng, nhất định phải nối lại tay trái cho nàng.

Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nổi giận nói:

- Nếu như chàng rời khỏi, người nào bảo hộ Ninh Chính điện hạ? Ngươi muốn trọng tư phế công à? Ta vốn là ngườhẳn phải chết i, nhặt trở về một cái mạng chưa đủ à? Mất một tay có sá gì?

Tiếp đó, Lý Thiên Thu không nói hai lời, sẽ phải cõng vợ lên bắc đi tìm Thẩm Lãng.

- Chậm đã. - Ngô Đồ Tử suy nghĩ thật lâu.

Tiếp đó, nàng móc ra một chai thuốc từ trong ngực.

- Phụ thân ta vì cứu mẫu thân của ta, đi thăm dò di tích thượng cổ nơi nơi, muốn có được Tẩy Tủy Tinh, nhưng mà không có chút thu hoạch gì. - Ngô Đồ Tử nói:

- Thế nhưng hắn tìm được ba bình thượng cổ ma dược, ta cho ngươi dùng một chai, có thể có thể cứu trở về cánh tay gãy của ngươi. Nhưng là các ngươi trở lại nhớ kỹ nói cho Thẩm Lãng, hắn thiếu ta một chai thượng cổ ma dược, phải trả.

- Ta đến trả, ta đến trả... - Lý Thiên Thu nói.

Ngô Đồ Tử cất giọng thản nhiên:

- Ngươi không trả nổi.

Tiếp đó Ngô Đồ Tử kiểm tra sau lưng Đường Viêm mê võ.

Gồ ghề, khủng bố dữ tợn.

Tiếp tục, nàng lại buông xuống một chai thuốc, rồi nói:

- Mỗi ngày hai lần, quét lên miệng vết thương.

Đường Viêm kinh ngạc nói:

- Đây cũng là thuốc thượng cổ à? Vậy ta cũng không trả nổi.

Ngô Đồ Tử nói:

- Đây là thuốc trị thương thượng hạng, một lượng vàng một chai. Nhưng mà vết thương này là tiêu không đi, cả đời đều có thể xấu như thế, có vấn đề không?

Đường Viêm nói:

- Vậy tốt, không cần cưới vợ.

Sặc!

...

- Thay ta nói với Thẩm Lãng một tiếng, ta đi, tiếp tục chuyện của ta đi. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Thuận tiện hỏi một cái, nó làm sao biết ta đã đã trở về? Lần sau nó đến tìm ta, không nên đưa thư vào chỗ đó, đổi chỗ khác, địa chỉ viết ở phía trên tờ giấy này.

Thần nữ Tuyết Ẩn đặt một tờ giầy ở trên tay của Chung Sở Khách.

Chung Sở Khách nói:

- Sư muội, bằng không ta theo muội cùng đi.

Tuyết Ẩn lắc đầu nói:

- Không, kế tiếp cục diện Việt quốc sẽ đặc biệt phức tạp, huynh có cần phải lưu lại ở bên cạnh họ, hơn nữa Đại Ngốc cần huynh tiếp tục chỉ đạo, nó mới là tương lai võ đạo chúng ta.

- Ninh Chính, cáo từ.

Ninh Chính khom người lạy xuống.

Thần nữ Tuyết Ẩn, phiêu nhiên mà đi.

Lúc này lại đi về hướng tây nam.

Hy vọng tất cả chuyện này, còn kịp.

Hy vọng còn kịp.

Đây là tiếng lòng duy nhất của Thần nữ Tuyết Ẩn.

...

Kế tiếp.

Nữ vương Arunana hạ lệnh hai vạn kỵ binh trở về kinh đô nước Khương.

Nàng suất lĩnh một vạn kỵ binh, tiếp tục hộ tống Ninh Chính đông tiến.

Một vạn kỵ binh này một mình hai ngựa, thậm chí ba ngựa.

Ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ.

Từ nước Khương tiến vào hành tỉnh Thiên Tây miền nam, hành tỉnh Thiên Tây Trung đô đốc Trương Tử Húc còn nỗ lực cản trở.

Khổ Đầu Hoan trực tiếp rống to hơn:

- Trương Tử Húc, nếu như ngươi dám để lỡ một khắc đồng hồ, công tử Thẩm Lãng sẽ giết chết cả nhà ngươi. Tru sát ngươi cửu tộc, không để lại một cành cây ngọn cỏ nào!

Mà lúc này!

Đại thái giám Lê Ân công khai lộ diện, hô to:

- Trương Tử Húc tiếp chỉ.

- Nữ vương nước Khương Arunana chính thức viếng thăm Việt quốc, lấy thân phận khách quý tham gia Tế Thiên Đại Điển, bất luận kẻ nào cũng không được cản trở, khâm thử!

Đều nói ý chỉ thiên hạ chư vương không thể lại dùng khâm thử.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn dùng như cũ.

Lê Ân nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Trương Tử Húc, ngươi muốn kháng chỉ à?

Nghe những lời này, tay Lê Ân cầm chuôi kiếm.

Cấm Vệ Quân sau lưng ông đều đặt tay trên chuôi đao.

Chỉ cần Trương Tử Húc kháng chỉ, lập tức giệt ngay tại chỗ.

- Thần tuân chỉ!

- Cho đi!

Tức khắc Nữ vương Arunana dẫn đầu một vạn kỵ binh, hò hét tiến vào hành tỉnh Thiên Tây cảnh nội, hộ tống Ninh Chính xuất phát về phía kinh đô thành Thiên Việt.

...

Cùng lúc đó!

Thẩm Lãng suất lĩnh hơn bốn ngàn quân đội tiến vào trong hành tỉnh Thiên Tây.

Vương hậu Sa Mạn suất lĩnh quân đội vương bài Thần xạ thủ của tộc Sa Man rời khỏi từ ải Bình Nam, mượn đường nước Khương, trở về tộc Sa Man.

Lúc này đây viễn chinh kinh đô nước Sở.

Quân đội vương bài tộc Sa Man bỏ ra cái giá rất lớn, năm nghìn người thương vong hơn phân nửa.

Chỉ còn lại có hơn hai ngàn người trở về nước Đại Nam.

Vì thương vong hơn hai ngàn người này, Thẩm Lãng bồi thương ba mươi vạn lượng vàng tiền tử.

Vương hậu Sa Mạn vừa đi, trong tay hắn cộng cả quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.

Nhìn qua nhánh quân đội này có vẻ suy yếu bé nhỏ hả?

Thế nhưng, Thẩm Lãng vẫn nghênh ngang tiến vào phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, tiến vào bên trong địa bàn gia tộc họ Xung.

Hắn không có ý kiến muốn dấu đầu lộ đuôi chút nào, ngược lại thả chậm tốc độ, có vẻ rêu rao khắp nơi.

Hành động kia rõ ràng giống như một đại mỹ nữ, trang điểm lộng lẫy mà đi ở ở giữa đám lưu manh.

Hận không thể vẫy tay duyên dáng kêu lên:

- Đại gia, lại đây, lại đây...

Đây hoàn toàn là đang câu dẫn gia tộc họ Xung.

Các ngươi vội vàng tới đánh ta đi chứ?

Ta chỉ còn lại hơn bốn ngàn người mà thôi.

Gia tộc họ Xung các ngươi còn dư lại không ít quân đội đi?

Nguyên bản mười hai vạn quân đội, trải qua cùng nước Sở đại chiến thương vong hơn phân nửa.

Thế nhưng cũng còn dư lại năm sáu vạn đi.

Năm sáu vạn đánh hơn bốn ngàn người.

Cơ hội ngàn năm một thuở.

Then chốt quân Niết Bàn đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai của ta lúc này thật sự đặc biệt mệt mỏi rã rời kia mà.

Vội vàng tới tiêu diệt ta đi nè..

Lý do ta đều vì ngươi nghĩ xong, quân Sở không cam lòng thất bại, vượt biên đánh chết quân Niết Bàn của ta, đồng thời cầm tội danh vu oan đến trên đầu gia tộc họ Xung, nỗ lực kéo lên nội chiến Việt quốc.

Bên kia Ninh Chính đi được chẳng bao lâu, cơ hồ là điên cuồng chạy đi trở về thành Thiên Việt.

Mà bên này Thẩm Lãng, cố ý đi chậm rãi khoan thai, hận không thể một bước lắc ba cái.

Xung Nghiêu, ông mau dẫn đầu đại quân tới đánh ta đi chớ!

Ông tới đánh ta đi!

Cuối cùng!

Thẩm Lãng tồi tệ hơn, quân đội trực tiếp dừng lại không đi.

Ở chỗ cách thành Trấn Tây hơn một trăm dặm trực tiếp đóng quân nghỉ dưỡng sức.

Đây hoàn toàn là khiêu khích hết sức với gia tộc họ Xung!

...

Mùng chín tháng bảy tiến hành Tế Thiên Đại Điển.

Tối mùng tám tháng bảy.

Kinh đô thành Thiên Việt tiến hành cấm đi lại ban đêm.

Ninh Chính vẫn còn chưa trở về kinh đô.

Văn võ bá quan, đối với lần này không nói được một lời.

Vạn dân Việt quốc thì là nghị luận ầm ĩ.

Ý chỉ của quốc quân rõ ràng, Tế Thiên Đại Điển do Ninh Chính đọc sớ tế thiên.

Nhưng nếu Ninh Chính cản không đến, vậy thì do Ninh Kỳ thay thế.

Vạn dân kinh đô không khỏi trong lòng tiếc hận.

Xem ra Ninh Chính điện hạ là không chạy về được.

Kể từ đó, ngay thời khắc tranh ngôi then chốt lại rơi vào thế hạ phong.

Ai cũng biết, người nào đọc sớ tế thiên, lại cơ hồ là thiếu quân.

Thế nhưng, vương tử Ninh Kỳ cũng không đến nỗi nào.

...

Sáng sớm hôm sau!

Quốc quân mang theo văn võ bá quan rời đi vương cung, bộ hành đi thượng cổ tế đàn.

Không chỉ có như thế, quốc quân còn xuất phát so với bình thường sớm một canh giờ, gần như trời còn mờ tối, cũng đã động thân.

Cơ thể ông lúc này càng run rõ ràng, bước đi đã có vẻ có chút khó khăn.

Nhưng ông vẫn kiên trì đi bộ.

Trong sắc trời tờ mờ, vô số đèn lồng như những vì sao trên trời.

Ninh Kỳ mặc kim bào, ngay bên cạnh Ninh Nguyên Hiến.

Văn võ bá quan theo ở phía sau thật chỉnh tề, toàn tràng tĩnh lặng không tiếng động.

Bầu không khí có vẻ nghiêm trọng, thậm chí là áp lực.

- Răng rắc, răng rắc...

Ba nghìn Cấm Vệ Quân đi trên mặt đất, tiếng áo giáp va chạm nhau có vẻ càng rõ rệt.

Nhưng mà rất nhiều người phát hiện, quốc quân Ninh Nguyên Hiến đi con đường này không phải đi thượng cổ tế đàn, mà là đi cổng Chu Tước a.

Nhưng, không aidám hỏi.

Cứ như vậy, quốc quân Ninh Nguyên Hiến mang theo văn võ bá quan, mang theo ba nghìn Cấm Vệ Quân, trên đường đi tới bên ngoà cổng Chu Tước i.

Tiếp đó lẳng lặng chờ!

Đây là chờ người nào hả?

Chẳng lẽ là chờ Ninh Chính điện hạ à?

Bệ hạ ngài buông tha đi, Ninh Chính điện hạ không chạy về kịp đâu.

Hơn nữa giờ lành cũng không chờ người.

Một khi bỏ lỡ thời gian tốt nhất Tế Thiên Đại Điển, chính là phải làm tức giận trời cao.

Thế nhưng...

Cũng không có chờ quá lâu.

- Ầm ầm ầm...

Mặt đất bắt đầu run nhè nhẹ, giống như động đất vậy.

Tiếp đó, thanh âm càng lúc càng lớn.

Đây là tiếng kỵ binh, đây là tiếng vó của vạn con ngựa chạm vào trên mặt đất.

Một khắc đồng hồ sau đó!

Chân trời phía tây xuất hiện một cái đường màu đen.

Hai mặt cờ lay động.

Ninh, khương!

Tiếp đó, kỵ binh nước Khương như thủy triều xuất hiện ở trong tầm mắt văn võ quần thần.

Thanh âm càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc.

Mặt đất chấn động, càng ngày càng mãnh liệt.

Kỵ binh nước Khương chẳng những không có giảm tốc độ, ngược lại bắt đầu gia tăng tốc độ, xung phong về phía quân thần nước Việt.

Đây là đang thị uy à?

Đúng, đây là đang thị uy.

Hướng về phía văn võ đại thần triều đình Việt quốc thị uy.

Lúc khoảng cách còn tầm một hơn trăm mét.

Một vạn kỵ binh nước Khương ngừng lại.

Thật nhiều, huống chi bọn họ đều là một mình hai ngựa.

Một vạn kỵ binh nhìn qua, rõ ràng vô biên vô tận.

Hai con ngựa khỏi hàng.

Nữ vương Arunana phía trước, Ninh Chính ở phía sau.

Đi tới trước mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Nữ vương Arunana xuống chiến mã, khom người nói:

- nước Khương Arunana, gặp qua Việt vương.

Ninh Nguyên Hiến cẩn thận tỉ mỉ hoàn lễ nói:

- Việt quốc Ninh Nguyên Hiến, gặp qua vua Khương.

Ninh Chính tiến lên, quỳ sát ở trước mặt quốc quân, rồi nói:

- Nhi thần Ninh Chính, bái kiến phụ vương.

Giọng của gã cuối cùng run nhè nhẹ.

Thời khắc này Ninh Chính, cũng rất khó ức chế nội tâm kích động.

Ninh Nguyên Hiến tiến lên, đỡ Ninh Chính dậy, tiếp đó bắt được cánh tay gã chợt giơ lên.

- Con ta Ninh Chính chiến thắng trở về!

- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn tuế!

Đế quốc không phải âm thầm lưu truyền, không cho dùng vạn tuế à?

Ninh Nguyên Hiến chợt hô to.

Phía sau Cấm Vệ Quân hô vang.

Trong thành vô số dân chúng xem lễ hô to.

- Việt quốc vạn thắng!

- Việt quốc vạn tuế!

- Ninh Chính điện hạ uy vũ!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch