Chương 751: Kết cục đã định! Ninh Chính đăng vị! Ninh Kỳ bi thảm! (2)
Nhưng Ninh Chính bẩm sinh không phải biết diễn trò, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Đối mặt Ninh Chính lạnh nhạt, Ninh Kỳ giống như đều không thèm để chút nào ý, tiếp tục nói:
- Lúc trước phụ vương để cô vào Xu Mật Viện, hôm nay vị trí này ta là không thể làm, Việt quốc công Ninh Chính càng vất vả công lao càng lớn, bất kể là Bình Nam đại tướng quân, hay là Đề đốc Thiên Việt, đều không đủ hiển lộ công lao với Việt quốc, cô muốn để Ninh Chính tiến vào Xu Mật Viện, tiếp nhận vị trí trước kia của cô, các vị thần công cảm thấy thế nào?
Nghe được Ninh Kỳ thì trái tim tất cả mọi người run rẩy.
Ninh Kỳ này ngoài mặt tươi cười, kì thực ngạo mạn không gì sánh được.
Ngươi còn chỉ là Thiếu quân, ngay cả Thái tử đều còn chưa phải, lại luôn mồm xưng bản thân là cô (*).
(*) Cô là tiếng xưng hô của đế vương cổ đại sử dụng.
Ngay cả khi tiền Thái tử Ninh Dực còn tại vị đều rất ít tự xưng như vậy.
Ngươi không chỉ có xem mình là Thái tử, càng trực tiếp xem mình thành vua nước Việt.
Hơn nữa vừa mới, sẽ phải trực tiếp đoạt tất cả binh quyền của Ninh Chính.
Lúc trước Ninh Nguyên Hiến đối với gã rõ ràng minh thăng ám hàng (*), bãi miễn Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc, trở thành phó sứ Xu Mật Viện.
(*) Thăng chức nhưng lén tước quyền.
Mà bây giờ Ninh Kỳ liền bãi miễn chức Bình Nam đại tướng quân cùng Đề đốc Thiên Việt của Ninh Chính, trở thành phó sứ Xu Mật Viện hữu danh vô thực.
Kể từ đó, hơn một vạn Thành Vệ Quân cũng không về tay Ninh Chính thống soái.
- Trương Triệu! - Ninh Kỳ nói.
Trương Triệu ra khỏi hàng:
- Có thần.
Ninh Kỳ nói:
- Ngươi lúc trước chính là Đề đốc Thiên Việt, thế nhưng làm không được tốt, cho nên phụ vương mới có thể trừng trị ngươi. Hôm nay hơn hai năm thời gian trôi qua, ngươi làm được coi như không tệ, cô liền cố mà làm, cầm trả lại vị trí này cho ngươi. Xu Mật Viện, Thượng Thư Đài, để Trương Triệu biến thành Đề đốc Thiên Việt, các ngươi có gì dị nghị không à?
- Thần không dị nghị.
- Thần không dị nghị!
- Thần không dị nghị!
Hai người Ninh Khải cùng Ninh Chính vẫn không nói được một lời.
Ninh Kỳ lại nói:
- Hôm nay việc cấp bách, một là vội vàng chữa trị cho phụ vương, hai là lập tức hạ táng cho Thái hậu. Đương nhiên nước Việt chúng ta mới vừa từng trải đại chiến, quốc khố trống rỗng, không thích hợp phô trương lãng phí, nhưng vẫn là muốn làm long trọng, chuyện này phải lập xuống chương trình, áp đảo tất cả sự vụ.
Nhưng vào lúc này, Xung Ngạc nói:
- Khởi bẩm điện hạ, Thái hậu nương nương đời này thống hận nhất chính là người nước Khương, nếu như một vạn kỵ binh nước Khương liền ở ngoài thành, chỉ sợ Thái hậu nương nương dù cho dưới đất cũng khó an. Hơn nữa quân đội dị quốc trường kỳ trú đóng ở ngoài đô thành Việt quốc cũng không thích hợp, chỉ thành vì thiên hạ trò cười, xin điện hạ quyết đoán.
Lời này cũng không phải giả.
Nhà mẹ đẻ của Thái hậu liền đã từng gặp kỵ binh nước Khương gieo tai họa, tử thương vô số, nên đời này của bà quả thực thống hận nhất người nước Khương.
Ninh Kỳ nói:
- Đây đúng là cái chuyện này, cởi chuông phải do người buộc chuông, Việt quốc công à, ngươi phải đi cùng nữ vương nước Khương phân trần, để cho nàng dẫn đầu kỵ binh nước Khương rời khỏi được? Bằng không kỵ binh này của nàng vây thành, dân chúng kinh đô của ta cũng không dám ra ngoài thành, nếu là kỵ binh nước Khương không chịu quản giáo gây ra tai họa gì, sợ rằng ảnh hưởng quan hệ Việt Khương hai nước.
Tiếp tục, Ninh Kỳ nói:
- Dĩ nhiên, Việt Khương hữu hảo đây là quốc sách phụ vương quyết định, cô cũng sẽ lấy ăn theo.
Lời này ngược lại có vẻ khiêm nhường, Ninh Kỳ nhà ngươi vẫn luôn cảm thấy bản thân so với Ninh Nguyên Hiến càng cao minh hơn.
- Ninh Chính, thế nào hả? - Ninh Kỳ nói:
- Ngươi có thể cùng nữ vương nước Khương nói chuyện chứ?
Ninh Chính vẫn không nói được một lời.
Ninh Kỳ ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Việt quốc công, chuyện này ngươi không muốn làm sao?
Ninh Chính vẫn ngậm miệng không nói.
Chủ tâm giết người trong lòng Ninh Kỳ nhất thời nổi lên.
Vốn gã quyết định, một khi lên ngôi sau đó phải giết Ninh Chính, phải giết Thẩm Lãng, nhất định diệt cả tộc họ Kim.
Nhưng ít ra phải có một màn hoà hoãn, trước tiên làm mất quyền lực Ninh Chính, tiếp đó giam lỏng, đến khi gã hoàn toàn lên ngôi làm vua, sau đó sẽ giết.
Không nghĩ tới Ninh Chính bây giờ liền công khai chống lại, đây là muốn chết sao?
- Ninh Chính, ngươi đây không phục kết quả hội tuyển vua? - Tiết Triệt nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi đây đối chống ý chí triều đình à? Điện hạ, Ninh Chính bướng bỉnh bất tuân như thế, thần xin trừng phạt nghiêm khắc.
Ninh Kỳ khoát tay nói:
- Tiết khanh nói quá lời, ta tin tưởng Ninh Chính hoàn toàn là vô tâm, hắn chỉ bất quá lo lắng phụ vương, sầu lo quá nặng, cho nên mới có điều thất thố, không định tội!
Ngay sau đó, Vương thúc Ninh Khải nói:
- Ta lớn tuổi, vị trí phó sứ Xu Mật Viện này, hữu tâm vô lực, chính thức từ giã!
Nghe những lời này, ánh mắt Ninh Kỳ hơi hơi co rụt lại.
Đây làm mất mặt à?
Ta mới vừa thượng vị Thiếu quân, thế mà ông từ giã?
Ninh Kỳ cố tình trực tiếp đồng ý, đem Ninh Khải cái này người bảo thủ dọn dẹp ra đi, nhưng vẫn là cười nói:
- Tuyệt đối không thể, Vương thúc càng già càng dẻo dai, Xu Mật Viện còn không thiếu được ngài, chuyện từ chức không nó đến nữa, tuyệt đối không thể đề lên.
Ninh Khải lại kiên trì từ quan.
Nhưng Ninh Kỳ vừa chuyển lời nói bóng gió, ánh mắt trở nên lạnh như băng:
- Còn có một việc, ngày đó Ninh Cương lại hủy mật chỉ phụ vương, hành vi như mưu phản thế này phải tra xét rõ, Hắc Thủy Đài Diêm Ách có ở đây không?
Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách ra khỏi hàng.
Ninh Kỳ nói:
- Bắt Ninh Cương, nhất định phải tra khảo, đến tột cùng là bị người nào sai khiến, vì sao phải hủy hoại mật chỉ phụ vương, xem ai là đồng đảng của ông ta.
Nghe những lời này, tất cả mọi người dựng tóc gáy lên.
Ninh Kỳ đây là muốn mở đại án.
Một khi bắt Ninh Cương vào ngục giam Hắc Thủy Đài, vậy cái gọi là đồng đảng còn chưa phải là tùy ý Diêm Ách viết bừa.
Lúc này chính là bè cánh đấu đá.
Người nào dám không nghe lời, đó chính là đồng đảng mưu phản của Ninh Cương.
Đến lúc đó đại khai sát giới.
Loại này đại án mưu phản dính dáng đứng dậy đặc biệt đáng sợ, chỉ cần quân vương sẵn lòng, bất cứ lúc nào có thể liên luỵ vào hơn mấy ngàn vạn người.
Loại đáp án này, hoàn toàn là diệt trừ đối lập thủ đoạn tốt nhất.
Nhìn thấy quần thần run rẩy sợ hãi, Ninh Kỳ trong lòng cười nhạt đắc ý một trận.
Đều cho ta chỉ biết lấy lòng à?
Lập uy quan trọng hơn.
Người trong thiên hạ tính tình đều hèn hạ, sợ uy không sợ đức.
- Các vị thần công, cảm thấy thế nào? - Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Điện hạ sáng suốt!
- Điện hạ sáng suốt!
Đông đảo thần tử cảm thấy nguy hiểm, đều khom lưng lạy xuống.
Ở đồ đao uy hiếp dưới, phần lớn thần tử bắt đầu thỏa hiệp.
- Diêm Ách, mang người đi lùng bắt Ninh Cương đi. - Ninh Kỳ cất giọng thản nhiên.
- Chậm đã... - Vương thúc Ninh Khải nói:
- Ninh Kỳ, ta không từ quan, ta không từ quan được không? Ninh Cương là thú thúc của ngươi, năm nay hơn bảy mươi, ngươi cũng không cần sẽ giày vò hắn.
Ninh Kỳ chợt đứng lên, tức giận nói:
- Vương thúc Ninh Khải, hoa mắt ù tai đến thế sao? Chuyện này cũng có thể tự mình trao nhận sao? Ngài xem pháp luật của quốc gia ở chỗ nào? Xem tôn nghiêm của triều đình ở chỗ nào? Ninh Cương hủy mật chỉ của phụ vương vốn là mưu phản rồi? Thân ta làm con, lẽ nào mặc kệ à? Như thế ta còn có mặt mũi nào ở trên triều đình này? Có mặt mũi nào thấy liệt tổ liệt tông vương tộc họ Ninh!
Tiết Triệt nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vương thúc Ninh Khải, ngươi bảo vệ Ninh Cương như vậy, chẳng lẽ hai người các ngươi có cái gì không thể cho ai biết âm mưu? Chẳng lẽ ngươi sợ Ninh Cương sẽ cung khai ra cái gì sao?
Nghe những lời này, Vương thúc Ninh Khải tức giận đến cả người run rẩy.
Cái thiên hạ này còn có chuyện càng thêm vô lý đến thế sao?
Kẻ mưu phản chân chính chỉ vào trung thần mưu phản? Đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa đến thế.
Ninh Khải ta đây trước đây rõ ràng mắt bị mù, lại sẽ hỗ trợ Ninh Kỳ nhà ngươi.
Ninh Cương nói không sai, ngươi chính là loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử.
Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Tuyết đô đốc, nếu không có chứng cớ, không nên tin lời nói lung tung. Diêm Ách ngươi còn đứng ì làm cái gì, còn không nhanh đi bắt người.
Diêm Ách nói:
- Điện hạ, nếu như thần lùng bắt Ninh Cương, trong cung có người ngăn cản, vậy sẽ làm thế nào?
Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Giết chết bất luận tội!
- Tuân chỉ.
- Lùng bắt phản tặc Ninh Cương, có bất kỳ người nào cản trở, giết chết bất luận tội.
- Chậm đã! - Ninh Chính nói:
- Ta có thể đi cùng Khương nữ vương nói chuyện một chút.
Ninh Kỳ một trận cười nhạt, lúc này thỏa hiệp?
Muộn rồi!
Chờ ta tróc nã Ninh Cương, lợi dụng hắn mưu phản xốc lên đại án, lúc bắt đầu liên luỵ, vận mệnh của các ngươi mặc cho ta làm sao thì làm.
Ninh Chính nhà ngươi có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là quá chính trực.
Chính trực có chút thời điểm liền mang ý nghĩa ngu xuẩn.
Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Việt quốc công, đây là phụ vương dạy ngươi à? Ngươi cũng phải dùng quốc sự tới giao dịch với ta à? Ninh Cương hủy hoại mật chỉ phụ vương mưu phản, lại có liên quan gì tới ngươi? Ngươi lại có cái gì lo lắng?
- Rầm!
Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách trực tiếp đẩy ra cửa đại điện, đi ra ngoài.
- Bay đâu, đi bắt bộ phản tặc Ninh Cương, có bất kỳ người nào chống lại, giết chết bất luận tội!
Diêm Ách rời khỏi triều đình định bụng dẫn đầu mấy trăm tên cao thủ Hắc Thủy Đài phóng về phía hậu cung.
Dọc theo đường đi, toàn bộ thái giám cùng cung nữ, đều né tránh.
Diêm Ách dẫn đầu mấy trăm tên cao thủ Hắc Thủy Đài, đi thẳng tới bên ngoài cung điện giam giữ Ninh Cương.
Ở đây kỳ thực cũng là chỗ Ninh Nguyên Hiến tĩnh dưỡng.
Lê Chuẩn công công canh giữ ở ngoài cửa cung.
- Diêm Ách đô đốc, chuyện này là như thế nào?
Diêm Ách khom người nói:
- Lùng bắt phản tặc Ninh Cương, tên giặc này dám hủy hoại mật chỉ của bệ hạ, tội ác tày trời.
Lê Chuẩn nói:
- Lúc trước đã nói, Ninh Cương giam giữ tại vương cung nhà giam bên trong, vì sao ngày hôm nay Hắc Thủy Đài nhà ngươi lại muốn mang đi?
Diêm Ách nói:
- Lê công công, đây là quân lệnh của Thiếu quân, xin ngài không để cho ta khó xử.
Lê Chuẩn nói:
- Vậy nếu như ta kiên quyết không cho các ngươi đi vào thì sao?
Diêm Ách ngẩng đầu nói:
- Thiếu quân quân lệnh, lùng bắt phản tặc Ninh Cương, có bất kỳ người nào chống lại, giết chết bất luận tội.
Lê Chuẩn cất giọng thản nhiên:
- Bệ hạ ở bên trong dưỡng bệnh, ngươi nhất định phải giết chết bất luận tội?
Diêm Ách nói:
- Ta đương nhiên không dám quấy nhiễu bệ hạ, nhưng lùng bắt phản tặc Ninh Cương cấp bách. Xin Lê công công lập tức tránh ra, bằng không sẽ phải đừng trách ta vô tình...
Tiếp đó, Diêm Ách chợt nắm chuôi kiếm, rút ra gần một nửa.
- Lùng bắt phản tặc Ninh Cương, nếu lại bất kỳ người nào chống lại, giết chết bất luận tội!
Lê Chuẩn lạnh lùng nói:
- Diêm Ách, ngươi nhất định phải đi vào?
- Đương nhiên!
Lê Chuẩn cười lạnh nói:
- Mời!
Tiếp đó, cửa cung mở ra.
Diêm Ách dẫn vài tên cao thủ Hắc Thủy Đài, đi thẳng vào.
Nhưng mà, mới vừa bước vào bên trong cánh cửa, ông ta liền cảm nhận được một khí tức lạnh như băng.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Tức khắc gặp được một xe lăn bằng gỗ, phía trên có một người đang ngồi.
Dĩ nhiên là quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Bệ hạ, bệ hạ lại tỉnh rồi!
Trong nháy mắt, Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách giống như là bị sét đánh.
Cả người rét run, giống như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
Cả người, hoàn toàn không cách nào hoạt động.
Một lát sau, toàn thân mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Tiếp đó, Diêm Ách chợt quỳ xuống dập đầu:
- Thần tham gia bệ hạ, thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!
Ninh Nguyên Hiến thản nhiên nhìn Diêm Ách một cái nói:
- Nhìn không ra, ngươi dĩ nhiên lại thông minh như vậy.
Tiếp đó, ông không để ý đến Diêm Ách, nói thẳng:
- Triều đình bên kia làm trò diễn đang đặc sắc, chúng ta nên ra sân, chúng ta đi thôi.
Thẩm Lãng đẩy xe lăn, ở dưới sự bảo vệ Lê Mục cùng Chung Sở Khách, chậm rãi đi về phía triều đình.
...
Trong triều đình.
Vương thúc Ninh Khải bị hoàn toàn chọc giận.
- Ninh Kỳ, cháu làm chuyện ngang ngược thế này, không sợ phá hủy giang sơn tổ tiên à?
- Tổ tiên họ Ninh của ta dùng thời gian mấy trăm năm mới có giang sơn ngày hôm này, lẽ nào ngươi cứ như vậy dâng hai tay cho người khác?
- Hôm nay ngươi muốn bắt Ninh Cương, ngươi muốn định hắn một đại tội mưu phản, ngươi muốn xốc lên đại án, ngươi là muốn cho cái triều đình này trống rỗng hơn phân nửa à?
Lão giống như Ninh Cương cũng là người thẳng tính.
Lúc này lão cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng gầm lên.
Ninh Kỳ không nói gì, Liêm thân vương của đế quốc nói rất từ tốn:
- Đây là triều đình Việt quốc à? Thiếu quân cũng là vua, thần tử Việt quốc khi quân đến như vậy sao? Cho mời vương hậu!
Sau một lát, vương hậu họ Chúc lại một lần nữa xuất hiện.
- Vương thúc Ninh Khải, ngươi mệt mỏi.
- Bay đâu, mang theo Vương thúc Ninh Khải xuống dưới yên tĩnh một chút!
- Rầm!
Cửa chính cung điện chợt mở ra.
Tất cả mọi người vốn tưởng rằng lại là võ sĩ Hắc Thủy Đài muốn xông vào.
Triều đình nước Việt phải nghênh đón thời khắc tăm tối.
Nhưng mà...
Không nghĩ tới vào dĩ nhiên là quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Ông ngồi trên xe lăn được Thẩm Lãng chậm rãi đẩy vào đây.
Tức khắc, tất cả mọi người hoàn toàn hết hồn.
Giống như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
Bệ hạ làm sao tỉnh lại?
Bệ hạ không phải vĩnh viễn đều không tỉnh lại à?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?
Cả thân thể vương hậu họ Chúc run lên bần bật, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, mất đi tất cả huyết sắc.
Mà Ninh Kỳ!
Cả người giống như toàn toàn đưa thân vào hầm băng.
Không, là bên trong vạn niên hàn băng.
Chẳng còn một chút nhiệt độ nào.
Giống như có một đạo sấm sét chợt đánh xuống đỉnh đầ vậy.
Trực tiếp chém đầu gã thành hai nửa.
Liêm thân vương của đế quốc, cũng trong nháy mắt mất đi tất cả biểu cảm.
Hít thở đều đình chỉ.
Thân thể già nua Chúc Hoằng Chủ run lên, trước mắt tối sầm, gần như muốn bất tỉnh đi.
...
Toàn bộ thần tử Việt quốc ước chừng một lúc lâu, mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tiếp đó, tất cả mọi người quỳ xuống chỉnh tề.
- Chúng thần tham kiến bệ hạ.
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.
- Thân thể đại vương phúc thọ kim an.
Lúc trước trong lòng đại bộ phận thần tử ở đây bất mãn với Ninh Nguyên Hiến, lúc này lại cảm thấy cái bóng dáng gầy gò của ông làm cho người ta an tâm đến nước nào.
Bệ hạ này tuy rằng cay nghiệt thiếu tình cảm, thậm chí hành sự cực đoan, nhưng ít ra có điểm mấu chốt, phần lớn thời điểm còn có thể cùng các thần tử vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Đi tới dưới bậc thang.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ninh Chính, ôm ta lên ngai vàng.
Ninh Chính toàn thân run rẩy, tiến lên ôm thân thể gầy gò của Ninh Nguyên Hiến từ trên xe lăn bước từng bước một lên bậc thang, đặt ở trên ngai vàng.
Giờ khắc này, hai cha con quả thực cảm thấy huyết mạch tương liên.
Cả linh hồn Ninh Chính đều đang run rẩy.
Trong khoảng thời gian này gã vẫn luôn nhịn, cho dù nắm giữ binh lực ưu thế, vẫn không có khai chiến.
Vẫn không có làm ra chuyện giẫm lên ranh giới cuối cùng.
Bởi vì gã tin tưởng Thẩm Lãng có thể cứu cha mình.
Một khi phụ vương tỉnh lại, hết thảy đều có thể khôi phục bình thường.
Sự phá hoại với toàn bộ triều cục cũng nhỏ nhất.
Trực giác của gã không có sai.
Thẩm Lãng sẽ một lần thành công, lại một lần nữa sáng lập kỳ tích.
Ninh Nguyên Hiến nhìn Ninh Chính một cái, thở dài nói:
- Con đấy, vẫn quá thành thật, quá chính trực.
Đi tới trên ngai vàng.
Ninh Nguyên Hiến hướng Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Ta nghe nói có một hội tuyển vua, thế nhưng căn cứ phép tắc, cái địa vị Thái tử này vẫn do ta quyết định, đúng không?
Khuôn mặt Liêm thân vương co giật một hồi rồi nói:
- Đây là đương nhiên, cái gọi là hội tuyển vua cũng là hành động bất đắc dĩ. Nhưng mà Ninh Kỳ điện hạ vẫn là vô cùng xuất sắc, đế quốc đặc biệt tán thưởng với điện hạ.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Nào chỉ là đế quốc tán thưởng? Ta cũng đặc biệt tán thưởng.
- Ninh Kỳ, sứ mệnh Thiếu quân của con lại dừng ở đây, cực khổ.
Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến nói rất từ tốn:
- Tiếp chỉ, sắc phong đứa con thứ năm Ninh Chính là Thái tử Việt quốc, khâm thử!
- Các vị thần công, quả nhân nói không lưu loát, các ngươi nghe rõ chưa? Quả nhân lập Ninh Chính là Thái tử!