Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 752: Cái chết của Ninh Khiết! Nội chiến nổ ra! (1)

Chương 752: Cái chết của Ninh Khiết! Nội chiến nổ ra! (1)





Sỉ nhục lớn lao!

Ninh Kỳ lúc này cảm giác mình giống như không còn mảnh vải đứng ở bên trong ngọn lửa.

Toàn thân mỗi một tấc đều bị nướng, từ trong tới ngoài đều dường như cháy sạch vậy.

Mặc dù không ai biểu hiện ra ngoài, nhưng gã vẫn cảm nhận được trong lòng rất nhiều người ở đây có vẻ hả hê.

Còn có ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy châm biếm.

Đại khái, gã là Thiếu quân tại vị ngắn nhấn trên cái thế giới này.

Mới vừa bị đề cử lên, chỉ chưa tới một canh giờ đã bị phế bỏ.

Vô cùng nhục nhã!

Trước đó Thái tử Ninh Dực mất mặt, nhưng giờ Ninh Kỳ càng thêm mất mặt.

Sẽ trở thành thiên hạ trò cười.

Lúc này Ninh Kỳ gần như dám khẳng định, phụ vương chắc chắn đã sớm đã tỉnh lại, ông ta rõ ràng có thể tới gián đoạn cái gọi là hội tuyển vua, nhưng hông vẫn tùy ý chờ đến khi có kết quả, chờ Ninh Kỳ hưởng thụ được mùi vị quyền lực sẽ bỗng nhiên xuất hiện vả vô mặt thật mạnh.

Bốp bốp!

Ninh Kỳ cảm giác được trên mặt mình bị vả đôm đốp điên cuồng.

Không chỉ có là Ninh Kỳ, còn có Liêm thân vương của đế quốc, còn có vương hậu họ Chúc.

Bạt tai Ninh Nguyên Hiến gần như quất tới tấp trên mặt bọn họ.

Thù hận!

Thù hận thấu xương.

Bất kỳ ngôn ngữ đều khó hình dung cảm nhận trong lòng Ninh Kỳ.

Phụ vương, người để con bị sỉ nhục đến nước này? Con sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.

...

Liêm thân vương của đế quốc nhìn Ninh Nguyên Hiến một lúc lâu.

Người này ở hai mươi mấy năm trước đã từng quỳ xuống xin rủ lòng thương, hôm nay lại trở nên cố chấp thế này?

Lại dám chống lại đế quốc như thế?

Cục diện lúc này đây phải làm gì?

Liêm thân vương cũng hiểu được đầu mình muốn nổ tung vậy.

Việc lần này chính là ông làm hỏng.

Hội tuyển vua, cưỡng ép quần thần viết xuống tên Ninh Kỳ, điều này khiến cho hình tượng của đế quốc trong lòng thần tử nước Việt tiêu tùng.

Dĩ nhiên, nếu như có thể đổi lấy Ninh Kỳ nối ngôi, chi phí như vậy cũng không có cái gì.

Thế nhưng bây giờ trò hề lộ, Ninh Kỳ lại không thể lên ngôi, ngược lại sẽ thành trò cười thiên hạ.

Chân chính mất cả chì lẫn chài.

- Ha ha ha... - Liêm thân vương của đế quốc tiến lên phía trước nói:

- Nguyên hiến hiền đệ, đệ trúng gió lần này làm cho người ta phải sợ hãi, Hoàng đế bệ hạ càng lo lắng, cho nên điều động ta đến, lẽ nào đệ trách cứ ta bao biện làm thay đi?

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Sao lại thế chứ? Đệ cảm ơn vương huynh còn không kịp.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Việt vương tỉnh lại là tốt rồi, trong triều cũng có người chủ trì đại cục. Đại tang Thái hậu Việt quốc phải làm thật nhanh, tranh thủ xử lý, di thể không thể để mãi trên linh đường được đâu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vương huynh nói có lý.

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:

- Các vị thần công, các ngươi cũng nhìn thấy, quả nhân tuy rằng thức tỉnh, thế nhưng bệnh thể chưa khỏi hắn, hành động bất tiện, nói bất tiện. Ninh Chính, con lấy tư cách Thái tử, kế tiếp liền do con giám quốc.

- Nhi thần tuân chỉ!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Cương ở đâu?

Một lát sau, Ninh Cương xuất hiện ở trong triều đình.

Ninh Nguyên Hiến trong lòng nóng lên.

Gió mạnh mới biết cỏ cứng, vị Vương thúc Ninh Cương này quả nhiên không để cho ông thất vọng, thời khắc mấu chốt lại bỏ ra tính mạng bảo vệ Việt quốc.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Quả nhân chuẩn bị mật chỉ, là ngay trước cố mệnh đại thần Ninh Cương cùng Ninh Khải viết ra. Thế nhưng mật chỉ lại bị người đổi, cho nên Ninh Cương làm ra chuyện hủy mật chí, bởi vì thứ vương thúc hủy đi chính là mật chị, cử động lần này chẳng những không quá, ngược lại có công.

Ninh Cương dập đầu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vương thúc, ta để Thẩm Lãng chuẩn bị cho cho ngài một bộ răng giả.

Vương thúc Ninh Cương đã bị đập gãy bốn cái răng cửa rồi.

Ninh Cương nói:

- Thần già rồi, khuôn mặt cũng không sao, răng mất thì mất thôi.

Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Không được, nói chuyện đớt như thế. Hiện giờ ta nói đã không rõ, nhưng ngài cũng không thể nói đớt thế được.

Tiếp tục, quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lúc trước là mật chỉ, bây giờ đạo minh chỉ tiếp theo. Quả nhân thân thể không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể buông tay nhân gian. Một khi ngày đó đến, Ninh Chính lập tức nối ngôi làm vua. Cũng sắc phong Biện Tiêu, Ninh Cương, Ninh Khải, Kim Trác là bốn phụ chính đại thần.

Nghe những lời này, khuôn mặt Tể tướng Chúc Hoằng Chủ run lên.

Đây là r công khai làm mất mặt.

Lão là Tể tướng đệ nhất Thượng Thư Đài lại không thể đứng hàng phụ chính đại thần, sỉ nhục cỡ nào.

Tức khắc Chúc Hoằng Chủ run rẩy, tiến lên quỳ xuống nói:

- Bệ hạ, cựu thần đã tuổi già, chính thức hướng bệ hạ xin hài cốt.

Chúc Hoằng Chủ lại một lần nữa từ chức.

- Chuẩn. - Ninh Nguyên Hiến nói thẳng:

- Niên kỷ Chúc Hoằng Chủ quả thực lớn, cũng nên trở lại bảo dưỡng tuổi thọ, chấp thuận từ chức Tể tướng Thượng Thư Đài, nhưng giữ lại chức Thái sư Thái tử.

Chúc Hoằng Chủ dập đầu:

- Thần cảm ơn bệ hạ hồng ân.

Phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc cố tình cũng theo từ quan, nhưng vẫn là áp chế xuống tới.

Lúc này, hắn không thể từ quan.

- Chúc Hoằng Chủ lui, Vương thúc Ninh Cương, chức Tể tướng đầu tiên Thượng Thư Đài phải do ngài chịu cực khổ rồi. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Ninh Cương nói:

- Thần sẽ tận tâm tận lực.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Kể từ đó, Thượng Thư Đài liền thiếu một người. Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nhà ngươi phải gánh nặng, gánh vác vị trí thứ tư của Thượng Thư Đài vậy.

Ngự Sử Đài đại phu Vương Thừa Trù dập đầu nói:

- Thần tuân chỉ, cảm ơn hồng ân bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thái tử, quả nhân tinh lực không tốt, tang sự Thái hậu liền giao cho con. Nhưng cần phải nhớ kỹ một điểm, không nên phô trương.

Ninh Chính dập đầu nói:

- Nhi thần tuân chỉ.

- Đi thôi, trở lại nghỉ ngơi. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Thẩm Lãng lại đẩy xe lăn rời khỏi triều đình.

Ninh Nguyên Hiến dĩ nhiên là biểu hiện ra ý kiến hoàn toàn buông tay, cầm tất cả quốc chính giao cho Ninh Chính.

...

Bên trong thư phòng!

Biện phi bới cơm cho Ninh Nguyên Hiến.

Đây là cơm bồ câu sữa (*) và súp gà hầm thật lâu, bồ câu sữa nấu thật chín mềm, trộn trong cơm cũng rất nhừ mà cũng đủ ngon.

(*) Cơm bồ câu sữa (nhũ cáp phạn) là cơm nấu với bồ câu non nguyên con, gạo thơm, gừng, hành, tỏi, rau thơm, muối vào cùng một cái nồi.

Trưởng công chúa Ninh Khiết quỳ gối trước mặt, nàng vẫn có vẻ đặc biệt yên lặng.

- Tại sao?

Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến mới cất lời hỏi.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Xin hãy xử tử muội đi.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta hỏi muội tại sao?

Trán của trưởng công chúa Ninh Khiết dập xuống đất, rồi nói:

- Xin bệ hạ xử tử muội.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không thể nói à?

Trưởng công chúa Ninh Khiết ngóc đầu lên nói:

- Vương huynh không nên tỉnh lại, huynh không nên tỉnh lại vào lúc này.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy ta cần phải lúc nào tỉnh lại?

Ninh Khiết đáp:

- Nửa năm sau.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Là Ninh Hàn nói với muội như vậy à?

Ninh Khiết lại lặng im không nói.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Trong triều đình, ta bỗng nhiên ngã xuống, là ai trực tiếp ra tay?

- Muội! - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói, tiếp đó nàng móc ra một món đồ.

Đồng dạng là một viên đá quý, chẳng qua là đá quý màu xanh nhạt, đây là công tắc đá Ác Mộng?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đây cũng là Ninh Hàn đưa cho muội, nó bảo muội làm phải không?

Trưởng công chúa Ninh Khiết lại một lần nữa lặng im.

Ninh Nguyên Hiến cất giọng lạnh nhạt:

- Nó muốn giết vua cha, vì sao bản thân không làm, phải cho muội động thủ?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói rất từ tốn:

- Muội cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ muốn giết vương huynh, chúng ta chẳng qua là để cho muội ngủ nửa năm, đỡ phải mang đến tai họa ngập đầu cho Việt quốc, nhưng... Không nghĩ tới Thẩm Lãng vẫn cứu tỉnh quá nhanh. Xem ra cái tai họa ngập đầu này không ngăn được.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Chính thượng vị, chính là tai họa ngập đầu. Liền nhất định phải Ninh Kỳ thượng vị, biến thành chó trung thành của hoàng đế, lúc này mới coi là giữ được giang sơn Việt quốc của ta? Ninh Khiết, trước đây muội ngưỡng mộ Khương Ly bệ hạ đến cỡ nào? Làm sao bây giờ ngươi cũng quỳ xuống?

- Khương Ly đã chết. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Khương Ly có chết cũng không tính nhưng cũng kéo theo vô số người xuống vực sâu. Vương huynh, trên cái thế giới này thì không nên có anh hùng, năm đó bởi vì chúng ta ngưỡng mộ đối với hắn, thiếu chút nữa để họ Ninh vong tộc diệt chủng. Vương huynh cũng còn nhớ rõ sao, Khương Ly huỷ diệt, sau đó vương huynh chạy đến trước mặt Chúc Hoằng Chủ như chó vẩy đuôi mừng chủ, mà muội thì sao? Muội biểu hiện kịch liệt nhất, hoàn toàn là tùy tùng cuồng nhiệt nhất của Khương Ly, kết quả... muội bị bí mật nhốt ba tháng.

- Vương huynh, vương huynh có biết ba tháng này xảy ra chuyện gì hay không?

- Vương huynh, vương huynh có nghĩ rằng muội vô dục vô cầu là bẩm sinh à? Không, ta bị cắt đi.

- Tình cảm, tinh thần, ham muốn toàn bộ đều bị cắt đi.

Ninh Nguyên Hiến khuôn mặt run lên nói:

- Cho nên muội sợ à.

- Chẳng lẽ không cần phải sợ à? - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Muội tình nguyện chết mười lần, cũng không muốn chống lại loại tra tấn đáng sợ kia, cái loại đau đớn trầm luân như trong địa ngục. Thế giới này không có anh hùng, sự sùng bái anh hùng đã hủy diệt chúng ta một lần, không thể hủy đi chúng ta lần thứ hai nữa.

Ninh Nguyên Hiến nhìn cô em gái này một lúc lâu.

- Nói cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trưởng công chúa Ninh Khiết lắc đầu nói:

- Muội không biết, nhưng muội chỉ biết là những thứ muội đã làm tất cả đều vì trăm năm cơ nghiệp của vương tộc họ Ninh, là vì giang sơn nước Việt.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Muội muội, nếu như muội nói chưa từng nghĩ đến chuyện giết ta thì ta tin! Nếu như trên cái thế giới này ngay cả muội đều muốn giết ta, vậy sẽ không có người có thể tín nhiệm được. Muội nói muội làm tất cả là vì Việt quốc giang sơn, vì cơ nghiệp trăm năm vương tộc họ Ninh, những thứ này ta đều tin cả.

- Muội muội, hãy nói cho ta biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chỉ cần muội nói cho ta biết, sau đó sẽ một lần nâng lên dũng khí của muội, ta vẫn có thể tin tưởng muội, ta vẫn cầm Hắc Thủy Đài giao cho muội và vẫn tin muội không giữ lại chút nào mà. – Giọng của Ninh Nguyên Hiến đầy tình cảm vô cùng.

Ninh Khiết cũng không nén nỗi nước mắt nữa, trực tiếp tuôn ra như mưa.

Nàng cũng chợt hướng Ninh Nguyên Hiến dập đầu, khóc thút thít:

- Vương huynh, van cầu huynh hãy phế bỏ Ninh Chính, lập Ninh Kỳ là Thái tử đi. Đây là một lần cơ hội sau cùng của nước Việt chúng ta, van xin vương huynh đó.

Ninh Nguyên Hiến tức giận đến cả người phát run, cất giọng run rẩy:

- Ninh Khiết, muội cứ bị hù dọa vỡ mật như vậy à? Cốt khí của muội ở đâu? Muội cứ như vậy cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất, tùy ý đế quốc Đại Viêm xâu xé à?

Trưởng công chúa Ninh Khiết khóc ròng nói:

- Sống, so cái gì đều quan trọng hơn. Vương tộc họ Ninh truyền thừa mấy trăm năm, không thể liền hủy ở trong tay của vương huynh.

- Câm miệng, câm miệng... - Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy:

- Muội nói đi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ninh Khiết chỉ cần muội nói ra cho ta, ta sẽ tha cho muội khỏi chết!

Trưởng công chúa Ninh Khiết nhìn Ninh Nguyên Hiến, thu lại nước mắt.

- Không cần. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Vương huynh, muội cho tới bây giờ còn không sợ chết, thậm chí muộiđã sớm chán sống.

- Liền chết như vậy cũng tốt, không cần nhìn đến vương tộc họ Ninh diệt chủng, không cần nhìn đến giang sơn Việt quốc nghiền nát.

- Vương huynh, thế giới này không có anh hùng, thế giới này cũng không nên có anh hùng!

- Muội thực sự cho tới bây giờ cũng không có muốn mưu sát vương huynh.

Dứt lời!

Màu đen máu chậm rãi từ Ninh Khiết trong mắt, mũi, miệng chảy ra.

Nàng tự sát!

Sau một lát, thân thể đang quỳ thẳng tắp của nàng từ từ ngã lệch xuống.

Ninh Nguyên Hiến nhìn một màn này giống như là sét đánh.

Trong đầu hiện ra hình ảnh Ninh Khiết khi còn bé, Ninh Khiết mới lớn và Ninh Khiết sau khi trưởng thành.

- Muội muội...

Ninh Nguyên Hiến hô to một tiếng, chợt ngã nhào xuống đất ôm tấm thân lạnh lẽo của Ninh Khiết vào trong ngực.

Lòng đau như dao cắt!

...

Ở một gian phòng bí mật dưới đất.

Chúc Hoằng Chủ nói rất từ tốn:

- Bóng tối đến trước tờ mờ sáng.

- Bình minh sao?

- Muốn khai chiến sao? - Tiết Bàn nói:

- Bây giờ trong kinh đô, vẫn có hơn một vạn tinh nhuệ nắm giữ ở trong tay chúng ta, một khi khai chiến, chưa chắc sẽ thua. Nếu Ninh Nguyên Hiến sống lại, vậy cũng có thể lại một lần nữa chết.

Xung Ngạc nói:

- Bên ngoài quân đội Ninh Chính càng nhiều, thế nhưng hắn căn cơ quá cạn. Nếu ở kinh đô khai chiến, phần thắng chúng ta vẫn rất lớn.

Ninh Kỳ nói:

- Sau khi khai chiến thì sao? Giết chết Ninh Chính, giết chết phụ vương, ta miễn cưỡng lên ngôi làm vua có đúng không?

- Có gì không thể? - Tiết Bàn nói.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Ninh Kỳ, cháu gái của thần Chúc Nịnh vẫn sẵn lòng gả cho ngài mà, chuyện hôn sự này như cũ sao?

Ninh Kỳ nói:

- Đương nhiên.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Các vị, chuyện kế tiếp giao cho ta lựa chọn thế nào?

Mọi người nhìn Chúc Hoằng Chủ.

- Trước tờ mờ sáng bóng tối đến, đây là khoảnh khắc tối tăm nhất, thế nhưng tin tưởng ánh bình minh của chúng ta chẳng bao lâu lại đến.

- Nguyên bản ta và Ninh Hàn đều muốn giữ một tia nguyên khí cho nước Việt, thế nhưng Việt vương bệ hạ hủy cái hy vọng cuối cùng này.

- Nếu như thế, chúng ta đây liền ẩn nấp chờ thời, lẳng lặng đợi, đợi cho một trận nổ động trời kia đến, đợi khoảnh khắc trời long đất lở ấy đến.

Nghe những lời này, tất cả mọi người gần như đều nín thở.

Vì sao Chúc Hoằng Chủ nói dọa người như thế? Trịnh trọng đến thế kia?

- Thiên hạ kịch biến sẽ phải đến nhanh thôi.

- Lần này là kịch biến thật sự, là kịch biến của cả vương triều phương đông,

- Kịch biến lúc này đây, như là sóng thần kinh thiên vậy, sẽ triệt để cuốn phăng toàn bộ thế giới.

- Không có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào có thể chống đối.

- Bất kể là nước Việt, hay là nước Sở, hoặc là cái gọi là nước Đại Nam, chỉ cần chắn ở trước mặt cơn sóng thần đều có thể triệt để hóa thành bột mịn.

- Cho nên, kế tiếp cả nhà họ Chúc của ta sẽ triệt để rời khỏi triều đình Việt quốc, tất cả mọi người sẽ từ quan.

- Tiết Triệt, rời khỏi kinh đô, mang theo tất cả mọi người, tất cả thế lực của ngươi rời khỏi kinh đô.

- Yến Nan Phi, mang theo các đệ tử Nam Hải kiếm phái của ngươi, mang theo toàn bộ dòng chính Hắc Thủy Đài, rời khỏi kinh đô, trở lại quần đảo Nam Châu của ngươi đi.

- Xung Ngạc, ngươi cũng từ đi chức vị phó sứ Xu Mật Viện, trở về hành tỉnh Thiên Tây, trở lại lãnh địa gia tộc họ Xung của ngươi đi.

- Ninh Kỳ, ngài rời khỏi Việt quốc, đi Viêm Kinh.

- Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đời, chờ vậy kinh thiên vừa vang lên.

- Yến Nan Phi, Tiết Triệt hai người các ngươi có một cái nhiệm vụ. - Chúc Hoằng Chủ nói:

- Cái này không phải mệnh lệnh của ta, mà là mệnh lệnh họ Chúc Viêm Kinh.

Tiết Triệt cùng Yến Nan Phi nói:

- Xin Chúc tướng phân phó.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Dùng hết mọi lực lượng, đánh hạ thành Nộ Triều, tiêu diệt gia tộc họ Kim.

Yến Nan Phi không khỏi kinh ngạc.

Lúc này đi diệt gia tộc họ Kim? Đi đoạt thành Nộ Triều?

Vì sao hả?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Nhớ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào, mặc kệ chết bao nhiêu người, đều phải bắt thành Nộ Triều, tiếp đó triệt để phong toả toàn bộ toàn bộ phòng tuyến vùng biển phía Đông Việt quốc, hội Ẩn Nguyên sẽ toàn lực phối hợp các ngươi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch