WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 743: Việt quốc nội chiến! Điên cuồng chèn ép Ninh Kỳ! (2)

Chương 743: Việt quốc nội chiến! Điên cuồng chèn ép Ninh Kỳ! (2)


- Dựa theo cách nhìn của nhi thần, bọn họ trực tiếp đâm giết phụ vương là không thể nào. - Ninh Chính nói:

- Thế nhưng kịch độc núi Phù Đồ, để cho người ta khó lòng phòng bị.

Cũng không phải là khó lòng phòng bị à?

Sở vương chính là chết vì độc núi Phù Đồ.

Ninh Chính nói:

- Cho nên kế tiếp đoạn này vào thời khắc mấu chốt, nhi thần xin ngài chỉ ăn cơm do Biện mẫu phi làm, Lê Chuẩn, Lê Ân, Lê Mục Đại công công, thời thời khắc khắc phải có hai người ở bên cạnh ngài. Hơn nữa... Tốt nhất không nên tiếp kiến Tiết Triệt cùng Ninh Kỳ, cũng không cần tiếp kiến Chúc Hoằng Chủ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Con ngược lại an bài nhận quả nhân cả rồi.

Ninh Chính nói:

- Nhi thần không dám, nhưng đây là bất đắc dĩ mà thôi.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Được, theo ý con vậy. Trong khoảng thời gian này, ta chỉ ăn cơm của Biện phi làm, chỉ ở trong cung Biện phi qua đêm, không một mình gặp bất kỳ thần tử khả nghi. Ta muốn chống mắt nhìn xem, đám Ninh Kỳ có phải thật sự muốn phản hay không?

...

Ninh Chính trở lại trong phủ Hầu tước Trường Bình.

Toàn bộ kinh đô đều lâm vào trạng thái yên tĩnh đến kỳ quái.

Những người có khứu giác nhạy bén đều cảm thấy mưa gió sắp đến.

Một vạn kỵ binh Khương quốc này chẳng tầm thường chút nào.

Dù cho mời nữ vương nước Khương viếng thăm nước Việt có cần phải mang một vạn kỵ binh tới sao?

Hơn nữa quân Niết Bàn của Thẩm Lãng, luôn luôn dừng lại ở hành tỉnh Thiên Tây không đi.

Đây là ý gì?

Còn có Ninh Kỳ điện hạ, có phải quá mức bình tĩnh hay không?

Kể cả đám người Chúc Hoằng Chủ cùng Xung Ngạc, Tiết Triệt.

Ngày hôm nay từ đầu tới đuôi cũng không có bất kỳ phản ứng quá kích, một chút cũng không có cảm giác đại họa lâm đầu.

Ngược lại có một loại định liệu trước?

Không, không thể dùng cái từ này.

Phải nói là dứt khoát.

...

Vào lúc ban đêm!

Việt vương Ninh Nguyên Hiến mở một buổi tiệc nho nhỏ, chiêu đãi nữ vương nước Khương.

Từ đầu tới đuôi, Ninh Nguyên Hiến chỉ uống ba ly rượu trái cây.

Mà ba ly rượu này, toàn bộ do Lê Chuẩn thực hiện.

Cũng may Arunana cũng căn bản không quan tâm những thứ phô trương này, tiệc chưa tới một canh giờ cũng đã kết thúc.

Ở dưới sự bảo vệ Lê Chuẩn cùng Lê Mục, Ninh Nguyên Hiến trở về thư phòng, xử lý chính vụ.

Vì cam đoan tuyệt đối an toàn.

Ninh Nguyên Hiến thậm chí không còn tiếp xúc tấu chương của thần tử, toàn bộ do Lê Chuẩn sao chép một lần rồi giao cho ông.

Hơn nữa, ông cũng gần như không có tiếp kiến bất luận kẻ nào.

Trừ Lê Chuẩn, Lê Mục, Lê Ân, Biện phi ra, gần như không ai có thể tới gần ông trong vòng năm bước.

Lúc nửa đêm!

Khi Ninh Nguyên Hiến triệu kiến Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, ước chừng cách mười mấy mét.

Diêm Ách thậm chí là quỳ ở bên ngoài sảnh.

- Diêm Ách, ta biết ngươi và Yến Nan Phi, Tiết Triệt quan hệ đều tốt vô cùng. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thậm chí Tiết Triệt vẫn là cấp trên của ngươi, cho nên ta muốn muốn hỏi ngươi, cái Hắc Thủy Đài này vẫn là Hắc Thủy Đài của quả nhân à?

Diêm Ách dập đầu tầng tầng lớp lớp nói:

- Hắc Thủy Đài vĩnh viễn là của bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lời này có chút nói quá sự thật, lúc trước quả nhân tín nhiệm Tiết Triệt, cho nên Hắc Thủy Đài trong đó rất nhiều người đều là đến từ Nam Hải kiếm phái. Ở trong lòng rất nhiều người, Hắc Thủy Đài chỉ là một chức vị, Nam Hải kiếm phái mới là xuất thân vĩnh viễn.

Diêm Ách nói:

- Nhưng ít ra nhóm người thần suất lĩnh này vĩnh viễn nghe theo lời bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi cảm thấy Ninh Chính cùng Ninh Kỳ, người nào nối ngôi thích hợp hơn?

Diêm Ách nói:

- Thần không có ý chí của mình, bệ hạ cho người nào thích hợp thì chính là người đó.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta suy nghĩ lập Ninh Chính là Thái tử, ngươi cảm thấy thế nào?

Diêm Ách nói:

- Thần phục tùng vô điều kiện bất kỳ ý chí nào của bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến phất phất tay nói:

- Được rồi, vậy ngươi đi đi.

Diêm Ách dập đầu nói:

- Thần xin cáo lui.

Một lát sau.

Ninh Nguyên Hiến lại triệu kiến trưởng công chúa Ninh Khiết.

- Ninh Khiết, ngươi cảm thấy Ninh Chính cùng Ninh Kỳ, cái nào rất tốt?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Căn cứ bản tâm của muội, muội cảm thấy Ninh Kỳ rất tốt, thế nhưng muội hoàn toàn phục tùng ý chí của Vương huynh.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta ấy à? Lúc đó nhét muội vào Hắc Thủy Đài là vì cân nhắc lực lượng Tiết Triệt. Sau khi vì để tránh cho Tiết Triệt thế lớn, thậm chí triệt để đẩy hắn dời khỏi Hắc Thủy Đài gần mười năm. Bây giờ trong Hắc Thủy Đài, người trung thành với muội còn nhiều hay không?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Không coi là nhiều.

Nàng quá nhạt nhẽo, cho nên vẫn có người trong Hắc Thủy Đài theo nàng, nhưng quả thực không nhiều lắm.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta muốn lập Ninh Chính là Thái tử, muội có hỗ trợ hay không?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Muội phục tùng ý chí Vương huynh.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tốt lắm, nhỡ ra ngày sau có việc, Ninh Kỳ muốn phản, muội phải làm sao?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Dốc hết toàn lực, vì nước bình định.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói:

- Vậy muội vất vả rồi.

Trưởng công chúa Ninh Khiết rời đi.

Triệu kiến hai người này, sau đó Ninh Nguyên Hiến liền suy nghĩ trở lại hậu cung đi an nghỉ.

Một lát sau, bên trong phòng thêm một bóng hình.

Người ông vĩnh viễn tự hào cũng là người ông vĩnh viễn đau đớn.

Công chúa Ninh Hàn.

Người thừa kế Thiên Nhai Hải Các.

Nàng đi thẳng đến.

Nhưng khi khoảng cách Ninh Nguyên Hiến còn có năm thước, bên trong gian phòng liền xuất hiện một cổ lực lượng cường đại kinh hoàng.

Lê Mục Đại công công, cường giả cấp tông sư.

Lão trung thành thực hiện chức trách của mình, trừ mấy người giới hạn ra, bất luận kẻ nào không được đến gần bệ hạ.

Ninh Hàn nhìn sang Lê Mục công công một cái.

Chỉ một cái nhìn hời hợt mà thôi.

Trong nháy mắt!

Lê Mục công công chỉ cảm thấy trong não đau nhức một trận, dường như muốn nứt ra vậy.

Thế nhưng Ninh Hàn không có triệt để tới gần Ninh Nguyên Hiến, mà là đang ba thước trước mặt đứng vững lại.

- Phụ vương, ngài đã quyết định quyết tâm, muốn lập Ninh Chính là Thái tử à? - Ninh Hàn bèn hỏi.

Ninh Nguyên Hiến cười khổ:

- Hàn nhi, hai mười mấy năm qua con chỉ trở lại thăm ta hai lần. Lần đầu tiên là bởi vì cảnh cáo Thẩm Lãng, lần thứ hai là vì tới cảnh cáo ta? Con chẳng hề có lần nào vì quan tâm mà đến thăm ta sao?

Ninh Hàn không nói.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Ninh Dực không được, thế là con đứng ở phía Ninh Kỳ sao?

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Ninh Dực không được, Ninh Kỳ liền thích hợp nhất. Nhưng đối với con mà nói, người nào Việt quốc kế thừa ngai vàng đều được, duy chỉ có Ninh Chính không được?

- A? - Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Xem ra ở trong lòng con, phân lượng Việt quốc kém xa đế quốc Đại Viêm. Thần tử của ta muốn trèo lên cành cây, con gái của ta cũng không ngoại lệ? Con thật đúng là trung thành với đế quốc, con biết rõ Ninh Chính thượng vị, sau đó nhất định sẽ không phối hợp ý chí hoàng đế, con cứ muốn để giang sơn Việt quốc của ta bị thôn tính như thế à? Đừng quên con cũng là một thành viên vương tộc họ Ninh, nếu như con còn thừa nhận.

Ninh Hàn cũng không giải thích, cũng không thèm để ý Ninh Nguyên Hiến châm chọc.

Ước chừng một lúc lâu, nàng mở miệng nói:

- Phụ vương, vừa vặn ngược lại, con vì giang sơn Việt quốc mà đến. Một khi để Ninh Chính nối ngôi, mấy trăm năm cơ nghiệp vương tộc họ Ninh chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- A? Vì cái gì đây? Cũng bởi vì nó không muốn quỳ xuống, cũng bởi vì hắn muốn chống lại hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng?

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có một nguyên nhân.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Cái gì?

Ninh Hàn nói:

- Thẩm Lãng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy có phải con muốn nói rằng, muốn để Ninh Chính nối ngôi, trừ phi ta bây giờ liền giết chết Thẩm Lãng?

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Con không có nói như vậy.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ý ta đã tuyệt, con lúc trước một mực chẳng xem mình là con gái của ta. Vậy bây giờ cũng không cần can thiệp chuyện của ta, tuy rằng con là người thừa kế Thiên Nhai Hải Các, thế nhưng ý chỉ Hoàng đế bệ hạ nói rõ ràng, thế lực siêu thoát không thể can thiệp chuyện ở vương quốc thế tục.

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến lại nói:

- Được rồi, ta đã có chút thiếu ngủ, giờ liền muốn đi nghỉ ngơi.

Ông trực tiếp nhận hạ lệnh đuổi khách.

Đứa con gái cũng để cho ông hết sức thất vọng.

Ninh Hàn hỗ trợ Ninh Dực, ông có thể hoàn toàn hiểu, bởi vì hai người do một mẹ sinh ra.

Thế nhưng Thiên Nhai Hải Các lại cũng phái người đi ám sát Ninh Chính?

Vậy đây là lý do gì?

Con và Ninh Kỳ là cùng cha khác mẹ, nhưng con và Ninh Chính cũng là cùng cha khác mẹ kia mà.

Cho nên ở trong mắt Ninh Nguyên Hiến, tất cả những gì Ninh Hàn cũng là bởi vì thuần phục đế quốc.

Ninh Hàn bỗng nhiên nói:

- Phụ vương, xin ngài cần phải tin tưởng, trong lòng con đồng dạng nhiệt tình yêu thương Việt quốc. Con làm tất cả, cũng là vì cơ nghiệp trăm năm của vương tộc họ Ninh, cáo từ!

Tiếp đó, công chúa Ninh Hàn xoay người rời đi.

Một câu nói này, có vẻ đột ngột như vậy.

...

Ngày kế triều hội!

Tất cả mọi người cảm thấy một để cho người ta hít thở không thông bầu không khí.

Bởi vì trời vẫn chưa sáng.

Ngoài thành kỵ binh nước Khương, lại cũng đã chia làm hai cái, trấn giữ Thiên Việt phía tây cùng phía nam.

Ngay sau đó, hơn một vạn Thành Vệ Quân toàn bộ leo lên tường thành.

Kinh đô đóng kín bốn cửa.

Tiếp đó năm nghìn Cấm Vệ Quân võ trang đầy đủ, như thủy triều tiến vào bên trong vương cung.

Bầu không khí xơ xác tiêu điều như thế.

Bệ hạ làm thế để làm gì?

Triều hội lần này quả thực giống như là Hồng Môn Yến.

Mặc dù cũng không có tiệc rượu.

Đây là ý chỉ muốn ép buộc áp chế quần thần à?

Đây là muốn cưỡng ép sắc phong Ninh Chính là Thái tử à?

Một khi có người kháng chỉ không tuân, liền lập tức đại khai sát giới?

Văn võ quần thần ở kinh đô, gần như run lẩy bẩy, hai cổ run rẩy.

Thực sự hận không thể không đi vào triều, liền ở nhà cũng không thể được sao?

Bằng không ở trong triều đình, quốc quân thúc ép tất cả mọi người phải chọn chỗ đứng, phải làm gì?

Nếu như đến lúc đó đám người Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Tiết Triệt toàn bộ kháng chỉ không tuân?

Đám thần tử kia nên làm sao lựa chọn?

Đứng ở quốc quân bên này?

Tương lai có thể sẽ bị đế quốc Đại Viêm thanh toán.

Đứng ở Ninh Kỳ bên này?

Vậy đao quốc quân lập tức sẽ phải chém xuống, đầu mọi người cũng không cứng đến thế.

Bình thường có thể cho ngươi phất cờ hò reo bên phía Tam vương tử, nhưng vì thế vứt đầu cũng không đáng.

Thậm chí còn có rất nhiều thần tử cảm thấy trong lòng, Ninh Chính điện hạ hình như cũng không tệ.

Tuy rằng gãthượng vị, sau đó nhất định sẽ đặc biệt nghiêm khắc, mọi người muốn tham nhũng cũng khó khăn, làm việc biếng nhác cũng khó.

Nhưng đối với Việt quốc có thể là một chuyện tốt.

Nhưng bất kể sợ như thế nào, quần thần vẫn là phải vào triều.

...

Ngoài triều đình, chính là Cấm Vệ Quân chi chít, võ trang đầy đủ, bất cứ lúc nào đều có thể xông vào.

Đây là đe doạ trực tiếp nhất.

Còn trong triều đình, quần thần tĩnh lặng không tiếng động.

Chỉ có bụp bụp tiếng tim đập, thực sự ngay cả hít thở cũng không dám gắng sức.

Đợi chừng một lúc lâu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cuối cùng xuất hiện.

Ông trực tiếp ngồi ở trên ngai vàng.

- Chúng thần, tham kiến bệ hạ.

Quần thần quỳ xuống hành lễ.

Ninh Nguyên Hiến mặc vương bào, thế nhưng cũng lộ ra áo giáp bên trong.

Cẩn thận đến nước này kia à?

Dĩ nhiên không phải, đây là đang cảnh cáo quần thần.

Quả nhân đã làm bất kỳ chuẩn bị gì.

Hôm nay việc này thành cũng phải thành, không được cũng phải thành.

Ai dám kháng chỉ?

Vậy đừng trách đao quả nhân quá mức sắc bén.

- Chư khanh bình thân.

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Trận chiến quốc vận này đánh đã hơn một năm, cuối cùng thắng, đặc biệt không dễ dàng, Việt quốc của ta không mất tấc đất nào, rõ ràng trời cao phù hộ, tổ tông phù hộ.

Quần thần khom người nói:

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Một trận chiến này, Ninh Kỳ lập được công lao thật lớn, không tệ, không tệ!

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến lại nói:

- Tên giặc Nam Cung Ngao này đầu hàng, Xu Mật Viện lại thiếu một, các vị thần công, thiên hạ các nước trong đó có vương tử nào tiến vào Xu Mật Viện chưa?

Có hay không ngươi không biết sao?

Phía bắc nước Ngô, lúc vua Ngô già tại vị, em trai của ông ta Ngô Trực vào ngay Xu Mật Viện.

Hôm nay Ngô vương trẻ tuổi nối ngôi, Ngô Trực liền đảm nhiệm Xu Mật Sứ.

- Bệ hạ, ví dụ cỡ này có mà.

- Có, vậy là tốt rồi. Nếu là không có thì Việt quốc của ta cũng không mở tiền lệ tốt cho lắm. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Kỳ công lao lớn, không thưởng không được. Hạ chỉ miễn đi chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc của Ninh Kỳ, sắc phong làm phó sứ thứ ba Xu Mật Viện.

Nghe những lời này, tất cả mọi người run lên.

Rõ ràng chèn ép Ninh Kỳ điện hạ như vậy à?

Trực tiếp bãi miễn Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc?

Tiến vào Xu Mật Viện, cũng xem như lên chức, nhưng chỉ còn mỗi cái gốc thôi.

Ninh Kỳ bước ra khỏi hàng nói:

- Nhi thần cảm ơn long ân của phụ vương.

Ninh Nguyên Hiến lại nói:

- Kể từ đó, Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc ngược trống ghế. Đúng rồi, Trương Xung đảm nhiệm Hạ đô đốc Diễm Châu đã bao lâu?

- Hai năm rưỡi.

- A, lâu như vậy à? - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Trương Xung làm ở Diễm Châu suốt hai năm qua quả thực làm được không tệ, tốt tốt. Như vậy thì do Trương Xung sẽ nằm quyền Đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc.

Ninh Nguyên Hiến lần này không có qua Thượng Thư Đài, trực tiếp định ra chức quan cho Trương Xung.

Dứt lời, Ninh Nguyên Hiến đưa mắt nhìn về hướng đám người Chúc Hoằng Chủ.

Các ngươi không ra phản đối à?

Chúc Hoằng Chủ cúi đầu không nói, giống như hết thảy đều không có nghe được, cũng không có muốn ý phản đối.

Đợi chừng một lúc lâu, đám người Ninh Nguyên Hiến chờ có kẻ nhảy ra phản đối.

Kết quả, một cũng không có.

Ninh Nguyên Hiến mới tiếp tục nói:

- Lúc này đây cuộc chiến vận mệnh quốc gia, công lao lớn nhất không ai qua Ninh Chính. Chính Ninh Chính đánh lui vua Căng chủ lực, bảo vệ hành tỉnh Thiên Nam. Cũng là Ninh Chính đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở, đưa đến nước Sở lui binh, cuối cùng cũng do nó và Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới, khiến cho Việt quốc của ta không mất tấc đất nào. Nó bảo vệ vương tộc họ Ninh tôn nghiêm, cũng bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ nước Việt chúng ta.

- Công lao như vậy, không thể không thưởng.

- Hạ chỉ, sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công!

Nghe những lời này, quần thần khẽ run lên.

Rốt cuộc đã tới!

Việt quốc công, khoảng cách địa vị Thái tử chỉ có nửa bước chân.

Mấu chốt là nhìn bệ hạ cái này tư thế, phải không suy nghĩ hoà hoãn.

Theo đạo lý, là cần phải trước sắc phong Việt quốc công, tiếp đó chờ cái nửa năm một năm, để người trong thiên hạ đều hoàn toàn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó sẽ sắc phong làm Thái tử.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến hiển nhiên không đánh coi làm như vậy.

Ông muốn gióng lên một tiếng trống hăng hái tinh thần, hôm nay trực tiếp đẩy Ninh Chính đẩy lên địa vị Thái tử.

Bởi vì kỵ binh nước Khương cuối cùng vẫn phải đi.

Chưa tới một năm rưỡi, không biết cục diện lại sẽ phát sinh biến hóa cỡ nào?

Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, vẫn là một bước thích hợp.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Quả nhân sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, người nào tán thành, người nào phản đối hả?

Toàn tràng vẫn tĩnh lặng không tiếng động.

Ninh Nguyên Hiến ánh mắt như là chim ưng, lúc này nếu ai dám đứng ra phản đối, vậy trên cơ bản chính là đầu người rơi xuống đất.

Đầu mọi người vẫn không cứng như sắt thế này.

Một khi quân vương trở mặt, quần thần vẫn rất khó chống đối.

Kẻ lợi hại như hoàng đế Vạn Lịch còn chú ý vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, mấy chục năm không thượng triều cũng không có đại khai sát giới.

Hoàng đế Sùng Trinh còn ghê gớm hơn, sau khi động đến kiên nhẫn cực hạn, trực tiếp khai đao với quần thần.

Lúc ông ta tại vị, giết bao nhiêu đại thần?

Đại bộ phận quân vương cũng không phải là bẩm sinh thích giết người, mà là bất đắc dĩ.

Một khi bắt đầu giết người, đại biểu cho cục diện đã tan vỡ đến gần như không cách nào bù đắp lại.

Hoàng đế Sùng Trinh không bằng Vạn Lịch, nhưng một khi ông ta khai đao với quần thần thì đám người kia vẫn là khó bề chống đối.

Ánh mắt không che giấu sát khí chút nào, trong tay nắm một chuỗi phật châu, run rẩy thưởng thức.

Bên ngoài mấy nghìn Cấm Vệ Quân, tay cầm chuôi đao, bất cứ lúc nào chuẩn bị rút ra.

Ninh Nguyên Hiến chậm rãi cười hỏi Chúc Hoằng Chủ:

- Tướng phụ, quả nhân sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, ngài tán thành? Hay là phản đối hả?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.