Chương 745: Trời sập! Lãng gia vào kinh đô! Ninh Hàn trời đánh (2)
- Diêm Ách ở đâu? - Ninh Chính bèn hỏi.
Thủ lĩnh võ sĩ Hắc Thủy Đài nói:
- Không có ý chỉ bệ hạ, đô đốc Diêm Ách không thể vào cung.
Ninh Chính nói:
- Lê Chuẩn, giam giữ Ninh Cương đại nhân vào nhà lao dưới đất vương cung, không được bất luận kẻ nào tiếp xúc.
Võ sĩ Hắc Thủy Đài tiến lên một bước nói:
- Điện hạ, đây đúng là việc thuộc bổn phận Hắc Thủy Đài chúng ta, ngài lấy tư cách Việt quốc công cũng không quyền đi quá giới hạn.
Ninh Chính đưa mắt nhìn về hướng trưởng công chúa Ninh Khiết, chậm rãi bèn hỏi:
- Trưởng công chúa, người là một trong những thủ lĩnh của Hắc Thủy Đài, người hãy nói đi?
Trưởng công chúa Ninh Khiết mở mắt, nói rất từ tốn:
- Ninh Cương hủy hoại mật chỉ, cần phải giao cho Hắc Thủy Đài xét xử.
Nghe những lời này, ánh mắt đám người Ninh Cương, Lê Chuẩn, Lê Ân nhìn về Ninh Khiết như tia chớp vậy.
Là ngươi!
Kẻ thay mật chỉ là ngươi.
Bệ hạ tin ngươi như vậy, hoàn toàn xem ngươi là tâm phúc tuyệt đối.
Ngươi vì sao phải phản bội?
Trưởng công chúa Ninh Khiết mặt không chút thay đổi, cất giọng thản nhiên:
- Hắc Thủy Đài, làm việc đi!
Mấy chục tên võ sĩ Hắc Thủy Đài tiến lên, muốn bắt Ninh Cương.
- Đừng nhúc nhích. - Ninh Chính nói:
- Ta biết các ngươi muốn làm gì, thế nhưng bây giờ khẽ động, chính là nội chiến.
- Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Kỳ! - Ninh Chính toàn thân run rẩy, nhưng thanh âm cũng rất bình tĩnh:
- Mặc kệ các ngươi muốn làm gì, đều dừng lại. Bằng không ta lập tức hạ lệnh khai chiến, ta lập tức để Thành Vệ Quân mở rộng cửa, lập tức để một vạn đại quân vua Khương tấn công vào thành!
- Không nên ép ta!
Ninh Chính ôm quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Chúc Hoằng Chủ, Ninh Khải, Xung Ngạc, Ninh Kỳ còn có các vị đại thần, ta có một ý kiến.
- Phụ vương ngã xuống, sống chết chưa biết, tranh chức Thái tử trước tiên để ở một bên, cứu phụ vương trước, thế nào?
- Ninh Kỳ, thế nào?
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Liền y theo Ngũ đệ.
Ninh Chính nói:
- Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Khải, thế nào?
- Liền y theo Việt quốc công.
Ninh Chính nói:
- Bãi triều, tất cả mọi người lập tức rời khỏi vương cung, không được dừng lại.
- Trưởng công chúa Ninh Khiết, xin ngài cũng đi ra ngoài, mang theo người Hắc Thủy Đài đi ra hết đi.
Trưởng công chúa Ninh Khiết không nói hai lời, trực tiếp rời đi.
- Chiêu Thẩm Lãng vào kinh đô, cứu bệ hạ!
...
Quần thần rút lui khỏi vương cung!
Cửa cung triệt để đóng chặt.
Thành Vệ Quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, ngoài thành một vạn kỵ binh Khương quốc, tiến vào trạng thái chiến chuẩn bị tranh.
Toàn bộ võ sĩ Hắc Thủy Đài, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Kinh đô tiến vào cấm đi lại ban đêm, cấm cả ban ngày!
Bất kỳ dân chúng nào cũng không được ra ngoài.
Bất kỳ cửa hàng nào cũng không được mở rộng cửa.
Bốn con đường lớn, trừ phi có chính lệnh Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, bất luận kẻ nào không được đi lại.
Bằng không đều coi là mưu phản, giết chết bất luận tội.
Vô số đại thần sau khi về nhà, đóng cửa phòng, trốn vào trong chăn run lẩy bẩy.
Hôm nay một màn này.
Thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Cho dù là thần tử nguyên bản hỗ trợ Ninh Kỳ, trong lòng cũng cảm thấy rét run.
Quá mất trí phát rồ, thật không có có lằn ranh.
Mặc dù quốc quân bỗng nhiên ngã xuống, hiện tại đang không có bất kỳ công luận.
Nhưng lòng mọi người như là gương sáng vậy.
Họ Chúc, họ Xung, họ Tiết, lại không có ranh giới cuối cùng như thế.
Còn có Ninh Kỳ.
Lại hành thích vua, giết cha?
Còn có trưởng công chúa Ninh Khiết, tại sao cô ta làm thế kia chứ?
Cô ta chính là người vô tình vô dục, còn có cái gì có thể thu mua cô ta?
Cô ta trung thành với bệ hạ cỡ nào?
Sự tín nhiệm của quốc quân đối với cô ta hoàn toàn không thua gì đám người Lê Chuẩn, vì sao cô ta muốn phản bội?
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bệ hạ rõ ràng mắt bị mù, lại tín nhiệm Ninh Khiết?
Ninh Cương đại nhân rõ ràng trung thành, tính nóng như lửa.
Thời khắc mấu chốt, lại xé nát cái gọi là mật chỉ này.
Bằng không, Ninh Kỳ điện hạ đã trở thành Thái tử.
...
Bên trong vương cung.
Mấy chục tên ngự y, thi triển tất cả thủ đoạn, đều thúc thủ vô sách.
Ninh Nguyên Hiến gần như không có nhịp tim, không có hít thở.
Giống như hoàn toàn đi vậy.
Thế nhưng, vừa không có biểu hiện ra bất kỳ đặc trưng bệnh lý này.
Biểu hiện ra những thứ bệnh trạng này cùng l nhồi máu não úc trước tương tự, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn khác nhau.
Đám người Lê Mục, Lý Thiên Thu, Chung Sở Khách toàn bộ vào cung.
Bọn họ dùng hết toàn bộ thủ đoạn, cũng căn bản tra không ra Ninh Nguyên Hiến đến tột cùng bị làm sao.
Thậm chí, ngay cả ông có chết hay không đều không thể tuyệt đối phán đoán.
- Đến tột cùng là người nào? Là ai?
- Bệ hạ trong suốt thời gian mấy ngày nay, căn bản không có tới gần bất kỳ kẻ nào có hiềm nghi, cơm, nước của ngài đều qua tay chúng ta.
- Núi Phù Đồ cho dù có thủ đoạn như thân, cũng vô pháp cách không mưu sát bệ hạ đi.
Đến tột cùng tại sao hả?
Bệ hạ bỗng nhiên liền ngã xuống, hơn nữa ở thời khắc mấu chốt nhất ngã xuống.
Bỗng nhiên, Lê Mục Đại công công nói:
- Là công chúa Ninh Hàn, đêm qua nàng bỗng nhiên xuất hiện, gặp mặt bệ hạ, khoảng cách ba thước. Nàng không có bất kỳ hành động rõ ràng, thế nhưng bỗng nhiên trong nháy mắt, ta cảm giác được cả người giống như bị chập một cái.
- Chập một cái? - Lý Thiên Thu nói.
Lê Mục nói:
- Đây là một loại cảm giác rất khó hình dung, trong nháy mắt đó ta có cảm giác đầu mình dường như muốn nổ tung, lông tơ toàn thân dường như trong nháy mắt bị bỏng. Đương nhiên đây hoàn toàn là một loại cảm giác, cơ thể của ta hoàn toàn không có chuyện gì.
Tinh thần của bà lại một lần nữa bị tàn phá hủy diệt, đã hoàn toàn không khóc nổi.
- Tại sao? Nó cứ hận bệ hạ như vậy à? Đây chính là cha ruột của nó, vì sao phải làm ra chuyện giết cha? - Biện phi cất giọng run rẩy:
- Coi như là dã thú, cũng sẽ không ăn cha mẹ, lẽ nào nó còn chẳng bằng cầm thú sao?
Lý Thiên Thu nói:
- Thiên Nhai Hải Các nắm giữ rất nhiều văn minh thượng cổ, đặc biệt thần bí mà lại cường đại. Có thể nàng dùng tới cổ lực, mưu sát bệ hạ.
- Thiên Nhai Hải Các, lực lượng siêu thoát. - Lê Chuẩn cắn răng nghiến lợi nói:
- Chính là đám giặc này, sau khi đào móc di tích thượng cổ, của mình mình quý thì thôi, vì duy trì địa vị siêu thoát của chính mình, lại dốt nát cả thiên hạ, phong toả văn minh thiên hạ. Trời cao vì sao không che chở Khương Ly bệ hạ, giết sạch những thứ không bằng cầm thú này, chém hết đi...
- Hôm nay bệ hạ sống chết chưa biết, đế quốc sẽ nhanh chóng muốn nhúng tay vào thôi. - Đại công công Lê Chuẩn nói:
- Ninh Chính điện hạ, có muốn trực tiếp khai chiến hay không? Chém giết Ninh Kỳ, chém giết Ninh Khiết, chém giết cả nhàChúc Hoằng Chủ?
Ninh Chính lắc đầu nói:
- Không có cơ hội, toàn bộ Hắc Thủy Đài triệt để làm phản, đối phương còn có hội Ẩn Nguyên cùng đế quốc hỗ trợ, có rất nhiều tuyệt đỉnh cao thủ, bọn họ giết không được ta, chúng ta cũng giết không được Ninh Kỳ. Hơn nữa một khi chúng ta ở kinh đô khai chiến, sẽ cho đế quốc Đại Viêm mượn cớ can thiệp, đến lúc đó Hoàng đế bệ hạ hạ chỉ đại quân tiến quân thần tốc vào Việt quốc.
Đây là chuyện nhất định.
Nếu như muốn khai chiến, cũng phải Ninh Nguyên Hiến tỉnh lại, hạ chỉ định tội họ Xung, họ Tiết là mưu phản.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng Ninh Kỳ phụng chỉ chinh phạt kẻ phản bội, như thế đế quốc Đại Viêm liền không có quyền can thiệp.
Bây giờ Ninh Nguyên Hiến sống chết chưa biết, một khi Ninh Kỳ cùng Ninh Chính ở trong kinh đô khai chiến, đế quốc Đại Viêm thì có cớ tuyệt đối, điều động đại quân đến đây điều giải, giúp đỡ nước chư hầu ổn định cục diện.
Ninh Chính nói:
- Bây giờ then chốt, chính là cứu phụ vương.
- Chỉ sợ khó khăn. - Lê Mục Đại công công nói:
- Thẩm Lãng y thuật vô song, thế nhưng bệ hạ căn bản cũng không phải là chứng bệnh thông thường, liên lụy tới văn minh thượng cổ, hắn đối với phương diện này cũng không am hiểu.
Văn minh thượng cổ, hoàn toàn là vùng của mấy đại thế lực siêu thoát.
Bây giờ mấy đại tông sư, mấy chục tên ngự y, ngay cả nguyên nhân Ninh Nguyên Hiến bệnh đều tìm không được.
Chớ đừng nói cứu chữa.
Thậm chí, Ninh Nguyên Hiến đây căn bản không phải là bệnh.
Bỗng nhiên, Lê Chuẩn nói:
- Nếu như Thẩm Lãng cứu bệ hạ không tỉnh, đế quốc Đại Viêm lại sai phái tới chủ trì cục diện, lại nên làm cái gì bây giờ?
Hôm nay quốc quân ngã xuống, sống chết chưa biết.
Địa vị Thái tử không giải quyết được, vậy làm là chủ cả thiên hạ, Hoàng đế bệ hạ là có tuyệt đối toàn lực tới dưới sự trợ giúp chúc nước chư hầu chủ trì cục diện.
Cục diện kế tiếp rõ ràng.
Hoàng đế bệ hạ sẽ điều động khâm sai tiến vào kinh đô, tiếp đó do quần thần đề cử một tên Thái tử.
Cuối cùng quần thần đề cử Ninh Kỳ, hoàng đế thuận theo dân tâm, trực tiếp sắc lập Ninh Kỳ.
Còn không chỉ có như thế.
Ninh Nguyên Hiến lúc này sống chết chưa biết, nước không thể một ngày không có vua.
Cho nên, Ninh Kỳ đảm nhiệm Thái tử, sau đó chỉ sợ sẽ chẳng bao lâu kế thừa ngai vàng.
Ninh Nguyên Hiến đã chết cũng thì thôi, nếu vẫn sống chết chưa biết tiếp nữa thế này, vậy liền trực tiếp biến thành Thái thượng vương.
Một khi đến khi đó!
Ninh Chính còn muốn nghịch chuyển cục diện liền khó khăn.
Ngai vàng một khi định ra liền gần như không cướp về được.
Đại công công Lê Chuẩn nói:
- Cho nên điện hạ, phải sớm suy nghĩ, nếu cần, ép buộc nhập chủ vương cung, tự lập làm vua!
Đám người Lê Chuẩn, Lê Mục với thân thể Ninh Nguyên Hiến đều đặc biệt bi quan.
Thiên Nhai Hải Các dùng văn minh thượng cổ mưu sát Ninh Nguyên Hiến, Thẩm Lãng muốn cứu quá khó khăn.
Cho nên bây giờ không làm gì, sau đó liền không còn kịp nữa vì đã bỏ qua cơ hội tốt.
Lê Chuẩn nói:
- Ninh Chính điện hạ, Thành Vệ Quân chí ít vẫn nghe ngài, chúng ta còn có một vạn kỵ binh nước Khương, tuy rằng không diệt được họ Tiết, họ Xung, họ Chúc, thế nhưng vẫn có thể khống chế kinh đô, chí ít trước giữ yên ngai vàng
Ninh Chính nói:
- Dựa vào người nào định? Vương thúc Ninh Cương vì giữ lại ta, xé bỏ thánh chỉ giả mà vào ngục. Hôm nay toàn bộ vương cung, kẻ có quyền lực duy trì cục diện chính là thái hậu, là vương hậu. Thế nhưng thần trí thái hậu đã vô cùng không tỉnh táo, chủ trì không được đại cục. Nếu như ta lúc này ép buộc lên ngôi làm vua, đó cũng là hưng binh tác loạn.
- Vậy làm sao bây giờ? - Lê Chuẩn quát:
- Nếu Thẩm Lãng cứu bệ hạ không xong, chúng ta liền mắt mở trừng trừng nhìn Hoàng đế bệ hạ đưa Ninh Kỳ lên ngai à?
Ninh Chính nói:
- Làm hai tầng chuẩn bị, chờ Thẩm Lãng trở về kinh đô, trước tiên hãy cứu phụ vương. Nếu có thể cứu tỉnh, tất cả đại cát. Nếu không thể cứu tỉnh, để hắn toàn lực giúp đỡ thái hậu thanh tỉnh chỉ chốc lát, nếu như thượng vị, cần lão nhân gia nửa khắc thanh tỉnh.
- Vâng!
- Khống chế vương hậu, đừng cho bà ta rời khỏi cửa cung nửa bước, đừng cho bà ta có cơ hội nói chuyện.
- Vâng!
Trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không tuyệt đối không nên tự lập làm vua!
Mặc kệ lý do đầy đủ cỡ nào, người tự lập làm vua đều có thể bị coi là mưu phản.
- Lý Thiên Thu, Chung Sở Khách, hai người lập tức đi đón Thẩm Lãng vào kinh đô.
- Vâng!
Hai đại tông sư lao điên cuồng ra khỏi cung.
Không có dừng lại chút nào, hướng hành tỉnh Thiên Tây chạy như điên.
...
Chỉ mười canh giờ sau đó.
Lý Thiên Thu cùng Chung Sở Khách cũng đã chạy tới quân doanh Thẩm Lãng.
- Bệ hạ bị mưu hại, sống chết chưa biết, ngươi lập tức tiến vào kinh đô cứu.
Sau khi nói xong, hai người mang theo Thẩm Lãng trực tiếp rời khỏi, không có làm chút nào dừng lại.
- Phu quân, ta có nên đi không? - Mộc Lan đuổi theo.
Thẩm Lãng nói:
- Không, cục cưng, nàng hãy ở tại chỗ này, bất cứ lúc nào chuẩn bị chiến đấu, nếu đoán không sai, trong vòng nửa tháng đại quân họ Xung sẽ hướng mọi người phát động tiến công. Quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai liền giao cho nàng, mượn cơ hội tiêu diệt cả nhà họ Xung!
Dứt lời, Thẩm Lãng phóng người lên ngựa, hướng kinh đô lao điên cuồng.
- Được! - Kim Mộc Lan cất giọng run rẩy.
Nàng cảm thấy thiên quân gánh nặng.
Lúc trước nàng dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai viễn chinh kinh đô Nam Ẩu, kết quả thất bại, gần như tao ngộ tai họa ngập đầu.
Sau đó nàng lại đánh úp bất ngờ kinh đô Đại Nam, kết quả dở khóc dở cười.
Bây giờ Mộc Lan đều có chút hoài nghi bản thân, không có phu quân bên người, nàng thật cảm thấy bản thân không biết nên run rẩy thế nào, nàng cảm thấy bản thân rất khó một mình đảm đương một phía.
- Mộc Lan, phu quân nói giao cho ngươi, vậy chàng đã định liệu trước.
- Chàng nói được, ngươi liền nhất định phải được.
- Nhất định được, ta tuyệt đối sẽ không để phu quân thất vọng!
Mộc Lan gần như đều tập trung tất cả tinh thần lực lại, mang theo hơn bốn ngàn người này bảo vệ cho cái thành lũy nhỏ bé, cùng đợi đại quân họ Xung có thể tiến công.
...
Chỉ mười bảy canh giờ sau đó.
Thẩm Lãng liền tiến vào kinh đô, nhảy vào bên trong vương cung.
Không ngủ không nghỉ, ngày đêm thần tốc.
- Thẩm Lãng đến.
- Công tử đến.
- Thẩm công tử đến.
Tất cả mọi người đều thối lui, nhường đường cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng phong trần mệt mỏi, đi thẳng tới trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
- Thẩm công tử, vô luận như thế nào cũng kiểm tra không ra nguyên nhân bệnh của bệ hạ.
- Ba ngày trước ở trên triều hội, bệ hạ bỗng nhiên liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự, thoạt nhìn như trúng gió, nhưng chi tiết cũng không phải.
- Gần như không có nhịp tim, hít thở cũng không thể nghe thấy, nhìn qua giống như đã chết y hệt, dùng hết mọi thủ đoạn đừng bảo là cứu tỉnh bệ hạ, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Thẩm Lãng tiến lên, nhìn Ninh Nguyên Hiến gầy mòn.
Trong khoảng thời gian không gặp này, ông lại già nua đến nước này, trước kia ông tinh xảo trẻ trung đến cỡ nào?
Dùng thị lực X quang quét toàn thân Ninh Nguyên Hiến toàn thân.
Không có trúng độc.
Không có trúng gió.
Không có nhồi máu não.
Trong đầu cũng có bất kỳ sưng tấy, không có bất kỳ dị vật.
Cái này… mời là lạ.
Kế tiếp Thẩm Lãng bắt mạch, thử máu...
Tất cả phương pháp kiểm tra đều tiến hành.
Kết quả vẫn không có chút thu hoạch gì.
Mặc dù có chuẩn bị tư tưởng, nhưng Thẩm Lãng vẫn kinh ngạc.
Cái này đã vượt qua phạm vi y học.
Lại tìm không được bất kỳ nguyên nhân bệnh.
Vậy vì sao ông ta bỗng nhiên ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Hơn nữa, giống như có người bóp đồng hồ bấm giây vậy.
Ngay lúc Ninh Nguyên Hiến muốn tuyên bố Ninh Chính là Thái tử liền ngã xuống, giống như có người khống chế được vậy.
Thiên hạ, không có chuyện trùng hợp như vậy.
Ta nhất định bỏ lỡ chi tiết nào, phải thiên mã hành không, bày ra tất cả tưởng tượng.
Đặt ra giả thuyết điên rồ, cẩn thận luận chứng.
Thẩm Lãng lại một lần nữa kiểm tra Ninh Nguyên Hiến toàn thân.
Phát ra hiện ra vị trí trái tim của ông, lại có một dấu vết nhàn nhạt.
Nhìn qua vô cùng bình thường, giống như dấu vết khi cấn một vật bình thường, thế nhưng Thẩm Lãng dùng thị lực X quang tỉ mỉ kiểm tra, ở trong trí não không ngừng khuếch dấu vết này, phát hiện lại có vẻ bị bỏng.
Đây là vì sao?
Tiếp tục, ánh mắt của Thẩm Lãng rơi vào một cái nút trong áo lót của Ninh Nguyên Hiến.
Nút áo này có đường kính một tấc, làm bằng vàng, phía trên còn khảm nạm một viên đá quý.
Coi như là lấy phong cách phá sản của Ninh Nguyên Hiến đi nữa thì cái khuy áo này cũng có vẻ xa xỉ.
Hơn nữa, nó khác các nút áo khác xung quanh, vừa đúng ngay vị trí trái tim
Cái khuy áo này không đơn giản, có chút quỷ dị ly kỳ.
Thẩm Lãng cầm lấy cái khuy áo này, tới gần mắt tường tận, nhìn qua giống như là một viên hồng ngọc thông thường, độ tinh khiết đặc biệt cao, quả thực đỏ tươi như máu.
Tiếp tục, dùng thị lực X quang tiến hành quét hình.
Gặp quỷ!
X quang lại quét không ra cấu tạo bên trong của cái nút áo này.
Chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Tiếp đó, Thẩm Lãng lấy công cụ đặc biệt, thử mở ra viên đá quý này.
Vừa bóc tách ra, vừa dùng X quang tiếp tục quét hình.
Bỗng nhiên!
Não Thẩm Lãng bỗng nhiên đau đớn dữ dội.
Trí não của hắn phát sinh từng đợt cảnh cáo.
Nguy hiểm, nguy hiểm.
Kiểm tra đo lường phát hiện năng lượng phóng xạ trí mạng!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ngày hôm nay vẫn một vạn sáu! Các vị ân công, top vé tháng thật sự van mọi người hãy giúp ta một chút!