Chương 744: Trời sập! Lãng gia vào kinh đô! Ninh Hàn trời đánh (1)
Trong miệng Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa hô lên hai chữ tướng phụ, nhưng nghe vào đã tràn đầy trào phúng.
Chúc Hoằng Chủ tuổi già sức yếu dường như muốn đang ngủ vậy, lại không có phản ứng.
Mắt Ninh Nguyên Hiến run lên nói:
- Chúc Hoằng Chủ, quả nhân đang hỏi ngươi đấy?
Chúc Hoằng Chủ run lên bần bật, giống hệt như mới thanh tỉnh lại, trực tiếp vểnh tai nói:
- A, bệ hạ có cái gì muốn hỏi cựu thần?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ta muốn sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, ngươi đồng ý, hay là phản đối hả?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cựu thần giữ nguyên ý kiến.
Cái gì là giữ nguyên ý kiến?
Tán thành liền tán thành, phản đối liền phản đối.
Ninh Nguyên Hiến trong lòng cười khinh thường, sau đó tiếp tục nói:
- Lê Chuẩn tiếp chỉ, chính thức sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.
- Tuân chỉ!
Lê Chuẩn trước mặt mọi người định ra ý chỉ, Ninh Nguyên Hiến ký tên, đồng thời dùng đại ấn.
Như thế, cái chức Việt quốc công này của Ninh Chính cũng đã hoàn toàn xác định.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói:
- Ngày hôm nay còn có một việc, hôm nay đã xác định Thái tử Ninh Dực đầu hàng vua Căng?
Quả nhiên đến.
- Đúng vậy, bệ hạ!
- Vua Căng còn phát tới công văn, hỏi có muốn chuộc về Thái tử điện hạ hay không.
Ninh Nguyên Hiến giận tím mặt nói:
- Một tướng vô năng, toàn quân mệt chết. Đường đường Thái tử một quốc gia, không chỉ bỏ rơi quân đội một mình chạy trốn, hơn nữa đầu hàng dị quốc, thậm chí còn giúp đỡ vua Căng chiếm lấy thành Lạc Diệp, đơn giản là sỉ nhục lớn lao, quả nhân làm sao sinh một đứa con trai thế này?
Chuyện này ông đã sớm biết, vì sao đến bây giờ mới tức giận hả?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Hạng người vô đức vô năng như thế làm sao làm Thái tử nước Việt tiếp nữa? Đoạn thời gian trước lúc ta tế tự tổ tiên đã báo việc này, lúc đó tiên vương báo mộng cho ta, thế hệ con cháu như vậy không chỉ không xứng làm Thái tử nước Việt của ta, thậm chí không xứng biến thành một thành viên vương tộc họ Ninh của ta nữa. Hạ chỉ, đúng là phế bỏ địa vị Thái tử Ninh Dực, chiêu cáo thiên hạ!
Tức khắc, quần thần lạy xuống.
- Chúng thần tuân chỉ!
Đại thái giám lại một lần nữa nghĩ chiếu thư, chính thức phế bỏ địa vị Thái tử của Ninh Dực.
Sớm nên phế bỏ, thế nhưng quốc quân trăm phương ngàn kế mãi kéo dài làm.
Bởi vì lúc trước thanh thế Ninh Kỳ vượt xa Ninh Chính, nếu như phế bỏ Thái tử, vậy tiếng hô Ninh Kỳ lên ngôi sẽ càng vang.
Mà hôm nay, Ninh Chính hợp với hai ba trận đại thắng, thanh thế trong lòng vạn dân Việt quốc đã vượt qua Ninh Kỳ.
Cho nên, đây là thời điểm phế bỏ Thái tử Ninh Dực.
Nhưng mà quốc quân vẫn quá nóng vội, hoàn toàn là bước một lần thành hai bước.
Đừng nói chờ một năm nửa năm, ngay cả mười ngày nửa tháng đều không kịp đợi.
Tiếp tục, quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở dài nói:
- Các vị ái khanh, thân thể của quả nhân cũng không khỏe lắm. Nước không thể một ngày không Thái tử, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay liền định đoạt địa vị Thái tử như thế nào?
Quần thần ngừng hít thở.
Đây là sắp chính thức bắt đầu rồi sao?
Trong không khí, giống như hiện ra một sát khí.
Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Vương thúc Ninh Cương, lý lịch của ngài sâu, nhãn giới rộng, ngài hãy nói một chút coi, người nào là Thái tử thích hợp hơn vậy?
Quốc quân đương nhiên ước gì nói thẳng, quả nhân định rồi, Ninh Chính là Thái tử.
Nhưng làm trò vẫn là phải hơi diễn một chút.
Ninh Cương trong lòng thở dài một tiếng.
Lão thực sự vô cùng xem trọng Ninh Kỳ, nhưng cũng tiếc, thời khắc mấu chốt này lão vẫn không thể làm trái ý chí quốc quân.
Then chốt Ninh Chính cũng rất tốt, đặc biệt phù hợp khẩu vị Ninh Cương.
Tức khắc, Ninh Cương bước ra khỏi hàng nói:
- Thần đề cử Ninh Chính điện hạ là Thái tử.
Quốc quân lại hỏi:
- Vương thúc Ninh Khải, ngài cảm thấy ai thích hợp hơn?
Vương thúc Ninh Khải chỉ im lặng chốc lát, thở dài một cái thật sâu, lão thật sự nghiêng về Ninh Kỳ.
- Thần đề cử Ninh Chính điện hạ.
Thích khách, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ bước ra khỏi hàng nói:
- Thần đề cử Ninh Kỳ điện hạ.
- Thần đề cử Ninh Kỳ điện hạ. - Xung Ngạc ra khỏi hàng.
- Thần đề cử Ninh Kỳ điện hạ.
- Thần đề cử Ninh Kỳ điện hạ.
Quần thần trên triều đình đều ra khỏi hàng.
- Thần đề cử Ninh Chính điện hạ.
Một màn này, ở triều đình các nước trong thiên hạ cũng là hiếm thấy.
Nói như vậy, lập Thái tử là chuyện nhà, cũng là chuyện nước, khả năng không lớn ở trong triều đình công nhiên thương nghị.
Chủ yếu quân vương cùng các trọng thần lén lút thương nghị thỏa đáng, sau đó sẽ ở trên triều đình trực tiếp thông qua.
Nhất định phải biểu hiện ra khí thế toàn bộ triều đình đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, một lòng đoàn kế.
Cử ra hai người, tiếp đó hai bên đấu khẩu, bỏ phiếu cuối cùng lựa chọn, tuyển ra một người trong đó sao?
Xin lỗi, cái trò chơi này vương triều phương Đông không thích chơi.
Nhưng mà, lúc này trên triều đình Việt quốc lại diễn ra một màn này.
Mấy trăm văn võ đại thần ở đây, chỉ có một phần mười người dám ra đây nói. Trường hợp này, không phải đầu sỏ tuyệt đối đừng mở miệng.
Mà người đứng ra nói chuyện, tám phần mười hỗ trợ Ninh Kỳ, hai phần hỗ trợ Ninh Chính.
Kết quả này ngược lại để cho người ta có chút kinh ngạc, lại vẫn có hai phần mười số người hỗ trợ Ninh Chính?
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại chẳng hề để ý.
Các ngươi có quyền lực phát biểu ý kiến, thế nhưng lập Thái tử đúng là chuyện của quả nhân.
Hôm nay vương triều phương Đông, một khi lập Thái tử, nếu Thái tử đó không có sai lầm lớn thì muốn phế bỏ là rất khó, cho dù quân vương cũng không dễ dàng làm được.
Qua nhiều thế hệ vương triều có bao nhiêu quân vương muốn đổi Thái tử, đều bị quần thần ngăn trở mà thất bại.
Nhưng lúc này đây chính Ninh Dực tìm đường chết, gã bị phế hoàn toàn đúng ý mọi người.
Ninh Dực xong đời, sau đó không thể nào lập đích (*), Ninh Kỳ cùng Ninh Chính cũng không phải là con trai trưởng của vương hậu.
(*) Lập con dòng chính, con chi trưởng làm người kế nghiệp
Lập trưởng (*) cũng không thể nào.
(*) Tức là lập đứa con trai lớn tuổi nhất làm người thừa kế.
Con trai thứ hai của Ninh Nguyên Hiến, đã xuất gia biết bao năm, đi đâu lập gã bây giờ?
Đơn thuần thân phận phía trên, Ninh Chính cùng Ninh Kỳ tám lạng nửa cân, một người do Xung phi sinh ra, một người Tô phi sinh ra.
Ninh Nguyên Hiến giơ tay lên.
Quần thần tĩnh lặng.
Vừa rồi là thời gian cho các ngươi mở miệng.
Kế tiếp quả nhân một khi càn cương độc đoán, các ngươi phải câm miệng hết lại cho ta, bằng không chính là kháng chỉ, liền đừng vội trách đao kiếm của quả nhân sắc bén quá mức.
Vừa rồi xem như là đi ngang qua sân khấu, kế tiếp quả nhân sẽ phải độc đoán.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đứng lên.
- Tiếp chỉ, chính thức sắc…
Tất cả mọi người ngừng thở, lẳng lặng đợi Ninh Nguyên Hiến trong miệng nói ra tên Ninh Chính.
Nhưng mà…
Ninh Nguyên Hiến mất một hồi vẫn không nói ra.
Ông há mồm ra, lại không phát ra được thanh âm nào.
Thân thể… thân thể của ông như thể hoàn toàn cứng ngắc ở một chỗ vậy.
- Á…
Ninh Nguyên Hiến chợt trợn mắt đến mức lớn nhất, ra sức há mồm muốn nói.
Nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.
Toàn bộ đầu óc, toàn bộ tinh thần, giống như trong nháy mắt muốn ở bên trong nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.
- Hay lắm, lòng dạ thật ác.
- Quả nhiên làm ra chuyện giết cha…
Ninh Nguyên Hiến trong miệng nói không nên lời, nhưng trong lòng đang buồn khóc.
Ông tận dụng tất cả sức lực, tất cả ý chí đưa ngón tay về phía Ninh Cương cùng Ninh Khải.
Sau khi dùng xong sức lực cuối cùng này.
- Rầm…
Thân thể quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngã thẳng xuống.
- Phụ vương...
- Phụ vương...
Ninh Chính cùng Ninh Kỳ một trận gào thét, chợt xông tới, đem Ninh Nguyên Hiến đỡ lấy.
- Bệ hạ...
- Bệ hạ...
Đại công công Lê Mục, công công Lê Chuẩn Đại vọt đến thật nhanh.
...
Tất cả thần tử ở chỗ này hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Cái chuyện gì… cái chuyện gì đã xảy ra vậy?
Làm sao đến ngay lúc nguy cấp nhất, bệ hạ lại ngã xuống?
Chẳng lẽ lại trúng gió à?
Nghe nói lần trước bệ hạ trúng gió, chính là bỗng nhiên vẫn không nhúc nhích.
Nhưng chuyện này có phần cũng thật trùng hợp.
Mới vừa muốn tuyên bố địa vị Thái tử lại trúng gió?
Quần thần trong lòng run rẩy.
Lạnh lẽo khắp cả người!
Hơn nữa vừa rồi bệ hạ ngón tay hướng Ninh Cương cùng Ninh Khải, là có ý gì?
Lúc này, phó tướng Thượng Thư Đài Ninh Cương da đầu tê dại, cả người giống như cũng phải nổ tung.
Lão hoàn toàn nổi giận.
To gan lớn mật.
Có vài người điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Dám làm ra sự việc hành thích vua?
Nguyên bản lão vô cùng coi trọng Ninh Kỳ, nhưng bây giờ chỉ có vô cùng thất vọng cùng tức giận.
Hoàng đế bệ hạ thật là quá đáng.
Đế quốc Đại Viêm thật quá đáng.
Chẳng lẽ muốn giết là giết vua chư hầu phía dưới sao?
Ta là trưởng bối vương tộc họ Ninh, ta là thúc thúc của bệ hạ.
Lúc này, ta nhất định phải ổn định cục diện.
Việt quốc không thể loạn.
Đám loạn thần tặc tử này không thể thực hiện được.
Trong nháy mắt, Ninh Cương rống lớn một trận:
- Người nào cũng không cần động.
- Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân nghe lệnh, phong bế cửa cung, bất luận kẻ nào dám can đảm xuất cung, giết chết bất luận tội!
Vương thúc Ninh Cương chỉ vào quần thần, hét lớn:
- Người nào cũng không nên động đậy, toàn bộ quỳ xuống, quỳ xuống! Người nào động giết ai!
- Cấm Vệ Quân rút đao, tiến lên mười bước.
Tức khắc, Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân hạ lệnh, Cấm Vệ Quân rút đao, tiến lên mười bước.
- Cheng!
Ba nghìn Cấm Vệ Quân rút ra chiến đao.
- Vào, vào, vào!
Hô to tiến lên mười bước, trực tiếp chặn cửa đại điện.
- Toàn bộ quỳ xuống, người nào cũng không được nhúc nhích. - Ninh Cương rống to hơn.
Lúc này, Chúc Hoằng Chủ tiến lên một bước.
- Chúc Hoằng Chủ, ngươi không nên cử động, cử động nữa giết ngươi! - Ninh Cương chợt chỉ một cái Chúc Hoằng Chủ quát.
Chúc Hoằng Chủ run lên nói:
- Ninh tướng, ta tinh thông y thuật, muốn đi lên xem bệ hạ một chút mà thôi.
- Không cần! Không cần! - Ninh Cương nói:
- Toàn bộ quỳ xuống!
Tức khắc, toàn tràng thần tử quỳ xuống chỉnh tề, vẫn không nhúc nhích.
Phó tướng Thượng Thư Đài Ninh Cương hướng Ninh Khải nhìn lại một cái, đi lên bậc thang, đối mặt quần thần.
- Luận chức vị, ta và Ninh Khải không bằng Chúc Hoằng Chủ, cũng không như Xung Ngạc. - Ninh Cương nói:
- Thế nhưng bệ hạ đã từng bí mật triệu kiến chúng ta, nói thân thể bệ hạ nhỡ ra có thay đổi, lại sắc phong ta, Ninh Khải, Biện Tiêu, Kim Trác là tứ đại cố mệnh đại thần. Hôm nay Công tước Biện Tiêu, Hầu tước Kim Trác không ở kinh đô, liền hai người chúng ta ở đây.
Nghe những lời này, toàn tràng khiếp sợ.
Bệ hạ lại dự liệu được sẽ có chuyện hôm nay à?
Ninh Cương nói:
- Vừa rồi bệ hạ ngã xuống, dùng ngón tay chỉ ta và Ninh Khải. Bởi vì bệ hạ có mật chỉ, một khi bệ hạ ngã xuống, liền do hai người chúng ta mở ra mật chỉ, cái mật chỉ này ngay phía sau tấm bảng trên tòa đại điện này.
- Lấy thang lại, bắc lên lấy mật chỉ sau biển hiệu trong đại điện.
Tùy tiện chọn một người võ công cao, có thể nhảy lên lấy mật chỉ xuống.
Nhưng lúc này, muốn danh chính ngôn thuận.
Khi vừa lấy thang, Ninh Cương tự mình leo lên thang, từ phía sau biển hiệu lấy ra một cái hộp, tiếp đó dọc theo cây thang trở về mặt đất.
- Mọi người thấy cái ngự hộp này, phía ngoài hàn hoàn chỉnh.
- Sáp ấn hoàn chỉnh, không có tổn hại chút nào.
- Trưởng công chúa Ninh Khiết, Lê Chuẩn, Lê Mục, các ngươi chứng kiến, phần mật chỉ này lúc đó có phải bệ hạ tự mình viết hay không, tự mình phong kín, dán lên giấy niêm phong, đắp lên sáp ấn, lại do trưởng công chúa Ninh Khiết tự mình để đến phía sau biển hiệu?
- Vâng, ta chứng kiến.
- Ta chứng kiến.
- Ta chứng kiến!
Ba người Lê Chuẩn, Lê Ân, trưởng công chúa Ninh Khiết ra khỏi hàng.
Thời khắc này trưởng công chúa Ninh Khiết mặc áo giáp toàn thân.
Thời khắc mấu chốt, Ninh Nguyên Hiến vẫn tin tưởng người một nhà.
Vị trưởng công chúa Ninh Khiết này là em gái ruột cùng cha cùng mẹ, lớn lên từ nhỏ với ông.
Nàng bởi vì ngưỡng mộ Khương Ly mà cả đời không lấy chồng.
Sau khi vì Ninh Nguyên Hiến, tiến vào Hắc Thủy Đài đảm nhiệm chức vị quan trọng, cân đối lực lượng của Tiết Triệt.
Nửa đời người này của nàng có thể nói là trung thành và tận tâm.
Cho nên khi Tô Nan mưu phản, Ninh Nguyên Hiến cũng là phái Ninh Khiết theo Trương Xung cùng đi quận thành Bạch Dạ.
Sự tín nhiệm của ông với Ninh Khiết hoàn toàn không kém Lê Mục.
Hơn nữa, trưởng công chúa Ninh Khiết hoàn toàn vô dục vô cầu, dù cho có người muốn thu mua nàng cũng không thể.
Tất cả mọi người chứng kiến, giấy niêm phong và sáp ấn trên cái ngự hộp này hoàn chỉnh.
Ninh Cương hít một hơi thật sâu, hủy đi giấy niêm phong, kéo sáp ấn, mở hộp ra.
Lúc quốc quân bí mật triệu kiến lão, nói muốn chuẩn bị mật chỉ, Ninh Cương còn cảm thấy không có cần thiết.
Không nghĩ tới lại có người thực sự mất trí thế này, lại thực sự ra tay với quốc quân.
Không bằng cầm thú, không bằng cầm thú!
May mà bệ hạ có hậu chiêu, bằng không chỉ sợ trúng quỷ kế của địch nhân.
Không nghĩ tới, cái mật chỉ này sắc phong Thái tử, lại thực sự phát huy tác dụng.
Toàn tràng tĩnh lặng không tiếng động, nhìn chằm chằm hai tay của Ninh Cương.
Bệ hạ bỗng nhiên ngã xuống cũng đã cũng đủ sợ hãi, không nghĩ tới bệ hạ đã phỏng đoán chuyện này còn chuẩn bị sẵn mật chỉ?
Ninh Cương hít một hơi thật sâu, mở ra cái rương lấy ra mật chỉ, từ từ mở ra.
Bản năng sẽ phải đọc lên.
Bởi vì phần mật chỉ này lão đã đọc, nội dung sắc phong Ninh Chính là Thái tử.
Thế nhưng...
Mở ra mật chỉ, sau đó cả người hắn triệt để kinh ngạc sững sờ.
Bởi vì tên phía trên mật chỉ thay đổi.
Vốn là sắc phong Ngũ vương tử Ninh Chính là Thái tử, lại biến thành sắc phong Tam vương tử Ninh Kỳ là Thái tử?
Ninh Cương giống như bị sét đánh.
Hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
Cái này... Cái này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại như thế?
Lão nhìn tận mắt bệ hạ viết phần mật chỉ này, nhìn tận mắt trưởng công chúa Ninh Khiết đặt ở sau biển hiệu.
Sau khi Lê Chuẩn cùng Lê Ân liền canh giữ ở tòa cung điện này bên trong.
Mấy trăm tên cao thủ canh giữ ở ngoài đại điện, không cho bất kỳ ai vào.
Mà bây giờ tên phía trên mật chỉ lại thay đổi?
Cái này... Cái mật chỉ này lại bị người nào đổi?
Là ai?
Người nào thần thông quảng đại thế này?
Không có khả năng, không có khả năng!
Mồ hôi lạnh cả người Ninh Cương tuôn ra, cả người gần như đều phải tê liệt ngã xuống.
Bệ hạ, giờ nên làm cái gì bây giờ?
Giờ nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ninh Cương, đợi lão tuyên đọc ý chỉ.
Phải làm sao? Phải làm sao?
Ninh Cương thở dốc từng ngụm.
Ninh Cương ta đây thân là đệ tử vương tộc họ Ninh, tuyệt đối không thể để cho giang sơn nước Việt rơi vào tay quân địch.
Bỗng nhiên...
Ninh Cương chợt xé tan thánh chỉ này thành từng mảnh.
Tiếp đó xé tan mấy chữ Tam vương tử Ninh Kỳ thành mảnh nhỏ, nhét vào trong miệng nuốt vào.
Trong phút chốc!
Tất cả mọi người đều bị cái biến cố này kinh ngạc sững sờ.
- Ngăn cản hắn, ngăn cản hắn!
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ gào thét rống to hơn.
Ninh Kỳ chợt nhào tới, một tay đè Ninh Cương ngã nhào xuống đất.
Hụy cằm của lão, định móc vải lụa trong miệng lão.
- Loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử...
Ninh Cương cuồng thanh hô to.
- Bệ hạ có chỉ sắc phong Ninh Chính điện hạ là Thái tử.
- Các ngươi đây giúp loạn thần tặc tử, không chết tử tế được!
Một lát sau, Ninh Cương bị gõ mất mấy cái răng, gỡ rớt cằm, móc vải lụa từa trong miệng ra.
Thế nhưng đã triệt để hủy diệt.
Vừa rồi đem dốc hết toàn lực, Ninh Cương không chỉ triệt để xé nát, hơn nữa rõ ràng nhai đống lụa này thành bùn nhão.
Thậm chí dùng sức quá độ, miệng cũng đây máu tươi.
- Loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử...
Ninh Cương tuy rằng bị hủy đi cái cằm, tiếp đó trong cổ họng mặt là phát sinh từng đợt gầm.
- Ninh Cương lớn mật, dám một mình hủy diệt thánh chỉ bệ hạ, đây hoàn toàn là mưu phản, lập tức bắt, nhốt vào Hắc Thủy Đài nhà tù, tra khảo chặt chẽ xem hắn có đồng đảng, có người nào cùng mưu phản hay không! - Lúc này tể tướng Chúc Hoằng Chủ đi ra cao giọng la lên.
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân thất kinh.
Cục diện lúc này đây phải làm gì?
Bệ hạ ngã xuống, bọn họ cần phải nghe ai?
Đại nhân Ninh Cương vừa rồi đúng là hủy diệt bệ hạ mật chỉ, đây quả thật là tương đương mưu phản.
- Ầm ầm ầm...
Cửa cung mở ra.
Mấy chục tên võ sĩ Hắc Thủy Đài vọt vào phải bắt Ninh Cương.
- Chậm đã...
Bỗng nhiên, Ninh Chính phát ra thanh âm.
- Ta không phải Thái tử, nhưng ta cuối cùng là Việt quốc công đi. - Ninh Chính nói:
- Ở đây tước vị ta cao nhất.
- Người Hắc Thủy Đài không nên cử động!
Thủ lĩnh võ sĩ Hắc Thủy Đài khom người nói:
- Ninh Chính điện hạ, Ninh Cương này hủy hoại mật chỉ bệ hạ, tương đương mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực, dựa theo quốc pháp, quả thực phải giao Hắc Thủy Đài chúng ta tới xử trí.